Sáng sớm, chuông đồng hồ báo đã giờ, cô trở mình dậy. Sau khi, xếp bánh vào tủ kính, cô trở lại phòng làm vệ sinh cá nhân, tìm một cuốn sách gϊếŧ thời gian nào ngờ lại ngủ mất. Cô mở điện thoại tắt chuông báo thức nhìn thấy tin nhắn của trưởng phòng :
« Thông báo thuyên chuyển nhân viên !
Bắt đầu từ ngày /, nhân viên Đường An Nhiên hiện công tác tại phòng Marketing sẽ được chuyển tới làm nhân viên chạy việc cho phòng chủ tịch. Đề nghị nhân viên Đường An Nhiên nhanh chóng chấp hành thông báo đến phòng nhân sự để thay đổi công tác. »
« An Nhiên à, rút cuộc em đã đắc tội gì với chủ tịch vậy ! Sao em tôi lại bị đi làm nhân viên chạy việc thế này ! L »
Cô trầm ngâm nhìn thông báo lần một, lần hai rồi lần ba. Sau đó, cô nhắn lại cho trưởng phòng.
« Em cũng không biết bản thân đã đắc tội gì ? Chút em sẽ đến công ty hỏi rõ »
Xong cô động phải tên thù dai rồi, bị cô đánh, cô chửi có chút đã giáng chức cô.
- Tên này không có nghĩa khí đàn ông. Đồ trẻ ranh giả làm người lớn !!!
Cô vội thay đổi trang phục chỉnh tề rồi đến công ty. Vào thang máy cô bấm tầng , rẽ thẳng vào phòng chủ tịch. Lần này, dù có mất việc, dù ba cô có mắng, cô nhất quyết phải làm rõ vụ thuyên chuyển này. Cô hít một hơi sâu, gõ cửa phòng Phong Lục Hàn.
- Vào đi !
Cô nghe tiếng hắn liền mở cửa bước vào. Phong Lục Hàn đang chăm chú nhìn đống giấy tờ trên bàn.
- Có văn kiện gì cần kí mang tới đây !
- Chào chủ tịch ! Tôi đến là để hỏi về việc thuyên chuyển công tác !
Nghe giọng cô hắn ngẩng mặt lên khỏi đống văn kiện trên bàn.
- Cô đến rồi à vậy đi mua cho tôi một ly cafe đen không đường không sữa ở tiệm « Sicilienne ». Mau lên tôi thực sự rất buồn ngủ.
- Vâng.
Nói xong cô, xoay người ra khỏi phòng. Thôi xong, chờ đã cô lên đây là để hỏi về việc chuyển công tác mà. Sao cô phải đi mua cafe cho hắn. Nhưng thôi cô từ bi làm phúc một lần, đằng nào cũng là quán nhà cô. Khoan, quán nhà cô ? Sao hắn biết ! À phải rồi, lần trước hắn cướp cốc cafe của cô... Tên chết dẫm.
Cô xuống tầng hầm, lên xe và về nhà. Bước vào quán bằng cửa chính, Gia Hi nhìn thấy cô liền giật mình.
- Xin lỗi, tôi muốn gọi một ly đen không đường không sữa và một ly latte đem đi.
- Vâng quý khách vui lòng đợi chút.
- Cảm ơn.
Cafe được mang ra bàn của cô. Gia Hi hơi cúi thấp người hỏi cô.
- Sao hôm nay cậu lại rảnh rỗi xuống đây đóng giả khách hàng, lại còn gọi hai ly liền ?
- Đời mình khổ lắm lát mình về sẽ kể cho cậu. Tiền đây.
- Ừm về nhớ báo mình.
Cô xách cafe ra khỏi quán ngồi lên xe, lái đến công ty. Đến nơi đang định vào thang máy thì có thông báo được dán lên.
« Thang máy hỏng ! Các vị khách vui lòng xin mời đi thang máy chuyên dụng, các nhân viên vui lòng đi thang bộ ! Xin lỗi vì sự bất tiện này »
"Đi thang bộ lên tầng cao nhất ! Gϊếŧ cô đi còn hơn! Cô phải nghĩ cách."
Cô hướng phía thang máy chuyên dụng mà đi tới.
- Xin lỗi hôm nay thang máy đây chỉ dành cho khách.
- Tôi là thư ký của Trương tổng, hôm nay đến quý công ty bàn chuyện làm ăn. Ngài ấy muốn tôi đi mua chút café cho ngài ấy. Mong anh có thể để tôi đi thang máy để tôi có thể mang café đến cho ngài ấy. Nếu không tôi sẽ bị mắng tới chết. – Cô ra vẻ rất đáng thương.
Người nhân viên thấy thương cảm cho cô, cùng là số phận người đi làm thuê.
- Vậy được cô vào đi!
- Cảm ơn anh cảm ơn anh rất nhiều!
Bước vào thang máy cô bấm tầng .
"Thật xin lỗi anh bạn đồng nghiệp vì đã lừa anh!Tội lỗi tội lỗi, nhưng nếu không tôi sẽ chết vì leo thang bộ mất."
Lên tầng , cô vào phòng chủ tịch. Lúc này hình như phong hắn có gì đó hơi khác so với lúc trước cô tới, nhưng thôi không phải việc của cô. Cô đặt ly café đen lên bàn hắn.
- Của anh đây, thưa chủ tịch!
Anh nhìn cô, không một giọt mồ hôi! Anh không tin cô leo từ tầng lên đây không có vẻ gì mệt mỏi! Vụ thang máy hỏng là anh bày ra, anh cho người quan sát khi cô đến thì sẽ dán thông báo, khi cô rời đi sẽ gỡ ra. Anh định chỉnh cô nhưng có vè như thất bại rồi.
- Được cô để đó cho tôi!
- Bàn làm việc của cô ở góc kia! Cô có thể làm bất kì việc gì tùy ý.
- Xin lỗi nhưng tôi muốn hỏi chủ tịch về việc chuyển đổi nhân sự. Có lẽ có chút nhầm lẫn ở đây.
- Không nhầm đúng là như thông báo đã gửi.
- Nhưng tôi không đồng ý!
- Vậy sao em vẫn đi mua café cho tôi!
- Tôi thấy anh mệt mỏi thực sự nên rủ lòng đi mua dùm anh thôi.
- Em là đang lo lắng cho tôi?
- Có con khỉ lo lắng cho anh!
- Theo tôi được biết người cũng từ khỉ mà tiến hóa nên vẫn là em lo lắng cho tôi!
- Anh chắc bị ngu! Con người tiến hóa từ vượn người!
- Em ... Nhưng dù sao em cũng đã chấp hành công việc đầu tiên tôi giao rồi. Vậy nên tôi sẽ xóa bỏ chức vụ của em ở phòng Marketing. Mau về chỗ ngồi đi. Tôi đi có việc em nhớ ngoan ngoãn ở lại đây.
- Hừm...
Phong Lục Hàn đóng cửa rời xuống phòng bảo an. Anh muốn xem cô đã làm trò gì để thoát được mệnh lệnh tưởng như ép buộc được cô sẽ đi thang bộ. Cô bé này thật đáng yêu, tinh quái. Anh thích...
Lúc này, Đường An Nhiên ở chỗ cái bàn ở góc phòng Phong Lục Hàn. Thì ra cái vật cô cảm thấy khác so với khi nãy là cái bàn. Có lẽ, tên này thực muốn chỉnh cô. Nhưng hắn ta đụng nhầm đối tượng rồi. Lúc này, cô lôi điện thoại ra gọi cho Trần Gia Hi.
Nhưng ngờ đâu có người đang ngồi theo dõi cô ở phòng bảo an. Phong Lục Hàn nhìn cô gái mồm miệng lanh lẹ đang chửi hắn qua điện thoại trên mình mà vừa không biết nên vui hay nên giận. Vui vì cô đã chịu nghe lời hắn. Giận vì cô dám nói xấu hắn. Vui vì hình ảnh của hắn dần len lỏi vào được trong tâm trí cô. Hắn nhớ lại suốt một tháng qua, gần như ngày nào hắn cũng dậy sớm đến quán nhà cô ngồi uống café, ăn bánh. Những ngày công ty có việc hắn sẽ cho người đến quán mua về và cũng cử người đến nghe ngóng thông tin cho hắn. Trước hắn luôn nghi ngờ, cô là chủ quán café đó và rồi một ngày nọ hắn đã kiểm chứng được mối nghi ngờ của mình. Cô quả thực là cô chủ quán bí ẩn của Café Sicilienne. Vốn trước đây hắn không hề uống nhiều café hay ăn bánh như vậy nhưng mỗi lần đến quán, hắn luôn gọi café và bánh. Những chiếc bánh không quá ngọt rất vừa miệng. Khi ăn kèm với café rất hợp, rất ngon, rất dễ gây nghiện. Khi hắn nghe nói cô chủ là người làm bánh và là người kiểm tra hương vị của mỗi ly café. Hăn thầm nghĩ khẩu vị của cô gái này thực rất tốt rất hợp với hắn. Nhạc cô chủ chọn cho quán là dòng nhạc cổ điển clasical khiến hắn càng tò mò hơn về cô chủ quán này. Đến khi hắn biết được đó là Đường An Nhiên cô nhân viên dám liếc xéo hắn. Hắn dường như muốn nắm lấy thật chặt cô bé thú vị này. Hắn muốn biết nhiều hơn về cô. Hắn muốn cô trở thành người phụ nữ của hắn. Bởi vậy, hắn đã gọi Minh Học Vũ- cậu bạn thân của mình vào và tuyên bố sẽ theo đuổi Đường An Nhiên nên yêu cầu Minh Học Vũ không được bén mảng có tư tưởng muốn tán cô. Rời khỏi dòng hồi tưởng, hắn nhìn cô gái trên màn hình.
- Tôi không chỉ nghiện café của em mà tôi còn nghiện cả em rồi, Đường An Nhiên!