Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Hạ Tê Kình mới cảm thấy xung quanh thoáng lành lạnh, quả thực không giống với loại nhiệt độ mà mùa hè nên có, cậu cứ ngỡ đó là hơi lạnh từ máy điều hòa len lỏi qua khe cửa tràn ra tới.
Nói như vậy…
Hạ Tê Kình lùi ra sau trong vô thức, “Cậu… Tin tức tố của cậu lại bùng phát?”
“Cũng tạm, chưa tới mức gọi là bùng phát.”. Thời Tự xoa cần cổ của mình, mệt mỏi lên tiếng, “Tôi cảm giác có một luồng khí mát mẻ tỏa ra từ sau gáy, nó kéo dài liên tục được hơn nửa tiếng rồi, không lan rộng cũng chẳng bùng phát nghiêm trọng như ngày hôm đó nhưng nó lại không biến mất.”
Hạ Tê Kình, “Giống kiểu thường xuyên mắc tè nhưng lại bị bí tiểu ấy hả?”
Thời Tự, “…”
Hạ Tê Kình, “Xin lỗi, tôi chỉ muốn làm dịu bầu không khí chút thôi.”
Cậu tiếp tục nói, “Vậy, cậu có muốn uống viên nhộng ức chế không?”
Thời Tự lắc đầu, “Lần trước bác sĩ có nói nếu một lượng nhỏ tin tức tố bị rò rỉ thì hãy tận lực khống chế bằng cơ thể chứ đừng nên uống viên nhộng một cách bừa bãi, bởi vì có khả năng dẫn tới kháng thuốc cũng như không giúp ích gì cho quá trình rèn luyện phản ứng của cơ thể.”
Hạ Tê Kình, “Thế cậu khống chế xong rồi hả?”
Thời Tự cười khổ, “Tôi mà có thể khống chế được thì đã ngủ từ lâu rồi.”
Hạ Tê Kình đứng đối diện với Thời Tự ước chừng khoảng một mét và cậu cũng bắt đầu cảm nhận được từng đợt ớn lạnh đang chậm rãi dâng lên. Nếu như ban nãy chỉ là mát mẻ thì bây giờ khi đã ở cạnh nhau lâu hơn, cậu lại càng cảm thấy buốt giá, từ dưới lên trên, dần dần leo lên mắt cá chân, lạnh đến thấu xương, đáng sợ tới cực điểm.
Thời Tự bị khí lạnh vây hãm, chắc hẳn còn khó chịu hơn cậu gấp mấy lần.
Dựa theo tính cách của Hạ Tê Kình, nếu trước đây gặp phải chuyện như vậy, cậu nhất định sẽ ra tay giúp đỡ không chút do dự.
Thế nhưng… Khi nghĩ tới những gì đã phát sinh lần trước thì cậu lại ngay lập tức nhớ đến hiện trường vụ án kia, lúc này thật chỉ muốn vắt giò lên cổ mà chạy.
Đương lúc Hạ Tê Kình nhích chân, Thời Tự mới chậm rì rì lên tiếng, “Lát nữa cậu có rảnh không?”
Hạ Tê Kình, “?”
Thời Tự, “Giúp tớ gọi điện đến nhà tang lễ thành phố, nếu không ai trả lời, hãy gọi ().”
Hạ Tê Kình, “???”
Thời Tự sờ soạng trán của chính mình rồi dùng giọng điệu khô khan như mấy bản nghiên cứu khoa học để nói, “Nhiệt độ cơ thể rất nhanh sẽ giảm xuống còn , nếu nó liên tục kéo dài trong một tiếng nữa thì cậu có thể kêu người đến nhặt xác tớ.”
Trước ánh mắt khiếp sợ của Hạ Tê Kình, hắn lại bồi tiếp thêm một câu, “Nếu không xử lí kịp thời sẽ dẫn tới tình trạng hồ máu tử thi (), mùi hôi lắm.”
Thần thái tự nhiên, giọng điệu bình thản cứ như đang kể một câu chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Hạ Tê Kình, “… Đủ rồi, đùa như vậy đách vui chút nào đâu.”
Cậu đành phải cam chịu số phận thu lại bước chân, “Thôi bỏ đi, vào phòng cậu… Tôi bày cho.”
Loại chuyện kiểm soát tin tức tố cũng giống như các hiện tượng sinh lý khác, chẳng cần ai chỉ dạy. Đại đa số bộ phận Alpha và Omega sẽ chính thức phát dục trong độ tuổi từ mười ba đến mười bốn, các tuyến thể bắt đầu trưởng thành và chậm rãi giải phóng tin tức tố một cách ngắt quãng, thời điểm ban đầu rất dễ mất kiểm soát dẫn tới rò rỉ tin tức tố. Dần dà, theo mức độ thích ứng của cơ thể, chủ sở hữu tất nhiên có thể tùy ý khống chế tin tức tố của mình.
Nói trắng ra thì đây là bản năng của sinh vật chứ không phải kiểu lập trình một, hai, ba, bốn. Thế nên, khi Hạ Tê Kình thật sự ngồi xuống sô pha suy nghĩ xem nên dạy thế nào thì cậu mới phát hiện ra mình không biết phải bắt đầu từ đâu. Trong lúc vô thức tay cậu đặt lên thành ghế sô pha, ngón tay khẽ nhúc nhích, chợt đụng phải thứ gì đó ẩm ướt, quay đầu lại nhìn mới hay đó là đá viên. Hai ba viên đá nằm rải rác trên ghế sô pha, góc cạnh của chúng đã tan chảy thành nước, thấm vào bên dưới bề mặt bông vải của chiếc ghế số pha màu be.
Hạ Tê Kình, “Đây là?”
Thời Tự mím môi, “Dùng để kiểm soát tin tức tố đó.”
Hạ Tê Kình, “???”
Thời Tự ngập ngừng, “Bởi vì không biết phải làm sao mới có thể khống chế được chúng nên những cách nào có thể thử tớ đều thử cả rồi… Đá viên, băng keo cá nhân, khăn mặt, bình miệng rộng (), đều thử, nhưng vô ích.”
Băng keo cá nhân, khăn mặt, bình miệng rộng nằm rải rác trên mặt bàn, lộn xộn, chất thành đống không theo thứ tự, xác thực không giống với tác phong gọn gàng, ngăn nắp thường ngày của Thời Tự. Hắn khẽ nhếch miệng, mi mắt rũ xuống, đôi con ngươi sâu thẳm, dáng vẻ trông có chút tủi thân.
Lần đầu tiên Hạ Tê Kình được tận mắt chứng kiến bộ dạng đáng thương của Thời Tự, ngoài ý muốn chính là cậu lại cảm thấy thế này khá đáng yêu, hệt như một cậu bé con bị bạn bè tẩy chay không cho nghịch đồ chơi, oan oan ức ức ôm cặp sách chờ bố mẹ tới đón, nước mắt rơm rớm chực trào rơi xuống. Loại khí thế yếu đuối này hiếm khi xuất hiện trên người Thời Tự, cậu ta phải là người mạnh mẽ, ưu tú, phong độ thành thục, ung dung tự tại và sẽ không có bất cứ thứ gì làm khó được cậu ta. Mà hiện tại, trước sự tập kích của tin tức tố cậu ta trở nên mong manh dễ vỡ nhưng lại không làm người khác cảm thấy phản cảm mà là một kiểu tương phản kỳ lạ cho cảm giác mềm mại, dường như cả người đều sống động và tươi sáng hẳn lên.
Thứ tình cảm trìu mến dành cho những sinh linh nhỏ bé, yếu ớt bất thình lình tràn lan trong lòng Hạ Tê Kình khiến cậu hào khí ngất trời vỗ mạnh vào ngực rồi nói, “Đừng sợ, có tôi ở đây, một mình tôi cân hết.”
Thời Tự dõi đôi mắt ngóng trông đầy hi vọng nhìn về phía cậu.
Hạ Tê Kình từ tốn chỉnh đốn lại dòng suy nghĩ của mình, ho nhẹ một tiếng sau đó cất lời, “Vậy, trước tiên hãy để tôi nói về cách tôi thường dùng để kiểm soát tin tức tố của mình, cậu có thể bắt chước theo.”
Thời Tự, “Ừ.”
Hạ Tê Kình, “Thật ra tôi cũng được tính là một trong số những người có tin tức tố không ổn định, một khi tiến vào kỳ phát tình thì sẽ dễ dàng mất đi kiểm soát nhưng nếu ở trạng thái bình thường, việc khống chế sự rò rỉ tin tức tố với tôi mà nó lại dễ như trở bàn tay. Cậu cứ tưởng tượng cảm giác bị táo bón ấy, muốn rặn ra nhưng bất lực, rất khó tả, như thể trong nháy mắt đó cậu đã có thể bắt được phần đuôi của tin tức tố, đuôi là nơi có mật độ mùi hương dày đặc nhất, bởi vì hương ở phần đầu rất nhanh sẽ bị khuếch tán đi.”
Thời Tự, “Cái hình ảnh so sánh này khiến cho tớ có chút không dám nhìn thẳng vào tuyến thể…”
Hạ Tê Kình, “Cậu chỉ cần hiểu nghĩa thôi. Còn nữa, khi điều khiển tin tức tố cậu đừng dùng hết toàn lực mà hãy chỉ tập trung vào tuyến thể, cơ thể phải ở trạng thái thả lỏng, nếu thân thể quá mức khẩn trương sẽ khiến cho tin tức tố phát tán mỗi lúc một nhiều.”
Thời Tự khẽ nhíu mày, hắn chống một tay lên thành bàn rồi nhìn xuống đất, như thể đang rất cố gắng.
Hạ Tê Kình mong mỏi nhìn hắn, “Cảm giác được chưa?”
Thời Tự, “… Có vẻ như, càng tệ hơn thì phải.”
Hạ Tê Kình cũng phát hiện ra, bên trong rõ ràng không bật điều hòa nhưng nhiệt độ lại giảm đột ngột so với lúc cậu mới tới, mặc dù không ở gần Thời Tự mà cậu vẫn cảm thấy lạnh cả người vì bị gió tuyết đập thẳng vào mặt.
Hạ Tê Kình sốt ruột, “Sao lại thế này? Vậy cậu đổi sang một cách khác xem nào. Thỉnh thoảng tuyến thể của tôi hay bị sưng tấy ê ẩm, tôi thường sẽ lấy tay xoa bóp nó, tin tức tố tiết ra càng nhanh thì mức độ phát tán cũng sẽ chậm lại. Cậu thử đi.”
Thời Tự trông bầu vẽ gáo (), dựa theo những gì cậu nói mà với tay ra sau cổ.
Một lát sau, hắn chậm rì rì thốt lên một câu, “Hình như, tìm không thấy.”
Hạ Tê Kình, “Ủa?”
Ủa xong rồi cậu mới kịp phản ứng, tuyến thể của Alpha không nhô cao như Omega, hơn nữa do sự khác biệt về đặc điểm sinh dục nên nó thường phẳng hơn tuyến thể của O, gần như là ẩn ở dưới da. Nếu ngày thường không chạm vào nó thì đích thị là kiếm không ra.
Hạ Tê Kình đành phải bất đắc dĩ bước tới rồi vòng qua phía sau Thời Tự, cậu dùng đầu ngón tay xoa nhẹ phần lưng của hắn, không có cảm giác nhô lên nào cả.
Hạ Tê Kình do dự đôi chút, nhỏ giọng nói, “Cởi áo ra.”
Thời Tự tưởng mình nghe nhầm, “Hả?”
Hạ Tê Kình chẳng hiểu ra sao bỗng dưng thấy có hơi thẹn thùng, cậu cố gắng trấn áp sau đó nói bằng một loại giọng điệu thản nhiên, “Hả cái gì mà hả, tôi đây chỉ có thể mát xa thay cậu, không cần cảm ơn, ngày mai nhớ trả tiền là được.”
Thời Tự có vẻ bất ngờ nhưng lại chẳng mấy chần chừ, hắn lưu loát cởi ra áo ngủ, tốc độ nhanh đến mức Hạ Tê Kình còn chưa kịp nói hết câu.
Phần lưng duyên dáng ngay lập tức lõa lồ, nước da màu lúa mạch, không có các khối cơ bắp đồ sộ khiến người ta sợ chết khiếp mà là khung xương cân đối, bắp thịt rắn rỏi. Bởi vì chiều cao khá nổi bật cho nên chỉ cần lộ một bên vai thôi cũng đủ để thu hút ánh nhìn rồi.
Hạ Tê Kình, “…”
Đứng trước một Thời Tự thoải mái vô tư kèm với phong cảnh vui tai vui mắt thế này, cậu bỗng dưng có một loại cảm giác chột dạ mượn việc công làm việc tư.
Hạ Tê Kình khụ một tiếng, “Thế, tôi bắt đầu nhé?”
Thời Tự không trả lời, vì muốn phối hợp với thao tác của cậu mà hắn thậm chí còn khuỵu đầu gối xuống rồi ngồi chồm hổm sao cho tương xứng với chiều cao của cậu.
Hạ Tê Kình sờ soạng da thịt, đầu ngón tay cảm nhận được cái lạnh thấu xương trên làn da, hệt như mới vừa đi qua một đêm tuyết rơi mù mịt, kiếm chẳng ra bất cứ hơi ấm nào. Cậu tránh không khỏi có chút lo lắng, đẩy nhanh tốc độ lần mò lên xuống, cuối cùng chạm được vào một chỗ hơi nhấp nhô, rất khó nhận ra, chừng năm centimet dưới bả vai phải.
Hạ Tê Kình thuận theo đường cong của từng thớ thịt, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, đến khi cảm nhận được cơ thể Thời Tự căng thẳng, cậu bèn đánh vào vai hắn, “Thả lỏng, lúc này nhất định phải thả lỏng.”
Thời Tự gục vai xuống hết mức có thể để “Thả lỏng” thân thể.
Một lát sau, hắn nhỏ nhẹ nói, “Cậu có nhận thấy…”
Hạ Tê Kình đang mát xa một cách say sưa, “Gì?”
Giọng điệu của Thời Tự thoáng bất ổn, “Cậu có nhận thấy là ngay từ cái khoảnh khắc cậu bắt đầu ấn ấy, tin tức tố của tớ giống như có chút không thể khống chế được?”
Tay của Hạ Tê Kình đã hoàn toàn tê cóng vì lạnh thế nên nhiệt độ tăng có tăng hay giảm thì cậu cũng không tài nào phân biệt nổi.
Hạ Tê Kình vội vã quay người Thời Tự lại, lúc này môi của hắn đã tím đi trông thấy, chính là loại tím bầm đặc trưng do quá rét lạnh. Cậu trăm triệu lần không ngờ việc dạy học của mình thế mà tự nhiên biến thành hành vi ôm rơm chữa cháy, tình hình thậm chí còn tệ hơn so với ban nãy.
Đương lúc quýnh quáng tay chân, Thời Tự bất thình lình bắt lấy cổ tay cậu, “Không ổn rồi.”
Hạ Tê Kình như muốn khóc tới nơi, cậu hận chính mình tự tin một cách thái quá mới khiến cho mọi chuyện rối tinh rối mù hết cả lên, “Vậy phải làm sao? Hay là đi bệnh viện?”
Thời Tự, “Không kịp, tớ không thể khống chế được nữa, nó bắt đầu trào ngược vào trong, cảm giác như đang tiêm tuyết lạnh vào cơ thể… Cậu có còn nhớ, lần trước cậu đã làm thế nào không?”
Hạ Tê Kình hóa đá ngay tại chỗ, “Lần trước… Lần trước nào?”
Thời Tự, “Cái lần tớ mất trí nhớ, cậu biết mà, cái lần tin tức tố của tớ tự dưng biến mất ấy.”
Hạ Tê Kình, “…”
Thời Tự, “Hiện tại, có vẻ như đó là cách khả thi duy nhất.”
Hạ Tê Kình nín thinh.
“Lần đó, tớ đã làm ra loại chuyện quá đáng đến nổi không thể tha thứ ư?”. Thời Tự quan sát biểu cảm của cậu, hắn thì thào, “Nếu không thể… Thì thôi coi như xong. Cậu gọi điện thoại đi, tớ sẽ tận lực, tận lực gắng gượng.”
Sau đó, hắn bồi tiếp thêm một câu, “Sẽ gắng gượng, gắng gượng sống đến khi xe cứu thương tới.”
Hạ Tê Kình, “…”
Xem ra Thời Tự đã chấp nhận lùi bước trước số phận, hắn tóm lấy tấm chăn bọc quanh cơ thể, gập người lại rồi cuộn mình trên ghế sô pha sau đó khẽ run rẩy ôm lấy bờ vai, cố gắng làm cho mình ấm hơn, ấm hơn chút nữa.
Rõ ràng là một chàng trai cao lớn vậy mà khi yếu ớt lại chẳng khác một con thú sắp hấp hối là bao, cứ như thể chỉ vài giây nữa thôi hắn chắc chắn sẽ bất tỉnh vì lạnh.
…
Thời Tự nhắm nghiền hai mắt, cuộn mình lại hướng mặt về phía tay vịn của ghế sô pha, khi hàm răng của hắn đang không ngừng phát run thì bỗng dưng hắn ngửi thấy một loại mùi thơm ngạt ngào của vải thiều quyện với hương gió biển mát mẻ, mang đến hơi thở của sự nhẹ nhàng khoan khoái.
Thời Tự trợn tròn con ngươi, điều đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một chiếc cổ mảnh mai trắng ngần.
Thời Tự, “Cậu… Cậu làm gì thế?”
“Chẳng phải cậu rất muốn biết lần trước cậu đã làm những gì sao?”. Hạ Tê Kình quay lưng về phía hắn, vạt áo rộng mở, hờ hững nói, “Hiện tại cũng nên biết rồi chứ?”
Chú thích:
() là số điện thoại dùng để gọi cảnh sát trong trường hợp khẩn cấp.
() Nguyên văn 尸斑 – Hồ máu tử thi (Phiên âm tiếng Trung: thi ban), là một dấu hiệu của sự chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. Nguyên nhân là khi tim ngừng đập và máu ngừng tuần hoàn, các hồng cầu nặng sẽ chìm xuống xuyên qua huyết tương dưới tác động của trọng lực. Hồ máu tử thi bắt đầu sau phút đến ba giờ đồng hồ tính từ thời điểm chết và đông lại trong mao mạch trong bốn đến năm giờ đồng hồ. Sắc tím trên da đạt mức cực đại trong khoảng sáu đến giờ đồng hồ. Màu da đỏ đậm đến độ nào là tùy thuộc vào mức độ giảm sút hemoglobin trong máu. Sự biến đổi màu da không diễn ra tại các vùng cơ thể tiếp xúc với mặt phẳng hoặc đồ vật khác, bởi tại các vùng đó mao mạch bị nén. Khi xác phân hủy, máu thấm qua thành mạch máu và gây biến màu các mô. Đây là nguyên nhân màu sẫm trên da được cố định. (Theo wiki)
() Nguyên văn 广口瓶 – Bình miệng rộng là một mẫu chai làm bằng thủy tinh có phần miệng tương đối lớn thường được dùng để chứa các loại thuốc thể rắn trong phòng thí nghiệm.
() Nguyên văn 照葫芦画瓢 – Trông bầu vẽ gáo ý chỉ hành vi bắt chước, mô phỏng theo hình dáng bên ngoài, tương tự câu “Trông mèo vẽ hổ”.