Layla phu nhân thấy cô như vậy cũng chưa biết tính làm sao, một người làm mẹ như bà ấy cũng không nỡ để con trai chết mà không còn nguyên vẹn.
Bà ấy rất khó xử, không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng Williams lại nhận ra Vũ Đình, ông ấy thấy cô trên báo chí hôm nay, cơn giận trong người lại sôi trào.
" Cô mau trở về đi! Tôi sẽ không đồng ý đâu, đừng ở đây mất thời gian!" Ông ta lạnh lùng nói, đánh vỡ hi vọng cuối cùng của Vũ Đình.
Thái độ quyết tuyệt, không muốn nhiều lời với cô.
" Thưa ngài, xin ngài hãy suy nghĩ lại một chút, hãy rũ lòng thương mà cứu con trai tôi! Tôi nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình của ngài, cầu xin ngài hãy giúp đỡ!" Vũ Đình không bỏ cuộc, cô lê cơ thể nhỏ bé ngăn cản lối đi của ông ta.
" Mau giữ cô ta lại, đừng để cô ta làm bẩn quần áo của tôi! Thật là không biết điều, lần sau không được để cô ta đến gần nơi này!" Ông ta nhìn trợ lý ra lệnh, bọn họ lập tức đến kéo Vũ Đình ra.
" Cầu xin ông, xin ông đừng đi!"
" Cô có biết tại sao con trai cô lại bệnh nặng như vậy không? Là bởi vì nó có một người mẹ vô đạo đức như cô đó! Cô phá hoại hạnh phúc của người khác, ông trời sẽ trả lại cô những gì xứng đáng!" Williams miệng độc địa nói, ông ấy lúc này đang tức giận, nên không thể kiểm soát lời nói của mình.
Vũ Đình nghe những lời này liền sững người, cô biết ông ấy đã hiểu lầm mình và Lục Thần Vũ.
" Ngài Williams, ngài đã quá lời rồi! Mong ngài hãy rút lại những gì đã nói đi!" Lục Thần Vũ ở phía sau lên tiếng, hắn đi đến hất bọn vệ sĩ ra, rồi đỡ Vũ Đình đứng lên.
" Hừ, thật đúng là một đôi vô sỉ mà! Nhìn các người làm tôi vô cùng chướng mắt, đừng đến đây nữa, tôi sẽ không hiến tạng cho con cô ta đâu!" Ông ấy hừ lạnh, ném cho họ một câu đầy khinh bỉ, rồi nắm tay phu nhân Layla đi vào thang máy.
" Thần Vũ, anh đang làm cái gì vậy? Bọn họ là hi vọng cuối cùng của Tiểu Nhật, anh sao có thể chọc giận họ?" Vũ Đình nước mắt lưng tròng, cô đấm mạnh vào người hắn trách móc.
" Đình Đình, anh muốn cứu Tiểu Nhật, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn người khác sỉ nhục em! Chúng ta vẫn còn thời gian, anh nhất định sẽ cứu con của chúng ta!" Hắn ôm cô vào lòng giải thích, kêu hắn nhìn cô bị người khác nhục nhã như vậy, hắn không làm được.
Williams mang tâm trạng hậm hực xuống bãi đỗ xe, hôm nay ông ta đã gặp quá nhiều đả kích, tâm trạng lúc này như một trái bom nổ chậm vậy.
" Bác ơi, có thể nói chuyện một chút được không?" Đột nhiên giọng một bé trai cất lên hỏi ông ta.
" Cháu là ai vậy? Ba mẹ ở đâu, tại sao lại ở đây?" Layla nhìn thấy cậu bé, bà ấy lo lắng hỏi.
" Xin lỗi, thằng bé là con trai của chúng tôi!" Âu Dương Tư Thần và Lạc Ninh Hinh đã ở đây từ sớm, hai người đi đến trả lời.
" Cậu là Âu Dương Tư Thần, chủ tịch của Âu Dương Đế Đoàn?" Williams trong chớp mắt đã nhận ra người trước mặt là ai.
" Đúng vậy, chính là tôi! Xin giới thiệu với ngài đây là vợ và con trai tôi, cô ấy là Lạc Ninh Hinh!" Anh đáp.
" Không biết cậu chờ tôi ở đây là có việc gì?" Williams biết anh là có ý đồ mà đến, ông ấy rất mệt nên đã hỏi thẳng.
" Vậy thì tôi không khách sáo nữa! Lúc nãy chắc ngài đã gặp hai người bạn của tôi rồi, tôi mong ngài có thể suy nghĩ lại! Hiến nội tạng là một việc rất nhân đạo, ngài chắc hẳn cũng không muốn con trai hoàn toàn biến mất có đúng không?"
" Đây là Tiểu Nhật, đứa trẻ đang rất cần trái tim để tiếp tục sống, cậu bé sẽ có hi vọng, nếu như ông chịu suy nghĩ lại!" Âu Dương Tư Thần đưa tấm ảnh Minh Nhật đang nằm trong phòng bệnh cho ông ấy xem.
" Cậu phí công rồi, tôi sẽ không giúp họ đâu!" Williams vẫn kiên quyết từ chối, mặc cho Âu Dương Tư Thần thỉnh cầu rất chân thành.
Ông ấy và vợ lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
" Hết cách rồi sao? Không còn cách nào để cứu Tiểu Nhật nữa à?" Lạc Ninh Hinh rũ mắt hỏi.
Âu Dương Tư Thần chỉ lẳng lặng thở dài, nếu họ cần tiền thì tốt rồi, nhưng họ lại là những người giàu nhất ở nước M.
Tiền bây giờ vô dụng, nó không thể cứu Minh Nhật ngay lúc này.
Nam Cung Phi Yên cũng đã nhận được tin tức của Lục Thần Vũ rồi, lần này không thể xoa dịu được Williams, thì hắn không thể nào nắm giữ quyền lực ở Lục Gia được.
" Đã cố đến bây giờ rồi, tại sao lại thất bại ngay lúc này chứ?" Cô rầu rĩ nói.
" Mọi thứ xem như đổ sông đổ biển cả rồi, cả hai người mặc định cả đời sẽ bị ba mẹ khống chế không buông tha!" Nghĩ đến cố gắng bốn năm trời của Lục Thần Vũ, Nam Cung Phi Yên cảm thấy tiếc nuối.
" Thiếu phu nhân, tiếp theo phải làm sao bây giờ đây?" Trợ lý nhìn cô ấy hỏi.
" Tôi cũng không biết! Có lẽ số trời đã định, cả đời này hai người không thể thoát khỏi sự không chế của ba mẹ chồng tôi rồi!"
Không khí trong phòng đang rơi vào buồn bã, điện thoại của Nam Cung Phi Yên đột nhiên reo lên.
Nhìn số điện thoại trên màn hình, trong lòng cô liền lo lắng.
Cô và trợ lý nhìn nhau, không biết có nên bắt máy hay không.
" Thiếu phu nhân, cô cứ bắt máy đi! Xem có chuyện gì nữa không?"