Cái chết là kết cục duy nhất dành cho kẻ phản diện

chương 04

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tên tóc hồng hét về phía cửa.

Không lâu sau đó, quản gia và nhiều gia nhân lao vào.

“Nhị công tử! Có chuyện gì sao!’

“Con đĩ này, hãy mang nó đi và giam vào xà lim.”

“C, công tử! Xin hãy tha lỗi cho tôi! Công tử! Công tử!”

Ả hầu gái khiến tôi bực mình cả buổi sáng đã bị lôi đi chỉ với một lời ra lệnh của tên tóc hồng.

Còn tôi không thể làm bất cứ điều gì trong tình huống này vì đang bận đối phó với cơ thể mình.

Tôi bất lực dựa vào ghế với một cái tay vẫn đang bịt miệng. Tên tóc hồng vươn tay ra cho tôi.

Anh ta khẽ lay vai tôi. Không ngờ rằng hành động ấy thật dịu dàng.

“Này. Cô ổn chứ?”

“.......”

“Vậy tại sao cô chỉ ngồi đó và ăn những thứ này? Cô nên hét lên, lật bàn và làm vài việc phiền phức mà cô hay làm chứ, đồ ngốc.”

Có vẻ như anh ta đang muốn gây sự với tôi hoặc thực sự đang cố gắng an ủi tôi.

Anh ta thực sự giống hệt nhân vật tóc hồng trong trò chơi.

‘Nếu tôi không ăn chúng, tôi sẽ chết vì bị anh đâm dĩa vào họng.”

Tôi bực mình.

Tôi muốn chửi lại anh ta nhưng khi không có lựa chọn được đưa ra, tôi không thể nói được.

‘Ha..... Nó hết rồi phải không?’

Tôi có thể thắng cuộc chiến với ả hầu gái phải cảm ơn đến sự giúp đỡ bất ngờ của anh ta.

Tuy nhiên, tôi một chút cũng không biết ơn về hành động này.

Sẽ chỉ có duy nhất một hầu gái bắt nạt nhân vật phản diện?

‘Không.’

Hầu gái riêng chỉ là một trong số đó. Có lẽ tất cả những người trong dinh thự này đều ngược đãi nhân vật phản diện, tất cả đều chung một suy nghĩ về cô ấy.

Tên đó chỉ lờ đi tất cả như không có gì xảy ra ngay sau khi nhìn thấy nhân vật phản diện khốn khổ. Vì đó chính là cách đối xử bình thường với các kẻ phản diện.

Dù tỉnh dậy cách đây không lâu nhưng tôi đang cảm thấy rất mệt mỏi.

“Này, cô có vẻ trông rất không khỏe. Có cần tôi gọi y sĩ đến không?”

Tên tóc hồng dường như đang lo lắng vì lí do gì tôi không trả lời lại, đó là bởi vì anh ta nói những lời mà chắc chắn tôi chỉ nói được một nửa.

Hình ảnh anh ta cúi xuống và dùng tay nhẹ nhàng kiểm tra từ khuôn mặt đến tay tôi, dường như anh ta thực sự đang quan tâm đến tôi.

Chính lúc đó, cái màn hình màu trắng một lần nữa lại xuất hiện trước mặt tôi.

1.Không phải việc của anh.

2.Anh là ai mà phải quan tâm đến tôi chứ? Ra khỏi phòng tôi!

3.Đừng hành động như thế. Thật kinh tởm.

Thật tồi tệ khi tôi phải chọn quyết định trái với lòng mình ngay cả trong tình cảnh này, chỉ để sống sót.

Tôi chọn câu trả lời ít gây rủi ro nhất trong ba cái lựa chọn điên rồ mà nhà sản xuất đã chuẩn bị.

“Không phải việc của anh...”

Nó là câu trả lời phù hợp với cảm xúc của tôi lúc này, do đó tôi muốn nói bằng tất cả trái tim.

Tuy nhiên, tôi đang cố nén nôn ra nên điều đó đã khiến cho âm thanh thoát ra trở nên yếu ớt.

“Cô...”

Tên tóc hồng hiểu được ý tôi và cau mày.

Dù chỉ là trong một khoảnh khắc.

Khi tôi quan sát anh ta một lần nữa, khuôn mặt anh ta đã trở thành lạnh lùng và vô cảm đến nỗi khiến tôi nổi da gà.

Có lẽ tôi đã nhìn thấy vài thứ. Tôi đã không ở trong trạng thái tốt nhất để quan sát được kĩ bất cứ điều gì.

“Ừ. Đó không phải việc của tôi về những gì cô làm. Ngay cả khi cô ăn bất cứ thứ gì được cho và bị bệnh như một kẻ ăn xin.”

Gã trai đang cúi xuống để kiểm tra tình trạng của tôi bắt đầu nói những lời khó nghe.

"Không một y sĩ nào ở trong dinh thự Eckart sẽ dành thời gian đặc biệt của họ cho cô."

Trên đầu của tên tóc hồng lấp lánh một số chữ cái.

[Độ yêu thích -3%]

Độ yêu thích đã tăng lên.Hôm qua là -10%. 7% là một con số khổng lồ khi bạn nghĩ về việc tăng 2% hay thậm chí là 1% trong chế độ khó khó khăn như thế nào.

‘Nếu tôi biết sự quan tâm sẽ tăng lên nhiều như vậy, tôi sẽ hoàn thành hồi này trước .......’

Tuy nhiên, tôi vẫn không vui. Tôi thậm chí không quan tâm rằng độ yêu thích đã tăng.

Nó vẫn chỉ là số âm.

***

Tôi gượng cơ thể dậy sau khi làm sạch một số thứ ra khỏi cơ thể.

Tôi súc miệng tại bồn rửa và ngước lên gương để quan sát người phụ nữ xinh đẹp với làn da tái nhợt.

“Penelope.”

Những âm thanh không bao giờ vang lên vào lúc tôi thực sự cần lại xuất hiện khi tôi ở một mình.

Khi tôi nói, cô gái trong chiếc gương cũng nói theo.

Đôi mắt màu ngọc lam tỏa sáng gần giống màu ngọc lục bảo.

Mái tóc hồng đậm như màu hoa đỗ quyên.

Một người phụ nữ tuyệt sắc với mái tóc quyến rũ luôn rung rinh mỗi khi tôi di chuyển.

Nhưng dù tôi có nhìn thế nào đi chăng nữa, đây vẫn không phải là khuôn mặt của tôi.

“Penelope Eckart. Eckart.... Ha.”

Eckart là họ của gia đình công tước duy nhất của ‘đế chế Inka’ trong một trò chơi.

Tôi đã chết rất nhiều ở hồi cuối, là mở đầu cơ bản của chế độ khó, tại nơi con trai cả của công tước cấm túc tôi.

Đó là bởi vì tôi đã chọn những câu thoại phù hợp với tính cách của nhân vật. Những câu trả lời đơn giản và liều lĩnh.

Thật may mắn là tôi đã cố gắng rất nhiều sau khi chết rất nhiều lần ở hồi này. Nếu không...

Một tiếng thở dài tuột ra từ miệng tôi khi nghĩ về điều đó.

“Haizzz....Đẹp? Rất, rất xinh đẹp. Ít nhất thì tôi cũng cực kì xinh đẹp.”

Tôi nghĩ cô ấy thật xinh đẹp khi nhìn qua những hình minh họa, nhưng bây giờ, khi đã trực tiếp thấy khuôn mặt của Penelope, vẻ đẹp cô ấy sở hữu không hề là vẻ đẹp tồn tại trên thể giới này

.Nếu là trước khi rời khỏi nhà, có lẽ tôi đã trở nên phấn khích và ca ngợi vẻ đẹp của Penelope.

Cuối cùng tôi cũng có thể chấp nhận tình cảnh khó tin này một cách vui vẻ.

‘Hãy nghĩ rằng cuộc sống này là món quà của thần linh dành tặng cho một người đáng thương như tôi đây...’

Tuy nhiên, tôi đã thành công trong việc chịu đựng và cuối cùng đã thoát khỏi ngôi nhà nguy hiểm đó.

Tôi đã được nhận vào một trường đại học nổi tiếng mà bất kì ai trên thế giới cũng biết đến.

Có một ngôi nhà tôi có thể thoải mái nghỉ ngơi dù cho nó bé tí tẹo và bẩn thỉu.

Không còn gì ngoài những thứ đưa tôi đến một tương lai tươi sáng sau khi thoát khỏi hai tên khốn nạn đó.

Điều tôi đang cố muốn nói ở đây là cuộc sống của Penelope có thể dẫn tới cái chết của tôi dù là sai lầm nhỏ nhất, vẫn không hề tốt hơn cuộc sống trước đây. Không sao. Tệ hơn nhiều.

Nó là một vấn đề khác nếu tôi là nữ anh hùng của chế độ thường mà mọi quyết định đều dẫn cô ấy đến con đường trải đầy hoa.

“....Nhưng tại sao?”

Nhưng tại sao, lại là tôi, một người c.h.ỉ vừa thành công thoát ra khỏi ngôi nhà địa ngục đó.

“Tại sao chứ!”

Rầm-!

Tôi hét lên, đập mạnh vào bồn rửa mặt. Khuôn mặt của cô gái phản chiếu trong chiếc gương biểu lộ một sự kinh hoàng.

Trông cô ấy giận dữ hơn là buồn bã, có lẽ điều này đã khiến cô ấy trở thành nhân vật phản diện hoàn hảo nhất trong trò chơi.

“Ha...”

Tôi vừa thở dài, vừa luồn tay vào mái tóc. Tôi nghĩ những thứ về Penelope.

Penelope Eckart. Nhân vật phản diện của một trò chơi, anh hùng của chế độ khó.

Penelope thực sự là một thường dân không có họ.

[Penelope lớn lên từ nơi này đến nơi khác với người mẹ tội nghiệp, nhận được sự quan tâm của công tước, người đang tuyệt vọng tìm người con gái bị mất tích.

Khi mẹ cô qua đời vì bệnh, cô được nhận vào gia đình Eckart.]

Chỉ có duy nhất một lí do khiến cô ấy trở thành tiểu thư của nhà công tước.

Đó là bởi vì ngoại hình của cô giống với đứa con gái đã mất tích của công tước.

Mái tóc hồng được thừa hưởng từ vị công tước phu nhân đã qua đời và đôi mắt xanh trong là biểu tượng của gia tộc Eckart.

Tôi liền nghĩ đến đứa con thứ hai của công tước mà tôi vừa nhìn thấy cách đây không lâu lắm.

Mái tóc của anh ta là màu hồng đáng yêu.

Tuy nhiên, mái tóc của người phụ nữ trong gương có màu rực hơn màu hồng.

Và đôi mắt màu lam hơi khác biệt với các thành viên còn lại trong gia đình.

“Ông ấy nên tiếp tục tìm con gái, tại sao ông ấy lại chọn một đứa trẻ ngẫu nhiên?”

Khi Penelope lớn lên, cô không giống con gái của ông ấy nữa. Công tước sớm mất đi sự yêu quý với cô ấy và giữ cô tránh khỏi tầm mắt của mình.

Tất cả những gì còn lai cho Penelope, người đã mất đi sự yêu thương của công tước, là sự ngược đãi của hai người anh trai kế và các gia nhân.

“Nó giống với cuộc sống của tôi đến mức đáng sợ.”

Cuộc sống của Penelope và cách đối xử dành cho cô ấy rất giống như tôi.

Đó là điều tôi không hề nhận ra khi tôi chơi nó như một trò chơi.Tôi đột nhiên bắt đầu cảm thấy suy sụp.

“Tiểu thư giả.”

Mọi gia nhân trong dinh thự đều gọi Penelope là giả.

Bản thân Penelope đã đẹp đến ngạt thở, nhưng trong mắt người khác, cô chỉ là một bản sao đơn thuần, thậm chí còn không giống với bản gốc.

Có lẽ câu chuyện đã suôn sẻ nếu cô ây cư xử dễ thương trước người khác, nhưng tính cách của cô rất tệ dù cho là cô gái tình cờ bước vào gia đình.

Quay lại phần mở đầu câu chuyện, nó giải thích rằng ‘cô luôn cảnh giác với mọi người như một con nhím với những chiếc gai nhọn và luôn gây ra rắc rối bất kể ở nơi hay tình cảnh nào.’.

“Tôi tự hỏi tại sao tất cả các lựa chọn đều là cái gì đó chắc chắn sẽ gây ra một sự ồn ào.

”Tôi gật gù, cuối cùng cũng hiểu vì sao tất cả các lựa chọn tôi phải chọn đều điên rồ.

Penelope thực sự là một nhân vật phản diện có sức mạnh mẽ như tên của cô.

Không giống như nữ anh hùng ở chế độ thường ngây thơ thế nào, cô ấy trông rất và lạnh lùng và sắc sảo.

Nhưng tôi gần như thấu hiểu Penelope.

Chỉ hôm nay. Không, chỉ trong vài giờ. Tôi đã trải nghiệm những cách đối xử với cô ấy nhận được chỉ trong vài giờ, nhưng tôi nghĩ nó đã đủ cho tôi hiểu được cuộc sống của cô ấy như thế nào.

‘Mặc dù cô ấy được gọi là giả.

’Sao họ có thể gọi cô ấy dậy bằng cách đâm cô bằng kim khâu? Mặc dù cô là cô bé được chính công tước nhặt về.

Thậm chí không có một hầu gái nào đánh thức những hầu gái khác bằng cách đó.

Khi ấy, Penelope mới 12 khi cô được nhân nuôi vào gia đình công tước.

Nếu cô ây không bị ngược đãi từ này hôm đó và vào... .

Một đứa trẻ không thể làm nhiều thứ với những người lớn không nghe lời của mình dù cho đã cố gắng hét lên thế nào.

“Đó có phải là bằng chứng cố gắng chứng minh rằng Penelope là một nhân vật phản diện thật sự?”

Không có gì thay đổi được rằng cô ấy đã bị ngược đãi cho đến tận ngày nay.

Không nhân vật nào dành một chút thương xót nào cho Penelope, và những chuyển động giết chết bên trong Penelope đều thô bạo và điên rồ.

“Tôi cảm thấy hơi tiếc cho cô ấy.”

Tôi đưa tay lên và vuốt ve gò má mỏng manh và mịn màng của Penelope.

Hình bóng với mái tóc hồng đậm phản chiếu trong chiếc gương trông thật buồn bã.

Tuy nhiên, tôi đã thoát khỏi cảm giác thương hại đối với người kia.

“Ha, ai tiếc cho ai chứ."

Đây không phải là lúc nghĩ về những cảm nhận trước khi tôi xuyên vào đây.

Bây giờ tôi là Penelope.

Điều đó có nghĩa là tôi có thể chết trong tay các nhân vật nam bất kì lúc nào giống như Penelope trong trò chơi.

Đó là nỗi sợ của tôi khi tự nhắc nhở mình về điều đó.

Truyện Chữ Hay