Editor: Tiểu Ốc
Ngoài mấy tờ giấy phạt nhỏ nhặt ra, thì quan trọng nhất là một tờ giấy phạt cao gần ba vạn đồng cần phải xử lý trước.
Bởi vì có một người thợ xây dựng làm theo hợp đồng không có thẻ chứng nhận công tác, mà cũng không có mang theo bình cứu hỏa vào trong công trường, cho nên bị cô viết giấy phạt ba vạn đồng.
Chưa được cho phép mà đã đi làm là rất nghiêm trọng, cho nên cô không để ý tới nhân viên thi công kia cầu xin cô châm chước, cương quyết viết giấy phạt ở mức cao nhất, vì để ngăn ngừa lại có người muốn "nói giúp", cho nên cô mới hy sinh thời gian nghỉ trưa để đưa giấy phạt này vào hệ thống chương trình trung tâm của công ty; một khi đã bị nhập vào hệ thống, thì không có cách nào để hủy bỏ, trừ phi đi tìm tổng giám đốc.
Điện thoại trên bàn reo lên, cô do dự có nên bắt máy hay không? Bởi vì cô sợ đây là điện thoại "nói giúp".
Vừa đúng lúc có một đồng nghiệp ăn cơm xong, muốn vứt hộp cơm trưa đi thì thấy cô không nhận điện thoại nên nhắc nhở cô."Bái Khiết, sao không nhận điện thoại đi?"
"A." Đồng nghiệp nhắc nhở làm cô hồi hồn."Bộ phận bảo an." Dù sao thì trốn tránh được bây giờ, nhưng sớm muộn gì vẫn sẽ nhận được, thà đối mặt với thực tế còn tốt hơn.
"Hi!" Ống nghe truyền đến giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Úc Trí Thăng.
Bây giờ mỗi ngày sẽ nhận được ít nhất một cuộc điện thoại anh gọi đến.
"Ừ." May mà là anh, nếu không lại phải lớn tiếng từ chối người nói giúp.
Úc Trí Thăng cảm thấy giọng nói của cô rất lạnh nhạt."Đang bận à?"
"Tàm tạm." Có lẽ là do vừa mới bị lời nói của Phương Oánh Tú ảnh hưởng, cho nên thái độ của cô trở nên lạnh nhạt giống như trước.
"Ăn cơm chưa? Anh vừa mới hạ cánh, có muốn anh mang bữa trưa tới giúp em không?" Vốn định hẹn cô cùng ăn cơm trưa, nhưng mà bởi vì trên đường đi gặp một chút sự cố, cho nên mới không đến kịp.
"Còn chưa có ăn, nhưng mà đồng nghiệp đã giúp tôi mang tới rồi, cho nên cũng không cần anh đặc biệt đưa giúp tôi đâu." Sự quan tâm của anh làm cho thái độ của cô mềm xuống.
"Vậy nếu như hôm nay không phải làm thêm giờ, thì ăn chung bữa tối được không?" Vì cô mà anh đặc biệt ngày ngày đợi ở lớp học phía nam, cho nên nếu như cô không đồng ý, thì anh cũng không biết phải làm như thế nào cho hết thời gian.
"Đến lúc đó sẽ xem lại một chút sau." Có lẽ cô không nên mỗi ngày đều đi ra ngoài cùng anh mới đúng chứ, nên chậm lại một chút.
"Được rồi, buổi chiều liên lạc lại." Mỗi khi gặp cô, Úc Trí Thăng có vẻ rất cẩn thận, phần lớn thời gian đều sẽ thuận theo ý cô, nhưng mà lại không đánh mất nguyên tắc.
"Ừ."
Vừa đúng lúc Phương Oánh Tú mang theo đồ ăn của cô trở về, giúp cô có cớ để cúp điện thoại.
Phương Oánh Tú nhìn thấy bộ dáng khẩn trương kia của cô, cũng biết mới vừa rồi cô đang nói chuyện điện thoại với ai.
"Làm gì vậy? Sợ tôi nghe được lời tâm tình rả rích của các người à?" Đặt đồ ăn của Lại Bái Khiết lên bàn.
Sau khi Lại Bái Khiết đưa những giấy phạt còn sót lại vào hệ thống, mới giả bộ mở chiếc túi phía trước ra, không muốn đáp lại lời của cô."Oa ~~ thịnh soạn như vậy sao, bao nhiêu tiền?"
"."
Lại Bái Khiết lấy ra một tờ đồng đưa cho cô, sau đó bắt đầu ăn mì. die nda nleequ ydon
Phương Oánh Tú trả lại cô năm đồng."Làm gì mà vội vàng nhập đơn vậy? Buổi chiều trở lại rồi cùng nhau nhập không phải là sẽ dễ hơn sao, một lần giải quyết hết luôn."
"Vừa mới viết một giấy phạt ba vạn, sợ sẽ có người nói giúp, cho nên mới phải nhanh chóng nhập vào hệ thống trước."
"Ba vạn?!" Phương Oánh Tú trừng lớn mắt.
"Ừ." Miệng còn đang nhai thức ăn, cho nên chỉ có thể trả lời ngắn gọn.
"Thẻ chứng nhận công tác?" Tiền phạt cao như vậy gần như đều có liên quan đến thẻ chứng nhận công tác.
Lại Bái Khiết nuốt sợi mì vào."Ừ, không có thẻ chứng nhận công tác, cũng không có chuẩn bị bình cứu hỏa để phòng cháy chữa cháy."
"Cô thật sự cứ như vậy mà viết giấy phạt? Ba vạn ư!"
Phương Oánh Tú kinh ngạc không phải là không có nguyên nhân, bởi vì bình thường các công ty sẽ không trả tiền phạt bảo an thay cho các công nhân, cùng lắm thì cũng chỉ trả tiền trước rồi sau đó sẽ trừ vào tiền lương của công nhân. Ba vạn cũng không phải là một số tiền nhỏ, gần như tương đương với việc công nhân phải làm một tháng không công đó!
Viết một tờ giấy phạt như vậy là rất có dũng khí, nhưng mà cũng chỉ có thể nói là do Lại Bái Khiết quá ngây thơ thật thà, cho nên mới dám viết giấy phạt như vậy.
Lại Bái Khiết nhún vai."Nếu như bọn họ tuân thủ quy định thì cũng sẽ không bị phạt a!"
"Xem ra chuyện quản lý Úc lần trước vẫn chưa cho cô một bài học nào, lần này Hứa Dung Hào nhất định sẽ không bỏ qua cho cô." Cô cũng chỉ dám gọi thẳng tên quản lý ở sau lưng thôi.
"Quen rồi." Nhún vai một lần nữa.
"Lần này nhất định sẽ thảm hại hơn đấy, tốt nhất là tôi nên cách xa cô một chút." Phương Oánh Tú đẩy ghế ngồi về phía khác, cố ý kéo ra một khoảng cách với Lại Bái Khiết.
Lại Bái Khiết không để bụng, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu tiên Phương Oánh Tú làm như vậy với cô, bình thường chờ cho đến khi "danh tiếng" của cô qua xong, thì cái ghế "nói nhiều" của cô ấy sẽ lại tự động trở về bên cạnh cô.
"Nhắc lại cô một lần nữa, trừ Hứa Dung Hào ra, thì cô còn phải cẩn thận để ý đến những người oán giận có khả năng trả thù, đâm cô từ phía sau! Những công nhân này lén lút là chuyện rất khó để nắm giữ, chính bản thân cô phải cẩn thận đấy." Nói xong cũng vội vàng làm việc của mình, giống như hoàn toàn không quen biết Lại Bái Khiết.
Lại Bái Khiết nhổ ra một ít thức ăn, rồi đậy phần chưa ăn xong lại.
Cô hoàn toàn hiểu được lời nhắc nhở của Phương Oánh Tú, cũng biết cô ấy dùng từ "đâm" tuyệt đối không phải là để khoa trương, mà là thật sự có thể có người sẽ cầm dao đâm cô, nhưng mà ngoại trừ việc tự mình gia tăng sự chú ý và cẩn thận ở bên ngoài ra, thì bây giờ cũng không thể làm cái gì khác.
Thấy Úc Trí Thăng lại xuất hiện ở trong phòng làm việc, các kỹ sư của Huyền Bang đều bày ra bộ mặt thối. Tiêu Giới Thiên mặc dù là quản lý địa vị cao, nhưng vẫn mặt nhăn mày nhó, toàn bộ suy nghĩ đều biểu hiện ở trên mặt.
Úc Trí Thăng rất biết nhìn "ánh mắt" người khác, cũng phát hiện được ý nghĩ không hoan nghênh của mọi người.
"Buổi sáng tôi vừa mới bị tổng giám đốc cảnh cáo, muốn tôi không nên quá thường xuyên tới đây, tránh làm hỏng tinh thần của nhân viên, tôi còn muốn nói là làm sao có thể như vậy? Nhưng mà bây giờ nhìn thấy mọi người như thế, thì tôi rốt cuộc cũng biết vì sao tổng giám đốc lại đặc biệt cảnh cáo tôi rồi. Như thế này đi, nếu hôm nay tất cả mọi người đều ở trong phòng làm việc, thì tốt nhất là chúng ta nên mở một hội nghị khai thông tư tưởng đi."
Bây giờ anh đã biết, chỉ cần anh có ở đây, thì mọi người ở đây liền "vội" đi vào trong công trường; còn lúc anh không có ở đây, thì mọi người mới dám trở về phòng làm việc, giống như tình huống hiện tại, ngoại trừ hai giám sát viên cùng với vị bảo an vắng mặt ở bên ngoài ra, thì tất cả những người còn lại đều ở đúng vị trí của mình.
"Ách, bây giờ sao?" Tiêu Giới Thiên là quản lý, đương nhiên sẽ phải phụ trách làm đại biểu lên tiếng.
"Đúng vậy a, nếu mọi người có ý kiến gì thì có thể biểu đạt ngay bây giờ, mặc kệ là khó khăn trong công tác, hay là cảm nghĩ, hay thậm chí là ân oán cá nhân, toàn bộ đều có thể nói ra." Anh dẫn đầu đi tới khu hội nghị rồi tìm chỗ ngồi xuống.
Những người ở đây không thể làm gì khác hơn là đi theo thứ tự vào vị trí.dđlqđ
"Không cần phải làm biên bản hội nghị, chỉ đơn giản là cho mọi người kể khổ, bảo đảm sẽ không ảnh hưởng tới thành tích đánh giá." Úc Trí Thăng bảo đảm.
Nhưng mà, cho dù đã được bảo đảm, thì mọi người cũng chỉ nhìn nhìn mặt nhau, rồi không ai dám mở miệng, đây chính là phong cách Đài Loan chính gốc.
Úc Trí Thăng thấy tất cả mọi người không ai mở miệng, nên không thể làm gì khác hơn là tự mình mở miệng."Nếu tất cả mọi người đã khách khí như vậy, thì tôi sẽ nói trước. Thật xin lỗi khi gần đây tôi liên tục đến công trường khiến cho mọi người bị áp lực, nhưng mà đây cũng không phải là do tôi tình nguyện, mà có lẽ cũng chỉ có một vài người biết được nguyên nhân tôi thường xuyên đến đây, nhưng tôi muốn nói rõ ràng cho mọi người biết một chút."
Có người mặt mờ mịt, có người liên tục gật đầu, có người cười khúc khích, những điều này đều không ảnh hưởng đến Úc Trí Thăng.
"Mọi người đều biết chuyện tôi bị viết giấy phạt vào một khoảng thời gian trước chứ?"
Hiện trường nhất trí gật đầu.
"Bởi vì tấm giấy phạt đó, mà tôi phát hiện ra bảo an của Thịnh Hâm, cũng chính là cô Lại Bái Khiết rất ưu tú, cho nên liền bắt đầu hẹn hò với cô ấy......"
Âm thanh của Úc Trí Thăng vang lên kèm theo những tiếng rút khí của người khác, bắt đầu kể về quá trình cố gắng theo đuổi của anh.
"...... Sau đó liền dẫn tới tình huống như hiện tại a! Người còn chưa có theo đuổi xong, thì đã đắc tội với mọi người rồi." Trong nụ cười của Úc Trí Thăng có chút khổ, có chút chua, cũng có một chút xin lỗi.
Tiêu Giới Thiên nói tiếp: "Chúng tôi cho rằng là do biểu hiện của chúng tôi chưa được tốt, cho nên anh mới luôn xuất hiện ở đây để trông chừng chúng tôi."
Mọi người gật đầu tán thành.
"Không sao cả, biểu hiện của mọi người luôn biết tròn biết méo, quản lý Tiêu chủ trì cũng rất tốt, tôi còn muốn cảm ơn mọi người vì đã để cho tôi có thể thoải mái hữu danh vô thực, hoàn toàn không cần phải lo lắng về việc tiến độ của công trình sẽ bị tụt ở phía sau. Đương nhiên, quan trọng nhất là còn có thể yên tâm theo đuổi Lại tiểu thư." Thật may là gặp được nhân viên tốt, cho nên anh mới có thể thảnh thơi như vậy.
()hữu danh vô thực: Chỉ có tiếng tăm nhưng trong thực tế không có gì cả, ý trong câu là chỉ anh nam đi làm phụ trách nhưng toàn chơi, trốn việc đi tán gái.
"Lại tiểu thư rất hung dữ nha!" Có người không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.
"Đúng vậy, viết giấy phạt không chút nương tay nào, hơn nữa còn không hề nể tình." Một âm thanh khác cũng vang lên.
"Cô ấy thật sự rất đẹp, nhưng mà không ai dám theo đuổi......"
"Ở chung một chỗ với cô ấy cần rất nhiều dũng khí......"
Không khí lập tức trở nên thân thiện, mọi người bắt đầu nhiệt liệt thảo luận về tình hình của Úc Trí Thăng, còn vội vàng nghĩ kế giúp anh!
Sau khi tổng kết tất cả ý kiến của mọi người, thì quyền phát ngôn lại trở về Úc Trí Thăng, anh mở miệng làm Ending——
"Cám ơn mọi người, mặc dù ấn tượng của mọi người đối với Bái Khiết vẫn nhất trí là."không có gì ngoài hung dữ, không biết nhân tình, không làm việc tốt...."Nhưng mà tôi muốn nói cho mọi người biết, cô ấy là đối tượng tốt nhất, và thích hợp nhất mà tôi từng gặp, cho nên tôi đều sẽ tham khảo những đề nghị của mọi người, tôi vẫn sẽ không ngừng cố gắng, cho đến khi nào theo đuổi được cô ấy thì mới thôi! Khoảng thời gian này phải làm phiền rồi, mong mọi người thông cảm, nếu như có thể nhận được lời đồng ý của Bái Khiết, thì tôi nhất định sẽ mở tiệc cảm ơn mọi người, cũng đồng thời bày tỏ áy náy luôn."
Buổi nói chuyện đạt được một tràng vỗ tay nhiệt liệt, khi biết anh tới không phải là để trừng bọn họ, thì mọi người nhất thời nhẹ nhõm hơn hẳn.
"Xin hỏi bảo an có ở đây không?" Khu làm việc truyền tới một giọng nữ quen thuộc.
Mọi người theo tiếng nói quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cả khuôn mặt Lại Bái Khiết đỏ bừng đứng ở khu làm việc, nhất định là đã nghe được cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ.
Trong lòng cô oán trách mình là gà mẹ, rõ ràng có thể để cho bảo an của Huyền Bang ngày mai tới phòng làm việc tìm cô lấy thẻ chứng nhận công tác, nhưng mà lại lấy lý do thuận đường để đưa tới, nên mới có thể bắt gặp cuộc "hội nghị” làm cô lúng túng này.
Thuận đường đưa tới chỉ là cái cớ, còn đặc biệt tới nhìn anh mới là chuyện chính, cô chỉ là muốn mượn dịp này để xem anh mà thôi, căn bản không thể ngờ tới việc sẽ gặp được trường hợp trọng đại như vậy.
Úc Trí Thăng thế nhưng lại vì chuyện của cô mà đặc biệt mở một hội nghị?!
Quá mất mặt đi! d.đ.l.q.đ
Thấy nữ chính xuất hiện, hiện trường nổ lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, mọi người quên luôn cả việc vừa mới nói Lại Bái Khiết khó dây dưa, và sợ cô đến mức nào, mà vẫn đánh trống ro hò vui mừng như chưa có chuyện gì xảy ra!
Úc Trí Thăng cười híp mắt đáp lại: "Anh ta đến công trường rồi, có chuyện gì sao?" Nữ chính xuất hiện, đường nhiên phải do nam chính ra mặt thể hiện.
"Đây là các thẻ chứng nhận công tác của bảo an các người, làm phiền chuyển lại cho anh ta. Cám ơn." Màu đỏ trên mặt Lại Bái Khiết chẳng những không có giảm xuống, mà thậm chí còn bởi vì tiếp xúc mặt đối mặt với anh mà có từ từ có khuynh hướng tăng lên.
"Ôi, mặt cũng đỏ hết lên rồi kìa, nhất định là do thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, quản lý Úc, anh nên nhanh chóng làm CPR (hô hấp nhân tạo) đi." Có người muốn Úc Trí Thăng làm "thủ thuật phục hồi tim phổi" cho Lại Bái Khiết.
"Này, vô lễ! Cẩn thận ngày tháng sau sẽ khổ đấy." Tiêu Giới Thiên nhảy ra ngăn đám kỹ sư này đã trở nên vô pháp vô thiên này lại.
Úc Trí Thăng cười nhận lấy thẻ chứng nhận công tác, nhìn thấy cô làm cho tâm tình của anh quá tốt."Cảm ơn, phải để cho em đặc biệt đi một chuyến rồi."
"Muốn vào công trường, thuận đường đưa tới." Cúi đầu nhỏ giọng giải thích.
Cái lý do sứt sẹo này căn bản không thể lừa được đám kỹ sư đã ở công trường năm này tháng nọ, chỉ là không ai dám phơi bày cô thôi, tất cả đều nhất trí hi vọng rằng người có tình ý thì có thể sẽ trở thành người nhà, như vậy thì bọn họ mới có ngày được sống dễ chịu.
"Ưm, buổi tối......"
Thật đúng là đầu rỗng, thế nhưng lại nói tới chuyện ăn tối vào lúc này?!
Lại Bái Khiết đương nhiên lập tức mở miệng cắt lời anh."Làm ơn nhắc nhở bảo an là ngày mai nhất định phải mang theo thẻ chứng nhận công tác để kiểm tra, cảm ơn."
Nói xong ngay lập tức xoay người rời đi, chạy như bay ra khỏi hiện trường.
Làm bảo an lâu như thế rồi, mà đây vẫn là lần đầu tiên cô chật vật như vậy.
Sau lưng truyền tới tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô làm cho cô càng đi càng nhanh, cuối cùng dứt khoát chạy chậm bước.
Kỳ quái, tại sao tâm trạng của cô lại tốt đến nỗi cứ như đang được bay lên vậy?
Không phải là cô thật sự yêu rồi chứ?
~~~Hết chương ~~~