Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang
Mặt Bình Bảo Châu giờ là Văn thị xanh trắng đan xen, trong lòng thầm oán hận Vĩnh Liên công chúa. Luận bối phận là muội muội Hoàng Hậu, Vĩnh Liên công chúa còn phải gọi thị một tiếng dì. Hiện tại thị lại gả vào Văn gia, là thê tử của Văn Tứ gia, Vĩnh Liên công chúa phải gọi thị là thím.
Nhưng Vĩnh Liên không hề lễ phép đối với trưởng bối, trước mặt người khác hạ bệ mặt mũi thị. Văn thị không cam lòng nhưng Vĩnh Liên là công chúa hoàng gia, lời công chúa nói thị vẫn phải nghe. Nếu Tôn thị ỷ vào việc hầu hạ lão gia nhiều năm, không thể bán đi thì cứ lưu lại đó, một thông phòng mà thôi về sau còn rất nhiều cơ hội thu thập thị.
Soái – Đào Quân Trang
Văn thị đen mặt gọi người môi giới đến. Tôn thị không thể bán thì Tiểu Ngọc Hồng không phải không thể bán, một thiếp thất mới, lại xuất thân ti tiện muốn bán thì bán thôi. Cuối cùng, Tôn thị ở lại, Tiểu Ngọc Hồng bị bán ra ngoài. Tiểu Ngọc Hồng lớn lên không tồi, Bình Bảo Châu đang nổi nóng không thu một phân bạc nào, chỉ bảo mẹ mìn dẫn người đi. Mẹ mìn mới vừa dẫn người trở về, đã có khách tới cửa bỏ một bút bạc mua Tiểu Ngọc Hồng.
Văn Mộc Tùng tử vong, Bình gia nhất định phải phái người đi báo tang. Hỉ sự biến thành tang sự, ai cũng khó tiếp thu, Thường Viễn Hầu nhăn chặt mày, chết vì mã hạ phong là cái chết không có thể diện, người ngoài sẽ nhìn Bảo Châu thế nào?
Soái – Đào Quân Trang
Thế tử phu nhân Cát thị thầm mắng sao chổi, lệnh cho hạ nhân không được cho cô nãi nãi tới cửa. Đó chính là Tang Môn tinh, thật vất vả mới tiễn được ôn thần đi, ngàn vạn lần không thể lại chọc trở về.
Lời đồn đãi truyền rất mau, Văn Mộc Tùng tử vong đã truyền hết ra ngoài. Bình Bảo Châu ngay sau ngày tân hôn đã thành quả phụ, thực sự thành đề tài cho các phu nhân đàm luận, đặc biệt rất nhiều người cỡ tuổi Bảo Châu, còn có các cô nương nữa họ dù không tiếp xúc nhiều với Bình Bảo Châu nhưng các nàng cũng vui sướng khi có người gặp họa, âm thầm khinh bỉ chê cười.
Soái – Đào Quân Trang
Văn gia ở tận Thương Bắc, linh vị của Văn Mộc Tùng cũng phải về Thương Bắc, Bình Bảo Châu là goá phụ, ấn lễ phải trở về. Nhưng thị nào chịu nháo muốn hòa li. Văn gia đương nhiên không thể đồng ý, Văn Tề Hiền cho rằng Bình Bảo Châu là thủ phạm hại chết tứ thúc, vô luận thế nào cũng không thể hòa li cho thị trở về nhà. Văn Tư Tình gặp ai cũng nói Bình Bảo Châu khắc chết tứ thúc nàng ta, nên thị phải vì tứ thúc thủ tiết cả đời. Muốn hòa li tái giá đều không có cửa.
Bình Bảo Châu đại náo, lấy Tôn thị phát tiết, không màng chuyện Tôn thị thương thế chưa khỏi mà lăn lộn. Tôn thị trong nước mắt toát ra hận ý ngập trời. Tôn thị không dám phản kháng với Bình Bảo Châu, đành tìm Văn Tư Tình khóc lóc kể lể, nói lão gia chết oan, nếu phu nhân tái giá, lão gia sẽ chết không nhắm mắt. Văn Tư Tình nghe mà bốc hỏa, càng nghĩ càng giận nên tìm Vĩnh Liên công chúa khóc lóc kể lể, Vĩnh Liên công chúa sai người mời Bình Bảo Châu đến.
"Ấn theo lễ bổn cung phải gọi ngươi một tiếng tứ thẩm, tứ thúc chết như thế nào, lòng tứ thẩm biết rõ. Chuyện khác bổn cung không muốn nói, chỉ muốn hỏi tứ thẩm, nếu ngươi hòa li tái giá, thử hỏi có nam tử nào dám cưới ngươi? Có người nào ngại mình mệnh lớn mà vội vàng tìm chết chứ."
Mặt Bình Bảo Châu tối sầm:
"Cái gì mà mệnh trường mệnh đoản, mệnh đều là trời định, nào có thể oán người khác?"
Lời thị nói mang theo khinh thường và không đồng ý, Văn Tư Tình tức giận trợn trắng mắt, trên đời nào có nữ nhân mặt dày vô sỉ thế này? Nàng ta căm tức trừng Bình Bảo Châu:
"Nếu không phải ngươi lả lơi, tứ thúc nào sẽ chết?"
Vĩnh Liên công chúa cười một tiếng, một cây làm chẳng nên non, Bình Bảo Châu là đãng phụ, Văn Mộc Tùng cũng không phải thứ tốt lành gì. Nàng ta chướng mắt nhất là thứ nam nhân dựa vào nữ nhân thượng vị, Văn Mộc Tùng cho rằng cưới thế gia quý nữ là có thể bình bộ thanh vân, nhưng không ngờ được mình vì vậy mà mất tính mạng, thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Bình Bảo Châu không dám nói Vĩnh Liên công chúa, nhưng với Văn Tư Tình thì không để vào mắt, thì bày ra dáng vẻ trưởng bối:
"Công chúa nhìn xem, nàng ta không tôn trọng trưởng bối, một kẻ là chất nữ lại dám cùng thím nói chuyện như thế sao?"
Văn Tư Tình đang muốn lôi kéo Vĩnh Liên công chúa, vì Vĩnh Liên công chúa thân là tẩu tử, ở trong lòng nàng ta tất nhiên nghĩ công chúa sẽ thiên vị nàng. Nàng tự tin mười phần, mắng Bình Bảo Châu:"Vì già mà không nên, ngươi còn biết mình là trưởng bối sao, vội vàng muốn tái giá, chẳng lẽ rời nam nhân là ngươi không sống được sao?"
Lời này cực kỳ khó nghe, Bình Bảo Châu thẹn quá thành giận, muốn đánh nàng, nàng ta trốn sau lưng Vĩnh Liên công chúa.
Vĩnh Liên công chúa trào phúng nhìn Bình Bảo Châu:
"Thôi, nàng ấy tuy rằng nói lời thô bỉ nhưng không có nói sai. Ngươi đừng vội nháo, chừa cho mình chút thể diện. Ngươi muốn hòa li tái giá, chớ nói đến bọn họ không đồng ý, bổn cung cũng không đồng ý. Ngươi không biết xấu hổ, bổn cung còn muốn giữ mặt mũi, Văn gia cũng muốn mặt mũi! Tứ thúc phải đưa về Thương Bắc, ngươi đỡ linh vị trở về đi."
Vĩnh Liên công chúa lười cùng thị nhiều lời, mình ở trong cung chịu cảnh Hoàng Hậu tức giận cũng không dám trắng trợn biểu đạt bất mãn. Bình Bảo Châu bất quá chỉ là quả phụ, đối phó vẫn dư sức.
Bình Bảo Châu không muốn, nhưng việc này thị không chiếm lý, Thường Viễn Hầu không thể giúp thị xuất đầu. Thị đi hầu phủ cầu cứu, Cát thị đóng cửa không gặp, Thường Viễn Hầu ngại thị làm mất mặt, chỉ khuyên thị vì Văn Mộc Tùng giữ đạo, chờ qua hiếu kỳ rồi nói. Cuối cùng, ngày đưa Văn Mộc Tùng lên đường thị chỉ có thể đi theo về Thương Bắc.
Tôn thị là thông phòng của Văn Mộc Tùng tất nhiên muốn đi theo về Thương Bắc. Dọc theo đường đi Bình Bảo Châu chà đạp Tôn thị liên tục nhưng Tôn thị vẫn cắn răng chịu đựng.Linh cửu Văn Mộc Tùng chưa tới Thương Bắc thì Bình Bảo Châu vì khí hậu không quen mà nhiễm kiết lỵ, thật vất vả trở lại Thương Bắc cả người gầy thành da bọc xương.
Soái – Đào Quân Trang
Văn gia cảm thấy bà tử nha đầu của thị không để tâm hầu hạ nên đổi thành người Văn gia hầu hạ. Tôn thị tự tiến cử bản thân chiếu cố Văn thị, không đến một tháng cuối cùng vẫn không thể tốt lên, buông tay nhân gian.
Văn gia đem hợp táng với Văn Mộc Tùng, phái người vào kinh báo tang.
Tin Văn thị chết truyền tới trong kinh, Thường Viễn Hầu phủ không có động tĩnh gì trừ việc Thường Viễn Hầu đóng cửa hai ngày, trong phủ ai nên làm gì thì làm đó. Nếu không phải sợ người khác nói xấu, Cát thị thật muốn cười thống khoái vài tiếng. Trên thực tế, Cát thị cũng thật làm thế nhưng bất quá là cười ở trong phòng của mình thôi.
Bỗng nhiên nhớ tới Phượng Nương ở chùa Cảm Quang thanh tu mà thu hồi tiếng cười.
Nhi tử cố chấp, Đoạn Phượng Nương đã nói rõ là không muốn, thật là giống vở kịch kia, lòng Đoạn Phượng Nương có người khác.
Từ trước, Cát thị cũng nghe rất nhiều phu nhân lén nói là Hoàng Hậu coi trọng Đoạn Phượng Nương, muốn để cho Thái tử. Chẳng lẽ Đoạn Phượng Nương cùng Thái tử có tư tình?
Soái – Đào Quân Trang
Cát thị càng nghĩ càng cảm thấy không sai. Thái tử vì Đoạn Phượng Nương, mới lãnh đạm với Tương Nhi, nhi tử cũng vì Đoạn Phượng Nương mà tinh thần sa sút.
Thật là oan nghiệt, nàng một đôi nhi nữ, đều thua trong tay Đoạn Phượng Nương. Cát thị hạ quyết tâm, chờ Đoạn Phượng Nương trở về, vô luận thế nào cũng phải cùng Triều ca nhi viên phòng, chặt đứt niệm tưởng của họ.
Nhưng bên Thái tử cũng nên cùng Tương Nhi hòa hảo. Cát thị nghĩ thế liền đệ thiệp tiến cung.
Trong cung, từ lần Thái tử bị lời đồn hoàng hậu vẫn luôn ngốc tại Đức Xương Cung. Thái tử tới thăm, Nhị hoàng tử ở chùa Càn môn thanh tu, Kỳ Đế bận việc triều sự.
Thu được thiếp của Cát thị, Cầm ma ma báo cho Hoàng Hậu. Hoàng Hậu bình tĩnh: "Thị muốn gặp bổn cung thì cứ cho đến đây đi. Tóm lại đó cũng là nhà mẹ đẻ bổn cung nào có thể mặc kệ."
Cách ngày Cát thị được tiến cung, Cát thị hốc mắt hồng hồng chắc là khóc.
"Hoàng Hậu nương nương, lòng thần phụ khó chịu, nếu không phải thật sự không có biện pháp, cũng sẽ không đến quấy rầy nương nương."
"Có gì thì liền nói đi, bổn cung sẽ vì ngươi làm chủ." Hoàng Hậu thoạt nhìn như bệnh, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Cát thị dùng khăn ấn khóe mắt, thu hồi khăn:
"Nương nương, thật sự trong nhà quá nhiều chuyện. Bảo Châu bệnh chết, thần phụ bi thống đêm còn khóc vài lần. Thần phụ nghe người ta nói khi Bảo Châu chết trên người chỉ còn một tầng da. Thương Bắc đường xá xa xôi, hầu gia chỉ phái quản sự đến phúng viếng, ngẫm lại thật thương tâm."
Hoàng Hậu than nhẹ một tiếng, đỏ hốc mắt: "Ai nói không phải chứ, Bảo Châu từ nhỏ được dưỡng kiều quý, trước khi chết còn không biết gặp bao tội. Bổn cung cũng thay nàng khổ sở, nhưng thiên tai bệnh họa, nơi nào có thể dự đoán được, ngươi cũng nén bi thương đi."
"Nương nương nói đúng, Bảo Châu sinh thời đau nhất là Triều ca nhi cùng Tương tỷ nhi. Giờ hai đứa nhỏ... Thần phụ nhìn mà khổ sở. Tương Nhi còn đỡ là Thái tử phi, trong cung có nương nương chiếu ứng, thần phụ cũng yên tâm. Nhưng Triều ca nhi không giống thế, nó có thê tử mà như không, cả ngày vẫn chỉ một mình, một người để được hỏi han ân cần như tri kỷ cũng không có, thần phụ có nghĩ thầm hay là để Phượng Nương trở về, khả nhân luân hiếu đạo, Phượng Nương một mảnh hiếu tâm, vì mẫu thanh tu, thần phụ không đành lòng."
Cát thị nói xong, nước mắt một lần nữa chứa đầy hốc mắt.
"Triều ca nhi nhân duyên không thuận, bổn cung là cô mẫu cũng có phần sai, nếu không phải bổn cung thấy hắn một lòng say mê mới đem Phượng Nương tứ hôn cho hắn, sẽ không có nhiều khúc chiết vậy."
"Nương nương, ngài ngàn vạn không thể nói như vậy, nào có thể trách nương nương, đều là bọn họ có tâm ma. Chờ khi Phượng Nương giữ đạo hiếu về phủ, nàng cùng Triều nhi chân chính làm phu thê thì tốt rồi."
"Cũng chỉ đành như thế."
Hoàng Hậu sai người đến Đông Cung thỉnh Bình Tương, Bình Tương tới thực mau, đầu tiên là cấp Hoàng Hậu thỉnh an. Sau đó liền ôm Cát thị, khóc lớn lên.
"Tương Nhi sao lại khóc thành như vậy?" Cát thị đau lòng, liên tục hỏi.
Bình Tương gạt lệ không đáp, Hoàng Hậu trầm mặt, hỏi:
"Tương Nhi, nói cho cô mẫu nghe có phải là vì Thái tử không đến chỗ ngươi?"
"Thái tử việc học nặng nề, còn tham nghị việc trong triều, có lẽ là không rảnh... Tương Nhi không trách hắn, là vì nhìn thấy mẫu thân nên cao hứng, nhất thời khó tự kiềm chế thôi ạ."
"Ngươi chớ thay Thái tử che giấu, lòng bổn cung rõ ràng. Ngươi là chính phi, hắn dù vội cũng không thể vắng vẻ ngươi. Cô mẫu ở chỗ này đáp ứng ngươi, trừ phi ngươi sinh con trước, nếu không bổn cung tuyệt đối sẽ không cho phép ở Đông Cung có hài tử khác sinh ra trước."
Lòng Bình Tương đại hỉ, quỳ xuống tạ ơn. Cát thị cũng yên lòng, có lời này của Hoàng Hậu, vô luận Thái tử có ý với ai, đều không thể lướt qua Tương Nhi.
Tương Nhi có đích hoàng tử thì không cần sợ ai.
Cát thị vừa lòng rời cung, Bình Tương cũng tự tin trở lại Đông Cung.
Hoàng Hậu được Cầm ma ma đỡ tay đi ra Ngự Hoa Viên một chút. Nghe cung Hiền phi truyền ra tiếng đàn du dương dễ nghe.
"Gần đây bệ hạ thường đến ở chỗ Hiền phi sao?"
Cầm ma ma nhỏ giọng trả lời:
"Hiền phi nương nương từ khi Vĩnh Liên công chúa xuất giá, thường khóc đến tỉnh mỗi đêm, bệ hạ biết được nên ở mấy ngày."
"Ban đêm khóc tỉnh?" Hoàng Hậu lạnh lùng: "Hiện tại khóc sớm làm gì, về sau có rất nhiều thời gian để khóc hơn."
Ngự Hoa Viên là muôn hồng nghìn tía, như chốn phồn hoa lá xanh mùi hoa cỏ ngập tràn.
Hoàng Hậu được Cầm ma ma đỡ tay, nhìn tường cao xa xa rồi ngẩng đầu nhìn tường xanh lam, có tinh vân, mặt ngoài thoạt nhìn gió êm sóng lặng, ám đế lại là lốc xoáy chảy xiết.
Vạn thụ đều tịch bách thú tuyệt, mây đen áp thành phong bất động.
Giữa hè đến, trong kinh rất nóng. Nhiệt độ cơ thể thai phụ vốn hơi cao, càng cảm thấy gian nan. May mà Tư phủ không ít bạc, phòng Trĩ Nương đều bày đồ đựng băng, khối băng toát hơi lạnh làm trong phòng thoải mái hơn.
Triệu Thủ Hòa cùng Thái đại tiểu thư đã thành thân. Khi thành thân Triệu Thư Tài không được dự, Củng thị muốn chiếu cố trượng phu, phu thê hai người lại không thể rời kinh. Bách Thành gần Độ Cổ, hiệu trưởng phu nhân giúp Triệu Thủ Hòa lo liệu hôn sự, Triệu Thư Tài vô cùng cảm kích cảm tạ. Soái – Đào Quân Trang
Lương Anh cũng viết thư cho Trĩ Nương nói thực thích Lãng Sơn. Độ Cổ xa xôi không như trong kinh nhiều quy củ. Lãng Sơn thanh tĩnh không có việc gì nên nàng có thể tùy tính mà làm, thi thoảng vào núi săn thú rất khoái ý. Nhị phòng ít người nên một nhà hoà thuận vui vẻ.
Trĩ Nương thay nàng ấy cao hứng, hồi âm nói tình hình bản thân gần đây, trừ bỏ dưỡng thai cũng không còn gì làm.
Vì tu thân dưỡng tính dạy thai nhi, nàng bắt đầu luyện chữ có Tư Lương Xuyên dạy nàng tiến bộ thực nhanh. Ít nhất là khi hắn khen nàng cũng mang theo vài phần thiệt tình.
Tư gia vốn không thích xem náo nhiệt, nên yến hội cũng không tham gia, ai đưa thiếp mời đều bị Tư lão phu nhân đẩy hết. Tư lão phu nhân cho Trĩ Nương uống thuốc an thần, trừ bỏ thiệp hoàng gia thì có thể đẩy hết.
Vĩnh Liên công chúa hạ thiệp hai lần, một cái là thưởng trà, một cái khác là phẩm hạt sen. Tư gia đẩy không xong vì nàng chỉ đích danh Trĩ Nương. Tư lão phu nhân bảo Tư phu nhân đi thay.
Củng thị tới Tư phủ hai lần đưa một ít xiêm y giày mũ cho bé con.
Theo tháng tăng, bụng Trĩ Nương cũng lớn lên. Bởi vì thân mình nàng gầy nên có vẻ bụng cực lớn, nàng tự biết lúc này trung y nhiều hạn chế, nếu muốn thuận lợi sinh hài tử phải dựa vào chính mình.
Nàng nghiêm khắc khống chế lượng ẩm thực, lúc đầu Tư Lương Xuyên còn khó hiểu nghe nàng giải thích cũng khẩn trương chung. Mỗi ngày nhìn chằm chằm nàng ăn cơm, quan sát bụng nàng, sợ hài tử lớn lên quá to.
Mỗi ngày nàng cơm nước xong đều đi trong vườn nửa canh giờ, chỉ cần hắn ở nhà thì cũng đi theo. Phu thê hai người chậm bước, nhìn ánh nắng chiều với lưu vân, nhìn trong vườn hoa lại nở một đợt mới lá cây xanh rồi lại vàng.
Gió thu vừa thổi qua, Trĩ Nương nửa đêm đau bụng, suốt một ngày một đêm, mới sinh hạ một nhi tử. Tư Lương Xuyên ôm con mà tay đều run.
Hắn có nhi tử! Soái – Đào Quân Trang
Tiểu nhân nhi mở đôi mắt hắn chua xót muốn rơi lệ. Bà đỡ liên tục khen hài tử lớn lên ngoan, con nhà bình thường vài ngày sau mới có thể mở mắt. Tư các lão đặt tên chữ là Tư Cảnh Nho, trong phủ gọi là đại ca nhi.
Ngày đại ca nhi tắm ba ngày, Tư phủ không làm lớn chỉ thỉnh vài bạn bè thân thích tới cửa. Hàn Vương phi, Vĩnh An công chúa cùng với Củng thị đến. Vĩnh Liên công chúa không mời tự đến.
Tư lão phu nhân mắt lóe tinh quang, ra hiệu cho bà tử.Vĩnh Liên công chúa đi theo Vĩnh An công chúa vào trong phòng xem Trĩ Nương, Hàn Vương phi tới trước bồi Tư phu nhân nói chuyện. Vĩnh Liên kéo tay Vĩnh An bám bên người.
Trong phòng, Trĩ Nương ngồi dựa trên giường. Nàng đẫy đà một ít, khí sắc không tồi, làn da trơn mềm càng thêm nữa diễm sắc.
Củng thị tới sớm, đang ngồi bên giường, thấy các nàng vào, vội vàng đứng dậy hành lễ. Vĩnh An công chúa nâng bà:
"Dì, bổn cung là vãn bối, sao có thể nhận đại lễ."
Vĩnh An đã nói vậy, Vĩnh Liên tất nhiên không cần thêm lễ. Củng thị đứng ở một bên.
Vĩnh An trêu ghẹo Trĩ Nương:
"Nhìn xem, sinh xong hài tử lại càng thêm câu nhân, bổn cung vừa rồi đều nhìn đến ngây người."
Vĩnh Liên đôi mắt cũng nhìn chằm chằm Trĩ Nương trong chốc lát, sau đó đánh giá:
"Tư tiểu công tử ở nơi nào, sao không ôm lại đây nhìn xem?"
"Hắn ăn sữa liền ngủ, để ta gọi người đi ôm hắn lại đây."
"Vậy để hắn ngủ đi, chờ lúc tắm cũng có thể nhìn mà." Vĩnh An công chúa vội ngăn lại nàng. Tùy ý hỏi Trĩ Nương vài câu, liền lôi kéo Vĩnh Liên đi ra ngoài.
Chỉ còn Củng thị cùng Trĩ Nương, Trĩ Nương gọi Hải bà tử:
" Lúc ngươi ôm đại ca nhi ra ngoài hãy chú ý chút, tránh một ít kẻ không sạch sẽ đụng tới đại ca nhi."
Hải bà tử lập tức hiểu ý.
Lễ tắm ba ngày bắt đầu, nhũ mẫu ôm đại ca nhi ra tới, Hải bà tử tiếp nhận ôm vào trong lòng ngực, nghiêng thân mình, hướng về phía Hàn Vương phi.
Củng thị là bà ngoại, bà vứt kim nguyên bảo vào chậu, Hàn Vương phi theo sau cũng vứt kim nguyên bảo, nhưng nhỏ hơn của Củng thị, Củng thị thở phào nhẹ nhõm cảm kích Hàn Vương phi nể mặt.
Đến phiên Vĩnh An công chúa, nàng từ phía ma ma tiếp nhận hai tấm ngân phiếu mỗi người một trăm lượng. Nàng đem ngân phiếu đặt ở khay trà nói với Vĩnh Liên:
"May mà ta chuẩn bị nhiều bị một phần, vừa lúc thay ngươi dùng tới."
"Cái này sao được? Nào có thể để hoàng tỷ tiêu pha?" Vĩnh Liên nói xong cũng từ tay ma ma lấy ra một túi tiền. Nàng ta tiếp nhận, cởi bỏ túi tiền, bên trong cũng là một thỏi kim nguyên bảo. Nàng đang muốn đem kim nguyên bảo bỏ vào chậu nước thì Vĩnh An công chúa đoạt lấy mất.
"Nếu ngươi băn khoăn, thì không bằng kim nguyên bảo này bổn cung nhận."
Mặt Vĩnh Liên công chúa trắng bệch, hải bà tử theo bản năng ôm đại ca nhi càng chặt.
Thêm bồn xong, Hải bà tử tự mình ôm đại ca nhi, cởi cổ áo đại ca nhi, bà đỡ nhanh chóng nhỏ vài giọt nước, kết thúc buổi lễ.
Đại ca nhi khóc rất lớn, bà đỡ vui mừng khấn. Hải bà tử mặc lại tã lót, ôm đại ca nhi tiến vào nội thất, đặt cạnh Trĩ Nương nhỏ giọng kể chuyện mới vừa rồi phát sinh.
Trĩ Nương nghe mà tức tím người
<3. Soái – Đào Quân Trang