Tôi ngẫm lại xem xem thời gian vừa qua có gì đặc biệt xảy ra không.
Mà kể cả khi có gì đó là lạ thì nó cũng chỉ xoay quanh việc tôi thức tỉnh hay gặp gỡ nhân vật chính thôi mà nhỉ, chưa kể tính từ lúc tôi thức tỉnh tới nay chắc cũng hơn “một thập kỉ” rồi. Đó mà là lí do thật thì món quà này tới cũng “sớm" phết.
Có thể việc gặp được nhân vật chính cũng chẳng phải tác nhân cho lần cập nhật này.
Tôi, “một nhân vật trong truyện”? Thật hay đùa vậy?
Tôi nhớ lại tin nhắn hiện lên lúc nãy.
[‘Kang Nahyeon’ xuất hiện trong tiểu thuyết .]
[Bạn giờ là nhân vật cũng như độc giả của tiểu thuyết này.]
Trong những chú thích được viết trên cửa sổ thông báo, tôi đọc đi đọc lại phần thông tin đặc biệt nổi bật này.
* Điểm meta được cung cấp tùy theo phản ứng và sự quan tâm của độc giả đối với nhân vật ‘Kang Nahyeon’.
Vậy ra, đang có người thực sự đọc cuốn tiểu thuyết này?
Chà, nếu mấy hành động của tôi bọn họ cũng thấy thì có hơi phiền phức đây.
Ngoài ra, nó nói nếu họ hứng thú và phản ứng lại với hành động của tôi thì tôi sẽ nhận được thứ đại loại như là điểm. Tôi còn không biết đống điểm đó có phải hàng tốt lành gì không nữa là.
Rồi, đầu tiên, tiền tệ là điểm nên tôi sẽ bắt đầu nghía qua phần cửa hàng trước. Tôi phải biết được có gì tôi có thể mua được trước khi quyết định có nên bán mình cho tư bản hệ thống này không.
Tôi sẽ lơ đẹp nếu không có gì đáng giá.
Tôi không muốn đột nhiên trở thành một đứa ngoan hiền, phải phép chỉ vì có ai đang nhìn. Bà đây cóc thèm quan tâm.
Tôi nghĩ vậy rồi bấm vào cửa hàng.
[Cửa hàng điểm Meta]
* Mua các món đồ hữu ích, đa dạng bằng điểm meta!
*Giá sẽ biến đổi tùy thuộc vào tiến độ của câu chuyện và độ khó trong việc kiếm điểm.
[Cú ngoặt truyện – ? điểm]
[Súng phép nhập môn của học viện – 1 điểm]
…
[Thần dược – 10000 điểm]
[Súng Phép Mystilain – 100000 điểm]
Tôi chính thức há hốc mồm.
Càng lướt xuống thì một đống thứ như thuốc phép hay dụng cụ xuất hiện.
Kể cả…
[Thể chất nâng 1 cấp
– 20 điểm]
[Tốc độ nâng 1 cấp
– 70 điểm]
[Sức bền nâng 1 cấp
– 140 điểm]
[Phép thuật nâng 1 cấp
– 70 điểm]
Điểm kĩ năng cũng được bày bán luôn.
…Cái này bán thật hả ta?
Nếu vậy thì bá đạo quá.
Tôi nhấn mua “Súng phép nhập môn của học viện” trên màn hình.
Rồi, một khẩu súng xuất hiện từ trong không trung và đáp xuống trước mặt tôi. Nhìn vào cửa sổ trạng thái, điểm của tôi giảm đi 1..
Sau khi xem xét khẩu súng, nó quả thực trông như một khẩu súng hàng thật giá thật chứ không phải mô hình.
Má ơi... Điều này là thật hả?
Tính năng cửa hàng tiện hơn tôi nghĩ. Khoé miệng tôi tức khắc cong lên.
Tuy nhiên, khoé miệng tôi lại chùng xuống khi nhìn thấy mục điểm đang nổi lên ở một bên của màn hình.
Đó là một tính năng tuyệt vời. Nhưng rồi sao? Tôi chỉ có vỏn vẹn 10 điểm thôi!
Tôi cắn đầu ngón tay mình khi nhìn vào số điểm ít ỏi và quý giá đó.
May mắn thay, cũng có một chức năng tìm kiếm vật phẩm theo giá điểm, vì vậy tôi quyết định thử nó một lần.
[Giá: 10 điểm]
[Súng phép nhập môn của học viện - 1 điểm]
[Súng phép loại sản xuất hàng loạt chắc chắn - 5 điểm]
[Thuốc loại F - 2 điểm]
[Thuốc loại E - 5 điểm]
[Thuốc loại D - 10 điểm]
Có nhiều vật phẩm tôi có thể mua chỉ với 10 điểm hơn là tôi nghĩ.
Điểm dường như là một nguồn tài nguyên quý giá nên tôi quyết định không sử dụng chúng ngay bây giờ, mà tiết kiệm vẫn hơn.
Sắp tới sẽ là chương về “Sự xuất hiện”. Phản ứng của người đọc sẽ như thế nào đây...?
Tôi có thể đoán đại khái phần này sẽ nói về điều gì. Y như rằng, đây là phần đánh dấu thời điểm tôi xuất hiện trong tiểu thuyết, cũng như ghi nhận phản ứng của độc giả về tôi trong tiểu thuyết.
[Chương 5: Sự xuất hiện]
* Đây là phần mà ‘Kang Nahyeon’ xuất hiện trong tập này.
* Các phần sẽ được cập nhật liên tục.
* Bạn có thể xem cả nhật ký của tập mới nhất và nhật ký của các tập trước đó.
(P/S: Giờ là góc nhìn của ông xuyên vào nha)
Những ánh nhìn lạnh tanh và sắc lẹm như những viên đá dường như đang găm vào tôi như một vật thể ngoại lai không rõ nguồn gốc..
Bây giờ, đối với “Khôn lỏi", gã chỉ dựa dẫm vào hậu thuẫn của gia đình và làm đủ trò điên cuồng, hay thậm chí giờ đây đã làm thỏa thuận sẽ từ bỏ chúng, tôi hẳn phải là con mồi béo bở cho hắn đây.
Ha, nghĩ tôi sẽ từ bỏ à?
Tôi siết chặt nắm đấm.
“Đại diện đọc lời thề của học viên mới, Park Siwoo.”
Tôi là fan của trò chơi nguyên tácnày đấy, tôi đã thành thạo tất thảy rồi.
Bằng kiến thức của mình, tôi sẽ…!
“Là một học viên của học viện-”
Chắc chắn,
“Em xin thề sẽ là lá chắn vững chắc nhất của toàn thể nhân loại.”
Tôi sẽ sống sót trong thế giới này…!
“Bạn ơi,”
Nhưng để làm được điều đó, tôi nên xử lí mấy ánh nhìn như dao găm này thế nào đây?
“Này, cậu gì ơi”
Làm thế nào để lấy lại danh tiếngㅡ
“Này, xin chào!”
Tôi đang suy nghĩ thì một giọng nói lạ lẫm cứ léo nhéo bên tai.
“Hả? À, chào cậu.”
“Cậu tên gì thế? Tớ là Kang Nahyeon!”
Không ngờ cô ấy lại nói chuyện với tôi mà không thèm đoái hoài ánh nhìn xung quanh đấy. Nên nói cô ta không để ý kĩ hay tin tức đến chậm đây.
“À, Tớ là thức tỉnh giả được chính phủ hỗ trợ. Hơi ngại nhưng vì thế tớ chẳng quen ai ở đây cả.”
“À…”
Ra là vậy.
Cô ấy giới thiệu rồi tiếp tục nói chuyện phiếm.
Thức tỉnh giả được chính phủ hỗ trợ đúng là chậm tin hơn so với xã hội người thức tỉnh…Có thể mình sẽ lợi dụng được điều này.
Tôi di chuyển và chầm chậm quan sát mọi thứ xung quanh.
Có thể thấy những khuôn mặt lạ lẫm nhìn tôi ít lại và ánh nhìn của họ tò mò hơn là có ác ý nhưng cũng có chút tệ vì tôi cảm thấy như thể họ đang nhìn người mà họ sẽ phải tránh xa cả cây số ấy.
Tôi đảo mắt.
Lớp càng thấp thì càng có nhiều thức tỉnh giả được chính phủ hỗ trợ. Vậy nên để hình thành một "bệ đỡ" chắc chắn ở đây, tôi không còn lựa chọn khác ngoài phải nhắm vào thức tỉnh giả được chính phủ hỗ trợ trước để từ từ xoay chuyển danh tiếng chạm đáy của mình và vươn lên cao.
Nói đi nói lại, cũng may là tôi vào lớp F.
Tôi tiếp cận bọn học sinh lớp F và trả lời những câu hỏi ùa đến cũng như quan sát chỉ số của họ bằng ‘Trí Nhãn’.
Trừ lớp D, lớp của nhân vật chính thì rõ là không có ai đặc biệt ở đây. Ít nhất, trừ "người ở lớp E sắp bị trục xuất" đó.
Lớp F toàn những nhân vật phụ của phụ mà thậm chí còn không xuất hiện trong mạch truyện. Bất đắc dĩ tôi mới phải tận dụng đám người này. Nếu ngẫm kĩ thì dường như có một quân bài đáng để tôi dùng đấy.
Ví dụ như…
“Tụi mình đều ở lớp F, nhưng tớ tin là tụi mình có thể vươn lên nếu chăm chỉ nỗ lực! Cùng cố hết sức nha!”
[Kang Nahyeon]
Chức nghiệp : Bắn tỉa
Ra là vậy.
‘Bắn tỉa’ ư… Súng cần được hiệu chỉnh. Trông có vẻ hữu ích khi dọn dẹp hầm ngục ‘đó’ đây.
Tôi khẽ nhìn tất cả các kỹ năng mà cô ta có.
[Kỹ năng sở hữu]
– Bị động: Thấu thị
– Bị động: Bách phát bách trúng
– Chủ động : Đạn ma thuật
Trông không tồi. Mặc dù thông số của cô ấy chỉ ở mức thấp như bọn lớp F, nhưng kỹ năng thì lại khá tốt.
Hơn nữa,
[Hả? Cậu nổi tiếng lắm sao?]
[Yuhan! Ngồi chung đi!]
Thấy cô ta nói chuyện với mình mà không e dè gì, xem ra cô ta thậm chí còn chẳng biết ‘Na Yuhan’ là ai.
Cho dù đó là vì bề ngoài lịch thiệp hay lối hành xử phải phép của tôi, dễ có thể thấy cô nàng này có cảm tình với tôi ở mức độ vừa phải rồi đây.
Chà có nên tìm hiểu kĩ hơn và chiêu mộ cô ta vào đội không nhỉ?
Có vẻ như tôi đã giành được sự ưu ái của các học sinh lớp F. Những bọn nhóc tươi cười này hoàn toàn bị thu phục chỉ bằng "một cái vỗ vai thân thiện". Xem ra tôi sẽ phải sắp xếp lại kế hoạch cho tương lai rồi.
Sẽ tốt hơn nếu giờ tôi đến phòng huấn luyện trước và làm thân với nhân vật chính. Phòng huấn luyện số 7 chẳng phải là nơi nhân vật chính thường lui đến sao? Vậy thì tôi sẽ đến đó.
Cùng lúc đó, Kang Nahyeon mỉm cười và lên tiếng.
“Yuhan, cậu có em không?”
Chủ đề nói chuyện bỗng chốc nhảy sang chuyện gia đình.
“Có chứ. Một cô nhóc rất hư là đằng khác.”
Tiếng cười khổ tuôn ra.
Tôi là anh trai của nữ chính trong nguyên tác. Nhưng mối quan hệ của bọn tôi rất tệ, điều đó cũng làm tôi rất buồn.
(P/S: Giờ là góc nhìn của bà nữ chính nha)
Ôi cái đồ khốn kiếp, tôi còn chưa kể công tôi lót đường cho mà đi lấy le với mấy bọn trong lớp đâu đây!
Mọi người đều biết rằng cậu cứ tăm tia nhóm tôi từ xa suốt, anh bạn à! Đồ không biết điều vô ơn này!
Rồi còn cái gì mà? Tôi có cảm tình với cậu chứ? Cảm tình? Cảm tìnhhhh quái gì?