Nhờ có Âu Dương Tư Thần và mọi người động viên, tinh thần của Khương Bạc trở nên tốt hơn rất nhiều.
Sau khi phẫu thuật hắn chăm chỉ uống thuốc và tập vật lý trị liệu, thời gian dài khiến bệnh tình đã cải thiện hơn rất nhiều.
Tay chân đã có thể cử động một chút, nhưng muốn hồi phục hoàn toàn thì vẫn cần rất nhiều thời gian.
Nhưng mọi người đều tin hắn sẽ làm được, bởi vì hắn không cô đơn một mình.
Vết thương của Âu Dương Tư Thần cũng đã lành hẳn, anh bắt đầu thu xếp công việc của Âu Dương Đế Đoàn giao cho Hạo Hiên, còn A.D thì lại giao cho Khương Bạc và Du Cảnh.
" Cửu ca, anh thật là bóc lột sức lao động! Em chỉ vừa mới khỏe lại một chút, anh lại giao cho em một đống công việc, anh chính là bạo quân!" Khương Bạc nhìn đống hồ sơ trước mặt khóc không thành tiếng.
" Những lời này tôi sẽ đem về nói cho Ninh Hinh nghe, cậu cứ chuẩn bị tinh thần đi!"
" Cửu ca, em sai rồi! Xin anh đừng nói cho chị dâu biết, chị ấy nhất định sẽ xử đẹp em! Lúc nãy là em lỡ lời thôi, anh đừng chấp em làm gì!"
" Biết vậy thì tốt! Cậu ở lại cố gắng làm việc đi, khi nào chị dâu cậu hết buồn thì tôi sẽ lại về tiếp quản công ty!"
Khương Bạc trong lòng đau đớn, nhưng miệng vẫn phải cười tươi.
Dạo gần đây Lạc Ninh Hinh còn đáng sợ hơn cả Âu Dương Tư Thần, cho nên hắn phải nhẫn nhịn một chút, nếu không muốn bị bêu đầu thị chúng.
Buổi tối Lạc Ninh Hinh từ Lâm Gia trở về, cô đến là muốn nói cho họ biết mình sắp phải đi xa rồi.
Vừa vào đến nhà, cô đã vội chạy đến ôm Tiểu Duệ vào lòng.
" Tiểu Duệ thật đáng yêu! Cho mami hôn hôn một cái nào!"
Đáp lại cô chính là nụ cười toe toét của đứa trẻ, Tiểu Duệ cứ nắm lấy ngón tay của cô không buông, xem ra là nhớ mẹ lắm rồi.
" Em về rồi sao? Đã nói chuyện với bọn họ xong rồi?" Âu Dương Tư Thần từ trên lầu đi xuống, anh nhìn cô hỏi.
" Em đã nói rồi! Ba mẹ có vẻ hơi buồn, hôm đó sẽ ra bến tàu tiễn chúng ta!"
" Vậy thì tốt rồi! Hành lý anh đã chuẩn bị xong, ngày mốt chúng ta sẽ khởi hành! Em có muốn chuẩn bị thêm thứ gì không?"
" Lát nữa em sẽ kiểm tra lại, cần mang theo những thứ cần thiết cho Tiểu Duệ!"
Sau khi dùng xong cơm tối, Tiểu Duệ cũng đã ngủ mất rồi, Lạc Ninh Hinh cẩn thận mang con vào phòng.
" Bảo bối, con ngủ rồi sao? Bây giờ là thời gian của chúng ta rồi!" Âu Dương Tư Thần từ lúc nào đã ở sau lưng cô, anh ôm eo cô nhỏ giọng nói.
" Tư Thần, anh đừng quấy, Tiểu Duệ vừa mới ngủ thôi!" Lạc Ninh Hinh nhanh chóng lôi kéo anh đi ra ngoài, cái người này mà làm càng chốc nữa đứa bé sẽ tỉnh lại mất.
Hai người trở về phòng ngủ, Lạc Ninh Hinh cũng bắt lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Tiếng nước bắt đầu chảy xuống, Âu Dương Tư Thần ngồi bên ngoài lại rục rịch không yên, cả tháng nay anh đã ăn chay nhiều rồi, bây giờ căn bản là không thể nhịn nổi nữa.
Anh đưa tay đóng máy tính lại, rồi nhẹ nhàng đi đến phòng tắm, cẩn thận mở cửa bước vào.
Lạc Ninh Hinh lúc này còn chưa biết chuyện gì, cô vô tư mà cọ rửa cơ thể.
" Tư Thần, anh đang làm gì vậy?" Bất chợt nhìn thấy bóng anh trong gương, cô hoảng hốt kêu lên.
" Bảo bối, để anh giúp em tắm rửa!"
" Ai cần anh chứ? Đừng tưởng em không biết ý đồ của anh là gì!" Cô trợn mắt nhìn anh đáp.
Âu Dương Tư Thần khóe môi cong lên đầy dụ hoặc, anh không thích nói nhiều làm gì, nhẹ cúi người hôn cánh môi mềm ngọt của cô.
" Đã không cho anh danh phận thì thôi đi, ngay cả đặc quyền của một người chồng cũng không có, anh quả thật rất thảm hại đó!" Anh nhìn cô bằng đôi mắt ấm ức nói.
Lạc Ninh Hinh cũng rơi vào trầm tư, anh nói quả thật rất đúng.
Dù bây giờ ai cũng biết hai người yêu nhau, còn có chung một cục cưng bảo bối, nhưng họ vẫn chưa kết hôn.
Là do cô vẫn chưa muốn, cô cảm thấy bây giờ mà kết hôn thì thật không tốt cho lắm.
" Vậy ra em đã khiến anh ủy khuất nhiều như vậy sao? Cái này đúng là lỗi của em rồi, thật ngại quá!" Cô mỉm cười đáp.
Âu Dương Tư Thần muốn nói gì đó, môi lại bị Lạc Ninh Hinh ngăn chặn, cô chủ động hôn anh.
Nụ hôn này vừa ngọt lại vừa dịu dàng, liền khiến anh trở nên chìm đắm, bàn tay không yên phận lại bắt đầu động chạm cơ thể cô.
Cảm giác kỳ lạ này chỉ khiến người ta muốn trầm luân, khoái cảm làm họ không muốn dứt ra.
Âu Dương Tư Thần càng quấy làm loạn bên trong khoang miệng của cô, anh nhẹ nhàng đầu lưỡi nóng bỏng của cô.
Cho đến khi hết ô xy, anh mới chịu dừng lại.
Lạc Ninh Hinh thở dốc tựa vào lòng anh, cô như bị rút đi hết sức lực vậy.
Bấy nhiêu vẫn là chưa đủ, anh lại đưa tay lần xuống nơi tư mật của cô mà khuấy đảo, sự kích thích này làm Lạc Ninh Hinh không ngừng rên rỉ.
" Ah...Tư Thần...đừng mà...ah..."
" Bảo bối, anh thật thích gương mặt của em lúc này, thích cả âm thanh mê hoặc của em!"
" Đồ xấu xa...ah...ư..." Nơi tư mật của cô lúc này đã ướt đẫm, nhưng Âu Dương Tư Thần vẫn chưa chịu dừng lại.
Đêm đã khuya, trong phòng tắm lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy rất nhỏ, cùng với đó là tiếng thở hồng hộc hòa lẫn tiếng da thịt va chạm vào nhau.