Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ

chương 9: ngắm trăng trên đảo mặt trăng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Âu Dương Lạc Cửu

Đi tới trạm xe buýt, hai người ngồi qua ba trạm sau đó xuống xe ở Thiên Tân Plaza, người nhiều không đếm xuể, bắn pháo hoa, rất nhiều người thả đèn Khổng Minh tụ lại cùng một chỗ.

Xuyên qua sân rộng, Khổng Địch ngựa quen đường cũ mang cô đi vào một khách sạn vô cùng khí thế, quản lý ở sảnh lớn thấy người đến là anh, vội vàng đi tới: "Khổng tiên sinh tới, tại sao lại không thông báo trước." Nói xong, vẻ mặt tò mò nhìn Đường Tiểu Duy.

Khổng Địch ừ nhẹ một cái, rất là đại gia: "Đến đây thì đặt luôn, còn có phòng nào không?"

Quản lí lập tức đi tới phía sau quầy phục vụ: "Khổng tiên sinh xin chờ một chút, tôi kiểm tra một lát."

Một lát sau, quản lí ngẩng đầu cười nói: "Hoàn hảo, còn có một phòng cuối cùng."

Khổng Địch đầy ý cười nhìn về phía Đường Tiểu Duy, Đường Tiểu Duy mở to mắt vô tội, cảm thấy quá trùng hợp rồi, sao lại giống như phim thần tượng thế này? Nhìn quản lí lại nhìn Khổng Địch, thầm nghĩ, hai người này sẽ không phải là thông đồng với nhau đấy chứ!

Sau ngẫm lại thì cảm thấy mình quá đa nghi, Khổng Địch cái loại cực phẩm này, muốn kiểu phụ nữ gì mà chẳng có, cần gì có ý đồ không an phận đối với một nhi đồng như cô, lại nói, anh ta không phải ưa thích đàn ông sao.

Cầm thẻ mở cửa phòng, bọn họ không lập tức vào phòng, Đường Tiểu Duy còn nhớ rõ nguyên nhân ban đầu mà cô muốn lên đảo cùng anh, ngắm trăng sao.

Khách sạn lái xe tải đưa bọn họ đến lưng chừng núi, đổi lại trang phục kỵ sĩ, khuôn mặt dễ nhìn của Khổng Địch ở dưới mũ có vẻ càng thêm tuấn tú, giày sắt cao đến đầu gối, toàn bộ chân thẳng tắp, thon dài, lúc nhân viên công tác dẫn ngựa tới cho bọn họ rời đi còn cẩn thận ngắm nhìn anh, Đường Tiểu Duy cảm thấy người nọ sắp chảy máu mũi.

Đường Tiểu Duy thay đổi trang phục nhìn hơi có vẻ nhỏ nhắn, mũ có dây kéo đội trên đầu cực kỳ đáng yêu hấp dẫn người đi đường ngoái đầu nhìn lại.

"Biết cưỡi không?" Khổng Địch nắm một con ngựa ô hỏi Đường Tiểu Duy vẫn còn đang hiếu kỳ về trang phục của mình.

Đường Tiểu Duy nhìn con ngựa cao lớn có vẻ hiếu chiến kia, lắc đầu.

Tâm tình của Khổng Địch rất tốt, cười càng ngày càng nhiều, anh nói: "Qua đây, anh đỡ em lên."

Đường Tiểu Duy lắc đầu: "Tôi sợ."

"Không có chuyện gì, anh mang em theo."

Đường Tiểu Duy suy nghĩ đến hình ảnh kia, trong lòng ngọt ngào, lập tức đi tới.

Khổng Địch ôm eo đỡ cô lên ngựa, sau đó nghiêng người cũng ngồi lên, bàn tay cầm dây cương xuyên qua hông của cô, ngực của anh dán vào sau lưng cô, cánh tay của anh xuyên qua eo nhỏ của cô, hơi thở của anh phả vào cổ của cô...

Đường Tiểu Duy lại bắt đầu mông lung.

Hai người cưỡi ngựa chậm rãi về phía trên núi, chậm rãi đi dạo một vòng, Đường Tiểu Duy dần dần không còn cảm thấy sợ hãi, tay nhẹ nhàng nắm dây cương: "Cho tôi nắm, chỉ một chút thôi..."

Cô vừa nói vừa quay đầu, bởi vì khoảng cách giữa hai người quá gần, cũng có thể là bởi vì cô đột nhiên quay đầu không báo trước, nên mũi Đường Tiểu Duy xẹt qua môi mỏng của Khổng Địch, núi rừng yên tĩnh, gió nhè nhẹ thổi qua, hô hấp của Khổng Địch dần dần nóng phả vào trên mặt của Đường Tiểu Duy, đôi mắt nóng rực nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Đường Tiểu Duy xoay qua chỗ khác.

"Có phải khi kéo dây cương ngựa sẽ dừng không?" Đường Tiểu Duy như không có chuyện gì xảy ra hỏi.

Khổng Địch buông tay ra, nắm tay của Đường Tiểu Duy: "Cứ như vậy, thử một chút. "

Nhẹ nhàng kéo dây cương, ngựa ngừng lại, cúi đầu tìm kiếm cái gì, Đường Tiểu Duy ngồi bất động, tay của Khổng Địch đang siết quả đấm nhỏ của Đường Tiểu Duy cũng bất động, có mấy người cưỡi ngựa từ trên núi xuống đi qua bên cạnh bọn họ, có chút hiếu kỳ nhìn hai người một ngựa bất động.

"Khổng Địch, tay anh toát mồ hôi. " Đường Tiểu Duy đột nhiên nói.

Trời lạnh như vậy, thế mà anh lại toát mồ hôi.

Khổng Địch tựa như thì thầm nói: "Anh hồi hộp."

"Thì ra anh cũng sợ cưỡi ngựa." Đường Tiểu Duy cười rộ lên.

Khổng Địch không nói gì, nắm thật chặt quả đấm nhỏ của Đường Tiểu Duy trong tay, hai chân rất nhỏ kẹp vào bụng ngựa: "Đi thôi. "

Núi không cao, đi mấy vòng đã đến đỉnh núi, phía trên là một cái sân rộng lớn, trên quảng trường có đình nghỉ mát, có ghế dài, chung quanh quảng trường giữa những đám cỏ đều là cây, sau khi Khổng Địch ôm Đường Tiểu Duy xuống dưới, cột ngựa vào một thân cây, hai người ngồi trên chiếu dưới tàng cây.

Ánh trăng đúng là tròn hơn ở Lận Châu, hơn nữa còn vừa lớn vừa sáng.

Bầu trời xa xăm, núi đồi yên tĩnh, cây Salsa uy phong, chú ngựa phía sau cúi đầu hắt xì một cái, trên cỏ có chàng trai và cô gái xinh đẹp đang ngồi, mọi thứ đều đẹp đẽ tựa như giấc mơ.

Tâm tình Đường Tiểu Duy thật tốt, nằm chết dí trên cỏ, trong mắt sáng ngời ánh sao, con mắt vốn trong suốt, bỗng nhiên lộ ra ánh sáng chói mắt vô tận.

Bầu không khí như vậy, hai người đều không nói gì, Đường Tiểu Duy nằm, Khổng Địch ngồi, trăng sao thật vô tận.

"Cảm giác khi có một người bên cạnh thật tốt. " Tiếng nói ngập ngừng của Đường Tiểu Duy vang lên.

Khổng Địch quay đầu lại, mỉm cười nhìn cô một lát, nói rằng: "Cảm giác khi có em ở bên cạnh thật tốt. "

Lại im lặng hồi lâu, lời nói này đủ ám muội, không khí vi diệu đang lưu chuyển xung quanh hai người, tay Khổng Địch chống ở phía sau, thân thể hơi nghiêng về phía sau, dịu dàng khẽ nói: "Tiểu Duy, anh thích em gọi tên của anh, trước đây Phương Đạc đã nói, chỉ cần nghe anh gọi tên của cậu ấy, muốn cậu ấy làm gì cũng được, từ trước đến nay anh vẫn luôn không hiểu vì sao, cho đến ngày hôm nay, nghe em gọi tên anh, anh mới biết được, thì ra là loại cảm giác này... Tiểu Duy, Tiểu Duy, anh gọi em như vậy, em thích không?"

Một hồi lâu không nghe được câu trả lời, Khổng Địch hơi nghiêng đầu về phía sau nhìn lại, thấy cô nàng Đường hai mắt nhắm nghiền, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, hô hấp đều đều.

Vậy mà cũng có thể ngủ, Khổng Địch nhìn vẻ mặt khả ái khi ngủ của cô, chỉ cảm thấy chưa bao giờ có cảm giác yên bình như lúc này.

Đột nhiên, ngựa ở phía sau chân trước bật lên ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, Khổng Địch giật mình, lập tức xoay người lại, thấy chân ngựa đáp xuống đất, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, anh nhanh chóng dùng hai cánh tay chống đỡ thân thể che phủ trên người Đường Tiểu Duy.

Đường Tiểu Duy cũng bị tiếng ngựa gào thét làm thức dậy, mới vừa mở mắt, chỉ thấy Khổng Địch nhanh chóng cúi người xuống, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, Khổng Địch đã bị đụng kêu lên một tiếng đau đớn che ở trên người cô.

"Khổng Địch, Khổng Địch, anh làm sao vậy?" Đường Tiểu Duy ôm Khổng Địch đang che ở trên người mình, lo lắng hỏi.

Khổng Địch thở phì phò: "Hình như ngựa có chút hoảng sợ." Anh dùng vai phải chống đỡ bản thân, đưa tay kéo Đường Tiểu Duy: "Cách đây xa một chút. "

Đường Tiểu Duy nhanh chóng đứng lên nâng Khổng Địch đang quỳ dậy, hai người đi tới chỗ ghế dài trên quảng trường ngồi xuống, quay đầu nhìn lại con ngựa đang cột vào cây, nó vẫn còn dùng sức vùng khỏi dây cương, muốn rời khỏi cái cây kia.

Đường Tiểu Duy hồi tưởng lại một màn kinh người vừa rồi, nhìn Khổng Địch nhíu chặt chân mày, sắc mặt trắng bệch, cả vành mắt cũng dần dần đỏ, cô cố nén nước mắt: "Khổng Địch, Khổng Địch, Khổng Địch..."

Chỉ biết không ngừng gọi cái tên này, một chữ cũng không nói được.

Khổng Địch lại vẫn cười: "Anh nói anh thích nghe em gọi tên anh, bây giờ em đã gọi không ngừng rồi."

Đường Tiểu Duy hít mũi, mang theo tiếng khóc nức nở: "Khổng Địch, anh thật ngốc, làm sao lại ngốc như vậy chứ."

Trên cái thế giới này, ngoại trừ đường Lâm, thì ra còn có một người gọi Khổng Địch, có thể liều mạng bảo vệ cô.

Khổng Địch không nói lời nào, tựa lưng vào ghế ngồi, chỉ mỉm cười nhìn cô gái đang cố gắng không khóc, cô không ngừng nói anh ngốc, con người khi còn sống, có thể gặp được mấy người có thể thật lòng nói mình ngốc đâu chứ.

Nghỉ ngơi một lát, Khổng Địch nhìn con ngựa bị hoảng sợ một chút, anh đứng lên, vừa định đi, đã bị Đường Tiểu Duy ngăn lại: "Anh làm gì thế?"

"Anh đi nhìn nó. "

"Em cũng đi. " Đường Tiểu Duy đuổi theo.

Đi tới bên cạnh bãi cỏ, Khổng Địch không nói gì để cho Đường Tiểu Duy đến gần, anh cẩn thận tránh con ngựa ra, nhìn bốn phía một chút, phát hiện trong bụi cỏ có một chiếc giày cũ bị vứt bỏ, Khổng Địch dùng cành cây khều chiếc giày ném ra xa, con ngựa mới dần dần yên tĩnh lại.

Đường Tiểu Duy không thể tin được, không biết tại sao con ngựa này khi thấy một chiếc giày liền sợ hãi.

Khổng Địch nói có ngựa thật sự sợ giày...

Chờ ngựa hoàn toàn an tĩnh lại, hai người mới chuẩn bị xuống núi.

Cánh tay trái của Khổng Địch hoàn toàn không thể di chuyển, Đường Tiểu Duy vô cùng lo lắng, mắt vẫn nhìn chăm chú vào cánh tay kia, Khổng Địch chỉ nói là bả vai đau, không có chuyện gì, thế nhưng Đường Tiểu Duy vẫn lo lắng như trước, vừa về tới khách sạn, lập tức thay áo giúp Khổng Địch.

Khổng Địch còn có tâm tình nói đùa: "Tiểu Duy, Tiểu Duy, em đợi không nổi như vậy sao? Thực sự là... Cô gái nhỏ háo sắc. "

Khuôn mặt Đường Tiểu Duy lúc đỏ lúc trắng, quản lí đi theo cũng nghiêm chỉnh ho khan một tiếng, nói một câu đi tìm bác sĩ rồi vội vã chạy đi mất.

Cẩn thận cởi quần áo giúp anh, Đường Tiểu nhìn thấy bên bả vai trái ứ đọng một mảng máu lớn, ngay lập tức bật khóc.

Cô không dám đụng vào, hai mắt tràn ngập nước mắt trơ mắt nhìn, vừa khóc vừa nói: "Con ngựa kia tại sao lại dùng sức như vậy, có phải vì chúng ta để nó chở lên núi không, nó trả thù chúng ta như vậy có phải lòng dạ quá hẹp hòi không, hẹp hòi giống hệt như chú năm miếng thịt bò kia..."

Khổng Địch vừa yêu thương đau lòng vì cô khóc thương tâm lại vừa cảm thấy cô buồn cười, trong lúc nhất thời hai loại cảm xúc rối rằm chen nhau mà đến, có chút dở khóc dở cười.

Anh đưa tay lau đi nước mắt của Đường Tiểu Duy: "Bé cưng đừng khóc, máu ứ đọng hai ngày nữa là tốt thôi, thật đấy."

Giọng nói quá mức dịu dàng, đến nỗi Khổng Địch cũng không phát hiện.

Đường Tiểu Duy một lòng lo lắng cho bờ vai của anh, cũng không để ý xưng hô thay đổi, một tiếng bé cưng này, dĩ nhiên từ nay về sau cứ kêu cả đời như vậy.

Sau khi bác sĩ đến, kiểm tra đơn giản một chút, nói không thương tổn đến gân cốt, dặn dò một số điều cần chú ý, để lại một chai dầu hoa hồng rồi lập tức rời đi.

Người phục vụ đưa một thùng đá tới, Đường Tiểu Duy dùng khăn mặt gói kỹ, quỳ gối ở trên giường không ngừng làm tan máu ứ động giúp Khổng Địch, Khổng Địch ngoan ngoãn nằm, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ.

Dần dần đá tan thành nước, Đường Tiểu Duy đứng dậy muốn đi đổi, Khổng Địch ngăn cản cô: "Ngày mai lại làm, hiện tại nên đi ngủ rồi."

Đường Tiểu Duy lắc đầu, đôi mắt to đỏ hồng còn muốn đi đổi đá.

"Đá này lạnh lẽo giống như băng, anh cũng lạnh lắm." Giọng nói Khổng Địch giống như là đang làm nũng: "Anh không muốn đắp. "

Đây là lần đầu tiên Đường Tiểu Duy nhìn thấy Khổng Địch trẻ con như thế, cảm thấy chắc là bởi vì bị thương nên anh mới như vậy, sau mới biết ý nghĩ bây giờ của mình có bao nhiêu ngây thơ, đây chính là bản tính của anh, bản tính!

Cô đi lấy dầu, dịu dàng cẩn thận bôi lên cho anh, lại đứng dậy thu dọn một chút, đắp kín mền anh cho, sau đó mới bắt đầu chăm sóc cho bản thân.

Đợi sau khi cô tắm rửa thay đồ ngủ xong, cô mới ý thức được chính mình đã lâm vào một loại hoàn cảnh lúng túng, một cái giường đôi, một cái chăn, một mỹ nam lõa nữa thân nằm lỳ ở trên giường...

Khổng Địch quay đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của cô nàng, nhếc miệng cười: "Bé cưng qua đây. "

Đường Tiểu Duy ngoan ngoãn đi tới.

Khổng Địch dùng mắt ý bảo cô chui vào ổ chăn.

Đường Tiểu Duy muốn lập tức chui vào, nhưng ngẫm lại cảm thấy là một cô gái hẳn nên dè đặt một chút.

"Đều nói là cô nam quả đồng rồi, hơn nữa bây giờ cô nam còn tàn tật, em còn lo lắng cái gì." Tiếng nói trêu chọc của Khổng Địch vang lên: "Coi như anh muốn làm cái gì cũng đều lực bất tòng tâm. "

Đường Tiểu Duy cũng cảm thấy mình quá xấu hổ, vì vậy cười đùa xẹt một cái chui vào, mới vừa chui vào thì lại bò dậy.

"Làm sao vậy?" Khổng Địch hỏi.

"Tắt đèn." Đường Tiểu Duy chổng mông đi đến chỗ cái nút ấn trên tường.

"Không liên quan. "

"Ngủ không tắt đèn?" Đường Tiểu Duy hỏi.

"Anh không quen. "

"A..." Đường Tiểu Duy ngoan ngoãn bò lại, cảm thấy khuyết điểm của Khổng Địch thật nhiều.

Anh ngủ bên phải, cô ngủ bên trái, mặc dù không chia giới hạn, nhưng hai người lại ăn ý duy trì một khoảng cách ở giữa.

"Vốn muốn ôm cô ấy ngủ, hiện tại cũng không ôm được, đúng là con sâu làm rầu nồi canh...” Từ bên kia truyền đến giọng nói buồn buồn của Khổng Địch, giọng nói của anh càng ngày càng yếu ớt, phỏng chừng đã buồn ngủ mông lung, Đường Tiểu Duy cũng có chút mờ mịt nằm trong chăn, nghĩ thầm "Con sâu làm rầu nồi canh" được dùng như thế này sao?

Dần dần, hai người đều chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng, yên tâm chờ trời sáng.

Truyện Chữ Hay