Kiến Ninh phe phẩy cây quạt không biết lấy từ đâu ra, nàng không trả lời câu hỏi của Tứ gia mà chỉ nói: “Tiểu Bảo, ngươi gọi là Tiểu Bảo sao?”
Tứ gia đổ mồ hôi hột, nói: “Chuyện lúc trước ta đã quên sạch, Song Nhi cô nương gọi như vậy thì hẳn đó chính là tên cúng cơm của ta.”
Kiến Ninh ngước mắt nhìn trời, nói: “Thật mau lẹ nhỉ, cứ nói quên sạch là hết tội.”
Tứ gia cười trừ: “Sự thật là vậy mà.”
Kiến Ninh hừ một tiếng, nói: “Ngươi thực chiếu cố thanh mai trúc mã tiểu mỹ nhân tiểu Song Nhi nha.”
Tứ gia thấy nàng đặt nhiều tính từ trước “Song Nhi” như vậy, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, nói: “Ta vốn không định mang theo nàng ấy, tiếc rằng thịnh tình không thể chối từ.”
Kiến Ninh nói: “Đúng vậy, thịnh tình không thể chối từ. Cứ cái đà này, thả ngươi ra ngoài vài hôm, e rằng nửa số thiếu nữ Trung Nguyên đều đi theo ngươi.”
Tứ gia nói: “Công chúa quá lời rồi, ta ra ngoài làm việc cho Hoàng Thượng, làm sao dám không chú tâm được.”
Kiến Ninh nói: “Ngươi nhớ rõ mình làm việc cho Hoàng đế ca ca là tốt rồi. Khoan, lần này bắt đám Lạt ma, có phát hiện ra chuyện gì không?”
Hai người nói một lúc, một bên cố gắng nỗ lực hỏi Kiến Ninh xuất cung thế nào, một bên lại nỗ lực lảng tránh vấn đề, cuối cùng liền nói tới chuyện Lạt ma.
Tứ gia nhìn Kiến Ninh, Kiến Ninh cũng nhìn lại hắn. Tứ gia tối hôm qua nhìn thấy Kiến Ninh, ban đầu nghi hoặc không thôi, nhưng sau đó thấy nàng ngoan ngoãn bất thường trước mặt Lão hoàng gia thì cũng đoán biết được vài phần.
Thứ nhất, hắn biết thân phận của Kiến Ninh. Thứ hai, hắn biết thân phận của Lão hoàng gia. Có thể nói, hắn là kẻ đặc biệt nhất trong số những người có mặt đêm qua, bởi đám Trương Triệu chỉ biết Kiến Ninh là công chúa, mà đám hòa thượng Thanh Lương Tự lại chỉ biết Hành Si là Thuận Trị đế.
Bởi vậy, Tứ gia hiểu rõ, Kiến Ninh tuyệt đối không vô duyên vô cớ thân thiết với một tăng nhân bình thường, hơn nữa còn nói chuyện thâu đêm, khi bước ra mắt còn ngấn lệ. Qua chuyện này có thể thấy, Kiến Ninh nhất định cũng biết thân phận của Lão hoàng gia, chỉ là, nàng làm sao biết được tin tức này?
Tứ gia nghe Kiến Ninh hỏi, liền nói: “Cũng không tra thêm được gì, chỉ biết họ đang tìm một người thôi.”
Kiến Ninh hỏi: “Người nào?”
Tứ gia nói: “Ta cũng không biết, chỉ biết là hòa thượng trong Thanh Lương Tự.”
Hai người lại nhìn nhau hồi lâu, ngầm thăm dò suy nghĩ của đối phương.
Một lát sau, Kiến Ninh nói: “Người sáng mắt không nói tiếng lóng, ngươi thành thật nói đi, Thanh Lương Tự rốt cục giấu người nào đáng giá để đám Lạt ma huy động toàn bộ lực lượng truy bắt?”
Tứ gia nói: “Tất nhiên là người đứng trên muôn vạn người rồi.”
Kiến Ninh nói: “Trong thiên hạ này, trừ Hoàng đế ca ca của ta, còn kẻ nào đứng trên muôn vạn người nữa?”
Tứ gia nói: “Công chúa nói chuyện thâu đêm với Hành Si đại sư, chẳng lẽ không tìm ra manh mối sao?”
Kiến Ninh nhìn hắn, nói: “Ta tìm ra manh mối thì sao, cần thiết phải thông báo với ngươi ư? Hiện giờ ta còn chưa biết phải xưng hô với ngươi thế nào đây? Tiểu Bảo? Tiểu Quế Tử? Hay là một cách gọi khác nữa?”
Tứ gia hoảng sợ, hắn vốn định thăm dò Kiến Ninh, không ngờ khả năng phản do thám của nàng lại tốt như vậy, nhanh như chớp đã quả bóng trách nhiệm về phía hắn. Tứ gia nhìn Kiến Ninh, Kiến Ninh lại cười: “So với Hoàng đế ca ca, ta quả thực biết nhiều về ngươi hơn, có phải hay không? Ít nhất thì ta và ngươi đều biết ngươi là thái giám giả, mà Hoàng đế ca ca thì không.”
Liếc mắt nhìn Tứ gia một cái, Kiến Ninh nói tiếp: “Sau khi trở về ngươi cứ bẩm báo đầy đủ mọi chuyện với Hoàng đế ca ca đi, rồi ta sẽ nói đỡ cho, như vậy thì ngươi sẽ dễ dàng khôi phục thân phận hơn. Với tài trí của ngươi, hẳn sẽ sớm nhanh chóng thăng quan phát tài nhỉ? Ngươi xem, ta nói như vậy đã hợp lòng ngươi chưa?”
Tứ gia chắp tay nói: “Đa tạ công chúa.”
Kiến Ninh giải quyết xong chuyện này liền nói sang chuyện khác: “Người gầy như que củi khi nãy kia, ngươi có biết là ai không?”
Tứ gia đáp: “Không biết.”
Kiến Ninh nói: “Đó là người của Thần Long đảo.”
Tứ gia nhớ tới “Chương Lão Tam” trên núi kia, nhíu mày: “Hắn là người trong Thần Long giáo?”
Kiến Ninh gật đầu.
Tứ gia nói: “Hắn muốn Tứ thập nhị chương kinh…Công chúa, người biết Tứ thập nhị chương kinh không?”
Kiến Ninh nói: “Cái này…Ta…không biết rõ lắm.”
Tứ gia nhìn nàng, nói: “Ta nhớ mang máng ta đã từng nhìn thấy mấy chữ này ở chỗ nào đó…”
Kiến Ninh vội hỏi: “Nhìn thấy ở đâu? Nếu ngươi có kinh thư trong tay thì phải lập tức mang tới cho ta, nhớ chưa.”
Tứ gia nói: “Vì sao?”
Kiến Ninh nói: “Đừng có hỏi nhiều như vậy, của ngươi chính là của ta, mà của ta vẫn là của ta, đạo lí nhỏ như vậy cũng không hiểu à?”
Nàng hùng hồn nói, giống như thể hành vi “cướp bóc trắng trợn” kia là điều hiển nhiên. Tứ gia chỉ còn biết cười khổ: “Đã biết.”
Kiến Ninh nhoẻn miệng cười: “Người vừa rồi, gọi là Bàn đầu đà. Ngươi không cần hỏi vì sao ta biết, ta thông minh lanh lợi thiên hạ vô song như vậy, tất nhiên chỉ cần giở chút thủ đoạn thì hắn đã khai hết sạch sành sanh rồi. Còn kinh thư kia, ngươi yên tâm, hắn bị ta lừa đã đem chuyện này quên hết.”
Tứ gia nói: “Hắn gầy như vậy mà lại tên là Bàn đầu đà, thật kỳ quái. Công chúa anh minh, không biết có thể nói cho ta biết công chúa dùng thủ đoạn gì hay chăng?”
Kiến Ninh nói: “Nhớ lại thì thật buồn cười, ngươi có biết tại sao hắn lại khiêng tảng đá to kia đi không?”
Tứ gia nói: “Không biết.”
Kiến Ninh tủm tỉm cười, kể toàn bộ chuyện nàng lừa gạt Bàn đầu đà cho Tứ gia nghe, Tứ gia thấy nàng quả nhiên thủ đoạn cao minh, không khỏi gật gù khen ngợi: “Công chúa quả thực thông minh hơn người.”
Kiến Ninh nói: “Điều này là đương nhiên, ngươi cũng đâu phải mới quen biết ta. Ta từ khi sinh ra đã thông minh hơn người rồi mà…Cho nên, nếu đã biết vậy thì ngươi cũng nên cẩn thận chút a, tốt nhất đừng nghĩ lừa gạt ta làm chuyện xấu…”
Tứ gia cười cười: “Tất nhiên ta không dám rồi, xin công chúa yên tâm.”
Song Nhi cùng đám Trương Khang Niên theo sau, thấy Tứ gia và Kiến Ninh trò chuyện vui vẻ thì không khỏi ghen tị nói: “Tiểu Bảo cùng Ninh đại nhân hình như rất hợp nhau thì phải, mấy ngày nay Tiểu Bảo cũng không thèm để ý tới ta nữa.”
Khi nãy Kiến Ninh hỏi nàng, Tứ gia có “bắt nạt” nàng hay không, Song Nhi trong lòng liền dấy lên cảm giác kì quái vô cùng. Bởi trước kia khi ở Lệ Xuân Viện, hai người tuy còn nhỏ, nhưng Vi Tiểu Bảo trời sinh bản tính háo sắc, luôn luôn tìm thời cơ “sờ soạng” nàng. Song Nhi cũng không chấp nhặt với hắn, bởi nàng luôn nghĩ hắn vẫn còn là một đứa trẻ.
Nhưng, điều quái lạ là sau khi gặp lại, Vi Tiểu Bảo dường như đã thay đổi thành một người khác, đừng nói là sờ tay, thậm chí ngay cả một cái liếc mắt không đúng mực cũng không có.
Suốt dọc đường từ Trang gia tới bây giờ, Song Nhi nhẩm tính số lời Tứ gia nói với mình thậm chí còn kém xa đám người Trương Triệu Phong Lí, bởi vậy nàng nghĩ chẳng lẽ Tiểu Bảo đã chán ghét mình rồi sao?
Giờ phút này, thấy Tứ gia và Kiến Ninh thân mật như vậy, Song Nhi không khỏi ai oán thở than.
Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền biết rõ thân phận của Kiến Ninh, lại cũng biết Tứ gia chẳng qua chỉ là thái giám, nếu dám không hầu chuyện công chúa ư, ngươi chán sống rồi hả? Còn Song Nhi, dù có tốt đến đâu thì nàng chẳng qua cũng chỉ là một bé gái mồ côi, không thân không thế, nếu như nảy sinh mâu thuẫn với Kiến Ninh, e rằng người thiệt nhất chính là nàng.
Vì thế, Trương Triệu nhìn nhau, đồng thời cùng nói: “Song Nhi cô nương, cô đừng giận, hai người bọn họ bàn chuyện công thôi.”
Triệu Tề Hiền lại nói thêm: “Đúng vậy, đúng vậy, được đại quan yêu mến, đó là phúc phận của Quế công tử.”
Song Nhi trong lòng chua xót, lại hỏi: “Vị Ninh đại nhân kia, rốt cuộc là nam hay là nữ vậy?”
Một vấn đề vốn dĩ tưởng như vô cùng đơn giản nhưng lại trở thành nan đề đối với hai gã thị vệ. Trương Khang Niên vò đầu bứt tai không biết nên đáp thế nào, đột nhiên nảy ra một ý, giở giọng cợt nhả: “Ninh đại nhân, đại nhân đại nhân, Song Nhi, ngươi nói xem ngài ấy là nam hay nữ?”
Cách đáp này quả thực vô cùng xảo quyệt, bề ngoài như đã trả lời, nhưng thực chất cái gì cũng không nói. Trương Triệu hai người chọn cách này, cũng là bởi trong lòng yêu quí Song Nhi, thấy nàng ngây thơ khờ dại thì không nỡ trực tiếp mở miệng dối lừa.
Quả nhiên là Song Nhi trúng kế, nàng vỗ tay cười nói: “Đại nhân đại nhân, đương nhiên là nam rồi. Ta thực là ngốc a, cảm ơn hai vị đại ca, ta đã biết rồi.”
Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền liếc nhìn nhau, trên mặt mang đầy vẻ bất đắc dĩ.
Mà đằng trước, Kiến Ninh nói với Tứ gia: “Thôi, cũng nói để ngươi yên tâm, ta lần này là phụng chỉ xuất cung, còn mang theo kim bài của Hoàng đế ca ca nữa.”
Tứ gia ngạc nhiên: “Hoàng Thượng cho phép công chúa ra ngoài cung sao?”
Kiến Ninh nói: “Cho phép hay không cũng phải nhìn xem ta lấy cớ gì để xin. Nếu ta nói ta ra ngoài chơi, như vậy chắc chắn là không. Mà nếu ta nói ta đi tìm ngươi, ta thề Hoàng đế ca ca không những không cho mà có khi còn phải nghe giáo huấn nữa kìa…”
Nói tới đây, nàng ho nhẹ một tiếng, quét mắt nhìn Tứ gia, “Ta chỉ là nêu ví dụ thôi, giả dụ ý mà, chứ không phải là ta muốn ra ngoài tìm ngươi, hiểu rồi chứ?”
Tứ gia khom người: “Hiểu được.”
Kiến Ninh lúc này mới nói tiếp: “Ngươi còn nhớ hai người Thang Nhược Vọng và Nam Hoài Nhân không?”
Tứ gia nói: “Là hai người truyền đạo Tây Dương?”
Kiến Ninh nói: “Đúng vậy, đó chính là cớ ta dùng. Xin phép Hoàng đế ca ca cho đi cùng Nam Hoài Nhân.”
Tứ gia thoáng cả kinh, hỏi: “Làm sao lại có thể như vậy?”
Kiến Ninh nói: “Ngươi cũng biết đấy, ta học tập cùng hai người Tây Dương kia, sau đó họ khen ta hết lời. Mà nghe nói lần này ở Hà Nam có hiện tượng lạ, Nam Hoài Nhân muốn tới xem, vì vậy nên ta xin Hoàng đế ca ca cho ra ngoài mở mang đầu óc.”
Tứ gia vẫn còn nghi ngờ, lại hỏi: “Hoàng Thượng đồng ý chỉ vì như vậy?”
Kiến Ninh nói: “Tất nhiên là không đơn giản như thế, ta còn phải xúi giục Thang Nhược Vọng, Nam Hoài Nhân làm công tác tư tưởng một thời gian.”
Tứ gia nói: “Ngay cả như thế cũng không…”
Kiến Ninh cười ha ha, ngắt lời: “Nếu thêm một thái hậu nữa thì sao?”
Tứ gia nhíu mày, kinh ngạc nói: “Thái hậu cũng đồng ý cho công chúa xuất cung?”
Kiến Ninh gật gật đầu: “Thái hậu là mẹ ruột của ta, tất nhiên sẽ lo lắng cho ta, chỉ cần ta phân tích rõ thiệt hơn cho bà thì tất nhiên bà đồng ý rồi. Hơn nữa, Thang Nhược Vọng, Nam Hoài Nhân cũng nói, công chúa nước Bỉ cũng được thoải mái xuất cung. Hoàng đế ca ca cũng không phải không muốn ta biết thêm kiến thức, chẳng qua Hoàng đế ca ca lo lắng cho an nguy của ta, lại sợ mất mặt hoàng gia mà thôi. Chỉ cần ta liên tục cầu xin, tất nhiên sẽ đồng ý rồi.”
Tứ gia thở dài: “Công chúa cầm thánh chỉ ra khỏi cung, chuyện này so với lên trời còn khó hơn, vậy mà công chúa lại làm được, quả thực khiến nô tài tâm phục khẩu phục.”
Kiến Ninh ha ha cười, nói: “Lên trời có khó đến đâu thì trước mặt bản công chúa cũng trở nên đơn giản…” Nghĩ đến đây, nàng lại nhịn không được nổi hứng đọc thơ, liền thì thầm: “Thục đạo chi nan, nan ư thướng thanh thiên, ô hô…”
Thục đạo chi nan, nan ư thướng thanh thiên: Đường Thục thật khó đi, khó như lên trời xanh. Đây là câu thơ trong bài Thục đạo nan của Lý Bạch. Xem toàn bài tại —Ly-Bach.htm
Kiến Ninh chỉ nhớ rõ mỗi mấy chữ này trong bài thơ, cho nên đọc xong thì ngắc ngứ tắc tị.
Tứ gia nghe được thì kinh ngạc vô cùng, không ngờ một kẻ suốt ngày rong chơi như Kiến Ninh cũng biết thơ Lý Bạch, đang định mở miệng khen ngợi, không ngờ nàng lại “ô hô” hai tiếng rồi dừng.
Vì vậy, hắn trợn mắt nhìn Kiến Ninh, nói: “Ô hô cái gì?”
Kiến Ninh hừ một tiếng: “Ô hô nghĩa là đoạn sau ta quên mất tiêu rồi, cho nên ô hô ai tai.”
Tứ gia bật cười, lắc đầu đọc tiếp: “Thục đạo chi nan, nan ư thướng thanh thiên, Tàm Tùng cập Ngư Phù, Khai quốc hà mang nhiên! Nhĩ lai tứ vạn bát thiên tuế, bất dữ Tần tái thông nhân yên. Tây đương Thái Bạch, hữu điểu đạo, khả đĩ hoành tuyệt Nga Mi điên. Địa băng sơn tồi tráng sĩ tử, nhiên hậu thiên thê thạch sạn phương câu liên…”
Cả cái đoạn trên dịch ra thế này (nói chung khuyến khích mọi người nếu hứng thú thì ấn vào cái link phía trên mà đọc) Đường Thục thật khó đi như lên trời. Tàm Tùng, Ngư Phù vua thuở trước,Mở nước, mịt mù mây khơi vơi. Bấm tay bốn vạn tám ngàn năm, Thoáng khói, thoáng người, xa ải Tần. Đường chim bay, núi Thái Bạch chắn, Nga Mi may vượt qua mây tầng. Đất sụt, núi lở tráng sĩ chết, Thang trời bậc đá đành xếp thành.
Kiến Ninh nhìn hắn chắp tay sau lưng, chậm rãi vừa đi vừa ngâm thơ, thanh thản thong dong mà lại mang theo khí chất hiên ngang khiến lòng người khuynh đảo.
Lòng hiếu thắng nổi lên, Kiến Ninh bèn tỏ ra khinh thường, nói: “Biết bài này thì ngươi giỏi lắm sao? Hừ, ta còn biết, đúng rồi…‘Tầm dương giang đầu dạ tống khách.
Phong diệp dịch hoa thu sắt sắt’…”
Tầm dương giang đầu dạ tống khách. Phong diệp dịch hoa thu sắt sắt: Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách. Quạnh hơi thu , lau lách đìu hiu. Đây là câu thơ trong bài Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị. Toàn bài xem tại:
Tứ gia lại một lần nữa kinh ngạc nhìn Kiến Ninh: “Công chúa cũng biết Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị sao?”
Kiến Ninh nói: “Đương nhiên là ta biết rồi, sao, có thể đọc tiếp được không? Đọc thử ta nghe xem.”
Tứ gia nói: “Tỳ bà hành thật sự quá dài, hơn nữa mang nặng tình nữ nhi cho nên ta không thích lắm, chỉ nhớ có hai câu rất hay là ‘Ngân bình sạ phá thủy tương bỉnh
Thiết kỵ đột xuất đao thương minh’. Hay, thật sự rất hay.”
Ngân bình sạ phá thủy tương bỉnh. Thiết kỵ đột xuất đao thương minh: Bình bạc vỡ tuôn đầy dòng nước. Ngựa sắt giong, xô xát tiếng đao
Kiến Ninh che miệng cười.
Tứ gia đang chìm trong cảm hứng thi ca, thấy nàng cười liền hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Kiến Ninh nói: “Ngươi thực dâm đãng a…chậc chậc, thực dâm đãng.”
Tứ gia đen mặt, nói: “Hai câu này khí thế hào hùng như vậy, hà cớ gì nói là dâm đãng. Kẻ nào to gan dám xuyên tạc thơ cổ?”
Kiến Ninh nói: “Ta làm sao biết được, ta cũng muốn tự mình bắt được hắn, đem hắn đánh đến nỗi mẹ hắn cũng không nhận ra a.”
Tứ gia cười, nói: “Cũng không cần làm vậy. Trên đời có câu ‘mỗi người một ý’, ý tứ chính là cùng một sự việc giống nhau, mỗi kẻ nhìn vào sẽ có một suy nghĩ riêng. Chẳng qua kẻ kia không lĩnh ngộ được ý văn hào hùng, mới xuyên tạc thành ý xấu, thật sự là…”
Kiến Ninh nói: “Ta muốn hỏi…”
Tứ gia dừng lời, nói: “Hỏi gì?”
Kiến Ninh nói tiếp: “Làm sao ngươi biết nhiều thứ như vậy?”
Tứ gia giật thột, âm thầm mắng bản thân không ngớt: “Ta thật là ngu ngốc, tại sao trước mặt nàng lại quên mất phải giả trang Vi Tiểu Bảo chứ? Còn ngâm thơ nữa…tên vô lại kia đừng nói không biết thơ ca, ngay cả chữ hắn còn chẳng nhận ra đâu.”
Tứ gia đang nghĩ cách che lấp sơ hở thế nào thì Song Nhi đã chạy tới, gọi: “Tiểu Bảo, các ngươi nói gì mà cao hứng vậy?”
Kiến Ninh nói: “Chúng ta ngâm thơ.”
Tứ gia nghe vậy lại càng thêm buồn bực. Bởi vì Song Nhi quả nhiên nói: “Ngâm thơ? Tiểu Bảo, ngươi biết ngâm thơ từ khi nào vậy?”
Kiến Ninh cười nói: “Không phải ngâm thơ, là ngâm ẩm, ẩm trong ẩm ướt đó.”
Tứ gia nghe Kiến Ninh nói vậy thì trừng mắt nhìn nàng, trong đầu không khỏi liên tưởng đến từ “dâm đãng” vừa rồi.
Song Nhi nghe Kiến Ninh giải thích thì không hiểu gì, liền hỏi: “Nghĩa là sao cơ?”
Kiến Ninh thản nhiên chỉ xuống đất, nói: “Song Nhi ngoan, ngươi xem, tối qua sương dày, nên mặt đường đầy nước rất trơn, giày của chúng ta đều bị ẩm hết cả. Cho nên ta và hắn chính là đang ngâm ẩm, so xem giầy ai ướt nhiều hơn a…”
Song Nhi bật cười, mà Tứ gia nghe mấy lời nói nhăng nói cuội của Kiến Ninh thì tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ, lắc lắc đầu.
Đoàn người rất nhanh đã xuống tới chân núi, đi qua một thôn nhỏ. Kiến Ninh sai bọn thị vệ đi tìm chỗ nghỉ tạm, rồi nói với Tứ gia: “Nam Hoài Nhân đang ở cách xa chỗ này tầm ba trăm dặm, ta phải quay về với hắn. Không bằng ngươi mang Song Nhi và thị vệ quay về kinh trước đi.”
Tứ gia nói: “Để ta đi cùng công chúa.”
Kiến Ninh cười tủm tỉm: “A? Ngươi muốn săn sóc ta sao?”
Tứ gia nói: “Là để phòng nếu có chuyện không may xảy ra với công chúa.”
Kiến Ninh nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền nói: “Vậy cũng được, chúng ta cùng nhau đi, có điều…ta chỉ sợ lại đụng phải đám người Thần Long giáo. Tốt nhất là mau mau tìm được Nam Hoài Nhân rồi về kinh.”
Tứ gia gật gật đầu.
Lại qua hai ngày, rốt cục bọn họ đã sắp sửa tới được chỗ của Nam Hoài Nhân.
Nhưng trời không chiều lòng người. Đêm đó, Kiến Ninh quyết định ngủ lại ở quán trọ ven đường. Sáng hôm sau, Tứ gia tỉnh dậy sớm, lúc đi ngang qua phòng của Kiến Ninh lại thấy cửa chỉ khép hờ, thì kinh hãi không thôi, vội vàng đẩy cửa ra, đã thấy phòng không một bóng người, chỉ còn một tờ giấy đặt trên bàn.
Tứ gia cầm tờ giấy lên, cúi đầu đọc: muốn cứu người thì ra bến tàu.
Hắn nắm chặt tờ giấy trong tay, chạy tới phòng của Trương Khang Niên, hỏi: “Công chúa đâu?”
Trương Khang Niên nói: “Không phải là công chúa vẫn ở trong phòng sao?”
Tứ gia dậm chân một cái, quát: “Đã xảy ra chuyện rồi! Mau triệu tập mọi người, đi theo ta!”
Trương Khang Niên thấy Tứ gia sốt ruột như vậy thì biết là chuyện lớn rồi, vội vàng đi gọi tất cả đám thị vệ. Tứ gia mang theo mọi người, mau chóng chạy ra ngoài.
Mà sau khi bọn họ khuất bóng thì ở sau quán trọ, một người đẩy cửa nhà vệ sinh ra, bóp chặt mũi nói: “Đáng giận a, WC công cộng thật chả bao giờ tử tế được…Nhưng mà ta hết chịu nổi rồi, nếu không đi sẽ bị táo bón mất…Kệ đi, táo bón thì táo bón, cùng lắm thì về cung kêu thái y kê đơn thuốc uống là xong.”
Người này không ngờ lại chính là Kiến Ninh.
Nàng nhăn nhó đi lên lầu, thấy mọi người đều biến mất không còn tăm hơi thì sửng sốt không hiểu gì cả.
Cũng may, tiểu nhị và chủ quán thấy đoàn người của Tứ gia đi, liền chạy lên phòng đi thu dọn, gặp Kiến Ninh đang ngơ ngác đứng ngoài cửa thì vội hỏi: “Khách quan, ngài chưa đi sao?”
Kiến Ninh nói: “Những người kia đâu? Sao không còn một ai thế này? Chẳng lẽ họ đi ăn sáng rồi à?”
Tiểu nhị nói: “Không phải đâu, khách quan, bọn họ vừa rồi là ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, dường như có chuyện gì đó gấp lắm, chỉ kịp hỏi chúng ta bến tàu ở đâu rồi chạy đi. Đúng rồi, hình như họ nói đi cứu người gì đó.”
Kiến Ninh kinh hãi, kêu to: “Cứu ai?”
Tiểu nhị đáp: “Tiểu nhân cũng không biết, chỉ thấy vị công tử đi đầu có vẻ rất sốt ruột…nếu như không phải khách quan còn ở đây thì tiểu nhân đã nghĩ là bởi vì họ muốn cứu ngài a.”
Kiến Ninh tim đập thình thịch, thò tay lấy một thỏi bạc ra, nói: “Mau, kiếm cho ta một con ngựa nhanh nhất ra đây!”
Tiểu nhị thấy bạc thì vội vàng cầm lấy, vâng dạ liên tục. Một lát sau, quả nhiên gã dẫn một con ngựa to béo tới. Mà nhìn thấy con ngựa uy phong này, Kiến Ninh nhịn không được lùi lại mấy bước, lúc này mới nhớ ra bản thân nàng còn chưa biết cách lên ngựa.