Sau đó thì là buổi nói chuyện giữa bang chủ bang Mật Thước – Tô Thước và thành viên cấp cap của quân đội Châu gia – Châu Nam Hạo.
Lần này họ gặp nhau không phải với thân phận là anh rể - em vợ, mà chỉ đơn giản là một cuộc giao dịch của hai bên mà thôi.
Tuy nhiên thì đứng trước một người có khí thế bá đạo như Tô Thước thì Châu Nam Hạo hiển nhiên là cũng có chút sợ hãi rồi, tuy rằng từ bé thì cậu ta đã được rèn giũa tại quân ngũ, nhưng so với những gì do quân đội đào tạo thì Tô Thước đã bước ra đời từ rất lâu, những gì mà cậu ta học được đều chỉ là sách vở và ít khi được thực hiện, nhưng đổi lại thì trong cuộc đời của Tô Thước thì anh làm nhiều hơn là đọc.
- Châu thiếu, cậu còn gì để nói về chuyện này nữa hay không?
- Tô lão đại, chuyện này xin nhờ anh rồi, mặc dù Châu gia cũng có khả năng tìm kiếm được người đứng đằng sau Kim Ưng bang, nhưng nói thế nào thì đó cũng là bang phái của hắc đạo, nên chuyện tìm kiếm cũng có chút khó khăn với quân đội Châu gia.
Tô Thước cũng chỉ cười nhạt.
tuy anh đã biết rằng kẻ đứng đằng sau Kim Ưng bang là Bạch Khánh Tùng, nhưng anh lại muốn biết nhiều hơn về mối quan hệ giữa cậu ta và Triệu Thu Ánh, tại sao cậu ta lại bảo hộ cho Triệu Thu Ánh chứ? Theo như những gì To Thước biết về Bạch Khánh Tùng thì cậu ta không phải dạng nhiêu chuyện hay chĩa mũi vào chuyện của người khác, chắc chắn phía sau này vẫn còn có gì đó mà anh không biết được.
Dù nói rằng chuyện này là của Châu gia, nhưng bây giờ anh đã có thể đường đường chính chính nhúng tay vào chuyện này rồi, nhân cơ hội đó anh cũng biết thêm về con người của Bạch Khánh Tùng, nếu như cậu ta là người tốt thì anh vẫn hi vọng rằng sẽ có thể kết giao thành bạn bè, còn nếu hắn ta là kẻ xấu thì cứ trực tiếp loại bỏ sẽ nhanh hơn đúng chứ?
- Vậy bây giờ chúng ta có thể nói chuyện với thân phận khác được chứ?
- Ý cậu là gì?
- Được rồi, anh rể, hôm nay anh không bận gì chứ? Có muốn đi uống với em một ít bia không?
Lúc này Tô Thước cũng cầm điện thoại lên xem, bây giờ là sáu giờ chiều, chắc hẳn là Châu Tiểu Á bây giờ đã ăn xong bữa rồi, tuy nhiên thì hôm nay anh cũng có nói là bản thân sẽ về muộn một chút, nên chắc không sao đâu nhỉ?
- Xong trước tám giờ thì vẫn được.
- Gì vậy anh rể? Từ khi nào mà anh lại trở thành một ông chồng của gia đình vậy? Anh sợ chị Tiểu Á ở nhà cô đơn sao?
Nhưng Tô Thước liền lắc đầu, thực sự mà nói thì hôm nay anh vẫn còn rất nhiều việc, nhất là sau khi Tô Nhiễm xin nghỉ để chuẩn bị cho thai sản, còn Đàn Tâm tuy cũng làm việc rất tốt, nhưng suy cho cùng thì cô ấy vẫn còn khá trẻ và còn hơi bốc đồng một chút, đi kèm với Chung Tín thì khá tốt, tuy nhiên thì dạo gần đây cái tên Chúng Tín này không biết bị cái quỷ gì nhập mà làm ăn sống nhăn, hoàn toàn không thể để tâm đến được việc chính sự, vì thế nên anh càng đau đầu hơn.
- Không phải vì chị ấy? Vậy là vì cái gì?
- Việc chính sự của Mật Thước thôi.
Nghe đến đây thì Châu Nam Hạo cũng gật đầu, cho dù bây giờ họ là người nhà đi chăng nữa thì chuyện công việc vẫn là chuyện riêng của mỗi người, cậu ta không nên can thiệp quá sâu vào nó, vì nếu như đến chị gái Châu Tiểu Á còn không để ý thì cậu ta cũng chỉ là em vợ, để ý làm gì chứ?
- Vậy anh có đi được hay không đây?
- Đã nói trước tám giờ thì được.
- Vậy đi thôi, nhanh lên nào!
Lúc này thì Châu Nam Hạo cũng hào hứng đứng dậy, còn Tô Thước cũng từ từ đứng dậy, hiển nhiên thì trước khi rời đi anh cũng đã dặn dò vài chuyện ở đây để mọi người chuẩn bị trước, sau đó thì cùng Châu Nam Hạo rời đi.
Trên xe đến quán nhậu quen thuộc thì Châu Nam Hạo còn gọi thêm hai người bạn thân của mình, một người là Dương Khánh Thiên, một người còn lại là Nam Vũ Thần, cả hai người đều là bạn thân từ nhỏ của Châu Nam Hạo, hơn nữa bọn họ còn cùng có chung một ước mơ là trở thành quân nhân liêm chính, tuy vậy nhưng trong số ba người thì chỉ có Châu gia là có nền tảng của quân đội, còn hai người kia đều là sở thích mà thôi.
Tuy nhiên thì cả ba đều là người đáng tin cậy, hoàn toàn không phải kiểu thiếu gia, công tử được bao bọc trong gia đình.
- Anh rể, đây là lần đầu tiên em và anh đi riêng với nhau nhỉ?
- Cũng không chắc là có lần thứ hai đâu.
Nghe đến đây thì gương mặt của Châu Nam Hạo liền sượng trân, người anh rể này cũng thật là, thật thà đến mức quá đáng! Nói ra thật sự khiến người ta đau lòng muốn chết, nhưng cho dù có đau lòng đến mấy thì Châu Nam Hạo cũng không dám bật lại.
Đến cả nóc nhà như chị Tiểu Á còn chưa chắc dám bật, dạng tém riu như cậu ta làm gì có cửa kia chứ...!Nhưng mà đây chính là một trong những người mà Châu Nam Hạo thần tượng, không phải vì anh là bang chủ bang Mật Thước hay tay trắng lập nên sự nghiệp, thứ khiến cho Châu Nam Hạo thích ở chỗ của Tô Thước chính là thần thái bá đạo của anh, thật sự rất muốn học hỏi...!Nhưng mà chắc không được đâu...