Mạnh Diệp đầy bụng tức giận không biết trút vào đâu, liền lấy cớ công vụ mà đi một chuyến tới Tây Thành.
Đêm đó, trong viện Tây Thành vang lên tiếng khóc.
Nàng ta quỳ dưới đất, bị tát liên tục, vừa cầu xin tha thứ vừa đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta:
"Là Tô Cẩm Hoa, tất cả đều là tính toán của nàng ta."
"Nếu không phải nàng ta dụ dỗ ta dùng ân cứu mạng để vào Mạnh phủ, lại gi/ết hết những người mà ta thuê ở ngôi miếu hoang kia, thì lão phu nhân đã không bị thương."
"Phu quân tin thiếp đi, thiếp thật sự chỉ vì muốn bảo vệ con của chúng ta nên mới phải chạy trốn."
"Là nàng ta muốn trừ khử lão phu nhân, rồi mượn tay chàng để trừ khử mẹ con chúng ta. Chàng không thể mắc mưu được."
Mạnh Diệp nắm chặt chén trà đến mức gân xanh nổi lên:
"Giỏi lắm, Tô Cẩm Hoa, bao năm qua, ta đúng là đã xem thường ngươi."
"Ngươi đã vô tình, đừng trách ta vô nghĩa."
Ta không kiềm được mà hắt hơi một cái.
"Bị nhắc sao? Thật xui xẻo."
Mạnh Diệp lo sợ cô nương của hắn sẽ bị ta hại, liền bảo vệ nàng ta trong viện Tây Thành, với nhiều lớp canh phòng cẩn mật.
Ta nhún vai, thản nhiên nói:
"Có người khác ra tay, ta hà tất phải bẩn tay mình.""Còn hai ngày nữa thôi, ta chờ được."
Nhưng Mạnh Diệp thì không chờ được.
Tối đó, hắn lấy cớ đi dạy Thái tử đọc sách ban đêm mà rời khỏi phủ.
Ta nắm không bị liệt của Mạnh mẫu, cười nói khi thấy bà đau đến rơi nước mắt:
"Phu quân vì tiền đồ của nhà họ Mạnh mà phải bận rộn suốt ngày đêm, mẫu thân không nên làm phiền."
Bà nức nở, mắt mở to nhìn Mạnh Diệp đi xa.
Mạnh Tuyết Phù, thứ nữ mà ta đã đón về nhà, mang theo nụ cười lạnh lùng, rót bát thuốc nóng đổ vào miệng Mạnh mẫu.
Nước mắt bà rơi lã chã, ánh mắt đầy khẩn cầu, nhưng Mạnh Tuyết Phù không hề nương tay:
"Ta bị phu quân hành hạ, bị đối xử tệ bạc, làm trâu làm ngựa, sống còn không bằng ch/ết, đều là nhờ bà mà có được cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy."
"Ta muốn hòa ly, chỉ cần một cái gật đầu của bà thôi, ta sẽ cảm tạ bà suốt đời. Nhưng bà lại muốn dồn ta vào đường cùng."
"Cẩm Hoa tỷ tỷ nói đúng, cầu người không bằng cầu mình. Ta chăm sóc bà xong, tỷ ấy sẽ cho ta tự do. Vậy nên, bà hãy ngoan ngoãn, đừng làm khó ta, cũng đừng khiến huynh trưởng ta phân tâm."
"Dù sao, kế hoạch gi/ết người của hắn không thể bị trì hoãn."
Mạnh mẫu hoảng sợ, nhưng không thể thốt ra một lời nào.
Ta và Mạnh Tuyết Phù nhìn nhau, cả hai đều thấy quyết tâm chiến thắng trong mắt đối phương.
Đêm đó, trong viện không hề yên tĩnh, sau khi uống một chén trà, ta liền ngất đi.
Nha hoàn đã hầu hạ ta mười năm, lặng lẽ đuổi hết các nha hoàn trong viện, sau đó mở cửa sau của hậu viện. Khi cô ta cùng một gã đàn ông lạ mặt chui vào phòng ta, mới phát hiện trên giường không có ai.
Cô ta hoảng hốt lật tung chăn lên, nhưng ta đã đứng sau lưng, mỉm cười nói:
"Ngươi đang tìm ta sao?"
Gã đàn ông lạ mặt quay đầu lại trong kinh ngạc, liền bị ta ch//ém một nhát vào gáy ngất xỉu.
Ngay lập tức, ánh đèn sáng bừng, chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của nha hoàn Tiểu Ngư.
"Phu... phu nhân đang làm gì vậy?"
"Sao nửa đêm không ngủ mà lại gọi người khắp viện?"
Mạnh Tuyết Phù bước ra từ phía sau đám người:
"Đương nhiên là để bắt nội gián."
"Ngươi không nên học theo chủ tử ngươi mà thiếu trung thành với tỷ tỷ. Cẩm Hoa tỷ tỷ không phải là người dễ dàng bị tính kế đâu, các ngươi đừng mong giở trò với tỷ ấy."
Tiểu Ngư chưa kịp phản bác, đã bị trói chặt rồi lôi đi.
Khi Mạnh Diệp vội vàng cầm đèn lồng đến để bắt gian, ta và Tuyết Phù đang chơi cờ dưới ánh đèn.
Một quân cờ rơi xuống, nàng thua trắng cả ván.
"Tỷ tỷ quả nhiên mưu trí không kém ngày xưa, đi một nước cờ đã nhìn được năm nước tiếp theo, Tuyết Phù thua tâm phục khẩu phục."
Mạnh Diệp đứng cứng đờ ngoài cửa, đôi mắt sâu thẳm của hắn lặng lẽ tìm kiếm xung quanh.
Ta khẽ nhếch môi, cố ý hỏi:
"Phu quân đang tìm Tiểu Ngư sao?"
Hắn giấu đi nỗi lo lắng trong lòng:
"Không có, chỉ là thấy viện của phu nhân đèn đuốc sáng trưng, nên đến xem có chuyện gì thôi."
"Nếu không có việc gì, ta sẽ về thư phòng."
"Khoan đã!"
Hắn quay đầu lại.
"Tiểu Ngư tư thông với ngoại nam, bị bắt quả tang tại giường, làm trái quy củ trong phủ, đã bị xử theo gia pháp."
Nói rồi, ta vỗ tay một cái.
Một cái xác đầy me được mang đến trước mặt Mạnh Diệp.
Hắn lập tức hoảng sợ lùi lại ba bước, không kìm được mà nôn thốc nôn tháo trước đống thịt nát.
Nếu ta không chuẩn bị trước, giờ đây đống thịt nát kia đã là ta rồi.
Một nữ tử gia thế bị mất danh tiết, có thể sống sót như cô nương của hắn, chỉ là số ít hiếm hoi.
Dù muốn hòa ly, ở thời này cũng là việc khó khăn vô cùng.