Bên ngoài công viên ngay lúc này, một chiếc xe du lịch đang lăn bánh rời đi, càng lúc càng cách xa.
Không nằm ngoài dự đoán, Lạc Ninh Hinh và Tiểu Nguyệt đều đang ở trên xe, cả hai bị trói và dán băng keo kín miệng.
" Ưm...ưm..." Lạc Ninh Hinh vùng vẫy mạnh, cô muốn thoát khỏi sự khống chế của những sợi dây này.
Rất tiếc sức lực không đủ, cô chỉ có thể buông xuôi, để tránh động đến thai nhi trong bụng.
" Hahaha, lần này có tiền rồi! Chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt hơn, không phải đi cầu cạnh người ta nữa!" Tên lái xe vui vẻ nói.
Lạc Ninh Hinh nhíu mày để suy nghĩ, cô không biết ai là người sai bọn người này đến? Và tại sao lại muốn bắt cô và Tiểu Nguyệt chứ? Đang mãi suy nghĩ, chuông điện thoại của một tên bắt cóc reo lên, có vẻ người gọi đến là kẻ chủ mưu.
" Thưa ngài, chúng tôi đã bắt được người rồi! Vâng, bây giờ chúng tôi đang đưa cô ta đến nhà kho số , chúng tôi sẽ bắt cô ta ký ngay ạ!" Tên bắt cóc vậy mà vui vẻ trả lời.
" Ngài cứ yên tâm, cô ta không muốn cũng phải làm thôi! Tôi có hàng trăm cách khiến cô ta phải ký!" Hắn ta khẳng định chắc chắn như đinh đóng cột.
Tắt điện thoại xong rồi, hắn huýt sáo líu lo mà lái xe, bởi tiền công lần này vô cùng hậu hĩnh.
Chỉ cần hoàn thành xong, người chủ mưu sẽ trả cho hắn một số tiền rất lớn.
Lạc Ninh Hinh mồ hôi ướt đẫm trán, bụng cô bỗng có chút khó chịu, chắc là do lúc nãy giằng co với bọn chúng, cho nên động thai mất rồi.
Xe nhanh chóng đưa hai người họ đến một nơi vô cùng vắng vẻ, bao quanh đây chỉ có rừng rậm mà thôi.
" Mau xuống xe! Đi nhanh lên!" Bọn chúng thô bạo kéo Lạc Ninh Hinh xuống, hung hăng lôi cô vào trong.
Vì dùng lực quá mạnh, nên tay cô bị kéo đến bầm tím.
" Ưm...ưm..." Tiểu Nguyệt thấy cô bị nắm đau, cô bé tức giận nói, nhưng vì miệng bịt chặt, nên không thể nghe thấy cô bé là đang muốn nói cái gì.
" Ranh con, mau im cái mồm của mày lại!" Một tên trừng mắt nhìn Tiểu Nguyệt, rồi bế cô bé ném vào trong nhà kho.
Tiểu Nguyệt bị ném đến đau đớn, nước mắt cô bé chảy đầy mặt rồi.
Lạc Ninh Hinh lo lắng vô cùng, cô cố gắng lê cơ thể nặng nhọc đến dỗ dành cô bé.
Bọn bắt cóc bây giờ mới hài lòng, bọn chúng cùng nhau đi ra ngoài, cũng không biết là muốn làm cái gì nữa.
Ít phút sau chúng quay lại, mà trên tay là một văn kiện, chính là giấy chuyển nhượng cổ phần Lục Thị.
Người nhận không phải ai khác, mà chính là Lục Cảnh Diễn.
" Xoẹt!" Bọn chúng mạnh tay kéo lớp băng keo trên miệng cô ra.
" Ah!" Lạc Ninh Hinh bị làm đau kêu lên.
" Mau ký vào đây nhanh lên, nếu như mày không muốn con gái mày phải chết!" Bọn chúng lớn tiếng nói với cô.
Lạc Ninh Hinh cảm thấy hoang mang, cô cầm văn kiện lên đọc, nhìn nội dung bên trong, cô liền hốt hoảng.
Cô đoán chắc là bọn chúng đã bắt nhầm người rồi, người chúng cần tìm là Vũ Đình chứ không phải cô.
" Nếu tôi đồng ý ký cái này, các người sẽ thả chúng tôi ra chứ?" Cô kiên định nhìn chúng hỏi.
" Tất...À không, mày phải ở đây, cho đến khi giấy chuyển nhượng này được công chứng!"
Lạc Ninh Hinh nhíu mày suy nghĩ, bây giờ cần thiết phải kéo dài thời gian, để Âu Dương Tư Thần đến đây cứu cô và Tiểu Nguyệt ra." Được, vậy thì tôi sẽ ký!" Cô phải đồng ý với chúng, dù cho có ký thì giấy chuyển nhượng này cũng không hợp lệ.
" Nhưng trước đó anh phải cởi trói cho chúng tôi đã, một phụ nữ đang mang thai và một đứa trẻ, anh nghĩ chúng tôi có thể chạy thoát không?" Cô đặt điều kiện với chúng.
" Nó nói cũng đúng đó đại ca! Dựa vào nó thì không thể nào đánh thắng chúng ta mà trốn được, cứ mở trói cho nó đi!" Tên còn lại gật đầu lên tiếng.
Suy nghĩ hồi lâu, bọn chúng cũng quyết định tháo dây trói cho hai dì cháu, để cho cô nhanh ký vào hợp đồng.
" Mau đưa giấy cho tôi!" Lạc Ninh Hinh nhận giấy trong tay, cô dứt khoát đặt bút ký tên lên, điều này còn làm cho bọn bắt cóc bất ngờ.
Bọn chúng cứ nghĩ sẽ rất khó khăn, không ngờ lại dễ dàng đến như vậy." Ngươi biết điều đó!" Hắn nói, rồi lôi tên đồng bọn đi ra ngoài, cần phải đưa thứ này cho người kia, thì bọn chúng mới nhận được tiền.
Chờ chúng đi xa rồi, Lạc Ninh Hinh vội ôm Tiểu Nguyệt lên." Con có sao không hả? Có đau chỗ nào hay không?" Cô sốt sắng hỏi.
" Dì Ninh Hinh, chân của con đau quá rồi! Khi nào thì baba mới đến cứu chúng ta?" Cô bé tựa vào lòng Lạc Ninh Hinh hỏi.
" Nhanh thôi, con cố chờ thêm chút nữa!" Cô vỗ về an ủi Tiểu Nguyệt.
Phía Âu Dương Tư Thần trở về từ nhà vệ sinh, khuôn mặt anh chỉ có một màu u ám, anh biết vợ anh lại xảy ra chuyện mất rồi.
Cô cứ rời xa anh là gặp chuyện, lần sau anh nhất định sẽ không để cô cách xa anh quá một mét.
" Tư Thần, Ninh Hinh và Tiểu Nguyệt đâu?" Vũ Đình cũng sốt ruột hỏi.
" Bị bắt đi rồi!" Anh lạnh giọng trả lời, rồi xòe bàn tay cho Vũ Đình xem thứ bên trong.
" Là cột tóc của Tiểu Nguyệt! Con bé..." Cô hãi hùng kêu lên, hai mắt trợn tròn nhìn chiếc cột tóc màu hồng của con gái.
" Thứ này cậu lấy ở đâu?" Lục Thần Vũ một tay đỡ lấy Đình Đình, hắn hỏi.
" Trước cửa nhà vệ sinh nữ! Cả hai chắc đã bị bắt đi mất rồi!" Anh trả lời hắn bằng giọng tức giận.