Đúng h sáng, có một cái xác lang thang vất vưởng trong vườn. Mái tóc xanh ngang lưng thả bay trong gió, rối bù lên thật khó coi. Cái váy ngủ trắng trễ một bên vai, chân trần bước trên nền đá hoa. Khuôn mặt trắng bệch, hai mắt thâm xì như gấu trúc. Tay cầm một cái gối ôm kéo lê dưới đất. Mặt đầy mệt mỏi không sức sống. Nếu có người nào mà đi ngang qua nhìn thấy bộ dạng này hẳn sẽ hết lên thất kinh rồi tự nguyện vào nhà xác bắt sóng Wi_fi để ghi lại di nguyện cuối đời. Thế mà đau đớn hay, cái xác xinh đẹp này không ai khác ngoài ..nó, con nhỏ trời đánh đêm thì không ngủ mà ra ngoài tha thẩn khoe sắc đẹp trời cho để nhát ma mấy kẻ yếu tim. Còn lí do tại sao nó lại tàn tạ như vậy thì phải hỏi Haray và Kevil. Dẫu sao một người là anh ruột nó, một người lại là bạn thân nó. Nó đâu vô tâm đến mức bỏ mặc họ mà lên giường chu du phiêu bồng vào chốn thần tiên nào. Nó dò dẫm ra góc vườn ngồi...tự kỉ. Mặt đờ đẫn, ngồi sụp xuống vẻ ngái ngủ. Đến khi ngước mắt lên nó mới để ý. Trong vườn cũng có một cái xác vô hồn giống nó. Chỉ có điều không tàn tạ như nó thôi. Nó tiến lại gốc cây nơi có người nào đó ngồi. Ra là Lay, anh ta không ngủ mà lại ra đây ngồi? Chẳng lẽ cũng định đi dọa ma giống nó. Nó không kiêng nể giữ ý gì chui tọt vào lòng anh nằm cuộn tròn. Lay như nhận ra nó từ lâu nên cũng không bất ngờ.
- Anh không ngủ hả?_ Nó hỏi, ngước lên nhìn đôi mắt màu đồng không thấy đáy của anh. Tay nghịch ngợm mấy ngọn tóc dài ngang vai vẻ thích thú. Nó và Lay vốn rất thân. Nó coi anh như anh trai của mình. Lay cũng thân thiện đáp lại. Người ngoài nhìn vào luôn nghĩ họ không giống anh em mà giống tình nhân hơn. Nhưng thật ra nó biết, Lay vốn không có tình cảm, thương xót hay đau khổ đều không biết cảm nhận. Cứ như một khúc gỗ. Trước khi quen nó, anh là một tảng băng chính hiệu. Không cười không nói, cũng chẳng quan tâm ai, bao gồm cả nó. Chẳng qua nó thuộc dạng chai mặt, cứ bám diết lấy anh, lâu dần nó cũng thay đổi được cái tính lạnh lùng của anh. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, nó biết, nó chẳng bao giờ chạm dược vào sâu thẳm trong anh. Lâu dần anh ít gặp nó, hôm nào nó đến chơi cũng không thấy anh. Nó chỉ nghe loáng thoáng là có cô bé nào đó mặt còn dày hơn nó, liên tục đeo bám anh để tỏ tình. Khi đó nó mới biết... mặt mình còn mỏng chán. Và giờ nó cũng biết luôn, cô gái kia là Thiên Nhi.
- Em cũng chưa ngủ mà
- Em chờ anh hai và Haray. Hai người bọn họ không biết rủ nhau vào xó nào mà hú hí đến giờ chưa về
- Được rồi, coi em kìa, mắt thâm quầng hết cả rồi, còn không mau đi ngủ
- Hì, anh Lay ngày càng biết quan tâm nha
- Vậy chẳng lẽ trước nay anh không quan tâm em?
- Không phải, tại em thấy có gì đó không thật thôi, nhưng giờ thì khác rồi, chắc tại Thiên Nhi nhỉ?
- Cô bé đó đúng là bản sao của em đấy_ Lay cốc đầu nó, vẻ ôn nhu dịu dàng
- Mà em không hiểu tại sao anh lại từ chối Thiên Nhi, cô bé rất thích anh, lại theo anh xuống hạ giới cơ mà
- Vì vậy nên anh mới sợ, yêu một kẻ vô tâm, vô hồn như anh cô bé sẽ tổn thương
- Anh khỏi lo, anh nghĩ như vậy hẳn là rất quan tâm cô ấy, vậy sao không thử xem_ Nó ủng hộ nhiệt tình
- Tất nhiên là anh ấy quan tâm tôi rồi, chứ không chẳng lẽ để ý đến một cái xác chết trôi như chị?_ Thiên Nhi lúc nào lù lù xuất hiện. Nó giật mình thẳng thốt, cô bé này còn có khả năng dọa người hơn nó.
- Thiên Nhi, sao em không ngủ lại ra đây?_ Nó hỏi
- Tại ngửi thấy mùi xác chết nồng nặc nên tôi mới dậy để giải trừ xú uế_ Thiên Nhi nói rồi không chút khách khí cầm một nắm muối hất vào người nó. Nó nổi khùng đứng dậy. Thiên Nhi lè lưỡi cười thích thú
- Tiểu Nhi Nhi em có tin chị treo ngược em lên cành cây không hả?
- Tiểu Nhi Nhi là tên cho chị gọi hả? Nếu chị dám treo tôi lên, tôi nhất định sẽ đào hố chôn chị xuống. chị ngoài việc ngược to hơn tôi, eo nhỏ hơn tôi, mông cong hơn tôi, cao hơn tôi, mặt sắc nét hơn tôi thì ngoài ra chẳng có gì hơn cả. Chị quá già, còn tôi rất trẻ đẹp, dễ thương, đáng yêu, nói chung là chị còn lâu mới bằng tôi_ Thiên Nhi xổ một tràng. Nó á khẩu, nói chuyện với con bé này nếu không tức chất thì cũng bị làm cho sock mà chết. Nó phẩy tay, không thèm đếm xỉa quay ra phía Lay
- Anh Lay, em trao lại cô hồn trẻ này cho anh xử, em không thích nói chuyện với tiểu quỷ._ Nó quay lưng bỏ về phòng, ở đây một hồi chắc nó không kìm nổi mà đêm đại bác ra bắn chết con bé mất.
Chỉ còn lại hai người, Thiên Nhi ngồi xuống, nhìn Lay dò xét chẳng khác gì vợ đi đánh ghen, bắt quả tang chồng vụng trộm
- Sao em hay cáu với Seny vậy?
- Hứ, ai mà thèm.
- Vậy sao em chưa ngủ mà lại ra đây?
- Anh Lay, em yêu anh_ Thiên Nhi không trả lời, đôi mắt ngây thơ chớp chớp hỏi. Cũng chẳng có cảm giác hồi hộp, bẽn lẽn gì luôn. Lần đầu thì có đấy, nhưng đây là lần thứ cô bé tỏ tình rồi, cũng chai mặt luôn rồi( Không biết đem mặt chà xuống lòng đường có mỏng bớt không nhỉ? Thiện tai, sao nghĩ ác quá). Lay nhìn cô bé không chớp, anh cũng chẳng còn gì lạ cả. Thiên Nhi có chút thất vọng, anh không nói, tức là không đồng ý. Cô bé đứng dậy phủi váy quay đi. Không phải bỏ cuộc đâu nhé, chẳng qua là cô còn rất nhiều thời gian. Không chóng thì chày, khối băng kia thể nào chẳng tan hết.( lạc quan dữ hén?) Lay bỗng đứng bật dậy, anh thừa nhận mình đối với Thiên Nhi cũng có cảm giác khác với những cô gái bình thường. Anh không biết thế nào là yêu cũng không biết thế nào là rung động. Nhưng khi ở bên cô bé lại thấy rất ấm áp. Anh ôm chặt Thiên Nhi từ phía sau cô bé có chút ngỡ ngàng, sau đó mừng rỡ quay lại.
- Vậy là anh đồng ý hả?_ Thiên Nhi hỏi, Lay không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười. Vậy là anh đồng ý, thật không uổng công cô trồng cây si mà. Cô cười tươi, ôm lấy cái cổ kiêu ngạo của anh
- hôn em đi
- Hả?_ Lay suýt thì sặc. Cậu nhìn cô bé trước mặt. Thật ra Thiên Nhi thuộc dạng Loli, nhì như một đứa trẻ không hơn không kém. Đôi khi kiến Lay thấy mình giống như một ông bố trẻ vậy.
- Em nên đi ngủ đi_ Lay thoái thác, đắt cô xuống đất
- Anh không hôn em không ngủ
- Đã bảo đi ngủ ngay_ Lay cương quết
- Vậy hôn má nhé_ Thiên Nhi nhượng bộ, chỉ vào cái má trắng ngần phúng phính của mình. Lay thở dài, nhưng rồi cũng chị thua mà dặt đôi môi mền mại lạnh ngắt của mình lên khuôn mặt xinh xắn của cô. Thiên Nhi cười thích thú rồi nhanh chóng chạy về phòng ngủ. Lay chẳng biết nói gì về sự trẻ con của cô nhưng có lẽ anh cũng thích cô thật rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi về phòng, nó phải đi tắm lại vì đống muối trừ tà mà Thiên Nhi ban phát cho mình. Tắm xong nó chỉ quấn duy nhất một cái khăn tắm mỏng rồi leo lên giường ngủ một giấc quên Tổ Quốc. Mặc xác trời trăng mây gió gì đó. Cho đến tận h sáng mới chịu bình minh. Thay đồ rồi chải lại tóc, nó xoa cái bụng đói meo của mình đi xuống phòng ăn, miệng ý ới liên tục
- Haray, Windy tao đói, tao muốn ăn
- ..................Im lặng............................._ Nó mò xuống phòng khách
- Kevil, anh Lay em đói, cho em ăn ( Sao giống chó vậy trời?)
- ..................... vắng hoe.............................................._ Chẳng có ma nào trả lời cả đói sắp xỉu rồi, nó cảm thấy có lỗi với cái bụng đang sôi sục của mình ghê
- Mấy tên khốn nhà các người đi đâu hết rồi hả?......_ Nó hét long trời lở đất, đến lúc này mới thấy một bóng người lũng thững đi từ ngoài vào, ngoái ngoái lỗ tai. Còn ai ngoài Sky sở hữu cái điệu bộ khinh khỉnh ấy nữa.
- Cô hét cái gì, cô có biết cái mồm của cô có sức sát thương lớn lắm không hả?_ Sky không khách khí hét vào mặt nó
- Ủa, đi đâu hết rồi, sao chỉ có mình anh vậy?- Nó ngơ ngác
- Đi hết rồi, Haray với anh cô bay qua Mĩ dự đám cưới, người còn lại đi hẹn hò hết rồi, còn quản gia Kim nghe nói có việc gì đó lên kéo cả đám người giúp việc đi rồi, trong nhà chỉ còn cô và tôi thôi_ Sky đủng đỉnh nói, ngồi phịch xuống ghế. Sao trùng hợp thế nhỉ, chẳng lẽ có ai giở trò?
- Chỉ còn tôi và tên lang sói như anh á? Sao anh không phắn luôn đi_ Nó đưa hai tay lên che ngược, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Sky
- Cô nghĩ cái gì thế hả, có cho tôi cũng không thèm
- Ai mà biết anh nghĩ gì. Mà thôi không quan trọng nữa, tôi đói rồi_ Nó sấn vào Sky, làm vẻ tội nghiệp lay lay cánh tay hắn. Chẹp, ai vừa bảo người ta là lang sói mà sao bây giờ hùng hổ như hổ đói thế?
- Muốn ăn thì lăn vào bếp
- Nhưng tôi không biết nấu, anh nấu đi, coi như ăn trưa luôn
- Cô cũng biết bây giờ à trưa hả? Nhưng tôi vừa ăn sáng xong nên chưa muốn ăn tiếp đâu.
- Nhưng tôi rất đói, anh không thể vùi hoa dập liễu như vậy. tôi méc anh hai cho coi_ Nó nũng nịu
- Con nít_ Hắn búng mũi nó một cái rồi cười trêu chọc. Đấy, cái số đi xin ăn nó khổ thế đấy. Nó tức giận đứng dậy tuyên bố
- Tôi ra ngoài ăn, không cần anh nhá_ rồi dứt khoát bước ra ngoài nhưng chưa được mấy bước thì...... Đùng.... rào.....rào mưa con mẹ nó rồi. Mà mưa to kèm theo sấm chớp mới đau chứ. Kiểu này thì đi đâu được đây? Nhìn trời thì mưa tầm tã, chớp rạch ngang trời, gió quật mù mịt. Mưa như sát muối vào...bụng nó. Nó quay ra nhìn Sky oán trách, đã không đi đâu được bây giờ còn phải ôm cái bụng đói ở chung nhà với tên này. Trời ơi, cầm dao giết nó đi, ông trời ơi... ác thì ác nó vừa thôi chứ. Nhưng nó là ai? Nó còn lâu mới chịu khuất phục nhé. Không đi được Moto thì đi Ô tô. vậy là nó xông xáo đi ra. Nhưng lại bị Sky giữ lại
- Mưa như vầy cô ra ngoài chẳng ai bán cho đâu, đi ngoài đường bây giờ nguy hiểm lắm, vào nhà tôi nấu cho ăn
- Thiệt hả?
- Thiệt_ Sky gõ đầu nó, sao dạo này hắn thích cốc đầu nó thế, mà thôi kệ. Có ăn là tốt rồi. Vậy là nó lon ton chạy theo hắn vào nhà bếp, miệng không ngừng nói.