“Xin lỗi đàn anh, em không trông nó cẩn thận.” Tần Ti Vũ chạy nhanh đến cạnh Nguyên Triết, áy náy lên tiếng.
Nguyên Triết đứng tại chỗ lắc nhẹ đầu, nâng lồng gỗ đến trước mặt, quan sát cẩn thận tình hình bên trong.
Vẹt nhỏ bị đập không nhẹ, lông tơ mềm mại quanh người đều chổng lung tung. Tuy giờ đã đứng vững, nhưng vài sợi lông dài trêи trán vẫn dựng đứng lên, như là đang tỏ nỗi kϊƈɦ động trong lòng.
“Súc sinh, ngồi chỗ này, có gì không đúng?” Cổ họng be bé của nó đột nhiên phát ra tiếng, lập tức hấp dẫn mọi người chú ý.
Mới nghe thì có vẻ con vẹt này chỉ đang lặp lại lời gã say, nhưng cẩn thận ngẫm lại, càng giống một câu đôi nghĩa hơn.
Khi nãy tức giận cực kỳ Thư ʍôиɠ mới phát hiện, dù chỉ có thể lặp lại câu người khác nói, nhưng hình như không nhất thiết phải là một câu hoàn chỉnh, thậm chí bỏ sót vài chữ vẫn được.
Nghĩ vậy, việc nói chuyện sau này có vẻ sẽ không khó nhằn như cô từng nghĩ nữa.
“Ai đang nói?!” Gã say tuy không mấy tỉnh táo, nhưng vẫn nghe được tiếng Thư ʍôиɠ. Chỉ là trong thời gian ngắn không tìm được người, đành chỉ ngón tay vào Nguyên Triết, mùi rượu xộc trời quát: “Mày hả?!”
“Vẹt của tôi đang học vẹt thôi.” Đối mặt với thái độ của gã, Nguyên Triết vẫn mặt không biểu cảm gì giải thích.
Gã say có rượu thêm can đảm, tất nhiên không hề nhẫn nhịn. Vừa lung la lung lay đứng lên vừa quát: “Con bà nó, dám cười ông…”
“Trật tự! Xin hãy giữ trật tự nơi bệnh viện!” Bên cạnh là phòng truyền dịch, một hộ lý trực ban trong đấy nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài bèn đi ra, thấy dáng vẻ say khướt gây sự của gã thì không khỏi nghiêm mặt.
“Hộ lý, ồ mày là hộ lý.” Gã say rượu bị quát ngưng chửi bậy, ngược lại nhớ tới mục đích mình đến bệnh viện: “Mày mau kêu bác sĩ kê đơn giải rượu cho tao!”
“Thuốc giải rượu bình thường ngoài tiệm thuốc có bán. Nếu anh không bị ngoại thương hoặc phát bệnh nghiêm trọng, xin đừng chiếm dụng tài nguyên cấp cứu.” Hộ lý nói hai câu đơn giản, hiển nhiên không muốn dây dưa gì thêm với loại ma say này.
Gã say căn bản đâu nghe: “Tao mặc kệ, mày đi kêu bác sĩ kê đơn ngay cho tao!”
“Vậy thì anh hoặc người nhà phải đến phòng khám nội khoa đăng ký. Chờ một chốc sẽ có bác sĩ đến khám.” Hộ lý khách khí chỉ cho gã một phương án khác.
“Đăng ký quái gì, mày trực tiếp kêu nó kê cho tao ngay!” Gã say tức muốn hộc máu, đá chân vào ghế dựa công cộng bên cạnh, dọa bệnh nhân đi ngang qua hoảng sợ.
Hộ lý không để ý đến gã, móc điện thoại công tác ra trực tiếp quay số: “Phòng bảo vệ đấy à? Sảnh chính cấp cứu có người say làm loạn, phiền các anh để hai người tới mang đi báo công an.”
Thế là chưa đến một phút sau, hai bảo vệ cường tráng đã lôi gã say rượu ầm ĩ ra ngoài, trả lại sự yên tĩnh cho đại sảnh.
Trong lúc Thư ʍôиɠ còn đang ấn like cho cách xử lý chuyên nghiệp của bệnh viện, Nguyên Triết gọi cô hộ lý chuẩn bị rời đi lại.
“Xin hỏi, phòng cấp cứu ngoại khoa ở đâu vậy? Đã đăng ký.” Giọng nói dịu dàng từ tính khiến bước chân hộ lý trực ban dừng ngay tức thì.
Ban đầu chỉ lo trị tên say rượu thối tha kia, hộ lý không chú ý tới chàng trai bên cạnh. Giờ đây đột nhiên bị sắc đẹp bạo kϊƈɦ, nhất thời giọng điệu trả lời cũng mềm đi vài phần: “Ngay phòng thứ hai hành lang bên trái, để tôi dẫn anh qua đó.”
“Cảm ơn.” Nguyên Triết cảm ơn cô ấy, rồi nghiêng đầu gọi Tần Ti Vũ: “Cô Tần, đi thôi.”
Chị hộ lý nhìn thấy Tần Ti Vũ sau lưng anh, còn chua lè nghĩ: Quả nhiên soái ca không có khả năng chưa có bạn gái… Bấy giờ nghe anh gọi mới hiểu ra, tâm trạng không khỏi tung tăng trở lại.
Tần Ti Vũ là một nữ chính tâm tư mẫn cảm, tự nhiên cũng chú ý tới vẻ mặt nhiệt tình của chị hộ lý. Song hiện giờ cô chỉ là một đàn em yêu thầm đàn anh nhiều năm mà thôi.
Đàn anh Nguyên từ trung học đã luôn như thế. Tuy mọi người thường không nhịn được động lòng với anh, anh cũng không phải loại núi băng từ chối người ta ngoài ngàn dặm, nhưng chung quanh lại tựa như có bức tường vô tình, khiến những người muốn tiến lên vĩnh viễn chẳng thể bước qua.
Có điều cô sẽ không từ bỏ. Khó khăn lắm mới gặp lại anh giữa biển người mênh ʍôиɠ, đây chính là duyên phận.
…
Đi chưa được mấy bước, bọn họ đã tới trước phòng khám treo biển “Cấp Cứu Ngoại Khoa”. Chỉ là trước khi đưa Nguyên Triết vào, chị hộ lý còn tốt bụng nhắc nhở: “Anh này, thú cưng của anh có khả năng mang vi khuẩn khá cao, tốt nhất là đừng đem vào phòng bệnh nhé.”
Nguyên Triết lễ phép gật đầu, đưa tờ đăng ký và sổ khám sức khỏe trong tay cho Tần Ti Vũ: “Vậy cô Tần vào đi thôi, tôi ở ngoài này chờ cô.”
Dù bị đàn anh đối xử xa cách, Tần Ti Vũ có hơi hụt hẫng, nhưng cô cũng biết qua chuyện gã say ban nãy, đàn anh chắc chắn không yên tâm gửi gắm thú cưng của mình cho ai khác.
Sau đó Tần Ti Vũ đi chụp X-ray theo yêu cầu bác sĩ, loại bỏ khả năng nứt, gãy xương. Kê thuốc mỡ bôi ngoài và thuốc kháng sinh là xong.
Nguyên Triết chủ động ôm đồm toàn bộ phí chữa bệnh và những nhiệm vụ vặt vãnh. Lồng chim trêи tay cùng với vẻ ngoài tuấn tú bất phàm, ngược lại hấp dẫn không ít ánh mắt bệnh nhân cũng như người nhà dọc đường.
Đến lúc ra khỏi bệnh viện, trời đã tối thui.
“Cô Tần cho tôi địa chỉ đi, tôi đưa cô về.” Nguyên Triết lại đặt lồng chim ở ghế phụ, chẳng qua lần này còn thắt dây an toàn cho nó, thế nên Tần Ti Vũ chỉ có thể tiếp tục ngồi sau.
Nguyên Triết chủ động đưa mình về, cô đương nhiên rất vui, nhưng hiện tại cô càng muốn ở cùng đàn anh lâu hơn chút nữa.
“Đàn anh, em thấy cũng qua giờ cơm rồi, hay là chúng ta đi ăn chút gì đi.” Tần Ti Vũ lấy hết can đảm nói.
Thư ʍôиɠ đang muốn xem xem Nguyên Triết đối đáp thế nào mới khiến đoạn này bị cắt thẳng trong nguyên tác, thì di động Nguyên Triết chợt vang.
“Xin lỗi,” Nguyên Triết cầm điện thoại ý bảo Tần Ti Vũ chờ một lát, rồi nhận điện: “Vâng?… Được, tôi sẽ về ngay.”
Cúp điện thoại, anh tỏ vẻ xin lỗi với cô nàng: “Trong nhà còn chút việc, tôi trực tiếp đưa cô về nhé.”
Đây là từ chối uyển chuyển.
Tần Ti Vũ bị hai chữ “trong nhà” làm cho hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nhịn không được tựa lưng vào ghế nghĩ miên man: Đàn anh đã có bạn gái ư? Hay là đã thành gia lập nghiệp rồi? Không không, có lẽ chỉ là người nhà…
Cô nàng đọc xong địa chỉ lại hơi hé miệng, song vẫn không mặt mũi hỏi trắng ra anh có đối tượng hay chưa. Lỡ như có thật, đàn anh sẽ cho rằng mình có tâm tư gì đó bất chính thì sao…
Thư ʍôиɠ trong lồng nào biết nữ chính đã tự suy diễn một đống. Cô gần Nguyên Triết hơn, hơn nữa từ sau xuyên thành vẹt, thính lực dường như tăng lên rất nhiều.
Đôi tai thính của cô dễ dàng biết cuộc điện thoại này thật ra là đoạn tin nhắn ban nãy, nói về việc giao lồng chim. Đối phương chỉ nhắc Nguyên Triết nhân viên giao hàng sắp đến rồi, hy vọng nhà anh sẽ có người ký nhận.
Về phần câu trả lời của Nguyên Triết, trong mắt Thư ʍôиɠ, anh đoán chừng chỉ đang lễ phép lấy cớ từ chối mà thôi.
Dù sao chăng nữa nhìn từ góc độ của Nguyên Triết, anh thật sự không thân gì nữ chính. Số lần gặp mặt quá ít, chỉ có vài lần trùng hợp.
Sau khi tiễn Tần Ti Vũ về, Nguyên Triết quay đầu xe chạy không bao lâu đã đến tiểu khu xa hoa nơi anh ở.
Lúc Thư ʍôиɠ bị xách ra, cô còn đặc biệt quan sát hoàn cảnh chung quanh, không tệ chút nào. Nhiều thảm thực vật xanh tươi, hoa thơm chim hót, không khí cũng tươi mát bất ngờ.
Nhà Nguyên Triết mua là dạng biệt thự ba tầng, chính vì không muốn tầng trêи tầng dưới làm ồn. Bản chất công việc của anh là thiết kế, rất nhiều lúc yêu cầu không gian yên tĩnh độc lập để tập trung.
Vừa tới cửa, nhân viên giao hàng cũng vừa lúc đến. Thư ʍôиɠ thấy sau xe anh chàng chở một thùng giấy siêu to, ước chừng cũng phải hơn một mét.
Nguyên Triết ký tên đơn giản nhận hàng xong liền ôm nó tới cửa, sau đó xách lồng chim đi vào, rồi lại xoay người dọn thùng giấy.
Chờ đến khi sửa sang bọc hàng xong, Thư ʍôиɠ được anh thả khỏi lồng chim gỗ nhỏ hẹp mà ông lão cho.
Bất ngờ có được “tự do”, Thư ʍôиɠ không kịp lấy lại tinh thần. Móng vuốt xíu xiu hồng nhạt của cô đạp lên bàn trà, thử vài bước làm quen cách đi đường.
Cô duỗi người duỗi tay (hiện đang là cánh), nhớ lại dáng vẻ vỗ cánh của mấy loài chim từng thấy, chuẩn bị bay lên… Thì bất chợt một ngón tay thon dài ấn lên đầu cô, đè Thư ʍôиɠ ngã “bẹp” xuống bàn.
Thư ʍôиɠ:???
Cô ngốc ngốc ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ngay khóe môi chợt lóe ý cười của Nguyên Triết.
Anh có bệnh hả, chú em!