Lê Nam thừa khôn ngoan để hiểu Anh Thư đang gặp vấn đề gì; càng thừa tinh tế để biết, như thế thì cô đang cảm thấy như thế nào. Nhưng có lẽ, thứ duy nhất anh không thể biết, đó là cảm xúc của chính mình. Anh nên vui, nhỉ? Khi người đàn bà đã từng phụ bạc mình giờ chịu cảm giác bị phản bội, bị phụ bạc, bị bỏ rơi? Không! Như thế là rất hèn, mà anh thì không thể để mình sống hèn được! Nhưng tình thật, bảo anh cảm thông cho cô lúc này, thật rất khó.
Anh không mong Anh Thư đau khổ, thật lòng là vậy, nhưng anh mong cô một lần hiểu cảm giác khi dành trọn vẹn lòng tin, tình cảm cho một người, rồi bàng hoàng nhận ra người ấy không còn muốn ở cạnh mình nữa là thế nào. Mà, để biết được cảm giác ấy thì ắt hẳn cô phải đau khổ. Thế nên, anh đành xuất hiện, như một người sẵn sàng chia sẻ trong nỗi khổ đau này của cô.
- Em thật muốn làm vậy à? - Lê Nam vẫn tỏ ra tần ngần trước việc Anh Thư yêu cầu. - Em biết là nếu...
- Nếu vậy, em sẽ ly hôn! - Anh Thư quả quyết. - Cảm giác hồ nghi cũng chẳng sung sướng gì mà!
- Nếu muốn ly hôn, thì đơn giản chỉ là ký một tờ giấy!
Lê Nam nói rồi nhận ra ngay mình lỡ lời. "Xui người đánh con chứ đừng xui người bỏ vợ", ai chẳng biết điều tối thiểu này khi lắng nghe về sự cố của gia đình người khác, nhất là khi, giữa anh và cô đã và đang tồn tại một mối quan hệ rất khó gọi tên. Giờ anh ngồi đây, đối diện với người yêu cũ, với mối tình đầu của mình và nói đến chuyện ly hôn của cô, chẳng khác nào anh đang xúi bẩy họ đánh đổi hạnh phúc gia đình với một mối quan hệ rõ ràng không thể nào trọn vẹn được.
Nhưng Anh Thư có vẻ không để tâm mấy đến lời Lê Nam vừa nói, cũng không thật sự hiểu cảm xúc của anh lúc này. Khi bước chân đến đây, đối diện anh, trong lòng cô không còn sự bổi hổi khó đoán về cảm xúc thật trong lòng mình nữa, chỉ còn biết đến điều cô chắc chắn muốn biết và cần phải biết - Quốc Đạt có ngoại tình hay không?
- Anh làm giùm em, được không?
- Nếu em muốn! - Lê Nam nhún vai một cách bất lực. - Cho anh mượn luôn cả điện thoại của em.
Chỉ nói vậy, đợi Anh Thư lấy hai chiếc điện thoại đặt lên bàn, rồi Lê Nam lôi laptop trong chiếc cặp da ra. Nhìn từng hành động tưởng rất bình thường ấy, Anh Thư nghe tim mình như bị bóp chặt. Nếu thật Quốc Đạt có nhân tình ở ngoài, cô sẽ đủ mạnh mẽ, đủ dứt khoát để rời bỏ chồng mình sao? Cô tin mình đủ sức, nhưng cha mẹ cô thì sao nhỉ? Họ rồi có thể nào vì thứ luôn gọi là danh dự gia đình, vì chuyện đang đưa Quốc Đạt đi tiếp cận với những kẻ nhà giàu là đối tác của họ mà yêu cầu cô phải bỏ qua, phải tha thứ? Lê Nam đang nghĩ gì nhỉ, có phải anh cảm thấy cô là một kẻ thất bại đáng thương không? Có phải anh đang rất hả hê với chuyện, giá mà ngày xưa cô chọn anh thì hôm nay không phải nhận sự bẽ bàng này?...
- Ê, nhỏ! - Giọng nói quen thuộc cất lên khiến Anh Thư giật mình.
- Ủa! - Anh Thư cười gượng. - Đi đâu đây?
- Thấy xe mày nên tạt qua! - Dạ Lan cười, thản nhiên ngồi xuống. - Nay chở Bông đi học hả?
- Qua kia ngồi đi! - Anh Thư đứng dậy, lúng túng nhìn Lê Nam khi thấy anh khẽ nhướng mày nhìn sang Dạ Lan.
- Khỏi! - Dạ Lan khoát tay. - Tao đi liền mà!
Lê Nam vẫn chăm chú thao tác trên điện thoại, không để ý lắm đến câu chuyện của hai người phụ nữ đang ngồi cùng mình. Thật ra, ban nãy anh đã dừng lại, nhìn lên và có ý chào hỏi Dạ Lan; nhưng khi thấy cô không có vẻ gì sẽ chào hỏi mình, thêm sự lúng túng của Anh Thư, thì anh quyết định để kệ họ.
- Đây chắc là... - Dạ Lan cười -... anh Nam hả?
- Chào cô! - Lê Nam ngẩng lên, miễn cưỡng cười và gật đầu cho có lệ.
- Nghe Thư nhắc về anh vài lần rồi... - Dạ Lan kéo dài từng từ, cố tình lôi kéo sự chú ý của Lê Nam.
- Vậy à? - Lê Nam hờ hững đáp rồi quay sang Anh Thư, chìa điện thoại ra. - Anh xong rồi! Anh lên công ty đây! Bữa khác nghe!
Nói rồi, Lê Nam gập nhanh laptop, cho vào túi rồi đứng dậy, khẽ mỉm cười, gật đầu chào Dạ Lan và rời đi ngay. Anh Thư vừa bối rối, vừa bất ngờ trước thái độ của Lê Nam, nhưng tuyệt không phản ứng gì. Đợi khi Lê Nam rời quầy tính tiền, biến mất sau lớp cửa kính, cô mới quay sang Dạ Lan trách móc.
- Mày làm gì kỳ vậy?
- Làm gì là gì?
- Mày làm ảnh...
- Ủa, có gan hẹn hò thì cũng có gan chịu đựng thiên hạ dòm ngó chớ?
- Ăn nói cho đàng hoàng...
Điện thoại báo có tin nhắn. Anh Thư mở ra xem.
"Xin lỗi em, nhưng cô bạn của em khiến anh không thoải mái. Và... đừng để người ngoài nhìn vô hiểu lầm khi em quá dễ dãi trong chuyện chọn bạn."
Lê Nam không phải người đầu tiên đưa ra những nhận định không hay về Dạ Lan; thậm chí, những người khác - như cha mẹ cô, chồng cô, thậm chí cả bé Bông con gái cô - còn dùng lời lẽ nặng nề hơn, không lịch sự như Lê Nam lúc này. Xưa nay, duy nhất trừ bé Bông ra, khi tỏ ra không thiện cảm, hay nói đúng hơn là có phần xa lánh Dạ Lan, Anh Thư chưa từng để ai có quyền nói đến câu thứ hai xúc phạm bạn mình. Bất kể ai nói không hay về Dạ Lan, Anh Thư đều sẽ nổi nóng. Sao bỗng nhiên hôm nay, nhận được tin nhắn của Lê Nam, cô không hề có ý định sẽ phản kháng để bảo vệ bạn? Dĩ nhiên, Anh Thư thừa biết, sau tin nhắn này sẽ chẳng còn tin nhắn nào kiểu này nữa từ Lê Nam, nghĩa là anh không bao giờ nói đến lần thứ hai việc anh không thích - tính anh vốn đã luôn thế mà - nên việc không nhắn một tin gay gắt đáp trả cũng dễ hiểu; chỉ là, cô không cảm thấy khó chịu khi anh phán xét bạn mình, ngược lại, cô bắt đầu quan sát Dạ Lan và tự hỏi, tại sao bất kỳ ai nhìn thấy cô ấy đều ác cảm?
Thật sự hôm nay không quá bận rộn - mà thật ra, trước đây Anh Thư còn ghé cửa hàng để coi sóc phụ cha, nhưng từ khi Quốc Đạt về làm hẳn cho gia đình thì cô không đến nữa, chỉ loanh quanh ở nhà, đưa đón bé Bông và đi chơi, nghĩa là, lúc nào cô cũng rảnh rỗi thôi - nhưng Anh Thư cũng không nán lại với Dạ Lan nữa. Dĩ nhiên, những gì Lê Nam vừa nhắn - giống những gì những người khác từng nói về Dạ Lan - không phải lý do đủ để cô phải thay đổi ngay suy nghĩ trong lòng về một con người, nhưng Anh Thư rõ ràng có bị tác động khi quyết định rời đi.
Dạ Lan không bất ngờ gì khi Anh Thư bảo bận, hẹn hôm khác gặp; thậm chí, gần như cô chẳng để ý đến thái độ có phần khác lạ của Anh Thư. Chỉ đơn giản gật đầu, chào rồi nhìn Anh Thư đi, Dạ Lan ngồi lại với nụ cười thật sự khó hiểu trên môi.
Từ ngoài lớp kính dày nhìn vào, thấy Quốc Đạt cặm cụi với đống catalogue, Anh Thư có đôi chút chạnh lòng hối hận. Anh trông không có vẻ gì đang loay hoay với chuyện không có phương tiện liên lạc với tình nhân - cô nghĩ, nhưng cũng rất nhanh, Anh Thư lại nghĩ khác ngay, biết đâu họ đã có thể thỏa thuận liên lạc bằng cách khác; thậm chí, rất có thể Quốc Đạt đã sắm riêng một chiếc điện thoại chỉ để liên lạc với người đàn bà kia?!
Không hiểu từ lúc nào mà trong lòng Anh Thư chỉ toàn ngờ vực?! Cũng đôi khi cô muốn nghĩ nhẹ nhàng hơn, tích cực hơn; thậm chí, có những lúc cô đẩy mối hoài nghi trong lòng lên cao đến độ đặt ra giả sử nếu chồng mình thú nhận tất cả và xin tha thứ, có lẽ cô sẽ vì tình nghĩa bấy lâu nay, vì con mà tha thứ... Nhưng tựu trung lại, tất cả chỉ là thoảng qua, còn lại, chỉ là nghi ngờ, tự dằn vặt và kỳ lạ thay, có lúc cô giật mình nhận ra, hình như, đã từng đôi lần cô ước gì mọi nghi ngờ là sự thật, để cô tự khám phá ra hết và đạp đổ mọi mệt mỏi này thật nhanh, thật cay đắng...
Điện thoại Quốc Đạt rung mạnh trong giỏ xách khiến Anh Thư thoáng giật mình, tiếp sau đấy là một cơn thắt rất mạnh thộc lên từ dạ dày, khiến cả lồng ngực cô nghe nhói buốt. Hít sâu, Anh Thư mở túi xách, lấy điện thoại ra, nhìn nhanh màn hình rồi lúng túng đi nhanh về phía cửa kính tự động của cửa hàng, bước nhanh vào.
- Ba gọi anh nè! - Anh Thư nói, chìa điện thoại ra.
Quốc Đạt ngẩng lên, bình thản đón lấy điện thoại rồi vội vàng bấm trả lời nhưng đầu bên kia đã cúp máy. Anh cười nụ cười méo xệch, như vẽ ra một phần rối rắm xúc cảm trong mình rồi thảy điện thoại lại lên bàn.
- Cúp máy rồi!
- Thì anh gọi lại cho ba đi!
Quốc Đạt nhìn Anh Thư khinh khỉnh rồi lại cúi xuống nhìn đống hình ảnh trước mắt mình, khe khẽ lắc đầu.
- Sao em không tự nghe rồi nói với ba là em giữ điện thoại của anh?
- Anh đang gây sự với em đó hả?
- Không! - Quốc Đạt ngẩng lên, nhướng mày và nhướng cả một bên môi đầy khiêu khích. - Thật là vậy mà?
- Là anh để lại, chứ em không đòi! Đừng gây sự nữa! Đừng làm mọi thứ mệt mỏi hơn!
Nói rồi, Anh Thư đứng lặng im, đợi chờ sự tương tác từ Quốc Đạt, với hy vọng cả hai có thể một lần ngồi lại thẳng thắn với nhau; có tranh luận cũng được, thậm chí tranh cãi cũng được, nhưng ít nhất họ còn có thể nói với nhau để tháo gỡ cái nút thắt quái quỷ mà cô chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện giữa vợ chồng họ. Nhưng đáp lại chỉ là cái đầu Quốc Đạt cúi xuống và chăm chăm nhìn vào quyển catalogue. Chán nản, Anh Thư nhún vai - thật ra là chỉ để tự khẳng định sự bất cần với chính mình, chứ Quốc Đạt hoàn toàn chẳng thấy thái độ ấy - rồi nhanh chóng trở ra, rời khỏi cửa hàng.
Tiếng gõ cửa khá vội, tiếng mở khóa rõ ràng cũng hấp tấp và dáng vẻ như luôn ẩn chứa một chút băn khoăn của Khánh Hoàng xuất hiện. Lê Nam ngẩng lên nhìn rồi đợi Khánh Hoàng tiến lại, ngồi xuống, chủ động lên tiếng - như tất cả mọi lần họ gặp nhau.
- Doanh thu tự nhiên giảm mạnh vậy?
- Cũng bình thường mà! - Lê Nam thản nhiên trả lời rồi lại nhìn màn hình laptop. - Bitcoin hút hơn, mình đều biết rồi còn gì?
- Vậy tăng thưởng đi!
- Mày khùng quá! - Lê Nam ngẩng lên, cười. - Vội vàng chạy theo chiêu trò của đối thủ là tự sát đó!
- Cái này đâu phải chiêu trò? - Khánh Hoàng sốt ruột thật sự. - Là người chơi thấy cơ hội kiếm tiền bên kia ngon hơn. Mà nếu mình không...
- Tao cần thêm một tuần... - Lê Nam ngắt lời -... để hoàn chỉnh rồi tung con mới! Nếu mày muốn thì tập trung quảng bá game này đi, chứ chăm chăm vô cái cũ rồi tăng thưởng lên, không ổn!
Và, như tất cả mọi lần, cho dẫu mang tiếng là bạn thân, là cộng sự, nhưng Lê Nam thể hiện rõ quyền lực trong câu nói của mình - tao là ông chủ, và mày vẫn chỉ là nhân sự dưới tuyến, thế nên hãy ngoan ngoãn nghe lời - giọng điệu luôn bình thản, nhưng nói xong thì không còn cơ hội bàn bạc, trao đổi từ người đối diện nữa.
Khánh Hoàng bất lực nhìn Lê Nam, chừng ấy năm gắn bó, sát cánh với nhau, đi qua những giai đoạn khó khăn nhất, trước tất cả mọi người, Lê Nam luôn nói rằng Khánh Hoàng là "một người cực kỳ đặc biệt", là "người xây dựng nên thành công của N&N", nhưng khi chỉ riêng hai người thì rõ ràng Lê Nam là chủ, còn Khánh Hoàng không là gì khác ngoài "một con tốt thí", may mắn hơn thì là "một tướng nhỏ" trên chiến trường nhỏ hơn. Bảo Khánh Hoàng không buồn, không tủi thân, không ghen ghét, chẳng khác nào bảo anh hãy tự mọc cánh và tự sáng hào quang thiên thần trên đầu mình. Nhưng chưa bao giờ Khánh Hoàng phản ứng khác đi, càng chưa bao giờ phản đối - có thể là không có cơ hội, cũng có thể là tự anh biết, điều ấy hoàn toàn không cần thiết! Khánh Hoàng đứng dậy. Lê Nam nhìn lên.
- Gọi Như ăn trưa nha! Tao muốn coi qua phần đầu tư trong thời gian vừa rồi!
- Có chuyện gì hả? - Khánh Hoàng tỏ vẻ sốt ruột và có vẻ nao núng.
- Không! - Lê Nam lắc đầu. - Tao muốn coi thử Như cần thêm bao nhiêu thôi!
Lê Nam đến nhà hàng trước, khá lúng túng khi kiểm tra bàn đặt trước bằng tên Khánh Hoàng và Hân Như đều không có, đành phải chọn một bàn còn trống. Nhưng vừa thỏa thuận xong với lễ tân nhà hàng, Lê Nam bật cười, nhớ ra ngay chuyện trước đây đã từng xảy ra giống hệt như vậy; đấy là khi Hân Như cương quyết không chịu đặt bàn, cũng không cho Khánh Hoàng đặt, đơn giản vì cả cô và Khánh Hoàng đều không phải là trợ lý của Lê Nam - theo lập luận trẻ con của cô là vậy. Lần ấy, sau bữa trưa, Hân Như có buông vài lời trách cứ Lê Nam, rằng, cô mới là vợ anh, và không hiểu tại sao hẹn ăn trưa với Khánh Hoàng, anh luôn để Khánh Hoàng gọi hẹn cô mà không chủ động làm việc ấy? Khi nghe tất cả những điều này, ngoài cảm thấy Hân Như quá trẻ con, đưa ra những đòi hỏi vô lý, Lê Nam chẳng nghĩ gì hơn, cũng chẳng phản kháng; và mọi sự vẫn tiếp tục diễn ra theo cách anh cảm thấy là tiện nhất, nên nhất vì chẳng có gì quan trọng cả - Khánh Hoàng và Hân Như làm việc với nhau nhiều, để họ liên lạc hẹn gặp trong những buổi hẹn ba người thế này chẳng có gì là sai.
Vừa gọi món xong, khi nhân viên phục vụ vừa rời đi, Lê Nam bất ngờ vì thấy một người có vẻ ngoài rất quen tiến lại, cười nụ cười không thể đòng đưa hơn với mình.
- Anh Nam! - Dạ Lan đon đả và ngọt ngào đến sởn tóc gáy. - Anh cũng ăn ở đây hả? Không phải lại trùng hợp là em gặp anh hẹn Anh Thư đó chứ?
- À! - Lê Nam nhướng mày, tỏ ý nhớ ra người vừa chào mình là ai rồi mỉm cười lịch sự. - Tôi ăn trưa với... đồng nghiệp.
Cùng lúc ấy thì Hân Như xuất hiện. Lê Nam hơi nghiêng người nhìn ra, thắc mắc không biết Khánh Hoàng đâu. Thấy thái độ của Lê Nam, Dạ Lan cũng quay ra nhìn, bắt gặp gương mặt lạnh lùng, cái nhìn không cảm xúc của Hân Như rọi thẳng đến mình, Dạ Lan đoán ra ngay người phụ nữ xinh đẹp và mang một quyền lực đáng sợ vừa xuất hiện là ai.
Chưa đến một phút, từ lúc Hân Như từ cửa tiến vào, nhưng đủ thời gian để cảm giác không thoải mái, thậm chí, nếu nói đúng thì có phần khó chịu tăng rất nhanh. Lê Nam tỏ ra rất bình thản, nhưng rõ ràng cơ mặt không giãn ra thoải mái như mọi khi anh luôn có thể giữ cho mình lúc tiếp xúc với người khác; anh qua loa giới thiệu vợ với Dạ Lan, và giới thiệu Dạ Lan là "bạn của bạn".
- Em không phiền anh chị nữa! - Dạ Lan cười khiêu khích.
- Chào cô! - Lê Nam gật đầu, cố tỏ ra lịch sự.
- Shop của em gần đây... lúc nào đó anh ghé qua mua vài món tặng vợ và bạn... - Dạ Lan kéo rất dài từ "bạn" -... nha!
Hân Như không buồn nhìn qua. Cô thật sự khó chịu khi Lê Nam tiếp xúc với kiểu người như Dạ Lan. Đây hoàn toàn không phải ghen tuông; đơn giản chỉ là "một sự hạ mình không cần thiết" khi giao du với kiểu người này. Cùng là đàn bà, Hân Như "ngửi" thấy mùi lợi dụng rất nặng vốn ám sẵn trong máu của Dạ Lan. Họ dĩ nhiên luôn sẵn sàng tư thế đổi tình lấy tiền - dĩ nhiên là nhiều tiền chứ không đơn giản như kiểu gái bán hoa - và nếu không thể đổi chác theo kiểu ấy, thì họ sẽ tìm mọi cách để kết thân rồi nhờ vả, xin xỏ. Đến cả bản thân cô còn đã từng gặp và từng là đối tượng bị lợi dụng kiểu này mà. Không lạ lùng gì mấy cô gái trẻ, xinh đẹp - hoặc biết làm mình đẹp - chỉ được thuê về để rót rượu, tiếp khách trong những bữa tiệc "kín đáo" bàn thảo hợp đồng, rồi dám nhắn tin, gọi điện kiểu rất thân tình, than khổ kể đau, nhờ vả cô nào xin việc, nào tìm một mối tử tế để gả cho họ... Nghĩ đến mà rùng mình!
Cô gái Dạ Lan ban nãy không đẹp, nhưng có vẻ trí tuệ, sự khéo léo, ngọt ngào thừa lớn để áp đảo hẳn vẻ bề ngoài được trau chuốt cẩn thận nọ. Kiểu đòng đưa từ cách nhìn, nụ cười, cách nhả từng từ trong câu nói của cô ấy rõ ràng chẳng bình thường chút nào với Lê Nam. Hân Như chỉ cần liếc sơ đã thấy; cô không nghĩ Lê Nam dễ bị chinh phục bởi những phụ nữ kiểu này, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái chút nào khi anh có mối quan hệ với họ.
- Em quyết định chọn dự án nào chưa? - Lê Nam vào luôn công việc.
- Rồi! - Hân Như lạnh lùng. - Em thấy bên quận Tám nhiều cơ hội hơn!
- Ừ! - Lê Nam gật. - Em cần thêm bao nhiêu?
- Một ngàn!
Ôi người giàu và người siêu giàu, họ cứ thản nhiên lược bỏ từ triệu, từ tỷ trong những con số mình cần, như thể, hai từ ấy chỉ là số lẻ, là những thứ mặc nhiên đã có và không cần tốn thêm chút hơi sức để nhả những từ ấy ra vậy.
- Khi nào em cần?
- Khi nào anh có!
Tự nhiên Lê Nam thấy khó chịu quá! Dẫu cách nói chuyện này thật ra chẳng xa lạ gì giữa hai vợ chồng anh. Dẫu việc Hân Như có cái nhìn về mảng đầu tư rất đặc biệt mà hiếm ai có được; và việc đầu tư này vẫn chỉ là đem lại lợi nhuận một cách trơn tru, sạch sẽ về cho anh, cho gia đình nhỏ của anh, nhưng bỗng nhiên hôm nay, lúc này, Lê Nam cảm thấy không thoải mái. Cảm giác như, anh là cái máy in tiền, hoặc nếu nói chua chát một tí thì anh là một gã cu li nai lưng ra làm để có một khoản tiền cho người khác đem đi sinh lợi - dĩ nhiên là món lợi lớn - nên những gì anh nhận được luôn giống một sự ban phát mà anh nên học cách biết ơn.
Có đôi lần, Lê Nam dừng câu chuyện lại, nhìn vợ bằng cặp mắt của một người đàn ông thừa tự trọng, dư sĩ diện - cho là sĩ diện hão đi chăng nữa - để hãm đi sự kiêu ngạo đáng trách của cô; để nhắc nhở cô rằng, nếu không có đôi vai cu li này, thì chẳng bất kỳ ai - kể cả cô - có số tiền khổng lồ ấy mà bước ra thương trường, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu để nhận mình là đại gia, là người đàn bà thành công trong xã hội tiến bộ. Người nên tỏ ra biết ơn là Hân Như chứ không phải là anh! Hôm nay, cũng như vậy, Lê Nam không buồn trả lời, chỉ nhìn thẳng Hân Như và đợi cái cụp mắt lúng túng từ vợ.
Hân Như là một phụ nữ biết điều. Cô xinh đẹp, cô tài giỏi, cô có quyền uy rất riêng...; nhưng trên hết, cô biết mình là một người vợ, một người đàn bà đã tin, đã yêu, đã chọn người đàn ông kia và nên hành xử đúng nghĩa là một người vợ biết phục tùng chồng, ít nhất là trước một đám đông nơi họ đang cố gắng đứng vào. Nhưng hôm nay thì không! Hân Như đáp trả lại Lê Nam một cái nhìn thẳng, kiêu kỳ, đầy ngạo nghễ.
- Sao? - Hân Như cười lạt. - Khi nào thì anh có?
- Khi nào anh nhìn thấy phác thảo chiến lược của em!
- Từ khi nào anh quan tâm mấy thứ đó vậy? - Hân Như tròn mắt, giả vờ ngạc nhiên.
- Từ khi em không còn coi anh là chồng em nữa! - Lê Nam lạnh lùng nói từng từ một.
- Ý anh là sao? - Hân Như khinh khỉnh. - Em không hiểu!
- Bỗng nhiên em trở nên kém thông minh vậy?
Giữa họ, thật sự đang có chuyện gì? Tại sao mọi thứ đang từ yên ổn bỗng trở nên nhạt nhẽo và khó chịu đến mức này? Tại sao lại nói với nhau những câu mà chỉ những kẻ đang "cân não" trong đàm phán mới phải nói? Lê Nam giật mình, tự nhớ lại chính câu anh từng nói với Anh Thư cách đây không lâu, tự anh không còn muốn mọi thứ ổn nữa rồi!...
Anh Thư tưởng mình rồi sẽ bỏ rất nhiều thời gian ra để mở ứng dụng mà Lê Nam đã cài vào điện thoại, để theo dõi Quốc Đạt - chồng cô. Nhưng từ sau câu chuyện của vú Thơm đêm nọ, Anh Thư không còn chút tâm trạng nào để tìm hiểu về chồng và góc khuất của anh ta nữa. Tất cả những gì cô có thể nghĩ lúc này là tự trách bản thân mình đã đuổi theo những ghen tuông ngu si của một người đàn bà mà lãng quên luôn cả dự cảm của một người mẹ.
Vú Thơm nói đúng, gần đây, bé Bông thường chỉ thích chơi một mình, với những vật dụng kỳ lạ - khi thì là gói giấy kẹo, lúc lại là đồng xu cổ của một quốc gia nào đó mà ông ngoại đem về. Vài lần, Anh Thư thử gọi con ra chơi với mình, nhưng bé Bông không tập trung để nghe tiếng gọi của mẹ, càng chẳng có động thái sẽ hợp tác cùng mẹ. Nếu cô cố gắng tiếp cận và kéo bé Bông ra khỏi thế giới con bé đang tưởng tượng và cố nhập vai vào, con bé sẽ bưng hai tay lên tai và gào những tiếng nghe rất khó chịu.
Anh Thư nhất quyết không cho bé Bông ngủ với vú Thơm nữa, yêu cầu con bé trở về phòng với mình. Đó là lời đề nghị khó đón nhận và dĩ nhiên hậu quả là một "cuộc chiến" đúng nghĩa giữa hai mẹ con. Bé Bông lầm lì tiến về phòng, nhìn Anh Thư bằng cặp mắt dại đi, sưng vù lên vì trận khóc ban nãy; rồi bất thình lình, con bé tiến lại, chộp vào tay Anh Thư, kéo cô về phía giường. Giật mình, bối rối nhưng lòng Anh Thư mang rất nhiều hy vọng, là con bé đã hiểu, cô hối hận đến mức nào khi bỏ rơi con trong suốt thời gian vừa qua, bởi những hỗn độn, những chông chênh vì cái suy nghĩ cha nó có nhân tình và mẹ nó phải cố để giữ gia đình.
- Bông buồn ngủ rồi hả? Mẹ kể chuyện cho con nghe nha!
Không có câu trả lời nào từ con bé, vẫn chỉ là những bước phăm phăm tiến về giường. Đến sát giường, bé Bông dừng hẳn lại, buông tay Anh Thư ra và nhìn chằm chằm về phía con thú bông nhỏ xíu nằm sát tường. Anh Thư hiểu ý, vội vàng chồm đến, lấy con gấu bông chìa về phía con gái. Vừa nhận được món đồ yêu thích, bé Bông lập tức quay ngoắt ra cửa, chạy đi...
- Mẹ! - Anh Thư nói khi nhìn quanh phòng, chắc chắn không có ông Cơ ở trong. - Con lo quá!
- Chuyện gì, con? - Bà Cơ quay ra, vẻ lo lắng.
- Bông nó... - Anh Thư khó nhọc lên tiếng khi tiến lại, ngồi lên giường -... con thấy gần đây nó không bình thường.
Hai từ cuối cùng thật sự khó khăn lắm, Anh Thư mới có thể thốt ra. Bà Cơ trợn tròn mắt, vẻ lo lắng lộ hẳn ra.
- Ý con là sao? Bông sốt hả?
- Không! - Anh Thư lắc đầu, cố gắng lựa lời giải thích. - Con đọc thấy... Bông có nhiều dấu hiệu tự kỷ!
Bà Cơ lặng đi một lát rồi chậm rãi tiến sang phía giường, ngồi xuống cạnh Anh Thư, nhẹ nhàng hỏi han. Anh Thư kể chi tiết cho bà. Nhưng nghe xong, bà Cơ giãn hẳn ra, cười hiền.
- Không phải đâu, con! Hồi nhỏ, lúc con giận mẹ, con cũng vậy đó!
- Thiệt hả mẹ? - Anh Thư sáng bừng hy vọng.
- Ừ! - Bà Cơ gật. - Có lẽ, gần đây con với thằng Đạt bận rộn chuyện cửa hàng, ít có thời gian dành cho Bông nên nó giận. Hay, con nói thằng Đạt nghỉ một ngày, đưa Bông đi chơi đi!
Thật sự, những gì bà Cơ vừa nói khiến Anh Thư rất hy vọng, nhưng linh cảm của một người mẹ khiến cô không hoàn toàn yên tâm. Bông từng giận cô rồi, cô biết lắm chứ, con bé có thể sẽ không nói một câu nào với cô suốt cả ngày, đợi đến khi cô nhận ra mình đã sai gì, thất hứa gì, nói lời xin lỗi thì bé Bông mới thôi không giận nữa. Nhưng dĩ nhiên, gương mặt dàu dàu, thái độ dùng dằng của Bông rất dễ nhận ra khi con bé giận. Thậm chí, lúc mẹ không tài nào tìm ra lý do, bé Bông sẽ cạnh khóe để gợi ý. Thời gian gần đây, hoàn toàn không! Chỉ là một sự dửng dưng vô cảm kỳ lạ đến mức xót xa diễn ra giữa hai mẹ con, cho dù Anh Thư có cố đến mức nào, cho dù cô có đem hết mọi thứ diễn ra trong ngày để xin lỗi, thì bé Bông vẫn chỉ giữ thái độ khó hiểu này.
- Em nói chuyện với anh chút được không? - Anh Thư bước vào, tần ngần nhìn ông Cơ rồi nhìn Quốc Đạt.
- Ba về phòng! - Ông Cơ đứng dậy. - Hai đứa nói chuyện đi!
Anh Thư chào cha, không để ý lắm chuyện ông có vẻ khó chịu khi cuộc nói chuyện bị ngắt ngang. Quốc Đạt nhìn về phía cánh cửa vừa được ông Cơ đóng chặt lại, rồi lạnh lùng hỏi vợ mà hoàn toàn không nhìn cô.
- Chuyện gì nữa?
- Chuyện con! - Anh Thư cố nuốt giận trước thái độ quá đáng của chồng. - Em thấy con có vẻ buồn... Em muốn mai mình đưa con đi chơi, được không anh?
- Khi khác đi! - Quốc Đạt nói luôn, chẳng cần suy nghĩ. - Mai anh có hẹn với đối tác rồi!
Anh Thư như chết trân trước câu trả lời của Quốc Đạt. Dĩ nhiên, nếu có đủ thời gian để chia sẻ hết mọi nghi ngờ, lo lắng về tình trạng của Bông, có lẽ anh sẽ không lạnh lùng đến thế! Nhưng, bé Bông là con gái anh cơ mà? Một người cha, nếu biết thương yêu và nếu dám nghĩ một cách trọn vẹn cho con mình, tự nhiên sẽ dám gạt bỏ tất cả để ưu tiên cho con chứ? Đã làm cha làm mẹ, khái niệm bận rộn rồi tự nhiên sẽ chẳng còn chút giá trị nào khi đứng trước nhu cầu tình cảm của con! Chẳng lẽ Quốc Đạt không hề ý thức được rằng, anh đã bỏ rơi con bé quá lâu rồi sao?
Cô có nên tiến lại, ngồi xuống, trò chuyện với anh như hai người lớn có trách nhiệm với một con người khác không? Liệu rồi quyết định ấy sẽ thay đổi được sự dửng dưng anh đã cố tình dành cho gia đình này? Hay tất cả mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn? Khi mà, Quốc Đạt rồi sẽ từ chối luôn chuyện lắng nghe những lo lắng mà Anh Thư đang dành cho bé Bông? Và thêm vài phút đồng hồ, bối cảnh gian phòng làm việc riêng của Quốc Đạt cứ vậy - Anh Thư đứng im nhìn, Quốc Đạt ngồi dửng dưng nhìn lại một cách khó chịu.
- Được rồi! - Có vẻ Anh Thư đã có quyết định. - Em sẽ đưa con đi một mình vậy!
Nói rồi, cô cười rất cay đắng, cố để chồng biết, đây chính là giới hạn của cô; rồi Anh Thư rời đi. Dường như chỉ chờ có vậy, ngay khi cánh cửa vừa đóng sầm lại, Quốc Đạt chồm tới, chộp lấy cái điện thoại và hí hoáy bấm...