Trái ngược với phản ứng vui sướng của Tiểu Nguyệt, Minh Nhật lại tỏ ra vô cùng thờ ơ, cậu bé không quan tâm vấn đề này cho lắm.
" Đúng vậy, chú ấy thật sự là baba ruột của con!" Vũ Đình gật đầu trả lời con gái.
" Thật tốt quá đi! Vậy là từ giờ con cũng có ba rồi, sẽ không còn ai nói chúng ta là con hoang nữa! Thảo nào con vừa gặp chú ấy đã có cảm giác thân thiết, thì ra chú ấy là ba của chúng ta!" Cô bé nhảy cẫng lên vì quá sung sướng.
Vũ Đình thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Nguyệt đơn thuần, cô bé dễ dàng chấp nhận chuyện này.
" Tiểu Nhật, con làm sao vậy? Hình như con không thích?" Thấy con trai mặt mày không cảm xúc, cô lo lắng hỏi.
" Mami, người dễ dàng tha thứ cho ông ấy vậy sao? Ông ta đã bỏ rơi chúng ta hơn bốn năm trời, con hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện này được!" Minh Nhật nhíu mày trả lời cô.
" Tiểu Nhật, thật ra người có lỗi là mami! Mami đã không cho ba con biết về sự tồn tại của hai đứa, ba con không có lỗi trong chuyện này!" Vũ Đình cố giải thích cho con, cô cũng lựa lời để hai đứa trẻ không còn hận ba nó nữa.
Chuyện chia tay lúc trước chỉ cần cô và hắn hiểu là được, hai đứa trẻ không cần phải nghĩ nhiều về chuyện này.
" Mami, người đừng nói tốt cho ông ấy!" Tiểu Nhật cứng đầu đáp.
" Không có, những lời mami nói hoàn toàn là sự thật! Tiểu Nhật, con có thể tha thứ cho ba không?"
Minh Nhật rũ đầu thật thấp, thằng bé dĩ nhiên cũng muốn tha thứ, cũng muốn có một người ba đúng nghĩa.
Nhưng thời gian qua ba mẹ con đã sống quá khổ, cho nên thằng bé mới cứng đầu như thế.
" Con có thể thử một chút!" Minh Nhật ngại ngùng đáp.
Vũ Đình lúc này mới mỉm cười hài lòng, cô đưa tay vuốt ve con trai, trong lòng thầm nghĩ phải tìm cách để hai cha con trò chuyện nhiều hơn nữa.
Lục lão phu nhân lúc này cũng đã đến bệnh viện, bà ấy háo hức đi vào trong, bà rất muốn nhìn thấy cháu trai của mình.
" Chủ tịch, phòng bệnh của tiểu thiếu gia ở trên, để tôi đưa bà lên!" Thư ký Trọng nói.
Hai người còn đang đứng chờ thang máy, thì Lục Thần Vũ cũng từ bên ngoài trở về, hắn là đi mua thức ăn cho ba mẹ con Vũ Đình.
" Bà nội!" Nhìn thấy bà ấy đứng ở đó, hắn bất ngờ kêu lên.
" Tiểu Vũ, cháu trai yêu quý của bà! Bà nội nhớ con lắm, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con rồi!" Bà ấy mừng rỡ reo lên, rồi chạy đến ôm chầm lấy hắn.
" Bà nội, thời gian qua người đã ở đâu vậy?"
" Tiểu Vũ, bà nội xin lỗi! Thời gian qua ta phải ra nước ngoài trị bệnh, nên mới để con phải chịu oan ức thế này! Bà nội xin lỗi con!" Lục lão phu nhân mắt ngấn lệ đáp.
" Bà nội không cần phải xin lỗi! Nhìn thấy người khỏe mạnh như vậy, là con mãn nguyện rồi!" Hắn lắc đầu nói.
Hai bà cháu lâu ngày gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi, hai mắt đỏ hoe vì khóc nhiều.
" Phải rồi, Thần Lôi bảo con trai của con đang ở đây sao? Bà nội muốn gặp thằng bé, chúng ta đi lên thôi!"
" Vâng, để con đỡ bà nội lên!" Hắn đưa túi thức ăn cho thư ký Trọng cầm giúp, rồi cẩn thận dìu bà ấy vào thang máy.
Ở phòng bệnh, Tiểu Nguyệt và Tiểu Nhật đang chơi đồ chơi mà baba đã mua, những món đồ này hai đứa trẻ đều rất thích.
Cửa phòng mở ra, Lục Thần Vũ cùng Lão phu nhân đi vào, trước ánh mắt tò mò của hai đứa trẻ.
" Baba, đây là ai vậy?" Minh Nguyệt cất giọng trong trẻo hỏi hắn, cô bé thay đổi cách xưng hô cũng nhanh thật.
" Cháu là Tiểu Nguyệt có đúng không? Ta là bà nội của ba cháu, cũng chính là bà cố của hai đứa!" Lục Thần Vũ còn chưa kịp trả lời, thì lão phu nhân đã lên tiếng.
" Bà cố? Anh hai, chúng ta lại có thêm người thân nữa rồi!" Cô bé vui vẻ nhìn Minh Nhật nói.
" Ừm!" Cậu bé lạnh lùng ừ nhẹ.
" Tiểu Vũ, con mau nhìn xem, thằng bé này chẳng khác con chút nào! Ngay cả tính tình cũng thế, kiệm lời vô cùng!" Bà ấy thấy thái độ của thằng bé lại không hề khó chịu, mà còn cảm thấy thích thú.
" Bà cố, người không thích Tiểu Nguyệt sao? Con đáng yêu hơn anh hai nhiều a!" Cô bé vội vàng ôm chân bà ấy hỏi.
" Không có nha! Bà cố cũng rất thích Tiểu Nguyệt, con đáng yêu thế này cơ mà, bà cố làm sao không thích con được!" Bà ấy ngồi xuống ôm cô bé vào lòng đáp.
Hai bà cháu vừa gặp đã thân thiết, miệng nói không ngừng nghỉ, cứ như đã thân quen từ lâu vậy.
Vũ Đình vừa đi hỏi thăm tình hình của Minh Nhật trở về, mở cửa phòng bệnh ra cô đã bất ngờ.
" Em về rồi sao? Mau đến ăn cơm thôi!" Lục Thần Vũ lên tiếng.
" Đây là ai vậy?" Vũ Đình thắc mắc hỏi hắn.
" Là bà nội của anh! Bà muốn đến thăm hai đứa nhỏ!"
" Vậy sao? Mọi người cứ ăn cơm trước đi, em ra ngoài một chút!" Nghe đến đây Vũ Đình muốn bỏ chạy, cô chưa sẵn sàng gặp người nhà của hắn.
" Đình Đình!" Lục Thần Vũ chưa kịp giữ cô lại, cô đã bỏ chạy mất rồi.
" Đứa trẻ này ngại ngùng rồi, con còn đứng đó làm gì nữa? Mau đuổi theo đi!" Lão phu nhân lên tiếng.
Lục Thần Vũ nhanh chóng đi ra ngoài tìm Vũ Đình, cô lúc này đã ba chân bốn cẳng chạy lên sân thượng mất rồi.
" Sao mình lại bỏ chạy cơ chứ? Mình có làm cái gì tội lỗi đâu?" Cô thở dốc, tự trách bản thân.