Trải qua một ngày ở cô nhi viện Cầu Vồng thì Châu Tiểu Á vừa cảm thấy bản thân may mắn, nhưng đồng thời cũng thấy bản thân có chút tủi thân.
Cô may mắn là vì còn có một nơi gọi là nhà, còn có cha, có mẹ, có chị gái và em trai.
Nhưng cô cũng tủi thân vì cô lại bị phân biệt bởi chính những người thân trong gia đình, đúng là nực cười thật đấy.
Những đứa bé ở đây đều không như thế, tuy chúng không biết cha mẹ của mình là ai, nhưng cuộc sống lại hạnh phúc, được sự bảo hộ từ các sơ, sự quan tâm của họ dành cho bọn trẻ còn vượt xa hơn với những thứ tình cảm mà cha mẹ ruột dành đến.
Trong lúc Châu Tiểu Á vẫn còn ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ thì Tô Thước liền bước đến, hôm nay anh không có việc nên đã sắp xếp sẵn những thứ cần thiết ở cục dân chính, bây giờ anh chỉ cần đưa cô đến đó là có thể kết hôn ngay lập tức.
Nhưng khoan đã, bây giờ vẫn chưa phải lúc để đề cập đến chuyện đó, lúc này anh liền bước đến chỗ của cô, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Châu Tiểu Á, nói:
- Từ sáng giờ em suy nghĩ cái gì vậy? Bật mí cho anh một chút có được không?
Nghe thấy giọng nói của Tô Thước thì cô liền giật mình, sau đó đưa mắt nhìn anh rồi lắc đầu mỉm cười, nói:
- Không có gì đâu, em chỉ là có vài suy nghĩ vớ vẩn thôi.
Tô Thước nghe vậy cũng chỉ gật đầu, nhưng lúc này Châu Tiểu Á lại nhìn anh, rồi lại đứng dậy, trực tiếp trèo lên người anh ngồi xuống trên chân anh, sau đó còn vừa nhìn anh vừa nói:
- Phải rồi Tô Thước, anh vẫn chưa cho em biết khi nào chúng ta sẽ đăng ký kết hôn?
Tô Thước sợ cô sẽ bị ngã nên cũng đưa tay đỡ lấy eo nhỏ của cô, còn không quên châm chọc mấy câu, nói:
- Sao vậy? Nôn nóng làm vợ tôi vậy sao?
- Anh...!Anh muốn nuốt lời à?
Nhưng Tô Thước chỉ nhún vai, sau đó anh còn vô sỉ cúi người vào cổ của cô, còn tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể của Châu Tiểu Á, nói:
- Châu Tiểu Á, bây giờ tôi nói cho em biết...!Công việc của tôi không đơn giản, đắc tội cũng đã rất nhiều người rồi, nếu em kết hôn với tôi thì người nguy hiểm sẽ là em.
- Ai sợ chứ? Anh sợ à?
- Ừ.
Châu Tiểu Á có chút ngạc nhiên, một người như Tô Thước mà lại gật đầu nói rằng bản thân sợ sao? Lúc này anh liền tựa đầu vào vai của cô, nói:
- Tôi sợ em sẽ biến mất...
Bất chợt cô lại có chút khựng lại, nhưng rồi cô liền mỉm cười rồi đưa tay ôm lấy đầu của anh, còn dịu dàng xoa đầu anh nữa chứ, cô nói:
- Em không sợ thì anh sợ cái gì.
Tô Thước, chẳng lẽ sau khi kết hôn thì anh sẽ không bảo vệ em nữa à? Anh sẽ bỏ mặc em rơi vào nguy hiểm sao?
Đương nhiên là Tô Thước lắc đầu, cho dù cuộc hôn nhân của họ là dựa vào hợp đồng, nhưng anh đã chắc chắn cưới Châu Tiểu Á thì anh sẽ dốc sức bảo vệ cô chu toàn, cho dù sau này cô muốn tiếp tục mối quan hệ, hay trực tiếp cắt đứt nó thì anh cũng sẽ không nửa lời than trách.
Vì đây là anh cam tâm tình nguyện.
- Vậy là được rồi, chỉ cần anh bảo vệ em, thì em còn bị nguy hiểm gì nữa sao?
- Châu Tiểu Á, em nghĩ đơn giản thật đấy.
Tôi cũng đâu thể nào ở bên em mãi được?
Châu Tiểu Á lúc này liền nhìn anh, sau đó thì cô liền ngồi thấp xuống, đổi lại là cô tựa đầu vào vai anh, nói:
- Vậy em sẽ biến thành cái đuôi nhỏ, suốt ngày bám theo anh...!Có được không?
Tô Thước chợt bật cười, sau đó liền nhẹ nhàng xoa đầu của cô.
Biệt danh "Cái đuôi nhỏ" này cũng không tệ, cho dù là cái đuôi thì cũng là "Cái đuôi nhỏ của Tô lão đại".
- Được, cái đuôi nhỏ nhà em bây giờ muốn làm gì đây? Có đói bụng không?
- Không đói.
- Thật sự không đói sao? Từ sáng đến giờ em có ăn gì đâu, nhanh lên, đi ăn thôi, sau đó còn đến cục dân chính nữa.
Nghe Tô Thước nói đến ba từ "Cục dân chính" thì gương mặt nhỏ của Châu Tiểu Á liền sáng bừng lên, cô cũng ngoan ngoãn theo anh xuống nhà ăn sáng, lúc này Tô Thước còn tưởng rằng cô phát sốt rồi chứ, nhưng nhìn cái đuôi nhỏ ăn ngon lành như vậy thì anh cũng mỉm cười.
Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ rung động với một ai, vì anh biết rằng trong sống xã hội này nếu bị chi phối bởi tình cảm thì sẽ chẳng thể nào làm chuyện lớn được.
Nhưng chính anh lại quên mất, bản chất của con người sinh ra đã có tình cảm, nếu không có tình cảm thì làm sao có thể là một người hoàn thiện chứ?
Nhìn cô gái nhỏ này ăn ngon miệng như vậy thì anh cũng thấy vui vẻ, còn đưa tay xoa đầu nhỏ của cô.
Nhưng lúc này Châu Tiểu Á liền chợt nhớ đến một chuyện, nói:
- Phải rồi, đợi khi chúng ta đăng ký kết hôn xong thì vài ngày sau em sẽ báo cho cha mẹ là mình sảy thai rồi, anh thấy có được không?
- Được.
- Nhưng liệu họ tin hay không nhỉ?
Tô Thước nhìn cô rồi gật đầu, mặc dù anh biết rằng cái trò trẻ con này làm sao qua mặt được Châu Chí Tường chứ, nói thế nào thì ông ấy cũng là Trung Tướng, để bước lên vị trí này thì không phải kẻ ngốc mà suốt ngày bị đem ra lợi dụng.
Chỉ là anh cũng muốn xem người cha vợ này sẽ có phản ứng ra sao.
Còn về Khang Diệu Di thì chắc đến đó sẽ tránh móc Châu Tiểu Á cho xem, về sau anh vẫn nên hạn chế cho hai người họ gặp mặt, tránh cái đuôi nhỏ nhà cảm thấy khó chịu.