Cái Chết Huy Hoàng

chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tôi mào đầu trước nhé.” Nadine nhìn quanh văn phòng của Eve và nhíu mày. “Không giống phòng làm việc lắm.”

“Gì cơ?”

Thản nhiên, Nadine xoay màn hình của Eve. Nó kêu cọt kẹt. “Đến giờ, cô đã giữ căn phòng này như một ngôi đền thiêng. Tôi đã tưởng tượng thứ gì đó hơn là một căn phòng nhỏ có một cái bàn và hai chiếc ghế ọp ẹp.”

“Nhà là nơi trái tim trú ngụ.” Eve nói nhẹ, và dựa lưng vào một trong những chiếc ghế ọp ẹp đó.

Nadine chưa bao giờ tự xem mình là người sợ không gian kín, nhưng những bức tường công nghiệp màu be nằm sát nhau đến kinh sợ khiến cô ta phải suy nghĩ lại về ý niệm đó. Và cửa sổ nhỏ nhoi duy nhất - mặc dù chắc chắn được xử lý để chống gió - không khép, mở ra một góc nhìn đẹp hướng về phía nút giao thông trên không đang ùn tắc ở bến xe địa phương.

Căn phòng, thật chật chội, Nadine nghĩ.

“Tôi cứ nghĩ sau khi phá xong vụ DeBlass mùa đông vừa rồi cô sẽ có một căn phòng tử tế hơn chứ. Có cửa sổ thực sự và có khi cả một tấm thảm nhỏ.”

“Cô đến đây để trang trí phòng hay làm phóng sự đấy?”

“Và thiết bị thật thảm hại.” Thích thú, Nadine tặc lưỡi trước trang thiết bị làm việc của Eve. “Ở đài truyền hình, các tàn tích thế này sẽ được tống cho mấy kẻ ăn không ngồi rồi hạ cấp, hoặc nhiều khả năng hơn là cho các trung tâm từ thiện.”

Cô sẽ không giận dữ, Eve tự nhủ. Cô sẽ không giận dữ. “Lần tới cô hãy nhớ quyên góp cho Quỹ của Sở Cảnh sát và An ninh.”

Nadine cười, dựa lưng lên bàn. “Ở Kênh bảy lăm, thậm chí những kẻ ăn không ngồi rồi cũng có Auto Chef.”

“Tôi bắt đầu thấy ghét cô rồi đấy, Nadine.”

“Chỉ đang cố giúp cô lên tinh thần cho cuộc phỏng vấn thôi. Cô biết tôi thích gì khi cô đang háo hức lên hình mà Dallas? Một cuộc phỏng vấn trực tiếp, toàn diện, với người phụ nữ đằng sau tấm phù hiệu. Cuộc sống và tình yêu của Eve Dallas, Sở Cảnh sát New York. Đời sống cá nhân của một công chức.”

Eve không kìm được. Cô giận dữ. “Đừng có mạo hiểm quá mức, Nadine.”

“Mạo hiểm quá mức là cái tôi làm giỏi nhất.” Nadine ngồi thỏm xuống cái ghế, dịch chuyển nó. “Góc quay thế nào, Pete?”

Người bấm máy cầm chiếc điều khiển to bằng lòng bàn tay đưa ngang mặt. “Ổn.”

“Pete là người ít nói,” Nadine bình luận. “Tôi thích thế. Cô muốn sửa lại tóc không?”

Eve gắng lấy lại bình tĩnh trước khi đưa ngón tay vuốt lại mái tóc. Cô ghét đứng trước máy quay, rất ghét. “Không.”

“Tùy cô thôi.” Nadine lấy hộp phấn nhỏ có gương từ trong chiếc túi to kềnh, chấm chấm gì đó dưới mắt, kiểm tra vết son dính trên răng. “Được rồi.” Cô ta để hộp phấn vào túi, nhẹ nhàng bắt chéo chân, tiếng lụa là khi chạm vào nhau sột soạt, rồi hướng về phía camera. “Quay.”

“Quay.”

Khuôn mặt cô ta thay đổi. Eve nhìn thích thú. Lúc đèn đỏ bật sáng, những đường nét của cô ta bóng bẩy hơn, mãnh liệt hơn. Giọng nói cô ta vốn nhanh và nhẹ nhàng, đã trở nên chậm rãi và trầm đi, thu hút sự chú ý.

“Nadine Furst, tường thuật trực tiếp từ văn phòng của Trung úy Eve Dallas tại Sở Cảnh sát, Ban Điều tra Án mạng. Cuộc phỏng vấn độc quyền này tập trung vào vụ án Công tố viên Cicely Towers và nữ diễn viên Yvonne Metcalf, những vụ giết người tàn nhẫn và chưa được xử lý. Trung úy, hai vụ giết người này có liên hệ với nhau không?”

“Bằng chứng cho thấy có khả năng đó. Từ báo cáo giám định pháp y chúng tôi có thể xác nhận rằng cả hai nạn nhân bị giết bởi cùng một loại vũ khí, và do cùng một bàn tay.”

“Không có chút nghi ngờ?”

“Không hề. Cả hai phụ nữ bị giết bởi một lưỡi dao nhỏ, sắc ngọt, dài hơn hai mươi centimet, thuôn từ mũi dao đến cán. Mũi dao hình chữ V. Trong cả hai vụ án, nạn nhân bị tấn công từ phía trước, một vết dao rạch ngang cổ từ trái sang phải, theo một góc hơi nghiêng.”

Eve cầm chiếc bút ký từ bàn lên khiến Nadine giật mình chớp mắt khi cô kéo một vết dài , cm lên trên cổ Nadine. “Như thế.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Vết cắt làm đứt cổ, mất nhiều máu, hạ gục nạn nhân ngay lập tức, khiến nạn nhân không thể kêu cứu hay tự vệ. Cái chết xảy ra chỉ trong vài giây.”

“Nói cách khác, kẻ giết người cần rất ít thời gian. Tấn công từ phía trước, Trung úy. Điều đó có cho thấy rằng nạn nhân biết kẻ tấn công không?”

“Không nhất thiết, nhưng có bằng chứng khác đưa đến kết luận nạn nhân biết kẻ tấn công, hoặc đang chờ gặp ai đó. Ví dụ như không có vết thương phòng vệ. Nếu tôi đến gặp cô...” Eve vụt quệt chiếc bút, và Nadine đưa tay lên chặn trước cổ. “Cô thấy đấy, phòng vệ tự động.”

“Thật thú vị,” Nadine nói và điều chỉnh lại nét mặt trước khi nó trở nên nhăn nhó. “Chúng ta đã biết chi tiết các vụ giết người, nhưng không biết động cơ đằng sau, hay kẻ giết người là ai. Đâu là mối liên hệ giữa Công tố Towers và Yvonne Metcalf?”

“Chúng tôi đang lần theo vài đầu mối.”

“Công tố Towers bị giết cách đây ba tuần, Trung úy, vậy mà giờ cô chưa có kẻ tình nghi nào sao?”

“Chúng tôi không có bằng chứng ủng hộ việc bắt người vào thời điểm này.”

“Vậy là cô đã có kẻ tình nghi?”

“Việc điều tra đang tiến hành với tiến trình khả dĩ nhất.”

“Và động cơ?”

“Người giết người, cô Furst, vì nhiều lý do. Người ta đã giết người kể từ khi loài người thoát thai khỏi động vật.”

“Nói theo Kinh thánh,” Nadine nhận xét, “giết người là tội phạm cổ xưa nhất.”

“Cô có thể nói nó có truyền thống lâu đời. Chúng ta có thể sàng lọc một số xu hướng không mong muốn thông qua di truyền, trị liệu hóa chất, quét tia beta, chúng ta phòng ngừa bằng những nhóm hình phạt, tước quyền tự do. Nhưng bản chất loài người vẫn là bản chất loài người.”

“Những động cơ cơ bản của bạo lực là điều khoa học không thể sàng lọc được: yêu, ghét, tham lam, ghen tị, tức giận.”

“Chúng làm ta khác biệt với người máy, phải không?”

“Và khiến chúng ta dễ vui, buồn, say mê. Đó là cuộc tranh luận dành cho những nhà khoa học và trí thức. Nhưng động cơ nào trong số đó đã giết Cicely Towers và Yvonne Metcalf?”

“Một người đã giết họ, cô Furst. Động cơ của y hoặc thị vẫn còn là ẩn số.”

“Cô có một hồ sơ tâm lý, hẳn thế chứ.”

“Chúng tôi có,” Eve xác nhận. “Chúng tôi sẽ sử dụng nó và mọi phương tiện khác trong tay để tìm ra kẻ giết người. Tôi sẽ tìm thấy hắn ta,” Eve nói, cố ý trừng mắt về phía máy quay. “Và một khi cửa nhà tù đóng lại, động cơ không còn là vấn đề nữa. Chỉ có công lý.”

“Có vẻ như đấy là một lời hứa, Trung úy. Một lời hứa cá nhân.”

“Đúng vậy.”

“Người dân New York sẽ trông chờ cô giữ lời hứa. Nadine Furst, tường thuật trên Kênh bảy lăm.” Cô ta đợi một nhịp, và gật đầu. “Không tồi, Dallas. Không tồi chút nào. Chúng tôi sẽ phát lại lúc sáu giờ và mười một giờ, và tóm lược lại ở bản tin nửa đêm.”

“Tốt lắm. Anh ra ngoài đi, Pete.”

Người quay phim nhún vai đi ra khỏi phòng.

“Ngoài lề nhé,” Eve bắt đầu. “Cô cho tôi lên hình được bao lâu?”

“Về cái gì?”

“Sự xuất hiện. Tôi muốn xuất hiện thật nhiều.”

“Tôi đoán có gì đó đằng sau món quà nhỏ này.” Nadine bật ra một hơi gần như tiếng thở dài. “Tôi phải nói là thật thất vọng, Dallas. Chưa bao giờ tôi nghĩ cô lại là kẻ săn lùng ống kính.”

“Tôi phải làm chứng cho vụ Mondell trong vài tiếng nữa.

Cô có thể mang máy quay đến đó không?”

“Chắc chắn rồi. Vụ Mondell không quan trọng lắm, nhưng nó xứng đáng vài giây đưa tin.” Cô ta lấy nhật ký ra và ghi chú.

“Tối nay tôi còn có việc này, ở New Astoria. Một bữa tiệc tối sang trọng.”

“Tiệc tối ở Astoria, chắc rồi.” Nụ cười của cô ta chuyển sang chế nhạo. “Tôi không làm việc ở phòng tin xã hội, Dallas, nhưng tôi có thể nói với bộ phận điều phối cho người đi theo cô. Cô và Roarke luôn là món ngon cho những kẻ thích buôn chuyện. Cô và Roarke, đúng không?”

“Tôi sẽ cho cô biết có thể gặp tôi ở đâu trong vài ngày tới,” Eve nói tiếp, lờ đi lời khinh thị. “Tôi sẽ cho cô cập nhật thường xuyên trên bản tin.”

“Tốt lắm.” Nadine đứng dậy. “Có lẽ cô sẽ lướt qua kẻ sát nhân trên đường đến với danh vọng và may mắn. Cô đã có đại diện chưa?”

Trong một lúc, Eve chẳng nói gì, chỉ gõ các đầu ngón tay vào nhau. “Tôi đã nghĩ việc của cô là lấp đầy thời gian phát sóng và bảo vệ quyền được biết của công chúng, chứ không phải lên giọng đạo đức.”

“Còn tôi thì nghĩ công việc của cô là phục vụ và bảo vệ, chứ không phải chỉ trích.” Nadine nắm quai túi xách giật lên. “Gặp cô trên màn ảnh, Trung úy.”

“Nadine.” Hài lòng, Eve ngồi dựa ra ghế. “Lúc trước, cô đã bỏ qua một trong những động cơ cơ bản của con người. Chuyện giật gân.”

“Tôi sẽ lưu ý.” Nadine xoay nắm cửa và để nó trượt khỏi tay. Khi cô ta quay lại, khuôn mặt cô ta sốc và trắng bợt dưới lớp trang điểm. “Cô điên rồi sao? Cô định làm mồi nhử? Cô định làm thứ mồi nhử chết tiệt đó?”

“Cô bực à?” Mỉm cười, Eve tự cho mình cái thú xa xỉ gác chân lên bàn. Phản ứng của Nadine khiến cô phóng viên này được nâng lên vài bậc trong thang đánh giá của Eve. “Việc nghĩ rằng tôi thích lên hình mọi lúc, và tôi đạt được thế, thực sự khiến cô tức tối. Điều đó cũng khiến hắn tức tối nữa. Cô nghe thấy hắn không, Nadine? ‘Xem con cớm đê tiện kia cướp hết phần báo chí của tao kìa’.”

Nadine quay lại ngồi xuống thận trọng. “Cô thuyết phục được tôi rồi. Dallas, tôi không định nói với cô làm thế nào để làm việc của cô...”

“Vậy thì đừng.”

“Xem tôi hiểu có đúng không nhé. Cô suy luận rằng động cơ, ít nhất một phần động cơ, là để gây chuyện giật gân, để gây sự chú ý của truyền thông. Giết một vài dân thường, báo chí sẽ chú ý, hẳn rồi, nhưng không đủ mạnh, không toàn tâm toàn ý.”

“Giết hai người nổi tiếng, những khuôn mặt quen thuộc, thì sự quan tâm là vô cùng.”

“Nên cô tự biến mình thành mục tiêu.”

“Đó chỉ là linh cảm.” Eve trầm ngâm, gãi gãi chỗ ngứa mơ hồ nơi đầu gối. “Cũng có thể cuối cùng tôi chỉ ngu ngốc phơi mặt trên truyền hình quá nhiều mà thôi.”

“Hoặc một con dao trên cổ cô.”

“Cứ thế, Nadine, tôi bắt đầu nghĩ cô quan tâm đấy.”

“Tôi nghĩ là mình quan tâm.” Cô ta dò xét khuôn mặt Eve một lúc. “Đến bây giờ, tôi đã làm việc cùng rất nhiều cảnh sát. Bản năng mách bảo cho ta ai đang làm nhiệm vụ và ai đang quan tâm. Cô biết điều gì khiến tôi lo lắng không, Dallas? Cô quan tâm quá nhiều.”

“Tôi mang phù hiệu,” Eve điềm tĩnh nói khiến Nadine bật cười.

“Rõ ràng cô cũng đã xem quá nhiều phim cũ rích. Dù sao, đấy là cổ của cô - theo nghĩa đen. Tôi sẽ để ý đến nó khi cô để lộ nó ra.”

“Cảm ơn. Một điều nữa,” cô nói khi Nadine đứng lên. “Nếu giả thiết này có lý thì mục tiêu sắp tới sẽ nhằm vào những phụ nữ nổi tiếng, được truyền thông săn đón. Coi chừng cái cổ của cô, Nadine.”

“Lạy Chúa.” Rùng mình, Nadine đưa tay lên cổ. “Cảm ơn cô đã chia sẻ, Dallas.”

“Tôi rất vui.” Eve có thời gian để cười khoái trá từ lúc cửa đóng lại tới khi nhận được cuộc gọi từ văn phòng chỉ huy.

Rõ ràng, ông ấy đã nghe nói về việc phát sóng.

Cô vẫn còn hơi nhức mỏi khi lao lên bậc thềm tòa án. Các máy quay đã ở đó, như Nadine đã hứa. Họ đã ở đó vào buổi tối ở New Astoria khi cô bước ra khỏi chiếc xe limo của Roarke và cố vờ tỏ ra đang thích thú.

Sau hai ngày cứ đi được ba bước chân là lại lượn lờ trước máy quay, cô ngạc nhiên là không tìm thấy cái nào chĩa vào phòng ngủ của mình, và cô than phiền với Roarke khá nhiều.

“Em đã yêu cầu thế mà, em yêu.”

Cô đang ngồi dang chân trên người anh, trong cái còn lại của bộ đồ ba mảnh anh đã chọn để cô mặc đi dự tiệc cocktail tại lâu đài nhà ông thống đốc. Chiếc áo vest vàng đen óng ánh bó sát hông đã hở cúc đến tận rốn.

“Em không buộc phải thích nó. Làm sao anh chịu được nhỉ? Anh luôn sống với cái đám này. Anh không thấy rùng mình sao?”

“Em cứ lờ nó đi.” Anh búng mở một chiếc cúc áo nữa. “Và cứ tiếp tục đi. Anh thích bộ dạng của em đêm nay.” Anh vờ đùa nghịch viên kim cương treo giữa ngực cô. “Tất nhiên, anh thích bộ dạng của em bây giờ hơn.”

“Em sẽ không bao giờ quen được với nó. Tất cả công việc hay ho. Những câu chuyện phiếm. Và em không phù hợp với cả thứ trang phục này.”bg-ssp-{height:px}

“Nó không phù hợp với một cô Trung úy, nhưng nó phù hợp với Eve. Em có thể là cả hai mà.” Anh thấy đồng tử cô giãn mở khi anh xòe tay lên ngực cô, túm lấy chúng. “Em thích đồ ăn ở đó mà.”

“À, chắc chắn rồi, nhưng...” Cô rùng mình kêu thành tiếng khi anh riết ngón tay lên nụ hoa cô. “Em đang cố tìm ra một ý. Em không bao giờ nên nói chuyện với anh trên giường.”

“Suy luận tuyệt vời.” Anh ngồi dậy và thay những ngón tay bằng hàm răng.

Cô ngủ rất sâu, không mộng mị, khi anh đánh thức cô. Bản năng cảnh sát thức dậy trước, tỉnh táo và mạnh mẽ.

“Gì thế?” Mặc dù đang trần truồng, cô với tay lấy khẩu súng. “Có chuyện gì?”

“Anh xin lỗi.” Khi anh cúi xuống giường hôn cô, từ những rung động trên cơ thể anh, cô biết anh đang cười.

“Không đùa đâu. Nếu em mang vũ khí, có thể anh đã nằm xuống sàn rồi.”

“May cho anh.”

Lơ đãng, cô khoát tay đẩy con mèo Galahad đang ngồi trên đầu mình. “Sao anh mặc đồ? Có chuyện gì?”

“Anh nhận được cuộc gọi. Anh phải đến Free Star One.”

“Khu nghỉ dưỡng Olympus. Đèn, lờ mờ,” cô ra lệnh và nheo mắt để tập trung khi đèn rọi sáng khuôn mặt anh. Chúa ơi, cô nghĩ, trông anh thật giống một thiên thần. Một thiên thần bị đày xuống hạ giới. Một thiên thần nguy hiểm. “Có chuyện gì sao?”

“Rõ là thế. Không có gì là không giải quyết được,” Roarke bế con mèo lên, vuốt ve nó, rồi thả xuống sàn nhà. “Nhưng chính anh phải đứng ra giải quyết. Mất độ vài ngày.”

“Ồ.” Là bởi vì cô đang cảm thấy xáo động, cô tự nhủ, khi cái cảm giác chùng xuống này thấm vào lòng. “Ừm, vậy gặp lại anh khi anh về.”

Anh lướt ngón tay qua vết lõm trên cằm cô. “Em sẽ nhớ anh chứ.”

“Có lẽ. Một chút.” Nụ cười thoáng qua của anh đã đánh bại cô. “Có.”

“Đây, em mặc vào.” Anh đặt chiếc áo choàng lên tay cô. “Có cái này anh muốn cho em xem trước khi anh đi.”

“Anh đi bây giờ à?”

“Xe đang đợi. Nó có thể đợi.”

“Chắc là em sẽ xuống nhà hôn tạm biệt anh,” cô lẩm bẩm khi chui người vào chiếc áo choàng.

“Thế thì thật tốt, nhưng phải làm điều cần làm trước đã.” Anh nắm tay dẫn cô qua hành lang tới thang máy. “Không việc gì em phải thấy khó chịu ở đây khi anh đi xa.”

“Đúng.”

Anh để tay lên vai cô khi buồng thang máy bắt đầu dịch chuyển. “Eve, đây là nhà của em.”

“Dù sao thì em cũng sẽ bận rộn.” Cô cảm thấy hơi hẫng lên khi buồng thang máy chạy theo chiều thẳng đứng. “Không phải chúng ta đang đi xuống sao?”

“Chưa.” Anh quàng tay lên vai cô lúc cánh cửa mở.

Một căn phòng mà cô chưa hề thấy. Xét cho cùng, cô suy nghĩ, có thể có hàng tá căn phòng mà cô chưa đến trong mê cung tòa nhà. Nhưng chỉ cần thoáng nhìn cô đã biết rằng nó là của cô.

Vài thứ cô cho là có giá trong căn hộ của cô đã được chuyển về đây, thêm những đồ đạc mới được đặt trong một khoảng không gian dễ chịu, phù hợp để làm việc. Cô rời Roarke, dạo bước vào.

Sàn nhà bằng gỗ và mềm mại, có một tấm thảm dệt màu xanh thẫm và xanh rêu, hẳn do một trong các nhà máy của anh ở phương Đông làm ra. Chiếc bàn làm việc kê các thiết bị của cô, thật méo mó, được đặt trên tấm thảm len đắt giá.

Bức tường kính nhám ngăn với khu bếp được trang bị đầy đủ, từ bếp có một lối ra khoảng sân.

Có nhiều hơn nữa, tất nhiên. Roarke luôn có nhiều hơn. Một bảng liên lạc cho phép cô gọi đến bất cứ phòng nào trong tòa nhà. Bộ giải trí có âm nhạc, video, màn hình ba chiều với hàng tá lựa chọn ảo giác. Một khu vườn nhỏ trong nhà nở đầy hoa dưới mái vòm cửa sổ nơi bình minh ló rạng.

“Em có thể thay cái em không thích,” anh nói khi cô đang vuốt tay trên lưng mềm của chiếc ghế ngủ. “Mọi thứ được lập trình theo giọng nói và dấu vân tay của em.”

“Rất hiệu quả,” cô nói và hắng giọng. “Rất đẹp.”

Ngạc nhiên khi nhận thấy mình mất tự chủ, anh cho tay vào túi. “Công việc đòi hỏi em phải có không gian riêng. Anh hiểu thế. Em đòi hỏi không gian riêng và sự riêng tư. Văn phòng của anh ở đằng kia, phía Tây. Nhưng có khóa ở hai bên.”

“Em hiểu.”

Giờ anh cảm thấy cơn tức giận đang đánh động vào thần kinh. “Nếu em không thể thoải mái ở trong ngôi nhà khi anh không ở đây, em có thể tự nhốt mình trong căn hộ này. Em cũng có thể thoải mái giam mình trong này khi anh ở đây. Tùy em.”

“Đúng vậy.” Cô thở thật sâu và quay về phía anh. “Anh làm thế vì em.”

Khó chịu, anh gật đầu. “Xem ra chẳng có mấy việc mà anh sẽ không làm cho em.”

“Em nghĩ mình bắt đầu nhận ra rồi.” Chưa từng có ai cho cô bất cứ thứ gì quá hoàn hảo đến thế này. Cô nhận ra không một ai hiểu cô quá rõ như vậy. “Điều đó khiến em là một phụ nữ may mắn, đúng không?”

Anh mở miệng, cưỡng lại cái gì đó bực tức. “Thôi nhé,” anh quyết định. “Anh phải đi đây.”

“Roarke, một điều này nữa.” Cô bước đến bên anh, biết rõ anh gần như đang càu nhàu vì bực tức. “Em chưa hôn tạm biệt anh,” cô thì thầm và hôn thật sâu khiến anh lủn cả gót chân. “Cảm ơn anh.” Trước khi anh có thể nói, cô lại hôn anh. “Vì luôn biết điều gì quan trọng với em.”

“Em đừng nói thế.” Anh vuốt mái tóc rối bù của cô như muốn chiếm hữu. “Nhớ anh nhé.”

“Em bắt đầu nhớ rồi.”

“Đừng tận dụng bất cứ cơ hội nào không cần thiết.” Tay anh nắm chặt mái tóc cô. “Không ích gì khi đòi hỏi em đừng tận dụng cơ hội cần thiết.”

“Vậy thì đừng đòi hỏi.” Tim cô loạn nhịp khi anh hôn vào tay cô. “Anh đi an toàn nhé,” cô nói với anh khi anh bước vào thang máy. Cô còn bỡ ngỡ với chuyện này, nên cô đợi cho đến khi cửa đóng hẳn lại. “Em yêu anh.”

Điều cuối cùng cô nhìn thấy là nụ cười của anh.

“Ông có gì rồi, Feeney?”

“Có lẽ có gì đó, có lẽ không có gì.”

Còn sớm, mới tám giờ vào buổi sáng sau khi Roarke đi Free Star One, nhưng Feeney trông đã hốc hác. Eve chọn hai tách cà phê, loại mạnh, từ Auto Chef.

“Ông đến đây vào giờ này, trông ông như đã thức cả đêm, và với bộ đồ kia, tôi phải suy luận là có gì đó. Và tôi là một thám tử sao vàng.”

“Ừ. Tôi đang lục lọi máy tính, tìm xuống một cấp nữa về gia đình và các mối quan hệ cá nhân của các nạn nhân như cô muốn.”

“Và?”

Ông ta lảng tránh, uống cà phê, lôi túi hạt dẻ bọc đường ra, gãi tai. “Tối qua thấy cô trên bản tin. Thực ra là vợ tôi thấy. Bảo trông cô nổi bật lắm. Bọn trẻ con bảo thế. Gia đình tôi hay liên lạc cho nhau.”

“Nếu thế thì ông đang đưa đẩy tôi đấy, Feeney. Đó cũng là một trong những cách nói của trẻ con. Dịch ra là, ông không đi thẳng vào vấn đề.”

“Tôi hiểu nó nghĩa là gì. Khỉ thật. Chuyện này liên quan quá mật thiết đến sở, Dallas. Quá gần.”

“Đấy là lý do ông ở đây thay vì gửi cho tôi cái ông tìm được. Vậy ta xem nó là gì nào.”

“Được thôi.” Ông ta thở phù. “Tôi đang tìm dữ liệu về David Angelini. Chủ yếu vấn đề tài chính. Chúng ta biết anh ta gặp rắc rối vì nợ bạc. Anh ta đang trả nợ, trả từng khoản nhỏ, lúc này lúc kia. Có thể anh ta đục khoét tiền của công ty, nhưng tôi không kiểm tra được chuyện đó. Anh ta đang che giấu.”

“Vậy, chúng ta sẽ tìm ra. Tôi có thể tìm được tên những chủ nợ,” cô đăm chiêu, nghĩ về Roarke. “Hãy xem anh ta có hứa hẹn gì họ không - tỉ như anh ta sắp hưởng một khoản thừa kế.” Cô nhíu mày. “Nếu không có vụ Metcalf, tôi sẽ nghĩ rất có thể chủ nợ của anh ta muốn thu lại tiền sớm bằng cách giết Towers.”

“Có lẽ chuyện đơn giản như vậy, thậm chí với Metcalf. Cô ta có khoản tiết kiệm kha khá chưa dùng đến. Tôi không tìm thấy bất cứ ai trong số những người hưởng lợi cần tiền gấp, nhưng thế không có nghĩa tôi sẽ không tìm được.”

“Ok, ông cứ theo hướng đó. Nhưng đó không phải lý do ông ở đây, ngồi nghịch mấy hạt dẻ kia.”

Ông ta cố nặn ra một nụ cười. “Đáng yêu nhỉ. Được rồi, đây này. Tôi đã lục lọi dữ liệu của vợ ông Chỉ huy.”

“Cho chạy từ từ thôi, Feeney. Thật từ từ nào.”

Ông ta không thể ngồi xuống, nên vụt đứng lên đi đi lại lại trong không gian nhỏ hẹp. “David Angelini gửi một số tiền khá lớn vào tài khoản tín dụng cá nhân của anh ta. Bốn khoản năm mươi K trong bốn tháng qua. Lần gửi tiền cuối cùng được ghi nhận hai tuần trước khi mẹ anh ta chết.”

“Đồng ý, vậy anh ta đang có trong tay hai trăm K trong bốn tháng, và giữ nó như một cậu bé ngoan. Anh ta lấy đâu ra? Chết tiệt.” Cô đã biết.

“Đúng. Tôi đã truy cập vào các giao dịch điện tử. Tìm dấu. Bà ấy chuyển vào tài khoản của anh ta ở ngân hàng New York, và anh ta chuyển sang tài khoản cá nhân ở Milan. Rồi rút tiền, tiền mặt, tiền giấy, tại một máy ATM ở Vegas II.”

“Lạy Chúa, sao bà ấy không nói với tôi?” Eve dằn nắm đấm cuộn tròn lên thái dương. “Thế quái nào bà ấy lại để chúng ta tìm ra.”

“Hình như bà ấy không cố giấu nó,” Feeney nói ngay. “Khi tôi kiểm tra thông tin lưu trữ của bà ấy, nó được để công khai. Bà ấy có tài khoản riêng, cũng giống như ông Chỉ huy.” Ông ta hắng họng trước cái nhìn chằm chằm của Eve. “Tôi phải xem, Dallas. Ông ấy không có giao dịch bất thường nào trong tài khoản riêng của mình, cũng như trong tài khoản chung của họ. Nhưng bà ấy cắt một nửa khoản tiền của mình chuyển cho Angelini. Lạy Chúa, anh ta đang đang bòn rút của bà ấy.”

“Tống tiền,” Eve nhận định, cố suy nghĩ một cách lạnh lùng. “Có lẽ bọn họ gian díu với nhau. Có lẽ bà ấy đang mê mẩn tên khốn đó.”

“Ôi, lạy Chúa.” Bụng Feeney sôi lên ghê tởm. “Chỉ huy.”

“Tôi biết. Chúng ta phải cho ông ấy biết chuyện này.”

“Tôi biết cô định nói thế.” Feeney lấy trong túi ra một chiếc đĩa, vẻ thê thảm. “Tôi có tất cả đây. Cô muốn thế nào?”

“Điều tôi muốn là ta đến White Plains và cho bà ấy một vố. Ngoài ra, chúng ta đến văn phòng chỉ huy cho ông ấy biết.”

“Trong kho vẫn còn mấy cái áo giáp cũ đấy.” Feeney gợi ý khi Eve đứng dậy.

“Nghĩ hay đấy.”

Lẽ ra họ đã sử dụng áo giáp. Whitney không băng qua bàn và hạ đo ván họ, cũng không tuôn ra sự giận dữ. Ông chỉ biểu lộ sự tổn thương tất yếu qua cái nhìn chết người trong mắt ông.

“Anh truy cập vào tài khoản cá nhân của vợ tôi, Feeney.”

“Đúng, thưa sếp, tôi đã làm thế.”

“Và đưa thông tin này cho Trung úy Dallas.”

“Theo thủ tục.”

“Theo thủ tục,” Whitney lặp lại. “Giờ anh đưa nó cho tôi.”

“Đưa cho sĩ quan chỉ huy,” Feeney bắt đầu, rồi hạ giọng. “Ồ quái quỷ, Jack, tôi phải chôn vùi nó sao?”

“Lẽ ra anh nên gặp tôi trước. Nhưng giờ...” Whitney dừng lại, hướng đôi mắt đanh thép về phía Eve. “Ý cô thế nào, Trung úy?”

“Bà Whitney đã chuyển cho David Angelini tổng số tiền hai trăm ngàn đô la trong vòng bốn tháng. Sự việc này không được khai báo trong giai đoạn điều tra sơ bộ hay các lần thẩm vấn sau đó. Cần thiết phải điều tra chuyện này...” Cô ngừng lại. “Chúng tôi phải biết lý do, thưa Chỉ huy.” Lời xin lỗi trong mắt cô, ẩn náu đằng sau vai trò cảnh sát. “Chúng tôi phải biết tại sao số tiền được chuyển, tại sao sau cái chết của Cicely Towers không còn lần chuyển tiền nào khác. Và với tư cách là phụ trách chính tôi phải hỏi, thưa Chỉ huy, rằng ông có biết những giao dịch này và lý do đằng sau chúng không.”

Bụng ông thắt lại, rát rúa, báo trước nỗi căng thẳng không sao kìm giữ được. “Tôi sẽ trả lời sau khi nói chuyện với vợ tôi.”

“Thưa Chỉ huy.” Giọng Eve thoáng vẻ cầu xin. “Ông biết chúng tôi không thể cho phép ông tham vấn bà Whitney trước khi chúng tôi tra hỏi bà ấy. Cuộc gặp này có nguy cơ làm hỏng việc điều tra. Tôi xin lỗi, thưa Chỉ huy.”

“Cô sẽ không mang vợ tôi ra thẩm vấn được.”

“Jack...”

“Thôi đi, Feeney, bà ấy không thể bị lôi đến đây như một kẻ phạm tội được.” Ông cuộn tay thành nắm đấm dưới gầm bàn, và cô giữ bình tĩnh. “Hãy thẩm vấn bà ấy ở nhà, với sự hiện diện của luật sư. Điều đó không vi phạm thủ tục, đúng không, Trung úy Dallas?”

“Không, thưa Chỉ huy. Với sự tôn trọng, thưa Chỉ huy, ông sẽ có mặt chứ?”

“Với sự tôn trọng, Trung úy,” ông nói cay đắng. “Cô không thể ngăn tôi được."

Truyện Chữ Hay