Editor: Dương Lam
Nghe lời Mễ Khả Nhi nói rồi, Dương Từ liền cúp máy, lên internet tìm kiếm ba chữ Lưu Bối Mông, may là không có tin gì quá tệ.
Lưu Bối Mông vì cô mà vào cái giới này, bản thân cô vẫn luôn coi con bé là bản sao của Diệp Thúc, lại vẫn không làm tròn trách nhiệm của một người chị như xưa.
Thời gian gần đây Lưu Bối Mông nhận làm người phát ngôn cho nhiều bên, danh tiếng trong giới quảng cáo rất lớn, bởi vì không tự giới hạn, con bé thường xuyên bị yêu cầu quay rất nhiều những nội dung hết sức lộ liễu.
Nhìn Lưu Bối Mông trong quảng cáo, Dương Từ rất rõ là con bé không hề dùng tới đóng thế.
Cầm lấy một cái áo khoác khoác lên người rồi ra ngoài, lấy tin tức từ trong đám fan của Lưu Bối Mông, mấy ngày gần đây Lưu Bối Mong hay tới một hội sở trong thành phố Lâm Hải, cô cần gặp trực tiếp Lưu Bối Mông trao đổi mấy lừoi.
Thành phố Lâm Hải, thành phố Tam Tinh, đều là những thành phố giàu có phồn hoa của nước C, màn đêm buông xuống mới là lúc sinh hoạt của một bộ phận người bắt đầu.
Hội sở Hải Thượng được xây từ mười năm trước, thuộc sở hữu của tập đoàn nhà Tề Đống, chính vì có hình vòng cung bao quanh bờ biển nên Tề gia mới có thể duy trì địa vị trong đám phú thương ở thành Lâm Hải này. (?)
Từ một tháng trước Lưu Bối Mông đã trở thành khách quen ở đây, không giống với vẻ thanh thuần trước kia, bây giờ gương mặt cô bé trang điểm rất đậm
Một bộ lễ phục màu đen cỡ nhỏ trông hết sức quyến rũ, hết thảy những thứ này phải nói từ sau buổi lễ trao giải hôm đó.
Nhận được giải người mới xuất sắc nhất, lại vì màn tỏ tình của Tề Đống mà danh tiếng của cô nổi bật chỉ sau tiếng xấu của Dương Từ.
Sau khi thu hút được một lượng fan lớn, công ty cũng không sắp xếp cho cô quản lý mới, cô nghe nói một công ty văn hóa bên Diệp gia có ý đầu tư một bộ phim, liền cầm hồ sơ đi tham dự.
Bởi vì mới phục hồi lại sau phẫu thuật thẩm mỹ, trong quá trình casting do e ngại những lời đàm tiếu của vài nữ minh tinh khác, mà Lưu Bối Mông thể hiện thất thương.
Cũng là lần đầu tiên cô nghe có người công khai nói với mình về ba chữ quy tắc ngầm này.
Không có quản lý đứng sau, công ty không cho tài nguyên, đến cả mặt mũi Diệp Bộ Hàng cũng không thấy đâu, nếu cô muốn thành công, buộc phải có tiền, phải có tên tuổi, vậy mới có thể xứng với cái tên Tề Hải, không, là Diệp thiếu.
Cô bắt đầu đi lại giữa mấy ông tổng ở thành phố Lâm Hải, dùng chính thân thể trẻ trung của mình đổi lấy một cơ hội đóng quảng cáo.
"Lưu Bối Mông, sao em lại thành như vây giờ? Em tự nhìn cái dáng vẻ như quỷ này của mình đi, bà nội em nhìn thấy sẽ đau lòng đến chết mất?" Tề Đống đoạt điếu thuốc trong tay Lưu Bối Mông, nói.
Thật ra thì anh ta cũng rất đau lòng, anh ta vô cùng căm hận Dương Từ, nếu không phải do ban đầu Dương Từ lừa gạt Lưu Bối Mông, nếu không phải do ban đầu Dương Từ cho Lưu Bối Mông hi vọng, em ấy sẽ không rơi vào tình cảnh như bây giờ.
"Ha, Tề Đống, anh có tư cách gì đòi quan tâm tôi? Đừng tưởng anh giảm cân trở nên đẹp trai rồi, nhưng không có tiền thì sẽ chỉ bị xem thường thôi!" Lưu Bối Mông ngẩng cao đầu nói, đôi mắt xếch thoáng quét qua, tự nhận là ngang ngược mười phần, thật ra chỉ là mắt chó coi thường người thôi.
Tề Đống kéo cô lại: "Em muốn tiền anh có thể cho em, nhưng đừng tự chà đạp mình như vậy được không?"
"Tôi cố gắng vì muốn gả cho Diệp Bộ Hàng, tôi muốn cho Dương Từ luôn xem thường tôi mở to mắt, nhìn tôi cuối cùng cũng có thể gả cho Diệp Bộ Hàng." Lưu Bối Mông đã thành ma rồi.
Tề Đống nói: "Vì có thể gả cho Diệp Bộ Hàng, em nhất định phải tự biến mình thành cái loại ai cũng có thể làm chồng như bây giờ sao? Đến lúc đó cho dù Diệp Bộ Hàng có kiên quyết muốn lấy em, thì Diệp gia sẽ đồng ý một cô gái lẳng lơ, bán đứng cơ thể vì tiền tài như thế sao?"
Trong cơn kích động, Tề Đống nói ra hết những điều vẫn luôn chôn giấu trong lòng.