Cái Đuôi Thứ Chín

chương 6: 6: nhặt được con mèo đi lạc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Người này có bệnh.

Không phải y chửi người ta, khuôn mặt trẻ măng nhưng tái nhợt, từ khuôn mặt này y có thể nhìn ra được những thông tin không thể nhầm lẫn được, thanh niên đang nhìn y cười vui vẻ này, bệnh cũng không nhẹ.

Sự đồng cảm từ lúc mới sinh ra khiến tim y mềm mại đi, lật người đứng dậy.

Người nọ lắc lắc chiếc chuông trong tay, lần này hạ thấp hơn nhiều, gần như chạm đến cái mũi y, y còn có thể ngửi được mùi khói nhàn nhạt như có như không từ tay người nọ, ít nhất cũng là khói thuốc đã hút từ mấy ngày trước.

Chuông gần ngay trước mắt, y nhịn không được nhào đến chiếc chuông, hai móng vuốt cùng duỗi ra, muốn ôm luôn chiếc chuông vào lòng.

Nhưng vẫn không thành công, đoán chừng người nọ thường chơi với mèo, rất có kinh nghiệm, lần thứ hai nhanh chóng né tránh, y nhào vào khoảng không, hai chân trước ôm lấy nhau cùng chụp không khí, sau đó rớt xuống mặt cỏ.

Láo toét! Y chống đất đứng lên, khóe mắt liếc nhìn chằm chằm cánh tay kia.

Người nọ cười rồi ngồi xuống mặt cỏ, tay cầm chuông nhẹ nhàng giơ lên giơ xuống, y không muốn nhìn, nhưng mắt vẫn không kiềm chế được chuyển động theo chiếc chuông, đầu không nhúc nhích theo cũng coi như có tiền đồ rồi.

Thật là thói quen tai hại của loài mèo!

"Đừng ngồi dưới đất a, một chút nữa lại cảm, ra ngoài hơn một tiếng rồi, chúng ta về nhà thôi." Một giọng nữ truyền đến, có tiếng bước chân vội vã đi đến, người nọ lập tức đổi từ ngồi xếp bằng sang ngồi xổm!

Người phụ nữ đứng sau lưng hắn, còn hắn không lên tiếng, cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ cười ngoắc ngoắc ngón tay với y, y lười biếng đứng lên khỏi mặt cỏ, nhìn hắn.

Tay hắn duỗi thẳng lại đâu, trong lòng bàn tay đặt một cái chuông nhỏ.

Muốn giỡn chơi tiếp hay cho y chiếc chuông đây, y nhất thời không phân biệt được, nhưng vẫn thò chân ra, đụng đụng chiếc chuông một chút, còn người nọ thì không rụt tay lại.

"Đừng giỡn nữa, lỡ chút nữa cào cậu bị thương thì sao, mèo hoang dơ lắm a, để mẹ cậu biết sẽ la tôi." Người phụ nữ sau lưng cau mày xen vào.

Mèo...!hoang? Ai là mèo hoang! Mèo hoang mà sạch được như vậy hả!!!!

Y cúi đầu xòe bàn chân ra kiểm tra từ đệm thịt đến vuốt sắc, rất sạch sẽ! Lại liếc mắt nhìn nhìn người phụ nữ kia, thoáng nhìn từ tuổi và tính tình chắc hẳn là...bảo mẫu của thanh niên trước mắt?

Người nọ dường như có hơi bất mãn với người phụ nữ, quay đầu lại đặt ngón trỏ lên môi, nhưng không lên tiếng, người phụ nữ cũng bực mình im miệng, hắn quay đầu lại, đặt chiếc chuông xuống mặt cỏ trước mặt y, đứng lên xoay người, cũng không nhìn người phụ nữ kia, lập tức rời đi.

Y cúi đầu nhìn chiếc chuông đặt trước mắt, thứ này đương nhiên y không thấy lạ gì, nhưng sau một lúc lấy chân hất qua hất lại chơi đùa, nó vẫn quyết định nhận món quà nhỏ này, sau khi phơi nắng đã đời rồi thì ngậm lên đem về nhà.

...!

Sau khi Trầm Du trở về, Quý Kiêu phát hiện số lần mẹ gọi cho anh gia tăng rõ ràng.

Trước khi nhiều lắm một tháng một lần, chủ yếu là gọi anh về nhà làm việc, hết khiêng cái này đến khiêng cái khác, có đôi lúc ba anh tâm huyết dâng trào, mấy lần anh còn phải khiêng mấy hồ cá to bự.

Bây giờ không chỉ số lần gọi tăng rõ ràng, nội dung cuộc gọi cũng thay đổi.

"Con trai à, hổm rày công việc bận rộn không?"

"Không bận lắm, mấy ngày rồi vẫn chưa phát sinh đám cháy," Quý Kiêu đang ngồi trước máy tính hăng say chiến đấu, anh hiếm khi có thời gian rảnh, chỉ dẫn theo Kẹo Bong Bóng hạ mấy phó bản nhỏ lượm đồ, anh đứng đằng trước giết đỏ máu, Kẹo Bong Bóng ở phía sau ngắm cảnh, ngoại trừ lượm đồ, những chuyện khác không quan tâm, Quý Kiêu nhận điện thoại đang phân tâm, quái kéo đến nhiều, trong chớp mắt bị một đám quái cao to vạm vỡ dẫm đạp dưới chân, thấy sắp biến thành một đống thịt vụn, lại nhìn qua Kẹo Bong Bóng, sửng sốt vài giây đã quay đầu chạy về phía cửa ra phó bản, anh nhịn không được quát lớn, "Chạy em gái cậu a!"

Kẹo Bong Bóng giống như nghe được anh hét hay sao đó, vừa chạy vừa vội vàng đánh ra một câu: Không chạy chỉ có nước chờ chết, cậu cũng chạy nhanh lên một chút, tôi chờ cậu ở bên ngoài nha, thân ái.

"Sao mày nói chuyện thô lỗ vậy chứ!" Mẹ anh hiển nhiên bị anh làm hoảng sợ, "Bình thường mày nói chuyện kiểu này hà, khó trách ba mày hay nói mày ở nhà toàn làm bộ làm tịch, may mà chúng tao không ở chung nhà với mày, không thì có ngày bị mày dọa chết..."

Quý Kiêu buồn cười, thiếu chút nữa anh đã quên còn đang nói chuyện điện thoại với mẹ, có chút hối lỗi: "Con đang chơi game."

"Chơi game thì có thể làm vậy hà, để mấy đứa con gái nghe được sẽ không hay đâu."

"Chỗ của con không có con gái, bây giờ chỉ có Lâm Tử ở phòng kế bên thôi, nó nói chuyện còn thô lỗ hơn con nhiều." Cuối cùng Quý Kiêu cũng thành công chết thảm dưới bàn chân của đám quái, "Mẹ gọi có việc gì vậy?"

"Con không nói thì mẹ quên mất, mẹ đã nói với con rồi a..."

Mẹ anh vừa mới nói được bấy nhiêu, Quý Kiêu đã biết sau đó sẽ là gì, anh thở dài: "Ngài và Trầm Du lại sắp xếp chuyện gì cho con nữa vậy? Bây giờ con không sao cả, rảnh thì nghỉ ngơi, lâu lâu lại ra ngoài làm nhiệm vụ."

"Ai da, tao còn chưa nói hết mà mày gấp cái gì, chị mày hai năm rồi mới về một lần, mày phải quan tâm một chút chứ! Nó ở nước ngoài cũng khó khăn lắm a, mày có biết không..." Mẹ anh càng nói, giọng điệu càng ưu thương.

"Khoan khoan khoan, mẹ nói đúng." Quý Kiêu nhanh chóng cắt lời bà, "Hai năm qua con sung sướng quá rồi."

"Sáng nay chị con ra ngoài chơi với bạn học, nói là dạo Tân Thế Kỷ, không phải Tân Thế Kỷ sát bên chỗ con sao, tới trưa con gọi cho nó, dẫn nó đi ăn trưa, cũng được phải không! Không quá đáng ha!"

"Không hề quá đáng, còn vô cùng hợp lý, trưa nay con mời chị và bạn của chị ăn cơm, ngài cứ yên tâm, cam đoan ăn bể bụng."

Mời Trầm Du và bạn của chị ấy đi ăn cơm cũng không thành vấn đề, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, một khi các cô gái tụm lại, trong chớp mắt Quý Kiêu sẽ thành người vô hình, vì để chính mình không quá mức tẻ nhạt, anh phải gọi thêm bạn đi cùng.

Bạn thì đã có sẵn, hơn nữa cứ gọi là có, anh gõ cửa phòng Lâm Tử: "Lâm đại gia, còn sống không."

"Tinh thần khỏe mạnh," Lâm Tử mở cửa, "Có gì dặn dò?"

"Một chút nữa có độ ăn, giới thiệu gái đẹp cho cậu." Quý Kiêu nhìn chằm chằm mặt Lâm Tử một lúc, "Đã bao lâu rồi ngài chưa cạo râu?"

"Một tuần."Lâm Tử sờ sờ cằm, "Ngày nào cũng cạo râu thì được cái đếch gì, cũng đâu có ai nhìn, mỗi ngày anh dẫn em đi ăn với mấy cô xinh đẹp, nhất định em sẽ cạo mỗi ngày luôn."

"Cạo đi, một chút nữa đi ăn cơm với chị anh, ngàn vạn lần đừng làm người ta sợ."

"Mẹ ơi, là tiên nữ hạ phàm nhà anh hả?" Lâm Tử nhất thời hoạt bát gấp trăm lần, "Em đi tân trang liền."

Trầm Du và Quý Kiêu hẹn gặp ở một quá café không xa căn cứ trung đội lắm, lúc Quý Kiêu và Lâm Tử đến, hai cô gái đang ngồi dưới tán dù ngoài quán café nói chuyện phiếm.

Cô gái bên cạnh Trầm Du, Quý Kiêu đã từng gặp, là chị em kết nghĩa với Trầm Du, tên là Ninh Tiểu Nguyệt, quan hệ của hai người còn thân thiết hơn chị em ruột, năm đó khi Trầm Du ra nước ngoài, Ninh Tiểu Nguyệt khó còn bi thương hơn mẹ anh.

"Quý Kiêu!" Ninh Tiểu Nguyệt từ xa đã thấy hai người liền gọi, "Wow, hai năm không gặp mà cậu không già chút nào a!"

"Cũng tàm tạm, làm chị thất vọng hả?" Quý Kiêu cười cười, kéo Lâm Tử qua, "Bạn của em, Lâm Tử...!Đây là Trầm Du - chị gái anh, còn đây là chị em kết nghĩa của Trầm Du, Ninh Tiểu Nguyệt!"

Cánh tay Lâm Tử vòng ra sau lưng Quý Kiêu, đập đập lên lưng anh mấy cái, tỏ ý khen tặng hai cô gái xinh đẹp.

"Nói trước đã, tụi chị không ăn cơm, tụi chị ăn từ sáng tới giờ rồi," Trầm Du cười lấy chân kéo cái ghế dưới gầm bàn ra, "Tụi chị ngồi đây uống nước thôi."

"Không sao cả, tụi em đến ngồi chơi xíu thôi." Lâm Tử gật đầu, kéo ghế ngồi xuống.

Quý Kiêu nhìn y một cái, ngồi chơi? Hai người các anh cũng chưa ăn sáng.

Nhưng chừa thể diện cho Lâm Tử, anh cũng không nói gì khác, ngồi xuống cạnh Lâm Tử, "Vậy gọi món gì uống đi."

Sau khi gọi thức uống xong, Quý Kiêu mới phát hiện Trầm Du vẫn luôn một cái túi trong lòng, anh chỉ chỉ cái túi: "Bom hả, sao ôm hoài vậy."

"Xí, nếu là bom chị đã ném cào cậu từ đời nào rồi." Trầm Du cười xáp lại gần, vẫy tay anh, "Em nhìn thử là gì nè?"

Quý Kiều chồm người qua liếc nhìn, vừa lúc đối diện với đôi mắt trong chiếc túi, anh ngẩng phắt đầu lên nhìn Trầm Du: "Chị mua mèo?"

"Không, đâu phải em không biết mẹ bị dị ứng lông mèo." Trầm Du xách con mèo nhỏ từ trong túi ra, đưa đến trước mặt Quý Kiêu, là một con mèo tam thể, thoáng nhìn có hơi yếu ớt, kêu một tiếng ỉu xìu với Quý Kiêu.

"Em đâu có biết..." Quý Kiêu đưa tay đón con mèo nhỏ đặt lên đùi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Vừa nảy chị và chị em đang đi thì thấy nó, bị ném cạnh thùng rác, đáng thương quá, nếu tụi chị mặc kệ, chắc chắn sẽ chết a," Ninh Tiểu Nguyệt nâng cằm, "Nên nhặt đem về."

"Đây là mèo mới sinh," Lâm Tử liếc nhìn, toàn thân con mèo nhỏ dơ dẩn, nhìn rất đáng thương, "Dạo này chúng ta có duyên với mèo ghê..."

"Hai chị định xử lý con mèo này thế nào?" Quý Kiêu có hơi nhức đầu, con mèo nhỏ giữa ánh nắng chói chang nhưng vẫn cứ run rẩy cả người, anh chỉ đành kéo áo sơ mi mình, bọc con mèo lại.

"Chắn chắn không đem về nhà được a, nên nhờ các em đem về ký túc xá trước, rồi chị tìm được người nuôi sẽ qua lấy."

"Ký túc xá của em?" Quý Kiêu giật mình, quay đầu nhìn Lâm Tử.

Lâm Tử gãi gãi đầu: "Nuôi mười ngày nửa tháng chắc không sao đâu, có thể nuôi ngoài hành lang, lão Đại chắc sẽ châm chước thôi."

...!

"Đinh Mùi, giúp chị một chút," một cô gái gõ gõ lên quầy nước, "Đồng phục của chị bị sứt chỉ, chị ra sau sửa lại một chút, em bưng nước uống cho vị khách ở ngoài giùm chị được không?"

"Ừm." Đinh Mùi đang ngồi xổm bên dưới quầy nước tính toán sổ sách, đầu cũng ngẩng lên nói một tiếng.

Một lúc sau y mới đứng lên, bưng cái khay nhìn ra, rồi từ từ bước ra ngoài.

Giữa trưa y thường mệt, nhất là mặt trời chói nắng lúc giữa trưa, cả lúc đang đứng cũng muốn ngủ, dưới cái nắng này chỉ có cởi sạch rồi ra phơi nắng là tốt nhất.

Bên ngoài chỉ một bàn có khách, y bưng qua, đặt thức uống lên bàn.

"Ủa, không phải cậu là..." Lâm Tử ngẩng đầu thoáng liếc nhìn phục vụ một chút, ngây ngẩn.

Quý Kiêu cũng quay lại nhìn, thấy khuôn mặt của người phục vụ, cũng hơi sửng sốt: "Là cậu à? Lúc cháy ở Nhã Cư Uyển..."

Đinh Mùi vốn đầu óc đang mơ mơ màng màng nghe như thế, chớp mắt tỉnh táo, y nhanh chóng ngước mắt quét qua hai người đàn ông, một người trong đó y không có ấn tượng gì, nhưng người còn lại thì...!

Duyên...!phận...!gì...!đây...! Duyên phận kiểu gì mới có thể gặp hoài một người vậy...!

Thiếu chút nữa Đinh Mùi đã bật hỏi tại sao lại là anh rồi, y đặt thức uống lên bàn, ôm cái khay vào người, cười cười: "Là tôi."

"Cậu không sao chứ? Hôm đó sao cậu không chờ bác sĩ kiểm tra đã bỏ đi rồi, hay người nhà đến đón?" Quý Kiêu nhìn khắp từ trên xuống dưới, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nghĩ ra được.

"Ừm." Sáng hôm đó Đinh Mùi biến thành con mèo đen nhỏ bỏ trốn, "Cám ơn các anh nhiều."

"Chuyện phải làm, không cần cảm ơn," Quý Kiêu cười cười, "Có điều cậu ngủ cũng quá say, đập cửa rồi phá luôn cửa, vậy mà cậu cũng không tỉnh, thật chậm chạp."

Vì tôi không có đuôi! Không có đuôi! Vì bị mất đuôi mệt chết đi a!

Đinh Mùi gác cằm lên khay nước, cắn răng nhìn anh cười cười: "Cám ơn."

"Cậu làm ở đây hả?" Quý Kiêu nhìn y, nhớ không lầm, thì hôm đó Trương Tân Văn nói y là học sinh, nhìn dáng vẻ này, chắc chắn là một học sinh, "Hôm nay thứ tư, cậu không đi học?"

"Không đi." Đinh Mùi liếc mắt nhìn con mèo con Quý Kiêu đang lấy áo sơ mi bọc lại ôm trong lòng, "Nóng chết mất."

"Cái gì?" Quý Kiêu không kịp phản ứng.

Đinh Mùi lấy ngón tay chỉ vào con mèo trong lòng anh, "Nó đó."

"Nó cứ run rẩy hoài," Quý Kiêu cúi đầu, tuy lúc này không phải giữa hè, nhưng quả thật thời tiết rất ấm áp, "Không biết vì sao, vì lạnh hả?"

"Đói bụng."

"Chỗ các cậu có sữa không?" Trầm Du cầm menu lên.

"Cai sữa chưa?" Đinh Mùi nhìn Quý Kiêu.

"Ai?" Lực chú ý của Quý Kiêu vẫn còn nằm trên con mèo, thuận miệng hỏi một câu.

"Anh a." Đinh Mùi mím mím khóe môi.

Mấy người còn lại đều bật cười, Lâm Tử vỗ vỗ lên vai Quý Kiêu, "Đã cai, tôi làm chứng."

"Cai sữa rồi không thể uống sữa nữa, sẽ ói, cho ăn cơm thịt cá đi." Đinh Mùi xoay người bỏ đi, "Có điều chỗ chúng tôi không có."

~oOo~

Tiểu Mộc:

Sao càng ngày càng làm biếng vậy ta?

SG nóng quá, càng làm bệnh lười nặng hơn.

.

Truyện Chữ Hay