Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

chương 22

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thư ʍôиɠ trở lại sân nhà Nguyên Triết, nhòm vào từ cửa sổ lưới ban công, bên trong vẫn y xì lúc cô đi. Phòng khách hình như cũng không có ai, chẳng lẽ Nguyên Triết còn trong phòng làm việc chưa ra? Nghĩ thế, cô thật cẩn thận đẩy cửa sổ lưới, rón rén chui vào, rồi đóng chặt lại.

Trở lại phòng khách, cô ngóng tai nghe thử, yên lặng vô cùng.

Thư ʍôиɠ bay đến phòng ăn xem đồng hồ —— Đã tới giờ cơm. Theo lý thì giờ này Nguyên Triết nên xuống nhà chuẩn bị cơm trưa chứ nhỉ? Nhưng sao còn chưa thấy tăm hơi.

Thư ʍôиɠ đã lăn lộn cả buổi sáng chưa ăn gì, thật sự là đói vô cùng. Liền bay về lồng sắt, ăn chút ngũ cốc nước trong còn dư hồi sáng. Khi lưng lửng bụng, cô bay đến tay vịn cầu thang tầng một nhìn lên.

Mình có nên lên không? Có lẽ Nguyên Triết chỉ quá tập trung vào công việc, không thấy thời gian quá trưa rồi?

Thế nào chăng nữa thì đối phương cũng coi như chủ nhân của mình, hơn nữa ngày kia muốn ra cửa cô còn chưa biết phải xử lý ra sao. Nếu đối phương đi làm như bình thường thì quả là vạn sự đại cát, nếu như hôm nay thì có chút phiền.

Nghĩ đến đây, Thư ʍôиɠ dứt khoát bay lên lầu dừng trêи lan can, nhìn hướng phòng làm việc. Nhưng cô không ngờ là bên trong cũng không ai.

Ủa, vậy Nguyên Triết đâu?

Thư ʍôиɠ đột nhiên ý thức được. Lỡ Nguyên Triết phát hiện cô mất tích trước lúc cô về, có khi nào ra ngoài tìm rồi không?

Có thể anh cho rằng cô trộm ra ngoài như lần trước, nên không phải không có khả năng đã ra cửa đi tìm.

Nhưng hôm nay cô tự bay về an toàn. Nếu hai người thật đi sai thời gian, vậy cô nên tìm anh, hay ngoan ngoãn chờ ở nhà?

Đang lúc Thư ʍôиɠ tập trung suy ngẫm, sau lưng cô đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: “Anh cho rằng mi không về nữa.”

Thư ʍôиɠ ngơ ngác xoay người —— quả nhiên là Nguyên Triết. Không biết anh đã đứng trước căn phòng luôn đóng chặt từ khi nào. Bởi vấn đề góc độ nên khi lên lầu Thư ʍôиɠ đưa lưng về hướng đó, vì vậy hoàn toàn không chú ý nơi đó có người. Hơn nữa anh cũng chẳng phát ra tiếng động nào, không biết đã yên lặng đứng đó tự bao giờ.

Giờ phút này thình lình xuất hiện, thực sự dọa Thư ʍôиɠ hết hồn.

“Ra ngoài chơi vui chứ?” Nguyên Triết lại hỏi.

Nụ cười của anh trông thực dịu dàng, không thấy có cảm giác tức giận bên trong. Nhưng Thư ʍôиɠ chỉ nhìn thoáng qua đã theo bản năng cúi đầu không dám nhìn nữa. Cô cảm thấy Nguyên Triết hẳn kiểu gì cũng giận, dù sao chim mình nuôi đột nhiên chuồn ra ngoài, làm chủ nhân thì ít nhiều cũng lo lắng.

Tuy Thư ʍôиɠ biết mình là người, nhưng đối phương không biết, nên dù có đối xử với cô như thú cưng cô vẫn có thể chấp nhận.

Nguyên Triết không được đáp lại cũng không nói gì, chỉ từ từ tới gần cô, vươn tay. Thư ʍôиɠ ngoan ngoãn đậu vào lòng bàn tay khô ráo ấm áp của anh, mặc anh đưa mình đến trước mặt.

Không biết phải diễn tả thế nào, Thư ʍôиɠ cứ thấy ánh mắt Nguyên Triết giờ phút này như muốn nói gì đó lại không thể nói ra. Song vì cách gần quá, Thư ʍôиɠ liếc anh một cái liền dời tầm mắt —— Trái tim nho nhỏ trong cơ thể nho nhỏ đang lặng yên gia tốc.

“Không phải không cho mi ra ngoài.” Nguyên Triết bỗng dưng nói: “Muốn ra ngoài chơi thì có thể báo anh một tiếng.”

Thư ʍôиɠ nghe thế ngược lại hơi bất ngờ. Lần đầu tiên trốn khỏi nhà, khi trở về gặp được Nguyên Triết, đối phương hiển nhiên không đồng ý việc cô lén chạy. Nhưng hôm nay không biết vì sao, nghe giọng điệu anh có vẻ thật cho phép, chỉ cần báo một tiếng.

Có thể cho thú cưng tự do nhường này, một phương diện là đã tin tưởng cô, một phương diện khác cũng xem như vô ý đi —— Thư ʍôиɠ nghĩ thế. Nếu là cô, có khả năng sẽ không mặc kệ thú nuôi mình như vậy.

Chẳng qua đối với Thư ʍôиɠ mà nói là chuyện tốt.

Đối diện anh, Thư ʍôиɠ ngoan ngoãn lặp lại: “Báo, một tiếng.”

Nguyên Triết có vẻ hài lòng câu trả lời của cô, không nói thêm vấn đề này nữa. Vừa mang Thư ʍôиɠ xuống lầu, vừa hỏi: “Đói bụng không? Ra ngoài ăn gì chưa?”

Thư ʍôиɠ thành thật đáp: “Đói bụng.”

Nguyên Triết đại khái cũng đoán được, những thứ vẹt ăn được ngoài kia không nhất định có, cùng lắm là một vài loại trái cây chưa chín chua chát. Mà bên ngoài còn nhiều nhất là côn trùng —— Nếu anh nhớ không lầm, lần trước bắt gặp Manh Manh và con bông lau ngoài ban công, nhóc giống như bị sâu dọa bay hồn.

Kỳ thật vừa rồi Thư ʍôиɠ không ở đây, Nguyên Triết đã xuống một lần. Anh từng nghĩ, nếu cô còn quay lại, anh sẽ làm cho cô những món đơn giản chim có thể ăn. Từ khi biết thân phận thật của Manh Manh, Nguyên Triết thấy cũng nên cải thiện đồ ăn chút chút cho đối phương.

Dẫu sao mỗi ngày cô đều thấy mà không ăn được, cũng có hơi đáng thương. Cơ thể vẹt nhỏ có khả năng không chịu được đồ con người nấu, nhưng chế biến đơn giản từ rau quả hẳn là có thể.

Bởi vậy trước đó anh đã chuẩn bị bột lên men. Bây giờ chưa ủ đủ, nhưng có thể xử lý những nguyên liệu khác.

Thư ʍôиɠ được Nguyên Triết mang vào bếp, nhìn anh lấy dưa leo, xà lách, bắp cải, thậm chí dâu tây từ tủ lạnh. Anh vô cùng điêu luyện cắt mỏng nguyên liệu chế biến salad rau quả.

Nói thật, đây cũng coi là lần đầu tiên Thư ʍôиɠ thấy Nguyên Triết làm cơm kiểu này. Rốt cuộc đàn ông trưởng thành một ngày tiêu hao rất nhiều calo, đồ ăn ít calo thế này chỉ hợp cho người giảm béo.

Có điều hôm nay anh đã nổi hứng làm, còn chia cho cô, tất nhiên cô sẽ không từ chối. Vì thế Thư ʍôиɠ vui vẻ tiến đến trước chén nhỏ ngậm một miếng dâu tây, lâu rồi mới được nếm lại vị chua chua ngọt ngọt này.

Nguyên Triết thấy cô ăn phấn khích, khóe miệng không khỏi cong lên cười, dù chỉ lướt qua giây lát.

Lại qua mấy chục phút, bột chuẩn bị trước đó nở đủ. Anh liền chế tác vài miếng bánh mì mật ong nho nhỏ vuông vắn. Thoạt nhìn không chỉ màu sắc hoàn mỹ, mà còn thơm nứt mũi.

Mùi bánh mì và lớp mật ong ngọt ngào dính trêи đó khiến Thư ʍôиɠ vừa cắn một ngụm đã cảm động phát khóc.

Chỉ là với hành vi chủ động làm salad rau quả và bánh mì mật ong cho cô của chủ nhân, Thư ʍôиɠ vẫn có chút khó hiểu trong lòng, thậm chí trong nháy mắt sinh ảo giác “Chẳng lẽ anh biết mình là người rồi.” Nhưng ngẫm cẩn thận thì nếu Nguyên Triết biết chuyện này, sẽ không bình tĩnh thế này nhỉ?

Thư ʍôиɠ tự hỏi nếu đổi lại là mình, một khi phát hiện thú cưng mình nuôi là con người biến thành, khẳng định sẽ khủng hoảng, hoài nghi chứ. Cho nên cô lại âm thầm an ủi bản thân, mình lo quá rồi. Có lẽ là thấy cô trốn ra ngoài còn biết đường trở về, nên khen thưởng?

Chắc Nguyên Triết còn chưa biết thân phận thật của cô đâu.

Trước mặt vị chủ nhân này cô luôn biểu hiện quy củ. Trừ ngày đầu do vấn đề WC hoàn toàn không che giấu hành vi, những lần kế tiếp cô đều giả ngu giả ngơ rất nhiều lần. Ít nhiều cũng kéo thấp chỉ số thông minh chứ nhỉ?

Nguyên Triết không biết nhóc con ngậm một miệng đồ ngon, trong lòng còn đang suy nghĩ chuyện của anh. Giờ phút này anh chỉ để ý một chuyện.

Trước đó nói chuyện với cô vài lần, cách nhóc con trả lời luôn là học vẹt. Mà học vẹt cũng là cách mấy loài anh vũ khác và loài chim biết nói giao tiếp. Nếu nhóc con chỉ là anh vũ bình thường, biểu hiện của cô cũng không gì sai.

Chẳng qua bằng chứng bày ngay trước mắt, cô là con người. Một con người như cô lại chưa lần nào tự nói thành câu, vẫn luôn học theo người khác.

Nếu là cô cố ý giải ngu, hơn nữa còn kiên trì lâu như thế, thật ra cũng không phải không khả năng. Trong một vài tình huống nguy cấp hoặc kinh ngạc, người qua huấn luyện sẽ khống chế được không phát ra tiếng. Thế nhưng anh cũng không nghĩ Manh Manh đã qua huấn luyện.

Thế thì có khả năng cô chỉ nhại được lời người khác, mà không thể tự mình mở miệng. Nhất định là khi Manh Manh vào cơ thể vẹt nhỏ đã bị hạn chế.

Thư ʍôиɠ cũng không biết hai điểm quan trọng nhất: thân phận con người và cách nói chuyện chỉ có thể lặp lại của cô, đã bị Nguyên Triết biết. Cô ăn những thứ anh làm cho xong thì vỗ vỗ bụng nhỏ hơi phồng lên, không nhịn được ợ một tiếng.

Nguyên Triết thấy cô ăn hài lòng, lấy cái đĩa không bỏ vào bồn rửa chén, ngoài miệng làm như vô tình nói: “Ngày kia phòng làm việc của anh khai trương, nếu thấy ở nhà buồn thì đi với anh.”

Thư ʍôиɠ nghe thế sửng sốt. Chẳng phải ngày kia là ngày vườn hoa bùng binh có loài chim tụ họp sao? Cô theo bản năng lặp lại: “Phòng làm việc?”

“Là nơi sau này anh đi làm.” Nguyên Triết trả lời: “Bắt đầu từ ngày kia, ban ngày anh sẽ không ở nhà nữa. Nếu mi nhàm chán, có thể đi làm cùng anh. Địa điểm là phụ cận trung tâm thành phố, sẽ tương đối náo nhiệt đấy.”

Anh như là mặc kệ Thư ʍôиɠ có nghe hiểu hay không, cứ nói hết ra.

Thư ʍôиɠ lặp lại mấy từ “Trung tâm thành phố” và “Vườn hoa bùng binh” trong lòng, quyết định phải đi nghiên cứu bản đồ thành phố này.

Nghĩ vậy, cô thừa dịp Nguyên Triết còn rửa bát mà bay khỏi phòng bếp. Vừa rồi cô thấy trước khi vào bếp Nguyên Triết để điện thoại trêи bàn ăn. Từ bồn rửa chén nhìn qua, hẳn là không thấy di động.

Trước lạ sau quen, cô nhanh chóng mở khóa, tìm được app bản đồ. Trong ô tìm kiếm, đánh vào “trung tâm thành phố”. Bản đồ lập tức hiện lên địa điểm liên quan. Cô nghe tiếng nước chảy không ngừng trong bếp, cẩn thận căng thẳng ghi nhớ thật nhanh những nơi đánh dấu trêи bản đồ.

Ngay sau đó cô thấy cách khu thương nghiệp trung tâm thành phố không xa, có bốn chữ được in đậm —— Vườn hoa bùng binh.

Truyện Chữ Hay