Trong văn phòng Đỗ Hằng Tri, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn thấy bản sơ thảo thiết kế lễ phục đầu tiên của Đỗ Hằng Tri cho nữ minh tinh Vân Tịch, là một bộ váy rộng cúp ngực thuần tím, tầng tầng lớp lớp váy xếp chồng lên nhau, điểm xuyết bởi một đóa hoa sương mù lớn, chỉ cần nhìn ảnh cũng có thể cảm nhận được cảm giác tựa thiên tiên.
Đỗ Hằng Tri vui vẻ hỏi anh: "Anh cảm thấy thế nào?"
Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ một chút, sau đó nói với Chiêm Hỉ. Chiêm Hỉ phiên dịch: "Thiết kế Đỗ, thầy Lạc hỏi có nhiều đóa hoa quá hay không? Sẽ rất nặng."
"Nặng sao?" Đỗ Hằng Tri lấy mẫu hoa sương mù từ bàn làm việc, ước lượng một chút, "Tôi cho rằng sẽ rất nhẹ."
Lạc Tĩnh Ngữ lắc đầu, chỉ vào bản thảo thiết kế, rồi nói một tràng thủ ngữ với Chiêm Hỉ, cô không phiên dịch ngay, mà khua tay nói với anh vài câu, sau đó mới nói với Đỗ Hằng Tri: "Ý của thầy Lạc là, không chỉ trọng lượng thực tế, còn có hiệu ứng hình ảnh từ con người. Nhiếu đóa hoa quá, sự tập trung thị giác sẽ chiếu trên váy, nhưng nữ minh tinh muốn thể hiện vẻ đẹp của mình, hẳn phải nên tập trung trên toàn bộ cơ thể nhỉ? Bao gồm khuôn mặt cùng nửa thân trên."
Đỗ Hằng Tri tự hỏi, thật lâu sau mới nói: "Cũng có lý, nhưng đoàn đội Vân Tịch khá hài lòng với thiết kế của bộ lễ phục này, muốn chỉnh sửa phải thương lượng một chút. À, thầy Lạc sư có thể cho tôi chút ý kiến để chỉnh sửa không? Nhìn từ thực tế thì hoa sương mù hoa nên từ góc độ nào để suy xét? Yên tâm, yên tâm, tôi không phải là người không lắng nghe ý kiến, vốn dĩ bộ lễ phục này là cùng thầy Lạc đồng thiết kế, thầy Lạc có thể mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình."
Chiêm Hỉ phiên dịch lại cho Lạc Tĩnh Ngữ, anh khá ngạc nhiên nhìn cách nói "Đồng thiết kế" như vậy. Anh chẳng hiểu thiết kế trang phục một chút nào, lúc đầu anh cho rằng mình chỉ cần giúp Đỗ Hằng Tri chế tác các bông hoa trên lễ phục mà thôi.
Thật ra trong lòng anh có ý tưởng, vốn dĩ không dám nói, nếu Đỗ Hằng Tri đã nói như vậy, Lạc Tĩnh Ngữ liền đánh bạo dùng thủ ngữ nói với Chiêm Hỉ. Sau khi Chiêm Hỉ xem xong liền cười, quay sang nói với Đỗ Hằng Tri: "Thiết kế Đỗ, thầy Lạc sư hỏi có thể cho anh ấy hai ngày, anh ấy sẽ chỉnh sửa vài bộ phận trên bộ lễ phục này, cũng vẽ thêm một bản thảo bản thiết kế cho anh, được không? Anh ấy sợ bản thân biểu đạt không rõ ràng lắm, vẫn nên vẽ ra để dễ dàng giải thích hơn. Đương nhiên, chỉ chỉnh sửa nhỏ trên đóa hoa."
"Được chứ! Thầy Lạc sư đã từng học vẽ tranh hay thiết kế vậy?" Đỗ Hằng Tri cảm thấy hứng thú.
Vấn đề này Chiêm Hỉ có thể giúp Lạc Tĩnh Ngữ trả lời: "Từ nhỏ anh ấy đã học vẽ tranh, nhưng chỉ học đến cao trung. Thầy Lạc chưa từng vào đại học, sau khi tốt nghiệp cao trung đã bắt đầu học tạo hoa chuyên nghiệp."
Đỗ Hằng Tri tỏ vẻ hiểu, bắt đầu thảo luận cùng Chiêm Hỉ về hợp đồng.
Về giá hợp đồng, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ không có kinh nghiệm, trước tới đây bọn họ đã gặp riêng Từ Khanh Ngôn hỏi thử. Từ Khanh Ngôn đã từng hợp tác với nhãn hiệu hàng cao cấp, do bà cũng không biết hợp đồng giữa Đỗ Hằng Tri và đoàn đội Vân Tịch là bao nhiêu, nên bèn bảo Lạc Tĩnh Ngữ tự mình cân nhắc tính toán theo độ khó của mẫu, đồng thời cũng phải tính toán thời gian và chi phí nhân công.
Từ Khanh Ngôn nói với Chiêm Hỉ: "Lần đầu tiên Tiểu Lạc nhận đơn như vậy, thực tế không có ai nói mình sẽ không được được lợi gì cả. Ý kiến của tôi là cứ tích lũy kinh nghiệm, danh tiếng quan trọng hơn, không cần báo giá quá cao, hai người tự tổng cộng tính toán đi."
Vì thế, Chiêm Hỉ dựa vào kết luận giữa mình và Lạc Tĩnh Ngữ báo giá thực tế cho Đỗ Hằng Tri, nhà thiết kế Đỗ rất vui vẻ đồng ý, lập tức bảo trợ lý đem hợp ra đóng dấu.
Trước khi ký hợp đồng, Đỗ Hằng Tri đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Đúng rồi, tôi đã kiểm tra thông tin, nằm nào tổ chức liên hoan phim ở nước Y cũng vào mùa mưa. Mười năm qua, năm lần vào ngày lễ khai mạc liên hoan phim đã gặp phải trời mưa, trong đó hai lần mưa to, ba lần mưa nhỏ. Buổi đi thảm đỏ một nửa ở ngoài trời, một nửa có mái che, đóa hoa này gặp phải mưa có bị ảnh hưởng hay không?"
Vừa được hỏi câu này, Chiêm Hỉ bỗng cảm thấy rợn người, hoa không được gặp nữa, cô đã biết từ rất sớm. Cô thấp thỏm nhìn về phía Lạc Tĩnh Ngữ, căng da đầu dịch lời nói của Đỗ Hằng Tri, thậm chí còn muốn tự mình mở miệng trả lời: Thật ra hoa vải rất sợ phải gặp nước, chỉ có thể cầu trời đừng trời mưa thôi!
Không ngờ, sau khi Lạc Tĩnh Ngữ xem xong thủ ngữ của cô lại không hiện ra vẻ khó xử hay thất vọng, anh nghĩ ngợi một chút rồi mỉm cười, bắt đầu bình tĩnh khua tay nói thủ ngữ.
Đỗ Hằng Tri chờ Chiêm Hỉ phiên dịch, phát hiện vẻ mặt Chiêm Hỉ thay đổi, đôi mắt mở to hơn một chút, trong lòng anh rất tò mò.
Chiêm Hỉ xác nhận mấy lần với Lạc Tĩnh Ngữ mới nói với Đỗ Hằng Tri: "Thiết kế Đỗ, đúng là các đóa hoa truyền thống không thể gặp nước, nhưng thầy Lạc nói anh ấy có thể thử làm đóa hoa không thấm nước, xác suất thành công khoảng %, đoạn đường thảm đỏ kia hẳn không có vấn đề gì đâu."
Đỗ Hằng Tri ngạc nhiên, quan sát vẻ mặt của Lạc Tĩnh Ngữ, cảm thấy anh rất nắm chắc, khẽ bình tĩnh lại, cười nói: "Được, vậy thì vấn đề kỹ thuật này giao cho hai người, ký tên vào đi!"
Trên đường về nhà, Chiêm Hỉ hỏi Lạc Tĩnh Ngữ, làm sao hoa có thể không thấm nước được?
Lạc Tĩnh Ngữ dùng thủ ngữ nói với cô, anh vẫn đang nghiên cứu một loại nhựa cây có thể tráng ở mặt ngoài hoa mà không bị nước thấm vào. Anh đã nghiên cứu hai năm, nhưng do tính ứng dụng không cao nên không đặc biệt để ý lắm, chỉ làm cho vui thôi. Ngoài ra, hẳn cũng sẽ có người khác nghiên cứu điều này.
Đối với sinh viên đại học như Chiêm Hỉ, Lạc Tĩnh Ngữ nói hơi xấu hổ: 【 Trình độ của anh không tốt, lúc học hóa rất kém, không hiểu công thức. Anh làm thí nghiệm liên tục, rồi điều chỉnh tỉ lệ, nhưng người học hóa giỏi hẳn có thể làm ra rất dễ dàng. 】
Hoa không thấm nước cũng không phải chuyện đặc biệt quan trọng, khi bán các vật phẩm trang sức hoa sẽ có giao diện giới thiệu báo với khách hàng, hoa không thể gặp nước, đừng đeo nó khi trời mưa.
Lạc Tĩnh Ngữ trước giờ không nghĩ tới làm ra nhựa cây không thấm nước có thể tạo ra công dụng gì, nhưng trong hợp đồng này, dường như nó lại rất quan trọng. Một nữ minh tinh bước trên thảm đỏ liên hoan phim quốc tế, nếu đóa hoa trên lễ phục bởi vì nước mưa mà "bay màu", chẳng phải khiến cho người ta cười đến rụng răng sao?
——
Cuối cùng ngày tháng cũng tới, Chiêm Hỉ quyết định về nhà, sau khi hỏi qua ý kiến của Lạc Tĩnh Ngữ, anh cũng theo cô lên xe Chiêm Kiệt.
Trước khi đến nhà Chiêm Hỉ, Lạc Tĩnh Ngữ đã nói chuyện này với ba mẹ, Lạc Minh Tùng nhắc nhở phải mua nhiều quà tặng, gồm cả hai chai rượu ngon, tuyệt đối không được tiếc tiền.
Sao mà Lạc Tĩnh Ngữ tiếc tiền được, lúc xe Chiêm Kiệt đến Thanh Tước Giai Uyển đón cả hai, anh nhìn thấy đôi tay của Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ vác đầy đồ vật ra xe, tựa hồ muốn nhét đầy cốp xe.
"Vi! Mua cái gì lắm thế?" Chiêm Kiệt xuống xe bỏ vào cốp, anh cầm túi rượu trắng lên xem, "Ồ, rượu này không tồi đấy! Tên nhóc cậu cũng rất biết điều."
Rượu giá bốn chữ số đương nhiên không tồi, Lạc Tĩnh Ngữ mỉm cười, gãi gãi đầu.
Ngoại trừ hai chai rượu, anh còn mua thêm hai hộp thuốc lá, nhân sâm, hộp quà trái cây, hộp quà hải sản, cộng thêm một thùng sữa bò cùng một giỏ quà lớn.
Chiêm Hỉ sắp xếp cốp xe: "Đã bảo anh ấy đừng mua nhiều như vậy, lại không nghe, nói đây là lần đầu tiên mình tới nhà, phải hiểu đạo lý."
Chiêm Kiệt: "......"
Đây chẳng phải tự xem mình thành con rể người ta sao? Thật là nhìn bên ngoài cũng không có bệnh mà.
Ba người vào đường cao tốc của Trấn Phú Xuân, Đồng Huyện. Chiêm Kiệt lái xe, Lạc Tĩnh Ngữ cùng Chiêm Hỉ ngồi hàng phía sau. Chiêm Kiệt đang thương lượng với em gái quyết định sau khi tới nơi Lạc Tĩnh Ngữ sẽ vào ở khách sạn trên trấn. Trước khi anh em Chiêm Kiệt về nhà đã hỏi thăm khắp nơi, hành động tùy theo hoàn cảnh, tìm cơ hội thích hợp sẽ bảo Lạc Tĩnh Ngữ qua đó.
"Em nhớ giải thích một chút." Chiêm Kiệt vừa lái xe vừa nói chuyện, "Không phải không cho cậu ta tới nhà, mà là vì suy nghĩ bảo toàn tính mạng cho cậu ta, nếu cứ tùy tiện tới nhà sẽ chẳng tốt lành gì."
"Em hiểu rồi." Chiêm Hỉ quơ tay nói kết luận của mình và Chiêm Kiệt với Lạc Tĩnh Ngữ, anh nhìn tỏ ý đã hiểu, vẻ mặt không có gì không ổn, chỉ cười gật đầu, nói đều nghe theo bọn họ.
Xe đến khu phục vụ trên cao tốc, trong kỳ nghỉ dài hạn, khu phục vụ khu toilet nữ đã hàng dài, Chiêm Hỉ bước bào, Chiêm Kiệt cùng Lạc Tĩnh Ngữ ở bên ngoài chờ cô, cùng nói chuyện một chút.
"Mẹ của Hoan Hoan không dễ ở chung đâu." Chiêm Kiệt đốt một điếu thuốc, nói rất chậm, "Cậu cứ nói đi, nếu nhìn không hiểu thì cứ nói, đừng giả vờ hiểu."
Lạc Tĩnh Ngữ xem đã hiểu, gật đầu
Chiêm Kiệt liền nói tiếp: "Gia đình của mẹ gồm ba nữ một nam, ba chị gái và một em trai. Mẹ đứng thứ hai trong ba chị em."
"Ông ngoại đặc biệt gia trưởng, trọng nam khinh nữ, hẳn cậu cũng biết loại tính cách này. Dì cả là đứa bé đầu tiên của ông bà ngoại, tính cách tương đối ôn hòa, ông bà đối xử cũng không tệ lắm. Dì nhỏ theo lý mà nói địa vị trong gia đình hẳn không hơn mẹ, nhưng miệng của dì ấy rất ngọt, nhanh nhẩu, tương đối biết cách làm người, cho nên hai ông bà rất thích. Cậu nhỏ thì không cần phải nói nữa, dù là một người hồ không trát nổi lên mặt tường, ông ngoại vẫn thích cậu nhỏ nhất. So với ba người họ, địa vị trong nhà của mẹ rất khó nói, từ nhỏ không được coi trọng, cũng không biết nói thế nào nữa, hơi đáng ghét."
"Có lẽ đó là để thu hút sự chú ý, từ khi còn rất nhỏ mẹ đã đảm nhận hầu hết các công việc nhà, nấu ăn và giặt giũ quần áo của gia đình. Nhưng bà không phải loại người làm việc rồi không thích tranh công, bà thích kể lể những việc này ra, nói với ba mẹ, nói với hai chị em gái. Cứ nói mãi, thể hiện mình thành một trụ cột của gia đình, tựa như gia đình không thể sống thiếu bà, việc lớn việc nhỏ bà đều phải quản, tính cách trở nên càng ngày càng mạnh bạo."
"Bà ngoại đột nhiên qua đời, ông ngoại sinh bệnh đã lâu, cậu nhỏ chẳng thèm đoái hoài, cứ nịnh nọt mẹ để bà làm chủ để ba chị em gái thay phiên chăm sóc, tiền bà tự bỏ ra là nhiều nhất. Nhưng bà cứ gặp người liền nói, nói bản thân vất vả cỡ nào hiếu thuận cỡ nào, cực kỳ thích hưởng thụ sự khen ngợi từ người khác. Kết quả thì sao? Ông ngoại qua đời, tài sản và nhà cửa đều để lại cho cậu nhỏ, mẹ và hai chị em gái không có một đồng nào. Lần đó, dì cả và dì nhỏ đều trách cứ ta mẹ, còn người ngoài thì sao, cười nhạo mẹ, bà cũng rất tức giận, nhưng còn cách nào khác đâu?"
Chiêm Kiệt híp mắt hút một ngụm thuốc, "Từ sau khi ông bà ngoại không còn nữa, mẹ biến thành, cứ ra ngoài là khoe Hoan Hoan. Hoan Hoan...... Cậu cũng thấy rồi, thật xinh đẹp, học hành tốt, từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, chưa từng làm chuyện xấu. Bảy đứa con trong người gia đình mẹ, con bé là người ưu tú nhất, dù là công việc hay hôn nhân, mẹ đều có kỳ vọng cao với nó."
Chiêm Kiệt dập tắt điếu thuốc, "Mẹ là người thích để tâm đến chuyện vụn vặt, thích ghi thù, có lẽ bà đang cảm thấy 'Vì là con gái mình mới không được ba mẹ coi trọng, con gái của mình phải thật coi trọng'. Cho nên trong nhà của chúng tôi, tôi lại bị xem nhẹ hơn, mẹ quản Hoan Hoan cực kỳ nghiêm. Vốn dĩ đây là chuyện tốt, nhưng mẹ đã sai một điều, bà đã xem Hoan Hoan trở thành đồ vật của riêng mình, chỉ cần Hoan Hoan có chỗ nào không phù hợp với yêu cầu của bà, mẹ sẽ cực kỳ tức giận, cứ liên miên mấy tư tưởng này 'Là vì tốt cho con, nhưng con lại chẳng biết tốt xấu như vậy'."
"Khi còn nhỏ Hoan Hoan rất ngoan hiền, cực kỳ nghe lời mẹ, nhưng sau khi con bé vào đại học đã trưởng thành hơn rất nhiều, có thể nhìn được nó đã thay đổi. Đúng là tôi cảm thấy sự thay đổi này khá tốt, người trẻ tuổi phải có suy nghĩ của chính mình, nhưng mẹ chắc chắc không cho rằng như vậy, vì vậy mấy năm nay mâu thuẫn giữa hai mẹ con dần dần trở nên sâu hơn."
"Cho nên......" Chiêm Kiệt vỗ vai Lạc Tĩnh Ngữ, "Tiểu Lạc à, đây là liều tiêm phòng của cậu, ải của mẹ tôi không dễ qua đâu. Hy vọng cậu chuẩn bị tư tưởng thật tốt. Chuyện này tôi cũng coi như là người từng trải, lúc trước tôi cũng từng trải qua rồi. Tuy rằng hiện tại hôn nhân đã thất bại, nhưng phần lớn trách nhiệm là của tôi, con bé sẽ không giống tôi, tôi rất tin tưởng nó."
Thấy Lạc Tĩnh Ngữ vẫn luôn nhìn, Chiêm Kiệt nhịn không được hỏi, "Cậu đừng cứ nhìn mãi như thế, nói một bài văn thật dài, cậu nghe có hiểu không đấy?"
Lạc Tĩnh Ngữ cũng cố gắng tiếp nhận thông tin, không nói toàn bộ đều hiểu nhưng ít nhất đã hiểu hơn phân nửa, anh gật đầu với Chiêm Kiệt rồi nhẹ nhàng vỗ ngực mình, cuối cùng cong ngón tay cái trước mặt Chiêm Kiệt.
Chiêm Kiệt biết đây là "Cảm ơn", vì thế anh không nhiều lời, chỉ "Ừm" một tiếng.
Cuối cùng Chiêm Hỉ ra khỏi phòng vệ sinh, ba người lên xe tiếp tục đi đến mục tiêu.
Giữa trưa, xe đã đến Trấn Phú Xuân, Lạc Tĩnh Ngữ nhận phòng ở một khách sạn trong thị trấn, ba người tìm một quán ăn cơm trưa. Sau khi ăn xong, Lạc Tĩnh Ngữ vào phòng nghỉ ngơi, Chiêm Kiệt cùng Chiêm Hỉ về nhà.
Trong chuyến đi này, Lạc Tĩnh Ngữ còn mang theo tập phác thảo và bút marker, anh phải vẽ các chỉnh sửa cho lễ phục hoa sương mù. Sau khi trở lại phòng khách sạn, anh không nghĩ nhiều đến việc gặp người lớn, mở giấy vẽ bắt đầu sửa sang.