Cách Đấu Binh Vương

chương 57: chương 57

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiêu Á Nam nhìn sang hệ thống máy thu tín hiệu định vị rồi hỏi: "Triệu Quốc Khánh còn đang trong vùng thi đấu ạ?"

Quân trưởng Trương biết Tiêu Á Nam là vị hôn thê của Triệu Quốc Khánh, nếu như thay đổi thời gian địa điểm, vậy ông ta nhất định sẽ nói hai câu chọc ghẹo, nhưng lúc này ông ta có hơi khẩn trương hỏi: "Chuyện này có liên quan tới Quốc Khánh?"

Tiêu Á Nam gật đầu, gương mặt băng lãnh khó che được sự khẩn trương từ nội tâm, cô nói với quân trưởng Trương: "Cháu nghĩ bác cũng biết trước đó có mấy lần Triệu Quốc Khánh đã đấu với đoàn lính đánh thuê Bầy Sói?"

Quân trưởng Trương gật đầu, chuyện này ông ta có biết cũng vì trong lúc Triệu Quốc Khánh đánh nhau với lính đánh thuê thì anh có biểu hiện nổi bật nên ông ta mới có thể lau mắt mà nhìn Triệu Quốc Khánh.

"Đám lính đánh thuê đó lại tới?" Quân trưởng Trương hỏi, sau khi ông ta Tiêu Á Nam nói liền đoán được đại khái câu chuyện, đoàn lính đánh thuê Bầy Sói lại tới gây sự với Triệu Quốc Khánh.

Tiêu Á Nam sốt sắng mà trả lời: "Đúng vậy, chỉ là lần này mục đích của bọn lính đánh thuê đã khác.

Mấy lần trước mục đích của lính đánh thuê đều đơn giản là muốn bắt cóc Triệu Quốc Khánh, mà lần này mục đích của bọn họ lại cực kỳ rõ rành, bọn họ muốn trực tiếp giết chết anh ấy!"

Quân trưởng Trương hít vào một hơi khí lạnh, chuyện bắt cóc và trực tiếp ám sát là hoàn toàn khác nhau.

Nếu như nói mấy lần trước Triệu Quốc Khánh có thể thoát khỏi nguy hiểm thì có liên quan tới chuyện nhiệm vụ của lính đánh thuê và sự chủ quan của bọn họ, mà lần này mục đích của đám lính đánh thuê lại trực tiếp ám sát anh, vậy khi hai bên gặp mặt liền sẽ trực tiếp kêu sát thủ, nói không chừng căn bản bọn họ không cho Triệu Quốc Khánh cơ hội xuất thủ.

"Bọn họ có bao nhiêu người?" Quân trưởng Trương hỏi.

"Nhân số cụ thể thì cháu không rõ, chỉ biết là lần này người dẫn đội là đội trưởng đoàn lính đánh thuê Bầy Sói, Bond.

Người đi theo anh ta tới đây thì tất cả đều là đội quân tinh của đoàn lính đánh thuê Bầy Sói, nghe nói ngay cả chiến đội Huyết Lang cũng tới!" Tiêu Á Nam trả lời.

Sắc mặt của quuân trưởng Trương càng trầm xuống.

Đoàn lính đánh thuê Bầy Sói so với đoàn lính đánh thuê khác thật sự không tính là gì, nhưng đội trưởng của bọn họ được coi một nhân vật lớn.

Bond xuất thân từ đặc công, sau khi hắn ta phản bội chạy trốn rồi sau đó mới tạo nên đoàn lính đánh thuê Bầy Sói, bởi vì không có tự do cho nên hắn ta mới lấy dùng tên giả là Bond.

Chiến đội Huyết Lang càng là một nhánh lính đánh thuê bộ đội được trang bị hoàn mỹ, một chiến đội lính đánh thuê Huyết Lang có sức chiến đấu tương đương với hai tên lính đánh thuê cấp vàng, sức mạnh không thua gì một lính đặc chủng chuẩn mực.

"Á Nam, cháu muốn bác làm gì?" Quân trưởng Trương hỏi.

Tiêu Á Nam trả lời: "Theo tin tức cháu có được, Bond và lính đánh thuê dưới tay hắn ta đều đã chui vào trong nơi này, nhưng mà chắc hẳn bọn họ còn chưa tiến vào khu thi đấu, cháu muốn chú kết thúc cuộc tranh tài, gọi tất cả nhân viên trong vùng dự thi tới."

"Á Nam, cháu có nghĩ tới chuyện Quốc Khánh đã là mục tiêu của những tên kia, vậy cho dù bác kết thúc cuộc tranh tài thì bọn chúng vẫn sẽ nhắm vào Quốc Khánh rồi dùng một loạt hành động!" Quân trưởng Trương nhắc nhở.

Lính đánh thuê không đạt mục đích thề không bỏ qua, Tiêu Á Nam cũng hiểu rõ biện pháp này không thể hoàn toàn ngăn cản hành động của đoàn lính đánh thuê Bầy Sói, chỉ là cô muốn mượn chuyện này để mình tranh thủ một chút thời gian mà thôi.

"Vậy bác mau phái người phong tỏa toàn bộ khu thi đấu, ngăn cản bất kể kẻ nào đi vào.

Chỉ cần tìm được những manh mối về đám lính đánh thuê kia thì tất nhiên cháu sẽ có biện pháp giải quyết bọn họ!" Tiêu Á Nam quyết tâm nói.

Quân trưởng Trương không chút nghi ngờ năng lực của Tiêu Á Nam, nếu như cho cô chuẩn bị đầy đủ thì đừng nói là đi đối phó một vài lính đánh thuê Bầy Sói chui vào quốc cảnh thì xem như đối phó cả chi đoàn lính đánh thuê Bầy Sói cũng không phải là chuyện khuếch đại ài, đây chính là nguyên nhân vì sao khi Tiêu Á Nam mười tám tuổi đã có thể nhận được quân hàm trung tá.

"Á Nam, chuyện liên quan tới những người lính đánh thuê này bác có dự định khác." Quân trưởng Trương nói.

Tiêu Á Nam tò mò nhìn quân trưởng Trương nhưng cô không nói chuyện.

Quân trưởng Trương nói tiếp: "Bác nghĩ nên thả những tên lính đánh thuê vào khu thi đấu, dùng chuyện này tăng độ khó của cuộc tranh tài."

Dù cho gương mặt Tiêu Á Nam lạnh lùng thì có thể từ trong ánh mắt của cô ấy nhìn thấy sự kinh ngạc.

Mục đích mình tới đây vốn là muốn mượn lực lượng của quân trưởng Trương đi tìm những tên lính đánh thuê và cũng để diệt trừ kẻ địch, dùng chuyện này bảo vệ binh sĩ thi đấu trong vùng dự thi và sự an toàn của Triệu Quốc Khánh, nhưng bây giờ quân trưởng Trương lại muốn thả những tên lính đánh thuê kia vào khu thi đấu!

"Lý do vì sao ạ?" Tiêu Á Nam bình tĩnh hỏi, quá nhiều kinh nghiệm đã mài dũa tâm trí của cô nên cô muốn hiểu rõ dụng ý của quân trưởng Trương trước.

"Cháu không cảm thấy hiện tại quân nhân đều thiếu tâm huyết sao?" Quân trưởng Trương hỏi.

Tâm huyết, lại là tâm huyết!

Tiêu Á Nam cũng biết chuyện thiếu tâm huyết khi được mài dũa trong chiến tranh, tâm huyết của quân nhân đang dần dần biến mất, nhưng cô vẫnocos cảm giác thả lính đánh thuê vào khu thi đấu thì quá nguy hiểm.

Quân trưởng Trương nghiêm nghị nói: "Thả những tên lính đánh thuê kia vào khu thi đấu, binh sĩ dự thi từ thi đấu trong vùng đi tiêu diệt lính đánh thuê!"

Ông ta vừa nói xong thì gương mặt của Tiêu Á Nam hơi tái lạ, nhưng rất nhanh cô đã trấn định lại.

"Quân trưởng Trương, chắc hẳn bác phải khi biết thả những tên lính đánh thuê kia vào khu thi đấu có ý nghĩa như thế nào, bác thật sự cho rằng chỉ bằng mười người còn lại trong vùng thi đấu có thể đối phó với Bond và những tên lính đánh thuê dưới tay hắn ta sao? Đừng quên, chiến đội Huyết Lang của Bond cũng xuất hiện!" Tiêu Á Nam nhắc nhở.

Đương nhiên quân trưởng Trương biết thả đám lính đánh thuê vào khu thi đấu có ý nghĩa như thế nào, một chiến trường mang ý nghĩa mô phỏng trong nháy mắt chuyển thành chiến trường thật sự.

Hơn nữa khi chiến đội Huyết Lang tiến vào thì tương đương với việc thả một nhánh chuẩn bộ đội đặc chủng vào.

Đối mặt số lượng kẻ địch vượt xa mình, đồng thời trang bọn họ được hoàn hảo, những thí sinh dự thi như Triệu Quốc Khánh sẽ rơi vào bước đường cùng chân chính.

"Bác biết mình đang làm cái gì, hơn nữa bác có lòng tin với bọn họ!" Quân trưởng Trương không đổi sắc nói.

Điên rồi, hoàn toàn điên rồi!

Đổi lại thành những người khác sẽ cho rằng quân trưởng Trương đã điên rồi, ai lại muốn để quân thuộc hạ của mình sa vào trong tuyệt cảnh, nhưng Tiêu Á Nam lại nhẹ gật đầu.

"Cháu đồng ý nhưng mà cháu có một yêu cầu." Tiêu Á Nam nói.

Quân trưởng Trương trầm giọng nói: "Cháu muốn tiến vào khu thi đấu?"

Tiêu Á Nam nhẹ nhàng gật đầu.

Quân trưởng Trương nhẹ nhàng gật đầu rồi nói: "Á Nam, bác biết Quốc Khánh ở bên trong thì cháu nhất định sẽ đi vào, nhưng mà bác nhắc nhở cháu một câu.

Không phải là tình huống cực kỳ bất đắc dĩ thì cháu tuyệt đối không nên ra tay, nếu không sẽ khiến Quốc Khánh biết là cháu ra tay giúp cậu ta, bác lo rằng cậu ta sẽ chịu đả kích!"

Tiêu Á Nam nhẹ nhàng gật đầu, cô hiểu Triệu Quốc Khánh hơn so với bất kỳ người nào khác, bởi vậy cô mới luôn trốn ở phía sau chưa từng xuất hiện.

Mặc dù nói chỉ là một cuộc tranh tài, nhưng Triệu Quốc Khánh không dám có bất kỳ chủ quan nào, anh ẩn thân trên ngọn cây không dám ngủ mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần, anh luôn chú ý mọi hành động ở xung quanh.

"Tôi là Trương Thành Công, quân trưởng của các cậu!" Một giọng nói mạnh mẽ đột nhiên vang lên.

Cơ thể Triệu Quốc Khánh chấn động vì nó, con mắt bén nhạy của anh quét sang bốn phía, sau khi anh xác định xung quanh không có ai thì nhìn vào cổ tay.

Giọng nói truyền ra từ vòng tay, nó ngoại trừ có công năng định vị còn có công năng trò chuyện, chuyện này trước đó đám người Triệu Quốc Khánh không biết.

"Biểu hiện của các cậu trong cuộc thi đấu hôm nay khiến tôi rất hài lòng, nhưng mà hiện tại tôi muốn tuyên bố thay đổi quy tắc tranh tài!" Quân trưởng Trương nói tiếp.

Thay đổi quy tắc tranh tài?

Bao gồm Triệu Quốc Khánh thì tất cả binh sĩ dự thi đều dựng lỗ tai vì muốn biết quy tắc tranh tài mới là cái gì.

"Một đám lính đánh thuê có số lượng không rõ ngay đang hoặc là đã tiến vào khu thi đấu, trang bị của bọn họ hoàn mỹ và giết người như ngóe, sức chiến đấu của từng người đạt đến trình độ chuẩn mực của lính đặc chủng.

Nhiệm vụ của các cậu là tiêu diệt những tên lính đánh thuê này, sau khi nhiệm vụ kết thúc tôi sẽ căn cứ vào biểu hiện khi các cậu thực hiện nhiệm vụ để đưa ra danh sách xác định cuối cùng do ai đạt được trong lần thi đấu này!" Quân trưởng Trương đang nói chợt dừng lại, ông ta cho các binh sĩ thời gian ngắn ngủi để suy nghĩ, sau đó nói tiếp: "Đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không ép các cậu mạo hiểm.

Có ai sợ lần nhiệm vụ này mình sẽ hi sinh, hoặc là không muốn tham gia trận đấu thì có thể tháo vòng tay của các cậu ngay bây giờ, đầu tiên tôi sẽ phái người vào trong đón các cậu ra!"

Lính đánh thuê?

Điều đầu tiên Triệu Quốc Khánh nghĩ đến chính là đoàn lính đánh thuê Bầy Sói, sau đó anh nhìn vòng tay trên cổ tay trái.

"Có rút lui không? Sao tôi lại rút lui!" Trên người Triệu Quốc Khánh tản ra một luồng sát khí khó mà phát hiện.

Anh hết sức khẳng định rằng đoàn lính đánh thuê Bầy Sói đang hướng về phía mình, bởi vậy anh nhất định phải ở lại để tự tay giải quyết những tên lính đánh thuê kia!

Lần này tất cả tên lính đánh thuê đến đây đều là cấp vàng hoặc là sức mạnh trên lính đánh thuê cấp vàng, lực chiến đấu của bọn họ đạt đến trình độ chuẩn mực của lính đặc chủng, sức mạnh mạnh là rõ.

Trái lại bên Triệu Quốc Khánh, chỉ có Lãnh Vô Sương là một người chuẩn lính đặc chủng.

Sức mạnh của Triệu Quốc Khánh ở trên Lãnh Vô Sương, khi gặp một tên địch không cần quá lo lắng; hai người Phùng Tiểu Long, Lý Thực Thành trên cơ bản cũng đạt tới trình độ chuẩn lính đặc chủng, cũng có thể đánh một trận với kẻ địch; nhưng những người khác sẽ gặp nguy hiểm.

Quan trọng hơn là, đám người Triệu Quốc Khánh có đạn đánh không chết người, thứ chân chính có thể dùng để giết địch có thể nói chỉ có dao quân dụng trong tay.

Kẻ địch được trang bị vô cùng hoàn hảo, sự chênh lệch số lượng, sức mạnh, vũ khí nhất điện sẽ khiến đây là một cuộc chiến đấu cực kỳ gian khổ, nói không chừng sẽ có người hi sinh trong lần chiến đấu này.

Thế nhưng, mười người ở lại trong vùng thi đấu không chọn lùi bước.

Bọn họ muốn liều chết chiến đấu đến cùng, tất cả bọn họ đều là quân nhân chân chính!

Bước đường cùng.

Coi như cơ thể ở nơi bước đường cùng sẽ như thế nào, chiến sĩ chân chính có thể phản kích từ bước đường cùng!

Sau khi Triệu Quốc Khánh quyết định ở lại chiến đấu, điều đầu tiên anh nghĩ đến chính là tìm Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành, giữa ba người có sự ăn ý được luyện thành từ chuyện sinh tử, từ tổ ba người thành tiểu đội chiến đấu có thể phát huy lực chiến đấu ở mức độ lớn nhất của bọn họ.

Mặt khác, ngoại trừ tìm kiếm Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành, Triệu Quốc Khánh còn nghĩ tới việc phải tập hợp thí sinh dự thi khác.

Chỉ có khi tập trung sức mạnh của tất cả mọi người thì mới có thể lấy yếu thắng mạnh, có hi vọng phản kích trong bước đường cùng.

Bên trong quân bộ.

Mười chấm ban đầu đang đứng im trên máy nhận tín hiệu định vị đều bắt đầu chuyển động, quân trưởng Trương thấy phản ứng của đám người Triệu Quốc Khánh thì cực kỳ hài lòng.

Mỗi người đều đã nghĩ đến chuyện khoảng cách sức mạnh của mình và kẻ địch, bọn họ không phải bắt đầu tìm kiếm thí sinh dự thi để thành lập nhóm nhỏ chiến đấu tăng cường năng lực nghênh đón địch của bản thân, thì bắt đầu chuẩn bị đầy đủ, để giành được thắng lợi trong cuộc chiến với kẻ địch.

"Cái này là Quốc Khánh." Quân trưởng Trương đưa tay chỉ dấu chấm di chuyển nhanh nhất trong đó rồi nói

Tiêu Á Nam nhìn thoáng qua, sau khi xác định vị trí đại khái cuar Triệu Quốc Khánh liền xoay người xông ra ngoài..

Truyện Chữ Hay