Editor: Jin Mi
Trở lại nghỉ ngơi vài ngày, chân Khổng Địch từ từ tan máu bầm. Trong khoảng thời gian này, Phương Đạc, Tiểu Bạch, Lữ Nam lần lượt gửi tới đủ loại thuốc bổ, còn liên tục than phiền Khổng Địch ăn kiêng, không chịu ăn giò heo, chân gà cho mau lành, Khổng Địch không ngừng chê ghê tởm.
Khi Khổng Địch có thể đi lại bình thường, dẫn Đường Tiểu Duy chính thức đi gặp vài người bạn.
Lần này bọn họ đi ra vùng ngoại ô, là thành phố giải trí trong truyền thuyết, mặc dù có chút khó đọc, nhưng tiếng tăm nơi này không thể so sánh với những chỗ ăn chơi bình thường khác.
So với những hộp đêm và quán bar trong thành phố, nơi đây giống như khu vui chơi nhỏ hơn, ở đây có vũ nữ nhảy thoát y nóng bỏng, còn có một số anh chàng đẹp trai toàn thân chỉ che bằng một mảnh vải khoe cơ bắp, nơi này không chỉ có đàn ông nông thôn dịu dàng, cũng là chỗ phú bà tiêu tiền.
Mà ông chủ nơi này, tên là Kiều Sâm, ba mươi lăm tuổi, tên tuổi vang danh ở giới hắc đạo khu vực Đông Nam, có không ít ông chủ lớn vì muốn cho việc kinh doanh của mình yên ổn, đều tranh nhau nịnh bợ Sâm ca, để kết bạn được với anh ta là một loại vẻ vang, có thể thấy được tầm ảnh hưởng của Kiều Sâm rất sâu sắc, có người nói Kiều Sâm sở dĩ lợi hại như vậy, có lẽ phải trở lại mười mấy năm về trước, khi đó anh ta còn là một thanh thiếu niên. Nhưng đã là khách quen của sòng bạc Lisboa ở Macao, khoảng thời gian đó anh ta kết giao với xã hội đen biên giới, cùng với một nhóm xã hội đen Hongkong vào sinh ra tử.
Vào cuối thế kỷ trước, một người anh em của Sâm ca bị giết, lúc an táng, xã hội đen Hongkong đặc biệt phái người tới chia buồn. Nghe nói bọn họ lấy thân phận người giàu có ở Hongkong xuất hiện, lúc ấy những chiếc xe hơi cao cấp tạo thành một đoàn xe vô cùng khoa trương, làm cho xã hội đen ở Trung Quốc một phen mở rộng tầm mắt, để cho Kiều Sâm kiếm đủ mặt mũi, từ đó danh tiếng anh ta vang dội.
Bên ngoài, Kiều Sâm nói anh ta là một người làm ăn trong sạch, người có chút thông minh đều sẽ không tin, nhưng lại không bắt được chứng cứ gì từ anh ta, vì vậy, anh ta ở đây hô mưa gọi gió mười mấy năm, cũng coi như là nhân vật truyền kỳ của thành phố Lận Châu.
Mà hai người Phương Đạc, Khổng Địch với Kiều Sâm giao tình không cạn.
Khổng Địch lái xe chở Đường Tiểu Duy tới cổng thành phố, lập tức có người chạy tới, Khổng thiếu gia dài Khổng thiếu gia ngắn, kính cẩn lễ phép nhận chìa khóa xe đi đỗ xe.
Đi vào đại sảnh nguy nga lộng lẫy, một người bộ dáng giống quản lý đi tới tiếp đón, gọi một tiếng Khổng thiếu gia, tò mò nhìn Đường Tiểu Duy, không biết xưng hô như thế nào.
Khổng Địch hiểu ý, cười đùa: “Gọi Khổng phu nhân đi.”
Người nọ kinh ngạc đến nỗi tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra tới nơi, phải biết rằng làm ở chỗ này nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng thấy Khổng Địch có quan hệ với bất kì nữ nhân nào.
“Đừng nghe anh ấy nói bừa, tôi họ Đường.” Đường Tiểu Duy có chút xấu hổ.
“Đường tiểu thư.” Quản lý gật đầu, hết sức lễ phép, sau đó lén lút nhìn bọn họ đi vào thang máy bên trong đại sảnh, lên lầu hai.
Thang máy vừa mở ra đã thấy hai cận vệ cao to đứng một trái một phải ở cửa thang máy, thấy hai người bọn họ đi ra, lên tiếng chào hỏi sau đó lạnh lùng đứng khoanh tay. Quả thực Đường Tiểu Duy được một phen mở rộng tầm mắt, những thứ này chỉ có thể thấy trên phim, bò X.
Bò X (Bull X): Con người hoặc mọi thứ vượt quá ý nghĩa thông thường hoặc thông thường.
Từ một vùng nông thôn chất phác thiện lương đột nhiên đi tới nơi xa hoa lộng lẫy như trong mơ, tâm lý Đường Tiểu Duy có chút xoay chuyển không kịp.
Tương phản quá lớn.
Tầng lầu này là sòng bạc ngầm, thực ra nơi này mới là khu kinh doanh chính, lầu dưới chỉ để ngụy trang, chả trách nơi đây gọi là thành trong thành, cái tên nổi lên đầy khó hiểu.
Khổng Địch nói quy mô sòng bạc này rất lớn, dân cờ bạc đến từ khắp các tỉnh thành, phạm vi ảnh hưởng tương đối rộng, ở nơi này không ít người thua đến táng gia bại sản, không ít ông chủ lớn chỉ một đêm từ phú hào trở thành nghèo rớt mồng tơi.
“Cảnh sát mặc kệ sao?” Đường Tiểu Duy nhìn mọi người qua lại xung quanh, bọn họ đều là nhân trung long phượng, không phải người bình thường.
Nhân trung long phượng: ý chỉ những người tài giỏi trong nhân gian.
Khổng Địch cười rộ lên, xoa đầu Đường Tiểu Duy: “Không quản được, cũng không can thiệp được, bọn họ còn chưa hành động, bên này đã dọn dẹp xong xuôi.”
“Có nội gián…” Đường Tiểu Duy xem nhiều phim Hongkong, lập tức nghĩ đến từ này.
Anh gật đầu, từ chối cho ý kiến.
“Nơi có ánh sáng sẽ có bóng tối.” Khổng Địch nhàn nhạt nói, sau đó nhìn Đường Tiểu Duy, nói thêm: “Có điều, không có bí mật dưới ánh sáng, bảo bối cho rằng kết cục cuối cùng của nơi này là cái gì?”
“Bị ánh sáng soi sáng.” Đường Tiểu Duy không hề nghĩ ngợi, trả lời ngay tức thì.
Hai người thần giao cách cảm nhìn nhau cười.
Lượn hai vòng, tìm thấy Phương Đạc, Tiểu Bạch và Lữ Nam ở khu nghỉ ngơi, bên cạnh bọn họ có một số người lạ, Khổng Địch dẫn Đường Tiểu Duy qua đó ngồi.
Trong lúc nhất thời, không một ai nói lời nào, mắt to trừng mắt nhỏ xì xào bàn tán hồi lâu.
“Sao bọn họ kinh ngạc như vậy?” Đường Tiểu Duy khó hiểu hỏi Khổng Địch.
“Chắc là không ngờ vợ anh xinh đẹp như vậy.” Khổng Địch nói xong, yêu cầu hai ly nước lọc, điều này làm cho những người khác xì mũi coi thường.
Lữ Nam vẫn như cũ, không quan tâm tới hai người này, bởi vì chuyện Tiểu Phương, vẫn còn canh cánh trong lòng.
Anh đã không ngừng nghiên cứu, cuối cùng hiểu được Tiểu Phương mà bọn họ nói là đứa trẻ khổng lồ, anh cảm thấy thể diện như vứt xuống Thái Bình Dương, thật muốn bóp chết hai đồ đáng ghét kia, hại anh uổng công phấn khích cả buổi, hai người bọn họ trái lại vui mừng quá mức.
“Trước đây, tôi thấy cậu là một người đàn ông không hút thuốc không uống rượu đã đủ vô vị rồi, lại còn không háo sắc, vẫn muốn hỏi cậu sống còn ý nghĩa gì, không nghĩ tới, cậu trộm sắc đấy.” Một người đàn ông không biết tên chế nhạo Khổng Địch.
“Trước đây chưa tìm được đối tượng nào đáng háo sắc.” Khổng Địch lườm anh ta, đáp lại.
“Vẫn luôn nghe nói Khổng Địch và một cô gái nào đó tình cảm vô cùng tốt, cuối cùng hôm nay cũng được gặp, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Một người đàn ông dáng vẻ rất giống diễn viên hài chắp tay cười ha hả với bọn họ.
“Khổng Địch mà thích phụ nữ?” Một người đàn ông ngồi bên cạnh Phương Đạc thấy Khổng Địch dẫn Đường Tiểu Duy đến cảm thấy vô cùng kinh ngạc, dễ nhận thấy anh ta không nhạy tin tức.
“Cậu ta chưa bao giờ nói thích nam nhân.” Tiểu Bạch vô thưởng vô phạt nói.
“Tôi cho rằng cậu ta và…” Người nọ liếc nhìn Phương Đạc, lúng túng cười cười, bưng ly rượu giơ lên kính Khổng Địch một cái: “Khổng Địch, ngại quá, hiểu lầm cậu nhiều năm như vậy.” Nói xong uống một hơi cạn sạch.
Khổng Địch liếc anh ta, bưng ly trên bàn lên, nhấp một hớp nước lọc bên trong, coi như cho anh ta chút mặt mũi.
“Khổng Địch thực sự thích phụ nữ à? Sao không nói sớm, muốn theo đuổi cậu cũng không dám.” Một người phụ nữ mặc một chiếc váy bó sát cùng đôi tất đen, với vẻ mặt tiếc hận: “Trước kia, phụ nữ thích cậu đều không có kết quả, khiến cho tôi cũng bỏ suy nghĩ đó trong đầu…”
Giọng nói cô ta lập tức nhỏ xuống, bởi vì thấy Đường Tiểu Duy trợn mắt nhìn cô ta, mặc dù Đường Tiểu Duy chưa hề nói gì, chỉ lạnh lùng theo dõi, cho nên cô ta cảm thấy rất khó chịu dưới cái nhìn soi mói kia, đột nhiên người phụ nữ kia cảm thấy sợ sệt thật là mất mặt, giọng nói có chút gấp rút: “Cô làm gì thế? Trợn mắt nhìn tôi như vậy, không sợ dọa người khác à.”
Khổng Địch lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía người phụ nữ kia, gần như là cùng lúc, giọng nói Phương Đạc bên cạnh truyền đến: “Không cho người khác nhìn cô hả? Dọa người như vậy thì cô ở đây làm gì? Đi đi.”
Giọng nói Phương Đạc không lớn, khẩu khí không vui, trầm tĩnh nói, trong lúc nhất thời bầu không khí rơi xuống mức đóng băng, người khác đều phản ứng không kịp, bình thường Phương Đạc này cười hì hì, nếu khó chịu cũng chỉ tìm một vài người đàn ông không ưa chửi đôi câu, khi nào mà qua phụ nữ luôn rồi.
Sắc mặt người phụ nữ làm bia đỡ đạn này trắng bệch, cảm thấy ở bên ngoài mình cũng là người có máu mặt, vậy mà Phương Đạt không chút nể tình, cô ta tức không chịu nổi: “Phương Đạt cậu có ý gì, tôi còn bảo sao cậu cứ che chở cho cô ta như vậy, trong khi dù sao cô ta cũng là tình địch của cậu, tôi giúp cậu mà sao cậu còn chống lại tôi hả?”
Tiểu Bạch cười khà khà, cô gái này không chỉ là tình địch của Phương Đạc, mà còn là con dâu đính ước của nhà cậu ấy đấy.
“Tôi không bảo vệ cho cô ấy chẳng lẽ bảo vệ cô.” Phương Đạc nóng tính, nói với người phụ nữ kia xong, nhìn xung quanh một lượt: “Đây là cô gái nhà tôi, mọi người về sau nói chuyện có chừng mực chút, ai chọc tới cô ấy thì tôi sẽ không tha cho người nào.”
“Nhất định rồi, vợ của Khổng Địch, bắt nạt ai cũng không dám bắt nạt cô ấy.” Một cô gái rất biết xem mặt đoán ý, lập tức hùa theo.
“Đúng rồi, nhìn xem cô gái nhỏ này đáng yêu như vậy, chúng tôi yêu mến còn không kịp nữa đây này.” Những người khác cũng đè nén lòng hiếu kỳ xuống, vội vàng tỏ rõ thái độ.
Thực ra thì, chuyện vị hôn thê của Phương Đạc bị Khổng Địch nẫng tay trên, không còn là bí mật gì nữa, hôm nay Khổng Địch dẫn Đường Tiểu Duy đến, tạm thời người khác cũng không biết có phải chuyện đó hay là không, bây giờ nhìn thấy thái độ của Phương Đạc, đoán chừng là đúng rồi.
Nhìn Đường Tiểu Duy vô tội đang ngồi, thật sự là gây tai họa, vậy mà xém chút nữa làm cho hai người thân thiết giống như “đồng tính” phản bội.
Trong chốc lát, trong lời nói của những người gần đó đều khen ngợi Đường Tiểu Duy.
“Ghê tởm, từng người một, thật ghê tởm.” Người phụ nữ kia cũng là một người cá tính mạnh mẽ, cô ta nhìn những cô gái khác từng chút từng chút mở miệng nịnh bợ, không nhịn được mắng một tiếng.
Khổng Địch ôm Đường Tiểu Duy ngồi tựa trên ghế so lon, vẫn không lên tiếng, anh vẫy tay với một vệ sĩ ở phía xa, vệ sĩ kia đi đến, hỏi chuyện gì, Khổng Địch tiện tay chỉ vào người phụ nữ kia, không thèm liếc nhìn cô ta một cái: “Dẫn ra ngoài.” Nói xong đưa tay khoác lên trên vai Đường Tiểu Duy, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khỏi phải nói Khổng Địch làm hành động này vô cùng cám dỗ, có vài người giơ tay nhấc chân cũng tràn ngập vẻ mê hoặc, quyến rũ người khác. Cử chỉ bên ngoài kia hoàn toàn có thể làm cho cả khối người mê muội, Khổng Địch đúng là, có một nét quyến rũ mà bản thân anh không hề biết.
“Cút đi, tôi tự đi được, ai mà thích ở lại đây chứ.” Người phụ nữ kia đẩy bảo vệ ra, tức giận rời khỏi.
Không còn ai quan tâm cô ta nữa, nên tự chơi với chính mình.
“Bảo bối, em có muốn chơi thử hai ván vờ hay không?” Phương Đạc đã khôi phục dáng vẻ lưu manh thường ngày của mình.
“Chơi thế nào?” Đường Tiểu Duy thực ra không hứng thú cho lắm.
“Anh đi mua chip.” Phương Đạc đứng lên, đi ra ngoài.
“Không cần, cô ấy không chơi.” Khổng Địch ngăn cản: “Cũng đừng dạy hư cô ấy.”
Phương Đạc cười cười, giống như tức giận nói: “Vậy mình tự chơi”, lúc đi vẫn không quên thở dài: “Gia sư nghiêm khắc thật!”
“Sòng bạc ngầm này thu lợi nhuận như thế nào?” Đường Tiểu Duy nhìn những con bạc bị đồng tiền che mờ con mắt, hỏi Khổng Địch.
Khổng Địch choàng tay ôm cô, nhìn những người điên cuồng xung quanh, giải thích cho cô nghe.
Đại khái là sòng bạc ngầm hoạt động khác với khu bánh bạc nhỏ ở chỗ, sòng bạc ngầm dựa vào “Bơm nước” để giành được lợi nhuận kếch sù, dân cờ bạc tới đánh bạc, mua một vạn nhân dân tệ chip, sòng bạc sẽ lấy đi một ngàn nhân dân tệ “Nước”. “Bơm nước” bị lấy đi khi mua chip, người mua phải trả một vạn nhân dân tệ tiền mặt, chỉ có thể mua được chín ngàn chip, lợi nhuận của sòng bạc là như vậy, quả thực là lời trong lời.
“Nơi này ai cũng có thể tới à?” Đường Tiểu Duy vô cùng tò mò.
“Đường Tiểu Duy à, em thật là ngây thơ, nơi này nếu ai cũng có thể vào được, sớm đã bị tóm rồi.” Lữ Nam ngồi ở cách đó không xa, không nhịn được nói chen vào, dường như đã quên mình vẫn còn giận dỗi hai người kia: “Tới nơi này, phải nói được người nào đã giới thiệu mình tới, hơn nữa trên người không đủ năm vạn tiền mặt cũng không được vào.”
“A…Em không có tiền.” Cô ngạc nhiên nói.
“Ngốc.” Khổng Địch nhìn bộ dạng ngây ngô của Đường Tiểu Duy, cười nói: “Chúng ta không phải tới đây để đánh bài, hơn nữa ông chủ của nơi này quen biết với chúng ta.”
“Anh ta không phải là xã hội đen sao? Anh sao có thể quen biết anh ta?” Đường Tiểu Duy ghé vào tai Khổng Địch, nhỏ giọng hỏi, tựa hồ sợ âm thanh lớn sẽ bị người khác nghe được mà bắt đi, xem ra, trong mắt trẻ em thì xã hội đen vẫn còn rất đáng sợ.