Ngày thu săn, trong giây lát liền tới.
Ngày này, trời xanh mây nhiều, gió thu phất phơ.
Trầm Uyên Sơn, thân là lâm uyển của hoàng gia Đại Dĩnh, lúc này gần như đã hội tụ toàn bộ tất cả các quan viên cấp cao ở đây, mà ngồi ở trên đài cao của lâm uyển không phải là người ước chừng đã có ba ngày không lên triều hoàng đế Đại Dĩnh Quân Huyền Tin thì còn có thể là ai.
Lâm uyển: thời xưa thường chỉ rừng vườn nơi vua chúa rong chơi săn bắn.
Cứ việc là một tên ngốc, nhưng mỗi lần đều có một vị trí cho hắn ta, Quân Diệc Tắc ngây ngô mà cầm lấy bánh quế đặt trên trường kỷ trước mặt, ăn đến cả vạt áo đều dơ, vừa nhìn thấy ông ta, đôi mắt mịt mờ mà lóe qua, lại lần nữa dùng sức cầm lấy một miếng điểm tâm nhét vào trong miệng, nhét cho đến khi hai má đều phồng lên, phảng phất như một con hamster, hắn ta trước sau đều không có ý định dừng lại.
Phụ hoàng tốt của hắn ta sắc mặt thật sự tiều tụy, tiều tụy đến mức thậm chí phải học theo nữ nhân dùng phấn son để che giấu đi sắc mặt kém cỏi của ông ta, đáng tiếc cũng không biết là người trang điểm giúp ông ta quá mức vụng về hay là sắc mặt của đối phương thật sự kém tới mức phấn son cũng che giấu không được, lấy ánh mắt cực tốt của Quân Diệc Tắc chỉ liếc nhìn một cái liền thấy được lớp phấn phủ trên mặt ông ta, nhìn qua làm người chướng cả mắt.
Xem đến đây, trong lòng Quân Diệc Tắc lúc này mới hơi hơi chắc chắn.
Mà đúng lúc này, hoàng đế sau một hồi cố gắng luận điệu cũ rích nói chuyện như bình thường, tất cả hoàng tử bao gồm thái tử trừ bỏ Quân Diệc Tắc đều ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi ra, Thái tử vì xuất thân Trung Cung, lại là con vợ cả, đương nhiên là đứng đầu.
Vừa thấy được bọn ho, hoàng đế liền lập tức khen ngợi gật gật đầu: “Năm nay, giống như năm vừa rồi, lấy đồng hồ nước tính giờ, đến khi nước trong đồng hồ đều nhỏ ra hết, giữa các ngươi ai mang nhiều con mồi nhất trở về là có thể thắng và được trẫm ban thưởng, năm nay...”
“Bang!”
Hoàng đế liền lấy từ trong tay áo của chính mình móc ra một thanh chủy thủ vỏ đao được nạm đầy đá quý, liền đặt xuống mặt bàn trước mặt, tươi cười hơi thu liễm, bộ dáng tức khắc trở nên uy nghiêm trang trọng: “Thanh chủy thủ này là do Thái thượng hoàng trước kia khi trẫm thu săn đạt được hạng nhất, ban cho trẫm chủy thủ.
Năm nay chỉ cần ai mang về nhiều con mồi hung mãnh nhất, trẫm liền ban cho người đó thanh chủy thủ này!”
Hoàng đế nói năng vô cùng có khí phách.
Gần như ngay lập tức, tất cả hoàng tử ở đây, bao gồm cả Thái tử hô hấp đều trở nên dồn dập.
Thậm chí ngay cả Quân Diệc Tắc ngồi tại chỗ không có bước ra khỏi hàng, tay cũng theo đó khẽ run.
Ý nghĩa của chủy thủ này là cái gì bọn họ sao có thể không đoán được? Lúc trước hoàng đế khi vẫn còn là hoàng tử lấy được thanh chủy thủ này, hiện giờ ngồi ở vị trí vô thượng tôn quý này, hơn nữa lại là do Thái thượng hoàng đích thân ban cho, ý nghĩa vị hoàng tử lấy được thanh chủy thủ này tiếp theo, rất có khả năng cũng bởi vậy mà dính vào quý khí, do đó ngồi lên cùng một vị trí.
Vô thượng: không có gì ở trên nữa, vua chúa tự cho mình có quyền vô thượng.
Sao bọn họ có thể không kích động!
Lập tức, không chỉ là các hoàng tử, ngay cả bọn quan viên đều theo đó mà thở hổn hển, tuy rằng hiện tại đã lập Thái tử, nhưng đương kim Thánh thượng chính là người đẩy xuống Thái tử, từ vị trí hoàng tử bò lên, cho nên bọn họ đều ngầm ngầm lén lút mà đánh cược.
Tình hình hiện giờ chính là, bọn họ trước đó không lâu vừa mới nghe nói hoàng đế bệnh nặng, hiện tại ông ta lại làm ra chuyện như vậy, thật sự rất khó không gợi lên tâm tình kích động của bọn họ, rốt cuộc làm hầu cho vua là điều mà ai cũng khát vọng!
Mà hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất nhìn loanh quanh khắp nơi, thu vào đáy mắt tất cả những biểu cảm của đám người phía dưới, bao gồm Quân Diệc Tắc, ánh mắt cao thâm khó đoán, lúc này mới giơ lên chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch.
Các quan viên còn lại sau khi hoàng đế uống ly rượu này xong, sôi nổi giơ lên chén rượu.
Này xem như rượu để bắt đầu thu săn, nhất định phải uống.
“Thu săn, bắt đầu!”
Uống rượu xong, hoàng đế tuyên bố như vậy.
Vừa nghe lời này, các hoàng tử ban đầu còn nửa quỳ trên mặt đất nhìn thoáng qua nhau, liền sôi nổi đứng lên, sau đó động tác lưu loát nhảy lên lưng những con ngựa lớn mà thuộc hạ dắt lại đây.
“Lên!”
“Lên!”
....!....
Các hoàng tử leo lên ngựa, liền lập tức dẫn dắt bọn thuộc hạ của mình sôi nổi đi vào rừng cây rậm rạp trước mắt.
Tư thế kia, bọn quan viên đang quan sát nhìn đến đều ở trong lòng nổi lên gợn sóng, có chút người thậm chí còn âm thầm cầu nguyện cho người mà mình đặt cược vào.
Chỉ có Quân Diệc Tắc vẫn ngồi ăn vui vẻ như cũ, làm những người phủng cao dẫm thấp, bọn quan viên đã sớm chọn người để đặt cược vào đều không khỏi tâm sinh khinh thường, thật đúng là một tên ngốc, ai làm hoàng đế cũng được, miễn không phải là tên ngu xuẩn này là được!
Phủng cao dẫm thấp: nịnh bợ những người ở địa vị cao, dẫm đạp coi thường những người có địa vị thấp.
Nhưng không người nào biết, Quân Diệc Tắc cười ha ha mà nhìn bóng dáng của bọn ca ca đệ đệ mình rời đi, chỗ sâu trong đáy mắt hiện lên một tia hàn quang.
Đều đi tranh giành con mồi đi!
Người của hắn ta ở các nơi trong rừng rậm đã sớm chọn tốt vị trí để mai phục, kế tiếp coi ai mới là thợ săn, ai là con mồi!
Các hoàng tử đi săn thú, dư lại một số ít quan viên cùng đám con nhà quyền quý đương nhiên cũng không thể nhàn rỗi, bọn họ có các hạng mục cố định như cổ vũ, bắn tên, ném dao, cưỡi ngựa, đá cầu v.v phảng phất giống như là đại hội thể thao bản cổ đại, một phương diện là để giải trí cho đại chúng, về phương diện khác cũng coi như là thể hiện trước mặt hoàng đế, năm rồi bởi vì những hạng mục này mà được hoàng đế thưởng thức cũng không phải không có.
Bởi vì để nước của đồng hồ bên kia nhỏ xong, không sai biệt lắm cần mất gần hai canh giờ.
Cho nên những người này có thời gian gần hai canh giờ để cạnh tranh biểu diễn trước mặt hoàng đế, một đám đề cao tinh thần, xoa tay hầm hè.
Hoàng đế ngồi trên cao trước sau đều mỉm cười mà nhìn, làm người căn bản phân biệt không rõ ông ta rốt cuộc là có đang vui hay không, nhưng điều đó lại khiến một đám vương tôn quý tộc đang ‘biểu diễn’ phía dưới càng thêm phần kích động nhiệt liệt.
Mà nhìn đồng hồ nước đang tí tách nhỏ giọt kia, Quân Diệc Tắc không biết tại sao, bỗng nhiên liền buông lỏng tay cầm bánh hoa quế lấy từ cái đĩa trước mặt, thong thả ung dung mà lau từng ngón tay của chính mình, cuối cùng tùy ý mà ném khăn, bưng lên ly trà xanh trước mặt, đưa đến bên môi, nhẹ uống một ngụm.
Đã nửa canh giờ qua đi.
Hiệu quả của thuốc, nên phát tác...
Mà hành vi khác thường như vậy của Quân Diệc Tắc trừ bỏ một bộ phận người để tâm tới, người còn lại lực chú ý của họ đều tập trung ở màn biểu diễn trên đất trống trước mắt.
Lúc những người này đang âm thầm nghi hoặc, còn chưa kịp nghĩ ra, màn biểu diễn trên đất trống đã tiến hành đến đá cầu, chỉ tiếc nhân tài tham gia đá cầu vừa mới ăn mặc xiêm y chỉnh tề, bước lên đất trống, còn chưa kịp thỉnh an với hoàng đế địa vị cao thượng, giây tiếp theo, một con ngựa lớn màu mận chín chợt từ trong rừng rậm chạy ra ngoài, phía trên lưng ngựa là một người thấy không rõ bộ dáng.
Vừa thấy con ngựa này, mọi người ở đây đều nhíu mày, số ít thậm chí quay đầu lại nhìn đồng hồ nước ở một bên, bây giờ mới qua bao lâu, sao lại có người trở lại, chuyện gì thế này?
Nhưng ngay sau đó bọn họ cũng không kịp nghi hoặc, đơn giản là vì con ngựa lớn màu mận chín kia mới vừa chạy đến trước mặt hoàng đế, dừng lại, một thị vệ cả người đầy máu lập tức từ trên trượt xuống—
Trong nháy mắt, tất cả đều ‘ồ’ lên.
Sau đó mọi người liền thấy thị vệ mặt đầy máu tươi giãy giụa quỳ xuống trước mặt hoàng đế, thanh âm cao vút lại thê lương mà bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, có...!Có thích khách, Thái tử cùng chư vị hoàng tử...!Bọn họ...! Bọn họ....”
Người này thậm chí lời còn chưa nói xong, liền lảo đảo, hôn mê bất tỉnh.
“Người tới...”
Thấy thế, hoàng đế vừa định mở miệng sai người tiến lên kéo vị thị vệ kia xuống, chữa trị cho tốt, đồng thời phái người đi điều tra xem bên kia Thái tử bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chưa từng nghĩ vừa mới lên tiếng, ông ta liền lập tức lung lay mà ngã xuống.
“A, chóng mặt quá, sao lại chóng mặt như vậy...”
“Không tốt, chúng ta trúng độc...”
“Có thích khách, đâm...”
....!....
Bọn quan viên vừa thấy hoàng đế không thích hợp, một đám vừa định đứng dậy, giây tiếp theo liền té ngã thật mạnh xuống chỗ ngồi, bọn họ hoảng sợ không biết phải làm sao mà phát ra những thanh âm kể trên.
Lúc này, Quân Diệc Tắc lẻ loi một người ngồi ở vị trí của hoàng tử, chậm rãi đặt chén trà trong tay xuống, vỗ vỗ xiêm y của chính mình, từ từ đứng dậy, liền lập tức hướng về phía hoàng đế địa vị cao thượng mà đi tới.
“Đoan Vương! Đoan Vương ngươi thế nhưng lại không có chuyện gì?”
“Đoan Vương ngươi không phải...!không phải là tên ngốc sao?”
“Ngươi muốn làm cái gì, Đoan Vương?”
....!....
Hắn ta vừa bước ra, liền cơ hồ lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây.
Mà những người này vừa thấy Đoan Vương từ trước đến nay lấy ngu dại mà nổi tiếng, nhân lúc mọi người đều trúng độc chỉ có thể ngồi tại chỗ kéo dài hơi tàn, hắn ta thế nhưng lại bước chân nhẹ nhàng mà đi về phía hoàng đế, hơn nữa biểu tình hài hước lại bình tĩnh, căn bản nhìn không ra một chút gì ngu dại từ trước, nhiều người ở đây đều là những tên giảo hoạt trên quan trường, nháy mắt liền phát giác ra mùi vị từ bên trong.
Hoàng đế nửa nằm nửa ngồi mà ngồi ở vị trí của chính mình, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Quân Diệc Tắc chậm rãi mà đi về phía ông ta.
“Tắc nhi, ngươi biết ngươi đang làm cái gì sao?”
Thanh âm trầm thấp của ông ta vang lên.
Quân Diệc Tắc lại căn bản không có ý định đáp lại ông ta, chỉ cong môi, lập tức đi tới trước mặt ông ta, sau đó chậm rãi cúi thân xuống, duỗi tay lấy thanh chủy thủ nạm đá quý là sĩ khí của đối phương đặt trên bàn, dùng một chút lực, liền lập tức rút vỏ đao làm từ đá quý này ra.
“Đoan Vương ngươi đang làm cái gì!”
“Ngươi đây là đại nghịch bất đạo!”
....!....
Vừa thấy hắn ta thế nhưng làm trò trước mặt hoàng đế rút ra chủy thủ, một chúng quan viên nháy mắt bị sợ tới mức mở miệng ra cảnh cáo.
Nghe vậy, Quân Diệc Tắc lại căn bản không có ý định để ý đến bọn họ, chỉ cẩn thận nhìn chủy thủ trong tay hắn ta, sau đó cũng không có thu lại, chợt nhìn về phía hoàng đế, cười nói: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy thanh chủy thủ này không tồi, không bằng ngươi liền dứt khoát đưa cho nhi thần thế nào?”
Lời này vừa nói ra, tất cả đều tĩnh lặng.
Rốt cuộc những lời này ở hoàn cảnh như vậy thốt ra, mỗi người tại đây đều có thể nghe ra lời ngầm của hắn ta.
Quân Diệc Tắc tuy nói là chủy thủ, kỳ thật căn bản là chỉ thẳng vào vị trí mà hoàng đế ngồi kia.
Hắn ta rõ ràng là đang bức cung!
Trong nháy mắt, bọn quan viên đều ngạc nhiên mà nhìn về phía thất hoàng tử mà bọn họ trước nay đều không chú ý tới, à không, không thể nói là chưa từng chú ý tới, lúc trước thời điểm hắn ta si ngốc, bọn họ còn ở sau lưng cười nhạo qua.
Bọn họ từng tưởng tượng qua rất nhiều người có khả năng sẽ lên ngôi, Thái tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, v.v lại duy nhất không có nghĩ tới hắn ta.
Nhưng hiện tại, sự thật dạy bọn họ làm người, người thứ nhất bức cung, thậm chí rất có khả năng bức thành công lại là vị Thất hoàng tử này, nghe lúc trước vị thị vệ cả người đầy máu kia hội báo, Thái tử bọn họ chỉ sợ là dữ nhiều lành ít, mà hoàng đế cùng bọn họ cũng đã bị trúng độc, hiện giờ, liền cái mạng nhỏ đều bị nắm chặt trong tay người ta.
Bọn họ thật sự, xem thường hắn ta.
Mà bên này hoàng đế sau khi nghe được Quân Diệc Tắc nói, ngẩng đầu lên nhìn hắn ta thật sâu.
“Ngươi đã làm gì với Thái tử bọn họ?”
“Thái tử? Ha ha ha ha...” Quân Diệc Tắc ngẩng đầu lên trời cười phá lên, sau đó một tay đem chủy thủ kia cắm về lại trong vỏ, liền oán hận mà nói: “Đến bây giờ, người thế nhưng còn nghĩ đến Thái tử tốt của ngươi, a.
Ta có thể làm gì bọn họ? Đương nhiên là có oán báo oán, có thù báo thù!”
Quân Diệc Tắc nhìn chăm chú vào mắt của hoàng đế, nói như vậy.
“Oán? Thù? Thẫm như thế nào không biết ca ca cùng đệ đệ ngươi rốt cuộc có oán thù gì với ngươi?”
Hoàng đế híp mắt.
“Ha, bọn họ cùng ta không oán không thù, ngươi nói lời này ngươi cũng không cảm thấy hổ thẹn sao? Quân Huyền Tin, ngươi chẳng lẽ muốn cho ta ở trước mặt công chúng, nói cho mọi người, mẫu phi của ta rốt cuộc là chết như thế nào sao?” Đôi mắt Quân Diệc Tắc liền đỏ.
Vừa nghe được lời này, hoàng đế trong nháy mắt liền hiện lên một tia hồi ức.
“Như thế nào? Nhớ ra rồi sao? Phụ hoàng tốt của ta!” Quân Diệc Tắc dùng sức siết chặt chủy thủ trong tay, vỏ nạm đá quý cộm làm tay hắn ta hơi hơi đau, hắn ta cũng không rảnh lo: “Lúc trước mẫu phi của ta, là bị hoàng hậu đoan trang hào phóng hiền huệ kia của ngươi, vị mẫu hậu từ ái mà vĩ đại kia của Thái tử tự mình hạ lệnh độc chết sao? Thời điểm mà người chết đôi mắt trừng lớn, căn bản là chết không nhắm mắt, ngươi không cần phủ nhận, tất cả những điều này đều là ta ngoài ý muốn trốn ở tủ quần áo của mẫu phi tận mắt nhìn thấy...!khi đó ta nhìn vào mắt người, liền phảng phất nghe thấy được người nói với ta báo thù cho người, báo thù, nhất định không thể buông tha kẻ thù đã hại chết người! Ngươi nói ta có thù oán gì với Thái tử bọn họ, hả?”
Quân Diệc Tắc cảm xúc có chút kích động.
“Bắt đầu từ khi đó, ngươi liền giả ngây giả dại...”
“Ngươi cho rằng lấy tâm địa tàn nhẫn như vậy của Hoàng hậu, trừ bỏ mẫu phi ta rồi, sẽ còn dung tha ta sao? Ta không giả ngây giả dại, chẳng lẽ còn ngồi đó mà chờ chết sao?”
Quân Diệc Tắc không chút do dự mà nói như vậy.
“A...”
Nhìn Quân Diệc Tắc như vậy, hoàng đế không kiềm chế được mà cười nhạo.
“Ngươi cười cái gì!”
Nụ cười này cơ hồ là ngay lập tức liền chọc giận Quân Diệc Tắc, hắn ta quát lớn lên.
“Ta cười cái gì? Ta cười ngươi ngu xuẩn, cười ngươi ngốc, cười ngươi đầu óc chỉ làm bài trí.”
Hoàng đế không chút lưu tình nào mà mở miệng mắng: “Thái tử là con vợ cả lại là trưởng tử, nếu không có gì xảy ra, hắn kế thừa ngôi vị cơ hồ là chuyện ván đã đóng thuyền, Hoàng hậu nàng sinh đích trưởng tử, lại sinh ra Tứ hoàng tử, Thập nhị hoàng tử, Đại công chúa, dưới gối ước chừng có bốn hài tử, chỉ cần trẫm không phải thật sự là tên vô dụng hoa mắt ù tai, vị trí của nàng đương nhiên rất vững chắc, mẫu phi Huệ phi của ngươi, luận tướng mạo không so được Đức phi, luận tài tình lại không bằng Thục phi, luận nhu tình càng kém hơn Nhu phi, dưới gối cũng chỉ có một hài tử ốm yếu như ngươi, ngươi sao không dùng đầu óc mà thử suy nghĩ xem, Hoàng hậu đang êm đẹp vì sao lại ra tay với nàng, nhàn rỗi không có việc gì à, còn trả lại cho câu ngươi không giả ngây giả dại cũng chỉ có thể ngồi chờ chết, coi như phục ngươi, liền so với một nửa của Thái tử đều kém hơn, Hoàng hậu là đụng đến cái gì, mới một hai kéo ngươi vào chỗ chết, chẳng lẽ là ăn đến no căng?”
Quân Diệc Tắc bị hoàng đế dùng từ cực kỳ khắc nghiệt mà mắng đến ngốc, lập tức liền trừng lớn mắt.
Ngay cả bọn quan viên còn lại trong lòng cũng sinh ra một loại ý niệm---đúng vậy, vì sao mà Hoàng hậu lại ra tay?
“Nhưng ta...!Nhưng ta rõ ràng tận mắt thấy...”
Quân Diệc Tắc đã chịu ảnh hưởng rất nhiều, lúc này liền nói đều có chút lắp bắp, đơn giản là vì trong lòng hắn ta cảm thấy hoàng đế nói không sai, nhưng sư phụ...!Đúng rồi, sư phụ...
Bên này Quân Diệc Tắc vừa mới nghĩ đến sư phụ hắn ta, giây tiếp theo một người nam nhân mặc hắc y che mặt liền lập tức thi triển khinh công đứng ở trước mặt mọi người.
“Tắc nhi, ngươi chính mắt thấy thảm trạng của mẫu phi ngươi lúc tử vong, thế nhưng còn ở đây dao động vì lời nói hươu nói vượn của tên cẩu hoàng đế này, chẳng lẽ đến hai mắt của mình ngươi cũng không tin tưởng sao?”
Vừa nghe thấy thanh âm này, hoàng đế liền lập tức quay đầu lại nhìn hắc y nam nhân: “Ngươi...!Là ngươi? Lý Chiêu!”
Chỉ dựa vào đôi mắt lộ ra bên ngoài, hoàng đế liền lập tức nhận ra thân phận người này.
Một màn này bị hoàng đế nhận ra, có thể là người này cảm thấy là nắm chắc thắng lợi trong tay, thế nhưng ngay tại chỗ liền cởi ra mặt nạ bảo hộ của chính mình, liền cất tiếng cười to: “Ha, không thể nghĩ được, nhiều năm không thấy, Quân Huyền Tin, xem ra người quen thuộc ta nhất vẫn là ngươi vị lão đối thủ này!”
“Lý Chiêu! Là ngươi, tên trộm tiền triều nhà ngươi không phải đã chết rồi sao? Tại sao lại đứng ở chỗ này?”
Một bên một vị lão hầu gia tê liệt ngã xuống trên mặt đất vừa thấy được mặt gã, liền lập tức hô to.
“Chết? A, năm đó bị vây khốn, chết cũng chỉ là một tên thế thân của ta thôi, nghiệp lớn chưa thành, ta làm sao dám chết?”
“Đoan Vương, ngươi đây là muốn cấu kết với hậu nhân của Thái tử tiền triều mưu phản sao?”
Lão hầu gia kia nhắm ngay Quân Diệc Tắc mà khai hỏa.
Tiền triều, Thái tử?
Chưa bao giờ biết thân phận chính thức của vị sư phụ thần bí của mình, Quân Diệc Tắc liền có chút ngây ngốc, quay đầu nhìn về phía sư phụ của hắn ta.
Hậu nhân của Thái tử tiền triều, kia sư phụ của hắn ta không phải cũng là, hoàng thất tiền triều?
Tiền triều hắn ta biết, bởi vì lao dịch nặng nề, dẫn tới nhân dân oán than, vị hoàng đế cuối cùng của tiền triều, càng là người tàn bạo hoa mắt ù tai, lúc này mới bị hoàng gia gia của hắn ta cầm đầu môn phiệt lật đổ, cuối cùng trở thành lịch sử.
Nhưng hiện tại có người nói cho hắn ta, sư phụ hắn ta, từ nhỏ dạy dỗ hắn ta văn thao võ lược, đối với hắn ta khi thì nghiêm khắc khi thì từ ái sư phụ, thế nhưng là hậu nhân của tiền triều.
Quân Diệc Tắc lập tức liền cảm giác tam quan của mình đều phải định hình lại.
Mà ở lúc ánh mắt của Quân Diệc Tắc lập lòe không ngừng, hoàng đế lại mở miệng: “Lý Chiêu, trẫm biết ngươi cho tới nay đều mơ ước vị trí của ta, nhưng ngươi bồi dưỡng nhi tử trẫm để phản trẫm là ý gì? Liền tính trẫm ngã xuống, đến lúc đó ngồi trên vị trí này như cũ vẫn là nhi tử của trẫm, như thế nào, muốn cho lão Thất đem ngươi tôn sùng làm thái thượng hoàng sao? Vẫn là nói ngươi từ đầu đến cuối đều lợi dụng hắn, chờ đến khi hắn không còn giá trị lợi dụng ngươi liền sẽ, hoàn toàn vứt bỏ hắn?”
Vừa nghe được những lời này, mắt Quân Diệc Tắc liền rũ xuống, trực tiếp giấu đi sự hỗn loạn rối rắm bên trong.
“Ha ha ha ha...”
Nghe đến đó, nam nhân tên Lý Chiêu này tức khắc liền phá lên cười, sau đó liền đi lên phía trước một bước dùng thanh âm vững vàng mà mở miệng: “Ngươi không cần ở đây cố ý châm ngòi ly gián, ai nói...!Tắc nhi là con của ngươi?”
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây liền lập tức nhìn về phía hắc y nam nhân một cách ngạc nhiên, ngay cả Quân Diệc Tắc cũng không ngoại lệ.
Bọn quan viên ở đầu càng sợ tới mức ở ngay tại chỗ mà run rẩy, xong rồi xong rồi, này mặc kệ là ai làm hoàng đế phía trên, bọn họ đều nghe được bí mật này, xong rồi, nhưng mà từ từ, ở đây nhiều người như vậy, có câu luật pháp không trách chúng, cái gì cần nghe mọi người đều nghe thấy hết, liền tính gϊếŧ, chẳng lẽ còn muốn xử tử hết tất cả bọn họ.
Nghĩ như vậy, bọn họ không khỏi bình tĩnh trở lại.
“Sư phụ...”
Quân Diệc Tắc có ngàn vạn câu muốn hỏi.
Chỉ là hắn ta bên này còn chưa hỏi ra miệng, thì ở phía sau hắn ta, hoàng đế đi trước hắn ta một bước nói, “A, lúc trước trẫm chỉ tra ra Huệ Phi là người tiền triều, cho nên mới làm Hoàng Hậu bí mật xử tử nàng, xem ra hiện giờ, điều trẫm tra ra còn quá ít, cũng quá lòng dạ đàn bà…”
Nghe vậy, Lý Chiêu cười mà không nói gì, gã cũng không muốn làm Quân Diệc Tắc giải thích trước mặt tên cẩu hoàng đế này, không phải là ông ta tra ra quá ít, cũng không phải là ông ta lòng dạ đàn bà, hết thảy đều là nằm trong tính toán của bọn họ, bao gồm cả việc Quân Diệc Tắc trốn tránh ở tủ quần áo, bao gồm cả việc Huệ Phi tự nguyện chịu chết, bao gồm cả việc Huệ Phi khi chết đảo hướng về phía Quân Diệc Tắc, hết thảy đều là do hai người bọn họ tính toán tốt, chính vì tạo ra một người thừa kế hoàn mỹ trong lòng tràn ngập hận thù cũng là động lực, có thể khôi phục Đại Chiêu, hiện giờ xem ra, kế hoạch bọn họ đã thành công, Yến Nhi, cuối cùng cái chết của ngươi cũng có ý nghĩa.
Nam nhân đè nén kích động trong lòng xuống, quay đầu lại liền nhìn về phía hai mắt của Quân Diệc Tắc, “Tắc Nhi, ngươi còn đang đợi cái gì, nhanh chóng rút ra chủy thủ, gϊếŧ hại mẫu thân ngươi là tên cẩu hoàng đế, đến lúc đó, ngươi chính là đế vương khai quốc của Đại Chiêu chúng ta, hưởng vô thượng vinh quang, ngôi vị cửu ngũ, ngươi còn đang đợi cái gì, mau động thủ đi!”
Ngôi vị cửu ngũ: chỉ ngôi vị vua của một nước.
Gã hét lên.
“Sư…”
Quân Diệc Tắc vừa định mở miệng gọi một tiếng như vậy, lại chạm phải ánh mắt hung ác thúc giục của nam nhân hắc y, trong đầu có liên tưởng đến hình ảnh mẫu phi chết không nhắm mắt còn có sư phó đối với hắn ta ân cần dạy dỗ, cùng hoàng đề đối với hắn ta bỏ mặc lãnh đạm, chậm rãi nắm chặt chủy thủ trong tay.
“Phụ hoàng, xem như đây là lần cuối ta gọi ngươi một tiếng phụ hoàng, ngươi ngồi lâu trên vị trí lâu như vậy cũng nên đổi người ngồi rồi…”
Nói, hắn ta đột nhiên rút chủy thủ trong tay ra, giơ lên cao, còn chưa đâm xuống.
“Hoàng Thượng!”
“Hoàng Thượng!”
Một đám bọn quan viên tiếng kêu rên còn chưa vang lên.
“Hưu ——”
Một tiếng xé gió.
Quân Diệc Tắc giơ cao chủy thủ trong nháy mắt đã bị một mũi tên xuyên qua ống tay áo, một thanh âm ‘đương’ vang lên, chủy thủ trong tay hắn ta bởi vì cơn đau mà trực tiếp rơi xuống dưới, một chút liền cắm vào trường kỷ trước mặt.
Trong chớp mắt khi mà chủy thủ trong tay hắn ta rơi xuống, nam nhân hắc y thậm chí căn bản là không nhìn về hướng mũi tên bay lại đây, cũng căn bản không rảnh quan tâm Quân Diệc Tắc, rút ra một thanh trường kiếm, lập tức đâm tới hoàng đế cách đó vài bước, đúng lúc này, một nhóm thị vệ ban đầu tê liệt ngã xuống ở xung quanh gã lập tức nhảy lên, chặn đường kiếm của gã.
“Tốt!”
Quân Diệc Tắc giơ cánh tay chính mình lên kêu rên, quay đầu lại nhìn phương hướng mũi tên phóng lại đây, liền thấy được Thái Tử cầm đầu chúng hoàng tử dẫn theo số đông người cưỡi ngựa vây quanh toàn bộ khu vực săn bắn, chung quanh trên ngọn núi binh lính động tác càng nhất trí mà che kín cung tiễn cầm trong tay, chỉ chờ một tiếng ra lệnh, liền có thể vạn mũi tên đồng loạt bắn ra, hắn ta cùng sư phụ cùng những người thủ hạ đó muốn chạy trốn cũng không thoát.
Sau đó hắn ta quay đầu lại nhìn, hoàng đế vững vàng đứng lên, căn bản không nhìn ra một chút dấu hiệu trúng độc, nhìn một tiểu thái giám ân cần mà mang một chậu nước tới, ngay trước mặt hắn ta tẩy đi lớp son phấn thật dày trên mặt hoàng đế, đồng tử nháy mắt hơi co lại.
Bẫy rập, đây rõ ràng chính là dụ hắn ta cùng sư phụ chủ động bước vào bẫy rập!
Bọn họ trúng kế…
Mới nghĩ đến đây, Quân Diệc Tắc liền phát hiện ra sư phụ võ công cao cường ban đầu cùng bọn thuộc hạ lúc này không biết là chuyện như thế nào, thế nhưng một đám thể lực đều vô dụng, bất quá giãy dụa một chút liền bị bọn thị vệ của hoàng đế bắt lấy, mà hắn ta, cũng lập tức bị hai người thị vệ nặng nề mà áp đảo trên mặt đất, trong miệng lập tức liền nếm được vị bùn đất chua xót mùi tanh.
Vì cái gì, nhanh như vậy? Chẳng lẽ sư phụ bọn họ bất tri bất giác trúng độc?
Bị áp đảo trên mặt đất Quân Diệc Tắc còn có chút không phục hồi lại tinh thần.
Mà lúc này chính mình dùng linh khí thúc đẩy quá trình diễn ra nhanh một chút, Ninh Tiêu mặc một thân trang phục màu xanh biếc của thái giám, còn đang cùng Tạ Kê ở phía sau Thái Tử mắt to trừng mắt nhỏ.
Oanh oanh liệt liệt Thất hoàng tử bức cung cứ thế liền đầu voi đuôi chuột mà kết thúc như vậy, những người tham dự tất cả đều xử trảm, người tên Lý Chiêu kia là hậu nhân của thái tử tiền triều càng là phán khổ hình ngũ mã phanh thây, mà Quân Diệc Tắc bao gồm một chúng gia quyến Đoan Vương phủ, nô bộc lại tạm thời tất cả đều giam cầm ở Tông Nhân Phủ, chỉ đợi điều tra kỹ càng mọi chuyện phía sau, nên hình phạt liền hình phạt, nên thanh toán liền thanh toán.
Mà Ninh Khinh là Vương phi Đoan Vương, đương nhiên cũng cùng Quân Diệc Tắc giam cầm ở Tông Nhân Phủ, trầm mặc không nói gì mà nghe vị từng là phong lâu hoa khôi bạch mẫu đơn ngồi ở bên cạnh Quân Diệc Tắc mặt xám mày tro, chửi ầm lên.
Sau đó cũng không biết là câu nào đụng chạm đến thần kinh của Quân Diệc Tắc, nam nhân trực tiếp liền nâng cái tay không bị thương kia bóp lấy cổ nàng, bất quá sau một lát, trước còn là đại mỹ nhân tung tăng nhảy nhót, nháy mắt ả liền ở trước mặt nuốt khí.
Thấy thế, Ninh Khinh tức khắc liền nhíu nhíu mày.
Mà bên này Quân Diệc Tắc vừa thấy nàng ra nhíu mày, hắn liền quay đầu nhìn lại đây, “Như thế nào? Nàng có phải hay không cũng muốn mắng ta? Nàng có phải hay không cũng trách cứ ta liên lụy nàng? Hử? Có phải hay không?”
Biểu tình của Quân Diệc Tắc ở Ninh Khinh xem ra có chút biếи ŧɦái, cho nên nàng ta lập tức liền đứng lên, nhắc chân liền chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đừng đi!”
Quân Diệc Tắc vừa định duỗi tay giữ chặt tay nàng ta, chưa từng nghĩ giây tiếp theo một mũi tên liền cắm vào gạch đá xanh bên chân hắn ta, ‘ong’ một tiếng cắm vào.
“Ai, trước dừng lại, nếu lại đi nữa ta không biết cung tên tiếp theo sẽ bắn vào bộ phận nào trên người của ngươi?”
Một giọng nói ngọt ngào quen thuộc của nữ nhân vang lên ở bên tai hai người, Ninh Khinh ngẩng đầu, liền lập tức lộ ra biểu tình kinh hỉ.
“Ninh Tiêu!”
“Lại đây.”
Cùng Tạ Kê bước vào Tông Nhân Phủ, Ninh Tiêu mở miệng liền đối với Ninh Khinh nói như vậy.
“Không được… Ai.”
Quân Diệc Tắc không để tâm mà duỗi tay kéo nàng ta lại, quả nhiên, mũi tên tiếp theo của Ninh Tiêu lập tức liền ghim vào trên cánh tay hoàn hảo kia của hắn ta.
Đau đến hắn ta theo bản năng mà rụt lại, Ninh Khinh liền lập tức thoát ra từ bên người hắn, đi tới bên cạnh Ninh Tiêu.
“Khinh nhi…”
Quân Diệc Tắc đau đến nửa quỳ trên mặt đất vẫn ngoan cường mà vươn tay về phía Ninh Khinh.
“Ngươi đừng kêu ta như vậy, kêu làm ta cảm thấy ghê tởm.
Ngươi gạt ta lừa ta còn chưa đủ sao? Như thế nào? Có phải hay không giả ngu chơi ta rất vui?”
Nghĩ đến thời điểm lúc trước mà nàng ta còn không biết bị người này chiếm bao nhiêu tiện nghi, Ninh Khinh liền cảm thấy ghê tởm không chịu được.
“Nhưng ta yêu nàng…”
“Đừng, yêu ta ngươi lại ngủ cùng nữ nhân khác? Loại tình yêu này ta không cần!”
Ninh Khinh vẻ mặt vô cùng cự tuyệt, sau đó nàng ta không chút do dự quay đầu nhìn về phía Ninh Tiêu bên người, “Ta có phải hay không đã bị phán quyết? Là ngồi tù hay là xử trảm? Ngồi tù có thể hay không đừng nhốt ta với hắn ở cùng nhau, xử trảm có thể hay không nhanh một chút, ta không muốn lại cùng người này ở bên nhau!”
“Ngươi không nhúng tay vào những chuyện đó của hắn ta thì có tội gì?” Ninh Tiêu buồn cười nói.
“Không có tội? Cổ đại không phải… Tính, không có tội càng tốt, ta có thể đi rồi sao? Là đi tới đâu làm ni cô hay là như thế nào? Phiền toái nhanh lên!”
“Không…”
Quân Diệc Tắc vừa định mở miệng.
Ninh Tiêu hoàn toàn làm lơ hắn ta, đối với Ninh Khinh lộ ra một nụ cười thần bí khó lường, sau đó ngẩng đầu nhìn vào bầu trời sắp vào đêm, “Đều không phải, hẳn là nhanh……”
“Nhanh…… Cái gì mà nhanh?” Ninh Khinh có chút kinh ngạc.
“Thời cơ đưa ngươi trở về quê hương sắp tới rồi.”
“Quê hương, quê hương của ta chính là…”
Mới nói đến đây, Ninh Khinh không thể tin được mà nhìn về phía Ninh Tiêu.
Đúng lúc nhật nguyệt lão thế, cửu tinh liên châu, một ánh sáng trắng kì dị chợt hiện lên ở tòa trong viện này, Ninh Tiêu giơ tay liền một tay đẩy Ninh Khinh vào ánh sáng trắng, sau đó cười nói, “Ở thế giới kia não của thân thể ngươi đã tử vong, dùng thân thể hiện tại còn trẻ đến mười tuổi, làn da cũng tốt đến không có gì để nói, xem như ngươi kiếm lời.”
Nói xong, Ninh Khinh trong ánh sáng trắng thậm chí còn chưa kịp dò hỏi vì cái gì, giây tiếp theo một lượng nhiệt kỳ lạ từ trong cơ thể nàng ta dâng lên.
Nàng ta có quá nhiều nghi hoặc muốn hỏi, muốn hỏi bọn họ vì cái gì lại biết lại lịch của nàng ta, bọn họ sao lại biết sự tình nàng ta ở hiện đại, bọn họ vì cái gì lại biết thông qua ánh sáng này trở về, rất rất nhiều câu hỏi tại sao, nhưng tất cả đều đã không còn kịp, cuối cùng chỉ có thể biến thành một nụ cười cảm kích.
Vận mệnh chú định, trực giác nói cho nàng ta bọn họ đúng, ánh sáng này thật sự có khả năng thông hướng đến thế giới của nàng ta, chỉ cần nàng ta có thể nhịn xuống sự thống khổ trong chớp mắt này, thật sự có khả năng lại lần nữa đặt chân lên vùng đất mà nàng quen thuộc.
Cuối cùng Ninh Tiêu bọn họ cũng chỉ thấy được Ninh Khinh đỏ mắt, hướng về phía bọn họ phất tay, cả người thực mau vỡ thành bột mịn theo ánh sáng kia lập tức biến mất tại chỗ.
“Không, không, không, Khinh nhi, Khinh nhi...!Đừng, Khinh nhi ngươi đừng bỏ ta, đừng, đừng...”
Đúng lúc này, Quân Diệc Tắc cũng muốn lao về phía ánh sáng trắng dần dần biến mất kia, Tạ Kê ở một bên liền lập tức áp đảo hắn ta trên mặt đất.
“A! A!! A!!!”
Cuối cùng, người này ngay cả võ công đều quên mất, nói cũng nói không nên lời, chỉ phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, giống như tiếng rêи ɾỉ tuyệt vọng nhất.
Hốc mắt nam nhân cực đỏ, đỏ đến mức dường như giây kế tiếp có thể nhỏ ra máu, nhưng hắn ta vẫn như cũ gắt gao mà nhìn chằm chằm bạch quang dần dần biến mất kia.
Ánh sáng trắng này là Ninh Tiêu nhìn qua cốt truyện mà biết đến, như loại tiểu thuyết xuyên qua này, nhất định sẽ cho nữ chủ cơ hội về nhà, tỷ như loại ánh sáng trắng này, sau đó vì nghiệm chứng tình cảm so với kim cứng của hai người, nữ chủ đều sẽ chủ động từ bỏ cơ hội về nhà, mà lựa chọn cùng nam chủ song túc song phi.
Song túc song phi: chỉ cặp nam nữ yêu thương thắm thiết không phân ly.
“Ta thật khờ, thật sự, ta chính là tên ngốc bằng vàng nguyên chất k không chứa chút tạp chất gì!”
Đây là sau này khi Ninh Khinh đến thăm Ninh Tiêu, thường thường mà thở dài nói.
“Nếu trời cao lại ban cho nàng cơ hội lần nữa...”
Nàng ta nhất định sẽ từ bỏ Quân Diệc Tắc, trở về cố hương của chính mình.
Mà hiện tại, nàng ta được như nguyện.
Đến nỗi Quân Diệc Tắc...
Đúng lúc này, Ninh Tiêu cùng Tạ Kê hai người bỗng nhiên liền nghe được Quân Diệc Tắc thấp giọng cười: “Khinh nhi, Khinh nhi, nàng đi đâu vậy? Khinh nhi, hoàng hậu của trẫm, trẫm đã trở lại, nàng đi đâu? Các nàng ta tất cả đều không phải là người tốt, Tạ Phất hắn xuất binh đánh lại đây, đều đánh tới cửa cung, các nàng ta ngày thường nói yêu trẫm bao nhiêu, kết quả, các phi tử trực tiếp liền hạ độc cho trẫm trước khi đại quân đến chỉ vì có thể bảo toàn được tính mạng, vẫn là Ninh Khinh nàng tốt nhất, nhưng nàng đi đâu vậy, à ta đã quên, nàng đã bị Bạch Mẫu Đơn tiện nhân kia hại chết, một thi hai mệnh, ha ha ha, đã chết, đúng rồi đúng rồi, nàng đã chết, trẫm cũng đã chết, trẫm tới tìm nàng, tới tìm...”
“Nha, này không phải là Tiêu hoàng quý phi của trẫm sao?” Hắn ta nhìn Ninh Tiêu, bỗng nhiên liền chỉ vào nàng mà nói như vậy: “Ha ha, xem ra trẫm thật sự đã chết, ngay cả ngươi cũng gặp được, bên cạnh ngươi người kia, di, không phải ca ca bệnh lao quỷ kia của Tạ Phất, Tạ Kê sao? Quả nhiên, sau khi các ngươi chết vẫn tìm được đối phương, trẫm đã không hận các ngươi, dù sao các ngươi cũng bị trẫm chơi đến xoay quanh, ha ha, ta trộm nói cho ngươi, nương tử này của ngươi, ta cũng không hề chạm vào dù chỉ là một chút, sau đó thấy nàng ta, ta còn cho nàng ta hạ độc bảy trùng bảy hoa tán, mỗi ngày vào buổi tối vừa đến nửa đêm ta liền nhìn thấy nàng ta đau đến lăn lộn, ha ha ha cứ như vậy nàng ta cũng không cần cầu xin trẫm, chịu đau ba năm, chết nha? Ha ha ha, nương tử này của ngươi không tồi, so được với Ninh Khinh của trẫm...”
“Ngươi...”
Tạ Kê một phen xách lên vạt áo của Quân Diệc Tắc, bởi vì đời trước chịu đựng độc tố dày vò, hắn cũng tìm hiểu qua những loại độc dược này đó, bảy trùng bảy hoa tán đương nhiên cũng có ở bên trong, hậu quả trúng độc...
Nghĩ vậy, Tạ Kê liền hận không thể lập tức xẻo sống Quân Diệc Tắc.
“Tướng công...”
Thấy thế, Ninh Tiêu liền lập tức cầm tay hắn: “Không cần, hắn sớm hay muộn cũng sẽ chết, không đáng chàng vì hắn làm ô uế tay, hơn nữa hiện tại ta khỏe mạnh mà đứng trước mặt chàng, chàng chạm vào mặt ta, ta đang sống sờ sờ, chúng ta không cần vì chuyện của đời trước mà không vui được không?”
Ninh Tiêu cười hì hì mà tiến tới.
Nghe vậy, Tạ Kê đột nhiên ném Quân Diệc Tắc sang một bên, ôm lấy người bên cạnh thật sâu, vùi đầu vào cổ nàng.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi...”
Hắn muốn cùng nàng nói vô số câu thực xin lỗi, nhưng cố tình vô số câu thực xin lỗi này đều không thể biểu đạt ra áy náy của hắn dù chỉ là một chút.
Đời trước, đời trước hắn rốt cuộc ngu ngốc bao nhiêu mới có thể tùy ý để Ninh Tiêu của hắn ở hậu cung của Quân Diệc Tắc sinh sống suốt ba năm, cuối cùng tuyệt vọng thống khổ mà chết đi...
Đều là hắn sai, tất cả đều là hắn sai!
“Chàng buồn cái gì? Đều đã qua...!Hiện tại chẳng lẽ chúng ta không nên quý trọng hiện tại sao? Sống cho tốt mỗi ngày về sau mới là quan trọng nhất, chẳng lẽ không phải sao? Tướng công...”
Ninh Tiêu cảm nhận được giữa cổ đã ươn ướt, liền vội vàng nói như vậy.
“Nương tử...”
“Hử?”
“Cảm ơn nàng.”
Cảm ơn nàng về lại quá khứ cùng ta một lần nữa, cho ta cơ hội bắt đầu lại lần nữa, cảm ơn nàng còn nguyện ý trở thành nương tử của ta, cảm ơn nàng vẫn luôn yêu ta như vậy, cảm ơn vì nàng tồn tại!
Nghe vậy, Ninh Tiêu nhón chân liền hôn lên mặt Tạ Kê: “Không khách khí.”
Sau đó liền lộ ra nụ cười ngọt ngào.
-End
( phiên ngoại nhỏ năm sau )
Trên đại lộ rộng lớn, một chiếc xe ngựa an tĩnh di chuyển.
Ngay sau đó trong xe liền truyền ra thanh âm của một nữ nhân: “Tướng công tướng công, thân là thủ phụ đại nhân, chàng đi như vậy có ổn không?”
“Mặc kệ nó, Tạ Phất không sai biệt lắm đã có thể tự mình đảm đương một phía, cứ để hắn nổ lực, nàng không phải vẫn luôn muốn du ngoạn khắp nơi sao? Ta đã xin nghỉ với hoàng thượng, liền bồi nàng khắp nơi du ngoạn, quan trọng nhất chính là, bụng nàng đến bây giờ cũng chưa có tin tức gì, nhất định là ta không đủ nỗ lực, cho nên...”
“A! Từ từ, từ từ, đây chính là xe ngựa! Hay là chàng muốn rửa nhục...”
“Im miệng!”
“Ha ha ha, thẹn quá hóa thành giận, ây...!chờ một chút, chờ một chút, lúc này ra cửa chỉ có hai người chúng ta, chàng ở chỗ này, ta cũng ở chỗ này, kia ai sẽ lái xe ngựa? Chàng không cần lại giống như xe lừa lần trước...”
“Đây là ngựa già, sẽ nhận lộ, như thế nào sẽ...”
Tạ Kê còn chưa kịp nói xong, một thanh âm tục tằng lập tức liền vang lên.
“Ha ha ha, có dê béo! Núi này do ta mở cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua đường này phải để lại tiền mãi lộ!”
Ninh Tiêu:”...”
Tạ Kê:”...”
Nữ nhân đột nhiên liền xốc lên màn che, nhìn phía dưới một đám người vạm vỡ hình thù kỳ quái vây quanh xe ngựa của bọn họ, Tạ Kê chột dạ mà nhìn lại.
“Mỹ...!Mỹ....!Mỹ...!Mỹ nhân! Mọi người đem tiểu mỹ nhân cướp về cho lão tử, ha ha ha, hôm nay rượu ngon thịt tốt chiêu đãi các ngươi!
“Ồ!”
Nghe vậy, Ninh Tiêu lạnh mặt xuống xe, lập tức liền đi tới trước mặt tên đại hán có chòm râu làm dẫn đầu kia.
“Không cần, các ngươi không cần cướp, tên phế vật kia ta từ bỏ, ta chủ động đi cùng các ngươi!”
“Nương tử...”
Tạ Kê vội vàng nói như vậy.
Lại không nghĩ đúng lúc này, Ninh Tiểu bị tên đại hán có chòm râu kia đột nhiên đẩy một cái lảo đảo.
“Cút sang một bên! Này có liên quan gì đến ngươi? Còn chủ động đi theo ta? Ngươi chiếu gương, xem ngươi trông như thế nào, ai muốn cướp ngươi? Biến đi!”
Ninh Tiêu:”...”
Tạ Kê:”...”
Sau đó liền nhìn thấy tên đại hán kia lại lần nữa chà xát tay, vẻ mặt đáng khinh mà đi về phía Tạ Kê: “Tiểu mỹ nhân, he he, đi theo ta, bảo đảm ngươi ngày ngày ăn sung mặc sướng, he he he!”
Ninh Tiêu: “...”
Tạ Kê:”...”
“Ngươi không được lại đây, không được lại đây, nương tử của ta là võ lâm cao thủ, không được...”
“Ha ha ha ha ha, Tạ đại nhân, nếu không ngài dứt khoát liền đi theo đi!”
“Nương tử, cứu mạng!”
“Ha ha ha ha ha...”
Không cần kêu nàng, kêu chính là chúc phúc!
Ta chúc các ngươi hạnh phúc!.