Xem xong phòng, Chiêm Hỉ cùng La Hân Nhiên thuận tiện đến Pizza Hut ăn bữa tối, lấp đầy bụng xong hai người gọi mỗi người một ly nước, ngồi tán gẫu.
Thành tích thi Đại học của Chiêm Hỉ cũng tạm, tuy rằng không đủ trình vào được đại học lớn loại A của Tiền Đường, nhưng cũng có thể học được một trường đại học tốt ở tỉnh. Nhưng Trì Quý Lan kiên quyết phản đối cô ra tỉnh, cuối cùng chỉ có thể chọn một trường xếp hạng G ở Tiền Đường.
La Hân Nhiên đến từ tỉnh ngoài, cùng chuyên ngành với Chiêm Hỉ, tốt nghiệp chuyên ngành văn học Hán Ngữ ở Học Viện Nhân Văn Trung Quốc. Khi đi học thì cô có viết vài bài thường ngày phổ thông, sau khi tốt nghiệp trở thành freelancer, am hiểu viết bình luận điện ảnh cùng văn chương giải trí, viết ra được bài có vạn lượt đọc, lúc trước ở nhà thuê một mình ở phía Đông Tiền Đường, sống rất tự do.
So sánh với cô, Chiêm Hỉ xác thực là một người đáng thương vô cùng, La Hân Nhiên nghe cô nói chuyện đi làm liền hỏi: "Vậy về sau cậu có tính toán gì không? Nghe lời mẹ cậu, năm sau lại thi kiểm tra nhân viên công chức à?"
Chiêm Hỉ lắc đầu, ngẩng đầu nhìn cô: "Không thi, tớ tính chuyển bộ phận."
La Hân Nhiên cực kỳ kinh ngạc: "Công ty các cậu còn có bộ phận nào khác à? Bộ phận gì?"
"Phòng kế hoạch." Chiêm Hỉ giải thích, "Lần trước tớ xem qua sổ tay nhân viên, công ty rất khuyến khích nhân viên chuyển bộ phận, mỗi năm sẽ có một lần cơ hội, vào giữa năm tớ muốn thử xem."
La Hân Nhiên hỏi: "Cậu không thích công việc ở HR sao?"
"Không phải không thích." Chiêm Hỉ uống một ngụm nước, "Chỉ là hiện tại bộ phận này không có vị trí trống, tớ đi vào từ cửa sâu, không giống như những người phỏng vấn vào, người khác không phục. Vốn dĩ khi tốt nghiệp tớ muốn làm một công việc có tính thử thách, cậu biết đó, mẹ tớ trước mặt thì nói được nhưng tuyệt không có, nói là công ty nhỏ sẽ không ổn định."
Thực tập tốt nghiệp của Chiêm Hỉ là ở một công ty truyền thông rất nhỏ, phương hướng nghiệp vụ có phát sóng trực tiếp, làm video ngắn, phim mini; cô làm bên kế hoạch, rất thích tự mình chế tác nội dung, các đồng nghiệp đều là người trẻ tuổi, ngày nào cũng phải sáng tạo, đầu óc như trên mây. Chiêm Hỉ tính sẽ ở lại, nhưng Trì Quý Lan vừa nghe chuyện của công ty này, không có đến nửa điểm thương lượng đã ôm Chiêm Hỉ chạy lấy người.
"Chiêm Tiểu Hỉ, kỳ thật tớ rất khâm phục cậu." ngữ khí La Hân Nhiên rất thành khẩn, "Hai bằng học vị vất vả lắm mới tu xong, không được làm công việc mà mình thích, thật là xin lỗi với bản thân."
Chiêm Hỉ cười khổ nhìn cô: "Cậu đừng vẽ cầu vồng cho tớ, tớ còn phải hâm mộ cậu đây, thật tự tại mà."
Có đôi lúc, Chiêm Hỉ cũng sẽ cảm thấy bản thân mình thật trâu bò.
Chuyên ngành đại học không phải là cô chọn, là Trì Quý Lan sau khi hỏi thăm mấy người mới giúp cô chọn, nói là tốt nghiệp ngành văn học Hán Ngữ sẽ thích hợp thi nhân viên công chức. Vốn mẹ già đã chọn ngành luật, nhưng Chiêm Hỉ càng không thích, cuối cùng hai người phải "lùi một bước, trời cao biển rộng".
Sau khi Chiêm Hỉ nhập học, nghe nói trường học có chính sách học hai văn bằng, sau khi học nửa học kỳ năm nhất sẽ cho báo danh đi thi, cô ngay lập tức liền chuyên tâm, một mặt chăm chỉ ôn tập, một mặt bắt đầu kiếm tiền.
Sau đó cô được đền đáp xứng đáng, thông qua kỳ thi, năm hai bắt đầu học chuyên ngành truyền thông mà mình thích.
Hai chuyên ngành, học phí gấp đôi, bài báo cáo cuối khoa tăng gấp đôi, bài tập gấp đôi, còn học cả cuối tuần, buổi tối cũng phải đi học. Giữa kỳ, cuối kỳ đều phải thi double, luận văn tốt nghiệp double, cứ như vậy Chiêm Hỉ gạt cả nhà ba năm hơn để hoàn thành hai văn bằng.
Năm ba, Trì Quý Lan gọi cô đến trại hè Bảo Nghiên, Chiêm Hỉ không thích chuyên ngành của mình nhưng cô không cự tuyệt, trình đơn xin lên, biết chắc thành tích của mình sẽ không thể có được.
Sau khi có kết quả, Trì Quý Lan mắng cô một trận, cãi cọ việc ở lại thi lên Thạc sĩ hay tham gia thi công chức trước một hồi lâu, nhưng lại không hề hỏi qua ý nghĩ thực sự của con gái.
Cho đến bây giờ, người trong nhà đều không biết Chiêm Hỉ có hai văn bằng.
Hai tờ giấy chứng nhận bằng tốt nghiệp của hai chuyên ngành giống nhau như đúc, Chiêm Hỉ kích động đến phát khóc. Chỉ có ba người bạn cùng phòng mới biết ba năm nay cô vất vả đến đâu, vì trả học phí văn bằng hai mà tiết kiệm đến mức nào! Nhưng dù tính như vậy, sau khi tốt nghiệp Chiêm Hỉ vẫn không thể theo ý muốn của mình để chọn nghề, dù cho làm bất kỳ điều gì đều bị người trong nhà chặn tay chân.
Nhanh chóng chuyển bộ phận – đây là điều cô có thể nghĩ đến để thể hiện giá trị của mình, cũng là biện pháp thuyết phục mẹ tốt nhất.
Cô không dám nói việc từ chức, sợ trong nhà sẽ có động đất.
Đã hơn h, Chiêm Kiệt gọi điện thoại cho Chiêm Hỉ, thúc giục cô về nhà.
Hai người rời khỏi nhà hàng, cùng nhau đến trạm tàu điện ngầm. La Hân Nhiên đốt một điếu thuốc, hỏi: "Cậu tính khi nào nói với anh trai sẽ dọn ra ngoài?"
Hai tay Chiêm Hỉ nắm lại, đá hòn đá nhỏ trên mặt đất: "Một lát về nếu anh ấy không ngủ, tớ sẽ nói với anh ấy, muộn nhất là ngày mai."
La Hân Nhiên nhả một làn khói, lắc đầu thở dài: "Trước kia tớ cảm thấy, ba mẹ tớ ly hôn mặc kệ tớ, tớ đã thảm lắm rồi. Sau khi quen biết cậu mới phát hiện ra, trong nhà cái gì cũng đều quản, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì."
Chiêm Hỉ cười bất đắc dĩ: "Đúng vậy, khi đi học rõ ràng đã cấm không được yêu đương, sau khi tốt nghiệp liền lập tức bảo tớ đi xem mắt. Học đại học nào, điền nguyện vọng gì cũng phải xen vào, sau khi tốt nghiệp đi làm ở đâu cũng xen vào, vài giờ về nhà thì gặp mặt ai cũng quản, công tác, kỳ thi, quần áo phối hợp như thế nào cũng quản." Cô hất cằm chỉ vào quần của La Hân Nhiên, "Nếu tớ mặc quần này của cậu, anh trai tớ tuyệt đối sẽ không để tớ ra cửa đâu."
La Hân Nhiên cười lớn: "Vậy còn kiểu tóc tàn bạo này của tớ thì sao?"
"Vậy cậu trực tiếp đến nhặt xác tớ đi!" Chiêm Hỉ chậc chậc hai tiếng, "Không chừng còn không được toàn thây."
"Ha ha ha ha ha ha...."
Sau khi tạm biệt La Hân Nhiên, Chiêm Hỉ ngồi tàu điện ngầm về nhà. Đến nhà đã hơn h, trong phòng im ắng, Chiêm Kiệt và Tần Phỉ đã đóng cửa phòng ngủ, Chiêm Hỉ nghĩ ngày mai sẽ nói với anh trai vậy.
Tắm rửa xong, cô chui vào ổ chăn, mở điện thoại ra liền phát hiện có người nhắn WeChat cho mình.
Một người là Lâm Nham, gửi một lời chúc "Ngủ ngon."
Người như Lâm Nham chính là như vậy, không phải mỗi ngày đều chúc ngủ ngon, mà lâu lâu sẽ cho người khác phát hiện một cảm giác tồn tại, Chiêm Hỉ gửi trả lời một câu "Ngủ ngon", anh ta không trả lời.
Một người khác là Vương Hách.
[Vương Hách]: Hôm nay thứ bảy, cô có đi đâu chơi không?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Xin lỗi, tôi vừa đi tắm không thấy được tin nhắn. Hôm nay tôi đi dạo phố với bạn, buổi tối dùng cơm với cậu ấy.
[Vương Hách]: Còn nhiều hoạt động muôn màu muôn vẻ lắm (cười xấu xa). Giờ này rồi mới tắm rửa, khuya cô mới về nhà sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Vì nhà hàng khá xa, mất một giờ đi đường.
[Vương Hách: Con gái về muộn không an toàn.
Có lẽ là ý tốt của anh ta, nhưng lời này quá giống giọng điệu của Trì Quý Lan và Chiêm Kiệt, Chiêm Hỉ liền không trả lời, một lúc sau Vương Hách gửi đến một câu.
[Vương Hách]: Sao cô không hỏi thử hôm nay tôi thế nào?
Chiêm Hỉ: "..."
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Hôm nay anh thế nào?
[Vương Hách]: Sáng nay cùng lãnh đạo tham gia lễ khai mạc, giữa trưa đi xã giao, buổi chiều ở nhà nghỉ ngơi, tối đi ca hát cùng mấy anh em.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Hiện tại anh đang ở KTV sao?
[Vương Hách]: Ừm, đang nghe bọn họ quỷ khóc sói gào (đắc ý).
Trong đầu Chiêm Hỉ hiện lên hai chữ - Ăn chơi.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đã khuya rồi, anh với bạn chơi tiếp, tôi muốn đi ngủ.
[Vương Hách]: Ngày mai cô có sắp xếp gì không? Tôi đón cô đi ăn cơm.
Hai người hàn thuyên đứt quãng một tuần, dựa vào định luật làm quen, có lẽ nên gặp mặt rồi, nhưng một chút Chiêm Hỉ cũng không muốn nhìn anh ta.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thật xin lỗi, ngày mai chỉ sợ không được. Tôi còn cảm mạo chưa khỏe, muốn ở nhà nghỉ ngơi.
[Vương Hách]: Bệnh rồi cô còn về nhà trễ như vậy sao?
Chiêm Hỉ không thể nói cho anh ta, sáng nay hẹn môi giới xem phòng, dọn ra ngoài còn là một chuyện đùa với lửa đó!
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ban ngày tôi khỏe rồi, nhưng bây giờ không thoải mái lắm, tôi ngủ đây, ngủ ngon.
Chiêm Hỉ không nói dối, khi đi với La Hân Nhiên xác thực không có cảm giác gì, nhưng hiện tại hình như cô hơi sốt, cho nên hơi hồ đồ. Tắt khung chat, cô chuẩn bị đi ngủ, lại thấy một tin nhắn từ ảnh đại diện cá voi hoạt hình kia.
Chiêm Hỉ: "?"
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật giống như Hải Vương, cả buổi tối tự nhiên có ba người đàn ông đến nói chuyện với cô. Nhưng không biết tại sao, so với Lâm Nham và Vương Hách, cô nguyện nói chuyện với "Cá Cực Lớn" hơn, khá là nhẹ nhàng, không có áp lực.
Mở đoạn chat với "Cá Cực Lớn", Chiêm Hỉ nhìn anh ta gửi tới một đoạn tin nhắn cùng một tấm hình.
[Cá Cực Lớn]: Chào buổi tối, tôi cho cô xem cái lu.
[Cá Cực Lớn]: Lu.jpg
Lu? Lu gì? Chiêm Hỉ không phản ứng kịp.
Trên hình là một cái chậu màu xám đậm, hẳn là đồ gốm, trơn nhẵn bóng loáng không có hoa văn, đặt trên một mặt bàn màu trắng, không có vật tham chiếu nên khó nhìn ra lớn nhỏ. Ánh sáng chụp cũng thật sự chuyên nghiệp, phía đáy chậu tựa như tùy tiện nhưng thật ra nếu chú ý kỹ sẽ có một mảnh vải màu đen tựa như đồ cổ trưng bày trong viện bảo tàng.
Chiêm Hỉ chân thành đặt câu hỏi.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh đang cất chứa đồ cổ à?
[Cá Cực Lớn]:
[Cá Cực Lớn]: Đây là dụng cụ hoa của cô đấy! Cái lu đó! Hoa sẽ đặt ở trong lu!
[Bánh Pudding Trứng Gà]: À à à à à!!!
Chiêm Hỉ không hiểu dụng cụ hoa là sao, ở trong từ điển của cô, vật chứa hoa đều gọi chung là chậu. Cơ hồ cô có thể tưởng tượng được biểu tình của đối phương, mình là con rồng đen náo loạn, mặt đỏ thật ngượng mà.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Là anh mua sao?
[Cá Cực Lớn]: Ta nghĩ là nhặt được, nhặt không tốn tiền đó.
Chiêm Hỉ nở nụ cười.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thật đẹp!
[Cá Cực Lớn]: Tôi đã tìm rất lâu, cái này là tốt nhất.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Thật sự rất đẹp! Ngày mai sẽ bắt đầu làm à?
[Cá Cực Lớn]: Ban ngày có việc, buổi tối mới khởi công.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Cực khổ cực khổ rồi. (ôm tay)
Đối phương đang nhập chữ, Chiêm Hỉ chờ, đợi một lúc sau không thấy có tin nhắn, cô cũng không tắt chat. Mấy giây sau đối phương lại nhập chữ, ba bốn lần như vậy, rốt cuộc cũng có tin nhắn.
[Cá Cực Lớn]: Cô có xem mắt chưa?
[Bánh Pudding Trứng Gà]:???
[Cá Cực Lớn]: Trước đây cô có từng xem mắt hay không?
Sao đột nhiên lại hỏi chuyện xem mắt?
Sau khi Chiêm Hỉ tốt nghiệp quả thực đã từng có hai lần xem mắt, Vương Hách là người thứ ba, cô thành thật trả lời.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Từng có, hai lần.
[Cá Cực Lớn]: Có căng thẳng hay không?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Cũng tàm tạm, không quá căng thẳng, sao thế? Anh phải đi xem mắt à?
[Cá Cực Lớn]: Đúng rồi, sáng sớm mai tôi đi xem mắt.
Chiêm Hỉ nhớ tới ông chủ "Đại Sư Cá Nhỏ Tạo Hoa" đã từng nói với cô – con cá này là phụ tá có trình độ văn hóa không cao, trong tiềm thức cô luôn cảm thấy đối phương nhỏ tuổi hơn mình, nói chuyện cũng rất trẻ con, không nhịn được liền hỏi.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Có phải anh còn nhỏ không? Sao đi xem mắt sớm thế?
[Cá Cực Lớn]: Tôi không nhỏ.
[Cá Cực Lớn]: Tôi là một con cá cực lớn.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Ha ha ha ha!
Chiêm Hỉ nằm trong chăn bật cười.
[Cá Cực Lớn]: Tôi có vấn đề này, xem mắt có cần phải chú ý gì không?
Chiêm Hỉ ngưng cười, suy nghĩ một chút rồi trả lời.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh là đàn ông, nhất định phải ăn mặc sạch sẽ, cắt tóc gọn gàng, khi hỏi món thì hỏi phụ nữ muốn ăn gì trước, trả tiền cũng có thể chia đôi. Chỉ là lần đầu gặp mặt, nếu như đàn ông chủ động nói chia tiền nhìn có vẻ sẽ hẹp hòi. Vì thế tôi luôn chủ động chia tiền với người khác, đôi lúc sẽ lấy tiền của tôi, đôi lúc sẽ không.
[Cá Cực Lớn]: Vậy cô thích như thế nào?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi đều không thích, bởi vì không thích tôi mới đưa tiền! Thật ngại quá. Thích thì tôi không đưa đâu, đúng lúc có cớ để tôi mời đối phương đi ăn lần nữa ~ (thẹn thùng) (thẹn thùng)
[Cá Cực Lớn]: Học được kiến thức mới! (giật mình)
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh chưa từng xem mắt sao?
[Cá Cực Lớn]: Chưa từng, ngày mai là lần đầu tiên, trước đây từng tán gẫu với một cô gái nhưng chưa từng gặp mặt, chỉ hai tuần đã bị kéo vào danh sách đen.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Là anh hay cô ấy?
[Cá Cực Lớn]: Cô ấy kéo tôi.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tại sao thế? Anh chọc cô nàng giận sao?
[Cá Cực Lớn]: Tôi không tán gẫu được, trình độ văn hóa thấp, có bệnh đánh chữ.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Có bệnh ngôn ngữ sao?
[Cá Cực Lớn]: Đúng, có bệnh ngôn ngữ.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi cảm thấy cũng tốt mà, đôi lúc có chút không lưu loát, nhưng xem có thể hiểu mà.
[Cá Cực Lớn]: Chị gái tôi nói tôi phải luyện tập thêm, hiện tại tôi đang luyện.
Chiêm Hỉ cảm thấy đây thực sự là một chàng train gay thẳng, tán gẫu với anh ta cực kỳ thú vị.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Hả? Vậy anh nói, tán gẫu với tôi là luyện tập để tán gái sao? Sao anh biết tôi là con gái?
[Cá Cực Lớn]: Tôi không tán gái.
[Cá Cực Lớn]: Cô là con gái à?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi không nói cho anh biết (hừ hừ)
Đối phương hơi trầm mặc, bắt đầu nhập chữ không ngừng, Chiêm Hỉ nén cười, muốn xem thử anh ta sẽ gửi cái gì.
Trong chốc lát –
[Cá Cực Lớn]: Cô giận rồi à? (ủy khuất)
Chiêm Hỉ thật sự bị anh ta ghẹo cho chết.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không giận, tôi học ở Đại học ngôn ngữ Trung Quốc, anh có thể luyện tập nói chuyện phiếm với tôi. Nếu có lỗi trong câu chữ, tôi có thể giúp anh sửa lại!
[Cá Cực Lớn]: Thật sao? Cô thật là người lợi hại.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Vậy anh có phải nên gọi tôi là cô giáo không?
[Cá Cực Lớn]: Cô Trứng Gà!
[Bánh Pudding Trứng Gà]:...
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Học sinh ngoan, cô nhận nha. Đi ngủ đây.
Kỳ thật Chiêm Hỉ rất thích nói chuyện phiếm với anh ta, cảm thấy đây là một chàng trai nhỏ đặc biệt, chỉ là lúc sờ lên trán mình, thật sự có hơi nóng, mí mắt đã đánh nhau.
[Cá Cực Lớn]: Nếu cô cảm thấy đang phiền tôi, nói với tôi. Không sao đâu, tôi sẽ làm hoa thật tốt.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không phiền anh, tôi có hơi sốt, cả người không thoải mái, ngày mai sẽ nói tiếp.
Chiêm Hỉ tò mò nghĩ ngợi, anh ta liệu sẽ gửi tới câu "Uống nhiều nước ấm" không nhỉ. Tựa như đây là câu nói mà con gái thường được nghe nhất từ trai thẳng.
Nhưng đối phương không nói câu này, chỉ gửi một tấm hình.
Ngón tay trắng nõn thon dài đang vuốt nhẹ một phiến lá xanh lá có lác đác hoa nhỏ, cánh hoa tựa như sao năm cánh, nhìn thật đáng yêu.
[Cá Cực Lớn]: Đây là Dạ Lai Hương, tôi làm.
[Cá Cực Lớn]: Bị sốt phải uống thuốc đi bác sĩ, cô Trứng Gà nghỉ ngơi sớm, mơ đẹp, ngủ ngon...