Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ

chương 34: anh hùng cứu mỹ nhân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước bầu không khi lặng yên đến nghẹt thở, giáo sư ho khan một tiếng, ông nói, “Tiếp tục thảo luận.”

Lúc này, mọi người mới thu hồi ánh mắt, tiếng tranh cãi hỗn tạp một lần nữa vang vọng khắp phòng học.

Hạ Tê Kình vò đầu bứt tóc nói với ba người kia, “Mấy cậu cứ thảo luận đi, đừng để ý đến tôi.”

Cậu bạn Alpha nhíu mày, “Như vậy sao được, thảo luận nhóm quan trọng nhất là sự góp mặt của các thành viên, mỗi người đều phải tham gia vào công cuộc va chạm tư duy!”

Hạ Tê Kình, “?”

Alpha, “Va chạm tư duy sẽ giúp ngọn lửa trí tuệ bùng cháy một cách mãnh liệt, chỉ có xung đột và mâu thuẫn mới có thể hình thành lối học tập tốt đẹp. Nếu thấy khó mà lui vậy thì sau này khó khăn sẽ càng thêm chồng chất.”

Hạ Tê Kình, “… Đã có ai từng nói với cậu là cậu rất có tố chất của một người lãnh đạo chưa?”

“Sao cậu biết hay thế? Tớ dự định tranh cử chức chủ tịch Hội sinh viên vào học kỳ sắp tới đấy.” Alpha nói một cách nhiệt tình, “Mỗi một người bạn học đều là phần tử trong một đoàn thể, cho nên tớ tuyệt đối không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể trợ giúp cho bọn họ, miễn là có lòng quyết tâm thì không có vấn đề nào không thể giải quyết được! Đừng sợ bị tuột lại phía sau mà hãy làm đâu chắc đấy nỗ lực phấn đấu!”

Ứng cử viên cho chức chủ tịch bắt đầu niềm nở giúp cậu phân tích mệnh đề, “Câu hỏi này thực ra rất đơn giản, đó là khai triển Laplace, giả sử B = [ bij ] là một ma trận n x n, trong đó Mij là ma trận vuông con cấp (n – ) có đựợc từ B bằng cách bỏ đi hàng thứ i và cột thứ j…”

Ứng cử viên say sưa nói xong mới lên tiếng hỏi hai người còn lại, “Các cậu cũng hiểu theo cách này đúng không?”

Hai người được hỏi đồng thời gật đầu.

Ứng cử viên quay đầu lại, ân cần hỏi Hạ Tê Kình, “Cậu chắc là đã hiểu rồi nhỉ?”

Hạ Tê Kình, “…”

Làm thế nào bây giờ? Cậu phải trả lời kiểu gì? Nếu mà ăn ngay nói thật thì hẳn là sẽ bị người ta nghi ngờ chỉ số thông minh, còn nếu bảo là hiểu thì lỡ chẳng may bọn họ bắt cậu thuật lại một lần nữa thì sao?

Trước ánh mắt đầy nhiệt huyết của ứng cử viên, Hạ Tê Kình đành phải khụ một tiếng, nhỏ giọng nói, “Cái đó…”

“Đổi chỗ nhé?” Bành Khải đột nhiên xoay người bắt chuyện với Hạ Tê Kình.

Hạ Tê Kình, “?”

Ứng cử viên bất mãn lên tiếng, “Cậu ấy là thành viên trong nhóm của tôi, giáo sư đã đề ra quy tắc là từng nhóm thảo luận riêng, chớ có phá luật.”

“Đừng cứng nhắc vậy chứ.”. Bành Khải cười nói, “Đằng nào chút nữa các nhóm cũng phải tranh luận với nhau thôi, nhóm nào xong trước thì có thể trao đổi trước, chẳng phải một khi đã học thì chuyện tranh thủ thời gian là lẽ đương nhiên sao?”

Ứng cử viên, “Nhưng giáo sư sẽ không đồng ý đâu.”

“Ai bảo thế?”. Bành Khải tức tốc chạy lên tìm giáo sư rồi nói với ông điều gì đó, giáo sư gật đầu, Bành Khải nhanh chóng trở lại với nụ cười trên môi, “Giáo sư đã cho phép.”

Ứng cử viên hạn hán lời.

Hạ Tê Kình chỉ muốn thoát khỏi tình trạng xấu hổ này càng nhanh càng tốt, vì vậy cậu gần như là ngay lập tức đứng dậy ôm lấy ba lô của mình.

Nhóm của Thời Tự trầm lắng hơn rất nhiều so với mức độ nhiệt tình của nhóm vừa rồi. Ngoại trừ Thời Tự ra, hai người còn lại trông khá là quen mắt, hình như cũng là bạn của Thời Tự, những chàng Alpha cao một mét tám tiếng tăm lừng lẫy trong trường, thường xuyên tụ tập chơi bóng rổ cùng nhau.

Lúc Hạ Tê Kình ngồi xuống, không một ai lên tiếng.

Cậu cất kĩ ba lô, suy tư một lúc rồi mới nhỏ nhẹ nói với Thời Tự, “Cảm ơn.”

Thời Tự không nói lời nào mà chỉ lẳng lặng cầm lấy bút và giấy nháp của Hạ Tê Kình.

Ngay khi vừa chứng kiến cảnh này, cậu Alpha tóc màu xanh lá ngồi ở phía trước Hạ Tê Kình đã phải mở miệng huýt sáo, hắn mỉm cười dòm Thời Tự rồi nói, “Quéo quèo queo, anh hùng cứu mỹ nhân nha.”

Thời Tự lặng thinh cụp mắt xuống.

Ánh nắng bên ngoài khung cửa rọi vào thấu kính thủy tinh trong suốt, phủ lên phần tóc mái đen nhánh trước trán của Thời Tự một vệt sáng mờ ảo, sống mũi thẳng tắp, lông mi dài rậm, khoảnh khắc bờ mi rũ xuống trông rất giống một pho tượng bằng đá đang ngủ say.

Ngó bộ dạng Thời Tự chẳng nói chẳng rằng, cậu Alpha tóc đen bèn phải đánh bạn mình một cái rồi mới mở miệng trêu đùa, “Mày thì biết gì, cái này phải gọi là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.”

Alpha tóc xanh càm ràm, “Trước kia, lúc tao không hiểu bài ấy, cũng không thấy Thời Thần nhiệt tình đến thế.”

Alpha tóc đen trào phúng, “Mày không dòm xem đối tượng là ai.”

Tóc xanh thở dài xót xa, “Tao khổ quá mà, không một ai nguyện ý đến giúp đỡ tao hết… Cha không đau mẹ không thương, tao là một đứa trẻ bất hạnh bị ruồng bỏ.”

Thời Tự giương mắt lên, hờ hững nói, “Lúc thường sao không thấy mấy cậu nói nhiều như vậy?”

Tóc xanh và tóc đen nhìn nhau cười, thức thời câm miệng.

Hạ Tê Kình có chút quẫn bách, may mà Thời Tự không nói gì thêm, thay vào đó, hắn cầm bút lên viết vào tờ giấy nháp rồi từ tốn giải thích, “Định lý này được xây dựng trên cơ sở của định thức con và phần bù đại số, nếu ta nhân định thức con của B với một số k bất kì rồi cộng vào phần bù đại số thì vẫn sẽ ra được định thức B…”

Hạ Tê Kình chuyên chú lắng nghe, giọng nói của Thời Tự ẩn chứa một loại ma lực, âm sắc không giống thiếu niên càng chẳng giống đàn ông trưởng thành mà là một loại thản nhiên từ đầu đến cuối, thuần khiết, nhẹ nhàng, khoan khoái giòn tan như cây kẹo mút đá (). Tốc độ khi nói không nhanh cũng không chậm, như là đang thuật lại một sự việc quá đỗi bình thường chứ không còn là giới thiệu công thức nữa.

Bản tường thuật kết thúc, mọi thứ ngay lập tức sáng tỏ.

Dù cho có đang ở trong một môi trường cực kỳ huyên náo thì nó vẫn có thể xuyên qua hàng ngàn rào chắn truyền đến màng nhĩ của cậu.

..

“Vậy nên, bây giờ cậu hãy áp dụng công thức rồi tính lại một lần nữa thử xem.”

Hạ Tê Kình gật đầu cắn bút, chậm rãi viết lên tờ giấy nháp.

Rất nhiều người cho rằng, kẻ thông minh thì sẽ biết cách dạy học nhưng thực tế lại không phải vậy, kẻ thông minh chỉ cần nhìn qua là đã hiểu chứ hiếm khi nào gặp bế tắc, bởi thế cho nên họ không tài nào hiểu nổi tại sao một cái mệnh đề đơn giản như thế mà mọi người lại không biết làm.

Trong một ngôi trường, sở dĩ những vị giáo viên có thành tích trung bình hồi còn đi học thường có phương pháp giảng giải tốt hơn, là vì chính mình cũng đã từng rơi vào cảnh ngộ giống thế cho nên mới thấu hiểu đám học trò điểm kém tại sao lại rơi vào ngõ cụt như vậy.

Song, điều khiến cho Hạ Tê Kình ngạc nhiên chính là, Thời Tự tuy rằng học giỏi nhưng lại rất biết cách giảng bài. Chỉ cần cậu nói ra một chút nghi vấn là Thời Tự đã có thể hiểu ngay sự bối rối của cậu, sau đó nhào nặn công thức, tách từng bước một cho cậu xem. Hắn sẽ lý giải cho cậu biết nguyên nhân vì sao x lại nằm ở bên trong dấu ngoặc nhọn và tại sao y không thể bị loại.

Lúc thời gian gần hết, Hạ Tê Kình thành công tính ra được kết quả.

Cậu hoàn toàn bất ngờ khi thấy mình có thể giải ra đáp án, cả người hưng phấn không thôi.

Hạ Tê Kình bắt lấy tay của Thời Tự nói liên thanh, “Cậu lợi hại quá đi mất! Kể từ khi lên đại học tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi nghe hiểu môn Đại số tuyến tính đấy!”

Thời Tự liếc mắt nhìn đôi bàn tay đang nắm lấy tay của mình, khóe miệng khẽ cong, “Đừng để giáo sư nghe thấy mấy lời này của cậu.”

Hạ Tê Kình ngay lập tức ngậm miệng.

Tóc xanh vô cùng kinh ngạc khi tận mắt chứng kiến một màn này, “Thời Thần nha, người ngoài không biết còn tưởng cậu là ba của đứa nhỏ á.”

Tóc đen cất tiếng chen ngang, “Nào có người ba nào như vậy, này rõ ràng là nhai nát thức ăn sau đó đút thẳng vào miệng mà.”

Tóc xanh ghét bỏ nói, “Mày ví von kiểu gì thế? Tởm quá.”

Tóc đen, “Mày thì biết cái gì? Thứ chó độc thân…”

Hạ Tê Kình đành phải giả bộ như mình không nghe thấy gì hết.

Đại số tuyến tính không hề đơn giản, trên thực tế ngoại trừ Hạ Tê Kình ra còn rất nhiều người khác theo không kịp chương trình học, bởi vậy giáo sư đành phải hao tâm tốn sức dành thời gian giảng lại công thức thêm một lần nữa.

Đợi cho đến khi bài dạy kết thúc, tiết học đầu tiên cũng sắp hết giờ.

Đương lúc suy nghĩ có nên đổi lại chỗ với Bành Khải hay không thì Lâm Dữ Thiên lại khóc lóc ỉ ôi chạy một mạch từ đầu phòng học tới đây, “Cụ Hạ ơi! Tao sắp chết rồi hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu…”

Hạ Tê Kình nói, “Ái khanh, mau chóng bình thân.”

Lâm Dữ Thiên và cậu đều là cá mè một lứa với nhau, cũng là một trong số những kẻ bất hạnh nghe mà chẳng hiểu gì, “Cụ Hạ à, mày ngu vẫn hoàn ngu đúng không!? Lần sau tụi mình đừng đi học nữa, quay về ký túc xá ngủ đi, hu hu hu hu hu hu…”

Nếu là trước kia, Hạ Tê Kình nhất định sẽ sảng khoái đáp ứng.

Thế nhưng…

Hạ Tê Kình liếc mắt nhìn sang bên cạnh, Thời Tự hiện đang chống cằm, tiếng có tiếng không nghe cậu tóc xanh kể mấy chuyện nhảm nhí trong đội bóng rổ. Mặc dù vậy, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng vẫn sẽ ngó qua bên này.

Hạ Tê Kình ho khan một tiếng, cậu nói, “Đồng chí Tiểu Lâm, suy nghĩ của đồng chí quá ư lệch lạc, sao đồng chí lại có thể trốn tiết ở cái lứa tuổi thanh xuân tươi đẹp đầy sức sống như thế này cớ chứ? Đồng chí có biết làm vậy là phụ lại sự kỳ vọng và tâm huyết của giáo sư không? Có xứng với căn phòng học sáng sủa này không?”

Lâm Dữ Thiên, “???”

Hắn vươn tay sờ trán của Hạ Tê Kình, “Cụ Hạ mày bị ấm đầu hay gì?”

Hạ Tê Kình nghiến răng nói, “Nếu là vì chuyện này thì mày không cần thuyết phục tao nữa, ý tao đã quyết.”

Lâm Dữ Thiên đau khổ tột cùng, “Được thôi, còn một tin nữa, mày muốn nghe không?”

Hạ Tê Kình, “Mau mau bẩm báo.”

“Tao đã kiếm được vé biểu diễn tuần sau của ban nhạc Andromed rồi đấy!”. Diễn biến tâm trạng của Lâm Dữ Thiên thay đổi một cách chóng mặt, hắn sung sướng thốt lên, “Lúc trước tao có nhờ một người đồng hương giúp đỡ, cậu ấy có người quen ở Kinh Liên nên đã sớm chừa lại vé cho tao. Mới nãy lúc hết tiết cậu ấy mang vé tới nè, vừa khéo hai tờ, tao với mày mỗi đứa một tấm!”

Hạ Tê Kình băn khoăn không biết có nên thể hiện cảm xúc vui mừng hay không, “À, ờ…”

Tóc xanh nói chen vào, “Micro Android ()? Đó là cái gì? Có Micro IOS không?”

Dạo gần đây Lâm Dữ Thiên u mê ban nhạc đến mức quên trời quên đất, thậm chí ngó lơ luôn những anh Alpha đẹp trai trong trường.”

Lâm Dữ Thiên hậm hực lên tiếng, “Đám A vạm vỡ mấy ông cả ngày chỉ biết cắm đầu vô bóng rổ, chẳng biết cái gì gọi là nghệ thuật cả.”

Tóc xanh chế giễu, “Nghệ thuật á hả? Hổng phải chỉ là ca hát thôi ư? Cho tôi xem thử coi thế nào.”

Lâm Dữ Thiên thẹn thùng lấy ra tấm vé vào cổng.

Hình ảnh bốn chàng trai biểu diễn được in rõ nét trên vé, người đứng ở giữa đang cầm micro, hắn sở hữu mái tóc ngắn màu xám bạc, sườn mặt tinh xảo, ngũ quan sắc bén, tướng mạo làm người điên đảo, đeo hoa tai đầu lâu màu bạc chói mắt.

Chờ cho tới khi Hạ Tê Kình phản ứng muốn ngăn cản thì đã quá muộn màng.

Lâm Dữ Thiên chỉ vào chàng trai đeo chiếc hoa tai đầu lâu, lớn giọng nói, “Thấy người này không? Ca sĩ chính của ban nhạc, là đàn anh tốt nghiệp Kim Đại mấy năm trước đó, Alpha cấp A sở hữu tin tức tố siêu bùng nổ, nam thần Diệp Vọng… Sao nào, đẹp trai lắm đúng không?!”

“Diệp… Vọng?”

Sau lưng Hạ Tê Kình truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.

Thời Tự nhìn chằm chằm vào chàng trai trên tấm vé rồi nói, “Hóa ra người anh trai họ Diệp mà cậu nhắc đến chính là anh ta?”

Chú thích:

() Nguyên văn 冰糖 – Kẹo mút đá (tiếng Anh: rock candy hay sugar candy) là một loại kẹo ngọt được phủ nhiều tinh thể đường. Loại kẹo này có nguồn gốc từ Iran. (Theo wiki)

() Nguyên văn 安卓咪大 – Micro Android (Ānzhuō mī dà) phát âm nghe na ná Andromeda (Thiên hà Tiên Nữ, hay tinh vân Tiên Nữ, thiên hà Andromeda là thiên hà xoắn ốc có vị trí biểu kiến thuộc chòm sao Tiên Nữ nằm ở bầu trời phía bắc gần chòm sao Phi Mã. Đây là thiên hà xoắn ốc gần dải Ngân Hà của chúng ta nhất, khoảng , triệu năm ánh sáng)

“Khai triển Laplace, giả sử B = [ bij ] là một ma trận n x n, trong đó Mij là ma trận vuông con cấp (n – ) có đựợc từ B bằng cách bỏ đi hàng thứ i và cột thứ j…”

“Định lý này được xây dựng trên cơ sở của định thức con và phần bù đại số, nếu ta nhân định thức con của B với một số k bất kì rồi cộng vào phần bù đại số thì vẫn sẽ ra được định thức B…”

[Ở đây theo mình hiểu tức là: det(AB)=det(A)det(B), Giả sử hàng thứ i của định thức được nhân với k và sau đó cộng vào hàng thứ j. Mở rộng định thức mới theo hàng thứ j và mọi người có thể thấy rằng kết quả của phép mở rộng là tổng của hai phần, một là giá trị của định thức ban đầu và một là giá trị của định thức khác.]

Truyện Chữ Hay