Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố

chương 63

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phó Cảnh Dự ôm chặt lấy cô, lẩm bẩm nói: "Sai sao?"

Đồ Ca nhếch miệng, leo lên người anh bắt anh nhìn mình: "Nhưng em chỉ thích anh thôi. Nếu em thích anh trai của anh, anh phải gọi em là chị dâu."

Phó Cảnh Dự ừm một tiếng, tiếp theo miệng anh đã bị chặn lại.

Khóe miệng anh cong lên, nhẹ nhàng đáp trả.

Buổi sáng đến studio, Cách Sắc bất ngờ thông báo hủy bỏ cuộc thi, những người đăng ký tham gia cuộc thi có thể tự xử lý các bản thảo đã gửi. Đồng thời, công ty thông báo rằng Đường Lâm đang nghỉ phép dài ngày vì lý do sức khoẻ.

Sau khi đọc thông báo chính thức trên weibo, Đồ Ca nhếch khóe miệng, cất điện thoại đi bắt đầu giải quyết công việc trong tay.

Việc quảng bá Phó Đồ đã có một chút khởi sắc, vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Rất nhanh đã đến giữa trưa, Lý Tuấn Nam gọi điện hỏi có rảnh không. Anh ta sẽ đến đường đua câu lạc bộ chạy thử xe hôm nay.

Đồ Ca có chút tâm động, cân nhắc đến việc Phó Cảnh Dự không thể rời đi vì vậy cô đành phải lịch sự từ chối.

"Bốn giờ chiều mới bắt đầu, hai ngươi đi một chuyến tới đây." Lý Tuấn Nam có chút thất vọng: "Lần này là lái thử xe, cậu nhất định sẽ thích."

"Thật sự không đi được, studio còn chưa vào quỹ đạo, thua lỗ là uống gió tây bắc chắc." Đồ Ca cười nói: "Kỳ nghỉ hè tớ với anh ấy nhất định sẽ đi."

Lý Tuấn Nam nghe cô nói như vậy lại bật cười, nói chuyện với cô một lúc rồi mới kết thúc cuộc gọi.

Đồ Ca đảm nhận nhiệm vụ sửa sang lại vào tuần sau, duỗi đầu liếc mắt nhìn nơi làm việc, cầm điện thoại di động đi vào.

Phó Cảnh Dự đang bận, nghe thấy tiếng bước chân, anh nhìn sang giọng điệu trầm mặc: "Chiều nay chúng ta đi qua đi. Cậu ấy đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều."

Đồ Ca nín cười, đi qua ngồi xuống ngẩng đầu cười nhìn anh: "Anh không ghen sao?"

Phó Cảnh Dự đỏ mặt cúi đầu hôn cô: "Có."

Đồ Ca vươn tay ôm lấy eo anh, cười đến vui vẻ: "Vậy còn nói đi."

Nhìn bộ dạng ghen của anh trông thật đáng yêu.

"Cậu ấy là bạn của em, cậu ấy cũng đã giúp em và giúp đỡ chúng ta rất nhiều." Phó Cảnh Dự ôm vai cô giọng điệu rầu rĩ không vui: "Phải hiểu chuyện."

Đồ Ca cười như điên như dại. Cô cũng muốn đi, nhưng thật sự hôm nay không thể đi được.

Sau khi sửa sang lại những mẫu thiết kế thời trang hè tới, Phó Cảnh Dự tranh thủ thời gian tìm loại vải phù hợp may quần áo mùa hè cho Đồ Ca.

Đồ Ca ngồi yên lặng xem báo cáo doanh thu trong khoảng thời gian này.

Chênh lệch tỷ lệ thu chi còn rất lớn nhưng đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều, ước tính tháng sau có thể ngang bằng, chắc hai tháng nữa mới có lãi.

Đơn đặt hàng gia tăng, thiếu hụt nhân lực rất rõ ràng.

"Thanh Phong có thể sẽ vô tội." Phó Cảnh Dự đột nhiên nói: "Anh bị rơi xuống nước là tai nạn, lúc đó cậu ấy quả thực say không phải giả bộ."

"Phải chờ kết quả phán quyết, anh ta đưa anh đến Hà Châu theo yêu cầu của Đường Lâm, anh ta biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta làm như vậy." Đồ Ca ngẩng đầu nhìn anh: "Pháp luật sẽ trừng phạt công bằng cho anh ta."

Phó Cảnh Dự gật đầu tiếp tục công việc của mình.

"Anh ta bắt đầu làm đồng phạm ít nhất ba năm. Đường Lâm lúc trước để anh ta dẫn anh tới Hà Châu mục đích không phải để hại anh, anh ta có thể sẽ trắng án." Đồ Ca nhún vai: "Tại nạn xe cộ anh ta không tham dự hơn nữa cũng không biết gì cả, anh mất tích cũng chỉ là một tai nạn."

Phó Cảnh Dự im lặng một lúc rồi nói: "Anh hy vọng cậu ấy vô tội."

Đồ Ca hơi im lặng, cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao anh ta cũng là một trong số ít bạn bè của anh.

Mặc dù không nhớ gì, nhưng sau khi anh trở về Tân Thành, anh đối với Hà Vân Tranh đặc biệt lãnh đạm, anh cũng không có kháng cự rõ ràng đó với Lâm Thanh Phong.

Nếu không phải do vô tình rơi xuống nước, có lẽ hai người có thể sẽ không gặp được nhau.

Sau giờ, cục cảnh sát gọi điện tới yêu cầu Phó Cảnh Dự phối hợp điều tra. Đồ Ca trực giác Lâm Thanh Phong đã thú nhận mọi chuyện, cảnh sát đang tìm anh để xác minh tình hình.

Chạy vội đến cục, Phó Minh Chu và Hàn Thác cũng đã đến.

Đồ Ca chào họ, quay đầu lại nhìn Phó Cảnh Dự ánh mắt khích lệ, buông tay anh ra để anh vào cùng với cảnh sát.

Phó Cảnh Dự đi theo người cảnh sát thụ lý vụ án vào phòng, Phó Minh Chu nhíu mày, nghiêm nghị nhìn Đồ Ca: "Hôm qua em suýt nữa bị bắt cóc, sao không nói?"

Đồ Ca bị anh ấy làm cho hù sợ, lúc hoàn hồn lại cảm thấy có chút chột dạ: "Lúc đó em nhận ra có điều gì đó không ổn, em rất lo lắng cho anh Cá voi nên đã gọi điện báo cảnh sát."

Sau khi rời khỏi thành phố, cô nhận được điện thoại của cảnh sát, người đã bị bắt, vốn đáp ứng hôm nay lên phối hợp điều tra nhưng lại quên mất.

"Đừng nói với Cảnh Dự chuyện này, nó sẽ nổi giận mất." Vẻ mặt Phó Minh Chu dịu đi một chút, giọng điệu vẫn nghiêm nghị: "Về sau mặc kệ gặp phải chuyện gì đều nói ra, dù là em hay là Cảnh Dự, ai cũng không nên để gặp chuyện gì được."

Đồ Ca rụt cổ đáp ứng.

Trong khi nói chuyện, xe của Hà Vân Tranh đã lái vào cục.

Cô ta xuống xe, chạy một mạch vào phòng: "Cảnh Dự tối hôm qua không có chuyện gì đúng không?"

"Nó không sao, Lâm Thanh Phong còn không nghĩ tới việc sẽ làm nó bị thương." Phó Minh Chu thu hồi vẻ mặt không hài lòng, nhàn nhạt nói: "Đừng lo lắng."

Hà Vân Tranh thở ra một hơi, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Buổi sáng nhận được tin tức, cô ta lập tức đặt vé máy bay rồi vội vàng trở về, không chỉ lo lắng cho Phó Cảnh Dự mà còn cả Lâm Thanh Phong. Chiều qua, Lâm Thanh Phong đã gửi cho cô ta một tin rất dài.

Còn có sự thật Đường Lâm đã thuê những quán quân tham gia cuộc thi thiết kế trang phục với mức lương cao trong những năm gần đây, sau đó dùng mọi cách để trấn áp họ.

Cô ta rất may mắn khi trước đây không chấp nhận lời đề nghị của Cách Sắc, đặc biệt là Phó Cảnh Dự không đồng ý ký vào thỏa thuận đầu tư.

Nếu thật sự ký kết, thương hiệu Y Cẩm đã bị phá hủy, Phó Cảnh Dự cũng sẽ trở thành con rối trong tay Đường Lâm.

"Lâm Thanh Phong là đồng phạm, thời hạn thi hành án không còn bao lâu nữa." Hàn Thác nhếch môi cười: "Cũng có thể là anh ta không có tội, tôi biết cũng không nhiều."

Lâm Thanh Phong bị Đường Lâm bức phải đưa Phó Cảnh Dự đến Hà Châu, hơn nữa anh ta cũng không làm hại Phó Cảnh Dự theo yêu cầu của Đường Lâm. Khi truy tố, các luật sư của anh ta có thể giữ quan điểm này để biện hộ.

"Gieo gió gặt bão." Giọng của Hà Vân Tranh có chút buồn bực.

Lâm Thanh Phong cũng đề cập chân tướng sự việc trong tin nhắn anh ta gửi cho Hà Vân Tranh. Anh ta muốn tham gia đoạt giải, chỉ vì muốn kéo Đường Lâm vào chỗ chết.

Đường Lâm rốt cuộc là người từng trải, không những không cho anh ta cơ hội này mà còn ban hành lệnh cấm trong ngành.

Một số công ty may mặc hàng đầu trong nước, họ đã tỏ thái độ trước tiên sẽ không thuê Lâm Thanh Phong, các studio cá nhân cùng các thương hiệu lâu đời càng sẽ không thuê anh ta.

Một khi bị gắn mác đạo tác phẩm thì rất khó có thể rửa sạch.

"Cũng may anh ta không xấu triệt để." Hàn Thác cười nhạt.

Lâm Thanh Phong có vô số lần cơ hội để ra tay, nhưng anh ta cuối cùng cũng không làm, lương tâm vẫn chưa bị đánh mất.

Vừa nói xong Phó Cảnh Dự từ trên lầu đi xuống tự nhiên nắm tay Đồ Ca: "Trở về thôi, vụ án vẫn đang xét xử, cần một thời gian nữa mới công khai."

Sắc mặt anh rất tệ, cùng với vừa rồi đi lên như hai người khác nhau.

Đồ Ca nắm chặt tay anh, gật đầu bảo Phó Minh Chu đi ra ngoài trước.

"Cảnh sát chắc hẳn lại hỏi vụ tai nạn xe cộ." Phó Minh Chu vỗ vai Hàn Thác chào hỏi Hà Vân Tranh cùng nhau đi ra ngoài.

Đồ Ca cùng Phó Cảnh Dự quay trở lại xe, lúc nhìn thấy đám người Phó Minh Chu cũng đi theo sau, nhếch miệng mím môi khởi động xe đi trước.

"Tài xế xe tải cố ý làm vậy." Phó Cảnh Dự cúi đầu, đem mặt vùi vào lòng bàn tay: "Bọn họ là cố ý."

Đường Lâm muốn anh chết, nhưng ba mẹ lại viễn viễn rời bỏ anh.

Đồ Ca vỗ vỗ bờ vai anh, xoay người lái xe đến nông trại ngoại ô: "Anh Cá voi, anh còn có em cả anh trai anh nữa, mỗi người đều không rời xa anh."

Phó Cảnh Dự không nhúc nhích, Đồ Ca thực sự lo lắng cho anh vì vậy giảm tốc độ, tìm một chỗ đậu xe đi đến cửa hàng hoa.

"Anh đâu uy hiếp ông ta, tại sao ông ta lại làm vậy." Phó Cảnh Dự ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng đến đáng sợ: "Tại sao lại muốn làm như vậy."

Đồ Ca cởi dây an toàn, nhào tới ôm lấy anh: "Ông ta bị bắt rồi, pháp luật sẽ không để ông ta tiếp tục ngoài vòng pháp luật."

Phó Cảnh Dự vùi đầu vào cổ cô, chất lỏng ấm áp thấm đẫm vai cô, giọng nói như chết lặng: "Đi nghĩa trang."

"Được, chờ em chút." Đồ Ca ôm mặt anh dịu dàng hôn xuống: "Em xuống mua một bó hoa."

Phó Cảnh Dự gật đầu đôi mắt đỏ hoe.

Nghĩa trang rất yên tĩnh, sự náo nhiệt trong tết Thanh minh không còn nữa, gió thổi qua mang theo chút lành lạnh.

Đồ Ca nắm tay Phó Cảnh Dự, lặng lẽ đứng trước mộ ba mẹ anh, muốn nói điều gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Đường Lâm mời Phó Cảnh Dự đến Cách Sắc không thành, lại bất tri bất giác phát hiện anh đang đe dọa địa vị của ông ta, cũng có thể hiểu được vì sao ông ta muốn hại anh, nhưng thủ đoạn như vậy thực sự chưa từng nghe thấy.

"Hung thủ thực sự đã bị bắt, ba mẹ có thể yên tâm nhắm mắt rồi." Phó Cảnh Dự đặt bó hoa trong tay ngồi xuống: "Thực sự xin lỗi, là lỗi của con."

Đồ Ca đau lòng nên cũng ngồi xổm xuống theo, ôm lấy anh nhẹ nhàng an ủi: "Anh không sai, là Đường Lâm sai."

Phó Cảnh Dự nhắm mắt lại, thật lâu sau mới chậm rãi mở ra: "Đồ Ca, anh rất vô dụng đúng không? Anh không thể bảo vệ ba mẹ của mình, làm tổn thương đến ba mẹ."

"Không phải đâu. Anh Cá voi của em rất giỏi, là người em yêu nhất, siêu cấp giỏi." Đồ Ca vỗ lưng anh: "Sai chính là những người có ý nghĩ xấu xa."

Phó Cảnh Dự xoa cằm trên vai cô, ôm cô cùng nhau đứng lên: "Trở về thôi, anh muốn đi ra ngoại ô."

Đồ Ca lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm mỉm cười gật đầu.

Phó Cảnh Dự nghỉ ngơi gần cả ngày mới hoà hoãn lại, lúc trở lại studio vào chủ nhật, anh bắt đầu làm thêm giờ, nhờ Đồ Ca sắp xếp lại studio, bao gồm cả bản thảo thiết kế.

Đồ Ca nghe theo làm từng việc một.

Bận rộn đến tận buổi chiều, Phó Cảnh Dự từ phòng may đồ đi ra khoé miệng ngậm ý cười, kêu Đồ Ca mau đi thử quần áo.

Đồ Ca dở khóc dở cười, nhận lấy rồi cùng anh đi vào phòng.

Một chiếc áo len màu hồng nhạt sang trọng kết hợp với chân váy midi xếp ly màu trắng, giản dị lại thục nữ, rất thích hợp để mặc hàng ngày. Đồ Ca quay vòng trước gương hai lần, vui vẻ kiễng chân hôn anh.

Anh đã khôi phục là tốt rồi, hai ngày nay thực sự làm cô lo lắng muốn chết.

"Về nhà thôi." Hơi thở của Phó Cảnh Dự rối loạn, mặt đỏ ửng: "Sáng mai phải dậy sớm."

Đồ Ca nhướng mày cười: "Được."

Cô hình như làm hư anh mất rồi...

Vào đêm trước của kỳ nghỉ lễ /, vụ kiện của Đồ Ca về việc Mạnh Hàm phỉ báng chính thức mở phiên toà. Cha mẹ của Mạnh Hàm lại đến Tân Thành, gặp gỡ bên ngoài tòa dân sự, Đồ Ca lễ phép chào hỏi họ một cách lịch sự.

"Việc đã đến nước này, chúng ta là ba mẹ muốn nói gì cũng vô ích, nhưng chúng ta vẫn mong cháu chấp nhận lời xin lỗi." Mẹ Mạnh Hàm nắm lấy tay Đồ Ca cay đắng mở miệng: "Mạnh Hàm cũng đã nhận được một bài học rồi. Nó về sau sẽ không như vậy nữa."

Đồ Ca thu tay về, lễ phép nói: "Sắp mở phiên toà rồi ạ."

Mẹ Mạnh Hàm có chút bất lực, rốt cuộc mở miệng nhưng không nói được lời nào.

Đúng như dự đoán của Hàn Thác, thẩm phán đề nghị hòa giải ngoài tòa án. Đồ Ca đồng ý với lời đề nghị của thẩm phán, cũng không đòi Mạnh Hàm phải bồi thường hay nghĩ xem mình sẽ nhận được câu trả lời thế nào.

Cô chỉ muốn Mạnh Hàm biết rằng mọi người phải chịu trách nhiệm về những gì họ đã nói, đặc biệt là tung tin đồn thất thiệt.

Mạnh Hàm xin lỗi một lần nữa, bố mẹ cô ta cũng làm theo.

Đồ Ca chấp nhận trước mặt hòa giải, theo Hàn Thác rời khỏi tòa án sau khi ký các thủ tục.

Trở lại trường, đàn chị gọi điện rủ đi ăn cùng nhau vào ngày lễ /, nhân tiện giới thiệu bạn trai của chị ấy.

Đồ Ca chớp chớp mắt, trầm thấp cười ra tiếng: "Người này em biết hay là không biết?"

_Hết chương _

Truyện Chữ Hay