Editor: Dương Lam
"Diệp thiếu, đứa bé này không thể giữ được, từ kết quả nghiệm máu của Diệp phu nhân quả đúng là đã hấp thụ một lượng ma túy gây nghiện loại GB mới được phát hiện, phải là người quyền thế ngập trời trong nội bộ nước C mới có được loại thuốc này, chỉ cần hút một lần cũng bị nghiện, phụ nữ có thai dùng phải còn nhạy hơn cả thuốc phá thai, trong giới tiểu thư ở các hội sở nước ngoài đều rất phổ biển loại thuốc này." Vương Nghị đưa một tập hồ sơ cho Diệp Bộ Hàng, nói đơn giản tình hình bệnh của Dương Từ.
Diệp Bộ Hàng cau mày hỏi: "Bây giờ tôi gặp cô ấy được không?"
""Bây giờ cô ấy còn trong phòng chăm sóc đặt biệt, càng ít người vào càng tốt, anh đợi thêm chừng tám giờ nữa đi."" Vương Nghị từ chối, vừa làm phẫu thuật xong, để tránh bị nhiễm trùng nên anh ta không thể mạo hiểm.
Diệp Bộ Hàng liếc đồng hồ thấy đã là bốn giờ sáng, nên ngồi luôn bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt nhìn hình ảnh siêu âm B khi trước của đứa bé.
Đứa con đầu tiên đã không có duyên phận với cậu rồi, Dương Từ ơi Dương Từ, rốt cuộc em nghĩ thế nào vậy? Nếu không cần đứa bé thì còn yêu cầu cậu cứu mình làm gì?
Diệp Bộ Hàng mạnh mẽ trên thương trường cũng dần hơn băn khoăn, có thể để ý nhiều sản nghiệp của Diệp gia như thế, nhiều thấu tâm tư nhiều đám đứng đầu chi nhánh như vậy, sao lại không thể hiểu được suy nghĩ của Dương Từ.
Trời sáng dần, điện thoại của Diệp Bộ Hàng vẫn vang lên không ngừng, nhưng cậu đều không nhận, chỉ ngồi đó nhìn đăm đăm vào Dương Từ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, qua lớp cửa kính trông cô yếu ớt khác hẳn bình thường.
"Không ổn rồi, bác sĩ Vương, tim bệnh nhân đang đập chậm đi rồi." Y tá trưởng nhìn điện tâm đồ, không ngừng la lớn.
Vương Nghị vội vội vàng vàng chạy vào, thêm thuốc kích thích tim đập, nói: "Thân thể cô ấy đã không còn gì đáng ngại, thuốc tê cũng sắp hết tác dụng, chỉ cần bản thân cô ấy còn muốn sống là được."
""Bệnh nhân cũng dùng loại ma túy này mà chúng ta cứu trị lần trước không phải sau cũng chết vì chứng trầm cảm sao? Tôi sợ cô ấy cũng dẫm lên vết xe đổ ấy."" Y tá trưởng đắp lại chăn cho Dương Từ, nói.
Vương Nghị suy nghĩ một lúc rồi quay ra nói với Diệp Bộ Hàng ngoài cửa: "Diệp thiếu, tôi biết lời mình sắp nói có thể quá sức với cậu, nhưng làm một bác sĩ, tôi hi vọng người thân của bệnh nhân có thể hết sức phối hợp với bệnh viện.""
"Viện trưởng Vương, nếu cần phối hợp tôi nhất định lắng nghe."" Diệp Bộ Hàng nói, Vương Nghị là bác sĩ thần kinh tốt nhất thành phố Lâm Hải, đã có nhiều thành tựu ở lĩnh vực này, thậm chí ở nước ngoài cũng có danh tiếng.
"Diệp thiếu, cậu là đệ tử mà sư huynh đang ở trong tù của tôi đắc ý nhất, chắc biết vài nghiên cứu về thần kinh của sư huynh tôi chứ, thứ ma túy dễ gây nghiện thế này trong quá trình cai nghiện sẽ dẫn đến chứng trầm cảm, đặc biệt là ma túy GB này, một khi dừng hút sẽ gây những thay đổi khiến người bệnh trở nên nóng nảy, trầm cảm, mất lòng tin với cuộc sống. Nên tôi hi vọng cậu có thể phối hợp vứoi chúng tôi, tuyệt đối không được để người bệnh tức giận hoặc tuyệt vọng."" Vương Nghị nói.
""Để cô ấy không tức giận còn khó hơn lên trời."" Diệp Bộ Hàng nghĩ lại từ khi quen Dương Từ đến giờ chưa từng thấy có ngày nào là cô hoàn toàn không cáu kỉnh.
""Bác sĩ Vương, bệnh nhân tỉnh rồi."" Y tá trưởng bước ra, nói.
Diệp Bộ Hàng vội mở cửa đi vào, Dương Từ đeo mặt nạ thở, nhịp hít thở chậm rãi, cô mở miệng muốn nói nhưng cổ họng ngứa rát, dùng sức ho ra một tiếng thật mạnh mới có thể nói được mấy tiếng khàn khàn khó nghe: ""Tề Hải, con chúng ta có phải vẫn rất khỏe mạnh không?""
Diệp Bộ Hàng kéo tay cô, vuốt ve bụng cô, nơi đó vừa mới làm phẫu thuật, chắc là đau lắm.
""Dương Từ, chăm sóc tốt thân thể mình, chúng ta sẽ còn có thể có thêm những đứa con khác.""
Từ khóe mắt Dương Từ rơi xuống một giọt lệ, cô nhắm mắt lại: ""Diệp Bộ Hàng, tôi hận cậu.""
""Hận anh là tốt rồi, chỉ cần em đừng không để ý tới anh."" Diệp Bộ Hàng cúi người xuống, hôn lên trán cô, ""Chúng ta sẽ có nhiều đứa trẻ khác.""
""Tôi không muốn ở bệnh viện."" Dương Từ lấy mặt nạ dưỡng khí xuống.
Diệp Bộ Hàng cũng chiều theo cô, ""Em muốn đi đâu?""
"Tôi phải về nhà.""
Đối với cô, nhà có rất nhiều, nhưng không nơi nào là ngôi nhà thực sự.
""Ở bệnh viện thêm mấy ngày nữa, đợi sức khỏe khá lên rồi hãy về được không?"" Diệp Bộ Hàng dịu dàng hỏi lại, giọng điệu như đang dỗ một đứa tre.
""Không được, bây giờ tôi phải về nhà ngay."" Dương Từ cũng tùy hứng như đứa bé.
Diệp Bộ Hàng: ""Anh đi hỏi thầy thuốc làm thủ tục xuất viện, mang theo dụng cụ truyền dịch theo, anh có căn biệt ở Lâm Hải cũng không xa nơi này, chúng ta về đó trước được không?""
""Được.""
Cuối cùng Diệp Bộ Hàng vẫn liên lạc với tài xế Diệp gia đang ở thành phố Lâm Hải, một ngày chưa ngủ nên không dám coi thường tự lái.
""Diệp đổng, bên tập đoàn truyền tin tới, ông cụ lại lên cơn nữa rồi." Tài xế vừa lái xe vừa nói, ""Gọi tất cả giám đốc chi nhánh trong công ty tới mắng cho một trận.""
""Mặc kệ ông ấy, anh cũng đừng ồn ào, Dương Từ đang ngủ."" Diệp Bộ Hàng nhỏ giọng nói, Dương Từ đang nằm ngủ say sưa trong lòng cậu.
Tới biệt thự rồi, Diệp Bộ Hàng đặt Dương Từ lên giường rồi đi tắm sơ qua một cái, lại nằm xuống bên cạnh Dương Từ, ánh nắng giữa trưa chói gắt, hôm nay là hội nghị thường niên của tập đoàn, cậu mới nhậm chức chủ tịch nhưng nay không xuất hiện, khó trách ông cố lại tức giận.
Dương Từ ôm tay cậu hỏi: ""Tôi thấy trên báo nói hôm nay là hội nghị thường niên của Diệp gia, cậu không cần tham gia à?""
""Dương Từ, giữa em và chức gia chủ Diệp gia anh chỉ có thể chọn một, anh vẫn luôn tin tưởng lựa chọn của mình là đúng."" Mí mắt Diệp Bộ Hàng đã không chống lại được cơn buồn ngủ, hàng mi thật dài chớp chớp sắp nhắm lại.
""Diệp Bộ Hàng, cậu tin ngay bây giờ tôi có thể giết cậu báo thù cho chính mình không?"" Dương Từ run rẩy nói.
""Ngoan, đừng nói đùa, anh mệt quá."" Diệp Bộ Hàng thầm thì khe khẽ, vòng tay ôm ngang hông Dương Từ, chìm vào giấc mộng.
Dương Từ quả thật muốn cầm luôn bình hoa đầu giường lên đập một cái lên mặt Diệp Bộ Hàng, nhưng thấy khuôn mặt ngủ say mệt mỏi của cậu, suy nghĩ gì cũng không còn.
""Sao em lại có thể vô dụng thế chứ, biết rõ là không nên yêu, nhưng vẫn không thể khống chế được mình mà yêu anh, yêu anh, anh không biết là mọi sinh hoạt của em đều đã bị anh làm rối loạn rồi sao?"" Dương Từ thì thầm.
Diệp Bộ Hàng đang chìm trong giấc mộng không nghe được lời này, chứ nếu nghe được, chỉ sợ đã không thể ngủ nổi, nhất định sẽ hưng phấn có thể chạy về tham dự hội nghị thường niên ngay được ấy chứ.
--- --------
""Dương Từ! Dương Từ!"" Diệp Bộ Hàng vừa tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Dương Từ đâu, cậu đã cố tình không chuẩn bị xe lăn cho Dương Từ, khóa cửa cũng dùng khóa vân tay, từ cửa sổ chỗ này không thể xuống tầng được, cô ấy đi ra khỏi phòng thế nào?
Diệp Bộ Hàng vội chạy xuống lầu tìm kiếm Dương Từ, lần đầu tiên cảm thấy căn biệt thự này quá lớn.
""Buổi tối tốt lành."" Dương Từ mặc cái váy dài màu trắng đứng trong vườn hoa, quay lại cười với Diệp Bộ Hàng.
""Em, em có thể, đi được?"" Diệp Bộ Hàng kinh ngạc.
Dương Từ gật gật đầu, "Ừ.""
""Sao em ra ngoài được?""
""Ra lúc nhân viên làm theo giờ tới quét dọn, còn nhờ họ đi mua giúp một cái váy, dùng tiền trong ví cậu được chứ?"" Dương Từ cười nói duyên dáng như thiếu nữ.
Diệp Bộ Hàng không dám tin bước lại gần cô: ""Có phải anh đang mơ không? Em thật sự có thể đi được?""
""Nếu không phải sợ động tới vết thương trong bụng, thì tôi đã sớm đi từ lâu rồi." Dương Từ bước một bước đầy khó khăn, hơn tám năm không cảm nhận được thế nào là đi lại, giờ có thể bước đi, thật là tốt quá.
Diệp Bộ Hàng vội ôm lây cô, nói: "Vậy bây giờ em tha thứ cho anh được chưa?""
""Tôi sẽ không thèm tha thứ cho cậu đâu, tôi muốn cả đời cậu phải ghi nhớ rằng cậu có lỗi với tôi." Dương Từ nói.
""Anh nguyện làm xe lăn cả đời cho em mà." Rốt cuộc Diệp Bộ Hàng cũng có thể đặt xuống sự áy náy luôn án ngữ trong lòng.
Dương Từ vòng tay ôm cậu: ""Diệp Bộ Hàng, cậu không xem tin tức sao? Tôi đã lập gia đình rồi."
""Đồ ngốc, em lấy được giấy hôn thú rồi liền không thèm nhìn tên luôn à?"" Diệp Bộ Hàng lấy nhẫn ra từ túi áo, quỳ một chân xuống đeo vào cho Dương Từ.
Dương Từ không vui.
Diệp Bộ Hàng lại lấy giấy hôn thú ra từ một bên túi khác, đưa cho Dương Từ, nói: ""Em và anh là vợ chồng hợp pháp rồi, em có đồng ý gả cho anh không?""
""Bà chủ kia là người của cậu?"" Sắc mặt Dương Từ rất không tốt, tưởng như một trận mưa to chớp giật sắp tới.