Edit: Dương Lam
"Tiểu Hàng, con đừng tranh cãi với ông cố nữa, Tiểu Từ sao lại tự dưng ngất xỉu vậy?" Trâu Viên Viên nửa ngồi nửa quỳ ôm Dương Từ, gấp gáp vô cùng.
Diệp Bộ Hàng ôm Dương Từ, nói: "Cô ấy hít phải ma túy GB, tâm tình không ổn là sẽ ngất đi như vậy, con mang cô ấy đi nghỉ trước, còn chuyện Tát Nghiên, mọi người không nói con cũng có thể tự tra được."
Ông cụ Diệp nói: "Bất luận Tát Nghiên đã làm gì với con bé Tô gia, ông đã chắc chắn Tô Vãn Vãn là con dâu Diệp gia chúng ta, chuyện lúc trước ông sẽ không quan tâm, sau này dù Tát Nghiên có làm gì với con bé ông cũng sẽ không để ý, nếu con còn muốn truy cứu chuyện lúc trước, vậy ông sẽ tiếp tục đối đãi Dương Từ như trước kia, chọn cái nào con nên cẩn thận cân nhắc."
Dù là nhân vật tôn quý như ông cụ Diệp gia, làm việc gì vẫn luôn phải suy tính kĩ, từ khi Dương Từ vào giới giải trí đến giờ đều luôn hành động tùy ý, đã là chuyện rất may mắn rồi.
Ngủ rất lâu sau, Dương Từ tỉnh lại thấy Diệp Bộ Hàng đang ngồi đọc văn kiện trên cái bàn cách mình không xa, thỉnh thoảng chân mày lại nhíu chặt, Diệp Bộ Hàng phong cách tổng giám đốc thế này là lần đầu tiên Dương Từ được thấy.
Đôi mắt kia vẫn thuần túy như xưa.
"Em tỉnh rồi." Diệp Bộ Hàng dừng việc kí tên, rót cho cô một ly nước nóng.
"Tôi lại thích khi cậu là tiểu quận vương hơn, cậu bây giờ làm tôi thấy xa lạ quá." Dương Từ nhấp ly, miệng lưỡi khô khốc đã dễ chịu hơn.
"Dương Từ, chuyện giấy hôn thú là lỗi của anh." Diệp Bộ Hàng nắm tay cô, dịu dàng nói: "Hình như từ khi hai chúng ta gặp nhau tới giờ, tất cả mọi chuyện đều là anh có lỗi với em."
"Biết vậy thì tốt, chuyện cậu có lỗi với tôi đâu chỉ có từng ấy, con chúng ta cũng bởi vì cậu mới chết thảm như vậy." Dương Từ nói.
Diệp Bộ Hàng vẫn nắm tay cô: "Chuyện Tát Nghiên làm với em anh đều biết cả."
"Cậu đã biết Tát Nghiên làm gì với tôi? Vậy sao không báo thù cho đứa con của chúng ta?"
Diệp Bộ Hàng: "Dương Từ, giờ chưa phải lúc."
"Cậu thân là Diệp thiếu Diệp gia, có quyền lợi tột cùng ở nước C mà vẫn không thể đối phó với hung thủ giết hại con mình?" Dương Từ hừ lạnh.
Đâu phải Diệp Bộ Hàng không muốn đối phó Tát Nghiên, nhưng ông cố nói không sai, đến giờ vẫn chưa bắt được kẻ chân chính đứng sau tai nạn xe năm ấy, chú Tát tuy là người của Diệp gia nhưng trúng cử mấy tháng nay lại có nhiều hành động ngoài sáng trong tối ngăn cản sự phát triển của tập đoàn Diệp thị.
Tát Nghiên có quyền thế quá lớn, sau lưng là cả phủ Tổng thống, một khi công khai tin này ra, sự ủng hộ từ cha Tát Nghiên sẽ giảm đi, gây ra hỗn loạn về chính trị, không phải việc tốt với Diệp gia đang một lòng muốn rút lui khỏi giới.
Trước khi chưa tẩu tán được ba mươi phần trăm tài sản trong nhà, thì không nên cứng đối cứng với Tổng thống.
"Anh xin lỗi, anh hèn yếu lắm đúng không?" Diệp Bộ Hàng hỏi.
"Ừ, cậu quả không thể hèn hơn được nữa, đều là do cậu, nếu không phải cậu thì con tôi sẽ không phải chết sớm thế." Dương Từ tức giận.
Diệp Bộ Hàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, nói: "Chờ thân thể em tốt lên, chúng ta sẽ có thêm nhiều đứa bé khác."
"Tôi không cần những đứa bé khác." Dương Từ nói, đẩy Diệp Bộ Hàng ra, mở tin vi nhìn tin giải trí mới nhất. "Cậu đầu tư cho tôi được không? Tôi muốn quay phim truyền hình."
"Được." Diệp Bộ Hàng lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho Dương Từ, nói, "Không cần mật mã, em cứ việc tiêu thôi."
"Không sợ tôi dùng sạch tiền của cậu?"
"Ngày đó em cũng tin tưởng đưa điện thoại và mật mã cho anh, hơn nữa tiền của anh em không dùng hết được đâu." Diệp Bộ Hàng mỉm cười.
"Tôi đã chuẩn bị gần đủ rồi, vốn chỉ thiếu vai nữ chính và nữ số hai, định mở một buổi casting tại đây, cậu biết nên làm sao rồi chứ?" Dương Từ vặn tiếp.
Diệp Bộ Hàng nói: "Anh sẽ bảo giúp việc dọn dẹp chuẩn bị tốt, tuyệt không quấy rầy buổi casting của em."
"Còn một chuyện nữa, tôi không thích có ai đó biết việc hai chúng ta kết hôn." Dương Từ nói, cô muốn lừa mình lừa người, tự cho rằng người chồng chưa từng gặp mặt kia là một kẻ ngốc, chứ không phải Diệp Bộ Hàng nói dối cô hết lần này đến lần khác.
Trái tim từng bị tổn thương sâu sắc, dùng hết dũng khí tin tưởng người ấy thêm một lần, sau cùng vẫn là thêm một lần lừa dối, giờ đã trăm ngàn vết thương lỗ hổng rồi.
Từ lâu cô đã hiểu người như mình không xứng được có tình yêu, ngay khi còn bé, còn trong cô nhi viện đã rõ ràng, biết bao gia đình, đều không phải ngôi nhà thực sự.
Kẻ nói dối quá nhiều, sao xứng được tình yêu?