Hạ Hầu Hoan nghe vậy, nhớ tới khứu giác của nàng tốt, ngay sau đó đứng dậy, ngồi vào bên cạnh bàn.
Tân Thiểu Mẫn không hiểu nhìn hắn. "Đại ca, huynh không cần phải đi ra bên ngoài ư?" Không phải nói giúp nàng trực đêm ư?
"Ta ngồi một lát, đợi ở chỗ này chỉ cần hoàng thượng kêu một tiếng, từ nơi này đi qua cũng giống như vậy."
"À." Đáp nhẹ, mí mắt chậm rãi nhắm lại, nàng chỉ có ba giây chìm vào giấc ngủ tuyệt đối mệt mỏi, nhưng mà ——
"Đại ca."
"Hả?"
"Bây giờ ta không có gì để ăn." Không biết nàng phải nhắc nhở hắn mấy lần, hắn có thể đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.
Mỗi lần bị hắn nhìn như vậy, nàng luôn có loại ảo giác, giống như nàng đang gặm lấy thức ăn ngon, nhưng nàng lại bị người dùng tầm mắt ‘ăn’ từ đầu đến chân, đến cặn bã cũng không còn.
"Nhìn ra được." Hắn chỉ thích nhìn nàng mệt mỏi vô cùng muốn ngủ, rồi lại cố gắng muốn giữ vững bộ dạng tỉnh táo.
Tầm mắt vẫn nóng bỏng như cũ, nàng mệt mỏi buông tha ngăn cản hắn, không tiếng động thở dài nói: "Đại ca, có phải người trong cung đều thích nhìn chằm chằm nhìn người khác hay không?"
"Ta không rõ ràng lắm."
"Nhưng hoàng thượng cũng giống huynh rất ưa thích nhìn chằm chằm người. . . . . ." Nàng cảm thấy mình giống như lúc nào cũng bị nhìn chằm chằm, nhưng không phải là bị giám thị, mà là một loại nhìn chăm chú làm nàng tâm hoảng ý loạn, không ghét, nhưng bị nhìn chằm chằm thì rất thẹn thùng.
Hạ Hầu Hoan ngẩn ra. Cho nên, hắn vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, dù hắn trở lại thân phận hoàng đế, vẫn bất tri bất giác, thói quen nhìn chằm chằm nàng? Hắn cho rằng hắn có thu liễm lại, nhưng trên thực tế cảm nhận của nàng không thay đổi. . . . . .
Như vậy, Hạ Hầu Quyết phát giác rồi sao? Chuyện này với nàng không phải là chuyện tốt, nhưng hắn vẫn không cách nào kiềm chế.
Ngẫm nghĩ, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng, hắn chậm rãi bước đến bên giường, nhìn vẻ mặt nàng ngủ.
Đây là loại tâm tình rất cổ quái lại khó có thể dùng lời diễn để tả được, giống như nhìn nàng như vậy, tim của hắn có thể cảm nhận được một loại vui sướng không nói ra được. Tại sao? Hắn tự hỏi, nếu như vẫn nhìn nàng, có thể tìm được đáp án hay không?
Canh ba, Chúc Bình An đến ngoài tẩm điện không thấy Tân Thiểu Mẫn, không dám tin nhìn phía trước phía sau rồi hai bên một vòng.
Sẽ không phải, tiểu tử kia là tai mắt của ai, muốn ám sát hoàng thượng chứ. . . . . ."Hoàng thượng!" Chúc Bình An không bình tĩnh, hốt hoảng đẩy cửa điện ra, trong điện không thấy bóng dáng Hạ Hầu Hoan, trong lòng hắn giống như bị siết đến chết chặt lập tức ——
"Yên tĩnh."
Giọng nói Chúc Bình An quen thuộc truyền tới từ cánh cửa phòng thông phía sau, hắn nghiêng mắt nhìn lại, chỉ thấy Hạ Hầu Hoan đi ra từ sau cửa, mặc trên người phục sức thái giám giả trang Thành Hâm.
Tối nay hoàng thượng không có ý định xuất cung, cách ăn vận rõ ràng là vì Thiểu Mẫn, thật sự làm hắn không biết nên tức giận hay không tức giận.
"Chẳng lẽ Hoàng thượng cũng không nghỉ ngơi?" Chúc Bình An nhỏ giọng hỏi.
Hoàng thượng sẽ từ phòng bên đi tới, hắn không cần hỏi đã hiểu người ngủ ở bên trong phòng bên nhất định là Thiểu Mẫn.
"Trẫm không mệt."
Chúc Bình An không tiếng động thở dài, bắt tay vào làm giúp hắn thay quần áo. "Hôm qua tiểu thái giám điện Hoa Nhược nói, trên đường Thiểu Mẫn lấy thức ăn trở lại gặp phải một cung nữ, hai người trò chuyện với nhau rất vui."
"Vậy sao." Hắn nghĩ có lẽ chính là tên cung nữ Thiểu Mẫn đề cập tới kia.
Nghe ra giọng điệu xem thường của Hạ Hầu Hoan, Chúc Bình An đã thở dài đến không thể thở dài nữa. Đây rõ ràng là điểm đáng ngờ, nếu là quá khứ, nhất định hoàng thượng sẽ níu lấy điểm này đi truy xét, hôm nay lại bỏ qua như vậy, rốt cuộc hắn nên vui vì hoàng thượng không hề mang lòng nghi ngờ nặng nề nữa, hay lo lắng hoàng thượng dung túng gây tại họa?
Hai người không nói chuyện với nhau nữa, Chúc Bình An giúp Hạ Hầu Hoan thắt đai lưng y phục, đeo lên mặt nạ xong, sai tiểu thái giám tiến về phía tiền điện báo, Chúc Bình An sẽ cùng với Hạ Hầu Hoan vào triều nghênh chiến.
Nhưng, trên nửa đường, chỉ thấy Thái Đấu nở nụ cười đâm đầu đi tới. "Hoàng thượng."
“Sao vậy?” Hạ Hầu Hoan vừa thấy nụ cười của gã đã biết gã đã làm xong.
"Ty chức đã làm theo như hoàng thượng phân phó."
"Rất tốt, ngươi vất vả cả đêm, đi xuống nghỉ ngơi đi." Trên mặt Hạ Hầu Hoan nở nụ cười thật lòng hiếm thấy.
"Tạ hoàng thượng."
Tâm tình Hạ Hầu Hoan cực tốt, nghĩ tới mình cách quyền to lại càng gần một bước.
Lâm triều, nghị luận là chuyện cung Ngọc Thần nổ tung, Hạ Hầu Hoan vừa ngồi lên long ỷ, đã đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Hoàng Côn, kết quả điều tra của phủ Nội Vụ như thế nào?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, nô tài đã kiểm lại tất cả thuốc nổ trong cục hỏa dược, cũng không có thuốc nổ bị mất trộm, trên đây là ghi lại số lượng thuốc nổ trong cục, kính xin hoàng thượng minh xét." Hoàng Côn quỳ xuống đất, đôi tay trình lên ký sách (kiểu như sổ con).
Chúc Bình An nhận lấy đưa tới trước mặt Hạ Hầu Hoan, Hạ Hầu Hoan tùy ý để qua một bên, hỏi tiếp: "Công bộ thượng thư?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, thần cũng phái người kiểm lại rồi, số lượng thuốc nổ ở ty quân khí cũng không mất, kính xin Hoàng thượng minh xét."
Chu Minh Hoàng đã sớm có chuẩn bị, cũng trình ký sách lên.
Hạ Hầu Hoan đồng thời lật hai bản ký sách xem, mặt không ngẩn lên mà nói: "Theo ký sách, thuốc nổ ở cục hỏa dược và ty quân khí đều không mất trộm, vậy thuốc nổ nổ cung Ngọc Thần rốt cuộc là đến từ đâu? Tiêu ái khanh có suy nghĩ gì không?"
"Hoàng thượng, thần cho rằng nếu trong phủ Ngũ quân đô đốc có thuốc nổ cũng không có gì lạ, dù sao Ngũ quân đô đốc chưởng quan binh quyền, chuyển địa điểm đóng quân thao diễn thì cũng sẽ dùng thuốc nổ." Tiêu Cập Ngôn bước lên trước bẩm báo.
Đứng ở cấp cao nhất võ tướng Bàng Duệ nghe vậy, bất mãn nói: "Hoàng thượng, Thủ phụ nói sai rồi, thần cầm binh quyền, nghĩ đến quân giới vũ khí, phải qua Binh bộ điều động, nói như vậy, trong Binh bộ cũng có thuốc nổ."
Binh Bộ thượng thư Lý Đạc không dám tin phản bác: "Hoàng thượng, Tổng đốc đại nhân nói thế là bất công, thần là điều giới điều binh, nhưng tất cả đều xin chỉ thị điều động, trong Công bộ và phủ Nội Vụ đều có ghi chép, lời ấy của Tổng đốc đại nhân rõ ràng là ngậm máu phun người!"
"Ngươi!" Đôi mắt hổ của Bàng Duệ tức giận trợn trừng mắt nhìn Lý Đạc, Lý Đạc cũng không cam chịu yếu thế trừng lại.
Dù thế nào Lý Đạc cũng không thể im lặng trong khi ở đây đang phủ đầu được, nữ nhi của ông ta đã bị liệt vào nghi phạm, nếu ông ta không giải thích gì, chỉ sợ từ đây Lý gia của ông ta sẽ phải biến mất ở trên triều đình Tây Tần, coi như không vì mình, ông ta cũng phải giúp nữ nhi tranh một hơi, rửa sạch oan khuất.
"Được rồi!" Hạ Hầu Hoan không kiên nhẫn khẽ khiển trách, hỏi Hạ Hầu Quyết đang im lặng hiếm thấy. "Nhiếp Chính vương thấy thế nào?" Hắn muốn xem một chút Hạ Hầu Quyết có bản lãnh gì trấn an trợ thủ đắc lực của ông ta, hoặc là ông ra sẽ lựa chọn che chở người, trừ người.
Hạ Hầu Quyết trầm ngâm một chút. "Ngược lại thần cho rằng Thủ phụ đại nhân là chỉ sợ thiên hạ không loạn."
"Sao lại nói như thế?"
"Giống như hai vị đại nhân đã nói lúc nãy, mặc kệ là cầm binh điều binh, trong phạm vi chức quyền, nghĩ đến quân giới thuốc nổ nhất định phải xin chỉ thị của Công bộ hoặc phủ Nội Vụ, chỗ ký sách Công bộ và phủ Nội Vụ vừa trình lên cũng thấy không có thiếu hụt, vậy thì chứng tỏ thuốc nổ kia thật sự không phải chảy ra từ trong nội cung."
"Như vậy Nhiếp Chính vương cho rằng là đến từ dân gian? Nhưng dân gian không được tự tạo thuốc nổ, ai có lá gan phạm pháp dưới chân thiên tử?"
"Hoàng thượng, hôm qua cấm vệ trong cung thăm dò cung Ngọc Thần, xác định cung Ngọc Thần cháy không liên quan đến thuốc nổ, hiện trường cũng không để lại dấu vết thuốc nổ."
Hạ Hầu Hoan không để lại dấu vết khẽ cười một tiếng. Đêm đó tiếng nổ mạnh vang ngay cả bên ngoài cung đều nghe thấy, nói không liên quan đến thuốc nổ, thật sự là mở mắt nói mò, muốn đồng thời có tay trái tay phải? Không dễ dàng như vậy đâu.
Ánh mắt của hắn chuyển một cái, nhìn về phía Tiêu Cập Ngôn, ngay sau đó Tiêu Cập Ngôn mở miệng, "Khởi bẩm hoàng thượng, hôm qua thần phụng mệnh Hoàng thượng, sai Hữu vũ vệ tiến về trong cung, lục soát trong Lục bộ và phủ Ngũ quân đô đốc, đã có thu hoạch."
Hạ Hầu Quyết nghe vậy, quay đầu lại trừng mắt nhìn Lý Đạc, nếu cấm vệ trong cung không có binh phù Lý Đạc điều động, Hữu vũ vệ há có thể nghe lệnh Hoàng thượng đã bị mất quyền lực?
Lý Đạc nhìn thẳng phía trước, không nhìn cái nhìn giận dữ của ông ta. Hôm qua hắn đã phát hiện Hạ Hầu Quyết không thể bảo toàn cho mình, còn nữa, theo hoàng thượng tự thân chấp chính, lấy Thủ phụ cầm đầu, rất nhiều quan viên bất mãn với Hạ Hầu Quyết càng tăng, hắn không thể không thay mình tính toán, mà một ngụm cắn mình của Bàng Duệ lúc nãy đã chứng minh quyết định của hắn là chính xác.
"Trình lên." Hạ Hầu Hoan trầm giọng nói.
Tiêu Cập Ngôn cất tiếng nói với ngoài điện, Hữu vũ vệ tướng quân chờ ngoài điện đã lâu sải bước bước vào trong điện. "Vi thần Lưu Đại Trung khấu kiến Hoàng thượng."
"Lưu tướng quân, hôm qua đã tìm ra cái gì?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, hôm qua thần phụng mệnh lục soát Lục bộ, phủ Ngũ quân đô đốc, cuối cùng ở trong phủ Tả quân đô đốc tìm được trên trăm thuốc nổ, giờ phút này đang đặt ở ngoài điện."
"Tổng đốc ngũ quân, ngươi có lời gì nữa không?!" Hạ Hầu Hoan nghe vậy giận dữ mắng mỏ.
Bàng Duệ làm Tổng quân năm quân đã lâu, quản lý năm quân, hôm nay lại bị tra ra được thuốc nổ ở phủ Tả quân đô đốc, khó chối tội này.
"Hoàng thượng, thần không biết, thần ——" Bàng Duệ không hiểu ra sao, trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Trong phủ Ngũ quân đô đốc không thể nào để thuốc nổ, đây rõ ràng là có người gài tang vật giá họa!
"Hoàng thượng, đây rõ ràng là có người gài tang vật, kính xin Hoàng thượng minh xét." Hạ Hầu Quyết gấp giọng nói. Bàng Duệ là biểu đệ của ông ta, tay cầm nửa binh quyền, là trợ thủ đắc lực ông ta coi trọng nhất, mặc kệ như thế nào cũng phải nỗ lực bảo vệ hắn!
"Rốt cuộc có phải có người gài tang vật hay không, phải giao cho Đại Lý Tự khanh điều tra, nhưng từ khoảnh khắc này, tạm thời bãi bỏ chức quyền Tổng đốc năm quân, do Tiền quân đô đốc tạm thay mặt."
"Hoàng thượng há có thể làm việc bừa bãi!" Hạ Hầu Quyết cả giận nói.
"Càn rỡ, trẫm xử trí như thế, có ai dị nghị?!" Hạ Hầu Hoan giận không kềm được đứng dậy, ở dưới mặt nạ kia tròng mắt đen quét qua bách quan.
Lý Đạc dẫn đầu hô lớn nói: "Thần không có dị nghị!" Ngay sau đó quan viên phía sau cũng phụ họa theo.
Hạ Hầu Quyết nheo lại tròng mắt đen, không thể tin được những người này lại tạo phản!
Hạ Hầu Hoan khẽ nâng khóe môi lên, chuyện này không uổng công ngày hôm qua hắn mất nhiều công phu làm bạn Quý phi như vậy, còn yêu cầu Thái Đấu sắp xếp tiết mục giá họa này.
Trời đã sáng. . . . . . Không, phải nói, xế chiều.
Tân Thiểu Mẫn ngây ngô đứng ở bên ngoài phòng bên, nhìn mặt trời thêu đốt, chính mình không thể tin được thế nhưng ngủ được say như vậy, ngủ thẳng đến buổi chiều, đây cũng là lần đầu tiên ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại sau khi đi tới nơi này, lần đầu ngủ thẳng đến tinh thần no đủ như vậy.
Đúng rồi. . . . . . Đại ca đâu? Chúc công công đâu? Ngày hôm qua Chúc công công nói canh ba sẽ . . . . . . Không biết đại ca giúp nàng che giấu như thế nào.
Nhìn xung quanh, đầu hành lang nhìn như vô tận, vườn nhỏ ngoài hành lang, nơi xa cây xanh ven hồ đều không thấy nửa bóng người. . . . . . Tòa cung điện hoàng thượng ở có phải quá lạnh lẽo buồn tẻ rồi hay không?
Nàng ngẩn người một lát, dứt khoát đi lên phía trước đi dạo một chút. Chúc Bình An chưa gọi đến, không thể tùy ý đi tới tiền điện, nhưng ngược lại hậu điện là có thể tùy ý đi lại.
Dọc theo hành lang qua vườn nhỏ, chính là một hồ nước nhân tạo, băng qua cây cầu trên mặt hồ có đặt ngôi đình đá, bên ven hồ có con đường lót đá trắng, liễu rủ phất hồ, lúc nàng vừa mới tỉnh lại, rõ ràng còn ánh mặt trời, nhưng bây giờ bầu trời đã xuất hiện mây dày che mặt trời, một cơn gió thổi qua như báo giông tố sắp đến, trong không khí có loại buồn bực ngưng đọng không nói ra được.
Tân Thiểu Mẫn chậm rãi bước đi về phía ven hồ, nhìn xung quanh, không nói hai lời trút cung phục.
Nàng thật sự không quá thích tắm ở thời điểm sáng như vậy, nhưng thân thể nàng thật sự quá dinh dính, coi như không tắm, hơi tắm cũng tốt.
Xác định bốn bề vắng lặng lần nữa, nàng đặt y phục ở ven hồ, lập tức ngâm vào trong hồ nước, nước hồ thấm lạnh làm nàng rùng mình một cái nhưng mà thật sự sướng quá. Không dám kích thích bọt nước quá lớn, nàng định ngâm một chút rồi nhanh chóng lên bờ, vậy mà vừa nhấc mắt nhìn đám sương nổi lên trên mặt hồ, giống như Tiên cảnh trong mộng, nàng có chút bị cảnh sắc này làm mất hồn, cho đến khi ——
"Thiểu Mẫn?"