Lục Thời Minh x Hạ Hoài
.
Hạ Hoài gần đây có chút bực bội, có một người vừa mới chuyển đến căn nhà mà cậu đang ở, nếu nói cậu là một động vật bậc thấp vừa chân ướt chân ráo bước vào xã hội, thì cái tên mới tới này hẳn là thuộc về cấp bậc tinh anh ưu tú.
Làm sao để thấy được á? Cái tên bệnh tâm thần này mỗi ngày tây trang giày da, mà mấy ngày gần đây đã là mùa đông âm độ!
Cặp kính gọng vàng, đôi giày da sáng bóng, chiếc áo khoác bên ngoài bộ vest không một nếp nhăn tương xứng với khuôn mặt lạnh lùng và điển trai.
Cái sự ngùn ngụt hormone này.
Mặc một chiếc áo khoác độn nặng nề được bọc như quả bóng cùng với khuôn mặt trẻ trung tròn trịa, Hạ Hoài, người thường được hỏi liệu cậu ấy đã tốt nghiệp cấp ba chưa, nói một cách trống rỗng rằng tôi không hề ghen tị một chút nào, và tốt nhất là nên cóng đến chết cái tên tây trang giả vờ giả vịt kia đi.
.
Đương nhiên, Hạ Hoài cũng không phải bởi vì ghen tị người khác phong độ mà chán ghét họ.
Được rồi được rồi, để tay lên ngực tự hỏi mình, vẫn là có một chút.
Tuy nhiên, lý do để thực sự ghét hắn ta phải bắt đầu từ ngày hắn ta chuyển đến.
Căn nhà mà Hạ Hoài ở có cấu trúc gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, cậu ở một phòng và phòng còn lại luôn bỏ trống.
Phòng trống hướng nắng, chủ nhà cho biểt diện tích khá lớn nên giá cũng nhỉnh hơn một chút.
Hạ Hoài mặc dù cũng muốn ở nơi tốt hơn, nhưng cậu mới đi làm không bao lâu, dĩ nhiên không có tiền thuê, vì vậy liền thuê một cái phòng khác nhỏ hơn.
Căn phòng còn lại vẫn bị bỏ trống cho đến khi chủ nhà bất ngờ thông báo với cậu cách đây vài tuần, rằng có người thuê nhà mới sẽ chuyển đến trong vài ngày nữa.
Hạ Hoài trong lòng đánh lô tô.
.
Ngày người đàn ông ưu tú đó chuyển đến, Hạ Hoài tình cờ ở nhà, mặc quần đùi và áo ba lỗ, vừa cúp điện thoại với người giao hàng thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cậu còn tưởng là đồ ăn của mình tới, hừng hực khí thế mà chạy ra mở cửa.
Suýt nữa thì mù con mắt.
Một người đàn ông cao hơn cậu hẳn cái đầu, mặc bộ âu phục đắt tiền được cắt may cẩn thận, cổ tay áo không vết nhăn, tóc vuốt ngược ra đằng sau, chỉ có vài sợi tóc mái lưa thưa trên vầng trán nhẵn nhụi, dưới ánh vàng của chiếc gọng kính là đôi mắt hẹp dài, đồng tử sâu không lường được, anh tuấn với gương mặt không chút biểu cảm.
Hạ Hoài ngửa cổ nhìn anh, không phải chứ, bây giờ giao đồ ăn đều cao cấp như vậy sao?
Thiếu gia nào ra ngoài trải nghiệm cuộc sống?
Hai người nhìn nhau nửa ngày không nói lời nào, Hạ Hoài không nhịn được cơn đói, vừa định mở lời.
Nghe thấy tiếng "ding" của thang máy, anh chàng giao hàng mặc áo ngắn tay màu vàng vội vã chạy tới, " phải không? Tôi vừa mới gọi điện thoại, trong số các cậu ai đã gọi mì ốc cay nhiều và đậu phụ thối?"
Hạ Hoài thấy rõ ràng người đàn ông trước mặt này nhíu mày, đồng thời nhìn thấy chiếc vali bên cạnh.
Cậu ngay lập tức nhận ra rằng đây hẳn là bạn cùng nhà mới của mình.
Thấy bọn họ không nói chuyện, người giao hàng cao giọng lên quãng tám, "Các ngươi ai gọi món vậy?"
Hạ Hoài căng da đầu, "Tôi...của tôi..."
Mẹ kiếp, thật là xấu hổ.
Sau khi người giao hàng rời đi, Hạ Hoài cảm thấy bầu không khí càng trở nên vi diệu, hộp thức ăn trong tay giống như biến thành quả bom.
Người đàn ông mặc âu phục trước mặt đột nhiên lên tiếng, "Khẩu vị rất độc đáo."
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, Hạ Hoài thật muốn dùng món đậu hũ thối và bún ốc cay nồng của mình để nổ chết anh ta.
.
Nhưng Hạ Hoài không dám, người đàn ông mặc tây trang trước mặt này bên trong không hề "rỗng", mà là cơ bắp bị áo sơ mi siết đến có chút căng ra, nhìn thấy được cánh tay rất có lực.
Hạ Hoài nuốt nước miếng, bởi vì vừa rồi đem anh nhận nhầm thành người giao hàng, cậu có điểm ngượng ngùng, trước tiên chào hỏi: "Anh...xin chào, tôi là Hạ Hoài, anh là bạn cùng nhà mới chuyển đến sao?"
Người đàn ông mặc âu phục gật đầu, "Lục Thời Minh."
Không chỉ thể hiện ở trang phục thời thượng, mà ngay cả tên của anh ta cũng có hương vị mạnh mẽ của một nam chính trong tiểu thuyết.
Hạ Hoài nhìn chiếc vali bên cạnh, có ý nghĩ muốn hòa thuận với bạn chung nhà tương lai, cậu nói: "Để tôi giúp anh xách vali."
Lục Thời Minh mặt không đổi sắc, "Không cần, cảm ơn, cậu có thể để tôi qua được chứ?"
Hạ Hoài: "..." Không cách nào giao thiệp.
Hạ Hoài nghẹn họng bước sang một bên.
Lục Thời Minh cũng không ở lại lâu, xách vali trực tiếp ấn mật khẩu đi vào phòng.
Hạ Hoài có dự cảm cái tên bạn cùng nhà này tuyệt đối rất khó ở chung!
.
Linh cảm của Hạ Hoài đã đúng.
Thực sự rất khó chịu, làm sao lại có một người khó gần như vậy, hơn nữa còn rất lạnh lùng.
Ở chung với nhau trong vài tuần, Hạ Hoài cảm thấy rằng Lục Thời Minh hẳn là không vừa mắt cậu.
Nó không vừa mắt ở mức độ nào?
Phòng khách, phòng bếp, phòng tắm đều là công cộng, hai người khó tránh khỏi gặp nhau, mỗi lần Lục Thời Minh đều là vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả tươi cười cũng không có.
Hạ Hoài cũng không phải là muốn anh cười, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cậu đều như là thiếu anh mấy trăm vạn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Tôi chỉ là phận bèo nước cùng nhà tình cờ gặp nhau, tôi không phải kẻ thù của anh!
.
Hạ Hoài cảm thấy tâm tình rất mệt mỏi.
Nguyên nhân đó khiến cậu không ưa anh cũng chỉ là một phần, điều quan trọng nhất là Hạ Hoài ở nhà thường mặc quần xà lỏn, áo phông hoặc áo ba lỗ, và ngủ dậy với cái đầu giống như ổ gà, muốn bao nhiêu thoải mái có bấy nhiêu.
Mà kể từ khi Lục Thời Minh chuyển đến, cậu cảm thấy mình đi vệ sinh không mặc lễ phục chính là không xứng tồn tại ở cái không gian này.
.
Truyện Hài Hước
Lục Thời Minh mỗi ngày đều mặc vest đi giày da, một bộ dạng tinh anh từ đầu đến chân, ngay cả khi nhìn thấy anh ta vào ban đêm vẫn là áo quần ngủ chỉnh tề.
Hơn nữa mỗi tối Hạ Hoài đi làm về đều có thể thấy anh ở trong bếp nấu ăn, mùi tỏa ra rất thơm.
Kiểu sống tinh tế này hoàn toàn trái ngược với Hạ Hoài, người cạp toàn đồ trong tủ lạnh, bữa nào hay bữa ấy..