Sáng sớm, ánh sáng ban mai chiếu lên toàn bộ phòng, Cố Vân Khê từ trong giấc ngủ tỉnh lại, ngưng mắt nhìn người nam nhân đem hắn ôm vào trong ngực, cúi người cho y một cái thật sâu hôn.
Tần Mặc hưởng thụ nụ hôn chứa đầy tình cảm mãnh liệt của thanh niên, khóe miệng nhịn không được treo lên tươi cười sung sướng, xoay người đem người yêu đè ở dưới thân...... Tình yêu của y đối thanh niên xưa nay chưa từng có nghiêm túc như vậy, y trước kia chưa bao giờ tin tưởng tình yêu đến chết cũng không phai, thẳng đến khi y yêu thanh niên. Y biết tình cảm của người này đối với mình cũng không có thâm hậu như vậy, nhưng y không thèm để ý, y sẽ dùng nửa cuộc đời còn lại tới yêu hắn, y sẽ cùng thanh niên ở trước nhà thời hứa hẹn, sau đó đường đường chính chính, quang minh chính đại vĩnh viễn có được hắn.
Sau giờ ở trên giường lăn lộn, hai người cùng nhau tắm rửa rồi ăn cơm sáng. Cố Vân Khê bị Tần Mặc mặt dày bám theo leo lên xe đến công ty của hắn. Hắn cho rằng Tần Mặc đưa hắn đến liền sẽ rời đi, lại không nghĩ rằng người nam nhân này cường ngạnh đi theo sau hắn.
Adam đang chuẩn bị cho bạn thân một cái ôm nhiệt tình, lại thình lình bị người một phen đẩy ra. Anh vẻ mặt khó chịu nhìn nam nhân trước mặt sắc mặt bất thiện, căm giận hỏi, "Tiểu Khê, đây là ai?"
Không chờ Cố Vân Khê giới thiệu, Tần Mặc từ từ mở miệng, "Tôi là vị hôn phu của em ấy, chúng ta đang chuẩn bị kết hôn, em ấy là của tôi." Dứt lời liền ôm eo Cố Vân Khê, đầy mặt địch ý nhìn Adam. Trong tư liệu, Adam đối người yêu của y là tình thâm ý trọng, hai người quen biết nhau ba năm trước đây, cùng nhau kinh doanh Vân Thiên.
Adam bị Tần Mặc kêu gào chủ quyền nói nghẹn nghẹn, khiêu khích mở miệng, "Tiểu Khê mới không phải của anh!" Tuy rằng anh đối Cố Vân Khê đã không còn là tình yêu, nhưng anh thật lòng xem hắn như em trai, cũng là bạn thân tốt nhất của anh. Một cái nam nhân không biết từ chỗ nào chui ra cũng dám đến trước mặt anh giương oai, hừ!
Cố Vân Khê đau đầu nhìn hai người tới nay ta hướng giao phong, xoa giữa mày. Trước mắt Tần Mặc nơi nào giống một cái lão đại hắc đạo sát phạt quyết đoán. Adam vốn chính là một bộ tính tình ngạo kiều, này hai người anh châm chọc tôi một câu, tôi châm chọc anh lại một câu, rất giống hai đứa nhỏ cãi nhau, còn thiếu điều động thủ đánh nhau thôi.
"Đủ rồi!" Cố Vân Khê đi lên trước đem hai người bọn họ kéo ra một khoảng cách, giơ tay sờ sờ đầu Adam an ủi nói, "Cùng y so đo cái gì. Anh chính là bạn tốt nhất của tôi."
Adam nghĩ, đúng vậy, anh là bạn tốt nhất của Tiểu Khê, chính là bạn tốt cả đời, nói không chừng ngày nào đó người yêu sẽ bị quăng, liếc nhìn Tần Mặc một cái, đắc ý ngồi xuống bàn làm việc.
Tần Mặc nhìn người yêu an ủi người khác mà xem nhẹ y, đôi mắt không nhịn lộ ra ủy khuất, làm cho Cố Vân Khê có cảm giác vài phần tội lỗi, đành phải lại qua đi hôn hôn tuấn mỹ khuôn mặt của y, đáp ứng đêm nay mặc y xử trí.
"Khụ, Tiểu Khê, chúng ta tới nói chuyện chính sự đi." Adam ho một tiếng, đánh gãy hai người liếc mắt đưa tình, làm lơ vẻ mặt đáng sợ muốn ăn thịt người của Tần Mặc, lôi Cố Vân Khê đi. Tần Mặc hừ lạnh vài tiếng, đành đi đến ngồi trên sô pha. Y liền ngồi tại đây chờ!
"Trước mắt, chúng ta đã thu mua được % cổ phần của Tô thị, Tô Vinh kia là một con cáo già nắm trong tay có %. Mấy năm nay, bên trong Tô thị phân liệt nghiêm trọng, tuy rằng là cổ đông lớn nhất Tô thị, nhưng vẫn là đã chịu rất nhiều hạn chế, đặc biệt là một ít lão cổ đông. Bọn họ đối Tô Vinh mất đi tin tưởng, liên tiếp vài lần phủ quyết quyết định của ông ta, càng không tán thành Tô Trạm kế nhiệm vị trí chủ tịch. Ông ta muốn khống chế hoàn toàn Tô thị thì cổ phần trong tay phải vượt qua %, hoặc là cùng một đại cổ đông trong đó liên hợp."
"Tô Vinh người này trời sinh tính đa nghi, ông ta sẽ không cùng người khác hợp tác, chỉ biết tiếp tục thu mua cổ phần." Cố Vân Khê xem kỷ yếu của các cuộc họp cổ đông Tô thị gần nhất một chút, Tô Vinh đưa ra ba cái kiến nghị toàn bộ bị phủ quyết, trách không được hiện tại sốt ruột khắp nơi thu mua cổ phiếu bị phân tán.
Adam gật gật đầu, "Xác thật. Chúng ta hiện tại cũng là đại cổ đông Tô thị, muốn hay không cùng Tô Vinh tiếp xúc một chút, đào cái hố to cho ông ta tự mình nhảy vào?"
"Không cần. Anh an bài cho người âm thầm nâng giá cả cổ phiếu Tô thị lên, sau đó đem toàn bộ cổ phần trong tay bán giá cao cho ông ta." Tô thị hắn không chuẩn bị lưu lại, đống cổ phần này sẽ nhanh chóng biến thành một đống giấy bỏ đi. Tuy rằng nguyên chủ thiện lương cũng không hận Tô gia, nhưng hắn cũng không phải là thiện nam tín nữ gì. Cha Tô mẹ Tô khi biết được chân tướng chẳng những không có vì Đỗ Khê báo thù, ngược lại tin tưởng người khác bôi nhọ mà ra ngôn vũ nhục cậu, trên đời này nào có cha mẹ chó má như vậy? Bọn họ không phải cảm thấy Đỗ Khê xuất thân đê tiện, đắm mình trụy lạc sao? Vậy làm cho bọn họ mất đi tất cả, sống một cuộc sống khốn khổ cùng thất vọng, xem bọn họ có phải hay không còn có thể duy trì một thân ngạo khí. Còn đứa em gái ruột của nguyên chủ - Tô Nhược, hắn cũng không muốn đem Tô gia đuổi tận giết tuyệt, sẽ xem xét tuổi của ả còn nhỏ mà cho ả một lần cơ hội. Nhưng dưới điều kiện là ả không được tìm Tần Mặc ra tay đối phó hắn, tự nhiên sẽ lưu lại cho ả một phần gia sản, bảo đảm sinh hoạt của ả sau này . Bằng không, ha hả.
"Cái kiến nghị này anh thích, Tiểu Khê, em thật là xấu." Adam chọt chọt bả vai Cố Vân Khê, cười xấu xa nhìn hắn. Nguyên bản Tô thị phá sản, Tô gia dựa vào danh nghĩa bất động sản cũng có thể không tồi, nhưng là vì thu mua cổ phiếu, Tô Vinh nhất định sẽ thế chấp tài sản để mượn nợ, chờ Tô thị vừa phá sản, cổ phiếu không đáng một đồng, toàn bộ gia sản khổng lồ của Tô Vinh đã bị chưng phát hết rồi.
"Bảo bối, trên tay anh còn có % cổ phần Tô thị, đều cho em." Tần Mặc vừa thấy đến hai người ngồi gần nhau như vậy y lập tức thò qua, đẩy Adam ra.
Cố Vân Khê liếc xéo y một cái, " % cổ phần này cũng không phải là chuẩn bị cho em đi." Tuy rằng biết không nên ăn giấm nam nhân trước kia, nhưng trong lòng hắn hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có chút ghen tuông, đừng tưởng rằng biểu hiện trung tâm là có thể phiên thiên.
Tần Mặc hưng phấn ôm Cố Vân Khê hôn hôn, nhịn không được lại ôm hắn xoay vài vòng, "Anh rất cao hứng, bảo bối, ha ha." Buổi sáng hôm nay y còn đang suy nghĩ, tình cảm của hắn đói với y không sâu, y chỉ có thể dùng cả đời trói buộc hắn, nhưng hiện tại y thấy được bảo bối ghen, bảo bối của y ghen tị!
..............................
Người quen biết Tần Mặc đều cảm thấy vị đại lão này gần đây thay đổi, sẽ có vẻ mặt ôn nhu gọi điện thoại, sẽ mỗi ngày đúng hạn về nhà, sẽ ở lúc nào đó lơ đãng nháy mắt đột nhiên cười...... Trời ạ, có thể tưởng tượng đến ở hiện trường giao dịch súng ống đạn dược, người nam nhân này vừa mới còn lấy súng chỉ vào người khác lãnh khốc hỏi muốn sống hay muốn chết, tiếp theo nháy mắt lập tức biến thành nam nhân tốt ở nhà, đối với điện thoại nói, " Yêu em nhiều, bảo bối." Như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa uy bọn họ một miệng cẩu lương. Đậu má, đi em gái ngươi làm người thắng nhân sinh!
............
Cố Vân Khê cuối cùng cũng không cùng Tần Mặc trở về, hắn vẫn là muốn thay nguyên chủ hướng đôi cha mẹ cặn bã đòi lại một cái công đạo. Tần Mặc mặt dày, lăn lộn hắn một đêm mới không tình nguyện rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Khê xoa cái eo nhức mỏi nghênh đón cha mẹ nuôi của Đỗ Khê. Bọn họ vừa tiến đến, liền thấy Cố Vân Khê trên cổ rậm rạp dấu hôn, trong mắt không chút nào che dấu khinh thường dừng ở trên người hắn, nhưng thực mau thu liễm lại. Muốn tiến lên giữ chặt tay hắn, lại bị Cố Vân Khê nghiêng về một bên thân tránh đi.
"Tiểu Khê, mấy năm nay con đi đâu? Ba mẹ tìm con tìm đến hảo vất vả." Mẹ Đỗ đầy mặt từ ái nhìn Cố Vân Khê bắt đầu kêu khóc, trong mắt tràn đầy nước mắt, duỗi tay xoa xoa tiếp tục nói, "Năm đó là ba mẹ thực xin lỗi con."
Cố Vân Khê xoa xoa eo, bất động thanh sắc nhìn mụ ta diễn.
"Đúng vậy, Tiểu Khê, năm đó là có người đến trong thôn nói con bị bao dưỡng, ở thành phố lớn học hư, ba mẹ liền mắc mưu, con tha thứ ba mẹ." Cha Đỗ đỡ lấy mẹ Đỗ khóc đến không kềm chế được, hốc mắt cũng đỏ, "Vì tìm con, chúng ta bán nhà , ở thành phố phiêu bạt bốn năm."
Cố Vân Khê đánh cái ngáp, phân cho bọn họ một ánh mắt, thật là nhân chí tiện tắc vô địch, "Phải không? Năm đó tôi bị B Đại khai trừ, các ngươi chỉa vào tôi cái mũi mắng đồ đê tiện, nói không quen biết tôi, không có đứa con không biết xấu hổ như tôi, nhanh như vậy liền đã quên?"
Cha mẹ Đỗ tiếng khóc ngừng một cái chớp mắt, biểu tình cứng đờ, "Ba mẹ là bị người lừa."
Đỗ Khê từ nhỏ đến lớn, bọn họ đối cậu không đánh thì mắng, chưa bao giờ từng có thời điểm vẻ mặt ôn hoà như thế. Ngoài miệng nói là bọn họ sai, nhưng trong lòng nghĩ đến lại là: về sau xem bọn họ như thế nào đánh chết cậu. Bọn họ luôn là có thể từ trong việc đánh chửi Đỗ Khê đạt được một loại khoái cảm vặn vẹo.
"Một câu huỷ hoại cuộc đời của tôi, hiện tại lại đến tìm tôi cầu xin tha thứ? Các người có phải hay không cảm thấy ta còn là Đỗ Khê năm đó?" Cố Vân Khê lười cùng bọn họ diễn kịch, hắn sẽ làm bọn họ nhìn Tô Trạm từ chỗ cao ngã xuống dưới, mà hắn Đỗ Khê thì sẽ đứng ở trên đỉnh cao. Nỗ lực của bọn họ cuối cùng bất quá giỏ tre múc nước. Hơn nữa nếu cho Tô Trạm biết, Đỗ Khê đối gã trả thù chỉ vì khi nguyên chủ còn nhỏ bị cha mẹ gã ngược đãi, đến lúc đó mất đi hết thảy Tô Trạm sẽ đối đãi cha mẹ ruột như thế nào đâu?
"Mày là cái đồ tiểu tạp chủng!" Ánh mắt Cố Vân Khê châm chọc một chút chọc giận tính tình táo bạo của cha Đỗ, lão ta không màng mẹ Đỗ khuyên can, bắt đầu nói không lựa lời, "Lão tử dưỡng mày lớn đến như vậy, đánh mày mắng mày đều là lẽ đương nhiên, nói mày là đồ đê tiện thì mày chính là đồ đê tiện, bán thân thể!" cha Đỗ luôn luôn là người thô bỉ, càng khinh thường đồng tính luyến ái, dấu vết trên người Cố Vân Khê vừa thấy liền không phải một nữ nhân có thể làm ra.
"Tiểu Khê, đừng nghe ba con nói bậy, lão chỉ là lâu lắm không gặp con nên mới sinh khí." mẹ Đỗ năm đó có thể từ Tô gia đổi chỗ con mình với Đỗ Khê, tâm tính cha Đỗ liền không thể so sánh, mụ ta có vài phần tiểu thông minh. Sau khi Tô Trạm nói cho bọn họ thân phận Đỗ Khê, mụ ta liền biết Đỗ Khê đã không như xưa nữa, không thể lại giống như quá khứ có thể tùy tiện đánh chửi. Mụ nghĩ, Đỗ Khê trước kia sở dĩ sẽ đối bọn họ hiếu thuận như vậy là bởi vì từ nhỏ thiếu sự yêu thương, bọn họ muốn đả động hắn trước chỉ có thể làm từ phụ từ mẫu. Lúc ở trên đường, bọn họ đã thảo luận tốt, không nghĩ tới cha Đỗ bị Đỗ Khê hai câu lời nói liền lộ rõ bản chất thật.
Cố Vân Khê nhìn cũng không nhìn mẹ Đỗ một cái, đi đến trước mặt cha Đỗ hung hăng cho lão một quyền, hắn không đánh nữ nhân, nhưng đối nam nhân cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.
"Tiểu tiện loại, mày dám đánh lão tử!" Cha Đỗ thô bạo đẩy ra mẹ Đỗ, phỉ nhổ, hướng mặt Cố Vân Khê mà đánh, bị Cố Vân Khê chống lại, "Tô Trạm cho các người tới là muốn thuyết phục tôi đến Tô thị làm việc đi, các người xác định muốn chọc giận tôi?" Trong mắt hắn không hề có một tia gợn sóng, phảng phất không biết lời nói của chính mình sẽ mang đến cho hai người bao lớn kinh hách.
"Tiểu Khê, cái, cái gì Tô Trạm, mẹ chưa từng nghe nói qua tên này a." mẹ Đỗ kiên cường đè nén hoảng hốt xuống, kéo kéo khóe miệng ngạnh treo lên một chút tươi cười, từ ái nhìn Cố Vân Khê trước mắt.
"Bà tính là thứ gì? Có tư cách làm mẹ của tôi sao?" Cố Vân Khê khinh miệt nhìn mụ, không chút để ý mở miệng, chính là phụ nữ này tạo thành bi kịch cả đời của Đỗ Khê.
Cha mẹ Đỗ hô hấp tăng thêm, khuôn mặt vặn vẹo, cường ngạnh vài phần trấn định cũng đã biến mất, "Mày làm sao mà biết được?" Kỳ thật bọn họ càng quan tâm chính là Đỗ Khê đã biết nhiều ít, có thể hay không ảnh hưởng bọn họ còn trai kế thừa tập đoàn Tô thị.
Cố Vân Khê cười nhạo hai tiếng, "Nhìn bộ dáng phế vật kia của Đỗ Nham liền biết, các ngươi xứng có đứa con ưu tú như tôi sao?" Thoáng nhìn trong mắt hai người lại bốc cháy lên vài tia hy vọng, Cố Vân Khê cười nhẹ, "Có phải hay không suy nghĩ, còn may mắn chỉ là tôi suy đoán?" Cho nên nói ngu xuẩn chính là ngu xuẩn, "Các người nói nếu là tôi đem báo cáo kiểm tra đo lường DNA của Tô Trạm đưa đến Tô gia, gã sẽ còn là đại thiếu gia Tô gia sao?"
Cha mẹ Đỗ lúc này mới kinh hoảng lên, bọn họ hiện tại sinh hoạt toàn dựa Tô Trạm tiếp tế, đứa con thứ hai cũng là dựa vào Tô Trạm mới có thể tiến vào một trường đại học tốt. Một khi Tô Trạm không hề là Tô gia công tử, bọn họ còn như thế nào sống? Mẹ Đỗ nắm chặt đôi tay, thương tâm khóc lên, "Tiểu Khê, là mẹ thực xin lỗi con, mẹ sai rồi. Năm đó mẹ chỉ là nhất thời hồ đồ, Tô Trạm là đứa nhỏ cái gì cũng không biết, con tha thứ mẹ đi." Nói xong liền quỳ xuống, mụ không thể cho Đỗ Khê tố giác Tô Trạm. Trong nội tâm mụ ta tin tưởng vững chắc, Đỗ Khê đối mụ ta vẫn là có vài phần cảm tình, chỉ cần mụ cúi đầu nhận sai, hảo hảo cầu xin hắn, sự tình còn có chuyển biến tốt.
Nếu là nguyên chủ, nói không chừng thật sự sẽ thỏa hiệp, nhưng Cố Vân Khê liền ổn định vững chắc đứng ở kia nhìn mụ khóc, chờ mụ ta khóc không nổi nữa, mới đi qua, mang theo châm biếm, vỗ vỗ mụ ta mặt nói, "Khi tôi còn nhỏ cũng là như thế này quỳ cầu các người cho tôi tiếp tục đi học, các người đã làm như thế nào còn nhớ rõ không?"
Tiếng khóc mẹ Đỗ nghẹn lại, năm đó bọn họ không màng Đỗ Khê đau khổ cầu xin, cường bách cậu bỏ học, buộc cậu đi công trường làm việc. Nhưng là bọn họ cũng nuôi Đỗ Khê nhiều năm như vậy, muốn cậu đi làm đưa sinh hoạt phí cũng không có gì sai cả a. Cho nên nói cặn bã chính là cặn bã, vĩnh viễn sẽ không cho rằng chính mình làm sai.
"Trở về nói cho Tô Trạm, gã từ chỗ tôi được đến cái gì, tôi sẽ làm gã toàn bộ nhổ ra." Dứt lời trực tiếp đóng cửa phòng, đem hai người chắn bên ngoài.
Hắn nằm ở trên giường, nhắm hai mắt chờ ủy khuất trong lòng cùng lửa giận bình ổn xuống. Đỗ Khê thực yếu đuối, cũng thực hiếu thuận, cho nên thẳng đến khi bị hại chết, đối cha mẹ nuôi còn tồn một phân tình cảm thân nhân ảo tưởng không thực tế. Hôm nay, cha mẹ Đỗ hành động như vậy đã hoàn toàn mạt tiêu phần cảm tình này.
"Kinh Thiên, cảm tình Đỗ Khê như thế nào còn sẽ ảnh hưởng đến tôi?" Theo lý thuyết, hắn tiến vào thân thể nguyên chủ một khắc kia, Đỗ Khê nên đi chuyển thế đầu thai, không có khả năng sinh ra ảnh hưởng đến hắn, hắn lo lắng linh hồn dung hợp xảy ra vấn đề.
"Chủ nhân yên tâm, ta kiểm tra đo lường qua. Này chỉ là chấp niệm sâu nhất trước khi chết Đỗ Khê lưu lại ở trong thân thể, đến một thời điểm nào đó sẽ bị kích phát. Chủ nhân không cần lo lắng." Kinh Thiên biến thành linh thể, ghé vào ngực Cố Vân Khê cọ a cọ a.... Từ sau khi chủ nhân cùng nam nhân kia ở bên nhau, thời gian của chủ nhân đều bị chiếm lấy, làm hại nó cũng không dám tùy ý hiện ra. Nó tuy rằng không có thật thể, nhưng bộ dáng linh thể vẫn có thể bị người thấy.
Cố Vân Khê buồn cười sờ sờ đầu nó, Kinh Thiên ở trong lòng hắn là không ai có thể đủ thay thế được, bọn họ làm bạn mấy trăm thế giới, hắn sớm đem Kinh Thiên làm người thân của mình. Chờ lại qua mấy cái thế giới, thu thập cũng đủ năng lượng rồi, hắn sẽ giúp Kinh Thiên biến hóa ra thật thể.
----------------------------------------------
☆ Chú thích:
- kỷ yếu :
Kỉ yếu (cũng viết kỷ yếu) /danh từ/ : Tập tài liệu ghi những điều cốt yếu - Theo Từ điển tiếng Việt (Viện ngôn ngữ học, ). Ví dụ: Kỉ yếu của một hội nghị khoa học.
Kỷ yếu 纪要, 擿要, 摘录 - Tập ghi lại những điều quan trọng - Theo từ điển Hán - Nôm (trung tâm CNTT Thừa Thiên - Huế).
- chưng phát : mình không hiểu từ này, thỉnh cao nhân phương nào tới giúp mình giải đáp với.
- cẩu lương : Thức ăn cho chó nghĩa là bị bắt xem ân ái
- giỏ tre múc nước = công dã tràng : ý nói có gắng công cũng vô ích
- nhân chí tiện tắc vô địch : không hiểu nó nghĩa là gì, có ai giúp Miu với