Cái Đuôi Thứ Chín

chương 18: 18: đinh mùi đang ở đâu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi nghe cửa phòng bị người ta mở ra, Tô Quý đang ngồi trên kệ bếp nhà Đinh Mùi ăn bánh quy.

Đinh Mùi thích ăn vặt, bình thường hay mua rất nhiều thức ăn vặt để trong nhà, nhưng cậu không thích bánh quy, vốn bánh quy mua đều để dành cho Tô Quý.

Lần này mua là vị việt quất, Tô Quý rất thích, nếu bỏ qua tính cách bất thường, nóng giận vô cớ, ra tay không biết nặng nhẹ ra, cơ bản có thể xem Đinh Mùi là một con mèo rất tốt.

Tô Quý quăng bánh quy đi nhảy xuống bếp, trốn ra sau cửa phòng bếp.

Người vừa vào không phải Đinh Mùi, thường ngày Đinh Mùi đều đến trước cửa rồi mới mò tìm chìa khóa mở cửa, mà người này vừa ra khỏi thang máy đã lấy chìa khóa ra.

Có điều người này lại có chìa khóa nhà Đinh Mùi.

Từ trước đến nay Tô Quý đều từ mấy chỗ như cửa sổ, ban công v.v...!mò vào, cho đến bay giờ chưa từng vào nhà Đinh Mùi bằng cửa chính, người có thể có được chìa khóa nhà Đinh Mùi...

Tô Quý muốn liếc nhìn qua khe cửa thử xem người vào là ai, nhưng cậu ta chưa kịp nhìn rõ, đã cảm giác được cửa bị đẩy mạnh vào một chút, cậu ta bật người nép sát vào khoảng trống giữa tường và cánh cửa.

"Tô Quý?" Có người hỏi, sau đó một khuôn mặt tươi cười ló ra sau khe cửa.

"Bác...!Hai?" Tô Quý rất ngạc nhiên, lâu lắm rồi cậu ta chưa gặp lại Bác Hai, hơn nữa cậu ta hoàn toàn không muốn gặp Bác Hai, nhưng bây giờ mặt người ta ngay trước mắt cậu, cậu nhếch nhếch miệng, "Bác Hai đừng cười thì tốt hơn, bác cười làm tôi không cười nổi."

"Chuột nhắt, Đinh Mùi đâu?" Bác Hai vẫn cười nhìn cậu ta.

"Mấy ngày rồi tôi chưa gặp ai hết, mèo cũng không gặp." Tô Quý đẩy cửa, muốn từ bên cạnh Bác Hai chen ra, nhưng không thành công, cửa bị Bác Hai giữ quá chặt, nếu cậu không ốm đi bớt, đoán chừng lúc này đã bị ép dẹp lép rồi.

"Thật không..." Nụ cười trên mặt Bác Hai dần dần biến mất, hình như đang trầm tư.

"Bác Hai..." Tô Quý đẩy cửa một cái, "Để tôi ra ngoài, đè chết tôi rồi.

"Có phải gần đây gặp phải chuyện gì đặc biệt rồi không?" Cuối cùng Bác Hai cũng buông lỏng tay, Tô Quý từ sau cánh cửa nhanh chóng chen ra, chạy vào phòng khách, nhảy thẳng lên ghế sofa định thoát ra từ cửa chính.

"Chạy cái gì?" Làm sao Bác Hai chắn được trước người cậu ta, cậu ta không thể nhìn rõ được, tóm lại vẫn lao thẳng đầu vào.

"Không chạy chờ chú ăn tôi à!" Tô Quý xoay người chạy ra ban công, cậu ta sợ Bác Hai, đặc biệt là lúc này khi Bác Hai hỏi chuyện cậu ta, nếu câu trả lời làm ông ấy không hài lòng, chắc chắn rằng ông ấy sẽ ăn mình luôn.

"Muốn ăn nhà ngươi còn đợi tới bây giờ sao?" Bác Hai đứng im không nhúc nhích, nhìn Tô Quý lăn qua lộn lại trên ban công, cả buổi trời vẫn không mở cửa được.

"Ai biết được, lỡ như Bác đột nhiên đói bụng thì sai?" Tô Quý thở dài, cửa ban công nhà Đinh Mùi đã khóa, cậu ta không mở ra được, chỉ có thể quay lại dựa vào cửa nhìn Bác Hai.

"Sao nhà ngươi không sợ Đinh Mùi ăn nhà người."

"Đinh Mùi kén ăn, nói không ăn tôi được." Tô Quý nâng nâng cằm, "Bác Hai, gần đây tôi thật sự không gặp chuyện gì hay ho hết, nếu có chắc chắn sẽ nói với Bác."

Bác Hai cười cười, trong mắt Tô Quý, nụ cười trên khuôn mặt đầy ria méo kia tuyệt đối không đẹp một chút nào, cậu ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Đi đi, không ai cản nhà người đâu."

Lúc Tô Quý chạy đến cửa thì nhớ đến chuyện gì, lại quay trở lại: "Nếu Bác có việc gấp tìm Đinh Mùi, có thể thử đến trung đội PCCC cách quán café một con phố, hình như Đinh Mùi đã đến đó vài lần, quen một người trong đội phòng cháy."

Trung đội PCCC?

...

Đêm qua Quý Kiêu thức rất khuya, nhưng sáng nay tỉnh giấc còn sớm hơn ngày thường.

Đêm qua lăn qua lăn lại thẩm vấn Đinh Vuốt Nhỏ đến tận khuya, kết quả vẫn tìm ra được nguyên do, mệt đến chết đi được, tình hình thực tế là anh nhìn Đinh Vuốt Nhỏ cả buổi trời, ý muốn dùng ánh mắt công phá tâm lý đề phòng của nó.

Cuối cùng Đinh Vuốt Nhỏ nghẹo đầu, lăn ra giường ngáy khò khò, kéo móng vuốt xoa lỗ tai cũng không thể làm nó tỉnh lại, Quý Kiêu ngủ mất từ lúc nào không biết, dù sao thì lúc tỉnh lại nhìn thấy Đinh Vuốt Nhỏ đang cuộn tròn dưới cánh tay anh ngủ ngon lành.

Con mèo thật sự làm người ta hao tâm tổn trí, Quý Kiêu nhẹ nhàng xoa xoa lông nó, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi giường, lại ngồi xổm sát bên giường nghiên cứu chú mèo thần kỳ này, một đống câu hỏi trong đầu vẫn luôn không có đáp án.

Chuyện về con mèo này, chỉ có thể hỏi Đinh Mùi, nhưng mà Đinh Mùi lại biến mất một cách khó hiểu, Quý Kiêu thở dài, đứng dậy đi rửa mặt, hiện tại biện pháp duy nhất chính là vào lúc nghỉ trưa đến quán café Đinh Mùi làm việc hỏi thăm một chút.

Sau khi Quý Kiêu đóng cửa lại, nó mở một mắt ra, dáng vẻ tay chân khẽ khàng kia làm nó rất cảm động, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được có chút khinh bỉ, đồ ngốc, con người ngu ngốc ngay cả giả vờ ngủ hay ngủ thật cũng không nhìn ra...

Nó nhảy xuống giường, lắc lắc bộ lông, duỗi thẳng vuốt giấu trong đệm thịt ra, lại duỗi lưng duỗi eo bảy tám cái liền mới cảm thấy tỉnh táo, đêm qua bị Quý Kiêu – mười vạn, không, trăm vạn câu hỏi tại sao – dằn vặt suốt hai tiếng, nó cảm thấy mình muốn sụp đổ luôn.

Đặc biệt câu hỏi cuối cùng của Quý Kiêu, ngươi chắc không phải là Đinh Mùi phải không, làm nó giật mình ngay cả đầu cũng không lắc, trước cái nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mình của Quý Kiêu trong suốt nửa tiếng sau đó, nó chỉ có thể nghiến răng nằm ườn ra giường, cho dù Quý Kiêu khều chọt nó thế nào, cũng không mở mắt.

Đây là lần đầu tiên nó cùng một con người cứ anh nhìn tôi tôi nhìn anh chằm chằm như thế, tuy nó cảm thấy ngoại hình Quý Kiêu cũng không tệ lắm, đôi mắt cũng rất đẹp...

Chỗ này không thể ở lâu, còn tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng sẽ lòi đuôi, tuyệt đối không thể để chuyện bị lòi đuôi này xảy ra được, trừ người có duyên, bất kể là ai cũng không thể biết sự tồn tại của mèo chín đuôi, nếu để Quý Kiêu biết, không chừng sẽ ảnh hưởng đến chuyện mọc đuôi của mình.

Nó nhảy lên cửa sổ, phát hiện cửa sổ đã bị khóa, lấy chân cào cả buổi vẫn không mở ra được, nó tức giận đập chân vào vách thủy tinh trên cửa, bình thường người kia cũng không mở cửa sổ ra để thở sao, chốt cài trên cửa sổ đều khóa chết hết cả!

Đồ con người lười biếng!

Nó liếm liếm chân rồi xoa xoa mặt, nhảy từ trên cửa sổ xuống, chỉ có thể ra ngoài bằng cửa chính, nó thò chân qua khe cửa, dùng chân đẩy cửa ra, hy vọng hình ảnh mình mở đóng cửa đừng bị người khác nhìn thấy.

Cửa được mở ra.

Trước khi chuồn ra khỏi cửa, nó nhìn quanh quất, trên hành lang trừ con mèo ngốc Tiểu Hoa kia, không có người nào khác, lúc này mới nhẹ nhàng trốn ra ngoài.

Mới chạy được vài bước, chưa đến được đầu cầu thang, cửa phòng ký túc xá của Lâm Tử mở ra, nó nghe thấy Lâm Tử vừa ngáp dài vừa đi ra, sau đó giọng Lâm Tử vọng tới: "Quý Kiêu mèo yêu của anh sao lại chạy ra ngoài rồi!"

Nó phiền lòng một trận, anh mới là mèo yêu!

Con người ngu ngốc này, so với Quý Kiêu còn ngốc hơn!

Nó cũng lười quay đầu lại nhìn, nhảy lên ngay tại chỗ, nhảy qua lan can cầu thang, nó không muốn có thêm một cuộc truy đuổi nữa, nó phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Nhưng khi nó còn đang bay lượn giữa không trung thì đã hối hận, quá kích động rồi...

Đã biết trước khi nhóm Quý Kiêu chạy từ hành lang ra ngoài cứu hỏa đều sẽ nhảy trực tiếp vào cái lỗ xuống phía dưới, nên khi nó còn chưa rơi xuống đất đã nghe được tiếng Quý Kiêu từ bên dưới truyền đến: "Anh đóng cửa rồi mà, sao nó chạy ra được thế?"

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lúc nó rơi xuống sẽ không dừng lại trên bậc thang tầng dưới, mà sẽ đáp thẳng xuống khuôn mặt đầy kinh ngạc đang nhìn nó của Quý Kiêu.

Nó ở giữa không trung nghĩ rất nhiều cách giải quyết, nhưng thời gian cấp bách, nó chỉ có thể chọn một phương pháp vô cùng ba chấm nhưng có thể sẽ làm nó đào tẩu an toàn.

Giữa không trung, nó co rụt người lại, hai chân quẫy đạp mạnh mẽ, nó không biết những con mèo khác nếu dùng cách này có thể đổi hướng rơi xuống hay không, nhưng nó thật sự có thể làm được, có điều động tác này có hơi khó coi.

Nó thấy được trong đôi mắt kinh ngạc của Quý Kiêu lại chồng thêm một tầng ngạc nhiên, ừm, nó biết động tác này của nó nhìn qua rất giống một con sâu đen đen tròn tròn núc ních thịt...

Buồn cười lắm phải không, anh nhất định rất muốn cười, đồ con người ngu ngốc!

Phản ứng của Quý Kiêu cũng khá nhanh, khi anh ngẩng đầu nhìn thấy Đinh Vuốt Nhỏ từ trên lầu nhảy xuống, cũng đoán được hướng nó rơi xuống, giang hai tay chuẩn bị đón lấy nó.

Nhưng chuyện bất ngờ đến rất nhanh, chỉ trong nháy mắt, thậm chí anh chưa kịp xác định rốt cuộc mình có nhìn thấy Đinh Vuốt Nhỏ dùng tư thế vô cùng khó đỡ đạp đạp hai cái chân ở giữa không trung hay không, anh chỉ biết rằng chỗ Đinh Vuốt Nhỏ rơi xuống sẽ không ở trong lòng mình, mà là ở sau lưng anh.

"Đinh Vuốt Nhỏ!" Quý Kiêu nhanh chóng xoay người, Đinh Vuốt Nhỏ đã lủi đi, nhảy thẳng xuống lầu dưới, anh khua chân đuổi theo, con mèo rốt cuộc nghĩ cái gì vậy!

Đinh Vuốt Nhỏ vẫn theo đường cũ lần trước trốn đi, Quý Kiêu cũng không biết mình lấy sức lực này ở đâu ra, vậy mà có thể điên cuồng đuổi theo cái đứa đã đâm mình một dao sau lưng, đuổi đến cổng chính trung đội.

Nếu ngày thường nhìn thấy Lục Khoan, nó chắc chắn sẽ không nhào thẳng đến hắn giống như bây giờ, nhưng tình huống hôm nay khác biệt.

Nó vừa ra khỏi cổng chính trung đội đã thấy được xe Lục Khoan, Lục Khoan đang từ trên xe bước xuống, trên xe còn có một người nữa, là ai thì nó không thèm nhìn tới, lủi thẳng vào trong ống quần của Lục Khoan, xòe vuốt bám chắc để leo lên.

Đợi đến khi Quý Kiêu chạy đến nơi, nó đã bị Lục Khoan xách trong tay.

Lục Khoan vẫn luôn thích xách nó như vậy, tư thế này nhìn qua nó giống như đứa ngốc, bốn bàn chân quơ quào phía trước, cái đuôi chỉa thẳng đằng sau.

Quý Kiêu nhìn Đinh Vuốt Nhỏ bị người khác xách lên, chợt thở phào nhẹ nhõm, không chút suy nghĩ bước đến, túm nó lại từ trong tay Lục Khoan, ôm chặt trong lòng, cười cười với Lục Khoan: "Cám ơn nha."

Rõ ràng là Lục Khoan không phản ứng kịp, tay vẫn còn giơ ra, thấy Quý Kiêu xoay người chuẩn bị bước đi mới hỏi một câu: "Mèo của cậu à?"

"Không, của bạn." Quý Kiêu cười cười, "Hơi chút là trốn đi, cám ơn."

Nó cố gắng vùng vẫy trong ngực Quý Kiêu, kêu meo meo với Lục Khoan, mình tốn hơi phí sức chạy như vậy, thế mào vẫn bị Quý Kiêu thoải mái xách trở về sao?

"Khoan đã," Lục Khoan nhìn ra được có gì không đúng, "Bạn cậu tên là Đinh Mùi à?"

"Anh biết cậu ấy?" Quý Kiêu nhanh chóng quay người lại.

"Đúng, cậu ta làm việc trong quán của tôi," Lục Khoan chỉ chỉ con mèo trong ngực anh, "Đây là mèo của cậu ta..."

"Anh là ông chủ quán café kia à?" Quý Kiêu khẽ giật mình, còn định trưa nay đến đó tìm người, không ngờ gặp được ở đây, "Đinh Mùi đâu rồi?"

Lục Khoan rất muốn nói không phải đang bị cậu ôm sao, hắn cười cười: "Đinh Mùi đang ở chỗ tôi."

Quý Kiêu nhìn chằm chằm Lục Khoan một lúc, người này thoạt nhìn rất hiền lành, nhưng anh vẫn có chút nghi ngờ: "Anh đến trung đội chúng tôi làm gì?"

"Chuyện này..." Lục Khoan do dự một chút, "Đinh Mùi nói mèo của cậu ta có thể ở đây, nên tôi đến đây tìm thử.".

||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao? |||||

"Sao cậu ấy không đến?" Quý Kiêu tiếp tục hỏi.

"Cậu ta không khỏe lắm, đang nghỉ ngơi."

Quý Kiêu không nói gì, suy nghĩ cả buổi mới mở miệng: "Hôm nay tôi có ca trực, đến giờ nghỉ trưa tôi sẽ đến quán café, anh nói cậu ấy chờ tôi, trưa nay tôi đem mèo qua trả cho cậu ấy."

Lục Khoan không ngờ Quý Kiêu sẽ nói như vậy, trong chốc lát không tìm được lý do: "Này..."

"Tôi không biết anh đúng không, đây là mèo của Đinh Mùi đúng không?"

"...Đúng." Lục Khoan gật gật đầu, cảm thấy thái dương của mình hơi rướm mồ hôi.

"Vậy là đúng rồi, trưa nay tôi tự qua đó đưa cho cậu ấy là được, cảm ơn." Quý Kiêu một tay ôm mèo một tay vẫy vẫy Lục Khoan, xoay người bước vào trong trung đội.

"Bác Hai, Đinh Mùi có gì là lạ." Lục Khoan đứng tại chỗ một lúc, lên xe, nói với người ngồi ở ghế sau.

"Ừm," Bác Hai ngồi xếp bằng trên ghế sau, "Nó không biến thành người được."

"Cái gì?" Lục Khoan giật mình nhìn ông, "Cái gì gọi là không biến thành người được?"

"Nói anh cũng không hiểu," Bác Hai nhắm mắt lại, tay sờ sờ cằm, "Về thôi, chờ trưa nay người nọ trả mèo lại rồi nói tiếp."

Lục Khoan do dự một chút, khởi động xe: "Đừng sờ cằm nữa, sáng nay Bác mới cạo ria mép.

"Quen tay thôi."

"Có phải Đinh Mùi gặp rắc rối gì không?"

"Cũng khó nói, vất vả lắm mới tu thành hình người, bây giờ không biến được, nhất định là một chuyện buồn bực," Bác hai từ từ nhắm hai mắt lại tay đưa lên sờ sờ cằm, "Nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu..."

"Nói cũng như không nói, thôi bỏ đi." Lục Khoan cười cười, không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ cần Đinh Mùi không có nguy hiểm là được, những chuyện khác không phải chuyện miêu khách cần quan tâm.

...

Quý Kiêu ôm Đinh Vuốt Nhỏ đi theo một cô gái nhỏ bước vào văn phòng của Lục Khoan, anh vẫn chưa ăn cơm, vừa đến giờ ăn cơm anh liền vội vàng xin Ngũ Chí Quân nghỉ nửa tiếng để ra ngoài.

"Đinh Mùi đâu?" Anh đứng trước mặt Lục Khoan, thời gian eo hẹp, gặp Đinh Mùi xong anh phải về liền, không thể giả vờ được.

"Tôi đi gọi cậu ta, còn anh..." Lục Khoan chỉ chỉ con mèo trên tay anh, nếu Quý Kiêu vẫn cứ ôm mèo, hắn thật sự không biết đào Đinh Mùi ở đâu ra, "Có thể đưa cho tôi không?"

Quý Kiêu cười cười, đặt Đinh Mùi lên trên bàn Lục Khoan.

Tự do rồi!

Một giây cũng không chần chờ, nó nhảy xuống khỏi bàn, nhanh như chớp chạy vào gian phòng phía trong văn phòng, đó là phòng ngủ của Lục Khoan.

Vừa mới vào trong phòng nó đã thấy Bác Hai đang ngả người trên chiếc sofa cạnh cửa sổ vẫy vẫy nó.

"Tới rồi?" Bác Hai ngồi thẳng dậy.

Nó hơi buồn bực bước đến cạnh Bác Hai ngồi xuống, cái đuôi vòng qua chân, cúi đầu.

"Đinh Mùi a," Bác hai sờ sờ đầu nói, "Lần này ta không giúp được con, con phải tự suy nghĩ thôi."

Tự suy nghĩ? Chuyện gì đang xảy ra! Ngoài kia thì Quý Kiêu muốn gặp người, trong này thì mình đang gấp muốn chết cũng không biến thành người được, nếu mình có thể nghĩ được chuyện gì đang xảy ra, còn lộn tới lộn lui như vậy làm chi!

Bác Hai không có chút hữu dụng nào!

"Đinh Mùi à," Bác Hai đứng lên, chậm rãi bước quanh người nó, "Con có biết vấn đề lớn nhất của con ở đâu không?"

Không biết, nó có vấn đề gì chứ, nó chỉ là một con mèo chín đuôi, một con mèo chín đuôi tao nhã, thông minh, có linh khí, nó nhìn chằm chằm vào cái đuôi, không hiểu ý Bác Hai là gì.

"Vấn đề của con là con không biết mình đang làm gì, con quá đặt nặng về chuyện cái đuôi, coi nhẹ những việc khác," Bác Hai không nhanh không chậm nói, "Con vẫn cảm thấy tu đuôi chính là tu đuôi, những chuyện khác so với chuyện tu đuôi không là gì, đúng không?"

~oOo~

Tiểu Mộc:

Tranh thủ a tranh thủ, làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu ~~~.

Truyện Chữ Hay