Chợ đêm rất ồn áo, xung quanh có rất nhiều âm thanh, cách đó không xa còn có mấy người bán hàng dùng loa chào khách.
Khả năng phát ra tiếng của Chiêm Hỉ vốn nhỏ nhẹ, lập tức liền bị những tạp âm này che lấp.
Người đàn ông kia vẫn không có phản ứng.
Cuối cùng Chiêm Hỉ chú ý tới dưới vành nón anh ta có một bông chụp tai màu trắng.
Haiz, chẳng trách anh ta không nghe thấy.
Lúc cô muốn gọi tiếng thứ ba thì Vương Hách đến bên cạnh cô hỏi: "Chiêm Hỉ cô làm gì vậy? Thấy bạn sao?"
Anh ta cũng nhìn về phía người đàn ông áo đen phía sau quầy hàng.
"Không phải, tôi..." Chiêm Hỉ nhất thời không trả lời được.
"Về thôi, lạnh quá. Để tôi đưa cô về trước." Vương Hách xoa xoa tay, thở ra một làn khói mỏng.
Trong lòng Chiêm Hỉ rối rắm, quay đầu nhìn lại người đàn ông kia, từ nãy đến giờ anh vẫn không ngẩng đầu lên, tựa như đắm chìm vào thế giới của bản thân. Thậm chí Chiêm Hỉ không nhìn thấy đôi mắt dưới vành nón của anh.
Vương Hách còn ở bên cạnh, Chiêm Hỉ dần dần bình tĩnh lại, kiềm chế tâm tình phức tạp, cùng anh ta trở về.
Thật ra Lạc Tĩnh Ngữ cảm giác được có người nhìn anh.
Người nọ đứng trước quầy hàng, nhưng không lựa hàng trên quầy như những khách khác, mà chỉ đứng bất động. Dư quang từ khóe mắt anh có thể nhìn thấy đó là một bóng hình màu trắng.
Lạc Tĩnh Ngữ ép bản thân không ngẩng đầu lên, đặt hết sự chú ý tập trung vào sợi dây đỏ trên tay.
Trừ phi người kia muốn mua đồ, nếu không anh cũng không muốn giao tiếp với người xa lạ.
Ở bên ngoài, anh không thích bị người khác nhìn chằm chằm, chỉ muốn làm một "người bình thường", giao tiếp bằng thủ ngữ với Trần Lượng là do hết cách rồi, còn khi anh ở một mình thì đều không muốn bất kỳ người nào nhìn ra bí mật của anh.
Vì thế, cảm giác bị nhìn chăm chú có mãnh liệt đến đâu hay không thích mấy thì anh cũng cắn chặt răng, không ngẩng đầu lên.
Cũng may là chẳng bao lâu người đó đã đi.
Chiêm Hỉ không tình nguyện đi theo Vương Hách rời khỏi chợ đêm, Vương Hách nói muốn lái xưa đưa cô về nhà, Chiêm Hỉ từ chối khéo léo, nói là tự mình gọi xe về.
Cô càng nghĩ càng chưa từ bỏ ý định, còn muốn về chợ đêm xác định một chút người kia có đúng là Tiểu Ngư không?
Tại sao Tiểu Ngư mở quầy hàng ở chợ đêm? Anh ta chưa từng nói với cô về điều đó, hơn nữa nhìn ngoại hình của anh, xem ra cũng không có khuyết điểm mà, tại sao phải nói điều kiện của bản thân không được tốt, cô nhìn thấy sẽ chán ghét sợ hãi chứ?
Vương Hách cảm giác tinh thần của Chiêm Hỉ không ổn, hơi ảo nảo, dù sao anh ta cũng là người được nuôi dạy tốt, liền thay đổi phương thức hỏi cô: "Chiêm Hỉ, khi nào cô sẽ mở giới hạn bạn bè với tôi thế?"
Đầu Chiêm Hỉ rối bời, kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Hả?"
"Cô vẫn không mở giới hạn bạn bè với tôi." Vương Hách cười nhẹ, nghiêm túc nói, "Hôm nay gặp cô, tôi thật sự rất thích cô. Nếu cô cảm thấy tôi khá tốt, hy vọng cô có thể mở giới hạn bạn bè với tôi, để tôi hiểu hơn về cuộc sống của cô."
Chiêm Hỉ tự hỏi một chút, cô nói: "Thật xin lỗi."
Vương Hách: "?"
Anh ta bị từ chối sao? Khó mà tin được!
Vương Hách khó chịu hỏi: "Tôi có chỗ nào không được sao? Cô không hài lòng với tôi ở phương diện nào? Là vì chuyện lần trước sao? Tôi đã giải thích với cô rồi mà."
Chiêm Hỉ vội nói: "Không có không có, anh rất ưu tú, chỉ là tôi cảm thấy điều kiện của anh quá tốt, tôi và anh không thích hợp lắm."
"Hả?" Vương Hách không nghĩ ra, "Người giới thiệu đã nói qua hoàn cảnh của cô cho tôi rồi, tôi cũng biết được, tôi không cảm thấy giữa chúng ta có vấn đề nào."
Chiêm Hỉ không muốn nói nhiều, chỉ nói một câu: "Thật xin lỗi, tôi thật sự cảm thấy chúng ta không thích hợp."
"Cô đùa với tôi à?" Vương Hách có chút nóng giận, "Chiêm Hỉ, tôi nói thật với cô, tôi là thành tâm tìm bạn gái! Lúc trước nghe thấy hoàn cảnh của cô, mẹ của tôi còn chưa hài lòng lắm, thế nhưng người giới thiệu đưa hình của cô cho tôi xem, tôi vừa nhìn đã thích ngay. Vì thế lần trước cô kéo tôi vào danh sách đen, tôi mới khó chịu tính toán với cô! Đi hết nửa ngày, cô căn bản không muốn tìm đối tượng đúng không? Không phải cô đang lãng phí thời gian đấy chứ?"
Người giới thiệu đưa hình của cô cho Vương Hách xem qua... Không cần phải nói, nhất định là mẹ làm.
Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn Vương Hách: "Xin lỗi anh, Vương Hách. Tiền tối hôm nay tôi sẽ chuyển WeChat cho anh, là tôi không đúng. Thật sự anh rất ưu tú, nhất định có thể tìm được một bạn gái xứng đôi với mình."
Vương Hách trợn trừng mắt: "Cô có ý gì?"
"Tôi..." Chiêm Hỉ cũng không biết nói thế nào, "Ý của tôi là hai chúng ta không hợp."
"Cô!" Vương Hách nóng nảy, "Không hợp thì cô nói chuyện với tôi làm gì? Không hợp thì vì sao muốn gặp mặt tôi? Trời lạnh thế này chắc tôi bị điên rồi mới chạy xa như vậy để đưa cô đi chợ đêm!"
"Tôi sẽ chuyển tiền ăn cho anh, xem như hôm nay tôi mời, có được không?" Giọng của Chiêm Hỉ cũng càng lớn dần, cô rất vội! Vội về chợ đêm, không muốn dây dưa với Vương Hách ở đây.
"Không liên quan đến tiền ăn!" Vương Hách cực kỳ giận, "Cô không cảm thấy mình quá đáng sao? Có phải mấy cô gái hiện tại luôn tự cho mình là trung tâm rồi? Cô đùa với tôi hơn nửa tháng rồi đó, cô biết chứ? Có phải cô đồng thời nói chuyện với nhiều người không? Người đàn ông áo đen vừa rồi cô có quen biết nhỉ, là bạn trên mạng sao? Tôi thấy cô vừa nhìn thấy anh ta đã đi không nổi nữa rồi!"
"Tôi không đùa với anh!" Chiêm Hỉ đột nhiên hét lên, "Rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi không thích anh đó! Tiền ăn tôi sẽ chuyển cho anh! Là anh đòi hẹn gặp mặt tôi! Là anh muốn đi dạo chợ đêm! Thời gian của anh đáng giá, còn của tôi không đáng tiền sao? Còn không phải là anh trông mặt mà bắt hình dong sao? Anh biết tôi là người như thế nào không? Tôi thích thứ gì, có tính tình thế nào, anh biết không? Anh không biết gì hết!"
Nói xong Chiêm Hỉ liền xoay người đi, Vương Hách ở phía sau gọi lớn: "Chiêm Hỉ!"
Tiếp theo còn nói: "M nó! Có phải cô có bệnh không?"
Chiêm Hỉ đi rất nhanh, tới nơi cô liền chạy chậm lại, hướng về phía chợ đêm.
Tiểu Ngư, Tiểu Ngư! Là anh thật sao?
Cô tự hỏi trong lòng một lần rồi lại một lần, chạy càng lúc càng nhanh.
Gió thổi tóc dài bay tán loạn, mồ hôi rơi đầy lưng, sau khi chạy vào chợ đêm náo nhiệt, Chiêm Hỉ còn đụng phải mấy người, nhận được không ít tiếng mắng chửi.
Lâu rồi cô không chạy bộ như thế, một tiếng la làm tinh thần càng thêm hăng hái, cô chạy đến bên cạnh quầy hàng kia, bước chân của Chiêm Hỉ dừng lại. Một tay đỡ eo, một tay cầm túi xách thở gấp.
Nhưng khi cô thấy rõ người ở quầy hàng, trái tim vốn đang kích động liền bị sụp đổ.
Đúng là quầy hàng này mà! Lại không thấy người đàn ông áo đen kia! Trước quầy hàng có một nam một nữ trẻ tuổi đang tò mò nhìn cô.
Chiêm Hỉ một bên thở dốc, một bên hỏi: "Xin hỏi...Vừa này có phải...có một người đàn ông mặc đồ đen... ở đây không?"
Trần Lượng cùng Mao Mao trợn mắt há mồm, nói thật thì khẩu hình môi của cô gái xinh đẹp trước mắt này, cả hai đều không nhìn thấy rõ. Trần Lượng nói mấy câu, có vài chữ nhưng rất mơ hồ, chữ nào cũng dính lại với nhau, Chiêm Hỉ đều không hiểu chữ nào.
"Hả? Anh đang nói gì?" cô hỏi.
Mao Mao không vui, vỗ lên cánh tay của Trần Lượng, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ta rồi chỉ lên bảng hiệu của cửa hàng để Chiêm Hỉ xem.
Chiêm Hỉ nhìn về phía bảng hiệu, chữ "Quầy chủ là người câm điếc" khiến cô rất kinh hãi.
Trời ạ! Cô xuyên không rồi sao? Đi vào một thế giới song song hay đang bị ảo giác?
Chiêm Hỉ xác định, khẳng định, kết luận, chắc chắn! Trước đó nơi bán hàng này không có bảng hiệu này!
Cô ngơ ngác nhìn Trần Lượng và Mao Mao, cặp tình nhân cũng không hiểu gì nhìn cô.
Một hồi lâu Chiêm Hỉ mới ôm lấy túi xách, lấy tay chải lại tóc, nói một câu "Xin lỗi" rồi xoay người rời khỏi.
Đi ra khỏi chợ đêm Phong Lâm, Chiêm Hỉ đeo túi xách đi loanh quanh trên đường khong có mục đích, trong đầu đều tràn ngập người đàn ông mặc đồ đen.
Anh ta đúng thật là Tiểu Ngư sao?
Anh ta bao nhiêu tuổi thế?
Chiêm Hỉ nhớ lại những lần gặp được người đàn ông mặc đồ đen, tuy rằng anh ta đeo khẩu trang, kiểu tóc mang khí chất học sinh, xem chừng cũng chỉ hơn hai mươi.
Đúng thật là cùng một người sao?
Trong lòng Chiêm Hỉ đã trả lời: Chắc chắn.
Người ở chợ đêm và người ở trong thang máy, nhất định là cùng một người, cảm giác đó không thể sai được.
Vậy... Có thể đi hỏi Tiểu Ngư một chút không?
Có dọa đến anh không?
Nếu như nhận lầm? Nếu như không phải thì sao? Chẳng phải sẽ rất lúng túng sao?
Hơn nữa, La Hân Nhiên đã nói người đàn ông đó rất soái.
Nhưng Tiểu Ngư lại nói điều kiện của bản thân không được tốt, Chiêm Hỉ nhìn thấy anh sẽ sợ hãi.
Vì sao lại sợ hãi chứ?
Xe cộ chạy liên tục trên đường, ánh sáng chiếu rực, đôi mắt mênh mông của Chiêm Hỉ bỗng nhiên xẹt qua cảnh đêm phồn hoa. Não muốn nổ tung rồi, không thể nghĩ rõ ràng, đột nhiên trong đầu toát lên một suy nghĩ kỳ lạ.
Người đàn ông đó, giả dụ như anh ta là Tiểu Ngư, vẫn luôn đeo khẩu trang!
Có thể anh ta... ở nửa mặt dưới có chút dị dạng hay không?
Suy đoán hoang đường này khiến Chiêm Hỉ cảm thấy cản lời, cô cười khổ, một đầu rối loạn, nghĩ đến sau khi về nhà phải tâm sự với Tiểu Ngư một chút mới được.Thời gian Chiêm Hỉ nói chuyện với Tiểu Ngư đã được hẹn trước, mỗi đêm vào lúc h, kết thúc sau một giờ, mỗi ngày đều như thế.
Có khi là Chiêm Hỉ nhắn tin trước, có lúc là Tiểu Ngư gửi trước.
Đêm nay, Chiêm Hỉ theo lệ thường, sau khi tắm xong liền chui vào ổ chăn, ôm cá voi nhỏ mở điện thoại ra. Quả nhiên, Tiểu Ngư đã gửi cho cô một tin nhắn.
[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà, hôm nay cô xem mắt có thuận lợi không?
Chiêm Hỉ cười cười, Tiểu Ngư nói chuyện như một học sinh nói với cô giáo vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, nghĩ đến rất có thể anh đang ở tầng trên, không biết là ở tầng nào, trong lòng cảm thấy hơi quái dị. Trong đầu cô đã có hình tượng của Tiểu Ngư, một người đàn ông mặc màu đen lạnh lẽo, khi tán gẫu lại có chút trẻ con, thật là đáng yêu.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Không tốt, thất bại.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: (cười lớn) (cười lớn) (cười lớn)
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn đối phương trả lời, có chút mơ hồ.
Thất bại sao... Nhưng thoạt nhìn cô không mấy thương tâm mà.
Anh cảm thấy hẳn là nên an ủi cô ấy.
[Cá Cực Lớn]: Đừng đau khổ, cô là một cô gái ưu tú, về sau sẽ có một bạn trai điều kiện thật tốt.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi không đau khổ, tôi không thích anh ta, không có cảm giác cũng không động tâm.
Động tâm – Trái tim của Lạc Tĩnh Ngữ rạo rực.
Thì ra thích một người còn phải động tâm.
Vậy thì anh thế là động tâm sao?
Lúc này, Chiêm Hỉ xoa nắn chú cá voi nhỏ, quyết định không nói thẳng mà ám chỉ một chút.
[Cá Cực Lớn]: Hôm nay tôi với đối tượng xem mắt đi ăn cơm chiều, sau đó đi dạo chợ đêm Phong Lâm, rất náo nhiệt đó. Tiểu Ngư, anh có đến đó không?
Cô khẩn trương nhìn vào màn hình chằm chằm, chờ đối phương trả lời.
Lúc này Lạc Tĩnh Ngữ đúng thật rất kinh hãi.
Tối nay cô giáo Trứng Gà đi dạo chợ đêm Phong Lâm sao? Bọn họ ở cùng một nơi à?
Có phải cô ấy còn đi lướt qua anh hay không?
Lượng khách dạo chợ đêm đến hàng trăm hàng ngàn, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ ở đó nửa tiếng, sao có thể may mắn đi lướt qua cô chứ?
Nên trả lời thế nào đây?
Nói là bản thân tối nay cũng ở chợ đêm Phong Lâm sao? Cô giáo Trứng Gà có thể còn hỏi anh đi làm gì? Trả lời là đến quầy hàng của bạn chơi. Cô giáo Trứng Gà lại hỏi tiếp anh đến quầy hàng của bạn làm gì? Thậm chí là hỏi quần hàng nào?
Còn nếu nói đi dạo chợ đêm? Cô có thể hỏi là đi một mình hay cùng bạn, nói một người thì hơi kỳ lạ, còn nếu là cùng bạn thì cùng ai? Nam hay nữ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy trả lời thế nào cũng đều sẽ nói dối, dứt khoát nên cắt đứt đề tài này ngay từ đầu.
[Cá Cực Lớn]: Tôi không có đi qua.
Chiêm Hỉ: "..."
Tốt rồi, không nói nổi nữa.
Đường vòng cứu nước thôi! Chiêm Hỉ quyết định dùng phương thức khác để câu được cá.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Hôm nay lạnh quá, gió bên ngoài rất lớn! Phần phật dọa chết người rồi. Tôi ở trên lầu cao, sợ cửa sẽ bị gió đập nát mất, còn chỗ của anh thì sao? Anh ở lầu mấy?
Lạc Tĩnh Ngữ không tưởng tượng được thanh âm của gió đập cửa, liền trả lời.
[Cá Cực Lớn]: Chỗ của tôi rất lớn, cửa của tôi có hai lớp kính cường lực.
Này! Nhóc xấu xa này không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô! Chiêm Hỉ rất buồn phiền.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tôi vẫn không biết được, chỗ của anh là hướng nào? Ở đông, tây, nam hay bắc?
[Cá Cực Lớn]: Tôi ở Thanh Tước môn.
Chà chà chà Thanh Tước môn! Không sai, chính là anh ta! Chiêm Hỉ kích động thiếu chút nữa nhảy khỏi ổ chăn.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Wow! Chúng ta sống thật gần đó, nhà của tôi cũng gần Thanh Tước môn! Tiểu Ngư, Tiểu Ngư, khi nào chúng ta meeting đây?
Lạc Tĩnh Ngữ gửi xong tin nhắn liền hối hận, anh đã quên cô giáo Trứng Gà làm việc ở Thanh Tước môn, thì ra cũng thuê nhà gần công ty. Có điều anh có một nghi vấn khác –
[Cá Cực Lớn]: Meeting là gì?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Meeting là gặp mặt đó.
[Cá Cực Lớn]: (xấu hổ) Cô giáo Trứng Gà, không phải tôi không muốn gặp mặt.
[Cá Cực Lớn]: Tôi đã nói với cô, tôi rất không tốt, cô sẽ sợ hãi tôi, thật sự đừng gặp mặt.
Chiêm Hỉ: "..."
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Nhưng tôi muốn gặp anh mà ~ (đáng thương)
[Cá Cực Lớn]: Cô nhìn thấy dáng vẻ thật sự của tôi sẽ không nghĩ thế, cô tin tôi đi, tôi thật sự vì cô mà.
"Haiz! Phiền thật chứ!" Chiêm Hỉ buồn bực đập cá voi nhỏ lên gối đầu, cá voi nhỏ đáng thương bị gõ đầu hai lần, sau đó được Chiêm Hỉ ôm về.
Cá này thật khó câu! Cô không dám nói với Tiểu Ngư là bản thân đã gặp anh, sợ sẽ xúc phạm đến anh. Dựa trên thái độ kiên quyết này của anh, không chừng còn kéo cô vào danh sách đen đấy!
Rốt cuộc người này đang kiên trì cái gì? Hay đang che giấu điều gì?
Chiêm Hỉ chưa từng chủ động hẹn một người, còn liên tiếp bị từ chối, không biết nên làm thế nào. Cô khẽ cắn môi –
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, mặc kệ anh có dáng vẻ thế nào, hoặc có điều kiện gì, tôi đều không để bụng. Tôi xem anh là bạn tốt, chỉ muốn gặp mặt anh, anh cũng không đồng ý sao?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Mèo dễ thương.jpg
[Cá Cực Lớn]: Cô giáo Trứng Gà, tôi cũng xem cô là bạn, bạn cực kỳ quan trọng, cho nên xin cô tha thứ, thật sự tôi không muốn gặp mặt. Tôi nguyện ý luôn làm bạn tán gẫu của cô trên điện thoại, nếu cô cảm thấy tôi phiền, nói cho tôi, tôi sẽ không phiền cô, thật sự tôi không muốn phải để cô thất vọng.
_Tôi không muốn mất đi em, muốn vẫn luôn ở bên em, không sợ dùng thân phận của một người bạn trên mạng.
Đây là lời trong lòng của Lạc Tĩnh Ngữ.
Chiêm Hỉ yên lặng.
Không phải muốn từ bỏ, chỉ là hình như cô có thể cảm nhận được tâm tình của Tiểu Ngư.
Thật sự anh rất sợ gặp mặt cô, không phải là bài xích, là tâm lý mâu thuẫn muốn gặp nhưng lại không dám.
Vì sao anh có thể chắc chắn cô sẽ thất vọng? Sẽ chán ghét, sẽ sợ hãi?
Không thể nghĩ ra, không nghĩ ra, không nghĩ ra mà!
Nhưng mà không sao! Chiêm Hỉ biết anh đang ở tầng trên, tuy rằng gần đây có một lần gặp anh, là ngày đó quen biết với Cố Tâm Trì đã qua một tuần rồi. Nhưng Chiêm Hỉ tin tưởng, ở hành lang hoặc thang máy, nhất định sẽ nhìn thấy anh.
Đến bắt cá nào!
Từ giờ trở đi, Chiêm Hỉ quyết định vung lưới đánh cá, tìm đúng thời cơ, nhất định phải bắt được con cá ngu ngốc dầu muối đều không ăn này!
Chủ Nhật, Chiêm Kiệt gọi điện hỏi Chiêm Hỉ có muốn đến nhà anh ăn cơm hay không, Chiêm Hỉ không muốn, nói là phải đi gặp bạn bè.
Chiêm Kiệt hỏi: "Tình Tình hay là cô gái họ La..."
"Both." Chiêm Hỉ trả lời.
Chiêm Kiệt: "Boss? Ông chủ của em cũng đi sao?"
Chiêm Hỉ: "..."
Có một cuối tuần tự do, Chiêm Hỉ không thèm đến nhà của anh trai đâu.
Tựa hồ cô đã đi dạo khắp thành phố, đến phía đông tìm La Hân Nhiên chơi, Triệu Tình Tình cũng chuồn ra từ trường. Ba người đi xem phim rồi cùng nhau ăn cơm chiều.
Lúc ăn, Chiêm Hỉ nói đến chuyện ngày hôm qua xem mắt với Vương Hách, Triệu Tình Tình rất tò mò, nói muốn xem hình của Vương Hách.
"Nhìn gì chứ, đã kéo tớ vào danh sách đen rồi." Chiêm Hỉ chống cằm trả lời.
La Hân Nhiên mừng còn không kịp, hỏi: Vậy rốt cuộc cậu có chuyển tiền cơm cho anh ta không?"
Chiêm Hỉ thở dài: "Đã nói là kéo vào danh sách đen rồi, chưa kịp chuyển."
La Hân Nhiên an ủi cô: "Thôi thôi, người tiếp theo sẽ tốt hơn."
Chiêm Hỉ đột nhiên nhớ đến Tiểu Ngư, hỏi La Hân Nhiên: "Này, Hân Nhiên, cậu còn nhớ lúc đi xem phòng cùng tớ đã từng gặp một người đàn ông mặc đồ đen trong thang máy không? Người mà cậu nói rất soái đó."
"Soái gì cơ?" Triệu Tình Tình hơi hứng thú.
La Hân Nhiên nhớ lại một chút: "Ồ, nhớ đấy, sao thế?
"Vì sao cậu nói anh ta là soái ca chứ? Bởi vì có đôi mắt đẹp sao?" Chiêm Hỉ thật thà hỏi, "Sau khi tớ gặp anh ta vài lần, lần nào anh ta cũng mang khẩu trang. Cậu nói xem, liệu anh ta có khuyết điểm nào không?"
"Hả?" La Hân Nhiên bị Chiêm Hỉ làm cho bối rối, "Này, sao tớ biết chứ? Tớ nhìn dáng vẻ thôi, hẳn là rất soái."
Chiêm Hỉ lại hỏi: "Vậy cậu nói xem, một người phải có dáng vẻ thế nào mới khiến người khác sợ hãi chứ?"
La Hân Nhiên cùng Triệu Tình Tình nhìn nhau, Triệu Tình Tình do dự nói: "...Vết bớt, bị bỏng?"
"Hở hàm ếch?" La Hân Nhiên bổ sung.
"Ôi!" Chiêm Hỉ vang vọng thanh âm, cảm thấy đau lòng, nói nhỏ, "Không thể nào."
La Hân Nhiên cười lớn: "Người ta mang khẩu trang, sao biết được? Nếu cậu thật sự tò mò, thì đến đó khiến anh ta tháo khẩu trang cho cậu xem thử đi."
Triệu Tình Tình: "Đúng đúng đúng! Hỉ Nhi đẹp như vậy, cậu nói chuyện sẽ bắt được anh ta ngay!"
Chiêm Hỉ lúng túng: "Tớ không dám... Tớ sợ anh ta sẽ đánh chết tớ."
Tạm biệt hai người bạn, Chiêm Hỉ đi tàu điện ngầm về nhà, nửa đường nhận được cuộc gọi của Trì Quý Lan, bị mắng một trận liên hồi.
Người giới thiệu cùng Vương Hách tố cáo cô, nói Chiêm Hỉ rất thô lỗ, không lễ phép không có giáo dục, không có chút nào giống bề ngoài. Nhìn qua dáng vẻ thùy mị, ỷ vào bản thân xinh đẹp, mắt cao hơn đầu, căn bản không thành tâm tìm đối tượng.
Chiêm Hỉ sống đến hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên bị đánh giá như vậy.
Cô đeo tay nghe, nghe mẹ già nã pháo bên kia, không phản bác. Chờ mẹ mắng đến mệt, đột nhiên cô thay đổi ngữ khí, nói điệu đà: "Mẹ ơi, người ta còn nhỏ mà, hiện tại cũng không muốn tìm đối tượng đâu. Bình thường vừa đi làm vừa phải ôn tập, rất mệt đó, cũng không có thời gian tán gẫu với đàn ông. Hay là chờ con thi đậu công chức rồi mẹ lại giới thiệu cho con, có được hay không?"
Trì Quý Lan: "..."
Cúp điện thoại, Chiêm Hỉ phát hiện có một người ngồi cạnh đang nhìn cô kỳ lạ, cô cười với người đó, rồi trở về với khuôn mặt thẫn thờ.
Đối phó với Trì Quý Lan, cô cũng được xem là thân chinh trăm trận, có nhiều lúc phải làm nũng chịu thua, chỉ cần ít dùng thì đôi lúc cũng có hiệu quả lắm.
Nhìn điện thoại, Văn Cầm tag @All trong nhóm công ty, thứ hai đi làm phải mặc đồ lịch sự, đến sớm nửa giờ, nghiêm cấm ăn sáng ở công ty, bởi vì đoàn khảo sát Nhật Bản sẽ tới.
Chiêm Hỉ nhớ đến bồn hoa "Vận may tới", ngày mai Tôn tổng sẽ đưa nó cho khách hàng Nhật Bản, không biết ông ta có thích không.
Đó là hoa mà Tiểu Ngư làm, bởi vì bồn hoa này cô mới quen biết được Tiểu Ngư, cho nên đối với người Nhật Bản này, Chiêm Hỉ cực kỳ mong chờ.
Nhớ đến Tiểu Ngư, cô lại nghĩ đến cuộc nói chuyện với hai người bạn trong phòng. Các cô suy đoán Tiểu Ngư bị hở hàm ếch, vết bỏng hoặc bị dị dạng. Chiêm Hỉ chỉ nghĩ tới một thứ thôi đều cảm thấy đau lòng.
Cô tự hỏi, nếu như Tiểu Ngư thực sự như thế, cô sẽ sợ anh ấy sao?
Đáp án là, sẽ không.
Mặc kệ dáng vẻ Tiểu Ngư thế nào, cô đều cảm thấy anh ấy là một chàng trai siêu cấp dễ thương.
Sáng sớm thứ hai, đoàn năm người có một người Nhật Bản dẫn đầu, tới công ty rất đúng giờ, bắt đầu hai ngày khảo sát.
Toàn bộ công ty đều sẵn sàng đón quân địch, Tôn tổng yêu cầu tất cả mọi người ăn mặc lịch sự, dọn bàn sạch sẽ, nghiêm cấm gọi thức ăn ngoài và trà chiều, nếu chuyển phát nhanh cá nhân, sẽ bị phạt như nhau.
Chiêm Hỉ nhắc nhở Tiểu Ngư, hai ngày nay tuyệt đối đừng tạo bất ngờ cho cô, bởi vì điều đó sẽ biến thành kinh hãi.
Khách hàng kia tên là Trì Giang Tuấn Giới, là một người đàn ông trung niên nho nhã, mang cà vạt tây trang, không chút cẩu thả, mang theo hữu lễ của người Nhật Bản. Các cô gái HR thật ra không liên quan đến đoàn khảo sát, Chiêm Hỉ cũng chỉ xa xa nhìn thấy ông ta.
Người phụ trách hạng mục kỹ thuật này là Lâm Nham, toàn bộ hành trình đi cùng Tôn tổng, giảng giải phương án với khách hàng. Hai ngày sau cuộc khảo sát thuận lợi kết thúc, chiều thứ ba, Lâm Nham dẫn cùng một người đàn ông trẻ tuổi trong đoàn của Trì Giang tiên sinh đến HR, nói là muốn tìm Chiêm Hỉ.
Chiêm Hỉ lo lắng đứng dậy: "Tìm tôi à?"
Người đàn ông trẻ tuổi đưa danh thiếp: "Chào Chiêm tiểu thư, tôi họ Đổng, là trợ lý kiêm phiên dịch của Trì Giang tiên sinh. Là thế này, Trì Giang tiên sinh nhận được bồn hoa Tôn tổng tặng, cực kỳ thích. Tôn tổng nói phần quà này là cô liên hệ đặt làm, cho nên Trì Giang tiên sinh đặc biệt để tôi đến cảm ơn cô."
Chiêm Hỉ hoảng loạn nhận danh thiếp: "Đừng khách khí, Trì Giang tiên sinh thích là tốt rồi."
Trợ lý Đổng còn nói: "Thật ra, vợ của Trì Giang tiên sinh mấy năm qua cũng sống ở Tiền Đường, là một người yêu thích hoa giả đã lâu, nhưng vì ngôn ngữ không thông thạo, vì thế không thể ở đây tìm được người cùng sở thích. Trì Giang tiên sinh muốn hỏi cô, bồn hoa này là do vị đại sư nào chế tác, có lẽ về sau sẽ đặt làm một ít tác phẩm hoa giả của đại sư này, cũng có thể cho vợ của mình và đại sư giao lưu một chút. Không biết cô có tiện nói phương thức liên hệ của đối phương cho tôi không?"
"Tiện chứ, tôi có phương thức liên hệ của đối phương." Phản ứng đầu tiên của Chiêm Hỉ là đưa WeChat của Tiểu Ngư cho trợ lý Đổng, lại nghĩ tới, trình độ nói chuyện của Tiểu Ngư thực sự sẽ đuổi khách đi mất, đừng nói đối phương là người Nhật Bản, ngay cả người Trung Quốc cũng rất khó mà hiểu.
Còn nữa, Tiểu Ngư chỉ là phụ tá, anh ấy có ông chủ.
Vì thế Chiêm Hỉ liền đem trang chủ Tiktok của Phương Húc cho trợ lý Đổng, để anh ta nhắn với Phương Húc là được.
Trợ lý Đổng lấy giấy bút ra copy tên cửa hàng "Đại sư Cá Nhỏ tạo hoa", sau khi nói cảm ơn với Chiêm Hỉ, liền rời khỏi văn phòng cùng Lâm Nham.
Trước khi đi, Lâm Nham quay đầu nhìn Chiêm Hỉ, thấp giọng nói: "Cô mặc bộ đồ này rất đẹp."
Chiêm Hỉ cúi đầu nhìn bộ tây trang màu xám của mình, trước khi phỏng vấn đã mua nó, đồng, Tần Phỉ nói giống như nhân viên sale bất động sản. Chiêm Hỉ bĩu môi, cảm thấy Lâm Nham cần phải đổi mắt kính rồi.
Chiêm Hỉ trở về bàn làm việc, lập tức gửi WeChat cho Tiểu Ngư.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư Tiểu Ngư, có thể tôi đã giúp anh kéo được khách hàng tới đó!
[Cá Cực Lớn]:?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Chính là người Nhật Bản được tặng bồn hoa "Vận May tới", ông ấy thực sự thích tác phẩm của anh! Ông ấy nói có thể sẽ đặt làm một tác phẩm khác, tôi đưa phương thức liên hệ của ông chủ của anh đưa cho ông ấy, như vậy có tính là mở rộng thị trường quốc tế hay không nhỉ? (nhe răng)
[Cá Cực Lớn]: (che mặt) Ở Nhật Bản có nhiều người thích hoa giả, còn hoan nghênh hơn trong nước.
Chiêm Hỉ vừa định sửa lỗi cho anh, hẳn là "được hoan nghênh" mới đúng, nhưng chưa đánh chữ xong thì Tiểu Ngư lại gửi tới.
[Cá Cực Lớn]: Hiện tại tôi không tiện, trên tàu điện ngầm, rất nhiều người.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Wow anh đi ra ngoài à? Đi đâu thế?
Hiện tại Chiêm Hỉ tóm được cơ hội nói chuyện với Tiểu Ngư, muốn dò hỏi thông tin cá nhân của anh. Trước nay Tiểu Ngư không hề hoài nghi, thành thật trả lời.
[Cá Cực Lớn]: Nhà ba mẹ.
Chiêm Hỉ cắn môi suy nghĩ –
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Khoảng mấy giờ thì anh về nhà mình? Đêm nay có tán gẫu không?
[Cá Cực Lớn]: Có, khoảng , giờ.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Được được, vậy anh đi tàu điện ngầm đi, tôi không quấy rầy anh.
Buông điện thoại, Chiêm Hỉ chống cằm lên, Tiểu Ngư nói buổi tối khoảng , giờ anh sẽ về, đây là một cơ hội tốt! Có phải cô nên có hành động nào đó hay không? Đến...Thu lưới bắt cá nào!
Buổi tối h, trời đã tối đen, Chiêm Hỉ ăn xong liền khoác một áo lông màu xám dày cùng khăn quàng cổ, một mình ngồi ở ghế hành lang lối vào.
Bên cạnh ghế không có đèn, rất tối, có thể nhìn ra người ra vào cổng lớn của tiểu khu.
Chiêm Hỉ vốn định ăn mặc xinh đẹp một chút, nhưng ngoài trời quá lạnh, hơn nữa cô có cảm giác gặp mặt Tiểu Ngư, chỉ cần là chính mình là được, không cần trang điểm.
Cô không dám chơi điện thoại, chỉ sợ bỏ lỡ Tiểu Ngư, ngồi ngay ngắn, mắt nhìn trước sau cổng lớn chằm chằm.
Mấy ngày nay nhiệt độ chỉ khoảng , độ, ban đêm vừa lạnh vừa có gió, thổi đến mấy cây đại thụ xôn xao. Chiêm Hỉ ngồi mười phút, hai bàn tay ấm áp đã bị đông cứng, hai tay bỏ vào túi áo khoác, dậm chân run bần bật, khuôn mặt đã bị gió thổi lạnh.
Lại chờ thêm mười phút, cô hắt xì ba cái, còn chảy nước mũi, cô lấy khăn giấy lau đi, đột nhiên cảm thấy thiệt thòi.
Cô đang làm gì thế? Sao lại ngốc như thế.
Nhưng nếu không làm như vậy, cô cũng không biết khi nào có thể gặp được Tiểu Ngư.
Chiêm Hỉ chỉ gặp qua Tiểu Ngư vào ngày chuyển nhà hôm đó, về sau cũng không gặp qua. Đã mười ngày, người này xuất quỷ nhập thần, sống chết không đồng ý gặp mặt, Chiêm Hỉ không muốn từ bỏ cơ hội tốt này.
Hôm nay là sinh nhật tuổi của Diêm Nhã Quyên.
cũng được xem là số nguyên, Lạc Hiểu Mai, Cao Nguyên và Lạc Tĩnh Ngữ đều trở về, một nhà đoàn tụ cùng nhau tổ chức sinh nhật cho mẹ.
Lạc Hiểu Mai làm bàn thức ăn rất phong phú, tuy không khác những gia đình khác nhưng có sự khác biệt lớn. Ở chỗ - một nhà năm người này không ai nói chuyện, chỉ thấy tay múa liên hồi.
Ăn xong, Cao Nguyên chơi cờ cùng ba vợ, Lạc Tĩnh Ngữ chủ động vào bếp rửa chén. Diêm Nhã Quyên theo vào vỗ cánh tay của anh, Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu nhìn mẹ, biết bà ấy muốn nói nốt nửa cuộc nói chuyện kết hôn trên bàn ăn bị ba đánh gãy.
Thủ ngữ của Diêm Nhã Quyên rất nhanh, gương mặt biểu hiện rất nóng lòng: [Tiểu Triết đã có bốn, năm cô bạn gái rồi, sao con không vội thế? Chị con rồi anh rể con giới thiệu cho con, tại sao không đến tâm sự? Những cô gái đó có điều kiện không tệ, dung mạo cũng xinh xắn, coi như quen biết thêm một người bạn. Đã tuổi rồi, rốt cuộc con muốn tìm người như thế nào? Con nói yêu cầu với mẹ, mẹ sẽ đi hỏi cho con.]
Lạc Tĩnh Ngữ quay ngược đầu lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bồn nước. Diêm Nhã Quyên nắm lấy cánh tay của anh, anh không nhúc nhích, bà dứt khoát vươn tay kéo gương mặt của con trai khiến anh quay đầu lại.
Bà trừng mắt với Lạc Tĩnh Ngữ, Lạc Tĩnh Ngữ cũng nhìn bà. Diêm Nhã Quyên phát hiện như thế này không thể nói bằng thủ ngữ được rồi, thế nên buông nhẹ hai tay vừa định "nói" thì Lạc Tĩnh Ngữ lập tức quay mặt về phía bồn nước.
Diêm Nhã Quyên tức điên lên, từ nhỏ con trai đã như vậy, nếu muốn nghe thì sẽ nhìn, còn nếu không sẽ quay đầu đi, dù cho có dậm chân rung chuyển anh cũng sẽ bất động. Dù sao cũng đâu nghe được, đầu quay lại không nghe, có nói gì anh cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.
Cuối cùng Lạc Hiểu Mai đi vào giải vây, khuyên mẹ ra khỏi bếp, khi cô trở lại bếp thì Lạc Tĩnh Ngữ đã rửa xong chén bát, đang lấy giẻ lau bàn.
Lạc Hiểu Mai đã tuổi, dung mạo thanh tú, trên người có khí chất dịu dàng của giáo viên dạy Văn.
Cô vỗ vào cánh tay em trai, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô lười biếng, hiển nhiên không muốn chủ đề trước đó.
Lạc Hiểu Mai bất đắc dĩ đánh thủ ngữ: [Chị sẽ khuyên mẹ đừng nhọc lòng với hôn sự của em nữa, nhưng em đừng chọc tức bà ấy. Mẹ bị đau nửa đầu, em nên ngoan một chút.]
Lạc Tĩnh Ngữ mấp máy môi gật đầu, Lạc Hiểu Mai khoa chân múa tay: [Tiểu Ngư, chị hỏi em, có phải em không tính tìm đối tượng hay không?]
Cô nhìn em trai còn rất trẻ của mình, tựa như anh đang trầm tư, lông mi rủ xuống hơi động, thật lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Lạc Hiểu Mai rất hụt hẫng: [Chị biết em lo lắng điều gì, cũng biết chuyện Thường Đình khiến em không mấy dễ chịu. Thế nhưng Tiểu Ngư à, kỹ thuật chữa bệnh hiện tại rất tiên tiến, trước đây nhiều thứ khó tránh khỏi, bây giờ cũng có nhiều cách chữa. Hơn nữa, chị nói thật không dễ nghe, thật ra em có thể tìm một cô gái câm điếc bẩm sinh giống chúng ta, không sinh con, chỉ cần hai người sống hạnh phúc cũng được rồi.]
Lạc Tĩnh Ngữ xem chị nói thủ ngữ xong, một chút cũng không suy nghĩ, anh kiên quyết lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt.
[Tại sao?] Lạc Hiểu Mai trừng mắt, thấy anh quay mặt đi, kéo vội cánh tay của anh hỏi: [Hỏi em đó, vì sao]
Lạc Tĩnh Ngữ không nói được.
Anh cũng không biết vì sao, anh chỉ biết bản thân không muốn quen bất kỳ người phụ nữ xa lạ nào, dù cho đối phương có điều kiện gì.
Lạc Hiểu Mai nhìn dáng vẻ quật cường của em trai, giật mình, túm lấy cánh tay của anh, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ có thể xoay người đối mặt với cô.
Lạc Hiểu Mai hỏi: [Tiểu Ngư, có phải em có người mình thích rồi không?]
Đây là lần đầu tiên trong đời Lạc Tĩnh Ngữ bị người ta nói toạc ra tình cảm đơn phương của mình, thiếu kinh nghiệm nên không thể che giấu được, một mảng đỏ ửng lên hai gò má, khiến Lạc Hiểu Mai nhìn đến phát ngốc.
Lạc Tĩnh Ngữ quẫn bách lau khô tay, lấy điện thoại ra xem giờ, đã giờ rồi. Nghĩ đến lời hẹn của mình với cô giáo Trứng Gà, anh nói thủ ngữ với chị gái: [Em phải đi rồi, tối còn có việc.]
Lạc Hiểu Mai trừng lớn mắt: [Thật sự em có người mình thích?]
Lạc Tĩnh Ngữ muốn phủ nhận nhưng không nâng tay lên được, cuối cùng chỉ có thể vội vàng tạm biệt dưới cặp mắt chứa đầy ý vị sâu xa của ba mẹ, chị và anh rể, chạy trối chết.
Chờ thêm một tiếng, Chiêm Hỉ thấy đồng hồ đã qua h, toàn thân đều bị đông lạnh, hàm răng run cầm cập, thở một làn khói mỏng. Nhưng Tiểu Ngư vẫn chưa trở về.
Lúc Chiêm Hỉ đang nghi ngờ có phải anh đã về trước rồi không, thì bỗng ở lối vào tiểu khu xuất hiện một bóng dáng cao lớn màu đen.
Chiêm Hỉ: "!"
Người đàn ông mặc đồ đen đi về phía nam của tòa nhà, vẫn là dáng vẻ đó, kéo mũ áo choàng xuống thấp, đeo khẩu trang, hai tay đặt trong túi quần, bước chân đi rất nhanh.
Chờ anh đi tới khoảng m, Chiêm Hỉ đứng lên, lén lút đi theo.
Cô không dám cách anh quá gần, sợ bị phát hiện, nhưng anh đi nhanh quá! Chiêm Hỉ không còn cách nào, chỉ có thể chạy chậm theo sau. Tiếng bước chân của giày thể thao nện dưới đất vang rất lớn, Chiêm Hỉ rất sợ, sợ rằng anh sẽ quay đầu lại. Nhưng may mắn, anh không phát hiện, vẫn cắm đầu đi về phía trước.
Khi anh sắp vào thang máy, một ông chú vừa mới đi vứt rác đi theo sau anh vào cửa. Chiêm Hỉ mở mắt to, lập tức vọt lên, khi cô thở dốc chạy vào thang máy, hai người kia đã đứng ở đó. Chiêm Hỉ gọi lớn: "Chờ chờ chờ đã, còn một người!"
Cô tựa như bổ nhào vào thang máy, hai người đàn ông đều nhìn cô kỳ quái.
Chiêm Hỉ lập tức nhìn về phím nhấn thang máy, phát hiện đã ấn hai nút, tầng và tầng .
Chiêm Hỉ: "..."
Khẽ cắn môi, lần đầu tiên trong đời cô đã làm một chuyện rất ngứa đòn, cô nhấn vào hai nút đang sáng, tắt chúng.
Người đàn ông mặc đồ đen: "?"
Ông chú: "?"
Hai người đàn ông đều kinh hồn, không hiểu được hành động của Chiêm Hỉ. Cô nhấn xuống lầu , nhân tiện dựa hẳn người vào vách bên cạnh phím nhấn, ngẩng đầu lên nhìn hai người như khiêu khích, mục tiêu chính là người đàn ông mặc đồ đen.
Ông chú nhìn cô từ trên xuống dưới, tiến đến một bước ấn vào nút tầng , nhìn lại người đàn ông áo đen, giúp anh ấn tầng .
Chiêm Hỉ: "!"
Cô trừng mắt nhìn ông chú, tắt tầng một cách nhanh gọn.
Ông chú: "?"
Người đàn ông mặc đồ đen: "..."
Ông chú lẩm bẩm một câu, quyết định không quản việc không đâu. Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn thẳng vào người đàn ông mặc đồ đen.
Anh chớp mắt mấy cái, nhìn phím nhấn tầng đã tắt, anh đi tới một bước tựa như bất đắc dĩ, tay phải duỗi ra từ trong túi, ấn vào tầng .
Chính là lúc này!
Đôi mắt Chiêm Hỉ như gà chọi, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào tay phải của anh. Cô nhìn rất rõ, dưới ngón tay phải áp út của anh có một nốt ruồi son, lớn bằng nửa hạt vừng.
Vị trí, màu sắc, to nhỏ đều giống như đúc tay của chủ video trên page "Đại sư Cá nhỏ tạo hoa"! Hai hôm nay, cô đã nghiên cứu không biết bao nhiêu lần đấy!
Này! Cá ngốc, Ngốc cá, Cá Lớn ngốc, là anh không chạy đó nha!
Trái tim Chiêm Hỉ nhảy loạn, không quấy rối chuyện ấn phím trên thang máy, mà đi tới bên cạnh người đàn ông mặc đồ đen. Cô nhìn lên màn hình của thang máy, nó đang đi lên, tầng tầng ...
Chiêm Hỉ ngẩng đầu, chắp hai tay sau lưng khẽ nói: "Cái đó... Anh có phải là Cá Cực Lớn không?"
Người đàn ông áo đen không phản ứng, vẫn đứng thẳng tắp ở đó, không nhúc nhích, chỉ lâu lâu nhìn lên màn hình hiện số.
Ông chú chậm rãi quay đầu nhìn Chiêm Hỉ, ánh mắt khó tả.
Tầng , tầng ...
Chiêm Hỉ không hiểu tại sao anh không trả lời, do khoác mũ nên không nghe được sao? Cô hơi ngượng ngùng, nói lớn hơn: "Anh là Cá Cực Lớn sao?"
Người đàn ông vẫn như cũ không chút động đậy.
Ông chú: "..."
Chiêm Hỉ cơ hồ nhón chân lên: "Đúng không đúng không?"
Ông chú kia xen vào: "Cậu ta là Người Cực Lớn!"
Chiêm Hỉ: "..."
Cô quay đầu nhìn ông chú kia, vẻ mặt rất oan ức.
Nếu không có ông chú này ở đây, cô cũng không kiềm chế như thế, đã sớm gọi lớn rồi, mà ông ta còn muốn chế giễu cô.
Ông chú nhăn mày, tựa như đang nhìn một cô gái còn trẻ, lại xinh đẹp nhưng có dấu hiệu bị tâm thần: "Cô nhìn ở đâu mà ra cậu ta là cá? Em gái à, em sai rồi!"
Chiêm Hỉ vừa muốn mở miệng thì, "Đinh-", đã đến lầu .
Cửa thang máy mở ra, chân cô không nhấc lên, khóe miệng của ông chú hơi cong cong nhìn cô. Ngay cả người đàn ông áo đen cũng nhìn cô một cái, trong đôi mắt lộ ngoài khẩu trang có vẻ hơi hiếu kỳ.
Gò má của Chiêm Hỉ đỏ bừng, cuối cùng trước khi cửa thang máy đóng lại, cô đi ra không mấy tình nguyện.
Trong nháy mắt, đột nhiên cô hạ quyết tâm, xoay người đối mặt với hai người trong thang máy, nhanh chóng mở camera trong điện thoại, trong một khắc cửa đóng lại đã chụp được một tấm hình.
Cô không nhìn vẻ mặt của ông chú, tầm mắt chỉ tập trung trên người đàn ông mặc đồ đen, nhìn thấy đôi mắt của anh đang trừng lớn, trong mắt tràn ngập kinh ngạc như gặp phải ma.
Cửa thang máy đóng lại, tiếp tục đi lên trên, Chiêm Hỉ đứng trước thang máy lầu tám, gửi tấm ảnh vừa mới chụp được đưa cho Tiểu Ngư.
Rất mờ, căn bản không thấy rõ người, nhưng cô vẫn trừng mắt nói mò.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Mơ hồ.jpg
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Tiểu Ngư, vừa rồi trong thang máy tôi gặp được một đại soái ca đó. Anh thấy anh ấy có đẹp trai không?
Tiểu Ngư không trả lời.
Chiêm Hỉ cũng không biết ý nghĩa của hành động vừa rồi của mình.
Cô chỉ là không muốn chờ, không muốn đoán, không muốn cùng Tiểu Ngư đấu trí so tài nữa.
Nếu như cô vẫn không biết anh là ai, thì không tính, nhưng cô đã biết rồi! Ba ngày nay cô ăn không ngon, ngủ không yên, trong lòng luôn nhớ tới anh, không còn cách nào khác.
Chiêm Hỉ xoa mũi, hơi tê tê, nhất định đã bị rét đến đỏ rồi. Cô dựa người vào bức tường trắng, đôi mắt thẫn thờ nhìn cửa thang máy đang đóng, không biết đã đứng bao lâu rồi.
Đột nhiên thang máy "Đinh-" một tiếng, dừng ở tầng .
Cửa thang máy từ từ mở ra, Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn, trong đó chỉ có một người.
Mũ áo choàng của anh đã kéo xuống, lộ ra một mái tóc đen xõa tung, vẫn còn đeo khẩu trang, đôi mắt trong suốt ôn hòa lúc này đang mở to, đang nhìn cô rất kinh sợ.
Chiêm Hỉ đứng thẳng người lên, ngơ ngác nhìn anh.
Anh đi ra từ thang máy, không dám đến gần cô, cửa thang máy phía sau lưng anh đóng lại. Chiêm Hỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt phía trên của anh, sắc mặt rất trắng, hình như rất kinh hãi.
Cô lập tức thả lỏng, khóe miệng cong nhẹ, hai tay chắp sau lưng nói với anh: "Này Tiểu Ngư, rốt cuộc tôi cũng bắt được anh rồi."