Tứ gia nghe đến ba chữ “núi Ngũ Đài”, đáy lòng liền dao động mãnh liệt. Những bí ẩn về hoàng thất Đại Thanh luôn được chôn giấu rất sâu, mà hắn lại vừa vặn biết được một chuyện có liên quan đến núi Ngũ Đài.
Sử sách ghi lại, năm đó Thuận Trị đế vô cùng sủng ái Đổng Ngạc phi, vì thế sau khi nàng qua đời, ông cũng nhắm mắt xuôi tay, ban chiếu lập Khang Hy lên làm Hoàng đế. Nhưng Tứ gia lại nghe trong cung có lời đồn khác, rằng Thuận Trị đế thật ra chưa ra đi, mà là lựa chọn giả chết “lánh đời”, xuất gia tu hành ở núi Ngũ Đài. Bởi vậy, đối với Tứ gia mà nói, địa phương kia luôn là chốn phủ đầy bí ẩn.
Hiện giờ nghe Khang Hy nói tới hành tung kì quái của bọn Lạt ma, khiến hắn không khỏi liên tưởng đến chuyện này, trong lòng âm thầm nghĩ: “Là trùng hợp, hay là có nguyên nhân không thể để người khác biết đây.”
Khang Hy thấy Tứ gia có vẻ chần chừ, liền mở miệng: “Sao vậy Tiểu Quế Tử, ngươi không muốn đi sao?”
Tứ gia vội nói: “Hoàng thượng đã giao phó cho nô tài, nô tài nào dám không muốn. Nô tài nguyện ý làm tai mắt cho Hoàng thượng, thay người trông chừng đám Lạt ma kia.”
Khang Hy thấy hắn đã đồng ý, mới cười nói: “Trẫm thật ra cũng không nỡ để ngươi đi, chẳng qua…những người khác trẫm không thể hoàn toàn tin tưởng. Trẫm tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi cũng đừng khiến trẫm thất vọng.”
Tứ gia nói: “Hoàng thượng tin tưởng nô tài như vậy, nô tài cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không chối từ.”
Khang Hy cười nói: “Mụ nội ngươi, gần đây chăm chỉ học tập không ít nha, cuối cùng cũng dùng đúng được thành ngữ.”
Tứ gia giật nảy, trong lòng thầm mắng bản thân không cẩn thận, nhưng rất nhanh mỉm cười nói: “Nô tài nghe người ta nói, cái gì đó…Gần đèn thì rạng. Cho nên nô tài nghĩ, bởi vì nô tài đi theo Hoàng thượng cho nên học vấn tự nhiên được mở rộng.”
Khang Hy nói: “Mụ nội ngươi, quả thực là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà. Chưa quá ba câu đã không quên nịnh nọt rồi.” Ngoài lời tuy trách mắng, nhưng khóe miệng lại lộ ra tươi cười vô cùng thích thú.
Trong lúc quân thần hai người kia đang kẻ tung người hứng khen ngợi lẫn nhau thì Kiến Ninh đánh tiếng bước ra: “Hoàng đế ca ca, Tiểu Quế Tử làm gì mà người vui vẻ vậy?”
Khang Hy và Tứ gia cùng quay đầu lại, nhìn thấy trước mắt là một thiếu niên mi thanh mục tú đang tươi cười sáng lạn thì ngẩn người.Tứ gia rất nhanh nhận ra Kiến Ninh, bởi hắn đã từng thấy bộ dạng nàng lúc giả thái giám. Ngược lại Khang Hy kinh ngạc không thôi, cười nói: “Kiến Ninh, sao lại trang điểm thành bộ dạng này?”
Kiến Ninh nói: “Ta lấy quần áo của Hoàng đế ca ca, nên tất nhiên phải trang điểm cho phù hợp rồi.” Nói xong, nàng liền xoay một vòng trước mặt Khang Hy, nói tiếp: “Thế nào, Hoàng đế ca ca, ta mặc bộ này không tệ chứ?”
Khang Hy cười nói: “Không tệ, dáng người của ngươi mặc đồ hai năm trước của trẫm rất thích hợp. Nhưng mà ngươi a, nhớ không được mặc thế này chạy loạn trong cung. Lỡ may Thái hậu nhìn thấy thì nhất định sẽ không vui.”
Kiến Ninh nói: “Ta đâu có ngốc mà mặc thế này chạy tới trước mặt Thái hậu, chẳng qua ta ỷ được Hoàng đế ca ca sủng ái nên mới làm xằng làm bậy trước mặt người thôi.”
Đáy mắt Khang Hy ngập vẻ cưng chiều, nói: “Ngươi cũng biết là mình vừa làm xằng làm bậy cơ đấy? Xem ra khi nãy trẫm đánh chưa đủ đau cho nên chưa biết sợ phải không?”
Kiến Ninh liền nhào vào lòng hắn làm nũng: “Kiến Ninh sao lại không biết sợ, Hoàng đế ca ca, người rõ ràng là muốn bắt nạt ta.”
Tứ gia khoanh tay đứng một bên, không hề lên tiếng. Khang Hy nhìn hắn một cái, liền nói với Kiến Ninh: “Đêm nay náo loạn đủ rồi, nào, để trẫm đưa ngươi về Khôn Ninh cung.”
Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca, ta tự về cũng được, người sai Tiểu Quế Tử đi cùng ta đi.”
Khang Hy ngẩn ra, rất nhanh liếc Tứ gia một cái, lắc đầu nói: “Vẫn cứ để trẫm đưa ngươi đi, như vậy trẫm thấy yên tâm hơn.”
Kiến Ninh thấy không thể đòi được cơ hội đi riêng với Tứ gia, liền nói: “Vậy làm phiền Hoàng đế ca ca rồi.”
Khang Hy cười: “Đi thôi” rồi vỗ bả vai của Kiến Ninh. Lúc bước qua chỗ Tứ gia đứng, hắn lại nói: “Tiểu Quế Tử, ngươi cũng về nghỉ đi. Chuyện vừa rồi trẫm nói với ngươi…Minh nhi sẽ nói cặn kẽ sau.”
Tứ gia gật đầu phụng mệnh. Mà Kiến Ninh thì nhân cơ hội đó, hỏi: “Hoàng đế ca ca, là chuyện gì vậy?”
Khang Hy nói: “Là chuyện trong triều, ta sai Tiểu Quế Tử đi làm.”
Kiến Ninh nói: “Ta có thể giúp không?”
Khang Hy vòng tay ôm lưng nàng: “Ngươi tự chăm sóc tốt bản thân chính là giúp đỡ lớn nhất đối với trẫm rồi.”
Kiến Ninh đành phải theo Khang Hy ra ngoài, không quên lườm Tứ gia một cái. Tứ gia nhìn thấy, nhưng khuôn mặt vẫn vô cảm như cũ, chẳng biết có hiểu ý nghĩa của nó hay không.
Khang Hy đưa Kiến Ninh về Khôn Ninh cung xong, lại căn dặn đám cung nữ thái giám phải hầu hạ công chúa cho tốt mới khởi giá quay về Càn Thanh cung. Kiến Ninh chờ Khang Hy rời đi, lập tức chạy đi xem vết thương của Tiểu quận chúa Mộc Kiếm Bình. Mộc Kiếm Bình sau khi được Thái hậu bẻ lại khớp thì đã đỡ hơn, nhưng bị chạm vào thì vẫn còn đau. Kiến Ninh liền sai cung nữ lén đi mời Thái y tới khám cho nàng.
Thái y cấp thuốc xong, Kiến Ninh lại tiếp tục an ủi Tiểu quận chúa, dỗ dành nàng đi ngủ thì mới về phòng của mình.
Về đến phòng, Kiến Ninh không ngừng nghĩ tới tương lai mở ra trước mắt Tứ gia. Nàng biết rõ chuyến này đi đối với Tứ gia là nguy hiểm vạn phần, quả thực có thể nói là thập tử nhất sinh.
Nhưng nghĩ tới Tứ gia là loại người gì – ngay cả Liễu Yến cũng chết trên tay hắn – nàng liền lắc đầu không thôi. Hắn thủ đoạn như vậy, e rằng cũng không dễ chết được.
Là phúc hay họa, cũng là do tự hắn chọn thôi. Dù sao hiện giờ Hải Đại Phú đã chết, Vi Tiểu Bảo chân chính biết bí mật hậu cung cũng không còn tồn tại, Tứ gia lại hoàn toàn mờ mịt với thân phận Thái hậu, cho nên hắn sẽ không có lí do gì mà nói chuyện này với lão Hoàng đế Thuận Trị…Cứ cho hắn ở núi Ngũ Đài tìm được Thuận Trị thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là kinh ngạc một hồi mà thôi…Hơn nữa Kiến Ninh cũng thật muốn biết, nếu cháu nội gặp ông mà không thể nhận sẽ thế nào a? Liệu rằng hắn có giống Vi Tiểu Bảo “trung thành và tận tâm” kia, kể lại trung thực tất cả mọi chuyện cho Khang Hy không?
Kiến Ninh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thân nàng tuy rằng biết rõ một vài nội dung của truyện, nhưng lại không thể khống chế được sự thay đổi của nó, khiến cho mọi thứ trước mắt đến bây giờ vẫn chỉ là một màn sương mù dày đặc. Cứ miên man suy nghĩ lung tung như vậy, Kiến Ninh dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Kiến Ninh đã vội vàng rửa mặt, dẫn theo cung nữ thái giám ra khỏi Khôn Ninh cung. Nàng vốn muốn ngay lập tức đi tìm Tứ gia, không ngờ mới đi được nửa đường, đã thấy hắn đang đi hướng ngược lại. Mà nhìn vào đôi mắt người kia, nàng khẳng định hắn cũng đang muốn tìm nàng.
Kiến Ninh liếc mắt nhìn Tứ gia một cái, rồi hờ hững nói: “Các ngươi đứng yên ở đây.”
Đám cung nữ thái giám phía sau nàng hiểu ý, lập tức cúi đầu tuân mệnh.
Kiến Ninh tiến lên vài bước, nhìn Tứ gia hành lễ: “Nô tài tham kiến công chúa.”
Nàng vung nhẹ tay áo lên: “Miễn lễ.”
Nhìn xung quanh không có ai, Kiến Ninh mới dám lại gần Tứ gia, hỏi: “Tiểu Quế Tử, ngày hôm qua Hoàng đế ca ca nói gì với ngươi?”
Tứ gia đáp: “Hoàng thượng sai nô tài làm một việc.”
Kiến Ninh hỏi: “Chuyện gì?”
Tứ gia nói: “Công chúa, người không phải đã nghe hết rồi sao?”
Kiến Ninh thấy hắn đã biết thì hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó chỉ cười: “Ngươi cũng rất thông minh. Nói đi, làm sao ngươi biết bản công chúa đã nghe hết?”
Tứ gia mỉm cười, nói: “Nô tài chỉ là đoán mò thôi.”
Kiến Ninh thấy hắn cười xảo quyệt như vậy, chỉ có thể dở khóc dở cười nói: “Được lắm, ngươi dám trêu bản công chúa!”
Tứ gia nói: “Nô tài không dám.”
Kiến Ninh cười cười: “Ngươi vừa đi gặp Hoàng đế ca ca sao, hắn bảo ngươi xuất phát lúc nào?”
Tứ gia nói: “Hôm nay sẽ khởi hành.”
Kiến Ninh ngẩn ra: “Nhanh như vậy sao…”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng trước giờ làm việc gì cũng quyết đoán.”
Kiến Ninh gật gật đầu: “Ngươi thật là hiểu biết Hoàng đế ca ca đấy.”
Tứ gia nói: “Công chúa quá khen. Không biết công chúa có gì dặn dò nô tài không?”
Kiến Ninh hỏi: “Ngươi cảm thấy ta có chuyện muốn dặn dò ngươi sao?”
Tứ gia nói: “Nô tài cũng chỉ là đoán bừa thôi.”
Kiến Ninh nhoẻn miệng cười: “Ngươi đoán lần nào cũng đúng nhỉ. Chi bằng đừng làm thái giám nữa, ra khỏi cung bày sạp dựng biển ‘thiết khẩu trực đoạn, đồng tẩu vô khi’ đi, ta tin là sẽ đông khách lắm đó.”
( Thiết khẩu trực đoạn: câu nói này xuất phát từ tiểu thuyết võ hiệp Anh hùng chí, dùng để miêu tả những thầy tướng, thầy bói dự đoán chuẩn xác và kiên định.
Đồng tẩu vô khi: không lừa gạt ức hiếp người già trẻ em)
Tứ gia lại nói: “Đa tạ ý tốt của công chúa.”
Kiến Ninh thấy hắn tỉnh bơ như vậy thì nổi giận, đập mạnh mũ trên đầu Tứ gia một cái: “Cút xuống địa ngục đi!”
Tứ gia ho khan một tiếng, đưa tay lên chỉnh lại mũ cho cân, sau đó im lặng không dám nói nữa.
Kiến Ninh thấy hắn coi như chịu thua thì nói: “Kỳ thật bản công chúa đúng là có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tứ gia nói: “Công chúa xin cứ nói.”
Kiến Ninh nói: “Trong hoàng cung này, ngoại trừ Hoàng đế ca ca và mẫu hậu, đối với ta mà nói, người thân thiết nhất…”
Tứ gia không kìm lòng được, giương mắt nhìn nàng một cái, lại nghe Kiến Ninh nói tiếp: “…cái này thực giống con đi xa thì mẹ lo lắng…” Nghe vậy, hắn suýt nữa sặc, ánh mắt nhìn nàng cũng không tự chủ được mà biến thành ánh mắt như nhìn kẻ điên.
Kiến Ninh biết mình nói sai, vội vàng lấy khăn che miệng, nói tiếp: “Ý của ta là, aizz, ngươi tự hiểu đi, ta cũng không biết nói sao…”
Tứ gia cúi đầu, cố nén cười: “Nô tài hiểu rõ.”
Kiến Ninh hừ một tiếng: “Ngươi hiểu cái rắm…”
Tứ gia nghe thế thì cau mày, trừng mắt nhìn nàng.
Kiến Ninh lại nói: “Làm sao? Chưa từng nghe bản công chúa mắng chửi người sao? Hừ, còn trừng mắt nữa thì ta sai người móc mắt ngươi ra”
Tứ gia rũ mắt xuống, nói: “Nô tài không dám.”
Kiến Ninh lại nói tiếp: “Được rồi, tóm lại ngươi đi ra ngoài mọi chuyện phải cẩn thận. Mặc kệ như thế nào, gặp chuyện gì cũng phải nhớ giữ mệnh quan trọng hơn…Ta nhớ trước kia ngươi từng nói với ta, ngươi ở trên giang hồ có không ít kẻ thù…không sao, ngươi thông minh như vậy, cho dù thật sự gặp nạn cũng nhất định có thể gặp dữ hóa lành.”
Tứ gia yên lặng nghe. Kiến Ninh nói xong thì hỏi: “Ngươi nghe có hiểu không?”
Tứ gia đáp: “Nô tài đã hiểu.”
Kiến Ninh kinh ngạc nhìn hắn một hồi, rốt cục nhịn không được mà hỏi: “Còn nữa…Ngực của ngươi hết đau chưa?”
Tứ gia thấy nàng quan tâm như vậy, hơi ngước mắt nhìn nàng, nói: “Đã không sao rồi, xin công chúa đừng bận tâm.”
Nói xong câu đó, hai người nhất thời không biết nói gì nữa. Kiến Ninh cảm thấy có chút không được tự nhiên, liền lùi lại vài bước, cúi đầu nhìn hoa cỏ mọc ven đường. Gió nhẹ thổi qua, đám cỏ bay dạt theo chiều gió, Kiến Ninh nhìn tới xuất thần, mà Tứ gia thì im lặng không lên tiếng.
Sau một hồi lâu, nàng tự nhiên gật gật đầu, lại hỏi: “Đúng rồi, chuyện nữ thích khách tối qua, đầu đuôi thế nào? Nữ thích khách kia là ngươi giết hay đám thị vệ giết?”
Tứ gia thấy nàng hỏi chuyện này, liền trả lời: “Nô tài nào có bản lĩnh lớn như vậy, tất nhiên thích khách là bị thị vệ giết chết.”
Kiến Ninh nói: “Nữ thích khách kia xuất hiện ở chỗ của ngươi, liệu có phải là trùng hợp không? Hay là?”
Tứ gia nói: “Có lẽ là trùng hợp thôi…Nô tài thấy nàng ra tay với thị vệ mới chạy ra, còn tình huống cụ thể cũng không rõ ràng lắm. Vốn dĩ nô tài muốn bắt sống nàng để thẩm tra, nào ngờ võ công của nàng ta rất cao cường, đã giết chết nhiều thị vệ.”
Kiến Ninh nghe vậy cảm thấy rất yên tâm, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Xem ra ta lo lắng thừa rồi…ngươi số tốt như vậy…chẳng phải giống như lời khi nãy ta nói sao, gặp chuyện dữ cũng sẽ hóa lành. Ngươi nói có phải hay không?”
Tứ gia nói: “Công chúa nói phải thì tất nhiên là phải.”
Kiến Ninh quay đầu nhìn hắn, thấy hắn bình tĩnh khom lưng, quần áo thái giám mặc trên người không thể che giấu được khí chất vương giả trời sinh của linh hồn. Nàng cảm thấy buồn cười vô cùng, không biết tại sao tự nhiên muốn trêu chọc hắn một chút, liền chậm rãi nói: “Đóa hoa kia rất đẹp, ngươi thay ta hái nó xuống đi.”
Tứ gia nói: “Vâng” rồi cất bước tiến lên, cũng không hỏi nàng là đóa hoa nào. Ánh mắt hắn quét một vòng, sau đó rất nhanh ngắt xuống một đóa hoa, lại khom người dâng cho Kiến Ninh, nói: “Công chúa.”
Kiến Ninh liếc hắn một cái, mỉm cười nhận lấy đóa hoa, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng hít một hơi, nói: “Tiểu Quế Tử, ánh mắt của ngươi không tồi nha.”
Tứ gia ngẩn ra, lại ho khan một tiếng, nói: “Đa tạ công chúa khen ngợi.”
Kiến Ninh nói: “Ta chưa nói là đóa hoa nào thì ngươi đã hái được rồi, có thể thấy chúng ta thật là tâm ý tương thông a.”
Tứ gia nhìn nàng cười, khuôn mặt rạng rỡ như hoa đào, so với bông hoa mình vừa hái kia còn đẹp hơn ba phần, không khỏi vội vã nhìn xuống dưới đất. Kiến Ninh lại nói: “Ừm, thực ra ta còn một chuyện lo lắng nữa.”
Tứ gia hỏi: “Không biết công chúa còn lo lắng điều gì?”
Kiến Ninh nghiêng người dựa vào Tứ gia, nói: “Lần này ngươi ra ngoài, bên ngoài phồn hoa náo nhiệt khác hẳn hoàng cung, ta lo ánh mắt ngươi sẽ bị oanh oanh yến yến mê hoặc mất.”
Bởi vì nàng dựa vào quá gần, cho nên khi nói chuyện, mùi hương mai thoang thoảng bay vào mũi Tứ gia, khiến hắn không nhịn được muốn lùi lại mà không được, chỉ đành nói: “Nô tài làm việc cho Hoàng thượng, sao có thể đi những nơi oanh oanh yến yến được.”
Kiến Ninh ngọt ngào nói: “Tốt lắm, ngươi nhớ giữ lời a. Bên ngoài kia hoa dại tuy nhiều, mỗi bông một vẻ nhưng đừng để chúng hút mất hồn của ngươi, được không? Nếu như để ta biết được ngươi làm ra chuyện không nên làm…ngươi biết không, ta sẽ…” Nàng nói càng lúc càng hạ giọng, đến cuối cùng thì ôn nhu như nước. Mà bàn tay của Kiến Ninh cũng không yên, chầm chậm duỗi về phía trước, cọ cọ bông hoa lên gò má Tứ gia.
Tứ gia bị nàng làm như vậy thì khuôn mặt hơi hơi nóng lên, bất đắc dĩ hạ giọng nói: “Nô tài…tuân mệnh.”
Kiến Ninh cười khúc khích, nói: “Ta cũng chưa ra lệnh cho ngươi làm gì, tại sao lại tuân mệnh. Người ta cũng là muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi phải toàn tâm toàn ý làm việc cho Hoàng đế ca ca nha. Nam nhi phải lấy đại sự làm trọng, hiểu không? Ngươi nếu lập công rồi, khi trở về có thể đem xuất thân của mình nói cho hoàng đế ca ca, ngươi biết mà, khi Hoàng đế ca ca cao hứng rồi, nhất định sẽ không trách tội ngươi nữa.”
Tứ gia nhất thời ngẩn ra, không hiểu ý nàng là gì, ánh mắt nghi hoặc nhìn Kiến Ninh. Kiến Ninh bật cười, ánh mắt như có như không nhìn xuống phía dưới của Tứ gia: “Chẳng lẽ ngươi định cả đời giả làm thái giám sao?”
Tứ gia lúc này mới hiểu ra, thu lại sát ý, nói: “Đa tạ lời vàng ngọc của công chúa..