Mặc dù bất động thanh sắc mà nhắc nhở tôi chuyện muốn gặp chị tôi, Trịnh Triết rồi lại không có ý tứ muốn an bài chuyện này.
Tôi cũng hiểu được nếu là tôi an bài thì phù hợp hơn, nhưng trong lòng hoàn toàn không có chương trình. Tôi cũng không có kinh nghiệm trong chuyện này, rồi lại nói chị tôi vẫn còn nháo chia tay với bạn trai chị ấy, mỗi ngày đều thích dạy dỗ, có đôi khi tôi nghe chị ấy buột miệng nói, tôi đều cảm thấy người gì kia đáng thương.
“Tần Chiêu Húc.” Trịnh Triết một bên nhìn tài liệu, một bên nhắc nhở tôi, “Anh rể của cậu gọi là Tần Chiêu Húc.”
“Anh ta còn chưa nhất định là anh rể tôi, nói không chừng ngày nào đó chị tôi thấy huấn luyện quá phiền toái liền thật sự chặt đứt với anh ta.” Tôi phản bác.
“Tình cảm của bọn họ rất tốt, giữa hai người bọn họ rất khó xảy ra vấn đề gì. Vấn đề lớn nhất khi bọn họ kết hôn là đến từ bên ngoài a.” Trịnh Triết phân tích cho tôi, “Xuất thân bất đồng, ánh mắt của người khác cũng bất đồng. Bọn họ kết hôn chính là cô bé lọ lem biến phượng hoàng điển hình, sau khi kết hôn những chuyện lo lắng sốt ruột là phiền toái nhất, cũng là khó giải quyết nhất. Nhà mẹ đẻ không có lực lượng, mọi người sẽ nắm vào điểm đau của chị ấy.”
Tôi nghe không hiểu lắm, nhưng lại dường như hiểu được một chút.
“Chị cậu sau khi xác định chuyện tôi và cậu, mới hạ quyết tâm chia tay với Tần Chiêu Húc.” Trịnh Triết nở nụ cười, hơi có chút bộ dạng tán thưởng, “Chị của cậu rất biết làm người.”
“… Chị ấy không thích anh.” Tôi nói.
Chị tôi vốn không muốn chia tay với Tần Chiêu Húc lắm, chị thương tâm khổ sở không phải giả. Dựa theo cách nói của Trịnh Triết, chị của tôi biết rõ anh cùng với tôi, Trịnh Triết có thể trở thành hậu thuẫn của chị ấy, thái độ của chị đối với Trịnh Triết không nên vi diệu như vậy.
Đúng, chị chưa từng nói qua những lời bảo tôi chia tay với Trịnh Triết hoặc là Trịnh Triết không hợp với tôi, nhưng chị cũng chưa từng tỏ vẻ chị ấy thích Trịnh Triết. Chị chỉ quan tâm đến cảm xúc mà Trịnh Triết mang đến cho tôi, không quan tâm bản thân Trịnh Triết, thậm chí ngay lúc tôi nghĩ lại này, đều có thể phát hiện thái độ của chị vẫn luôn mập mờ không rõ.
Chị vui mừng có người ngoài chị ấy đi vào cuộc sống của tôi, nhưng người kia đến cùng là ai kỳ thật không sao cả. Chị thậm chí không quá ưa thích Trịnh Triết, chị cảm thấy Trịnh Triết sẽ thương tổn tôi.
Trịnh Triết nói: “Chị không thích tôi, nhưng chị ấy rất thương cậu. Tình cảm của chị ấy đối với cậu rất giống như một người mẹ đối với đứa con của mình, vô cùng có ý muốn bảo hộ, nhưng cũng vô cùng không muốn xa rời.”
Tôi yên lặng gật đầu.
Trịnh Triết nhìn tôi, bỗng nhiên cười rộ lên: “Cậu chỉ gật đầu, cậu không biết rằng chị ấy rốt cuộc yêu cậu đến bao nhiêu. Hai chị em các cậu quá giống nhau, đều cố chấp, cái tôi cũng lớn. Nhưng mà chị cậu có thể ngụy trang đến vô cùng tốt, nói thể diện làm thể diện, mà cậu làm không được.”
(Nguyên văn 自我 tự ngã: cái tôi của bản thân, Hiểu rất rõ bản thân, là một người, cá thể. k bị người khác ảnh hưởng, làm chuyện mình thích mặc kệ lời người khác (điều kiện tiên quyết là k làm tổn thương người khác, k xâm phạm đến lợi ích của người khác), tự mình thỏa mãn dục vọng của mình. Này trái ngược vs từ ích kỷ.)
Tôi nói: “Anh say?”
Anh nói: “Tôi không uống rượu.”
Tôi nói: “Bình thường anh sẽ không nói những lời như vậy.”
Anh nói: “Bình thường cậu cũng sẽ không nói những lời như vậy.”
Tôi nói: “Bình thường tôi không nói lời nào.”
“Đúng vậy.” Trịnh Triết khẽ nói, “Cậu bao giờ cũng không nói lời nào.”
Anh lẳng lặng nhìn tôi, ánh mắt có chút u buồn.
Trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy cảm xúc biến hóa rõ ràng như thế này ở trên mặt anh, u buồn của anh dường như xuất phát từ một sự chán nản nào đó.
Anh cũng có chuyện không làm được sao? Trên đời này có bao nhiêu chuyện có tiền vẫn không làm được được sao? Trong đó lại có bao nhiêu chuyện có tiền làm không được lại khiến anh nhìn không thấu?
Tôi muốn hỏi, nhưng lại không hỏi ra miệng.
Tôi không phải hoảng sợ, không phải cảm thấy đây là một vấn đề không liên quan đến tôi, càng không phải bởi vì tôi không muốn nhận được một đáp án. Tôi nhìn Trịnh Triết, đa số thời gian, đều cảm thấy tôi đang nhìn một điều bí ẩn.
Nhưng một chốc này, vận mệnh an bài, dự cảm kỳ dị bao phủ lấy tôi —— tôi cảm thấy được giờ phút này vô thố mà anh để lộ ra từ đâu mà tới.
(Nguyên văn.Minh minh chi trung 冥冥之中 Ý nói những việc mà người thường không thể đoán trước và không thể lí giải. Nó là cách gọi của vận mệnh, hay nói cách khác việc đó xảy ra là đã được định trước trong số mệnh con người. Tuy nhiên vận mệnh có thể nắm được và thay đổi được.)
Là yêu mà không được.
Là yêu tôi mà không được.
Tôi cùng anh đối mặt trong chốc lát, chẳng biết tại sao tôi cảm thấy anh khóc, cho dù trên thực tế anh không có.
“… Đừng khóc.” Tôi nói.
Tôi dùng một tay phủ lên mặt anh, lau khóe mắt anh, sau đó tới gần, hôn một cái lên môi anh.
Đêm hôm ấy tôi ngủ rất an ổn, dường như cả đêm làm một giấc mộng kỳ quái. Buổi sáng lúc thức dậy đầu óc tôi còn chút mơ màng, nhìn Trịnh Triết nhắm mắt nằm bên cạnh, cảm thấy giống như đã cùng anh qua một đời.
Tôi kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời sáng ngời soi sáng khuôn mặt anh.
Ngoài sửa dưới lầu, mấy cụ già tập thể dục buổi sáng đang nhàn nhã về nhà, mấy đứa nhỏ phải đi học đeo cặp sách chạy vội, bọn họ đan xen vào nhau, chim chóc đậu trên cột điện lao người xuống, lại bay vút lên, để lại một tràng tiếng chiêm chíp.
Những chuyện này đều vốn bình thường, tôi rồi lại cảm thấy dường như cách một thế hệ.
Nhưng tôi còn có sở cầu gì hay sao? Nếu như nhân thế hòa bình, hết thảy bình an.
Mà tôi đang cùng Trịnh Triết qua cả đời này.