Ngày báo danh ngoại trừ nhóm Triệu Quốc Khánh thì còn cso binh linh đến từ Đại đội súng máy và Đại đội đại pháo binh, tổng cộng có hai lăm người.
Hai lăm người này đều là tinh anh trong Đại đội, nhưng Triệu Quốc Khánh lại thấy uy hiếp thực sự đối với mình chỉ có một mình Đàm Tinh Thần.
Địa đội của anh và Đại đội một, Đại đội hai đều có tuyển thủ hạt giống cấp Tiểu đoàn vào năm ngoái, chỉ có Đại đội súng máy và Đại đội pháo binh bác là không có.
Mặc dù Đội trưởng Lưu của Đại đội đã từng tiết lộ rằng, Đại đội súng máy và Đại đội pháo binh cũng mới chiêu mộ một số binh lính mạnh mẽ, nhưng sau khi quan sát thì Triệu Quốc Khánh thấy bọn họ chẳng qua là mạnh hơn tân binh cùng khóa một chút, năng lực chiến đấu đều không bằn tuyển thủ hạt giống cấp Tiểu đoàn năm ngoái, rất khó để giành được thứ tự trong vòng thi đấu ngày mai.
Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, trạm canh gác đã nhanh chóng tập hợp Triệu Quốc Khánh và những người tham gia dự thi khác đến sân tập.
Điều kiện của Sở chỉ huy Tiểu đoàn tốt hơn Đại đội nhiều, do đó thi đấu cũng không phân tháng bại giống như thi trong Đại đội, mà dựa trên tiêu chuẩn đánh giá của đội đặc chủng Phi Long để tiến hành tổng hợp thành tích thi đấu.
Thi đấu cơ bản chia thành hai phần.
Phần thứ nhất là thi đấu việt dã vũ trang hạng nặng.
Phần thứ nhất này so tài về thể lực và sức chịu đựng của các binh sĩ, đồng thời cho phép người tham gia xả ra tranh chấp vũ lực.
Có thể nói là chỉ cần không đánh chết người thì phần thứ nhất trên cơ bản là không có quy tắc gì.
Người chịu đựng đến cuối cùng sẽ đạt được mười điểm, người thứ hai chín điểm…cứ như thế suy ra, chỉ có mười vị trí có điểm còn lại là không điểm.
Phần thứ hai là bắn súng.
Bắn súng được chia thành hai loại: tĩnh và động.
Bắn tĩnh được chia thành bắn tư thế nằm, bắn tư thế quỳ và bắn tư thế đứng, tổng cộng là năm viên đạn.
Toàn bộ quá trình bắn súng phải được hoàn thành trong vòng một phút với số vòng bắn trúng là số điểm thực tế, cộng với điểm số đạt được trong cuộc thi việt dã, năm người đứng đầu sẽ được tham gia vòng thi cấp Trung đoàn tư cách là hạt giống cấp tiểu đoàn.
Bên ngoài thì thấy điểm bắn súng chiếm tỷ lệ lớn, nhưng trên thực tế thi việt dã là khó nhất.
Trong phần thi việt dã, có Đại đội vì để một người nào đó trong Đại đội đạt được thành tích tốt, họ sẽ lập ra chiến thuật ngăn cản đối thủ cạnh tranh có năng lực để giành thắng lợi.
Ví dụ, tuyển thủ không còn hy vọng đạt được vị tri cuối cùng sẽ được sắp xếp để phục kích một người nào đó trên đường, thi đấu cũng cho phép điều này.
Năm ngoái, Tiểu đội trưởng lớp ba Triệu Đại Hải cũng vì bị người khác phục kích mới mất đi vị trí cuối cùng.
Nhóm Triệu Quốc Khánh vũ trang hạng nặng, cầm vũ khí trong tay đứng trên sân tập.
Mỗi người bọn họ đều đã nhận được một tấm bản đồ thi việt dã riêng.
Ngoài ra còn nhận được một quả đạn tín hiệu cầu cứu, nếu gặp phải chuyện bất trắc có thể phóng đạn tín hiệu để xin giúp đỡ, nhưng điều đso có nghĩa là sẽ mất đi tư cách thi đấu, biểu thị chủ động rút khỏi thi đấu.
Tiếng chuông của trạm canh gác vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu.
Ngoài Triệu Quốc Khánh và những người tham ra khác, vì để đảm bảo an toàn, các cán bộ cấp Đại đội đều tham gia vào công tác đảm bảo an toàn, đây cũng là nguyên nhân vì sao không có cán bộ dẫn đôi.
Người bên cạnh chạy ra ngoài như một cơn gió, Triệu Quốc Khánh lại đứng tại chỗ nghiên cứu bản đồ trong tay.
Nếu như đi theo lộ trình chỉ dẫn trong bản đồ thì thi việt dã khoảng tầm một ngày một đêm mới hoàn thành, nhưng nếu có thể vượt thẳng qua hai ngọn núi thì lại có thể tiết kiệm một nửa thời gian.
Quy định cho phép đi theo lối tắt nhưng bản đồ lại không chỉ ra các lối tắt.
Nói cách khác chính là phải tự mình tìm ra lối tắt.
Lựa chọn con đường vượt núi này đồng nghĩa với việc xác suất gặp phải nguy hiểm cũng cao hơn.
Triệu Quốc Khánh ghi nhớ bản đồ trong đầu, suy đi nghĩ lại vẫn lựa chọn đường tắt không rõ nguy hiểm.
Đây cũng là lựa chọn của phần lớn tuyển thủ.
Nếu đi theo tuyến đường của bản đồ thì sẽ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm, gì nhưng thời gian lại quá lâu.
Người nào người nấy dường như đều lo lắng rằng đi theo chỉ dẫn của bản đồ, lúc đến nơi thì người khác đã về đích đi ngủ từ lâu rồi, cho nên họ chấp nhận lựa chọn đường tắt tương đối nguy hiểm.
Ngoài ra, đường tắt nhất định sẽ trở thành chiến trường quan trọng của mỗi tuyển thủ, ở đây, ngoài thiên nhiên hiểm trở thì uy hiếp lớn nhất chính là sự phục kích giữa các tuyển thủ của các Đại đội.
Sau khi chọn xong lộ trình, Triệu Quốc Khánh bắt đầu chạy nhịp nhàng ra khỏi Sở chỉ huy của Tiểu đoàn.
Trên đường đi anh sẽ không chủ động phục kích người khác, mục đích chủ yếu làm như vậy là vì tiết kiệm thể lực.
Có trời mới biết trên đường thi đấu sẽ gặp phải nguy hiểm gì, có thể có một thể lực tốt là chiến thắng cơ bản của hiểm cảnh rồi.
Vượt núi chắc chắc là chuyện cực kỳ tiêu hao thể lực.
Triệu Quốc Khánh đã chú ý bảo vệ thể lực của mình rồi, nhưng sau nửa tiếng leo núi, nhịp tim cũng đã bắt đầu nhanh hơn, đạt đến giới hạn bạo phát.
Triệu Quốc Khánh buộc phải dừng lại nghỉ ngơi, tiện thể uống một viên hộ tâm hoàn.
“Sương mù!” Triệu Quốc Khánh phát hiện một lớp sương mù lượn lờ trước mặt, ngẩng đầu nhìn lên cao thì thấy sương mù giăng mắc càng dày.
Sương mù khiến cho trận đấu này tăng thêm độ khó, quan trọng là càng dễ dàng để người khác ẩn trốn mai phục.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Triệu Quốc Khánh dừng lại nghỉ ngơi.
Anh phải có thể lực tốt nhất để có thể ứng phó với những tập kích bất ngờ.
Sau khi nhịp tim khôi phục bình thường, Triệu Quốc Khánh vác súng, tiếp tục đi về phía trước.
Chưa đến năm phút sương mù đã giày đặc khiến người ta không thấy rõ vật thể trong vòng mười mét.
Lúc này Triệu Quốc Khánh lại dừng lại lần nữa.
“Ra đi!” Triệu Quốc Khánh thấp giọng nói.
Anh chú ý đến bụi cỏ cách đó tám mét.
Được anh trai bồi dưỡng nên anh luôn cản giác hơn người bình thường.
Một cựu binh và một sĩ quan cấp một nhảy ra từ trong bụi cỏ.
Hia người nhìn nhua, sau đó cựu binh mở miệng: “Hóa ra là một tân binh.” Ngôn ngữ tràn ngập vẻ thất vọng.
Nhưng sĩ quan cấp một lại nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Triệu Quốc Khánh nói: “Đừng khinh thường.
Thằng nhóc này có thể phát hiện ra chúng ta, chứng tỏ cậu ta cũng có chút bản lĩnh.
Chúng ta phải chặn cậu ta lại.”
“Để tôi lên cho!” Cựu binh đi về phía Triệu Quốc Khánh.
Triệu Quốc Khánh nhận ra hai người này là tuyển thủ của Đại đội súng máy.
Nghe nói nhiệm vụ của Đại đội súng máy năm nay là hộ tống một tân binh có được một danh ngạch trong Tiểu đoàn, hai người mai phục ở đây chứng tỏ tin đồn đó không phải là giả.
Cựu binh bước đến, cách Triệu Quốc Khánh hai mét thì dừng lại, kiêu căng nói: “Thằng nhóc tân binh, cậu chủ động đầu hàng thì tôi sẽ cho cậu bớt đau khổ, còn nếu không thì…” Hắn ta bẻ khớp tay “cạch cạch”.
Triệu Quốc Khánh đặt balo xuống đất rồi dựa súng lên balo.
Cựu binh cười nói: “Cậu thật sự thông minh đấy.
Đánh với tôi cậu chắc chắn thua.” Nói rồi hắn ta thả lỏng cảnh giác, muốn bước đến trói Triệu Quốc Khánh.
Ngu ngốc, tôi bỏ balo với súng xuống để tiện đánh anh hơn.
Triệu Quốc Khánh mắng thầm rồi lập tức xuất quyền.
“Cẩn thận!” Sĩ quan cấp một phía sau vội vàng hét lên, đáng tiếc là muộn rồi.
“Bụp!” Cựu binh bị Triệu Quốc Khánh đấm ngã xuống đất, không có sức đánh trả, lập tức hôn mê.
“Thằng nhóc, mày quá nham hiểm, tao…” Sĩ quan cấp một quát lên, chưa cra nói xong đã thấy Triệu Quốc Khánh đánh đến.
Nếu các người đã không định buông tha cho tôi, vậy thì chỉ có thể đánh.
Triệu Quốc Khánh không nói gì, tung một cước.
Sĩ quan cấp một đã có phòng bị, thấy Triệu Quốc Khánh tung cước liền giơ súng trong tay lên đỡ, định ghìm chân Triệu Quốc Khánh bằng súng.
Triệu Quốc Khánh nhếch miệng cười, một cước này chỉ là chiêu ảo.
Sau khi thành công thu hút sự chú ý của đối phương, hai tay anh lập tức luồn từ dưới lên.
“Cạch, cạch.” Sĩ quan cấp một không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ tay phải bị nắm lấy, sau đó cằm bị đẩy mạnh, chân bị vấp bay ra ngoài.
“Rầm” Sĩ quan cấp một ngã mạnh xuống đất, không đứng lên được.
Không đợi hắn ta đứng lên, Triệu Quốc Khánh đã đè lên người hắn ta đấm một phát.
Tinh thông y học về huyệt vị con người có một lợi ích, đó chính là biết được đánh chỗ nào không tốn sức mà lại có thể khiến cho đối phương ngất xỉu.
Giống với cựu bịn vừa rồi, sĩ quan cấp một ăn một đấm liền ngất xỉu.
Người không phạm ta, ta không phạm người.
Triệu Quốc Khánh sẽ không chủ động bắt nạt người khác, nhưng cso người bắt nạt anh thì anh sẽ không nể tình.
Sau khi trói hai kẻ phục kích mình bằng dây balo, Triệu Quốc Khánh lấy đạn cầu cứu của đối phương ra đốt.
Chỗ này các Sở chỉ huy Tiểu đoàn không xa, chắc chắn sẽ có người chạy đến, đến lúc đó hai tuyển thủ của Đại đội súng máy mày buộc phải rời khỏi thi đấu.
“Nhanh vậy đã có người bị loại?” Tiểu đoàn trưởng nhìn đạn tín hiệu cầu cầu cứu lóe sáng trên không trung tự hỏi.
Mấy năm trước cũng có người bị loại trong phần thi việt dã, nhưng không giống năm nay chưa đên smootj tiếng đã bị loại.
Chẳng bao lâu sau khi Triệu Quốc Khánh rời đi, một người đàn ông mặc đồ ngụy trang giống như ma quỷ đứng lên từ một bụi cỏ khác, không chần chừ, lặng lẽ theo đuôi Triệu Quốc Khánh.
Nhiệm vụ của hắn ta là âm thầm bảo vệ Triệu Quốc Khánh, khi Triệu Quốc Khánh gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì phải ra tay cứu viện.
Nếu không hắn ta chỉ giống như không khí, chưa từng xuất hiện đối với Triệu Quốc Khánh và những người tham gia thi đấu khác.
Bước chân của Triệu Quốc Khánh hơi dừng lại, anh cau mày, quay lại nhìn.
Nhưng ngoài sương mù ra thì không có gì hết.
Chẳng lẽ mình quá căng thẳng? Triệu Quốc Khánh ngờ ngợ trong lòng, rõ ràng cảm thấy có người theo dõi phía sau nhưng lại không có phát hiện gì.
Triệu Quốc Khánh khẽ lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, nhưng lại âm thầm đẩy nhanh tốc độ di chuyển, đến khi xác định phía trước không có người mai phục mới dừng lại.
Lúc này phía sau lại truyền đến tiếng bước chân rõ ràng, đúng là có người đi theo phía sau anh.
Bị kìm cặp trước sau sao?
Triệu Quốc Khánh lại nhếch miệng cười.
Ngoại trừ cao thủ như Đàm Tinh Thần thì có là hai người hay ba người tuyển thủ dự thi xuất hiện cùng lúc cũng không làm gì được anh.
“Ra đi!” Triệu Quốc Khánh nhẹ giọng nói..