Cái Bóng - Phi Thiên

chương 35: anh là đồ khốn!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Trưởng phòng Lâm.”

“Ừ.”

“Trưởng phòng Lâm.”

“Ừ.”

“Trưởng phòng Lâm, anh không đi KTV cùng bọn em ạ?”

Lâm Minh Viễn cười lắc đầu: “Anh không đi. Mấy đứa đi đi.”

Thực tập sinh nữ dáng người mi nhon, đeo túi xách Chanel, khuôn mặt trông như búp bê vui vẻ kéo tay Lâm Minh Viễn nói: “Đi đi mà! Không có anh chán lắm!”

Lâm Minh Viễn nói: “Anh có việc bận rồi, không đi được…”

Đồng nghiệp nam mặt mụn mũi tẹt đứng bên cạnh, đẩy đẩy cặp mắt kính gọng đen bằng nhựa cười nói: “Phải đó, không có cậu chán hẳn. Cậu không đi, mấy đứa con gái cũng không muốn đi. Đám bọn anh không được ngắm gái đẹp, chán lắm.”

Một đồng nghiệp nam khác, dáng người cao lớn tròn mập, da trắng đến mức không thấy cặp lông mày đâu, nói với Lâm Minh Viễn: “Phó phòng với quản lý còn đi mà. Đi đi.”

Lâm Minh Viễn nói: “Tôi bận thật, để khi khác tôi mời mọi người.”

Thực tập sinh nam nhỏ con, môi hồng răng trắng. Khuôn mặt xinh như con gái, ôm lấy cả tay lẫn eo Lâm Minh Viễn lắc qua lắc lại: “Trưởng phòng Lâm đi đi mà, anh đừng cứ như ông cụ non vậy chứ. Ra khỏi nhà giao lưu các kiểu đi, như vậy mới mau có bạn gái. Đi đi mà, năn nỉ đó.”

Lâm Minh Viễn bất lực: “Anh thật sự bận…”

Thực tập sinh nam kia nói: “Anh không đi, chị Tiểu Hi cũng không đi. Em làm sao theo đuổi được chị í. Năn nỉ anh đó. Em mà theo đuổi được chị í, em sẽ mời anh đi London du lịch, ăn bò cuộn Wellington ở nhà hàng Gordon Gramsay…”

Tám trên mười thực tập sinh trong công ty là con nhà giàu. Làm giỏi mà chơi cũng giỏi, cứ tan làm là rình rình túm Lâm Minh Viễn đi KTV, quán bar, nhà hàng, ăn uống dẩy đầm bung lụa. Suốt một tháng nay, mỗi lần tan ca đều phải trốn chui trốn lủi, khiến cậu rất đau đầu.

“Trưởng phòng Lâm, Tổng giám đốc Dịch có việc tìm cậu.”

Đám trẻ loi nhoi vừa nghe xong liền trật tự trở lại. Lâm Minh Viễn như được đại xá. Mừng mà không dám cười ra tiếng. Vội vàng chào mọi người rồi xách cặp da chạy theo thư ký Đinh.

Dịch Nguyên ngồi bên ghế phó lái, chống cằm nhìn Lâm Minh Viễn từ xa chạy tới. Đợi Lâm Minh Viễn chui vào xe, hắn mới đưa ly đá xay Chocolate Chip Cream Frappuchino cho cậu, rồi cười hỏi.

“Lại bị mấy đứa thực tập sinh vây bắt à?”

Lâm Minh Viễn mỉm cười nhận lấy, mở nắp ly, múc lia lịa ba bốn muỗng ăn hết kem bên trên, vừa ăn vừa nói: “Cuối cùng tôi cũng hiểu cảm giác của thầy chủ nhiệm lớp tôi hồi xưa rồi. Lắm lúc tôi cứ tưởng mình đi trông trẻ chứ không phải đi làm.”

Cậu ngậm ống hút, hút một ngụm dài, rồi đặt vào khay để cốc. Sau đó mới đề xe, lái chiếc Bugatti Centodieci màu trắng rời khỏi tầng hầm, chạy ra đường lớn.

Dịch Nguyên cười một hồi, rồi hút một ngụm Americano của mình, bâng quơ nói: “Nghe bảo có thằng nhóc xinh đẹp hay dính lấy cậu lắm. Hình như là con trai của Giám đốc công ty bất động sản.”

Lâm Minh Viễn không để ý, nói: “À, Tiểu Thịnh ấy hả. Thằng bé đó đúng là xinh đẹp thật. Xinh hơn cả con gái luôn ấy! Lớn thế này rồi mà còn hay làm nũng. Chắc ở nhà được cưng lắm.” Đoạn, cậu phì cười, “Mà nó làm nũng cũng hơi bị đáng yêu.”

Nói tới đây, Lâm Minh Viễn liền khựng lại.

Trai trẻ, nhỏ nhắn, xinh đẹp như con gái… Đây chẳng phải là gu của Dịch Nguyên à?

Lâm Minh Viễn hít sâu một hơi, cố gắng khống chế lực chân mà nhẹ nhàng đạp thắng xe, dừng đèn đỏ. Bởi vì đang chở Dịch Nguyên, cậu không muốn mình nóng giận rồi lái xe thiếu an toàn gây nguy hiểm cho hắn. Nhưng mà trong lòng thật sự rất khó chịu.

Hắn địa trai thì thôi đi, lại còn nhắc tới trai trước mặt mình như vậy. Đâu phải hắn không biết là mình có ý với hắn chứ!

Càng nghĩ càng thấy ấm ức. Lâm Minh Viễn quay phắt đầu lại, nhíu mày nói: “Tiểu Thịnh là thẳng không phải gay!”

Dịch Nguyên nghe Lâm Minh Viễn khen thằng nhóc kia, hắn liền sa sầm mặt. Đang tính nổi cáu, thì Lâm Minh Viễn bày ra bộ mặt khó ở, phán một câu không đầu không đuôi như vậy. Làm hắn chưng hửng mất năm giây.

“Hả?”

Ban nãy mồm nhanh hơn não, bây giờ Lâm Minh Viễn mới tỉnh táo lại.

Có lẽ thời gian qua quá yên ổn, đã vô tình làm cho cậu trở nên tham lam và ích kỷ. Muốn độc chiếm Dịch Nguyên cho riêng mình. Bây giờ chỉ thấy hắn nhìn ai lâu hơn một chút thôi là cậu đã khó chịu rồi.

Thế nhưng, Dịch Nguyên ghét nhất bị người khác quản. Nếu tỏ ra kiểm soát hoặc ghen tuông vô cớ thì sẽ khiến hắn khó chịu. Cứ thế này sẽ chỉ làm cho mối quan hệ đang tốt đẹp trở nên tệ đi mà thôi. Hiện tại, cậu chỉ muốn được yên ổn ở bên cạnh hắn. Không muốn khoảng thời gian ít ỏi của hai người xảy ra quá nhiều chuyện không vui.

Lâm Minh Viễn cố nhịn xuống ghen ghét trong lòng, hạ giọng, từ tốn bảo: “Tiểu Thịnh không phải gay, nó có người mình thích rồi. Với lại con nhà người ta còn chưa đủ mười tám tuổi đâu.” Đoạn, cậu buồn bực lầm bầm, “Anh đổi đối tượng khác, tha cho thằng nhỏ đi.”

Lúc này Dịch Nguyên mới hiểu ra, hắn trợn mắt: “Tha cái gì! Làm như tôi là yêu râu xanh không bằng!”

Hắn nhịn không được, lại nói: “Thấy cậu với thằng nhóc đó thân thiết quá nên tôi mới hỏi vậy thôi. Chứ cậu nghĩ tôi muốn làm gì? Tôi còn có thể ăn thịt nó chắc!”

Nói xong, tự dưng hắn cảm thấy hơi buồn cười. Trong đầu con thỏ này, ngoại trừ não thì chỉ toàn là hắn. Lâm Minh Viễn thích hắn là điều không cần phải nghi ngờ. Tự dưng lại nghĩ đâu đâu.

Có điều, bộ dạng ghen mà vẫn ráng nhịn của Lâm Minh Viễn trông rất thú vị. Hắn cười bảo: “Cục cưng, cậu đang ghen đấy à?”

Lâm Minh Viễn hơi xấu hổ: “Không có, tôi chỉ nói vậy thôi.”

Dịch Nguyên: “Thật không đ…”

Lâm Minh Viễn cuống quýt ngắt lời hắn: “Anh im, để tôi tập trung lái xe!”

Dịch Nguyên tựa đầu vào cửa sổ cười hồi lâu.

Trong xe yên tĩnh trở lại. Dịch Nguyên đặt ly Americano vào khay rồi mở hộp đồ ăn. Lấy một trái dâu tây đỏ mọng ra cắn một miếng. Cắn xong thấy chua quá, bèn đút nửa miếng cắn dở còn lại cho Lâm Minh Viễn.

Lâm Minh Viễn ăn nốt miếng dâu tây cắn dở chua lè kia, nói: “Bụng đói thì anh đừng ăn ba cái đồ chua kiểu này.”

Dịch Nguyên: “Sắp tới nhà rồi, bụng tôi cũng chưa đói.”

Lâm Minh Viễn liếc hắn một cái: “Ăn ít thôi.”

“Tôi đâu có mua nhiều.” Dịch Nguyên lại cắn thêm một trái dâu tây khác. Hắn nhướng mày, cái này có vẻ ngọt. Thế là hắn ăn hết.

Cứ trái nào cắn xong thấy chua thì đút Lâm Minh Viễn. Trái nào ngọt thì hắn ăn. Vui vẻ ăn đến khi ngán rồi, trong hộp vẫn còn thừa bốn trái. Hắn bèn đút hết cho Lâm Minh Viễn.

Lâm Minh Viễn nói: “Ngán rồi à?”

Dịch Nguyên đút nốt trái dâu tây cuối cùng cho cậu: “Ừa.”

Vừa chén xong hộp dâu tây, xe cũng chạy về đến nhà.

Sinh hoạt trong nhà vẫn diễn ra tuần tự như mọi ngày. Trong lúc Dịch Nguyên tắm rửa thì Lâm Minh Viễn ở dưới bếp đeo tạp dề nấu cơm. Hắn tắm xong mở laptop làm việc, Lâm Minh Viễn mang theo ít điểm tâm lên phòng để trên bàn làm việc cho hắn ăn lót dạ trước, rồi mới đi tắm.

Tắm xong, Lâm Minh Viễn xuống bếp kiểm tra thức ăn xem thế nào. Rồi cậu mới lên phòng, đi đến bên cạnh Dịch Nguyên. Nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn, khẽ nói.

“Dịch Nguyên, cháo nhừ rồi xuống ăn thôi.”

“Ừ.”

Dịch Nguyên tắt máy, cùng Lâm Minh Viễn ra ngoài. Hắn theo thói quen liếc nhìn Lâm Minh Viễn đi bên cạnh mình một cái. Dường như phát hiện ra gì đó, hắn nhìn cậu thêm cái nữa, rồi nhướng mày hỏi.

“Hình như cậu lại cao lên thì phải?”

Lâm Minh Viễn cười gật đầu: “Ừm, tôi cao hơn rồi.”

Dịch Nguyên gãi gãi tóc trên đỉnh đầu cậu: “Có đo chưa, bao nhiêu?”

Lâm Minh Viễn được gãi đầu, thích đến híp cả hai mắt lại, nói: “Tôi đo rồi, mét tám bảy.”

Dịch Nguyên ngạc nhiên: “Mét tám bảy rồi á? Được nha Tiểu Viễn, ngày mai phải đi ăn mừng. Mừng cậu cao lên, với mừng cho tôi, từ nay không cần phải sống cúi đầu nữa.”

Lâm Minh Viễn liếc hắn một cái: “Anh có lố quá không vậy? Làm như tôi không thể cao lên được nữa á!” Cậu buồn bực nói, “Chẳng biết đến bao giờ mới cao bằng anh…”

Nghe xong câu này, Dịch Nguyên liền ngửa đầu cười lớn: “Há há há há!”

Lâm Minh Viễn quê độ, đập lên cánh tay hắn một cái: “Anh cười cái gì!”

Dịch Nguyên làm động tác so chiều cao, nói: “Lâm Minh Viễn, cậu mười chín sắp sang đầu hai rồi. Vật vã lắm mới bò lết cao lên được tới chừng này, thế đã là kỳ tích.”

Hắn lại dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành động tác ước lượng, giơ lên trước mặt mình, nói: “Size của cậu chỉ có nhiêu đây. Cho cậu phấn đấu thêm mười năm nữa cũng không cao hơn được đâu.”

Lâm Minh Viễn phủi phủi bàn tay của hắn, trừng mắt: “Anh đừng có trù ẻo tôi!”

Hai người đi vào thang máy. Dịch Nguyên nhấn nút xong, rồi cười bảo: “Cơ mà sao cậu không có tham vọng gì hết vậy? Lẽ ra cậu nên mong muốn được cao hơn tôi, để tôi phải ngước nhìn cậu mới đúng chứ.”

Lâm Minh Viễn nhìn cửa thang máy đóng lại, nói: “Làm người phải biết đủ. Tham thì thâm, anh chưa nghe qua câu này bao giờ à?”

Dịch Nguyên không cho là đúng: “Câu đó chỉ dùng để an ủi những người sống cam chịu thôi. Làm người là phải có tham vọng, đừng bao giờ hài lòng với hiện tại. Đó là phương châm sống của tôi.”

Lâm Minh Viễn nói: “Dịch Nguyên, con người không nên quá tham lam. Có những chuyện chỉ có thể bỏ chín làm mười. Trên đời này đâu có gì là thập toàn thập mỹ. Nếu anh muốn tất cả thì anh sẽ mất tất cả.”

Dịch Nguyên lắc đầu: “Tôi không nghĩ vậy. Chỉ cần cậu đủ bản lĩnh, cậu sẽ có tất cả. Đối với tôi, nếu cứ dễ hài lòng với hiện tại. Thì tương lai sẽ không thể phát triển và tiến xa được. Nếu muốn phát triển thì phải không ngừng tiến lên, không được dễ dàng hài lòng. Hôm nay được chín điểm, ngày mai phải nỗ lực nhảy lên mười điểm.”

Đoạn, hắn giơ điện thoại lên, lắc lắc nó trong tay, nói: “Nếu tất cả mọi người đều dễ dàng hài lòng với những gì mình đang có. Vậy thì sẽ không tồn tại Iphone hay Samsung đời mới, mà phải dùng bồ câu đưa thư rồi.”

“Cho nên, cục cưng à. Sống là phải tham vọng lên.” Hắn ngả ngớn quàng tay qua vai cậu, cười bảo, “Nhưng mà có những việc không phải cứ tham vọng là sẽ đạt được. Chẳng hạn như chiều cao của tôi.”

Trán Lâm Minh Viễn nổi gân xanh. Cửa thang máy phát ra tiếng “ting”, rồi mở ra. Cậu không thèm quan tâm mà nhào tới đập hắn túi bụi: “Chiều cao của anh thì sao hả? Đừng ỷ anh cao hơn tôi có mấy phân mà phách lối nhé!”

Dịch Nguyên nhét điện thoại vào túi quần rồi túm lấy hai cổ tay Lâm Minh Viễn, cười nói: “Ba phân, là ba phân đó! Cậu có biết đối với chiều cao, khoảng cách ba phân là rấttttt xa không?”

“Tôi đệ…”Dịch Nguyên và Lâm Minh Viễn đang chí chóe đúm nhau thì khóe mắt vô tình lướt qua cửa thang máy. Vừa trông thấy người đứng bên ngoài. Bọn họ liền sững sờ, đứng hình dừng động tác. Nụ cười trên môi đều đông cứng lại. Mà người bên ngoài cũng sửng sốt đến mức mở to hai mắt, không thốt nổi nên lời.

Dịch Nguyên kinh ngạc không kịp phản ứng, buông tay Lâm Minh Viễn ra: “Mẹ…”

Lý Lan mặc một chiếc đầm Dior tay dài cổ vuông màu trắng sang trọng. Bà cầm túi xách Hermes bản giới hạn đứng đối diện với bọn họ, nén giận nhíu mày. Đứng đằng sau bà là Đỗ Siêu, vẻ mặt căng thẳng. Khe khẽ lắc đầu ra hiệu với Dịch Nguyên.

Lâm Minh Viễn nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp ở trước mặt mình. Bà ăn mặc lộng lẫy thời thượng như minh tinh. Nhưng từ trên xuống dưới lại toát ra vẻ cao sang quyền quý của một vị phu nhân thuộc hàng danh gia vọng tộc. Mang trên mình loại thần thái mà ngay cả đại minh tinh cũng không thể có.

Người phụ nữ này, chính là mẹ của Dịch Nguyên.

Không ngờ, người ở ngoài còn xinh đẹp và sắc sảo hơn trong hình nhiều. Dường như tấm ảnh đó đã phong ấn đi một nửa khí thế của bà. Bây giờ nhìn người thật ở khoảng cách gần, khí thế liền bùng nổ lao ra tứ phía. Chỉ mỗi ánh mắt thôi cũng làm người khác phải bất giác khép nép, không dám mạo phạm bà.

Lý Lan nhìn Lâm Minh Viễn, rồi lại liếc sang Dịch Nguyên. Tức giận đến mức tay cầm túi xách cũng run lên: “Dịch Nguyên, con…”

Mỗi lần mẹ gọi thẳng họ tên hắn ra, tức là bà đang tức giận lắm rồi. Dịch Nguyên vội nói với Đỗ Siêu: “Anh đưa Minh Viễn về trước đi.”

Đỗ Siêu hiểu ý, đáp: “Vâng.”

Tầm mắt của Lâm Minh Viễn theo thói quen, định tìm kiếm Dịch Nguyên. Nhưng mẹ hắn lại đang đứng ở đây, cậu chỉ có thể nhịn xuống. Ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, sợ chọc tức mẹ hắn làm hắn khó xử. Cậu khẽ cúi đầu chào bà một cái, rồi im lặng đi theo Đỗ Siêu ra ngoài.

Đợi Lâm Minh Viễn đi khỏi, Lý Lan liền bùng nổ, mắng: “Dịch Nguyên! Con muốn chọc mẹ tức chết có phải không? Con chưa chia tay với thằng nhóc Lâm Minh Viễn đó thì thôi đi. Đằng này còn mang nó về nhà sống chung luôn như vậy. Lỡ Tiểu Thành đến nhà con, rồi hai đứa nó chạm mặt nhau thì phải làm sao đây hả!”

Chuyện này thật sự quá bất ngờ. Bình thường mẹ rất ít khi đến nhà hắn. Mỗi lần đến thì Đỗ Siêu hay vệ sĩ gác cổng của hắn đều gọi điện thông báo trước. Phòng trường hợp hắn đang thác loạn trong nhà thì bà đi vào sẽ trông thấy.

Nhìn ánh mắt ra dấu của Đỗ Siêu thôi cũng đủ biết. Hôm nay mẹ hắn cố tình đến bất ngờ. Lại còn không cho bọn họ thông báo với hắn.

Dịch Nguyên cầm túi xách giúp Lý Lan, rồi ôm vai bà ngồi xuống ghế sô pha, nói: “Mẹ à, Diệp Thành cũng biết mà, anh ấy không để ý mấy chuyện đó. Với lại, bình thường nếu ảnh muốn đến nhà con thì đều gọi điện báo trước, không có chuyện đụng mặt gì đâu.”

Nghe đến đây, Lý Lan nhịn không được đập vô lưng hắn một phát: “Tiểu Thành là vị hôn phu của con. Vị hôn phu đến nhà con chơi, mà còn phải gọi điện xin phép sao!”

Dịch Nguyên ôm lưng, gào lên: “Ui daaaaa. Mẹ! Mẹ ra tay mạnh như vậy là không cần con nữa, muốn tiễn con về với bà nội hay gì?”

Lý Lan vừa xót vừa buồn cười, lại đập thêm mấy phát: “Cái lưng anh dày như tấm thớt. Tôi đánh như khều thế này mà gào thét cái gì!”

Dịch Nguyên bất mãn: “Mẹ tìm khắp thế giới xem có thấy tấm thớt nào đẹp như cái lưng của con chưa? Rồi mẹ nhìn bộ vuốt mới độ của mẹ đi.”

Lý Lan nhìn xuống móng tay đính đá lấp lánh của mình, lại nghe hắn càu nhàu: “Có phải áo len của con đã bị mẹ cut out cho bốn năm đường rồi không? Tay thì bé xíu, vậy mà chặt gạch cũng còn nát được luôn chứ đừng nói tới tấm lưng mềm mại của con trai mẹ!”

Lý Lan chép miệng, từ chối cho ý kiến.

Hắn bèn ngồi thẳng lại, nói: “Bọn con còn chưa đính hôn đâu. Diệp Thành vẫn chưa phải là vị hôn phu của con.”

Lý Lan nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng: “Chưa đính hôn thì cũng là bạn trai của con. Mẹ thấy Tiểu Thành thật sự thương con. Mà đã có tình cảm rồi thì chẳng lẽ không biết ghen sao? Nó nhịn cái bản tính trăng hoa của con. Mắt nhắm mắt mở cho con cặp bồ cặp bịch vì thương con. Chứ không phải là nó thật sự không để ý tới.”

Dịch Nguyên rũ mắt im lặng không nói gì.

Lý Lan nhìn hắn chốc lát, bèn thở dài: “Con không chia tay thằng nhóc Lâm Minh Viễn đó thì thôi. Nhưng nếu con đã xác định lập gia đình rồi thì phải có trách nhiệm với gia đình của mình. Làm sao cho coi được. Phải biết phân rõ đâu là nhà để về, đâu là nơi vui chơi qua đường.”

“Sau này dù là Lâm Minh Viễn hay chơi bời với bất cứ ai, cũng đừng đưa về nữa. Kẻo Tiểu Thành trông thấy lại không hay.”

Dịch Nguyên nói: “Con biết rồi.”

Lý Lan nhịn không được lại bảo: “Đương nhiên, không chơi bời luôn thì càng tốt!”

Lý Lan còn định nói thêm gì đó thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, bà hỏi: “Chuyện gì?”

“Thưa phu nhân, cháo đã nguội rồi, có cần hâm nóng lại không ạ?”

“Ừ, hâm lại đi.” Trả lời xong, Lý Lan lo lắng hỏi, “Con lại bị đau bao tử à?”

Điện thoại vang lên tiếng chuông báo tin nhắn. Dịch Nguyên lấy ra xem, phát hiện là của Đỗ Siêu gửi tới.

Hắn nhắn lại một chữ ngắn gọn, rồi nói: “Không có, con thèm cháo trứng bắc thảo nên ăn thôi.”

Dịch Nguyên cất điện thoại vào túi quần, vừa ngóc đầu lên liền trông thấy Lý Lan nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực, hắn vội bảo: “Con nói thật mà! Dạo này con ăn uống điều độ lắm đó!” Đoạn, hắn kéo tay bà đứng dậy, “Mẹ, nếu mẹ đã đến rồi thì cùng ăn cơm với con nhé. Hôm nay cho ba ăn tối một mình đi.”

Lý Lan cười đi theo Dịch Nguyên xuống phòng ăn.

Thức ăn hâm nóng xong, lần lượt được bày lên bàn. Lý Lan lấy điện thoại ra gọi điện cho Dịch Quân nói ở lại ăn tối với con trai. Vừa cúp máy, trông thấy ánh mắt đánh giá của Dịch Nguyên thì trừng mắt hỏi.

“Thái độ gì đây?”

Dịch Nguyên lắc lắc đầu: “Dạ không, không có.”

Lý Lan ăn một muỗng cháo, hơi nhướng mày hỏi: “Cuối cùng con cũng chịu thuê đầu bếp rồi à?”

Dịch Nguyên ngẩng đầu lên: “Dạ? Đâu có, mẹ cũng biết là con không thích có quá nhiều người ở trong nhà mà.”

Lý Lan ngờ vực: “Nhưng mà giúp việc trong nhà con đâu nấu ra được mùi vị này…”

Dịch Nguyên cười bảo: “À, là Minh Viễn nấu đó. Cậu ấy nấu ăn ngon lắm. Có một khoảng thời gian cậu ấy còn đi học nấu ăn cơ. Cho nên mùi vị không thua gì ở nhà hàng đâu mẹ.”

Giúp việc nhà Dịch Nguyên nấu ăn rất ngon, chỉ là không thể so với đầu bếp chuyên nghiệp mà thôi. Có dạo Lâm Minh Viễn nhờ hắn giới thiệu chỗ dạy nấu ăn uy tín để nâng cao tay nghề. Thế là hắn tận dụng mối quan hệ, đưa Lâm Minh Viễn theo học đầu bếp danh tiếng trong nước một khóa nấu ăn.

Từ đó đồ ăn Lâm Minh Viễn nấu càng ngày càng đa dạng. Trang trí món ăn cũng lên tay, không khác gì so với ở nhà hàng. Hắn căn bản chẳng cần băn khoăn việc có nên lụm đầu bếp từ nhà chính về nữa hay không. Mà vấn đề ăn uống cũng được cải thiện hơn rất nhiều. Chủ yếu là không biếng ăn và bỏ bữa như trước nữa.

Lý Lan không khỏi kinh ngạc. Im lặng một lát, bà lại hỏi: “Mấy món này cũng vậy à?”

Dịch Nguyên gật đầu: “Vâng, đều là Minh Viễn nấu hết. Cậu ấy làm bánh cũng ngon lắm, con không hảo ngọt mà vẫn ăn được.”

Lý Lan buông muỗng xuống, nghiêm mặt hỏi: “Tiểu Nguyên, con liên tục nói tốt cho cái thằng nhóc Lâm Minh Viễn đó trước mặt mẹ là có ý gì?”

Chính bản thân Dịch Nguyên cũng chẳng hiểu tại sao mình lại như thế. Hắn rũ mắt nhìn tô cháo nói: “Con chỉ khen vậy thôi, không có ý gì…”

Lý Lan gần như không thể bình tĩnh nổi nữa: “Đừng nói với mẹ là con thích nó rồi nhé?”

Dịch Nguyên không trả lời câu hỏi của bà, mà nói: “Con đảm bảo với mẹ là chuyện đó sẽ không ảnh hưởng gì đến việc con kết hôn lập gia đình. Mẹ cứ yên tâm…”

Lý Lan đập lên tay hắn một phát, mắng: “Yên tâm thế nào được mà yên tâm! Không phải con thích Hoa Phong Nhã à?”

Dịch Nguyên nhíu mày: “Không phải mẹ luôn mong con quên Phong Nhã để bước tiếp à?”

Lý Lan tức muốn tiền đình: “Đúng, mẹ mong con quên thằng bé kia. Con muốn bước đến bên cạnh ai cũng được, nhưng không thể là Lâm Minh Viễn!”

Dịch Nguyên nói: “Mẹ à, con đã bước đến bên cậu ấy đâu. Con chỉ thích cậu ấy thôi. Người con muốn tiến tới vẫn là Ngôn Diệp Thành mà.”

Lý Lan đau đầu thở dài: “Mẹ thật sự không thể hiểu nổi con.” Đoạn, bà nắm tay Dịch Nguyên, nói, “Tiểu Nguyên, bây giờ nhân lúc tình cảm còn chưa sâu, chia tay đi con.”

Dịch Nguyên thừa biết mẹ hắn đang lo lắng điều gì. Bà sợ nếu để lâu, tình cảm hắn dành cho Lâm Minh Viễn dần trở nên sâu đậm, thì sẽ lại giống như với Hoa Phong Nhã trước đây. Kiên quyết muốn ở bên Lâm Minh Viễn mà không chịu kết hôn với Ngôn Diệp Thành. Và lần này, ba hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Dịch Nguyên bóp trán thở dài: “Mẹ lo xa quá rồi. Con cũng chỉ thích Lâm Minh Viễn thôi. Cậu ấy không phải mẫu người mà con sẽ yêu và muốn cưới đâu.”

Lý Lan nói: “Tiểu Nguyên, nếu con thích Lâm Minh Viễn thì càng phải nên chia tay. Để cho nó quen một người đàng hoàng tử tế. Sống một cuộc sống bình thường yên ổn. Chứ không phải là làm trai bao hay bồ nhí của người đã có gia đình để rồi bị mang tiếng suốt đời.”

“...”

“Tiểu Nguyên à, nếu con thích nó thì nên nghĩ cho tương lai của nó…”

.

“Không được.”

Đỗ Siêu thắt dây an toàn xong, lại bảo: “Thiếu gia đã dặn tôi phải đưa cậu đi, sao lại để cậu tự lái xe một mình được.”

Nói xong, anh đề xe đưa Lâm Minh Viễn rời khỏi biệt thự.

Con đường vắng vẻ và mặt biển quen thuộc hiện ra. Chẳng biết ngẩn người được bao lâu. Bỗng thấy Đỗ Siêu đánh lái chạy thẳng vào khu nghỉ dưỡng Poseidon.

Lâm Minh Viễn bèn nói: “Anh Siêu, hình như lộn đường rồi. Đường về đâu phải hướng này.”

Đỗ Siêu cười: “Tôi biết mà. Cậu chưa ăn gì nên chắc cũng đói bụng rồi, tôi đưa cậu đi ăn tối. Ban nãy ý của thiếu gia là bảo tôi đưa cậu đi ăn tối bên này, đợi phu nhân đi rồi thì đưa cậu quay trở lại.”

Gặp mẹ của Dịch Nguyên nhưng chẳng thể thoải mái chào hỏi như bình thường. Mà phải lủi ra ngoài tìm chỗ tránh mặt. Đợi người ta rời khỏi rồi mới dám quay về. Cứ như đi bán dâm mà bị bắt quả tang tại trận vậy.

Có điều… cũng đúng. Không sai.

Lâm Minh Viễn không biết trong lòng mình là cảm giác gì. Vừa trải qua tình huống khó xử như thế, cậu tạm thời không muốn đối mặt với Dịch Nguyên. Vì bây giờ nhìn thấy hắn, cậu lại càng ý thức được mình là loại người gì, bản thân dơ bẩn thấp hèn ra sao.

Lâm Minh Viễn nói: “Tôi muốn về nhà, anh đưa tôi về nhà được không? Hoặc để tôi ở đây cũng được, tôi tự bắt taxi về.”

Đỗ Siêu biết tâm trạng Lâm Minh Viễn không tốt. Nhưng Dịch Nguyên đã dặn như vậy, anh thật sự không còn cách nào khác.

“Không được, thiếu gia dặn tôi phải đưa cậu quay lại.”

Thấy Lâm Minh Viễn nhíu mày cam chịu, Đỗ Siêu không đành lòng. Suy nghĩ chốc lát, anh bèn tắp xe vào bên lề đường đối diện với nhà hàng Hestia, nói: “Hay là để tôi nhắn tin hỏi thiếu gia thử xem. Nếu thiếu gia đồng ý, tôi sẽ đưa cậu về nhà.”

Lâm Minh Viễn gật đầu nói: “Cảm ơn anh.”

Đỗ Siêu gửi tin nhắn cho Dịch Nguyên, rất nhanh liền có hồi âm. Đọc xong, anh thở dài bảo: “Thiếu gia không đồng ý.” Anh chìa tay ra, thoáng do dự chốc lát rồi xoa đầu Lâm Minh Viễn, “Xin lỗi Tiểu Lâm, tôi không giúp gì được cho cậu rồi.”

Lâm Minh Viễn hiểu đây là công việc của Đỗ Siêu. Cậu không muốn cứ nằng nặc đòi về làm anh khó xử. Cơ mà ngẫm lại, chính bản thân mình tự chọn trở thành đồ chơi cho đại gia thì còn có thể trách ai. Đã là đồ chơi thì làm gì có quyền tự ý quyết định chứ?

Cậu cười cười bảo: “Anh xin lỗi làm gì, anh có lỗi gì đâu.” Đoạn, cậu nhìn qua phía nhà hàng Hestia bên kia hỏi, “Tôi đói rồi, chúng ta ăn ở đó à?”

Đỗ Siêu gật đầu: “Ừ, nếu cậu muốn ăn ở nhà hàng khác thì tôi đưa cậu đi.”

Lâm Minh Viễn lắc đầu: “Ở đây được rồi.”

Ăn uống xong, hai người định ra biển đi dạo hóng gió đặng giết thời gian. Ai ngờ mới vừa rời khỏi nhà hàng được vài bước. Lâm Minh Viễn đã loạng choạng suýt ngã. Đỗ Siêu hết hồn nhanh tay đỡ lấy cậu.

“Tiểu Lâm, cậu làm sao vậy?”

Lâm Minh Viễn nhíu mày lắc đầu, nói: “Đệt, hình như tôi say rồi.”

Đỗ Siêu trợn mắt: “Tôi đệt... Không phải chứ? Cậu chỉ uống có chút xíu vang đỏ lúc ăn thôi mà?”

Lâm Minh Viễn cười: “Chắc do hôm nay tôi uống nhiều hơn mọi khi một tí.” Đoạn, cậu đỡ trán nói, “Ôi, chóng mặt quá...”

“Coi chừng té.” Đỗ Siêu vòng tay qua ôm thắt lưng Lâm Minh Viễn cẩn thận dìu cậu đi, “Chậc, ly vang kia có bao nhiêu rượu đâu... Chúng ta lên xe ngồi nghỉ nhé?”

Lâm Minh Viễn lắc đầu: “Ra biển hóng gió là tỉnh thôi. Tôi muốn đi dạo một lát.”

Đỗ Siêu hết cách bèn đi cùng cậu.

Lâm Minh Viễn vẫn như mọi khi, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng đơn giản. Ban nãy hai người vội vàng rời khỏi nhà, không kịp để cậu mặc thêm áo khoác. Ngoài biển gió lớn, Đỗ Siêu sợ Lâm Minh Viễn lạnh, muốn đưa áo của mình cho cậu mặc. Nhưng hiện tại đã không còn giống như trước kia nữa. Bởi vì anh có ý với Lâm Minh Viễn, cho nên mỗi một hành động quan tâm săn sóc bình thường giữa anh em bạn bè với nhau, cũng khiến anh chột dạ.

Thiết nghĩ, mình và anh em trong băng đảng đều săn sóc nhau kiểu thế. Làm vậy với Lâm Minh Viễn chắc là không có gì kì lạ đâu. Sau khi nghĩ thông, anh bèn cởi áo khoác da của mình, khoác lên vai cho cậu.

Mấy cặp tình nhân và khách du lịch đi dạo xung quanh. Ban đầu trông thấy khuôn mặt sẹo lạnh như tiền của Đỗ Siêu thì chỉ hơi rén thôi. Vì người đi bên cạnh anh là một thanh niên tuấn tú, trắng trẻo hiền lành. Đến khi Đỗ Siêu cởi áo khoác, tất cả bọn họ liền sợ xanh mặt, nửa kín đáo nửa lộ liễu né ra xa.

Nếu không hộ tống người nhà họ Dịch đi đến những nơi trang trọng, cần phải ăn mặc lịch sự. Thì Đỗ Siêu đều mặc đồ thoải mái như áo cộc tay hay áo may ô. Hiện tại anh mặc một chiếc áo may ô màu đen bó sát khoe trọn đường cong cơ bắp rắn chắc. Lộ ra hình xăm băng đảng trên cổ và hình xăm Geisha che kín cả cánh tay.

Hình tượng “xã hội đen mặt sẹo”, nhờ sự xăm trổ này nên cấp độ dã man của Đỗ Siêu tăng lên gấp đôi. Mà ký hiệu băng đảng trên cổ và những vết sẹo chằng chịt khắp người anh, đã thành công bonus thêm quả “người này thuộc thành phần nguy hiểm”. Khiến đám người càng sợ hãi, nhanh chóng lủi đi sạch sẽ.

Rất nhanh sau đó bãi biển chỉ còn thưa thớt vài người dũng cảm, mang trong mình trái tim sắt đá và tinh thần thép ở lại.

Lâm Minh Viễn không phát hiện ra sự trống vắng lạ thường xung quanh. Cậu quay sang nhìn chiếc áo may ô của Đỗ Siêu, nói: “Anh mặc vào đi, trông anh còn lạnh hơn tôi.”

Đỗ Siêu cười bảo: “Thân nhiệt của tôi cao nên không dễ lạnh đâu. Mặc đi, cậu mà bị cảm thiếu gia sẽ mắng tôi.”

Lâm Minh Viễn cũng cười, híp mắt nhìn ra biển nói: “Không tới mức đó chứ...”

Đỗ Siêu nói: “Tới mức đó đó.”

Hai người im lặng hóng gió hồi lâu, Lâm Minh Viễn đột nhiên gọi: “Anh Siêu.”

Đỗ Siêu: “Hửm?”

Lâm Minh Viễn vẫn nhìn ra biển không chớp mắt, hỏi: “Dịch Nguyên có bị mắng không? Chắc là có nhỉ?”

Đỗ Siêu không trả lời câu hỏi của cậu, mà bảo: “Sao cậu lại hỏi thế?”

Lâm Minh Viễn nói: “Vì trông dì ấy rất tức giận.”

Nghe xong câu này, Đỗ Siêu liền đau lòng. Anh hiểu ý của cậu, nhưng vẫn bảo: “Phu nhân và thiếu gia bình thường đều như thế.”

Lâm Minh Viễn cười cười: “Anh Siêu, anh không cần an ủi tôi đâu. Tôi biết vì sao dì ấy tức giận. Anh cũng biết mà.”

Đỗ Siêu ngồi xuống, nói: “Tôi không biết.”

Lâm Minh Viễn cũng ngồi xuống, cậu gác hai cánh tay lên đầu gối, nói: “Tôi biết là anh biết. Chỉ là anh không muốn nói thôi.”

Cậu thở hắt ra một hơi, nói tiếp: “Dì ấy tức giận bởi vì tôi là trai bao. Được con trai dì ấy dùng đồng tiền cực khổ làm ra để bao nuôi. Chẳng có cha mẹ nào muốn con mình chơi bời với loại người dơ bẩn thấp kém như vậy. Lỡ lây bệnh thì làm sao...”

Đỗ Siêu không nghe nổi nữa, nhíu mày ngắt lời cậu: “Tiểu Lâm, cậu say rồi.”

Lâm Minh Viễn rũ mắt lặng thinh. Hai người thoáng rơi vào trầm mặc. Chốc lát sau, Đỗ Siêu nghe cậu khẽ nói.

“Thật ra lần đó, tôi vốn định đợi lo liệu xong tang sự cho ba rồi sẽ đi theo ông ấy. Cùng ông ấy gặp bà nội và Tiểu An.”

Đỗ Siêu giật mình kinh hãi. Quay phắt đầu lại nhìn Lâm Minh Viễn. Nhất thời không thốt nên lời.

Lâm Minh Viễn không để ý, nói: “Bọn họ là lí do để tôi tiếp tục cố gắng. Bất kể vất vả hay tủi nhục thế nào, tôi cũng chịu được.”

“Nhưng lí do để tôi cố gắng đều đã mất cả rồi. Tôi chẳng còn mục đích nào để sống tiếp nữa.”

“Thật trống rỗng.”

“Thật vô nghĩa.”

Đỗ Siêu thấy nước dâng đầy trong hốc mắt cậu. Trái tim anh khẽ nhói lên. Lại nghe cậu nói tiếp.

“Lúc đó tôi thật sự nghĩ như vậy.”

“Tôi thật sự muốn chết. Nhưng Dịch Nguyên nói...” Lâm Minh Viễn nghẹn ngào, giọt nước mắt nặng nề rơi xuống, “... Cậu còn có tôi.”

Cậu vội lau nước mắt, ngừng một lát mới nói tiếp: “Dịch Nguyên nói, tôi vẫn còn có anh ấy.”

“Anh ấy là lí do để tôi sống tiếp.”

“Bây giờ nghĩ lại thì Dịch Nguyên không chỉ có mỗi mình tôi. Anh ấy còn có gia đình của anh ấy. Anh ấy vốn dĩ cũng chẳng phải người thân của tôi.”

Lâm Minh Viễn bật khóc: “Anh ấy có thể trở thành người thân của ai đó. Nhưng tôi hiểu rõ, bất kể là ai đi chăng nữa thì người đó cũng không phải là tôi...”

Đỗ Siêu nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Minh Viễn đang khóc nức nở vào lòng.

Nửa năm qua ở bên Dịch Nguyên, Lâm Minh Viễn thật sự đã thay đổi rất nhiều. Từ một cậu nhóc thanh thuần quê mùa, ngay cả dao nĩa cũng không biết dùng. Vậy mà giờ đây đã hoàn toàn lột xác. Tỏa sáng đến mức không còn nhận ra đó là cậu nhóc quê mùa ngày nào. Lâm Minh Viễn của hiện tại đã trở thành một Trưởng phòng có năng lực. Biết lái xe, biết chơi golf, biết đánh tennis. Nghe hiểu và giao tiếp bằng tiếng Anh ngày càng tiến bộ. Ngay cả cấp trên tính tình lựu đạn nhất trong công ty cũng quý mến.

Thay đổi nhiều nhất chắc có lẽ là ánh mắt. Không còn sáng long lanh và linh động như thuở ban đầu nữa. Nếu trước đây Lâm Minh Viễn cho người ta cảm giác cậu giống như ông cụ non. Thì hiện tại, sự non nớt kia đã hoàn toàn biến mất. Mà trở nên trầm lặng và già dặn hơn tuổi rất nhiều.

Cả quá trình thay đổi ấy, Đỗ Siêu đều chứng kiến hết. Thật lòng mà nói, nhìn Lâm Minh Viễn bây giờ khiến anh vô cùng xót xa.

Anh rất muốn nói, rằng Tiểu Lâm, thật ra thiếu gia rất quan tâm cậu. Thiếu gia đã sớm không còn xem cậu là trai bao giống như trước đây nữa rồi.

Nhưng anh không thể nói. Anh không muốn nhắc đến hai chữ “trai bao” kia trước mặt Lâm Minh Viễn. Hay bất cứ thứ gì khiến cậu liên tưởng tới nó. Bởi vì điều đó sẽ làm tổn thương cậu. Anh càng không muốn để cậu biết. Làm trai bao cho giới thượng lưu, thực sự không hề đơn giản như cậu nghĩ. Thậm chí nó còn kinh tởm hơn so với cậu tưởng tượng nhiều.

Nếu Lâm Minh Viễn biết bao nuôi không có nghĩa là cậu chỉ ngủ với một người, mà là phải ngủ với rất nhiều người. Thậm chí, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai nói với cậu. Trong một lần đi ký hợp đồng làm dự án lớn. Có quan chức cấp cao tò mò vì sao Dịch Nguyên giữ cậu ở bên cạnh lâu như vậy. Muốn ngủ với cậu mới đồng ý ký tên. Chắc cậu sẽ sốc lắm.

Đối với đàn ông thì tửu luôn đi đôi với sắc. Ký hợp đồng trên bàn nhậu, không thể không có người đẹp. Giới thượng lưu làm ăn kinh doanh, đều nuôi người chủ yếu để dùng vào những việc này.

Bình thường nếu là người khác, Dịch Nguyên sẽ không do dự mà tặng ngay. Ký xong hợp đồng thì thưởng nóng cho người đó là được.

May cho Lâm Minh Viễn là Dịch Nguyên có sự yêu thích đặc biệt đối với cậu. Nếu không, hắn đã biến cậu thành món quà, tặng cho đủ loại người rồi. Cậu cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện cự tuyệt. Tuy Dịch Nguyên không thích ép buộc ai, nhưng hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn khiến cho người đó phải tự nguyện nghe lời.

Có rất nhiều chuyện, Đỗ Siêu thật sự không nỡ nói cho Lâm Minh Viễn biết.

Nghĩ đến đây, đột nhiên điện thoại trong túi quần rung lên. Anh lấy điện thoại ra xem. Là tin nhắn của Dịch Nguyên.

Lâm Minh Viễn dụi mắt, khịt mũi hỏi: “Chúng ta về à?”

Đỗ Siêu cất điện thoại. Anh muốn ở đây với Lâm Minh Viễn thêm một chút từ sau khi cậu lấy bằng lái xe, anh không có cơ hội đưa đón cậu nhiều như trước. Thời gian được ở cạnh cậu cũng ít hơn.

Mặc dù lưu luyến chẳng muốn rời đi. Nhưng mà…

Đỗ Siêu gật đầu cười: “Ừ, đi thôi.”

Suốt quãng đường, đầu óc Lâm Minh Viễn cứ quay mòng mòng. Có lẽ là vì say rượu nên chẳng suy nghĩ được gì. Đến khi trở về nơi quen thuộc đó lần nữa. Trong lòng cậu lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Ôm tâm trạng nặng nề bước xuống xe. Lâm Minh Viễn đứng ngẩn người ở ngoài cửa. Cho đến khi tiếng xe chạy xa dần, cậu mới chậm chạp mở cửa bước vào.

Vừa vào nhà, đã bị một bóng người cao lớn lao tới ôm chầm lấy. Chẳng hiểu là do bị nỗi bất an và hoang mang từ cái ôm này của Dịch Nguyên lan sang. Hay là do có hơi men trong người. Mà Lâm Minh Viễn đột nhiên tức giận, đẩy hắn ra.

Cậu không biết say rượu lại có thể khiến cho người ta khó thở đến vậy. Lồng ngực cậu phập phồng, hơi loạng choạng lùi về phía sau mấy bước. Dịch Nguyên cũng nhận ra cơn giận trong mắt cậu. Hắn im lặng không nói gì, tiến tới kéo cậu vào lòng. Lần này ôm chặt hơn lần trước.

Lâm Minh Viễn giãy giụa đẩy Dịch Nguyên ra. Hắn lại ấn mạnh cậu lên cửa mà hôn. Lâm Minh Viễn nghiêng đầu né tránh. Hắn liền đuổi theo đôi môi của cậu. Sau một hồi đuổi bắt kịch liệt, Dịch Nguyên bóp mặt Lâm Minh Viễn, ép cậu ngước lên rồi cúi đầu hôn xuống.

Suốt toàn bộ quá trình giằng co, hai người đều im lặng. Chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề vang lên trong căn nhà yên ắng.

Lâm Minh Viễn vừa đẩy vừa đánh. Nhưng vẫn không ngăn được Dịch Nguyên cắn mút càng lúc càng thô bạo trên môi mình. Cậu thật sự không hiểu vì sao mình lại tức giận. Rốt cuộc là tức giận với hắn hay tức giận với bản thân mình.

Có lẽ là cậu tức giận với bản thân mình nhiều hơn.

Tức giận bản thân vô dụng, ngay cả người mình yêu mà cũng chẳng thể đường đường chính chính theo đuổi. Ghen mà chẳng dám ghen. Yêu một người mà lại chẳng thể nắm giữ được người đó.

Chỉ có thể dùng cách hèn mọn nhất để níu kéo. Bất lực nhìn người đó rời đi. Thậm chí còn chẳng biết đến khi nào thì bản thân sẽ bị vứt bỏ.

Mối quan hệ này, ngay từ lúc bắt đầu đã sai rồi.

Sai đến chẳng còn cách nào để chắp vá.

Lâm Minh Viễn cắn mạnh vào môi dưới của Dịch Nguyên. Không chảy máu, nhưng đủ mạnh để làm cho hắn đau đớn. Đến mức phải vội vàng buông cậu ra. Hắn bụm miệng nhìn cậu, trên gương mặt tuấn mỹ không thể che giấu được mà lộ vẻ kinh ngạc.

Lâm Minh Viễn quát: “Không phải anh kêu Đỗ Siêu đưa tôi đi sao? Bây giờ còn đưa tôi quay về đây để làm gì!”

Dịch Nguyên nhịn không được cũng quát lên: “Không đưa cậu đi, chẳng lẽ còn để cậu ở lại uống trà đàm đạo với mẹ tôi à!”

Lâm Minh Viễn không tức giận vì Dịch Nguyên bảo Đỗ Siêu đưa cậu đi tránh mặt. Nhưng đã đi rồi còn bắt cậu quay trở lại. Điều đó mới khiến cậu tức giận.

Hành động lén lén lút lút, đợi người ta đi rồi mới dám mò về. Khác gì ngoại tình với chồng người ta, sợ bị bắt gian phải núp xuống gầm giường. Đợi người ta rời khỏi mới dám chui ra.

Thà rằng để cậu về luôn. Nhưng hắn lại cứ cố tình ép cậu quay trở lại. Hắn không thích cậu, nên chẳng hề để ý đến cảm nhận của cậu. Hắn hoàn toàn đối xử với cậu như trai bao. Gọi thì đến, đuổi thì đi.

Rốt cuộc là cậu đang hi vọng cái gì, để rồi phải thất vọng và đau lòng đến vậy?

Lâm Minh Viễn mặc cho nước mắt lăn dài trên gò má. Cậu đứng ngay trước cửa nhà, trước sự kinh ngạc của Dịch Nguyên, bắt đầu tháo cúc áo sơ mi của mình.

Đang cãi nhau kịch liệt, Lâm Minh Viễn đột nhiên tự cởi đồ như vậy làm Dịch Nguyên đứng hình mất năm giây, hắn hỏi: “Cậu làm gì thế?”

Lâm Minh Viễn ngừng động tác, nói: “Không phải anh muốn làm nên mới bảo Đỗ Siêu đưa tôi quay lại đây sao?”

Dịch Nguyên cảm thấy não mình hôm nay hình như không đủ dùng: “Cái gì?”

Lâm Minh Viễn hỏi: “Hay là anh muốn tôi liếm cho anh?”

Dứt lời, cậu tiến đến gần. Rồi quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo. Vươn tay lên tháo dây nịt của hắn.

Tới đây Dịch Nguyên không nhìn nổi nữa. Hắn túm lấy cánh tay Lâm Minh Viễn kéo cậu đứng dậy, quát: “Mẹ nó, tôi chỉ đưa cậu đi tránh mặt một lát thôi mà cậu nổi điên cái gì!”

Lâm Minh Viễn cũng gào lên: “Vậy thì anh để tôi đi luôn đi, còn bắt tôi quay về làm đéo gì!”

Dịch Nguyên nổi nóng: “Cậu thử đéo thêm một tiếng nữa xem?”

Lâm Minh Viễn bị hắn giữ chặt cổ tay, vừa khóc vừa giãy ra: “Tôi cứ đéo đấy, đéo đéo đéo đéo đéo!”

Thấy Lâm Minh Viễn như vậy Dịch Nguyên vừa tức vừa mắc cười. Hắn vẫn siết chặt lấy hai tay cậu không buông, lại nghe cậu nói: “Anh đưa tôi quay trở lại để làm thì tôi làm đúng như những gì anh muốn rồi. Anh còn không hài lòng chỗ nào?”

Dịch Nguyên ngây ra trong chốc lát. Lâm Minh Viễn nói cứ như trong đầu hắn cả ngày đều chỉ có làm tình vậy. Hắn nhíu mày: “Tôi bảo đưa cậu về để làm hồi nào?”

Lâm Minh Viễn gào lên, hai hàng nước mắt cũng trào ra: “Chẳng phải công dụng của tôi là như thế à?”

Công dụng?

Nghe tới đây, Dịch Nguyên liền hiểu ra vấn đề. Hắn ngẩn người một lúc, mới nói: “Minh Viễn, tôi không xem cậu là như vậy.”

Đáng lẽ hắn sẽ không nói câu này. Vì điều đó vốn dĩ không cần thiết. Nhưng chẳng hiểu sao khi thấy Lâm Minh Viễn khóc thương tâm như vậy, hắn lại buột miệng nói ra. Trong lòng hắn đang rối bời, chợt nghe Lâm Minh Viễn hỏi.

“Vậy thì anh xem tôi là gì?”

Lúc này Dịch Nguyên tỉnh táo lại, mới nhận ra mình đã gây họa rồi. Không ngờ Lâm Minh Viễn bình thường hay nhẫn nhịn. Bây giờ có tí men vào, đột nhiên hỏi tới luôn như thế. Hắn nhất thời không trả lời được.

Lâm Minh Viễn tiếp tục hỏi: “Dịch Nguyên! Anh trả lời đi chứ. Rốt cuộc anh xem tôi là cái gì?”

“Anh nói tôi không phải trai bao. Nhưng mẹ nó ngày nào anh cũng lên giường với tôi!”

“Vậy rốt cuộc tôi là gì của anh?”

“Dịch Nguyên! Anh trả lời đi. Tôi là cái gì?”

“Đến chó mèo còn có tên mà. Chí ít anh cũng nên cho tôi một cái tên gọi đi chứ!”

Dịch Nguyên mất khống chế bước tới gần Lâm Minh Viễn, gào lên: “Tôi thích cậu! Mẹ nó tôi thích cậu, được chưa!”

Dứt lời, hắn nắm cổ áo cậu kéo về phía mình, rồi hôn xuống.

Lần này Lâm Minh Viễn không đẩy Dịch Nguyên ra nữa. Não bộ như bị nhấn nút tạm dừng hoạt động. Cậu cứng đờ người, để cho hắn ngậm lấy môi mình. Ngay cả khóc cũng quên khóc luôn.

Chẳng biết bằng cách nào mà cậu từ ở dưới nhà, đã bị hắn đưa lên giường lúc nào không hay.

Hai người trần trụi nằm trên giường ôm hôn nhau. Quần áo ném tứ tung dưới sàn nhà, ga giường thì nhàu nhĩ. Lâm Minh Viễn mơ màng cảm nhận khoang miệng ấm nóng của Dịch Nguyên đang bao bọc lấy nơi đó của mình. Kỹ xảo điêu luyện, không ngừng kích thích. Cậu lật người đè hắn xuống mà điên cuồng đâm thúc xỏ xuyên. Hắn cũng điên cuồng cưỡi lên người cậu mà lớn giọng rên rỉ.

Bọn họ mồ hôi nhễ nhại quấn chặt lấy nhau. Da thịt nóng bỏng dán sát không chừa một kẽ hở. Làm đủ mọi loại tư thế yêu thích của đối phương. Để lại dấu vết của mình trên cơ thể đối phương. Dùng hành động nguyên thủy nhất khiến cho đối phương vui sướng rên rỉ. Cùng nhau mê loạn chìm nổi trong khoái cảm mà chẳng ai muốn dừng lại.

Mãi cho đến khi căn phòng dần dần hạ nhiệt. Mọi thứ đều từ từ lắng xuống. Không gian xung quanh yên tĩnh trở lại. Đợi đầu óc thanh tỉnh rồi, Dịch Nguyên mới bắt đầu phiền muộn.

Hắn ôm bờ vai Lâm Minh Viễn, mắt nhìn lên trần nhà, thầm tự hỏi. Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành thế này?

Rõ ràng ngay từ đầu hắn chỉ xem cậu như vật thay thế. Dùng để giải tỏa nhu cầu của bản thân. Căn bản không nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ lâu dài. Bây giờ thì hay rồi, mọi chuyện cứ rối tung lên. Hoàn toàn không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn nữa.

Lâm Minh Viễn nằm gối đầu trên cánh tay Dịch Nguyên. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve lên lồng ngực rắn chắc mịn màng của hắn, khẽ hỏi: “Dịch Nguyên, ban nãy tôi không nghe nhầm đúng không?”

Mạch suy nghĩ của Dịch Nguyên bị cắt ngang. Hắn xoa mái tóc mềm mại của cậu, khẽ nói: “Câu “tôi thích cậu” ấy hả?”

Lâm Minh Viễn cười tủm tỉm: “Ò, vậy là tôi không nghe nhầm.”

Hắn hôn lên trán cậu, rồi chọt chọt vào lúm đồng tiền trên má cậu, hỏi: “Vui đến thế à?”

“Ừm.”

Dịch Nguyên nhịn hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói: “Đệt, cậu cắn tôi đau quá.”

Lâm Minh Viễn nhìn dấu răng tròn tròn sâu hoắm trên đầu ti sưng đỏ của hắn. Cậu dùng đầu ngón tay mình xoa nhẹ lên đó, cười hỏi: “Đau lắm à?”

Dịch Nguyên trừng mắt: “Cậu cắn muốn rướm cả máu thế này mà không đau à?”

Lâm Minh Viễn rụt cổ.

“Để tôi xem răng cậu mọc thế nào mà cắn đau vãi đạn. Cả người tôi đều bị cậu gặm nát rồi.” Dịch Nguyên vừa nói vừa bóp mặt Lâm Minh Viễn, ép cậu há miệng, “Tôi đệt! Cặp răng thỏ bé xinh của cậu lại dài ra rồi!”

“Ư...”

“Ư cái quần. Chả trách cậu ngứa ngáy rồi đem tôi ra mài răng như vậy.” Hắn buông cậu ra, bảo, “Ngày mai hẹn lịch đi mài răng cho cậu mới được.”

Ồn ào một hồi, hai người lại im lặng nằm ôm nhau. Không biết là đang nghĩ gì. Lúc lâu sau, Lâm Minh Viễn chợt nhổm người dậy, rũ mắt nhìn hắn, hỏi.

“Dịch Nguyên, anh vẫn chưa trả lời tôi.”

Đến nước này, Dịch Nguyên không thể tiếp tục trốn tránh được nữa.

Hắn ngước mắt lên nhìn cậu, khẽ nói: “Tính tôi trăng hoa lắm. Bên cạnh tôi sẽ có rất nhiều người. Cậu chịu được không?”

Lâm Minh Viễn ngây người chốc lát, rồi nhíu mày: “Không phải là anh thích tôi sao?”

Dịch Nguyên nói: “Phải, tôi thích cậu. Lời này là thật lòng, tuyệt đối không có nửa phần giả dối.”

Hắn lại bảo: “Nếu như chúng ta chính thức hẹn hò. Tôi cam đoan sẽ hết mực yêu thương cậu, đối xử thật tốt với cậu. Nhưng nếu bảo tôi cả đời không được ngủ với ai khác ngoài cậu. Tôi không làm được.”

“Minh Viễn, chỉ duy nhất chuyện đó là tôi không thể hứa với cậu. Tuy nhiên tôi đảm bảo, bất kể là ngủ với ai, người tôi thích vẫn là cậu.”

Lâm Minh Viễn ngồi thẳng dậy, hai vành mắt đỏ lên. Dịch Nguyên cũng chậm rãi ngồi dậy. Hắn có thể nhìn ra nỗi thất vọng trong mắt cậu. Nhưng cũng chỉ đành lờ nó đi, coi như không thấy.

Im lặng hồi lâu, lâu đến mức Dịch Nguyên tưởng rằng bọn họ sẽ cứ thế mà ngồi cho tới sáng. Lúc này, Lâm Minh Viễn mới vuốt mặt mình. Như thể muốn vuốt xuống lửa giận trong lòng, nói.

“Tôi thích anh, tôi chỉ ngủ với mỗi mình anh. Anh thích tôi, nhưng anh vẫn muốn ngủ với người khác?”

“Dịch Nguyên, tôi thật sự không hiểu.”

Dịch Nguyên nói: “Xưa nay tôi vốn đã như vậy rồi, không thay đổi được. Nếu cậu chấp nhận thì chúng ta quen nhau. Còn không thì những lời hôm nay coi như tôi chưa từng nói.”

Lâm Minh Viễn nhìn hắn bằng đôi mắt giăng đầy tơ máu, cậu thì thào: “Anh nói ra lời này thật dễ dàng…”

Ngừng một lát, cậu hít sâu rồi gật đầu nói: “Được thôi. Chúng ta quen nhau, anh muốn ngủ với ai thì ngủ, tôi không có ý kiến. Nhưng tôi cũng sẽ ngủ với người khác.”

Dịch Nguyên tưởng mình nghe nhầm, hắn liếc đôi mắt sắc lẻm về phía cậu, lạnh giọng hỏi: “Lâm Minh Viễn, cậu có biết mình đang nói gì không?”

Lâm Minh Viễn nói: “Tôi biết.”

Dịch Nguyên: “Vậy thì hãy mau rút lại những lời cậu vừa nói đi. Nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa. Hôm nay cậu say nên tôi bỏ qua cho cậu lần này. Nếu còn lần sau thì đừng trách tôi.”

Lâm Minh Viễn gào lên: “Tại sao anh được ngủ với người khác còn tôi thì không?”

Dịch Nguyên nổi nóng, bóp cổ Lâm Minh Viễn kéo về phía mình, quát: “Bởi vì cậu là của tôi! Mẹ nó cậu có ngon thì ngủ với thằng khác thử xem. Cậu ngủ với thằng nào tôi giết thằng đó!”

Dứt lời, Dịch Nguyên hất Lâm Minh Viễn ra, khiến cậu ngã nhào xuống giường, ôm cổ nhíu mày ho khan.

Nói đi nói lại, Dịch Nguyên vẫn chỉ xem cậu như một món đồ chơi. Cùng lắm là nâng cấp từ đồ chơi bình thường lên thành đồ chơi ưa thích. Rốt cuộc cậu đang mong chờ điều gì ở hắn chứ?

Lâm Minh Viễn không nhịn được mà bật khóc.

“Dịch Nguyên!”

“Anh là đồ khốn!”

Dịch Nguyên nhíu mày rũ mắt im lặng. Mãi cho đến khi Lâm Minh Viễn mặc xong quần áo, đóng sầm cửa rời khỏi phòng. Hắn mới cúi đầu nhéo nhéo ấn đường, nặng nề thở hắt ra một hơi.

Trước giờ Dịch Nguyên khá thoải mái với các mối quan hệ mở. Bản thân hắn ngủ với nhiều người cho nên bạn giường của hắn ngủ với ai, hắn hoàn toàn không có ý kiến. Sao tự dưng đến Lâm Minh Viễn đòi ngủ với người khác thì hắn lại nổi cáu?

Dịch Nguyên mệt mỏi ngả lưng nằm phịch xuống giường.

Rốt cuộc là mình bị làm sao...

Truyện Chữ Hay