Tác giả: Mạn Bộ Trường An
Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang
Năm ngày sau, phủ công chúa phái người tới báo tin vui, công chúa đêm trước đau bụng, rạng sáng đã sinh hạ Lân nhi. Vĩnh An công chúa lần này sinh chỉ khoảng ba canh giờ tương đối thuận lợi. Đế hậu đại hỉ, ban thưởng như nước chảy vào phủ công chúa.
Lễ tắm ba ngày, Tư lão phu nhân bảo Tư phu nhân cùng hiệu trưởng phu nhân không cần đi, chỉ có Trĩ Nương cùng Lương Anh đại diện Tư gia đến chúc mừng. Trĩ Nương và Lương Anh, một người là biểu muội của Vĩnh An công chúa, một người là em chồng, các nàng đại diện cho Tư phủ là thích hợp nhất.
Người có thể đến phủ công chúa chúc mừng, đều là hầu môn thế gia cùng gia quyến quan viên tam phẩm trở lên. Không biết là phủ công chúa không phái người truyền tin hay là Thường Viễn Hầu phủ xấu hổ mà với cương vị là nhà ngoại Vĩnh An công chúa lại chỉ phái người tặng hạ lễ, cũng không có ai đến.
Khi Trĩ Nương cùng Lương Anh đến, lập tức bị cung nữ dẫn đi gặp Vĩnh An công chúa. Vĩnh An công chúa cột đai buộc trên trán, mặt có chút sưng nhưng khí sắc rất tốt. Nàng nằm nghiêng trên giường, bên người là nhóc con nho nhỏ ở trong tã lót ngủ ngon lành.
Soái – Đào Quân Trang
Trẻ con mới sinh ngũ quan còn chưa nảy nở, khuôn mặt hồng hồng, làn da cũng còn chút nhăn, nhìn không ra giống ai. Nhưng Trĩ Nương nhìn thôi mà lòng mềm nhũn, một tiểu sinh mệnh xuất hiện trên đời là điều thần kỳ đến cỡ nào. Vĩnh An công chúa trêu ghẹo nàng:
"Muội cũng sắp có con, chớ có nhìn chằm chằm hài tử nhà người ta mà chảy nước miếng thế."
Lương Anh cười ha hả, tiếng cười làm tiểu nhân nhi ngọ nguậy, nàng lập tức che miệng. Tiểu nhân nhi nhăn mặt, nhắm hai mắt khóc lên. Ma ma vội vàng đem tới bế, giao cho nhũ mẫu đang đứng ở một bên, nhũ mẫu ôm cu cậu đến bình phong uy sữa.
Vĩnh An công chúa nói với ma ma:
"Mau dọn chỗ cho Trĩ Nương cùng Anh tỷ nhi."
Trĩ Nương nói lời cảm tạ, ngồi ở ghế ma ma chuyển đến, Lương Anh cũng ngồi ở một bên.
"Đã đặt tên chưa thế?" Trĩ Nương nhẹ giọng hỏi công chúa.
Công chúa cười cười:
"Lương gia tên phải có Định, nên là Định Lý, nhũ danh Lý ca nhi."
Lương Định Lý? Trĩ Nương cảm thấy tên này thập phần khó đọc. Lương Anh cũng thấy gọi không thông:
"Ai đặt tên, không phải là Nhị ca chứ?"
Vĩnh An công chúa cười, đương nhiên là hắn, trừ bỏ hắn, ai sẽ đặt tên cho nhi tử khó đọc vậy?
Trĩ Nương bật cười.
Ngoài cửa cung nhân báo Vĩnh Liên công chúa đến.
Trĩ Nương đứng lên, tươi cười biến mất.
Chỉ chốc lát sau, Vĩnh Liên công chúa yểu điệu đi vào, thân thiết bổ nhào vào giường Vĩnh An công chúa:
"Hoàng tỷ, Liên Nhi vừa nghe cháu trai ra đời, liền hận không thể lập tức đến đây."
Nàng ta nhìn khắp xung quanh:" Cháu trai ở đâu, mau ôm lại đây cho bổn cung nhìn xem."
Trĩ Nương cùng Lương Anh hành lễ, nàng ta xem Trĩ Nương, rồi tùy ý xua xua tay:
"Nguyên lai là hai vị Tư Thiếu phu nhân, không cần đa lễ đâu."
Vĩnh An công chúa nhàn nhạt bảo ma ma đã cho nhi tử ăn xong thì ôm lại đây. Thực mau, ma ma ôm tiểu công tử lại. Vĩnh Liên vươn ngón tay, xoa bóp mặt Lý ca nhi và nói với Vĩnh An công chúa:
"Cháu trai thật giống hoàng tỷ."
Vĩnh An công chúa nhìn thoáng qua thấy nàng ta dùng móng tay dài, mày hơi nhăn một chút, nháy mắt với ma ma, ma ma hiểu ý liền nói tiểu công tử buồn ngủ rồi, nói xong ôm tiểu công tử đến sương phòng cho ngủ.
Vĩnh Liên công chúa ngồi bên ghế cạnh Vĩnh An, nhìn Trĩ Nương cùng Lương Anh:
"Tư Thiếu phu nhân gần đây ổn chứ?"" Nhờ phúc công chúa, thần phụ rất ổn."
"Nghe nói Tư gia mấy ngày trước đây ở bến tàu gặp sự cố, có việc này không? Bổn cung nghe mà hãi hùng khiếp vía, nghĩ đến Tư Thiếu phu nhân vận mệnh thật nhấp nhô, đi chỗ nào cũng đều gặp nguy hiểm, chẳng lẽ Tư Thiếu phu nhân mệnh sát, hoặc là va chạm thứ gì rồi?"
Sắc mặt Lương Anh biến đổi, bất bình nhìn Vĩnh Liên công chúa, Vĩnh An lạnh lùng nói:
"Vĩnh Liên, những loại từ ngữ quái lực loạn thần thế, ngươi là công chúa nào có thể ba hoa chích choè chứ!"
"Hoàng tỷ, Liên Nhi cũng chỉ là nghe tin vỉa hè nên mới tò mò, hỏi Tư Thiếu phu nhân thôi. Tư Thiếu phu nhân sẽ không trách bổn cung chứ?"
Trĩ Nương thi lễ:
"Hồi công chúa, công chúa nói không sai, đoạn thời gian xác thật là thần phụ có chút trắc trở. Thần phụ nghĩ, nếu nói va chạm cũng không sai. Không biết công chúa có nghe qua chuyện thế gian có một loại vật, gọi là quỷ hẹp hòi, tuy là quỷ nhưng lại là người. Quỷ hẹp hòi vị tha ít, ghen ghét nhiều, nên thường lén đả thương người rất khó phòng bị."
Lương Anh cười ha hả:
"Biểu tỷ nói không sai, loại quỷ hẹp hòi này ta cũng nghe qua, so với quỷ còn khó chơi hơn, nếu ai bị quỷ hẹp hòi quấn lấy thì thật là xui xẻo."
"Trên đời còn có một loại quỷ, gọi là quỷ bỡn cợt, chính là ngươi đó." Vĩnh An công chúa vừa bực mình vừa buồn cười trách em chồng.
Lương Anh không để bụng:.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
"Chúng ta là quỷ cũng không sao. Không giống một số người, bụng dạ quỷ sứ, ở sau lưng hại người, còn không bằng quỷ."
Sắc mặt Vĩnh Liên công chúa trắng bệch, Lương Anh cũng mặc kệ, nàng vẫn luôn không đối phó bệnh kiều công chúa. Vị công chúa này luôn diễn vai kiều kiều nhược nhược, không thích công chúa tẩu tử đối tốt với nàng nên thường ở sau lưng sử dụng thủ đoạn, làm hại nàng vài lần.
Lương Anh thích ngắm mỹ nhân không sai, nhưng ở trong mắt người khác Vĩnh Liên công chúa đẹp thế nào, thì với nàng vẫn thấy xấu xí bất kham hệt như Triệu Yến Nương.
"Lương tiểu thư vẫn nghĩ sao nói vậy, thật làm bổn cung hâm mộ. Nhưng họa từ miệng mà ra, Lương tiểu thư đã gả vào Tư gia, trở thành vợ người ta, tính tình này vẫn nên sửa đi." Vĩnh Liên công chúa không mặn không nhạt nói xong câu này, liền không thèm nhìn Lương Anh mà cứ nhìn chằm chằm bụng Trĩ Nương.Trĩ Nương nắm đôi tay đặt trên bụng, không nhìn nàng ta:
"Tư gia thích người thẳng thắn thành khẩn, đệ muội như vậy không chỉ có tổ mẫu thích mà mẹ chồng thần phụ cũng khen không dứt miệng. Thần phụ ngu kiến rằng đệ muội như thế là tốt nhất, không cần sửa chi."
Vĩnh Liên lại toát hàn khí, thứ nữ do thiếp sinh ra, thật là mệnh tốt. Gả vào Tư phủ không bao lâu đã mang thai. Nàng ta lạnh lùng nhìn Trĩ Nương, Trĩ Nương ngẩng đầu nhìn thẳng nàng ta không né tránh.
"Tư Thiếu phu nhân nhanh mồm dẻo miệng, bổn cung bội phục."
"Công chúa quá khen, thần phụ không dám nhận."
Vĩnh An dựa ngồi trên giường, nhìn các nàng.
Sau một lúc lâu, nàng ta nói với Vĩnh Liên: "Vĩnh Liên, ngươi là công chúa, mỗi tiếng nói hay cử động đều đại biểu cho hoàng gia. Mới vừa rồi ngươi nói vậy, bổn cung không nghe được. Tư Thiếu phu nhân gặp nạn, người khác không rõ ràng chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Nàng nghe ngươi mời tiến cung, là ngươi mang nàng đến Ngự Hoa Viên, cung nữ lòng mang ý xấu kia cũng là hướng về phía ngươi, như thế nào ngươi liền biến Trĩ Nương thành mệnh sát chứ? Nàng thay ngươi chắn tai họa, muốn nói mệnh sát cũng là mệnh ngươi sát. Ngươi không biết tốt xấu lan truyền ra ngoài, người khác sẽ nói ngươi tiểu tâm, không có khí phái."
Môi Vĩnh Liên công chúa run lên. Nàng ta không nghĩ tới hoàng tỷ sẽ vì một ngoại nhân mà không lưu tình răn dạy nàng ta trước mặt người ngoài.
Lương Anh nói theo:
"Công chúa tẩu tử nói không sai, mấy ngày trước chúng ta ở bến tàu thật là có người hành hung hướng về phía nhị phòng. May là biểu tỷ thận trọng, nhìn ra kẻ kia giả dạng làm người chèo thuyền không ổn, chúng ta mới may mắn thoát nạn. Biểu tỷ nào mang mệnh sát, rõ ràng chính là phúc tinh."
"Không sai, bổn cung thấy Trĩ Nương phúc khí không nhỏ." Vĩnh An công chúa nói với Vĩnh Liên:
"Bổn cung mấy ngày gần đây nghe nói Văn Phò mã bị ám sát, không biết là va chạm thế nào, Vĩnh Liên có phái người đi xem không, Văn Phò mã thương thế ổn định rồi chứ?"
"Phụ hoàng cùng mẫu phi đều đã ban thưởng đến Văn gia, nghe nói Văn công tử đang khôi phục không tồi."
"Vậy là tốt rồi, các ngươi sắp phải đại hôn, nếu là mang vết thương, đến lúc đó khó hành lễ?"
Vĩnh Liên công chúa cắn môi, đứng lên:
"Hoàng tỷ còn ở cữ, thân mình còn chưa khôi phục, chúng ta không quấy rầy nữa, các ngươi cũng cùng ta ra ngoài đi."
Câu cuối cùng là nói với Trĩ Nương cùng Lương Anh.
"Bổn cung không mệt, Anh tỷ nhi sắp phải rời kinh, bổn cung còn rất nhiều lời muốn nói cùng nàng. Trĩ Nương cũng lưu lại, muội mới có thai, rất nhiều sự tình còn không rõ ràng lắm, bổn cung là người từng trải, vừa lúc có chút kinh nghiệm có thể dạy muội."
Vĩnh An công chúa nói xong, Trĩ Nương cùng Lương Anh tự nhiên đáp ứng. Vĩnh Liên công chúa lập tức thấy ái ngại. Nàng ta đi cũng không xong ở cũng không được.
"Vĩnh Liên nếu có việc thì đi trước đi, hoàng tỷ hôm nay không thể tiếp ngươi, ngươi cứ tự tiện nhé." Vĩnh An công chúa nói xong, bảo Trĩ Nương cùng Lương Anh ngồi gần một chút.
Vĩnh Liên công chúa tức giận xốc rèm châu ra bên ngoài. Vừa lúc gặp một cung nữ, cung nữ lập tức quỳ xuống thỉnh tội.
Vĩnh An nhìn thấy, quở mắng:
"Chuyện gì mà hoảng loạn thế?"
"Bẩm công chúa điện hạ, trong cung báo tin nói phượng giá đưa Hoàng Hậu qua thứ vệ môn rồi, hướng tới phủ công chúa."
"Mẫu hậu sắp tới?" Vĩnh An công chúa liền muốn đứng dậy, liền bị ma ma đè lại: "Điện hạ, ngài không thể đứng dậy?"
Vĩnh An nghĩ nghĩ một chút lại nằm xuống.
Bên ngoài truyền đến tiếng Lương phò mã cách mành nói chuyện với Vĩnh An công chúa việc Hoàng Hậu giá lâm. Còn nói hắn muốn dẫn khách nhân ra bên ngoài tiếp giá. Công chúa tỏ vẻ đã biết. Trĩ Nương cùng Lương Anh đứng dậy, các nàng cũng muốn ra ngoài tiếp giá. Vĩnh Liên tuy tức cũng không thể đi ngay, dù sao cũng phải đợi tiếp giá xong, thông báo với Hoàng Hậu mới có thể rời đi.
Củng thị cũng đã đến phủ công chúa, là công chúa mời tới. Nàng không quen biết các phu nhân khác, hơn nữa vì xuất thân nên khó tránh khỏi có chút luống cuống, Hàn Vương phi thấy nàng không được tự nhiên nên cùng nói chuyện.
Soái – Đào Quân Trang
Nhìn Trĩ Nương tới nàng rõ ràng thở ra một hơi. Trĩ Nương cũng kinh ngạc, nàng không biết nương sẽ đến. Các phu nhân kia hành lễ với Vĩnh Liên công chúa. Vĩnh Liên lạnh lùng nhìn Củng thị cùng Trĩ Nương dẫn bọn họ ra ngoài.
Phượng liễn của Hoàng Hậu nhập phủ, các phu nhân đã quỳ đầy đất. Hoàng Hậu bảo mọi người mau đứng dậy, bà dùng thân phận bà ngoại tới xem lễ cháu trai tắm ba ngày nên mọi người không cần quá câu nệ.
Hàn Vương phi thấy Hoàng Hậu giá lâm, vội cùng Lương phò mã thương nghị rằng lễ tắm ba ngày có thể bắt đầu.
Hoàng Hậu liếc mắt nhìn các phu nhân sau Trĩ Nương cùng Củng thị hơi mỉm cười. Sau đó mời Củng thị cùng vào nội thất thăm Vĩnh An công chúa, Vĩnh Liên nhìn thấy cũng muốn theo vào.
"Ngươi vừa rồi không phải đã xem hoàng tỷ sao? Trong phòng ở cữ huyết tinh khí trọng, vốn thân mình ngươi không tốt, thôi không cần bồi bổn cung vào."
Hoàng Hậu uyển chuyển cự tuyệt nàng ta, nàng ta dù đồng ý thì sắc mặt cũng thêm khó coi, cảm thấy các phu nhân đều mà cười nhạo nàng ta, cả người không được tự nhiên nữa.
Hoàng Hậu tiến vào nhìn thấy Vĩnh An công chúa khí sắc không tồi, rốt cuộc cũng yên tâm.
Vĩnh An cảm động làm nũng:
"Mẫu hậu có thể tới, thật là cho nhi thần mặt mũi mà. Về sau Lý ca nhi của chúng ta trưởng thành sẽ nhớ bà ngoại tốt nhất."
"Ngươi sinh hài tử là chuyện lớn như vậy sao mẫu hậu có thể không tới. Cháu ngoại đâu rồi? Mau ôm ra cho bà ngoại nhìn một cái."
Ma ma đã sớm đi ôm tiểu công tử, Lý ca nhi còn ngủ, khuôn mặt nhỏ hồng hồng nhíu nhíu. Soái – Đào Quân Trang
Vĩnh An công chúa có chút ghét bỏ:
"Ở trước mặt phò mã với người ngoài, nhi thần chịu đựng không nói, mẫu hậu nhìn xem, Lý ca nhi giống y con khỉ, thật xấu mà."
"Mau thu hồi lời vừa nói đi." Hoàng Hậu trách cứ nhìn nàng một cái, vỗ nhẹ đứa bé trong tã lót: "Hài tử mới sinh đều là như vậy, chờ qua trăm ngày lại xem, tất nhiên là tiểu tiên đồng. Ngươi xem cái mũi, đôi mắt này đều giống Phò mã, lớn lên nhất định khí vũ bất phàm."
"Thật vậy không ạ?" Vĩnh An công chúa cũng ngó trái ngó phải mà không thấy gì đẹp:
"Mẫu hậu, không phải là an ủi nhi thần chứ, nào có chỗ nào giống Phò mã, Phò mã nào xấu như vậy?"
"Lúc mới sinh mặt càng hồng thì hài tử lớn lên da càng trắng." Củng thị nhỏ giọng nói.
" Dì con nói không sai, con chờ xem đi."
Hoàng Hậu đem hài tử giao cho ma ma, ngồi bên cạnh hỏi thăm nữ nhi, thỉnh thoảng lại vừa lòng gật đầu.
Hỏi xong nữ nhi thì quay đầu hỏi Củng thị, Củng thị trả lời hết thảy.
"Vừa rồi bổn cung còn buồn bực, còn tưởng rằng ngươi sẽ không tới?"
Củng thị cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
"Công chúa mời là vinh hạnh ạ." "Ngươi quá lễ nghĩa rồi. Vĩnh An là vãn bối, ngươi là thân dì, ngươi có thể tới là vinh hạnh cho Vĩnh An." Hoàng Hậu vỗ tay Củng thị, kéo nàng cùng nhau ngồi xuống.
Vĩnh An cười thanh thoát:
"Mẫu hậu nói không sai, may mà dì cho ta hãnh diện."
Hoàng Hậu cũng cười rộ lên. Canh giờ vừa đến, hoàng hậu vỗ tay nữ nhi rồi cùng Củng thị ra khỏi nội thất.
Mọi người nhìn Hoàng Hậu nắm tay Củng thị đi ra, trừ Hàn Vương phi, tất cả mọi người lại một lần nữa đánh giá giá trị của Củng thị. Trước kia nghe nói Hoàng Hậu coi trọng thân muội, nhưng không tận mắt nhìn thấy, họ nghĩ là từ nhỏ không cùng nhau lớn lên, tỷ muội mà thân phận thua kém quá nhiều, có thể có bao nhiêu phân tình.
Triệu phu nhân từ thiếp trở thành thê là chuyện ai cũng biết, Hoàng Hậu nếu kiêng kị, tất nhiên cũng chỉ làm dáng, không có khả năng sẽ thân cận với Triệu phu nhân.
Soái – Đào Quân Trang
Giờ chính mắt thấy, mới biết lời đồn không hề phóng đại, Hoàng Hậu nương nương khá giống Triệu phu nhân, tuy rằng ánh mắt người thì sắc bén kẻ lại ôn hòa.
Ở chính sảnh trong bồn tắm đã đựng đầy nước, bỏ cành lá hương bồ cùng ngải thảo thanh hương. Bên cạnh đặt một thùng nước trong, cung nữ đứng ở bên cạnh. Hàn Vương phi bảo hạ nhân cung kính mà trình muỗng đến trước mặt Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu tiếp nhận múc một muỗng nước đổ vào trong bồn, phía sau Cầm ma ma lấy ra một sấp ngân phiếu, đặt cạnh khay trà.
Bà đỡ không dám ngẩng đầu, miệng mãi nói lời cát tường, tim trong lòng ngực vẫn luôn "Phác thùng thùng" nhảy. Hoàng Hậu ra tay thì ngân phiếu không cần xem cũng biết nhiều, lần này thật là phát tài mà. Hoàng Hậu thêm nước xong, đến phiên Hàn Vương phi, Hàn Vương phi chuẩn bị kim nguyên bảo, Vĩnh Liên công chúa cũng là kim nguyên bảo. Sau đó các phu nhân theo thứ tự thêm nước. Trĩ Nương cùng Lương Anh cho kim quả tử, Củng thị cùng rất nhiều phu nhân khác cho bạc quả tử.
Soái – Đào Quân Trang
Nhìn lén trong nước kim nguyên bảo kim quả tử cùng bạc quả tử lấp lánh rực rỡ bà đỡ đẻ càng thêm kích động.
Thêm nước xong chính là lúc rửa tội. Bà đỡ thật cẩn thận tiếp nhận tiểu công tử từ tay ma ma, cởi bỏ đồ của tiểu công tử nhỏ hai giọt nước, đứa trẻ hết hồn lập tức khóc lên.
Bà đỡ nhanh nói lời khấn rồi dùng ngải nướng dán sau ót tiểu công tử ót một chút, kết thúc buổi lễ.
Ma ma vươn tiếp nhận tiểu công tử, ôm về nội thất.
Hoàng Hậu xem xong lễ liền phải bãi giá hồi cung, chúng phu nhân cung tiễn, Trĩ Nương cùng Củng thị vẫn đứng cạnh nhau. Hoàng Hậu được các cung nữ đỡ vào phượng liễn liền vẫy tay, nàng tiến lên.
Soái – Đào Quân Trang
Váy áo hồng nhạt che khuất dáng người nhưng nào che được vẻ kiều mỹ như hoa nở rộ, diễm lệ xuất trần. Gió thổi làm váy dao động, ẩn có thể nhìn bụng nhỏ hơi nhô lên. Hoàng Hậu nhìn thấy vui mừng gật đầu, ý bảo nàng bước lên trước một chút. Chờ nàng đến gần phượng liễn hoàng hậu thuận tay đem Phật châu trong tay áo rút ra đưa tới tay nàng.
Trĩ Nương cúi đầu tiếp nhận, cổ tay lập tức cảm thấy lạnh. Nàng thấy Phật châu này có mười tám viên ngọc xâu thành, Phật đầu cùng Phật tháp đều là phỉ thúy, trên còn có ngọc bội bích ngọc, toàn thân du nhuận trân quý vô cùng.
Hàn Vương phi đến gần, thấy Phật châu thì giật mình, Phật châu này là khi Hoàng Hậu nương nương hoài thai Nhị hoàng tử mới cố ý tìm. Đặt ở Phật đường thờ chín chín tám mươi mốt ngày, tự mình sao 99 trang kinh thư đốt cho Phật tổ, sau đó thỉnh đại sư khai quang. Trước không nói bản thân phật châu có giá trị thế nào nhưng đối với Hoàng Hậu thì có lẽ ý nghĩa bất phàm. Nhưng giờ tùy tay đưa cho Tư Thiếu phu nhân, xem ra Hoàng Hậu thật là yêu thương cháu gái.
Soái – Đào Quân Trang
Vĩnh An công chúa mang thai, Hoàng Hậu cũng đưa một chuỗi Phật châu, cũng là Giác Ngữ đại sư khai quang nhưng không trân quý thế này.
Cái phu nhân khác không rõ giá trị đó nhưng trong lòng họ cũng âm thầm nghĩ, Hoàng Hậu có thể đem vật bên người cho Tư Thiếu phu nhân, thuyết minh hoàng hậu thập phần coi trọng cháu gái.
Vĩnh Liên ngồi ở kiệu phía sau, yên lặng nhìn hết thảy, cảm thấy vô cùng chói mắt.
Thái giám báo phượng khởi, phượng liễn chậm rãi rời phủ công chúa.
Mọi người cung tiễn, Trĩ Nương nhìn Phật châu nỗi lòng phức tạp.
Soái – Đào Quân Trang