Nhìn gương mặt Sửu bát quái càng ngày càng tới gần.Cố Thanh Âm nghĩ thầm: Hay là mình tạm thời cắn răng mà khuất phục đi, ít ra còn tốt hơn là bị cải tạo.Nàng há miệng thở dốc, chuẩn bị mở miệng nói gì đó.Chính là đột nhiên "Ầm vang" một tiếng, của phòng mà người đầu heo kia đi vào bỗng nhiên bị nổ mạnh.Trong chớp nhoáng, từ bên trong bay ra một đợt kiếm khí, đợt kiếm khí này lập tức đánh đến trên người Sửu bát quái.Bởi vì ở gần với Sửu bát quái, Cố Thanh Âm cũng bị kiếm khí gây nên ảnh hưởng, bị đánh lăn về một bên.Sửu bát quái thì trực tiếp bị kiếm khí đánh xuyên thủng cơ thể, hắn phun ra một ngụm máu màu xanh lục.
Sền sệt mà ghê tởm, giống như là cái loại chất lỏng mà khi một con sâu lông bị nghiền nát vậy.Hiện tại Sửu bát quái đã hoàn toàn giống như một con thú hoang dã, hắn nằm sấp trên mặt đất, vây cá ở bên tai đều dựng hết cả lên, trên người còn dính không ít máu màu xanh lục, nhưng hắn không hề để ý tới.Ngay lúc Sửu bát quái chuẩn bị phóng đi hướng đến cánh cửa kia thì đột nhiên - -Cố Thanh Âm cảm giác được uy áp của Nguyên Anh kỳ, áp bức nàng đến nỗi không thể nhúc nhích được, tai nàng như bị nổ tung bởi một tiếng vang chấn động như tiếng chuông cỡ lớn."Súc sinh, chạy đi đâu?"Là......!Phụng Ngôn chân quân.Từ trước tới nay, Cố Thanh Âm chưa bao giờ nhớ đến Phụng Ngôn chân quân, hiện tại nghe thấy giọng nói của hắn, cảm nhận được uy áp của hắn, thế nhưng lại làm cho nàng cảm thấy cảm động muốn rớt nước mắt.Sửu bát quái lại phun ra một búng máu, sau khi hắn suy nghĩ đến cái lợi và hại thì cảm thấy đây không phải là người hắn có thể đấu lại được, cho nên hắn liền chuẩn bị chạy đi.Nhưng mà hắn lại không tính chạy mình.Hắn vươn móng vuốt định bắt Cố Thanh Âm theo, Cố Thanh Âm cũng cảm giác được điều đó.
Nhưng nàng vừa mới bị kiếm khí đánh bị thương, liền muốn chạy cũng không thể chạy xa được, huống chi, căn bản nàng cũng không thể chạy thoát khỏi cái người động vật Sửu bát quái này được.Ở ngay lúc Sửu bát quái sắp bắt được Cố Thanh Âm thì một đợt kiếm khí khác lại đánh về phía chính giữa cái tay mà Sửu bát quái đang định bắt Cố Thanh Âm.Sửu bát quái đau đớn mà kêu rên.Lúc này hắn cũng không rảnh để mà lo cho Cố Thanh Âm nữa, hắn hóa thành một tia sáng rồi chạy trốn.Cố Thanh Âm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng nàng cảm thấy có gì đó không đúng, thật sự là Phụng Ngôn chân quân đến đây sao?Nàng nghi ngờ mà chống thân mình đứng lên.Lúc này, từ trong căn phòng kia có một người bước ra, nhưng mà không phải Phụng Ngôn chân quân, mà lại là Từ Lam Chi.Hiện tại cả người hắn toàn là máu, sắc mặt cũng không được tốt lắm.Cố Thanh Âm đi về phía hắn, Từ Lam Chi nhìn thấy bộ dạng này của Cố Thanh Âm, càng là giận sôi máu nói: "Nếu như không phải có hai đợt kiếm khí lúc nãy, có phải ngươi sẽ đồng ý mà đi theo cái tên Sửu bát quái kia không?"Cố Thanh Âm sửng sốt, thật sự là không nghĩ tới, đã là lúc nào rồi mà Từ Lam Chi vẫn còn muốn hỏi cái này.Nàng không chút do dự mà gật gật đầu, "Đúng vậy."Từ Lam Chi nghe vậy, nhấp môi, ánh mắt không có thiện cảm nhìn Cố Thanh Âm.
Cố Thanh Âm bị ánh mắt này của hắn dọa sợ, lùi về sau một bước, nhỏ giọng nói: "Làm gì vậy? Không phải ta đã nói rồi sao? Nếu mà gặp phải nguy hiểm thì ta sẽ khuất phục."Nói xong, Cố Thanh Âm có chút sợ Từ Lam Chi, nàng vội vàng nói: "Không phải Phụng Ngôn chân quân đến đúng không?""Ừ." Từ Lam Chi quay đầu đi, không nói nhiều hơn một chữ, cũng không hề để ý đến Cố Thanh Âm.Cố Thanh Âm cảm thấy đây là tật xấu của Từ Lam Chi, cũng không muốn nói thêm gì nhiều với Từ Lam Chi.
Vốn dĩ tính hỏi về Thẩm Diễn Chỉ, Cố Thanh Âm cũng không thèm mở miệng nữa.
Nàng trực tiếp mở ra cánh của đằng trước, sau đó liền thấy được một cảnh tượng kinh người - -Đằng sau cánh của này thế nhưng lại là một "Phòng giải phẫu".Nơi này chắc là nơi Sửu bát quái dùng để "cải tạo" lại người với động vật, trên mặt đất đầy rẫy là những phần còn lại của cánh tay, chân đã bị cắt cụt, còn có một giàn giá treo, ở trên đó đều là đầu người với đầu động vật.Cố Thanh Âm nín thở, nàng nhìn thấy Thẩm Diễn Chỉ trên người toàn là máu đang dựa ở trên tường, trên tay hình như bị thương, nhưng đã được xử lý.Mà người đầu heo lúc nãy bắt bọn họ, hiện tại lại nằm trên chiếc "giường giải phẫu" duy nhất có ở trong phòng.Cố Thanh Âm cũng không muốn đi vào, nàng đứng ở cạnh cửa nói với Thẩm Diễn Chỉ đang ở bên trong: "Thẩm đạo hữu, nơi này rất bẩn, cũng không biết tên Sửu bát quái kia sẽ quay về đây lúc nào, chúng ta vẫn là nhanh chóng đi ra ngoài thôi.""Không thể đi được." Thẩm Diễn Chỉ mang biểu tình thống khổ, giọng nói còn hơi hơi run rẩy.Đây là.....!Làm sao vậy?Lúc này, Từ Lam Chi đi vào.Hắn nhìn thoáng qua Cố Thanh Âm, nói: "Muốn đi thì ngươi đi đi.""Vậy ngươi các ngươi ở chỗ này làm gì?" Cố Thanh Âm hỏi."Chờ sư phụ ta và Từ chưởng môn đến đây." Thẩm Diễn Chỉ nhẹ giọng nói.Cố Thanh Âm có thể nhìn thấy ánh mắt hiện tại của Thẩm Diễn Chỉ hoàn toàn trống rỗng, cũng không biết là đang suy nghĩ đến cái gì.Thẩm Diễn Chỉ như vậy, chắc chắn là có chuyện gì rồi.Nàng hỏi Từ Lam Chi, " đợt kiếm khí lúc nãy là sao vậy?""Đó là kiếm khí của Phụng Ngôn chân quân, hắn cho Diễn Chỉ cái kiếm khí.
Chỉ là không ngờ được, da của Sửu bát quái kia lại dày như vậy, thế mà lại không thể đánh chết hắn." Vẻ mặt của Từ Lam Chi không tốt lắm.Đó là vũ khí bảo mệnh mà Phụng Ngôn chân quân cho Thẩm Diễn Chỉ, nhưng mà không thể ngờ được là da của Sửu bát quái lại dày như thế!Cố Thanh Âm nghĩ thầm, lại bảo không đi, Sửu bát quái là một trong những lam nhan chi kỷ của nữ chủ, nếu không có chút tài năng nào thì làm sao mà có thể làm cái chức đó được?"Không phải là ngươi muốn đi sao?" Từ Lam Chi hỏi."Không đi!" Cố Thanh Âm lập tức nói, "Các ngươi đều ở chỗ này, sao ta có thể một mình rời đi cho được!"Cố Thanh âm nghĩ trong lòng, Phụng Ngôn chân quân với Từ trưởng môn mấy người sắp đến đây rồi, nếu mà mình rời đi một mình, lại gặp phải tên Sửu bát quái kia thì sao?Kinh nghiệm nhiều năm xem phim kinh dị nói cho nàng biết, đi một mình sẽ không bao giờ có kết cục tốt.Từ Lam Chi hừ lạnh một tiếng, cũng không biết có phải là hắn tin những lời biện hộ này của Cố Thanh Âm hay không.Nhưng mà hiện tại Cố Thanh Âm cũng không có rảnh để quan tâm đến hắn.Ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn đến người đầu heo đang nằm trên bàn giải phẫu.
Từ nãy đến giờ, người đầu heo này luôn nằm im không nhúc nhích ở trên bàn giải phẫu, cũng không biết là hắn đã chết hay chưa.Cố Thanh Âm vẫn cảm thấy có chút lo lắng, rốt cuộc thì người đầu heo này với Sửu bát quái là cùng một hội, nàng nhỏ giọng hỏi: "Người đầu heo kia làm sao vậy?"Từ Lam Chi với Thẩm Diễn Chỉ đều không có trả lời nàng Từ Lam Chi còn hung hăng lườm nàng một cái.Cố Thanh Âm bị lườm mà không thể hiểu được.Nàng đang chuẩn bị mở miệng bảo Từ Lam Chi và Thẩm Diễn Chỉ tránh xa cái người đầu heo kia ra một chút, tránh cho đến lúc hắn tỉnh dậy thì lại làm bọn họ "răng rắc".Lúc này, Thẩm Diễn Chỉ khàn khàn mà mở miệng nói: "Chu sư huynh......!Hiện tại hắn......"Thẩm Diễn Chỉ không có nói tiếp.Nhưng mà, Cố Thanh Âm như là đã hiểu ra cái gì đó.Nàng run rẩy giơ ngón tay lên, chỉ vào người đầu heo đang nằm trên bàn giải phẫu, hỏi: "Đây là......Chu sư huynh sao?"Thẩm Diễn Chỉ nhìn chằm chằm vào người đầu heo đang nằm trên bàn giải phẫu, không có trả lời Cố Thanh Âm.
Nhưng vẫn luôn im lặng không lên tiếng Từ Lam Chi lại gật gật đầu, nhận.Cố Thanh Âm thở dài một hơi, nàng cũng không biết lúc nãy Từ Lam Chi và Thẩm Diễn Chỉ ở trong này cùng người đầu heo đã xảy ra những gì, nhưng nhất định là một hình ảnh "nhận thân" không được tốt đẹp lắm đi.Nàng không dám nói, cũng không dám hỏi gì thêm.Chỉ có thể yên lặng nhìn người đầy heo kia.Đột nhiên, trong đầu Cố Thanh Âm bỗng hiện lên một đoạn ký ức ngắn - -[ Phái Thanh Vũ sau khi Chu Duyên Phong, Thẩm Diễn Chỉ tử vong, Phụng Ngôn chân quân đau đớn khi mất đi đồ đệ yêu dấu, tính tình biến đổi.
Không lâu sau cũng tử vong......]Nàng nhớ ra rồi!Cố Thanh Âm cắn môi, nàng nhớ ra rồi!Hiện tại nàng đã biết vì sao trong những lam nhan tri kỷ của Bùi Ngọc Nhi chỉ có mỗi Bách Lý Mặc - - dựa theo cốt truyện, nàng bị Bùi Ngọc Nhi hạ độc hãm hãi, chết ở trong bí cảnh Ngân La.Vốn là người đàn ông này không có một sự tiếp xúc nào với nàng.Từ trong bí cảnh Ngân La đi ra - - người Hàn Dịch Phong, Từ Lam Chi, Bách Lý Mặc bị Ma nữ Linh Tê bắt đi, nhưng chỉ có Bách Lý Mặc là trốn thoát, vì trong tay hắn có một "bí mật" có thể khiến hắn chạy trốn được khỏi tay của Ma nữ Linh Tê.
Hàn Dịch Phong với Từ Lam Chi thì tử vong ở trong hồ Bách Ẩn.
Mà hồ Bách Ẩn thì lại rơi vào tay gia tộc Bách Lý do Bách Lý Mặc quản lý, sau đó mới bị Bách Lý Mặc đưa cho Bùi Ngọc Nhi.Mà không có sự "Quấy nhiễu" của nàng, ở trong bí cảnh Ngân La Thẩm Diễn Chỉ cũng sẽ không bị thương.
Nếu hắn không bị thương, sự kiện đi thành Phong Vũ lần này hắn sẽ đi cùng với Chu Duyên Phong.
Hắn và Chu Duyên Phong đều không thể tránh khỏi bàn tay của Sửu bát quái, bị "cải tạo".....Lúc này, kỹ thuật của Sửu bát quái cũng không thành thục hẳn, hắn không thể thành công trong việc cướp đoạt ký ức của bọn họ, biến bọn họ thành cỗ máy giết người.
Đến khi bọn họ bị tông môn tìm thấy, khôi phục được ký ức, bọn họ nhìn thấy chính mình biến thành hình dạng như vậy thì tự sát.Cho nên......!sự xuất hiện của nàng đã thay đổi vận mệnh của nhiều người như vậy sao?!Vậy cốt truyện ở đằng sau sẽ loạn như thế nào nữa?Cố Thanh Âm nghĩ lại - - đúng vậy! Cứ như vậy đi! Càng loạn càng tốt!Cốt truyện không thể trói buộc vận mệnh của họ nữa!Trong lòng Cố Thanh Âm đang bốc cháy lên ngọn lửa hy vọng, vốn dĩ nàng định an ủi Thẩm Diễn Chỉ một chút, còn chưa kịp nói gì, đã có người tới."Lam Chi, Lam Chi! Con không sao chứ!" Giọng của Từ chưởng môn là lớn nhất, hắn cũng là người đến đầu tiên, đến nơi thì hắn đẩy Cố Thanh Âm đến cạnh cửa, sau khi xác nhận con trai bảo bối của mình không có vấn đề gì thì mới yên tâm."Từ lão đầu, ngươi......"Phụng Ngôn chân quân nhìn thấy Từ chưởng môn đẩy Cố Thanh Âm ra thì nhíu mày rồi đi theo vào trong, nhưng khi hắn đi vào nhìn thấy tình cảnh này, tức khắc không nói chuyện."Đồ đệ ngoan của ta, con không sao chứ?" Sau khi Chu Vũ Mị đi vào, thấy Cố Thanh Âm không có vấn đề gì thì cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.Nàng tự trách nói: "Nếu mà biết trước như thế này ta đã không để ngươi tới thành Phong Vũ rồi.""Sư phụ, con không sao đâu.""Sư phụ......" Thẩm Diễn Chỉ nhìn thấy Phụng Ngôn chân quân đến, không chịu đựng được nữa, hắn quỳ gối trên mặt đất."Diễn Chỉ.....đây là....." Phụng Ngôn chân quân đã có nhiều năm làm thầy trò với Chu Duyên Phong, hắn vừa đến đây liền thấy được người đầu heo đang nằm trên bàn giải phẫu.Hắn đã cảm giác được cái gì đó, nhưng hắn không muốn thừa nhận."Chu sư huynh.....!Chu sư huynh....." Nước mắt của Thẩm Diễn Chỉ rơi xuống mặt đất, hắn không thể nói được nên lời hoàn chỉnh.Loại cải tạo này, so với việc giết bọn họ còn nghiêm trọng hơn nhiều.Lúc này, người đầu heo Chu Duyên Phong cũng đã tỉnh lại.Ở thời điểm hắn nhận ra Thẩm Diễn Chỉ cũng là lúc hắn khôi phục lại ký ức, lúc ấy hắn muốn kết thúc đi mạng sống của mình, nhưng Thẩm Diễn Chỉ lại đánh cho hắn hôn mê bất tỉnh.Hắn không dám nhìn bộ dạng hiện tại của mình, người không ra người quỷ không phải quỷ, hắn nghiêng ngả lảo đảo từ bàn giải phẫu đi xuống, lập tức quỳ xuống trước mặt Phụng Ngôn chân quân."Ngô.....!Sư.....phụ...." Có lẽ là do bị cải tạo thành người đầu heo, hắn nói chuyện thôi cũng đã rất khó khăn, có thể miễn cưỡng nói ra được hai chữ sư phụ.Cố Thanh Âm cũng đi đến bên cạnh Phụng Ngôn chân quân, ngay lúc Chu Duyên Phong muốn cầm kiếm trên mặt đất lên để tự sát thì nàng đã đi trước hắn một bước, đá bay thanh kiếm đến chỗ khác thật xa."Còn không phải là thành người đầu heo thôi sao?! Tìm chết làm cái gì chứ! Còn sống mới là có hy vọng!" Cố Thanh Âm lớn tiếng nói!Là do Dịch Phong ca ca không đủ lạnh lùng, Lam Chi ca ca không đủ lớn, Diễn Chỉ ca ca không đẹp trai, Mặc ca ca không đủ cẩu, Vô Dục ca ca không đủ trọc hay sao?!!! Các ngươi làm ơn đừng ghép đôi với Sửu bát quái có được không?!!!Nghỉ lễ /, /, dịch giả là độc thân cẩu, cam kết sẽ ra thêm chương mới cho mọi ngươi.
(Hiu hiu T.T đau lòng qué)..