Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

chương 64: 64: đại lão là thủ phụ trọng sinh 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đôi môi của hai người chạm nhau chưa đến một phút.

Không thể tin được chính mình đang làm gì, Tạ Kê đột nhiên ngồi dậy, không ngừng lùi lại về phía sau, lùi lại đến lúc eo hắn đụng một chút vào bàn tròn phía sau cách hắn không xa, phát ra phịch một tiếng vang lớn, bởi vì một nụ hôn này tinh thần không tập trung của hai người lúc này mới phục hồi lại trong nháy mắt.

Ninh Tiêu nhanh chóng ngồi dậy, chỉ về phía hắn, “Chàng……”

Câu nói kế tiếp nàng đều còn chưa nói xong, Tạ Kê biểu tình hoảng hốt, vọt tới trước cửa phòng, luống cuống tay chân mà kéo cửa ra, người nhanh chóng bỏ chạy không thấy bóng dáng, Ninh Tiêu định mở miệng ngăn cản cũng chưa tìm được cơ hội.

Tạ Kê vẫn luôn trốn, lúc Ninh Tiêu gặp lại hắn, chính là sau nửa đêm.

Ninh Tiêu như cảm giác, hắn đẩy mở cửa tiến vào, lập tức ngửi thấy được hương thơm của sợi trúc hòa trộn cùng mặc hương ở trên người, cảnh này khiến nàng ban đầu còn bởi vì buồn ngủ mà đầu có chút mơ hồ đầu tức khắc liền lập tức thanh tỉnh, sau đó nàng liền chú ý tới Tạ Kê đứng ở cửa một hồi lâu, lúc này mới cất bước tiến vào, khép lại cửa phòng, đi đến, liền lập tức đi hướng mép giường của Ninh Tiêu.

Đây là muốn làm gì sao?

Ninh Tiêu ở trong lòng nhẹ nhướng mày, ngay sau đó lại cảm nhận được đối phương ở mép giường nàng đứng không biết bao lâu, bỗng nhiên có một chút âm thanh của vải dệt mỏng manh cọ xát vang lên.

Hồi lâu, Ninh Tiêu liền cảm giác được một bàn tay ấm áp rơi xuống trên mặt nàng.

Không phải chứ? Lại tới?

Lòng bàn của nam nhân có thể là bởi vì thường xuyên tập luyện, thập phần thô ráp, sờ ở trên mặt nàng, hơi hơi có chút phát ngứa.

Một hồi lâu, nam nhân xì một tiếng thấp trong cổ họng, ở trong phòng đen nhánh yên tĩnh bỗng dưng vang lên.

Ninh Tiêu có thể nghe ra hắn như đang trào phúng, nhưng lại không rõ lắm hắn rốt cuộc là đang trào phúng ai.

Ngay sau đó, tiếng bước chân của nam nhân liền chậm rãi đi xa.

Theo giường nệm phát ra kẽo kẹt một tiếng vang nhỏ, Ninh Tiêu lúc này mới nửa mở một con mắt, phản ứng đầu tiên là đặt tay vào bên má mới vừa bị Tạ Kê đụng vào sờ sờ.

Chờ làm xong việc này, khóe miệng Ninh Tiêu tức khắc run rẩy mãnh liệt.

Xong rồi xong rồi, vừa mới có cảnh tượng ái muội kiều diễm như vậy, nàng thế nhưng lại phản ứng theo bản năng mà sờ sờ mặt của mình, xem đối phương có hay không ở trên mặt nàng mà sờ nắn.

Ninh Tiêu đem khuôn mặt nhỏ nhỏ của mình sờ nắn một chút liền vùi vào trong ổ chăn.

Nàng thật là có độc!

Mà lúc này Tạ Kê vừa về tới rồi lên giường, ngơ ngẩn mà nhìn ngón tay của mình nửa ngày, mới rốt cuộc bởi vì mỏi mệt nặng nề ngủ, nhưng không nghĩ mới ngủ không một lúc, thì bị một cái túi nhỏ trên giường làm cho tỉnh.

Ngủ đến mơ mơ màng màng Tạ Kê theo bản năng duỗi tay sờ soạng qua, chờ đến khi sờ đến cái túi nhỏ kia, giơ lên trước mắt, nhờ vào ánh trăng thấy rõ ràng thế nhưng là một túi hạt dưa.

Tạ Kê: “……”

Thấy túi hạt dưa này, Tạ Kê mới phát hiện bởi vì nó mà ngoài ý muốn hôn môi, trong lòng gợn sóng chính là thế gian khó mà tìm được ai ngốc như mình mà!

Thật đáng giận!

——

Ngày thứ ba là thời gian lại mặt đảo mắt đã đến, một ngày này, lông mày của Ninh Tiêu vẫn như cũ là Tạ Kê vẽ, lại khả năng bởi vì hai ngày trước hôn nhau, hắn không nói thêm bất cứ lời nói nào nữa, Ninh Tiêu cũng mừng rỡ cùng hắn diễn trò.

Một đường vẽ xong, hai người liền một trước một sau mà đi đến sân Tạ tổ mẫu ở, cùng trưởng bối trong nhà vấn an xong, hai người lúc này mới lên xe ngựa đi Hầu phủ.

Xe ngựa Tạ gia không lớn, nhưng để hai người bọn họ ngồi vẫn là dư dả, chính là trong xe ngựa bày đệm giường không tốt lắm, Ninh Tiêu ngồi xuống liền hơi hơi nhíu hạ mi.

Thấy thế, Tạ Kê định nói vài lời châm chọc nhưng đến bên miệng, lại vẫn là cười lạnh rồi lại nghẹn trở về.

Hừ, đây là vì giận dỗi, nên làm lơ rồi cười lạnh đây mà.

Ninh Tiêu cũng không để ý tới hắn, chỉ là ôm hai tay mình ngồi trong một góc, căn bản không nhìn hắn, một bộ dáng người ngoài cùng hắn phân rõ giới hạn.

Điều này kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tạ Kê liền trực tiếp mà xoay người, còn không kịp nói lời giận dỗi.

Không nghĩ tới đúng lúc này, xe ngựa cũng không biết là va phải cái gì, chợt một trận xóc nảy, Ninh Tiêu bị xóc cái đột nhiên không kịp phòng ngừa, sợ hãi kêu lên, cả người lập tức liền từ bên này của xe ngựa trực tiếp liền lăn đến trong lòng ngực Tạ Kê, hắn nháy mắt liền đem nàng ôm chặt vào lòng.

Cứ như vậy ngực bị đầu Ninh Tiêu đâm vào hơi hơi tê rần, nhưng người này tư thế nhào vào trong ngực Tạ Kê rất hưởng thụ, trong nháy mắt khóe miệng Tạ Kê liền cao cao mà dương lên.

“Làm gì vậy? Nghĩ gì mà nhào vào trong ngực ta thế, nhưng cũng cần phải vội vàng như vậy chứ? Tại hạ thật đúng là có chút hưởng thụ không đứng dậy nổi.

Thực mau, âm thanh mang theo một chút đắc ý của Tạ Kê vang lên ở trên đỉnh đầu Ninh Tiêu.

Vừa nghe đến thanh âm này, Ninh Tiêu liền vội vàng mà từ trong lòng ngực Tạ Kê tránh thoát ra, “Ta vừa rồi nhào vào trong ngực chàng, chàng không cần……”

Nhưng câu nói kế tiếp lại còn chưa nói xong, xe ngựa dường như là muốn cùng nàng đối nghịch, lập tức lại có một trận xóc nảy, vốn là thân mình Ninh Tiêu không ổn định lại lần nữa đâm vào trong lòng ngực Tạ Kê.

Thấy thế, tiếng cười suиɠ sướиɠ của Tạ Kê vang lên, cười đến mức lồng ngực hắn đều hơi hơi chấn động.

“Còn nói nàng không phải nhào vào trong ngực ta? Tới tới tới, ta cũng không phải là người keo kiệt như vậy, phu nhân nếu là thật sự nghĩ muốn dựa như vậy, ta một chút đều không thèm để ý.

“Chàng……”

Mặt Ninh Tiêu đều ửng đỏ, trong lòng lại không chút để ý nào mà dẩu dẩu miệng.

Hừ, vì một chút thân mật tiếp xúc này, nàng vậy mà phải lãng phí linh khí, nàng dễ dàng sao?

Nhìn bộ dáng đắc ý dào dạt của Tạ Kê, tròng mắt nàng chuyển động, ngay sau đó thế nhưng trực tiếp điều chỉnh tư thế, ở trong lòng ngực Tạ Kê tìm một tư thế thoải mái mà nằm trong đó, ai, không cần nói, dựa vào như vậy có thể so với dựa vào vách tường xe ngựa thoải mái hơn nhiều.

Ninh Tiêu híp híp mắt, thậm chí còn nghĩ lại đến muốn ăn mứt hạt dưa.

“Nàng!”

Tạ Kê vừa định lui ra sau, lúc này mới phát hiện phía sau lưng hắn chính là cửa sổ xe, hắn căn bản không đường thối lui.

“Nàng, nàng làm gì! Nàng còn có biết cảm thấy thẹn không vậy? Đi xuống cho ta!”

Hắn duỗi tay liền đẩy đầu Ninh Tiêu ra, muốn nhanh đem nàng từ trên người hắn ném xuống.

Thấy thế, Ninh Tiêu trực tiếp mở miệng nói lời uy hiếp, “Chàng nếu làm đầu tóc trang sức của ta rối loạn, ta không kịp chỉnh trang, đợi lát nữa vừa xuống xe ngựa ta liền lập tức khóc, sau đó sẽ nói cho cha mẹ ta là chàng khi dễ ta, còn đánh ta, tóc đều bị chàng làm rối!”

“Nàng, quả thực mặt dày vô sỉ!”

“Cũng thế cũng thế.

Ai, tư thế như này rất tốt, đừng lộn xộn, lộn xộn làm hỏng đầu tóc ta, ta sẽ khóc đó.

Ninh Tiêu còn cố ý yêu cầu.

“Nàng……”

Tạ Kê nhìn nàng cả người đều ngã vào trong lòng ngực hắn, trực tiếp đắc ý mà nhìn hắn nói lời uy hiếp, Tạ Kê tức giận đến mặt đều đỏ, người không thể động, tay lại một phen nâng lên, trực tiếp bóp lấy má Ninh Tiêu, dùng lực mà xả giận.

“Ơ ớ, bùn đe tiên……” [Chàng đê tiện!]

Bởi vì miệng bị bóp, lời nói đều nói mơ hồ không rõ, Ninh Tiêu nói từng chữ không rõ mà hô lên lên như vậy.

“Nàng có chịu đứng dậy chưa?”

Tay Tạ Kê hơi hơi nới lỏng.

“Không đứng dậy không đứng dậy, chàng dù có đem mặt ta bóp méo, ta cũng không đứng dậy……”

Trong thế giới của Ninh Tiêu không có hai chữ thỏa hiệp này, theo sau hốc mắt trong nháy mắt đỏ một vòng, liền nhắm mắt lại một bộ dáng không thèm nhìn đối phương.

Điều này khiến cho Tạ Kê có chút không biết xuống tay như nào, đành chậm rãi buông lỏng tay ra.

“Nói như thế nào nàng cũng đã sống hai đời? Hai đời sống cộng với mấy năm nay, nàng cũng ít nhất sắp tuổi, như thế nào còn giống như đời trước, động một chút liền đỏ mắt khóc nhè?”

Tạ Kê nhìn kỹ mặt nàng có lưu lại vết đỏ trên mặt do hắn véo, chắc hắn hơi mạnh tay, nếu không da thịt nàng kiều nộn như vậy sao có thể không lưu lại dấu vết?

Nhưng Ninh Tiêu không để ý tới hắn, trực tiếp liền ở trong lòng ngực hắn trở mình, rầu rĩ mà liền mở miệng, “Kia hai đời chàng như thế nào không học cách không nhường ta một chút hả? Nếu thật sự làm ta rớt má thì sao? Rõ ràng đời trước……”

Nói đến chỗ này, Ninh Tiêu dùng tay chống đỡ thân mình, liền chậm rãi ngồi dậy, đưa lưng về phía Tạ Kê liền ôm chặt lấy hai chân mình, cả khuôn mặt đều vùi vào làn váy, một bộ dáng cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Tạ Kê nhìn bóng dáng nàng, trong lòng cảm giác như bị một bàn tay bóp chặt, tay chậm rãi nâng lên, còn chưa có rơi xuống trên vai nàng, liền lại rũ xuống.

Đôi mắt nhìn về phía án kỉ bên cạnh, trên đó bày biện một chồng bánh đậu xanh, người cũng đã lấy lại tinh thần.

“Xin lỗi.

Hồi lâu, giọng hắn mới vang lên như vậy.

Nhưng giọng hắn vừa nói xong, dư quang liền liếc tới rồi thấy thế nhưng bả vai Ninh Tiêu hơi hơi run run lên, vừa nhìn là biết đang khóc.

Điều này làm hắn sợ tới mức lập tức luống cuống chân tay lên.

Hắn là hận nàng, oán nàng, oán hận nàng đời trước vì cái gì mà ở dưới tình huống như vậy vứt bỏ hắn, rõ ràng buổi tối một ngày trước hai người bọn họ còn cùng nhau nói lời hứa hẹn, nói muốn cùng nhau đầu bạc đến già không phải sao? Kết quả đâu, vứt bỏ hắn thành sủng phi không tính, còn cứ như vậy chết sớm, khi tin tức truyền tới, hắn trong một đêm liền bạc đầu, hai mươi năm sau nếu không phải dựa vào oán hận đối với nàng, lấy thân ông lão như gió trung tàn đuốc làm sao có thể sống quá được suốt hai mươi năm.

Đã có thể như vậy, hắn lại vẫn giống như đời trước, không nhìn được nàng khóc, đời trước hắn bởi vì thấy nàng rơi nước mắt, cũng không biết thoái nhượng bao nhiêu bước.

Nghĩ vậy, Tạ Kê nhận mệnh mà đem cả người Ninh Tiêu một chút liền ôm chặt trong lòng ngực, một bên dùng tay không ngừng mà vỗ về mái tóc mượt dài của nàng, một bên trong miệng không ngừng nói, “Được rồi, được rồi, vừa mới là ta sai rồi, đều là ta sai.

Nàng chỉ ở trên người ta nhẹ nhàng đến gần, ta lại dùng sức mà bóp mặt nàng như vậy, là ta không tốt, đều là ta sai……”

Nói nói, đời trước có thói quen vẫn còn giữ lại, hắn cúi đầu liền ở trên mặt Ninh Tiêu hôn xuống dỗ dành, theo sau đôi tay đem nàng ôm đến càng thêm mà chặt.

Lại không nghĩ, lúc này bả vai Ninh Tiêu run đến lợi hại hơn.

“Nàng……”

“Phốc ha ha ha ha……”

Tạ Kê nói còn chưa xong, tiếng cười của Ninh Tiêu liền vang lên.

“Ha ha ha ha, biết sai là tốt, không có việc gì không có việc gì, không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa, Tạ thủ phụ thật là trẻ nhỏ dễ dạy!”

Nắm khăn tay, Ninh Tiêu liền cúi đầu xuống.

Mặt Tạ Kê nháy mắt liền đen trầm xuống.

“Nàng……”.

Truyện Chữ Hay