Thời gian thấm thoát thoi đưa, nháy mắt đã ba năm sau. Bấy giờ đang độ vào xuân, tại nơi là cảng Thiên Tân bây giờ, hải âu bay thành đám rợp trời. Trên bờ biển, một đội quân chừng trăm người, ai nấy đều mặc áo giáp chỉnh tề, nghiêm nghị đứng thẳng. Đi đầu là một nam nhân tầm ba bốn mươi tuổi đang dõi mắt trông xa.
Người này nhìn một lát, sau đó phó tướng cũng kiễng chân lên, nhìn theo hướng đó mà không thấy gì, liền hỏi: “Đa Long đại nhân, người đang nhìn gì vậy?”
Thì ra người kia chính là Ngự tiền thị vệ Phó tổng quản Đa Long – bằng hữu thân thiết của Tứ gia, hiện giờ đã được thăng chức làm Tổng quản.
Đa Long nghe có người hỏi, liền nhíu mày, lo lắng không yên nói: “Đợi ba ngày rồi mà vẫn không thấy người, nếu trở về nhất định sẽ bị Hoàng Thượng chửi chết thôi. Cứ đứng đây mà chờ.”
Phó tướng thấy hắn không trả lời vào câu hỏi của mình, lại tò mò hỏi tiếp: “Rốt cục là chúng ta phải nghênh đón người nào vậy? Là bậc quyền quý nào mà có thể khiến Tổng quản đại nhân phải tự dẫn binh đi đón?”
Đa Long nói: “Là một người cực kỳ cao quý.” Vừa nói, gã vừa mỉm cười, cũng không chịu tiết lộ thêm điều gì khác. Phó tướng kia cũng là loại biết điều, thấy vậy thì không hỏi nữa.
Đa Long chờ lâu mệt quá, liền ngồi xuống một cái bàn nhỏ uống trà, sai thủ hạ quan sát thuyền bè trên biển. Khoảng một canh giờ sau, đột nhiên nghe phó tướng kêu lên: “Đại nhân, có có!”
Đa Long ném tách trà đi, đứng bật dậy, chạy tới đài quan sát, nhận lấy kính viễn vọng trong tay thủ hạ giơ lên. Quả nhiên thấy phía xa xa trên mặt biển, một chiếc thuyền lớn đang từ từ tiến lại gần.
Đa Long thấy thế, vui mừng cười to, nói: “Đến rồi, đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi!” Hắn lại xoay kính viễn vọng một chút, lờ mờ nhìn thấy có vài người đứng trên mũi thuyền, chỉ là khoảng cách quá xa không nhìn được đó là ai.
Thuyền lớn dần dần vào sâu hơn, Đa Long liếc mắt nhìn thấy bóng dáng hiên ngang đứng đón gió, lớn tiếng kêu: “Mau lên, mau trở về bẩm báo Hoàng Thượng, người đã trở về!”
Bọn lính đã sớm có chuẩn bị, vừa nghe lệnh liền lập tức xoay người lên ngựa, hỏa tốc chạy về kinh thành.
Đa Long đứng trên bến, giương mắt nhìn thuyền cập bờ. Mũi thuyền vừa chạm mé nước, gã kìm lòng không được muốn chạy ra, lại bị phó tướng giữ chặt.
Giờ phút này, một đứa nhỏ từ trong khoang chập chững bước ra. Đứa nhỏ đi còn chưa vững, nhưng nghé con mới sinh không sợ hổ, thấy nhiều binh lính mũ giáp chỉnh tề đứng trước mặt thì bật cười ha ha, chạy như bay về phía trước.
Đa Long thấy đứa nhỏ béo lùn mập mạp, bộ dạng vô cùng đáng yêu, lại tươi cười như vậy thì thích vô cùng, chẳng qua đang lúc “thi hành công vụ” không tiện hỏi chuyện, chỉ khen: “Đứa bé này thật thông minh kháu khỉnh!”. Sau đó, gã đi tới, bế đứa bé xuống thuyền.
Đứa nhỏ quay đầu nhìn Đa Long, mắt to chớp chớp, không chút sợ sệt. Mà binh lính đứng quanh thấy cảnh này thì há hốc mồm lấy làm kì lạ, lại ngại mặt mũi Đa Long nên không dám hỏi gì.
Lúc này, hai người đứng trên mũi thuyền chầm chậm bước xuống, một nam một nữ. Nam thì cao lớn tuấn tú, nữ thì xinh đẹp động lòng người, đúng là Tứ gia và Kiến Ninh!
Đa Long nhìn thấy hai người, mắt đỏ bừng lên, nói: “Nô tài thỉnh an công chúa!”
Kiến Ninh cười nói: “Đa Long đại nhân, không cần đa lễ!”
Đa Long lại nhìn Tứ gia, nói: “Vi đại nhân!”
Tứ gia mỉm cười ôn hòa, khẽ gật đầu. Đa Long nói: “Công chúa điện hạ cùng Vi đại nhân sao giờ mới quay về? Thần đã đứng đây chờ rất lâu rồi. Hai người vẫn khỏe chứ?”
Tứ gia nói: “Chúng ta rất khỏe, cảm tạ Đa ca!”
Đa Long thấy hắn thân thiết gọi mình là “Đa ca”, cảm động vô cùng. Gã đang định mở miệng nói thì đứa bé khi nãy vùng tay ra khỏi tay hắn, sau đó chạy tới bên Kiến Ninh, ôm chặt chân nàng.
Đa Long nhíu mày, sợ Kiến Ninh không vui, liền nói: “Đứa nhỏ, mau đi đi, chỗ này không phải là chỗ cho trẻ con chơi.”
Kiến Ninh che miệng cười, mà Tứ gia cũng cười, chỉ có riêng Đa Long không hiểu chuyện gì, thấy đứa nhỏ không buông công chúa ra, đang định bảo binh lính kéo bé đi, thì lại nghe bé nói: “Mụ mụ, người đầy râu kia là ai?”
Đa Long cả kinh, ngơ ngác nhìn đứa nhỏ: “Ngươi gọi công chúa là gì?”
Đứa nhỏ khinh thường nhìn hắn, cao ngạo lặp lại: “Mụ mụ.”
Thanh âm bập bẹ lại khiến Đa Long trợn mắt há mồm: “Mụ mụ? Chẳng lẽ công chúa là…” Nói tới đây, gã nhìn Kiến Ninh.
Kiến Ninh cười nó: “Đa Long, đây là con ta.”
Tứ gia cũng nói: “Đa ca, con trai ta còn nhỏ, huynh đừng chấp nó.” Nói xong, Tứ gia lại nhìn đứa nhỏ, nói: “Đầu Hổ, đây là thúc thúc Đa Long của ngươi, là uncle Đa Long.”
Đa Long nghệt mặt ra, vội vàng nói: “Vi đại nhân, người có con rồi? Chúc mừng chúc mừng!”
Dứt lời, gã hơi chần chừ một chút, hỏi: “Nhưng mà an khẩu (uncle) là cái gì?”
Kiến Ninh cười mỉm, mà Đầu Hổ thì kêu lên: “Uncle Đa Long.”
Tứ gia thấy hai mẹ con kia bắt nạt Đa Long không biết tiếng anh thì giải thích: “Ý chính là muốn gọi ngươi Đa Long thúc thúc thôi.”
Đa Long hiểu ra, nói: “Vi đại nhân, ngươi cũng biết nói tiếng nước ngoài sao? Thật giỏi, thật giỏi!”
Trong Tử Cấm Thành, Khang Hy đứng ngồi không yên. Từ khi nhận được tin của Đa Long là hai người kia đã về, hắn không còn lòng dạ nào ngồi phê tấu chương, cứ chốc chốc lại xem mấy giờ rồi, chốc chốc lại sai Lương Cửu ra ngoài xem người đã về chưa.
Không biết bao nhiêu lâu sau, rốt cục Lương Cửu cũng quay về, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, vang dội nói: “Chúc mừng Hoàng Thượng! Kiến Ninh công chúa và Vi đại nhân vừa vào cung! Họ đang tới Càn Thanh cung rồi!”
Khang Hy bỗng nhiên đứng dậy, vung vạt áo bước ra ngoài. Ra cửa, quẹo trái quẹo phải một hồi, quả nhiên nhìn thấy đằng trước, hai người kia đang đi về phía mình. Khang Hy nhất thời ngừng bước chân, chăm chăm nhìn. Trong nháy mắt, những kí ức năm xưa ùa về.
Một người từng một thời là thiếu niên hư hỏng, chỉ biết nịnh hót, vậy mà hôm nay tư thế oai hùng, bước đi vững chắc. Còn người kia, ngày xưa luôn kề cận mình, một điều “Hoàng đế ca ca”, hai điều “Hoàng đế ca ca”, khuôn mặt tuy không thay đổi, nhưng khí thế lại bớt đi một chút tùy hứng, mà thêm vào vài phần “hiền lương thục đức”.
Tứ gia và Kiến Ninh liếc nhìn nhau, đồng thời bước nhanh hơn. Kiến Ninh kêu to: “Hoàng đế ca ca!”
Nàng còn chưa kịp hành lễ, đã bị Khang Hy kéo tới bên người: “Lâu lắm không gặp, bỏ qua mấy lễ nghi phiền phức đó đi!”
Kiến Ninh ngẩng đầu nhìn hắn. Khang Hy ôm nàng vào lòng, thở dài: “Kiến Ninh!”
Kiến Ninh chui vào lòng Khang Hy, không hề để ý tới ánh mắt tức giận sau lưng, ngọt ngào nói: “Hoàng đế ca ca, Kiến Ninh thật sự rất nhớ người!”
Khang Hy nghe câu này, trong lòng vui mừng vô cùng, nhưng cũng hiểu Kiến Ninh là gái đã có chồng, vì vậy luyến tiếc buông nàng ra, lại nhìn Tứ gia. Mà lúc này Tứ gia cũng tiến lên, cúi đầu hành lễ nói: “Nô tài Vi Tiểu Bảo…”
Lời còn chưa dứt, Khang Hy đã vươn tay nắm lấy cổ tay hắn.
Tứ gia không quỳ được, liền ngẩng đầu nhìn Khang Hy.
Bốn mắt chạm nhau, Khang Hy mắng: “Ta bảo ngươi đi sứ phương Tây, chứ có bảo ngươi đem muội muội của ta đi lưu lạc suốt ba năm không hả? Mụ nội ngươi, định làm phản phải không?” mắng xong, hắn lại dịu giọng nói, “nói đi là đi biền biệt, không thèm trở về nhìn trẫm một chút! Ngươi đúng là…”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng…”
Khang Hy một tay kéo tay Tứ gia, tay kia đặt lên hông hắn. Tứ gia cũng đặt một tay lên hông Khang Hy, nhỏ giọng nói: “Thật ra Tiểu Quế Tử rất nhớ Tiểu Huyền Tử…nhớ không ít hơn công chúa đâu.”
Khang Hy nghe được lời muốn nghe, chút buồn bã còn sót lại cũng biến mất.
Tứ gia lùi ra phía sau, đứng cùng với Kiến Ninh. Mà Khang Hy đang định khoác vai kéo hai người vào trong điện Dưỡng Tâm nói chuyện, thì đột nhiên lại nghe được một thanh âm trẻ con có chút tức giận nói: “Hắn là ai vậy?”
Khang Hy ngạc nhiên nhìn xuống, liền thấy một cái đầu nho nhỏ thò ra giữa hai chân Tứ gia và Kiến Ninh, khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm vô cùng đáng yêu. Khang Hy trợn tròn mắt, tay chỉ thẳng vào đứa nhỏ, cả kinh nói: “Đây là…” Ánh mắt hoài nghi nhìn Tứ gia và Kiến Ninh.
Tứ gia liền cười, nói: “Đã quên nói với Hoàng Thượng, đây là con trai thần…”
Khang Hy vốn đang ngạc nhiên bỗng bật cười, nói: “Ngươi…Các ngươi…Thật to gan, ngay cả đứa nhỏ cũng đã sinh rồi!”
Kiến Ninh đứng một bên thấy Khang Hy thay đổi sắc mặt như vậy thì cảm thấy thú vị, nhịn không được cười ha ha, mà Tứ gia thì cố nén cười, tỏ vẻ hối lỗi nói: “Xin Hoàng Thượng thứ tội, đứa nhỏ này quá mức nghịch ngợm, không chịu đứng chờ mà chạy tới rồi…”
Kiến Ninh nghe vậy, liền hung hăng đá Tứ gia một cước. Tứ gia cười nhìn nàng, nháy mắt với Kiến Ninh rồi nói với Đầu Hổ: “Đầu Hổ, mau tham kiến Hoàng Thượng!”
Đầu Hổ bị cha đẩy ra, theo đúng quy củ chắp tay hành lễ. Đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Khang Hy, rốt cục không nhịn được mà kêu lên: “Hóa ra ngươi chính là chức quan to nhất ở Tổ quốc của ta sao? Hoàng đế bệ hạ đại nhân, Đầu Hổ tham kiến Hoàng đế…” Nói tới đây, nó quay đầu nhìn Kiến Ninh, hai cánh tay nhỏ bé ôm đầu, đáng thương nói: “Mụ mụ, Hoàng đế bệ hạ cái gì nữa! Con quên mất rồi!”
Kiến Ninh còn chưa kịp trả lời thì Khang Hy đã bước lại gần, bế thốc Đầu Hổ lên, nói: “Tổ quốc? Ngươi tên là Đầu Hổ sao? Được…Tên rất hay, Đầu Hổ, ngươi phải gọi trẫm là bác.”
Đầu Hổ vỗ tay, vui mừng nói: “Đúng rồi, là bác, Hoàng đế bác bệ hạ đại nhân!”
Khang Hy nhịn không được cười, liếc mắt nhìn Tứ gia, nói: “Ngươi dạy hắn phải không? Đúng là dạy hư trẻ nhỏ mà, cái gì là Hoàng đế bác bệ hạ đại nhân chứ, linh ta linh tinh…”
Tứ gia nói: “Ta chỉ dạy nó nói tham kiến Hoàng đế bệ hạ thôi. Những cái khác đều là Kiến Ninh dạy…có lẽ nó sợ gọi thiếu, nên tự tổng hợp lại thành như vậy.”
Khang Hy ôm Đầu Hổ, nhìn trái nhìn phải một lát, liền nói: “Trẫm cũng không kém hai người đâu. Hoàng hậu sinh cho trẫm một hoàng tử, Huệ phi cũng sinh một Hoàng Tử, xem ra so với ngươi trẫm còn giỏi hơn.” Nói xong hắn liền khoanh tay, đắc ý nhìn Tứ gia.
Tứ gia cười nói: “Điều này là đương nhiên rồi ạ, Hoàng Thượng chỗ nào cũng lợi hại hơn thần.”
Khang Hy cười mắng: “Ít nịnh nọt đi, trẫm chẳng qua chỉ đùa vậy thôi, chứ chẳng lẽ sinh con đẻ cái cũng muốn so sao?”
Kiến Ninh thấy thế, liền lại gần ôm lấy Đầu Hổ. Khang Hy chăm chú nhìn nàng một lát, gật gật đầu, vỗ vai Tứ gia, nói: “Ba năm không gặp, trẫm trong lòng mong nhớ khôn nguôi…Cũng may các ngươi bình an vô sự. Aizz, ba năm nay, trẫm lúc nào cũng nhớ tới ngày đó Tiểu Bảo gặp nạn…”
Kiến Ninh và Tứ gia liếc nhau. Tứ gia nói: “Hoàng Thượng, chuyện của quá khứ xin đừng giữ trong lòng. Huống hồ Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên phù hộ cho thần, sao thần có thể chết được? Diêm Vương có muốn mang ta đi cũng phải nể mặt Hoàng Thượng vài phần, ngoan ngoãn đem ta trả lại chốn dương gian.”
Khang Hy đang đau lòng nghĩ chuyện xưa lại bị Tứ gia chọc cho cười, nói: “Ngươi a…Cái gì cũng thay đổi, chỉ có bản lĩnh nịnh hót này là vẫn như xưa…thậm chí còn giỏi hơn xưa.”
Tứ gia nói: “Bình thường thần đâu có vậy, chẳng qua vừa nhìn thấy Hoàng Thượng, cái miệng này mới thao thao bất tuyệt, liên miên không dứt…”
Kiến Ninh bật cười, mà Tứ gia thì nói: “Câu này là Kiến Ninh dạy thần nói.”
Khang Hy lắc đầu, than thở: “Hai người các ngươi…Aizz, coi như trời sinh một đôi.”
Hàn huyên một lát, sợ hai người mệt nên Khang Hy liền bảo về nghỉ trước, có chuyện gì thì chậm rãi nói sau.
Kiến Ninh vốn tưởng rằng sau khi lập hậu, tất nhiên hoàng hậu sẽ ở trong Khôn Ninh cung. Không ngờ Khôn Ninh cung không có ai ở, đám cung nữ thái giám vẫn là những người cũ ngày xưa từng phục vụ Kiến Ninh.
Đầu Hổ thấy Khôn Ninh cung rộng lớn, nơi nơi chốn chốn đều là hoa cỏ thì vui mừng chạy đi chơi.
Kiến Ninh kinh ngạc vô cùng. Tứ gia nói: “Hoàng Thượng đối với ngươi thật tốt vô cùng.”
Kiến Ninh cười: “Ngươi ghen tị sao, ai bảo đó không phải là anh trai ngươi.”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng đối tốt với ngươi cũng giống như là đối tốt với ta, ta việc gì phải ghen tị với chính mình?”
Kiến Ninh “xì” một tiếng, nói: “Đừng có tự đa tình.” Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng liền giơ tay lên đánh yêu Tứ gia, nói: “Lời Hoàng Thượng vừa nói, ngươi nghe rõ chưa? Đồ chết tiệt, năm đó dọa ta sợ quá trời!”
Tứ gia nắm tay nàng, nói: “Được rồi, chuyện đã qua lâu như vậy, sao lần nào nhắc tới nàng cũng muốn đánh ta chứ…vẫn còn chưa hết giận sao?”
Kiến Ninh cả giận nói: “Vĩnh viễn không hết, vừa nhắc tới đã tức chết rồi!”
Tứ gia cúi đầu, nhẹ nhàng hôn bàn tay bé nhỏ của Kiến Ninh, nói: “Được rồi…ta không phải vẫn không có mệnh hệ gì sao? Mọi chuyện ta đều tính toán chu đáo, chỉ là không ngờ nàng lại thương tâm như vậy…Aizz…”
Kiến Ninh nghĩ tới tình hình lúc đó, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Ngươi còn nói, hận ngươi chết đi được!”
Tứ gia nói: “Ta nói ta sẽ lấy nàng, ta đương nhiên không nuốt lời. Nương tử, ngươi cũng nên tin tưởng phu quân một chút mới phải.”
Kiến Ninh hồi tưởng chuyện cũ, nhịn không được rơi lệ, nói: “Lúc ấy suýt nữa hù chết ta, tin tưởng cái đầu nhà ngươi.”
Tứ gia nói: “Được rồi, là ta không đúng, ta xin lỗi nàng lần nữa, được không? Nàng muốn phạt ta thế nào cũng được…”
Đúng lúc này, Đầu Hổ không hiểu từ đâu chạy tới, thấy thế liền vỗ tay, nói: “Vui rồi, cha lại mắc lỗi, lại làm ngựa cho nương cưỡi.”
Kiến Ninh đỏ bừng mặt, vội vàng quát con im miệng. Tứ gia nói: “Đầu Hổ ngoan, con đi ra ngoài tìm các cung nữ tỷ tỷ chơi đi.”
Đầu Hổ thè lưỡi, sau đó chạy ra ngoài. Tứ gia ngoảnh đầu nhìn Kiến Ninh, nói: “Đứa nhỏ chê cười ta rồi kìa…Nàng nể mặt đứa nhỏ, đừng tức giận nữa…”
Năm đó, Tứ gia biết Khang Hy nghi ngờ bản thân, vì vậy liền dựng nên kế hiểm kia. Đối với vợ chồng Quy Tân Thụ, Tứ gia sớm đã nhìn thấu đó là hai kẻ hữu dũng vô mưu. Lúc trước họ bị Ngô Tam Quế lừa bịp, thiếu chút nữa đã ra tay sát hại Ngô Lục Kì, may có Kiến Ninh nhắc nhở nên mới ngăn được thảm kịch, mà cũng vì thế Ngô Lục Kì mới chịu nghe lệnh Tứ gia, dốc sức ngăn cản Ngô Tam Quế.
Sau đó vợ chồng Quy Tân Thụ vào kinh, muốn ám sát Hoàng đế, liền ép Tứ gia trợ giúp. Tứ gia không muốn Khang Hy xảy ra chuyện, nghĩ tới nghĩ lui, liền khống chế đứa con ngốc Quy Chung của hai vợ chồng này, ép họ theo kế hoạch của mình.
Vợ chồng họ Quy yêu con như mạng, mới đầu còn cao giọng đòi chém đòi giết nếu Tứ gia không thả người, nhưng sau khi thấy đứa con bị dùng hình thì liền ngoan ngoãn nghe lời. Bọn họ hỏi Tứ gia muốn họ làm gì, không ngờ Tứ gia lại nói: “Các ngươi muốn ám sát Hoàng Thượng, ta cho các ngươi một cơ hội…Chẳng qua…” Hắn ghé lại gần hai người, nói nhỏ mấy câu.
Vợ chồng họ Quy nghi ngờ không thôi, nhưng thấy đứa con trong tay hắn, không dám không nghe theo, liền cùng Tứ gia diễn một vở kịch rất hay trước mặt Khang Hy.
Tứ gia đơn giản yêu cầu bọn họ thi triển võ công ám sát Khang Hy, hắn sẽ đứng giữa chặn lại. Hai người họ có nhiệm vụ làm thế nào mà khiến hắn nhìn như bị trọng thương sắp chết, nhưng lại không chết.
Hai vợ chồng họ Quy từng hỏi hắn tại sao phải mạo hiểm như vậy thì Tứ gia nói: “Các ngươi muốn ám sát Hoàng đế, ta cũng muốn, nhưng ta muốn đích thân ra tay. Chỉ là hiện giờ Hoàng đế mang lòng nghi ngờ rất nặng với ta, cho nên ta cần phải lấy lại sự tín nhiệm của hắn, như vậy trong tương lai mới có thể thần không biết quỷ không hay, một đao cho hắn về chầu âm phủ…Ta biết hai người các ngươi không đủ sức giết Hoàng đế, cho nên ta muốn các ngươi phối hợp.”
Tứ gia hứa với bọn họ, chỉ cần hắn không chết, nhất định sẽ tha mạng cho Quy Chung. Nhưng nếu hắn chết, đảm bảo đứa con ngốc nghếch của vợ chồng họ Quy sẽ khổ không nói nổi. Nghĩ tới đứa con, lại nghĩ tới Tứ gia cũng cùng mục đích với mình, hai vợ chồng liền gật đầu đồng ý.
Một chưởng kia của Nhị nương, đánh cho Tứ gia hộc máu, nhưng lại không tổn thương đến kinh mạch, chỉ khiến Tứ gia ngất đi. Ngày hôm sau Tứ gia tỉnh lại, biết được Kiến Ninh quá đỗi đau thương nên đã hôn mê một lát thì vô cùng hối hận. Mà sau chuyện này, Khang Hy liền đồng ý tổ chức hôn sự cho hai người bọn họ. Còn chuyện tới phương Tây, hoàn toàn là theo đề xuất của Kiến Ninh.
Kiến Ninh bởi vì biết trăm năm sau, nhà Thanh bế quan tỏa cảng, triều đình lụi bại, bị tám nước liên minh xâu xé thì thầm nghĩ: “Hiện giờ cơ hội tốt mở ra trước mắt, có thể học tập được chút nào của phương Tây thì tốt một phần.”
Kiến Ninh chưa từng kể chuyện tương lai cho Tứ gia, chỉ nói bóng nói gió, nhưng Tứ gia là người kiến thức phi phàm, lại thấy Kiến Ninh nhiều lần “biết trước” tương lai, liền nghe theo nàng, đi tìm Thang Nhược Vọng, Nam Hoài Nhân bàn bạc. Hắn chăm chỉ học tập kiến thức của phương Tây, lại xin Khang Hy cho phép nước ngoài đặt sứ quán tại Trung Nguyên, thúc đẩy giao thương hàng hải giữa các nước, thậm chí còn bắt đầu cho xây dựng những nơi luyện võ để đầu quân cho triều đình – chính là hình thức của trường quân đội trong thời hiện đại.
Khang Hy mới đầu cảm thấy ý kiến này rất mới mẻ, suy nghĩ ba ngày thì đồng ý. Tuy mới chỉ được phép làm thử nghiệm trong diện hẹp, nhưng đối với Kiến Ninh mà nói, đó là một bước đi rất lớn.
Kiến Ninh biết, nếu thi hành rộng khắp, Khang Hy sẽ cảm thấy ngôi vị hoàng đế của mình bị đe dọa bởi văn hóa phương Tây du nhập vào. Nhưng hiện giờ được như vậy, cũng đảm bảo cho dân chúng có thêm kiến thức, không giống như ếch ngồi đáy giếng, bảo thủ không chịu đổi mới, tương lai cũng không nhanh chóng xuống dốc đến mức lãnh thổ bị chia năm xẻ bảy.
Nửa năm sau đó, Khang Hy liên tục phái thuyền “rời bến cảng” đi tới thăm thú các nước phương Tây. Kiến Ninh không muốn cả ngày ở trong cung, nóng lòng muốn đi. Tứ gia hiểu lòng nàng, liền chủ động thuyết phục Khang Hy, xin được đi sứ, lại lén lút mang theo Kiến Ninh…
Ba năm đó, Kiến Ninh cùng Tứ gia đi khắp Mỹ, Anh, Nga, Pháp, Đức tiến hành ngoại giao. Tiếng anh của Kiến Ninh vô cùng tốt, xuất thân lại cao quý, hơn nữa vẻ ngoài xinh đẹp, khiến cho đám quỷ phương Tây vô cùng yêu thích, xưng tụng là “mỹ nhân phương Đông”. Thủ lĩnh các nước đều lấy việc kết bạn với hai người làm vinh dự, không ngừng ban phong tước vị cho Kiến Ninh và Tứ gia.
Lần này bọn họ về nước, là vì muốn mừng sinh nhật Khang Hy. Để chuẩn bị cho chuyện này, thời điểm họ ở phương Tây, đã gửi thiệp mời tới tất cả các nước họ đặt chân tới. Vì vậy, thuyền của Kiến Ninh và Tứ gia cập bờ không lâu thì thuyền của sứ thần các nước Mĩ, Anh, Nhật, Pháp, Đức, Nga, Ý cũng tới.
Mà Khang Hy sớm nhận được thư báo, liền tuyên triệu sứ thần vào cung, mặt ngoài là vì tổ chức sinh nhật, nhưng ngầm ngụ ý muốn khoe khoang đại pháo, ra oai với thiên hạ.
Chờ đám sứ thần tới đông đủ, Khang Hy liền cho mời bọn họ đi thăm thú thao trường luyện tập của binh lính Mãn Thanh. Sứ thần các nước nhìn thấy quân đội tinh nhuệ, trang bị súng kíp đầy đủ thì trợn mắt há mồm, trong lòng run sợ, âm thầm từ bỏ ước mơ mở rộng lãnh thổ quốc gia về phía Trung Nguyên.
Kiến Ninh ngồi bên cạnh Khang Hy, mắt thấy tương lai tương sáng thì mỉm cười. Mà Tứ gia ngồi bên cạnh nàng thì cầm tay Kiến Ninh, nói: “Yên tâm rồi chứ?”
Kiến Ninh nói: “Cũng không hoàn toàn yên tâm, dù sao tương lai…”
Tứ gia nói: “Đã cố hết sức, không oán không hận.”
Kiến Ninh mỉm cười, nói: “Phải!”
Hai người quay đầu lại, đã thấy Khang Hy bước lên đài cao, thẳng lưng ngồi xuống, ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh.
Sứ thần Anh quốc tiến lên trước, tay bưng chén rượu, quỳ xuống đất chúc tụng. Sau đó sứ thần các nước khác lần lượt theo sau, tuy nói tiếng Hán không rõ nhưng cũng khiến Khang Hy mừng rỡ.
Sau khi tổ chức duyệt binh thì khai tiệc.
Lúc này, Kiến Ninh tiến lên, nói: “Kiến Ninh có một lễ vật muốn tặng cho Hoàng đế ca ca.”
Khang Hy cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, nói: “Kiến Ninh?”
Kiến Ninh mỉm cười, nói: “Chỉ là trò trẻ con thôi, Hoàng đế ca ca xin đừng cười.”
Khang Hy ánh mắt ôn hòa, nói: “Mọi chuyện ngươi làm đều ngoài dự đoán của trẫm. Mặc kệ là cái gì, trẫm nhất định sẽ rất thích.”
Kiến Ninh cười: “Tạ ơn Hoàng đế ca ca đã tín nhiệm Kiến Ninh đến vậy!”
Dứt lời, nàng liền giơ tay lên, vỗ nhẹ một cái. Sau đó, không biết từ đâu, hơn trăm nhạc công chậm rãi bước ra, rồi tự sắp xếp, có người vẫn đứng, có người lại ngồi xuống.
Mọi người không hiểu gì, ngơ ngác nhìn đám nhạc công lên dây, sau đó dạo nhạc lên, âm thanh vô cùng hùng hồn.
Khang Hy nhướn mày, nghe trăm người cùng hát: “Dọc theo hình dáng non sông nhấp nhô hiền hoà, ngựa dọc Trung Nguyên, xuôi xuống vùng phía bắc và Giang Nam, đối mặt với gió tuyết bão bùng, bầu bạn cùng đao kiếm, càng thêm quý trọng những năm tháng huy hoàng mà ông trời ban tặng, làm người phải can đảm, làm người sao lại phải sợ khó khăn nguy hiểm, lòng hăng hái nhiệt huyết mãi theo cùng năm tháng, làm người có cay đắng có ngọt ngào, thiện và ác phân rõ ranh giới hai bên, tất cả đều vì giấc mơ mai sau, nhìn gót sắt hùng dũng bước đi khắp cả non sông vạn lý, nắm vững sự xoay chuyển của càn khôn trước mọi sóng gió, máu chìm ngập trong nhân gian, cuộc sống thái bình tươi đẹp, phù hộ cho bậc đế vương sống thêm năm trăm năm nữa”.
Cải biên từ bài hát “Mượn trời xanh thêm năm”. Link nghe:
Âm thanh hùng hồn vang dội bốn phía, dư âm vang mãi không tan.
Ca khúc này vốn là ca khúc mở đầu của phim truyền hình “Khang Hy đại đế” được Kiến Ninh nhớ lại viết ra, lại sửa sửa một chút ca từ, biến thành khúc hát mừng sinh nhật Khang Hy.
Đám nhạc sĩ hát xong, Kiến Ninh liền chậm rãi bước ra chính giữa, sau đó Tứ gia cũng đứng dậy, đi tới bên cạnh nàng. Sứ thần các quốc gia khác thấy thế thì cũng lục tục đứng lên.
Kiến Ninh cầm một bầu rượu, nhìn Khang Hy, chậm rãi quỳ xuống, cao giọng nói: “Thái bình thịnh trị, giang sơn vững bền! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Sau đó, Tứ gia và sứ thần các nước, cộng thêm năm trăm nhạc công, thị vệ diễn võ, thái giám cung nữ cũng nhất loạt quỳ xuống, thanh âm vang đến tận trời: “Thái bình thịnh trị, giang sơn vững bền! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Khang Hy ngồi trên ngôi cao nhìn xuống, bên môi mang theo nét cười, thoáng vuốt cằm. Mà trên đỉnh đầu hắn, hùng ưng giương cánh xoay quanh hồi lâu, bỗng dưng bay lên cao tít tắp, thét dài một tiếng tựa như rồng ngâm.
HẾT