Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang
Đoạn Phượng Nương rốt cuộc đã đi đâu? Trĩ Nương nằm trên giường, hỏi trượng phu bên người.
Tư Lương Xuyên nhìn nàng một cái, Đoạn Phượng Nương là người Hoàng Hậu tự giáo dưỡng ra, tâm kế khẳng định hơn người. Có khả năng là lúc bệ hạ truyền ra ngoài tin bị bệnh, Đoạn Phượng Nương đã nghĩ đến sẽ có hôm nay nên Phượng Nương mới trốn đi chờ khi Thái tử đăng cơ mới lộ diện, đến lúc đó Bình gia lại nhận nàng ta làm nghĩa nữ, nàng ta có thể danh chính ngôn thuận mà tiến cung. Dù đã gả hai lần nhưng vì nhà chồng đều nhận nàng ta làm nghĩa nữ, người khác muốn hủy thanh danh nàng ta cũng không có lí, nhiều nhất chỉ là chút nhàn thoại thôi.
Soái – Đào Quân Trang
Nàng ta cho rằng sự tình có thể giấu trời qua biển không ai sẽ chú ý tới nàng ta là một nữ nhân. Nhưng căn bản là nàng ta không nghĩ tới Thái tử còn chưa thừa kế đại thống chuyện bọn họ đã bị phơi bày. Cái tưởng như chắc chắn này lại thành kế hoạch thất bại, đợi xem Thái tử sẽ xử trí như thế nào.
"Chàng nói, nàng ta sẽ trốn đến nơi nào?"
"Đoạn gia."
Trĩ Nương toan đứng dậy:
"Đoạn gia? Nàng ta nghĩ thế nào mà còn về Đoạn phủ?"
"Triệu thị đã chết, nàng ta lại từng gả cho Đoạn Hồng Tiệm, người khác sẽ không ai nghĩ rằng nàng ta sẽ về Đoạn phủ."
"Không sai." Trĩ Nương lại lần nữa nằm xuống: "Đoạn Hồng Tiệm có thể đồng ý cho nàng ta trở thành muội muội, hai người đó chắc chắn có ước định nào đó. Đoạn Hồng Tiệm không thể tham gia khoa cử, nếu muốn đi lên trên, chỉ có thể tìm lối tắt."
Nếu có thể giúp Phượng Nương một tay, tương lai Phượng Nương được sủng ái, hắn thân là huynh trưởng Phượng Nương nói không chừng sẽ phong huân tước, nào không thể so với việc làm quan chứ.
Tư Lương Xuyên nói không sai, Đoạn Phượng Nương quả thực đang ở Đoạn phủ là Đoạn Hồng Tiệm thu lưu nàng ta.
Nàng ta biết Kỳ Đế sinh bệnh, liền nghĩ cần muốn sớm chuẩn bị. Hầu phủ thì nàng ta không thể trở về, tin tưởng Bình Triều sẽ giúp nàng ta thì Bình gia cũng không phải là để nàng ta dung thân.
Chỉ có ở Đoạn phủ, vì Đoạn Hồng Tiệm bị chặt đứt con đường làm quan, nếu hắn muốn bò lên trên, trừ con đường này thì không có lựa chọn nào khác.
Chỉ đợi khi Thái tử đăng cơ, nàng ta nhận làm huynh trưởng thì hắn liền có tư cách đứng ở địa vị cao. Bình gia không ngốc, Bình Tương bị Thái tử bỏ, nàng có danh nghĩa là cô nương hầu phủ so với nữ tử bên ngoài phần thắng cao hơn. Nàng ta nghĩ như thế chí tại tất đắc.
Đoạn Hồng Tiệm giúp nàng ta tìm hiểu tin tức, biết Hàn Vương giữa điện chỉ trích Thái tử cùng nàng ta dan díu, nàng ta đại kinh thất sắc. Sự tình tại sao lại như vậy? Đến tột cùng là ai truyền tin tức, nàng cùng Thái tử gặp gỡ, Bình Triều đều canh giữ ở bên ngoài. Trên danh nghĩa nàng ta là thê tử Bình Triều, người ngoài sao lại nghi kỵ?
"Thái tử nói thế nào, các đại thần khác nói thế nào, bệ hạ nói thế nào?"
"Ngươi hỏi nhiều như vậy, ta biết trả lời thế nào? Lại nói chuyện trên triều ta nào rành mạch?" Đoạn Hồng Tiệm liếc xéo nàng ta một cái.
Hắn vốn tưởng đầu cơ kiếm lợi, lúc này lại bị vạch trần, sự tình có thể không ổn. Không chỉ vớt không được chỗ tốt, nói không chừng còn sẽ liên lụy hắn. Hắn nghĩ đến tiền đồ, không thể không nhẫn nại tính tình.
Phượng Nương lần nữa ngồi xuống
"Ngươi lại ra ngoài tìm hiểu thêm đi, có tin tức gì liền tới nói cho ta."
Đoạn Hồng Tiệm liếc nhìn nàng ta một cái, đang muốn mở cửa ra ngoài. Trong phủ có hạ nhân tới báo, Bình cô gia muốn tới tiếp cô nãi nãi hồi phủ. Mặt nàng ta có dị sắc, nhìn Đoạn Hồng Tiệm.
"Không phải ta nói, ta không nói cho ai biết ngươi ở chỗ này hết."
Phượng Nương nhíu mày, Bình Triều tới nhanh như vậy lại khẳng định mình ở Đoạn phủ. Chẳng lẽ nhất cử nhất động của mình đều bị người khác giám thị, người ấy là ai đây?
Có thể là Thái tử không?
Thái tử phái Bình Triều tới đón mình hồi phủ, là muốn thế nào? Hàn Vương vừa hỏi, người trong thiên hạ đều biết mình cùng Thái tử lưỡng tình tương duyệt, nếu mình cùng Bình Triều trở về là cam chịu mình là thê tử Bình Triều. Muôn vàn mưu tính chẳng phải sẽ thất bại sao?
"Ngươi nói cho hắn, ta không ở Đoạn phủ."
"Hắn nếu đã tìm tới, hẳn là khẳng định ngươi ở trong phủ." Đoạn Hồng Tiệm trả lời.
"Không thấy được người, hắn lấy cái gì trở về." Đoạn Phượng Nương nói, mang theo nha đầu đến một chỗ khác, Bình Triều tiến vào cũng tìm không thấy nàng. Hắn không thể điều tra Đoạn phủ.
Đoạn Hồng Tiệm đi ra nhìn thấy Bình Triều:"Muội phu, sao ngươi tới cửa lúc này, không biết là có chuyện gì?"
"Ta tới đón Phượng Nương trở về." Sắc mặt Bình Triều không tốt, nhìn không ra hỉ nộ.
"Phượng Nương?" Đoạn Hồng Tiệm làm bộ giật mình: "Phượng Nương không phải vẫn ở chùa Cảm Quang vì mẫu thân tụng kinh sao? Sao lại về nhà mẹ đẻ mà ta lại không biết."
"Đại cữu ca, ta biết Phượng Nương ở chỗ này. Hiện giờ bên ngoài truyền đại ồn ào huyên náo, vì thanh danh nàng mà suy nghĩ thì ngươi không nên ngăn ta đón nàng trở về."
"Nàng thật không tới đây, tiếng gió đó ta cũng nghe một ít lại không biết thật giả." Đoạn Hồng Tiệm nói xong tương thỉnh Bình Triều vào.
Bình Triều theo hắn nhập phủ, trực tiếp đến khuê phòng của Phượng Nương, bên trong không một bóng người.
"Ta nói rồi, Phượng Nương không ở nơi này." Đoạn Hồng Tiệm nói: "Nếu nàng không về nhà mẹ đẻ, ta đây xin hỏi muội phu, nàng đi nơi nào?"
Bình Triều nhìn hắn, không nói lời nào.
Phương Tĩnh Di từ ngoài đi lại đây, mang theo ý cười:
"Phu quân cũng thật là, vô luận có chuyện gì, cũng phải để phu thê hai người họ tự mình giáp mặt nhau nói rõ ràng. Chúng ta là ca tẩu sao có thể ngăn. Bình muội phu, không nói gạt ngươi, Phượng Nương đúng là ở trong phủ, ta cũng không biết giữa các ngươi phát sinh việc gì, bên ngoài truyền toàn lời khó nghe, Phượng Nương sợ là không có mặt mũi gặp ngươi.""Ngươi nói bậy bạ gì đó, cái gì mà không mặt mũi gặp người?" Đoạn Hồng Tiệm quát khẽ, lại cười nịnh Bình Triều:
"Phượng Nương thật sự không ở nơi này, nàng trở về nhưng chúng ta khuyên bảo nên đã rời đi rồi."
Bình Triều không nhìn Đoạn Hồng Tiệm, lại nói với Phương Tĩnh Di:
"Tẩu tử không hổ là xuất thân thư hương thế gia, thâm minh đại nghĩa lại thông tình đạt lý. Phượng Nương muốn trốn tránh ta, ta biết là nàng thẹn trong lòng. Nhưng ta là trượng phu của nàng, vô luận chân tướng thế nào, cũng nên ra đây cùng ta nói rõ ràng."
"Cũng không phải là ý này sao, Phượng Nương làm việc thật không ổn." Phương Tĩnh Di nhìn qua một căn nhà nhỏ phía khác, ánh mắt lóe lóe.
Bình Triều hiểu ý, bay thẳng đến nơi đó.
Phía sau hắn, Đoạn Hồng Tiệm trừng mắt nhìn Phương Tĩnh Di:
"Là ngươi đến Bình gia cáo mật?"
"Cái gì mà mật báo? Nói thế khó nghe quá, cô nương xuất giá vô thanh vô tức về nhà mẹ đẻ, làm tẩu tử ta không phải nên đến hầu phủ thông báo một tiếng sao? Các ngươi làm gì mà sợ người khác biết?"
"Ngươi... Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Ngươi có biết như vậy sẽ làm rối loạn kế hoạch của Phượng Nương, tiền đồ Đoạn phủ đều bị mất trong tay của ngươi."
Phương Tĩnh Di lạnh mặt:
"Phu quân còn ngồi đó mơ thăng chức nhanh, cái mộng đẹp đó với tình hình hiện giờ, ta khuyên phu quân nhân lúc còn sớm bỏ ý niệm đó đi. Phu quân không nghe bên ngoài người ta bàn tán thế nào sao, nói câu không nên nói thì bệ hạ tức giận ngầm giết nàng ta đều là nhẹ. Chỉ sợ nàng ta bị định tội mê hoặc Thái tử đến lúc đó Đoạn phủ ta phải chịu liên lụy theo."
Đoạn Hồng Tiệm dường như không tin, hừ một tiếng.
"Phu quân liền chờ xem đi, Thái tử hiện tại vẫn là Thái tử, làm chủ thiên hạ vẫn là bệ hạ. Nếu thê tử một thần tử cùng Thái tử thật sự có cẩu thả, bệ hạ sẽ nghĩ thế nào? Đừng nói là phu quân dù là Thái tử thì chuyện này đều không ổn. Phu quân đừng quên, dù Thái tử là đích hoàng tử thì trong cung không phải còn một Nhị hoàng tử sao. Nếu Bệ hạ thật sự tức giận, phế truất Thái tử cũng đều có khả năng? Đến lúc đó chúng ta có lợi gì, trước mắt chúng ta cần phải bo bo giữ mình đi."
"Cách nhìn của đàn bà, phú quý hiểm trung cầu, liền điểm này cũng gánh không xong thì về sau nào có thể thành châu báu."
"Hừ, châu báu? Cũng cần có mệnh nhận mới nói." Phương Tĩnh Di nói xong cong eo về phòng.
Trong phòng, Đoạn Phượng Nương nhìn Bình Triều đứng đó.
"Phượng Nương, ngươi cùng ta trở về đi."
"Là ý hắn sao?"
Bình Triều lắc đầu:
"Điện hạ hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, nào sẽ nghĩ đến ngươi. Hàn Vương chủ trương phế trữ, Thái tử bị bệ hạ miễn chức giám quốc, giờ hắn sứt đầu mẻ trán không biết ứng đối thế nào. Chỉ cần ngươi cùng ta trở về, an an phận phận làm thê tử ta thì lời đồn bên ngoài liền tự sụp đổ, địa vị Thái tử cũng có thể giữ được." "Nếu ta cùng ngươi trở về, thì..."
"Giữ được thanh danh mới quan trọng."
"Không, chuyện của chúng ta ngươi rất rõ ràng. Nếu hiện tại ta và ngươi trở về, về sau căn bản cũng không có khả năng ở bên nhau, đối với ngươi không công bằng."
"Ta không sao cả, các ngươi tình thâm nghĩa trọng, chờ về sau tình hình bình ổn, điện hạ tâm nguyện đạt thành, các ngươi sẽ ở cùng nhau."
Phượng Nương cười khổ, nói thì nhẹ nhàng. Nhưng nếu hiện tại nàng cùng hắn rời đi, về sau khó có thể nói rõ. Liền tính Thái tử tin tưởng bọn họ trong sạch thì cũng khó chắn miệng lưỡi thiên hạ. Đến lúc đó Thái tử đã là thiên tử, hậu cung phi tần đông đảo, ngày tháng dần qua tình phân tiệm đạm, hắn sẽ nghi kỵ. Nàng tin tưởng Thái tử nhưng lại không tin một đế vương.
Trong cung việc đấu tranh là ngươi chết ta sống, một nhược điểm trí mạng thế sẽ trở thành đá kê chân trên con đường thượng vị. Nàng không thể lưu lại tai hoạ ngầm, huống chi bây giờ còn một lợi thế khác. Tay nàng không tự giác đặt ở bụng, ánh mắt Bình Triều u ám hẳn.
"Nếu tâm ý đã quyết, thì ta sẽ không nói nhiều, ngươi vạn sự tuỳ tâm." Bình Triều nói xong, rời đi liền.
Phương Tĩnh Di nhìn hắn ra:
"Bình muội phu, Phượng Nương không cùng ngươi trở về sao?"
"Tẩu tử, cho nàng ở nhà mẹ đẻ hai ngày đi, rồi ta lại đến đón nàng."
Bình Triều gật đầu với Đoạn Hồng Tiệm sau đó đi nhanh khỏi Đoạn phủ, nhưng hắn không hồi hầu phủ mà trực tiếp tiến cung gặp Thái tử.
"Điện hạ, Phượng Nương ở nhà mẹ đẻ. Thần mới vừa đi đón nàng hồi hầu phủ nhưng bị nàng quả quyết cự tuyệt, nàng tâm ý quyết tuyệt, điện hạ ngài phải có chuẩn bị."
Thái tử chắp tay sau lưng, đứng nhìn ra phía cửa sổ.
Hôm nay lâm triều, phụ hoàng kéo thân thể bị bệnh thượng triều, hắn không chỉ có bị đoạt chức vị giám quốc mà tư cách tham chính cũng bị phụ hoàng bãi miễn. Hàn Vương lại thượng chiết, thỉnh phế Thái tử, sổ con đã bị phụ hoàng lưu lại.
Ngày xưa còn cảm thấy nàng ấy hiểu chuyện biết lễ nghĩa, không thể ngờ được nàng ấy cũng tầm thường giống Bình Tương và bao nữ tử thiển cận, bụng dạ hẹp hòi khác. Nếu chứng minh được bọn họ có tư tình, vị trí Thái tử chỉ sợ khó giữ được, bọn họ nào có sau này.
"Điện hạ, thần có một chuyện không biết nên nói không?"
"Ngươi nói đi."
"Thần cảm thấy Phượng Nương không giống như người không biết nặng nhẹ, tất nhiên là có nguyên nhân khác. Vì thế thần lén hỏi nha đầu của nàng, nha đầu đó nói... Phượng Nương tựa hồ là có hỉ."
"Cái gì!" Lòng Thái tử đại chấn, xoay người lại:
"Lời này là thật sao!"
"Thần không biết thật giả, nhưng nha đầu đó nói vậy, có lẽ không sai được. Phượng Nương khẳng định là vì hài tử tính toán, không muốn hài tử ngoài giá thú, cho nên mới không chịu cùng thần trở về."
"Không được, lúc này nàng ngàn vạn không thể có thai."
Thái tử ở trong phòng đi tới đi lui, không phải là chỉ một lần thôi sao có thể hoài thượng? Đứa nhỏ này căn bản không phải là hỉ sự, mà là đại tai họa.
"Tin tức này không thể để lộ ra ngoài, nàng ấy đang hiếu kỳ, hơn nữa trước đó đều ở trong chùa, cho nên..." Thái tử nhìn Bình Triều, bộ mặt âm lãnh.
"Thần biết nặng nhẹ, nhưng nàng không chịu về hầu phủ, thần cũng là vô pháp."
"Nàng thích ở lại Đoạn phủ thì cho nàng ở, nhưng hài tử kia không thể lưu được."
"Thần biết." Bình Triều lui ra ngoài.
Hắn lại quay lại Đoạn phủ, nhìn Phượng Nương, câu đầu tiên hắn nói chính là:
"Phượng Nương, ta mới từ Đông Cung ra. Điện hạ muốn ta nói một câu cho ngươi, hắn nói nếu muốn ở lại Đoạn phủ thì ở đi. Chỉ là ngươi phải nhớ lấy, chớ có gây tùm lum chuyện, nếu là vạn nhất... Có thai thì hài tử không thể lưu."
Đoạn Phượng Nương theo bản năng bảo vệ bụng, nàng ta lui ra phía sau một bước, sắc mặt đại biến.
"Chẳng lẽ..." Bình Triều nhìn nàng: "Ngươi không phải là..."
Phượng Nương không nói lời nào, cảnh giác mà nhìn hắn.
"Đây chính là đại sự... Ta muốn đi nói cho điện hạ."
"Ngươi không được đi" Phượng Nương ngăn đón hắn.
Bình Triều kéo tay nàng ta:
"Việc này giấu không được nữa, ngươi có nghĩ tới, nếu điện hạ không muốn mà ngươi mạnh mẽ sinh con, đứa nhỏ này đến điện hạ liệu có vui mừng?"
"Vạn nhất điện hạ không thích..."
"Phượng Nương, điện hạ dưới gối hư không, nào sẽ không muốn có hài tử. Nói cho hắn có lẽ là chuyện tốt, ít nhất hắn cảm kích rồi sẽ vì ngươi tính toán, không để ngươi một mình chịu khổ."
"Vậy phiền toái ngươi chuyển cáo cho hắn đi."
Phượng Nương buông tay Bình Triều, việc này nói cho Thái tử so không nói vẫn tốt hơn. Tuy là trong hiếu kỳ có thai, nhưng nếu sự thật lòi ra, nàng trở thành nghĩa nữ hầu phủ, Triệu thị bất quá chỉ là cô cô nàng ta. Trên đời vạn không cháu gái nào giữ đạo hiếu cho cô cô hết.
Bình Triều phi nước đại vào Đông Cung, nói với Thái tử rằng Phượng Nương xác thật có thai nhưng lại không chịu bỏ hài tử.
Thái tử âm trầm nửa ngày không nói lời nào.
Đêm đó, Phượng Nương nằm trên giường trằn trọc, đột nhiên nghe ngoài cửa sổ có động tĩnh, nàng ngồi dậy duỗi chân đá nha đầu dưới sập. Cửa sổ bị người lạ từ bên ngoài cạy ra, một đống kiếm chỉa vào. Nha đầu hét lớn tiếng hô hào cứu mệnh, người bên ngoài nhanh chóng mở cửa sổ, hai hắc y nhân che mặt nhảy vào.
"Các ngươi là ai?"
Phượng Nương ôm lấy chăn, trốn sâu bên trong.
Hắc y nhân không nói lời nào, giơ kiếm đâm tới, nha đầu kêu thét té ngã lộn nhào trốn tránh. Mục tiêu của hắc y nhân là Phượng Nương, nên cũng không để ý tới nha đầu kia cứ công kích trực tiếp vào Đoạn Phượng Nương.
Đoạn Phượng Nương lớn tiếng kêu cứu, kinh động mọi người dậy. Hắc y nhân muốn nhanh chóng giải quyết nàng ta, nàng ta kéo màn lụa, thuận thế từ sạp đầu khác nhảy xuống. Hắc y nhân bị màn lụa ngăn trở, nửa ngày mới chui ra được.
Soái – Đào Quân Trang
Nàng ta đi chân trần chạy như bay đi ra ngoài, đụng Đoạn Tự Thừa và phu thê Đoạn Hồng Tiệm.
Hắc y nhân thấy tình thế không ổn, nhảy cửa sổ trèo tường đi mất.
"Cái sao chổi này tại sao lại ở chỗ này?" Đoạn Tự Thừa chỉ vào nàng, nhìn hai người đang trèo tường rời đi, tức giận phát run.
Đoạn Hồng Tiệm thu lưu Phượng Nương, vẫn chưa thông báo Đoạn Tự Thừa.
"Phượng Nương, mấy kẻ đó sao lại xuất hiện ở trong phủ, bọn họ tới làm gì?" Phương Tĩnh Di dù sợ vẫn truy vấn.
"Ta cũng không biết." Phượng Nương chậm rãi hồi thần: "Khiến phụ thân, đại ca đại tẩu lo lắng."
"Hừ, đừng gọi ta là phụ thân, ngươi không phải cô nương Đoạn phủ, ta đã đem tên ngươi xóa khỏi gia phả. Ngày mai ngươi đi đi, đừng để ta lại nhìn thấy ngươi."
"Chuyện khi nào?" Đoạn Hồng Tiệm đặt câu hỏi, Đoạn Tự Thừa không để ý tới hắn, chắp tay sau lưng, thở phì phì rời đi.
Đoạn Phượng Nương đã bình tĩnh lại, nàng ta cũng không để ý thái độ của Đoạn Tự Thừa. Nàng ta còn có hầu phủ, Bình Triều đáp ứng nhận nàng ta làm muội muội, nếu thực sự đến thời điểm cần dùng Bình gia mới là nhà mẹ đẻ nàng ta.
Nàng ta hiện tại dùng hết đầu óc để đoán, thích khách hôm nay là ai phái tới. Là ai muốn giết nàng diệt khẩu, nàng gây sự với ai?
Chẳng lẽ là...
Sẽ không, hắn sẽ không làm như vậy...
Nàng ta không ngừng an ủi chính mình, dù tâm lại không tự chủ được mà run.
Hai hắc y nhân nhảy khỏi Đoạn phủ, nhanh chóng biến mất trong đêm đen. Bọn họ di chuyển qua mấy con phố, bảy quải tám cong đi vào cửa sau Tư phủ, gõ ba cái, cửa lập tức mở ra, bọn họ lắc mình đi vào.
Bọn họ hướng vể chỗ chủ tử phục mệnh, kéo khăn vải ra là Hứa Lịch Hứa Cảm.
Soái – Đào Quân Trang
Đoạn Phượng Nương một đêm thức trắng, buổi sáng bảo Phương Tĩnh Di đi mời Bình Triều, nàng muốn gặp Thái tử.
Bình Triều vội vàng tới:"Phượng Nương, ngươi nghĩ kỹ chưa, muốn cùng ta trở về sao."
Đoạn Phượng Nương lạnh mặt ngồi gần bàn. Một đêm không có ngủ được sắc mặt nàng tiều tụy, vành mắt đỏ au ánh mắt đen tối.
"Ta muốn gặp điện hạ, ngươi giúp ta an bài một chút."
Bình Triều cúi đầu, đồng ý.
Đoạn Phượng Nương giả thành tùy tùng của Bình Triều vào Đông Cung. Nàng cúi đầu đi theo Bình Triều vào thư phòng Thái tử. Bình Triều dẫn nàng vào liền ra ngoài cửa. Thái tử xoay người, nhìn nàng ta.
"Phượng Nương gặp qua điện hạ."
Nàng ta doanh doanh hành lễ. Thái tử nhìn nàng ta bằng ánh mắt mang theo chút tức giận:
"Nghe nói ngươi có thai?"
"Điện hạ, Phượng Nương vì chuyện đó mà đến."
Phượng Nương vỗ về bụng:
"Phượng Nương biết đứa nhỏ này tới không đúng thời điểm, nhưng nó có thể tới vào lúc này nói không chừng là nó muốn nhìn phụ thân bước lên địa vị cao."
Thái tử híp mắt:
"Ngươi đang nói gì?"
"Điện hạ, Phượng Nương nghĩ, nếu là bệ hạ bệnh không dậy nổi, như vậy thì điện hạ ngài..."
"Ngươi nói bậy gì đó? Phụ hoàng dù thân mình không khỏe nhưng chắc chắn sẽ vạn thọ vô cương."
"Điện hạ chớ bực, ngài nghe Phượng Nương nói. Phượng Nương cũng hy vọng bệ hạ có thể thiên thu vạn đại, nhưng trời có mưa gió thất thường..."
"Lời này không được nói, ngươi muốn làm sao bây giờ. Hài tử này không được lưu lại, chẳng lẽ ngươi không biết tình cảnh cô hiện giờ sao?" Thái tử giận tái mặt ngăn nàng ta nói tiếp.
Phượng Nương than nhẹ một tiếng:
"Phượng Nương biết điện hạ tình cảnh gian nan, nhưng điện hạ ngài có nghĩ tới vì sao ngài gặp tình cảnh gian nan không? Nếu trong cung chỉ có mình ngài là hoàng tử, thì ngài còn phải cố kỵ nhiều vậy sao? Bệ hạ còn lo trước lo sau sao?"
Thái tử mở mắt trừng lớn nhìn nàng ta.
Nàng ta tiếp tục nói:
"Đứa nhỏ này đến càng tốt. Bình Triều đáp ứng nhận Phượng Nương làm muội muội, như vậy Đoạn phu nhân liền không phải là mẫu thân Phượng Nương mà chỉ là cô cô thôi, trên đời này nhưng không có chất nữ thủ hiếu cho cô cô."
Thái tử không nói lời nào, định thần nhìn nàng ta, trong lòng cân nhắc lời nàng ta nói. Phượng Nương nhẹ nhàng đi qua, dựa sát vào trong lòng ngực hắn.
Tay hắn mới đầu còn buông, rồi hắn chậm rãi nâng tay ôm vai nàng ta.
Bên ngoài vang lên tiếng Bình Triều:
"Thái tử phi nương nương, ngài không thể đi vào!"
"Bổn cung vì sao không thể đi vào, thứ tiện nhân không biết xấu hổ đó vào Đông Cung, còn sợ người khác không biết!"
Bình Tương mang theo một đám cung nữ thái giám, đứng trước cửa thư phòng.
"Ngài nghe ai nói bậy, điện hạ ở bên trong thương nghị chuyện quan trọng, ngài mau đi thôi." Bình Triều khổ tâm khuyên muội muội.
"Bổn cung càng muốn đi vào, nhìn tiện nhân da mặt dày đó đang làm cái gì làm, sao lại chẳng biết xấu hổ!"
Bình Triều ngăn trước mặt muội muội.
"Ca, ngươi tránh ra đi, ngươi nguyện ý chịu uất ức nhưng bổn cung lại không muốn nhẫn nhịn."
Bình Tương đẩy Bình Triều, Bình Triều gắt gao giữ cửa.
Đột nhiên hắn thoáng nhìn thấy thân ảnh minh hoàng, hắn sợ tới mức lập tức quỳ xuống.
Người ngoài điện toàn bộ quỳ xuống, hô to vạn tuế.
Soái – Đào Quân Trang