Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

chương 101: c101: chẩn thai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: Soái – Đào Quân Trang

Đoạn Hồng Tiệm đối với việc Triệu Phượng Nương không được hắn cho phép đã tìm việc làm cho hắn, hắn rất là bất mãn. Không biết Triệu Phượng Nương nói thế nào mà ba ngày sau Đoạn Hồng Tiệm xuất hiện ở hiệu sách Tư gia. Tư gia không đem chuyện này trở thành điều gì to tát, lại qua mấy ngày Trĩ Nương nghĩ mạch thai đã hiện, vì thế thỉnh đại phu bắt mạch lần nữa.

Không ngoài sở liệu, quả nhiên là hỉ mạch. Hơn nữa đại phu còn nói là nam thai. Tư lão phu nhân rất cao hứng, nhưng kiêng kị cho bé nên tạm thời không đem tin vui công bố ra ngoài mà chỉ người trong nhà biết.

Buổi tối, Tư Lương Xuyên về, giao cho Trĩ Nương một khế ước nhà. Trĩ Nương vừa thấy sắc mặt biến hóa.

" Đây không phải là nơi nhà mẹ đẻ thiếp thuê sao? Chàng mua khi nào?"

"Vẫn là thuê sống, chi bằng mua cho xong."

Trĩ Nương rất cảm động, nàng không nghĩ tới điều này. Khế nhà viết tên nương, thầm nghĩ vẫn là hắn thận trọng, chu đáo mọi mặt.

Hai ngày sau, nàng chọn một ngày nắng, mang Thanh Hạnh Ô Đóa cùng Hải bà tử trở về Triệu trạch.

Củng thị cẩn thận đỡ nàng, hỏi thăm khẩu vị và cuộc sống hàng ngày có gì không thoải mái không. Lại quan tâm hài tử trong bụng nàng, có thỉnh đại phu xem mạch chưa?

Trĩ Nương nhỏ giọng cười trả lời, đợi khi nói đến đại phu khám bảo là nam thai, Củng thị càng thêm cao hứng.

Soái – Đào Quân Trang

"Tuy rằng trước nở hoa sau kết quả cũng tốt, nhưng thai đầu thì mỗi phụ nữ đều hy vọng là nam thai. Ai mà không nghĩ ở nhà chồng đứng vững gót chân."

"Nhi tử cũng tốt, nữ nhi cũng thế, đều là hài tử của con, con đều sẽ đồng dạng yêu thương thôi." Trĩ Nương thấy thật ra không sao cả, nàng khẳng định sẽ không ngừng sinh, còn sẽ sinh tiếp, nên sinh nam hay nữ đều giống nhau. Vô luận là nam hay nữ cũng đều là thân nhân của nàng.

Nhưng cổ nhân coi trọng truyền thừa cùng huyết mạch, thai đầu là nam tương đối là áp lực giảm không ít.

Soái – Đào Quân Trang

Củng thị vui cười gật đầu, nữ nhi có thể nghĩ như vậy đương nhiên tốt nhất, là trai hay gái cũng đều là thịt trên người mình rơi xuống, chỉ tiếc...

Thị nhớ tới hài tử đã mất, mắt chớm lệ, nàng chớp vài cái, nuốt lệ. Đỡ nữ nhi ngồi dựa trên giường ở phòng trong, lót gối mềm sau lưng. Lan bà tử bưng mấy mâm điểm tâm và trái cây bày trên bàn nhỏ.

" Hai ngày trước Phượng Nương trở về, lại nhắc tới việc hôn nhân của đại ca con."

Trĩ Nương niết điểm tâm trong tay, Phượng Nương đến tột cùng là muốn làm gì, việc đại ca kết hôn cũng muốn nhúng tay.

"Nàng ta đề cử cô nương nhà ai?"

Sắc mặt Củng thị khó coi, rất là không vui:

" Chỉ sợ là con cũng không thể ngờ được, nàng cư nhiên chọn Phương Tĩnh Di. Phương gia hiện tại mắt cao tâm đại, có người lén nói Phương Tĩnh Di sẽ vào Đông Cung, nào sẽ coi trọng Triệu gia bình dân chứ. Họ muốn gả Phương Tĩnh Nhiên đến, ta không có đáp lời, nếu cầu hôn Phương Tĩnh Di, người khác sẽ nghĩ Triệu gia thế nào, không biết Phượng Nương nghĩ thế nào?"

"Vậy nương cùng phụ thân không đồng ý chứ."Củng thị cười:

"Tất nhiên là không rồi, cha con không đồng ý. Vẫn nói, chờ đại ca con thi xong lại nói. Nương thấy Phượng Nương không cao hứng lắm, sợ là cảm thấy mất mặt."

Trĩ Nương đem điểm tâm bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhấm nuốt. Triệu Phượng Nương quá kỳ quái, không biết là có âm mưu gì? Mấy ngày trước đem Đoạn Hồng Tiệm nhét vào hiệu sách Tư gia, lại muốn giúp đại ca quyết định việc hôn nhân, nàng ta làm như vậy là vì cái gì?

Phương Tĩnh Di cao ngạo thế, có thể coi trọng đại ca sao? Triệu Phượng Nương biết rõ điểm này, còn xúi giục nương đến Phương gia cầu hôn, chẳng lẽ Phượng Nương không muốn Phương Tĩnh Di tiến vào Đông Cung, cho nên mới muốn đại ca cầu hôn? Thái tử phải có trắc phi, tiễn đi Phương Tĩnh Di thì sẽ có nữ nhân khác, Phượng Nương chẳng lẽ cứ phải cắm một tay sao?

Soái – Đào Quân Trang

Phượng Nương đã gả cho Đoạn gia biểu ca, dù thế nào cũng không có khả năng gả cho người khác, hơn nữa đối phương còn là Thái tử.

"Tùy nàng ta đi, mấy ngày trước nàng ta đến Tư phủ thăm con, rồi nói Đoạn biểu ca bị đoạt công danh nên ý chí tinh thần sa sút. Muốn tìm việc cho Đoạn biểu ca, nghe nói Tư gia có hiệu sách nhờ con đem Đoạn biểu ca nhét vào."Củng thị không nhận được tin tức, không biết còn có việc này. Nghĩ đến Hồng ca nhi, còn có chuyện Thủ ca nhi nói qua, hơn nữa khoảng thời gian trước phong ba bán đề nữa nên có chút lo lắng.

"Hồng ca nhi đến hiệu sách sẽ không có gì phiền toái chứ."

Trĩ Nương nhớ tới lời phu quân nói qua, trấn an Củng thị:

" Nương yên tâm, có người nhìn mà."

Củng thị thở phào nhẹ nhõm:

"Vậy là tốt rồi."

Trĩ Nương lấy khế nhà, giao cho Củng thị, Củng thị giật mình ngẩng đầu:

"Này... Đây là cái gì?"

"Nương, đây là khế nhà đất, cả nhà sống trong kinh nào có thể vẫn ở thuê. Mua luôn cho xong, là nữ nhi vô tâm, may là phu quân chu đáo."

Củng thị không chịu nhận:

"Con rể mua sao ta có thể nhận?"

Trĩ Nương đem khế đất nhét vào tay nương, không cho trả lại:

"Nương, chàng là con rể, hiếu kính thì sao nương không thể thu? Khế nhà viết tên của nương, chính là tài sản riêng mà."

Củng thị cảm động khóc, là nữ nhi tri kỷ, nàng vốn là từ thiếp thăng cấp thành thê, không có của hồi môn. Tuy rằng hiện tại có Hoàng Hậu chống lưng, nhưng vẫn cảm thấy thua người khác. Nàng yên lặng thu khế nhà.

Trĩ Nương nhìn nương cất khế nhà.

Hai mẹ con đã một thời gian không gặp nhau, cứ nói đến thai của Trĩ Nương mà không hết chuyện. Có lẽ là do nàng cũng sắp làm mẹ nên Trĩ Nương thân cận với Củng thị nhiều hơn, dù Củng thị không phải mẹ ruột, nhưng công dưỡng dục nguyên chủ nhiều năm, cảm tình không thua so với mẹ ruột. Soái – Đào Quân Trang

Củng thị rất vui, giữ Trĩ Nương ở lại dùng cơm tối, nhìn thấy Tư cô gia tới đón người, mới lưu luyến không rời nhìn nữ nhi về nhà chồng.

Gần ba tháng, cành liễu đâm chồi, cỏ cây xanh ngát. Trĩ Nương sai nha đầu đem quần áo dày bỏ vào trong rương, váy áo mới rốt cuộc có thể mặc, vòng eo bắt đầu hơi gồ lên.

Đã lâu không thấy Lương Anh tới cửa làm khách, nhìn nàng vẻ mặt hứng thú bừng bừng mặc áo đỏ thẫm thập phần tiếu lệ.

Tiến vào Tư phủ, đầu tiên là đi bái kiến Tư lão phu nhân, lão phu nhân rất cao hứng, người tuổi lớn liền thích xem cô nương tươi cười, hoặc như cháu dâu kiều mỹ khả nhân hơn, đối với những cô nương lãnh diễm cao quý, tri thư đạt lễ lại không thích như trước kia nữa.

Lương Anh gặp Tư lão phu nhân, sau đó rời đến chỗ Trĩ Nương. Trĩ Nương nhiệt tình chiêu đãi nàng, hôm nay Trĩ Nương mặc trang phục mới làm nhìn phiêu dật linh động, bởi vì thai không đến ba tháng nên người ngoài không nhìn ra.

Trĩ Nương cười bảo nàng ngồi xuống, nàng ấy nhìn Trĩ Nương sắc mặt hồng nhuận như hoa đào tháng ba yêu kiều, Lương Anh xem đến ngây người, chờ khi phục hồi tinh thần lại nhìn Trĩ Nương trang điểm.

Soái – Đào Quân Trang

Xuân ấm băng tan, vạn vật bắt đầu sống lại, các con vật trú đông đều ra ngoài kiếm ăn. Thừa dịp chúng chưa bắt đầu hoài thai, đúng thời tiết đi săn hoàn hảo.

"Biểu tỷ, ta cùng Nhị hoàng tử và Hàn Vương thế tử hẹn nhau đến bãi săn hoàng gia. Năm trước không phải biểu tỷ còn nói cũng muốn đi sao, lần này ta tới mời tỷ cùng biểu tỷ phu đi chung. Lần này công chúa tẩu tử không thể đi cùng nên Nhị ca ta cũng không đi, chỉ có mấy chúng ta, hơi không thú vị."

Soái – Đào Quân Trang

Trĩ Nương cười cười, nàng cũng thật muốn đi, nghe Lương Anh nói cũng động tâm, nhưng thân bất do kỷ lần này thật sự đi không được. Nếu về sau có cơ hội, nàng nhất định đi.

" Công chúa tẩu tử đi không được, ta cũng thế, lần tới chúng ta tham gia nha."

Nàng nói uyển chuyển, vừa rồi Lương Anh đã có chút hoài nghi, nghe nàng như vậy liền ngắm bụng nàng, thấy nàng mỉm cười mới khẳng định:

"Biểu tỷ, không phải là..."

Trĩ Nương cười gật đầu, không tự giác cúi đầu nhìn bụng, vẻ mặt ôn nhu. Hai mắt Lương Anh tỏa sáng, kích động nói:

" Nếu tỷ sinh nữ nhi, khẳng định sẽ giống tỷ, về sau ta gả qua đây, ta giúp tỷ chăm con bé."

Lương Anh cùng Tư Lương Nhạc định kết hôn vào tháng năm, tính ngày cũng nhanh đến.

Bụng Vĩnh An công chúa đã sớm khám ra nam hay nữ, bất quá là không lưu truyền thôi. Nghe ngự y nói thai của công chúa là nam, Lương Anh thay Nhị ca cao hứng, lại có chút mất mát, nàng ngóng trông công chúa tẩu tử sinh cho nàng chất nữ, lớn lên giống Hoàng Hậu cùng biểu tỷ là đẹp.

Cái này thì hay rồi biểu tỷ cũng có thai, dù là thai này không phải nữ nhi thì thai sau cũng là nữ nhi. Về sau nàng gả vào Tư gia thì chính là thẩm thẩm, giúp chị dâu chăm chất nữ là thiên kinh địa nghĩa.

" Ta đã có thể thoải mái không ít." Trĩ Nương cười nói, không nhắc tới việc đại phu nói là nam thai: "Bất quá Lương Nhạc về sau phải về Lãng Sơn, sợ là thời gian chúng ta ở chung sẽ không nhiều, sao giúp ta chăm hài tử được."

Nghĩ đến chuyện Tư gia nhị công tử tương lai sẽ sống ở Lãng Sơn, Lương Anh vểnh miệng, kéo tay Trĩ Nương:

"Biểu tỷ, ta thật muốn cùng biểu tỷ lưu lại kinh thành."

Trĩ Nương nhìn nàng nũng nịu, đột nhiên buồn cười.

"Ta cũng tưởng muội ở chỗ này với ta, bất quá Nhạc ca nhi phải về Lãng Sơn, phu xướng phụ tùy, muội không đi theo thì không thích hợp!"

Lương Anh giương miệng càng cao, ai nói không đi đâu. Lúc trước cứ nghĩ gả vào đây thì mỗi ngày sẽ nhìn thấy biểu tỷ, ai biết nghị thân xong, nàng mới nghe cha mẹ nhắc tới tổ huấn Tư gia, mới biết được Tư gia quy định nhị phòng phải canh giữ ở Lãng Sơn. Hai nhà không thể đổi ý, lại nói Tư nhị công tử cũng không tồi, Tư gia còn có tổ huấn bốn mươi tuổi không con trai mới có thể nạp thiếp, việc hôn nhân như vậy phóng nhãn khắp Kỳ triều, cũng là khó có được.

Nàng không ngốc tổng không thể vì không thường xuyên nhìn thấy biểu tỷ mà từ bỏ cuộc hôn nhân tốt. Tư tâm nghĩ tóm lại họ là chị em dâu, nhất định sẽ có thời điểm ở chung, nàng tự an ủi bản thân, chậm rãi thu hồi cảm xúc. Soái – Đào Quân Trang

Tư phu nhân vừa vào, nhìn thấy biểu tình của Lương Anh, mà buồn cười, nhìn Lương Anh lại dẩu miệng làm nũng với Trĩ Nương, thầm nghĩ trong lòng về sau ở Tư gia, chuyện chị em dâu bất hòa căn bản là sẽ không phát sinh. Trên thực tế, từ khi gả vào Tư gia, Tư phu nhân cùng đệ muội cũng có quan hệ hòa hợp. Tư phu nhân thay Trĩ Nương cao hứng, Lương tiểu thư lanh lẹ, vừa nhìn là thấy quang minh chính đại, khiến người thích.

Mới vừa rồi ở bên ngoài nghe Lương Anh nói Trĩ Nương sinh nữ nhi thì tốt, Tư phu nhân cũng không tức giận. Tuy rằng đại phu đã khám ra là tôn tử, nhưng nếu là cháu gái thì cũng thích. Nữ nhi giống mẹ nếu giống Trĩ Nương cũng tốt, Tư gia mấy thế hệ cũng chưa có sinh ra cô nương.

Lương Anh thấy Tư phu nhân vào, vội đứng dậy làm lễ, Tư phu nhân cười nói:

"Ta tới hỏi một chút, cơm trưa đặt ở đây được chứ?"

Trĩ Nương đáp:

" Dạ được, phiền nương quá."

Tư phu nhân nhìn nàng, đầy yêu thương: "Phiền toái cái gì chứ, trong nhà chỉ có vài người, các con ngồi đi, ta đến phòng bếp nhìn xem."

Lương Anh quan sát mẹ chồng nàng dâu hai người, nghĩ đến hiệu trưởng phu nhân, tựa hồ tính tình cũng tốt, trong lòng càng thêm vừa lòng với cuộc hôn nhân này.

Soái – Đào Quân Trang

Thư phòng Tư phủ, Tư Lương Xuyên cùng Tư Lương Nhạc đang đọc sách. Tư Lương Xuyên ngồi yên tĩnh, Tư Lương Nhạc có chút không yên lòng, cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Nhạc đệ, quân tử đọc sách như tĩnh tọa, nhập định bất động. Ngươi luôn mất hồn mất vía nào có thể xem vào."

Tư Lương Nhạc buông sách, tiến đến cạnh huynh trưởng:

"Đại ca, mỗi ngày đại tẩu ngồi ở trong phủ, không biết có cảm thấy không thú vị không, huynh không đi xem sao?"

Tư Lương Xuyên giương mắt nhìn hắn, mắt thấy kỳ thi sắp tới, văn chương đệ ấy làm có chút thiếu hỏa hậu. Hắn vốn định răn dạy một phen, nhưng nhìn đôi mắt đối phương lấp lánh, nghĩ đến kiếp trước đệ ấy uất ức nghẹn khuất cả đời, mới buông quyển sách trên tay, đứng dậy.

"Cũng được, vừa lúc vi huynh cũng có chút mệt."

Tư Lương Nhạc nhếch miệng cười, đi sau hắn.

Tư Lương Xuyên đi phía trước, Tư Lương Nhạc đi theo, huynh đệ hai người đi qua vườn, lại vòng qua chỗ lão phu nhân. Còn chưa tiến vào trong viện, đã nghe được tiếng Lương Anh cười giòn giả.

Trong đầu Tư Lương Nhạc lập tức hiện ra một cô nương trong sáng, trên mặt lộ ra ý cười.

Soái – Đào Quân Trang

Hai người vừa vào cửa, Trĩ Nương cùng Lương Anh quay đầu lại, Lương Anh không có gì khác, Tư Lương Nhạc đỏ tai ngượng ngùng cúi đầu.

Trĩ Nương cùng Tư Lương Xuyên hiểu ý nhìn nhau cười.Lương Anh lại lần nữa nói ý tưởng khi đến đây, nghe hai chữ xuân săn, hai mắt Tư Lương Nhạc lập tức búng ra nhiệt quang, trông mong nhìn Tư Lương Xuyên.

Tư Lương Xuyên không nhìn hắn.

Lương Anh tức giận nói:

"Biểu tỷ không thể đi, sao biểu tỷ phu đi chứ, lần sau cùng đi."

Tư Lương Nhạc nghe nàng nói mà ngây ngốc, sao là biểu tỷ và biểu tỷ phu? Nửa ngày mới phản ứng lại, nguyên lai Lương tiểu thư nói biểu tỷ là chỉ tẩu tử, biểu tỷ phu chính là đại ca, sao lại gọi thế?

Lương Anh cũng không tính giải thích, chọn mi nhìn hắn, trong lòng mắng ngốc tử, trong giây lát lại cảm thấy có chút ngượng, bất tri bất giác trong lòng nhè nhẹ ngọt ngào.

Lúc này, Tư phu nhân cũng vén rèm đi vào, thấy mọi người đều ở đây, thầm nghĩ vừa lúc nên bảo hạ nhân đem đồ ăn vào, ở chỗ này dùng cơm.

Tư gia lấy thái sắc trang nhã đứng đầu, sau đó mới là sắc hương vị. Lương Anh là con gái tướng quân, dù cho là ở chỗ Vĩnh An công chúa có không ít thứ xa hoa phô trương, nhưng cũng không thấy thức ăn tinh xảo như thế, thứ diễm lệ như hoa, món thanh nhã như cảnh, người xem không đành lòng hạ đũa sợ phá hư phân cảnh.

Trĩ Nương buồn cười, Lương Anh giống nàng lần đầu ở Lãng Sơn đến Tư gia dùng đồ ăn, đều giật mình với chú ý chuyện này.

Hạ nhân đứng phía sau chủ tử bắt đầu chia thức ăn, Lương Anh vốn tưởng rằng đồ đẹp chưa chắc ăn ngon, nhưng ai ngờ ăn vào trong miệng, tiên hương tràn đầy môi răng, thật là sắc hương đều toàn vẹn. Trĩ Nương hiện tại ăn uống cũng ngon miệng, cái gì cũng có thể ăn. Một bữa ăn, chủ khách đều vui. Soái – Đào Quân Trang

Ăn cơm xong, Tư Lương Xuyên cùng Tư Lương Nhạc đi đến thư phòng, Tư Lương Nhạc lưu luyến không rời, nhưng bị huynh trưởng ngó qua, lập tức ngoan ngoãn đuổi theo.

Lương Anh bồi Trĩ Nương vào trong vườn tiêu thực. Tư gia ít chủ tử nên hạ nhân cũng ít, trong vườn thập phần thanh tĩnh, Lương Anh lập tức liền thích. Khi nàng ấy phải về nhà còn hẹn qua kỳ thi lại đến Tư phủ chơi.

Trĩ Nương cười trêu ghẹo:

"Khi đó không phải tới chơi, mà là ở lại Tư gia, là người Tư gia, không bao giờ rời đi nữa."

Lương Anh nghe thế cũng hơi ngượng ngùng.

Tới phủ, thấy Vĩnh An công chúa nàng nói Trĩ Nương có hỉ. Vĩnh An công chúa biết thời gian trước Trĩ Nương ăn uống không ngon, vội nói:

"Bổn cung nếu biết sớm Trĩ Nương mang thai, nên phái người đưa mấy bình hải tương, dùng cái đó ăn với cơm, sẽ không mắc ói."

Lương phò mã đứng ở phía sau cười khổ, nhớ tới khi đó công chúa không ngửi được hương vị khác, chỉ thích ăn hải tương, trên bàn trừ mấy mâm thức ăn chay cũng chỉ có một đĩa hải tương. Cùng công chúa dùng cơm, thật là khổ không nói nổi.

"Mỗi người có khẩu vị khác nhau, có lẽ Tư Thiếu phu nhân cũng không thích ăn hải tương giống nàng."

Lương Anh cũng nói:

"Đúng vậy, muội nghe biểu tỷ nói, nàng ấy thích ăn dưa và trái cây, Hoàng Hậu nương nương còn đưa cho nàng ấy một phương thuốc và thực đơn, nàng ấy chiếu theo đó mà làm đồ ăn, nên cũng không chịu tội nhiều."

Vĩnh An công chúa "Nga" một tiếng, vẫn cho người tặng hai bình hải tương đến Tư phủ, Trĩ Nương thu được hai bình tương lớn, nhớ tới lời Hoàng Hậu nương nương nói nên cười.

Hải tương đưa đến phòng bếp, đầu bếp Tư gia rất ít khi dùng gia vị như vậy nấu thức ăn. Nhưng Vĩnh An công chúa đưa tới, liền thử làm nước chấm một hai món ăn. Trĩ Nương thích thanh đạm, chỉ động một đũa liền không nếm lại, nhưng Tư lão phu nhân ăn thêm được một chén cơm gạo tẻ nhờ nó. Bà cười nói:

" Có lẽ lớn tuổi cảm nhận vị chậm rãi biến mất, trước kia không sao, hiện tại hơi ngại thanh đạm. Ngược lại là đồ ăn vị mặn lại hợp ăn uống."

Lời này truyền tới tai đầu bếp, về sau thức ăn đưa đến chỗ Tư lão phu nhân sẽ có một hai chén nước chấm.

Ngày qua như nước chảy, đã đến kỳ thi mùa xuân.

Soái – Đào Quân Trang

Truyện Chữ Hay