Cả Tiên Giới Đều Nghĩ Ta Có Nỗi Khổ Tâm

chương 26: 26: tiểu cố

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Trong nháy mắt cả đại điện rơi vào tĩnh lặng không một tiếng động, Diệp Trọng Uyên siết chặt chuôi kiếm, trong con ngươi đều là giá rét, hận không thể chém chết Ân Minh Chúc ngay tại đây.

Các trưởng lão vốn đang hùng hồn chất vấn đều trầm mặc, nếu như lời Ma Tôn nói là thật, vậy đúng là tông chủ không có cách nào giải thích, hắn phải nói thế nào, nói thẳng Chiêu Minh bị đồ đệ làm nhục sao?

Các lão già bọn họ chỉ nghe thôi đã nộ khí xung thiên, vậy còn Chiêu Minh phải chịu đựng hết thảy phải có bao nhiêu tuyệt vọng?

Ngàn sai vạn sai tại sao lại đổ hết lên đầu Chiêu Minh? Y đã gặp nhiều trắc trở như vậy, tại sao không thể để cuộc đời y suôn sẻ hơn một chút.

Trời! Không! Công! Bằng!

Các đại năng tu vi cao thâm cắn răng thầm hận, nộ khí xung thiên khiến ngay cả chân trời như có tiếng sét vang lên.

Ân Minh Chúc không buồn để tâm đến, với tu vi của hắn, chưa nói đến việc có thể thoải mái ra vào trong Huyền Thiên Tông, chỉ cần hắn muốn thì dù có thoát thân hay làm gì cũng không ai ngăn được.

Nhưng hơn hết hôm nay hắn tới đây không phải để gây chuyện mà là xác định lại thân phận của mình.

Hắn với sư tôn đã là gạo nấu thành cơm, cho dù xảy ra chuyện gì hắn cũng sẽ không buông tay, trước mắt cứ nói ra để những trưởng lão không cần phải ngày ngày lo lắng hắn sẽ bắt người đi rồi dùng cực hình hành hạ.

Ân Minh Chúc không quan tâm thanh danh của hắn như thế nào, chỉ muốn để thiên hạ đều biết sư tôn ở bên hắn nhất định sẽ không mảy may thương tổn.

Hắn có thể lấy tính mạng ra bảo đảm, ai muốn đụng đến Cố Thanh Giác cũng chỉ có thể bước qua xác hắn trước.

Bầu không khí đối địch càng căng thẳng, không ai chú ý tới trong điện nhiều thêm một người, trừ con mèo nhỏ đang run lẩy bẩy bị Ma Tôn xách theo.

Bạch Vân Mạc tròn xoe mắt nhìn Cố Thanh Giác nhợt nhạt tựa bên cửa, không biết y đã nghe được bao nhiêu, trải qua loại việc này đã đủ làm người ta đau khổ, bây giờ lại tận mắt thấy kẻ hại mình thông báo cho mọi người đều biết.

Nếu như hắn là tiên tôn, đầu tiên hắn sẽ thiến Ân Minh Chúc trước rồi giết, sau đó hồi sinh rồi lại thiến lại giết, ai bảo dám làm phản chiếm tiện nghi của hắn.

Mèo con liếm móng thổn thức không ngớt, đương lúc liếm liếm bỗng nhớ ra hắn không phải là nạn nhân.

Chiêu Minh Tiên Tôn đã trải qua biết bao gian nan mới trở về được, có thể bây giờ còn đang nghĩ mình vẫn bị người đời chửi rủa, nếu còn nghe thêm những lời này...!Có- có khả năng y sẽ nghĩ quẩn mất thôi!

Ngay cả đồ đệ một tay nuôi lớn cũng có thể đối xử với y như vậy, có lẽ thế gian vẩn đục chẳng còn gì để y lưu luyến, không bằng chết đi cho xong.

Bộ não của Bạch Vân Mạc lập tức nhanh nhạy lên dưới sự sợ hãi, không đếm xỉa đến cái gáy còn bị đại ma đầu túm lấy, hắn giãy đành đạch kêu meo meo ầm lên, chỉ lo chậm một chút thì chờ đợi bọn họ chính là một cái xác mới toanh.

Cố Thanh Giác nghe tiếng mèo kêu thảm thiết bên trong, không tin được mà gọi Hệ Thống ra hỏi, 【 Ta nhớ tu vi Yêu Vương rõ ràng không thấp, tại sao bây giờ ngay cả nói hắn cũng không nói được?】

【Đại khái tên ngốc này biến thành mèo xong thì quên mất mình có thể nói tiếng người, mà ngươi đừng để ý, người bình thường làm sao hiểu được mạch não của mấy đứa ngáo ngơ chứ?】, Hệ Thống không chỉ trữ hàng lịch sử đen chói lọi của Cố nhóc con, video về Yêu Vương khóc lóc cũng không ít, nếu không phải bây giờ không thích hợp, nó còn muốn cho con trai cùng hưởng thụ suối nguồn vui vẻ.

Thỉnh thoảng làm tổn thương nhau để điều chỉnh tâm trạng cũng không sao, nhưng nhiều lần thì khó mà vun đắp tình cảm giữa cha con, cùng chế giễu người khác xem ra thích hợp hơn nhiều.

Vì sự phát triển của đứa con mà cha già thật là mệt tâm, ây da~ còn cách nào nữa đâu, ai bảo nó là một người cha tốt chứ.

Cuối cùng sự khác thường của Bạch Vân Mạc đã thu hút sự chú ý của những người khác, mọi người nhìn sang, chỉ hận không thể coi như vừa rồi chưa ai nói gì.

Lúc này thanh niên gầy yếu với gương mặt thanh tú chỉ khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng đang tựa bên cửa nghe bọn họ nói chuyện.

Sợi tóc mềm mại rủ qua sườn mặt che khuất đôi mắt ảm đạm thiếu tinh thần, thân thể đơn bạc dường như có thể ngã xuống ngay giây tiếp theo.

Hô hấp Ân Minh Chúc cứng lại, hoàn toàn không ngờ được Cố Thanh Giác sẽ xuất hiện ở đây, giật mình thon thót muốn sửa sai, "Sư tôn, người nghe ta giải thích."

Nhưng chưa đợi hắn đến gần, Cố Thanh Giác đã cuống quýt muốn lui về sau, trong đôi mắt ánh nước đều là sự hoang mang, ẩn ẩn đau lòng nhìn mọi người, cho dù có không muốn chăng nữa cũng chỉ có thể dừng bước.

Tiên tôn kinh tài tuyệt diễm trấn giữ Nam Hoa Phong năm đó, rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu thống khổ mới biến thành dáng vẻ sợ hãi như bây giờ?

Ân Minh Chúc cúi đầu, nắm tay siết chặt, lo lắng nếu đến gần sẽ khiến Cố Thanh Giác sợ hơn, hắn đành phải lùi từng bước, "Sư tôn, đồ nhi không bước tới nữa.

Ở đây là Huyền Thiên Tông, sẽ không ai tổn thương người."

Thanh âm Ân Minh Chúc khàn khàn, thống khổ như bị phanh thây.

Khi Cố Thanh Giác biến thành trẻ con hắn còn có thể lừa mình dối người, nhưng bây giờ y đã hồi phục, sự phản kháng đầy sợ hãi của y đã xé rách mộng tưởng của hắn.

Sư tôn nhớ ra rồi, sư tôn nhớ lại những chuyện hắn làm, sư tôn không cần hắn nữa.

Cố Thanh Giác đau lòng nhìn đồ đệ đã từng là áo bông nhỏ tri kỷ, năm đó y không chút nghi ngờ đánh cược với Hệ Thống rằng chắc chắn y không phải kiểu sư tôn bị đè đang trend trên Tấn Giang.

Y chính là y, là pháo hoa muôn màu muôn vẻ.

Đây là lời bài "Tôi" các bạn ạ! Bài nì Hoa Hoa có hát nè!

Áo bông nhỏ cũng rất khiến y yên tâm, nào là xích mích với đệ tử tông môn, khi ra ngoài rèn luyện vô tình rơi vào bí cảnh bí mật, còn cả phát hiện mình có huyết mạch Ma tộc, nhờ cơ duyên thức tỉnh huyết mạch, từng bước từng bước đi lên đỉnh cao nhân sinh, đù má đây không phải là sơ yếu lý lịch cơ bản của nam chính harem thì là cái gì?

Cố Thanh Giác vốn nghĩ rằng Ân Minh Chúc dính phải profile nam chính rập khuôn của Tấn Giang đã là xui xẻo lắm rồi, không ngờ rằng hóa ra kẻ xui nhất chính là y, cái gì phải đến cũng không tránh được.

Áo bông nhỏ nhìn qua mày kiếm mắt sáng, rõ ràng là dáng vẻ chính nhân quân tử, sao có thể gây ra chuyện khi sư diệt tổ như thế? Là phương pháp giáo dục của y không đúng sao?

Vì sao đồ nhi ngoan ngoãn luôn nghe lời của y lại sinh ra ý nghĩ không nên có?

Vân Thính Lan nhìn Cố Thanh Giác vừa rồi vẫn ổn lúc này lại tái mặt đi, hắn cẩn thận tới gần, lấy thêm áo ấm từ nhẫn trữ vật ra khoác lên cho sư đệ, sau đó nhẹ giọng an ủi, "Thanh Giác đừng sợ, có các sư huynh ở đây, không sao đâu."

"Điều hắn nói không phải sự thật, giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì cả." Cố Thanh Giác không nhìn Ân Minh Chúc nữa, y định giải thích với người dễ nói chuyện nhất là nhị sư huynh, rằng y và áo bông nhỏ chỉ là tình thầy trò trong sáng, không có xíu trong tối nào cả.

Nhị sư huynh, mau nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đầy sự thuần khiết của ta, huynh có thấy tràn đầy chân thành không?

Vân Thính Lan khó khăn nhếch mép một cái, không dám đối mặt ánh mắt khẩn cầu của Cố Thanh Giác, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm y trấn an, "Nhị sư huynh hiểu, không có gì xảy ra cả, chúng ta về nghỉ ngơi trước được không?"

Nếu như lừa mình dối người có thể giúp Thanh Giác nhẹ nhõm hơn, chỉ cần y khỏe mạnh, thoải mái sống tiếp thì làm theo mong muốn của y có là gì.

Cố Thanh Giác tính toán coi như cái gì cũng chưa xảy ra, tuy giọng nói của y vừa nhỏ vừa yếu nhưng ở đây cũng không một ai bỏ qua bất kỳ lời nào.

Cả người Ân Minh Chúc như bị rút sạch máu, ánh mắt huyết sắc luôn lạnh lùng giờ phút này không có cách nào đè nén sự thống khổ.

Đã sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, tại sao lúc chính mắt nhìn thấy sẽ còn tê tâm liệt phế khó chịu?

Thừa dịp sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Cố Thanh Giác, Bạch Vân Mạc dè dặt di chuyển, nhận ra không có ai để ý hắn liền chạy biến thật nhanh.

Loo loo la la la la la la loo loo la la~ rốt cuộc lão tử được tự do rồi!

Bài ca đi tắm của mấy bé thiếu nhi =)) nghe dễ thương vl =))))

Có chết lão tử cũng không bao giờ tới Trung Châu nữa, ôm người yêu về Bắc Cương gầy dựng con đàn cháu đống sướng biết bao, còn chạy tới đây ăn đánh thì hắn chính là kẻ ngáo nhất Tiên giới.

Mèo con chạy như bay qua các đệ tử trên đường, gạt bỏ sự sợ nước mà nhảy vào một hồ nước bơi lội, lông đã cháy không mọc lại ngay được, phải bảo vệ thật tốt chỗ lông còn sót lại.

Chờ liếm láp gọn gàng sạch sẽ, mèo con mới hài lòng lắc mình hai cái, lập tức biến thành Yêu Vương trắng toát cao to, hắn vội vàng nhắm hướng Ngọc Quỳnh Phong để đi đón Bạch Tố Tố.

Còn ở đó nữa thì hắn điên mất, nhớ năm đó thanh danh của Chiêu Minh Tiên Tôn truyền tới tận Bắc Cương, mấy nhóc yêu trong tộc đều biết Huyền Thiên Tông có một vị tiên tôn tư chất bất phàm, dung mạo tựa trích tiên, không ít kẻ mượn cớ đánh tới Trung Châu để đi xem mỹ nhân.

Ai ngờ được tiên tôn thanh cao khiến người người hướng tới cuối cùng sẽ rơi vào kết quả này.

Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tên Ân Minh Chúc kia, nếu tiên tôn đã khôi phục xong còn muốn hưng sư vấn tội, Bạch Vân Mạc hắn nhất định sẽ mang toàn bộ Yêu tộc đến chống lưng cho tiên tôn.

Ân Minh Chúc rác rưởi, lại dám làm thế với sư tôn, tốt nhất là cô độc cả đời đi.

Bộ dạng đó của hắn làm sao sẽ có người chịu thương chịu sờ lông rồi nựng bé mèo con đáng yêu chứ?

Yêu Vương vừa phỉ nhổ vừa tự luyến, sau khi lật tung toàn bộ đỉnh núi vẫn không thấy Bạch Tố Tố yếu đuối đáng thương nhà mình đâu, hắn mới đần người ra.

Hắn chạy như bay về chính điện, nhìn một đám người đang chìm trong bi thương, hắn gấp đến xù lông, "Tông chủ, Tố Tố của ta đi đâu rồi?"

Vân Thính Lan đang vỗ vai Cố Thanh Giác, ánh mắt hắn hiếm khi mang theo sát ý, "Yêu Vương liệu có biết, Bạch cô nương có quan hệ với Quỷ Vực?"

Bạch Vân Mạc mờ mịt lắc đầu, "Không...!Không biết..."

Quỷ Vực và tiên ma đã cả ngàn năm không hỏi thăm dính dáng gì nhau, sao đột nhiên lại có liên quan đến Bạch Tố Tố?

Cố Thanh Giác ngoan ngoãn dưới sự che chở của sư huynh gà mẹ, sau khi nghe tới Quỷ Vực bỗng thấy hơi lạ, 【 Thống, kia là map mới à?】

Hệ Thống luống cuống tay chân mở cốt truyện Kiếm Tôn xui xẻo ra xem, một bên truyền lời một bên chê bai, 【 Quên nói, sau khi chúng ta trở lại thì không đi theo cốt truyện trước kia nữa, bây giờ dàn nhân vật chính là tam sư huynh, Yêu Vương ngáo ngơ, cái cô Bạch Tố Tố, còn có áo bông nhỏ tri kỷ của ngươi nữa.】

【Ồ quao, nói điểm chính đi.】 Cố Thanh Giác đọc xong văn án lại nhớ về phần lịch sử đen khóc nhè của mình, da đầu ngứa ngáy không nhịn được kéo chặt áo khoác, 【Ui trời ơi, cái văn án này thật khiến người ta ngượng tới mức muốn đá đít mấy lão tổng bộ quá nha.】

【Đừng có học cách nói chuyện của ba mi.】 Hệ Thống giơ ngón giữa trong thức hải, rất hảo tâm nhắc nhở, 【Khoan hẵng xí hổ, đọc diễn cảm cái văn án này ba lần, sau đó nói cho ba biết: Kiếm Tôn cao cao tại thượng sâu không lường được trong đó là ai.】

Cố Thanh Giác sửng sốt một lúc, không nhịn được đệt mẹ trong lòng liên tục, Kiếm Tôn có thể khiến Hệ Thống phản ứng như vậy, trừ tam sư huynh nhà mình ra thì còn ai vào đây?

Hệ Thống gỡ lại được một trận nên tâm trạng rất tốt, nó vui vẻ đưa hết những cốt truyện còn lại ra, 【Không chỉ tam sư huynh, còn có cốt truyện của đại sư huynh và nhị sư huynh nữa, bốn sư huynh đệ các ngươi đều dính đòn cả, vui vẻ không ấm áp không? Bất ngờ lắm chứ gì? Mau gọi ba ba, ba cho con xem hết cốt truyện nha~】

Cố Thanh Giác không buồn nhiều lời, lộ ra nụ cười đầy "tử tế", 【Ồ, ba cái cốt truyện mới, vậy đây là kèo mới rồi ha~】

_______________

Mòi lảm nhảm:

Lúc tui search xong nghe ra nhạc Hoa Hoa từng hát nhưng hong nhớ bài nào =)) tui tưởng là bài Bụi Trần Khói Lửa cơ!!

Tui thấy bài nào cũng hay nhưng đây là list tui hay nghe!!

Tui bị cái là nếu tui tới một nơi lạ, trên đường đi tui nghe bài nào thì sau nì nghe lại tui sẽ có cảm giác về chuyến đi đó, thích vcl í.

Tui nghe nhạc Hoa Hoa nhìu nhất là lần đi chơi Phan Thiết với bạn, sau đó là thời kì HCM chỉ thị +, tầm đấy ở nhà hoài tui thích lắm.

Btw lúc chơi game mà cảm thấy thỉu nănk quá tui hay nghe bài IQ =)))))).

Truyện Chữ Hay