Sáng sớm trong núi không khí mát lạnh, nơi xa dãy núi trập trùng, mây mỏng cuồn cuộn. Diệp Vân Chu đứng trong viện dõi mắt trông về phương xa, bỗng nhiên cảm thấy buồn bực, hóa ra Nhược Thủy kiếm rồi thả người bay nhanh mấy vòng về hướng núi tuyết, tiêu hao quá nửa linh lực, đến khi đứng trên một vách núi mới cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Y nghĩ ngợi, tiến lên trước một bước, xoay người đưa lưng về vách núi vạn trượng, ngửa ra sau mặc cho mình vùn vụt rơi xuống.
Cảm giác không trọng lượng và cảnh vật hiện lên trước mắt đều nhắc nhở Diệp Vân Chu, sử dụng linh lực để giữ thân mình lại đi, không thì chỉ bằng tu vi Trúc Cơ và tố chất thân thể này, không dùng linh lực nhảy vực thì chắc chắn ngươi sẽ phải chết.
Nhưng Diệp Vân Chu trước sau vẫn không có hành động gì, nét mặt y bình tĩnh không chút sợ hãi, trong khoảnh khắc sắp sửa ngã xuống đất thì một ngọn gió nhu hòa đỡ lấy y.
Bối Hậu Linh vươn hai tay tiếp được Diệp Vân Chu, y thừa cơ chạm vào hắn một giây, như sờ đến một bãi nước mềm mại, đầu ngón tay xuyên thấu qua bả vai Bối Hậu Linh, thoáng gặp phải một chút lực cản, tạo thành một đường vân nhỏ trên vai hắn.
“Lại gặp mặt.” Diệp Vân Chu lặng lẽ thu tay lại, “Nhanh như vậy đã phiền ngươi xuất hiện lần nữa, thật ngại quá.”
Vẻ mặt nhạt nhẽo linh hoạt kì ảo từ trước đến nay của Bối Hậu Linh cuối cùng cũng dấy lên lửa giận, hắn buông lỏng tay vứt Diệp Vân Chu ra.
Diệp Vân Chu vội vàng điều chỉnh tư thế đứng vững xuống, nghĩ thầm vị tiền bối này chắc cũng chẳng ngờ có người lại dùng chiêu thức giữ mạng bị động ra để đùa như vậy, giải thích: “Tiền bối, Vĩnh Trú Đăng ngươi biết không?”
Bối Hậu Linh quay người lại không để ý đến y, vạt áo xanh trắng như sương mù bay phần phật.
Diệp Vân Chu sờ mũi, ôn tồn xin lỗi: “Kì thật ta cũng nghĩ cho tiền bối, cung chủ Tịch Tiêu cung Mộ Lâm Giang tính lấy Vĩnh Trú Đăng loại bỏ tàn hồn kí sinh trong cơ thể ta, ta không biết việc này có ảnh hưởng đến ngươi hay không, nên bây giờ mới muốn bàn bạc với ngươi.”
Bối Hậu Linh thoáng nghiêng đầu đi, miệng vàng mở ra phun được hai chữ: “Nguy hiểm.”
Diệp Vân Chu sửng sốt: “Ai gặp nguy hiểm?”
Đọc Full Tại
“Tàn hồn, rất nguy hiểm.” Bối Hậu Linh nhẹ giọng giải thích. Hắn nhìn sang Diệp Vân Chu, bay đến gần hơn chút rồi giơ tay lên, ngừng ở sườn mặt Diệp Vân Chu một lát như đang chần chờ.
Diệp Vân Chu suýt chút nữa cho rằng vị tiền bối này chuẩn bị cho y một cái tát, cũng may sau đó Bối Hậu Linh lại bỏ tay xuống, tiếp tục nói: “Nếu thành công, rời khỏi đây, đừng trở về nữa.”
“Tại sao? Nói rõ đi.” Diệp Vân Chu nhíu mày, Bối Hậu Linh lại muốn biến mất, y lập tức ra tay bắt lấy cánh tay hắn.
Cảm giác nắm lấy một dòng nước đang chảy nhất thời thoáng qua, tiếp đó chính là đau đớn kịch liệt, Diệp Vân Chu vội vàng buông tay, chỉ thấy ngón trỏ bị kiếm khí cắt một miệng vết thương, máu chảy ồ ạt.
Bối Hậu Linh thở dài một tiếng, phất tay áo vuốt qua, không dấu vết chữa khỏi vết thương cho y.
Diệp Vân Chu nắm ngón trỏ, nét mặt không vui. Bối Hậu Linh lơ lửng giữa không trung, cúi đầu nhìn y chăm chú, giọng như một cơn gió mát: “Ta sắp biến mất rồi, ngươi tốt nhất nên giữ cơ hội cho thời khắc nguy cơ trí mạng đi.”
“Đợi đã, ngươi rốt cuộc là ai?” Diệp Vân Chu cao giọng truy hỏi, nhưng Bối Hậu Linh vẫn chầm chậm tan biến.
Y ảo não nhíu mày, nghĩ bụng nguyên một đám cả người lẫn quỷ đều chẳng sống được lâu nữa. Nghĩ đến Mộ Lâm Giang, Diệp Vân Chu lại có phần bực bội, ngự kiếm về dừng lại trong sân, lấy một bình Tích Cốc đan ra từ túi càn khôn, nuốt một viên rồi đi vào sương phòng. Mộ Lâm Giang bọc chăn mỏng nằm trên ghế bập bênh, hơi thở dài vững vàng, cũng không vì y tới gần mà cảnh giác tỉnh lại.
Diệp Vân Chu nhìn một lúc thì nhận ra bản thân mình cũng đã mệt rã rời, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, che cửa sổ bằng một Ngự Phong quyết rồi ghé vào bên cạnh ghế bập bênh gối lên cánh tay ngủ thiếp đi.
…
Quá trình cấy ghép Tâm Huyết thạch cho Thi Tiểu Mai mãi đến hoàng hôn mới hoàn toàn xong. Một quan tài đen nhánh nặng nề rất hợp thời đặt giữa linh đường, trên quan tài quấn vài dây xích dính đầy phù triện, chất lỏng sền sệt màu vàng xanh liên tục rỉ ra từ khe hở.
Trình Cửu đứng ở cửa cởi bao tay loang lổ vết máu xuống, thu kết giới, tùy ý nhìn sương phòng vài lần, Mộ Lâm Giang vẫn còn nằm trên ghế bập bênh, Diệp Vân Chu ngồi ở cạnh, không biết đang tán gẫu gì mà thoạt trông không khí rất nhẹ nhàng vui vẻ.
Hắn bấm quyết thiêu hủy bao tay, đang định vào báo cáo tiến độ thì thấy Diệp Vân Chu đột nhiên chìa ngón tay ra với Mộ Lâm Giang, Mộ Lâm Giang liền phối hợp duỗi tay phải cho y, để y bóp đầu ngón tay lật qua lật lại ngắm nghía.
Vì thế Trình Cửu dừng bước, lấy bút ra.
Nửa canh giờ trước Diệp Vân Chu mới dậy, cuối cùng cũng tiêu hao hết di chứng của Minh Mị quyết, tinh thần sảng khoái vui vẻ. Lúc tỉnh lại thì Mộ Lâm Giang đã tắm rửa thay quần áo, tư thế nghiêm chỉnh ngồi trên ghế bập bênh đọc sách.
Diệp Vân Chu nghiêng đầu xem, nhìn thấy vài đoạn thoại trên ảnh mây trước mặt Mộ Lâm Giang.
“Diệp công tử yếu ớt cầm bảo kiếm thở hổn hển liên tục, thấy Mộ tiên sinh đạp mây tới chắn trước mặt như một vị thần thì người mềm nhũn mắt đỏ lên, ngã ngồi trên mặt đất. Yêu thú kia gầm nhẹ mấy tiếng, vừa rống vừa lùi, Mộ tiên sinh chỉ trừng mắt, nó liền sợ tới mức tim và mật đều nứt ra, chui vào trong rừng bỏ trốn mất dạng.
Mộ tiên sinh quay người ôm Diệp công tử vào ngực: ‘Chỉ trách ta tới quá muộn, công tử có bị thương không?’
Diệp công tử lắc đầu nói: ‘Lang quân đến là tốt lắm rồi, lòng ta mừng còn không kịp, sao có thể tổn thương chứ.’
Y bỏ quên luôn bảo kiếm, đôi tay mềm mại, làn da như mỡ đông, ngửa người ôm cổ Mộ tiên sinh. Bàn tay to rộng ấm áp của Mộ tiên sinh dán lên gò má y, vết chai mỏng trên lòng bàn tay cọ cho Diệp công tử cười khanh khách không ngừng, luôn miệng kêu nhột.”
Diệp Vân Chu tốn nửa canh giờ đọc hết bản “Liên Nội Vụ phân đường – hai” này. Mọi người đều đang truyền đọc truyện ngắn trừ yêu + tình cảm đây, mà xuất phát từ kính sợ, họ viết truyện thông thường sẽ không viết thẳng tên Mộ Lâm Giang, nhưng y đọc hết lại thấy dưới cùng thoải mái hào phóng ấn tên tác giả Ưng Hiên Dương vào.
Diệp Vân Chu xoay chiếc nhẫn trên tay, nghiêng đầu hỏi Mộ Lâm Giang: “Có phải hình tượng của ta thay đổi vi diệu quá rồi không.”
“Từ thà chết cũng không làm biến thành chủ động hiến thân, đây là trưởng thành đó.” Mộ Lâm Giang vui mừng nói.
“Giờ ta cảm thấy Ưng Hiên Dương vô tội rồi.” Vẻ mặt Diệp Vân Chu phức tạp, “Không thì hắn lấy đâu ra nhiều thời gian làm việc không đàng hoàng như vậy.”
Mộ Lâm Giang lấy chén trà trên bàn thấp bên cạnh, Diệp Vân Chu nhìn qua tay hắn, như có linh cảm, nói: “Đưa bàn tay lại đây một chút.”
Mộ Lâm Giang theo lời chìa tay phải ra, Diệp Vân Chu bắt lấy cổ tay hắn, tỉ mỉ xem kĩ lòng bàn tay và đầu ngón tay. Ngón tay thon dài linh hoạt, khớp xương cũng không bị cứng, mỗi tấc da đều trơn bóng mềm mại, mu bàn tay được nắng chiều từ cửa sổ mạ lên một tầng ánh sáng ấm áp tinh tế.
Diệp Vân Chu lại so sánh với tay phải mình một chút, nhỏ hơn một vòng so với Mộ Lâm Giang, nhờ phúc của nguyên tác, bề ngoài thoạt nhìn thậm chí còn không phân được nam nữ, nhưng cầm kiếm quanh năm, vết kiếm chai vẫn mọc lên một lớp, tinh xảo mà không mất cứng rắn.
Diệp Vân Chu xấu xa nhéo nhéo tay Mộ Lâm Giang, khảo chứng nói: “Những thứ Ưng Hiên Dương viết hoàn toàn không thật, ngươi không dùng đao kiếm, làm gì có vết chai mỏng.”
“… Đây vốn dĩ là hư cấu.” Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ, “Ta cũng không biết đạp mây đi tới đâu.”
Diệp Vân Chu thả tay hắn ra, nhìn lướt qua ngoài cửa sổ, kết giới đã giải trừ, y đứng dậy đến bên cửa sổ hỏi: “Thi Tiểu Mai thế nào rồi?”
Trình Cửu tính thời gian: “Trong vòng hai canh giờ nữa cô ta sẽ tỉnh, đến lúc đó bấc đèn và Tâm Huyết thạch sẽ hoàn toàn tách ra, chúng ta mới có thể thu hồi.”
Mộ Lâm Giang nghe vậy lấy Vĩnh Trú Đăng ra, chụp đèn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, dặn Trình Cửu đi tìm một chỗ rộng rãi bằng phẳng để chuẩn bị bày trận.
“Ngươi dùng Vĩnh Trú Đăng loại bỏ tàn hồn sẽ hao phí bao nhiêu linh lực?” Diệp Vân Chu hỏi.
“Không sao, còn trong phạm vi khống chế được.” Mộ Lâm Giang đạm nhiên nói.
“Nếu ngươi đã nắm chắc thì ta đành ngồi mát ăn bát vàng vậy.” Diệp Vân Chu đồng ý, “Ngoài ra ta có một ý tưởng này.”
“Ngươi lại có ý tưởng gì nữa.” Mộ Lâm Giang lăn qua lộn lại lục lọi trong Vĩnh Trú Đăng, lấy giấy bút ra ghi chép lại gì đó.
Diệp Vân Chu nhìn không hiểu hắn viết cái gì, nói tiếp: “Phát một ảnh mây truyền âm cho Ưng điện chủ, thử hắn trước một chút xem sao.”
“Ngươi phát đi, ta phải hoàn thiện trận đồ.” Mộ Lâm Giang nói. Hắn triệu hồi dù, mở ra, biến xung quanh thành một khoảng sao trời mênh mông.
Diệp Vân Chu sấm rền gió cuốn vuốt nhẫn, trải ảnh mây ra, phông cảnh sương khói lượn lờ ngừng một lát rồi rốt cuộc mới truyền ra một câu thăm hỏi ngoài ý muốn.
“Tiểu Chu?” Ưng Hiên Dương một tay cầm chén rượu, một tay điều chỉnh vị trí của ảnh mây, nửa người hiện ra trên màn sáng.
“Có quấy rầy Ưng điện chủ xử lí công vụ không?” Diệp Vân Chu cười hỏi, đồng thời tỉnh rụi quan sát cảnh vật xung quanh hắn, hình như là một nhã gian ở tửu lầu, có bồn cây thanh tùng, ngoài cửa sổ là đèn đuốc sáng trưng.
“Không sao, ta không ở trong điện.” Ưng Hiên Dương thẳng thắn, tiếp đó rất ngại ngùng nói: “Đây tuyệt đối không phải thừa dịp cung chủ bế quan, tranh thủ thời gian cho mình buông thả hai ngày đâu… Cung chủ có ở bên cạnh đệ không?”
Diệp Vân Chu vô cùng kinh ngạc, sau đó lắc đầu: “Không, hắn muốn nghiên cứu trận pháp gì đó, căn bản không đếm xỉa tới ta, ta còn đang muốn trở về làm việc đây.”
Ưng Hiên Dương trưng ra một nụ cười mập mờ, trỏ vào cổ mình: “Ta nào dám đoạt người từ chỗ cung chủ chứ, nếu hắn mà không đếm xỉa tới đệ thì ta sẽ lập tức khóa bút đổi nghề luôn.”
Diệp Vân Chu bỗng thấy không ổn lắm, nhớ tới vết đỏ bị Mộ Lâm Giang bóp ra trên cổ, chắc chắn lại bị Ưng Hiên Dương bắt bóng bắt gió.
“Được rồi, thật ra cung chủ vẫn quấn lấy ta.” Diệp Vân Chu đánh cược bằng thể diện, ra vẻ thở dài làm nũng: “Ngài đang ở đâu vậy, mang ta ra ngoài hít thở không khí được không?”
Ưng Hiên Dương đứng dậy đẩy cửa sổ, phô ra phong cảnh phía ngoài cho Diệp Vân Chu, gật đầu cười xòa nói: “Ta đang ở thành Ổ, cách đệ quá xa, lòng thì có dư mà lực không đủ! Tuyệt đối không phải là không muốn giúp đệ.”
Ánh mắt Diệp Vân Chu lóe lên, không dấu vết liếc mắt ra ngoài ảnh mây, Mộ Lâm Giang đã buông bút xuống.
Đọc Full Tại
“Thành Ổ? Ngay gần biên giới Mặc Ảnh đô à, ngài đi xa như vậy làm gì, thời gian nghỉ có đủ dùng không?” Diệp Vân Chu tò mò hỏi.
“Kiều đường chủ Thu Thủy kiếm các Dạ đô sắp tới, hết cách rồi, ta định mang cô ấy du ngoạn hai ngày.” Ưng Hiên Dương dường như có hơi ngại ngùng, “Sau khi cô ấy nghe qua sự tình của đệ thì cứ khăng khăng phải tới gặp một lần, may mà ta nói các đệ đã bế quan, lúc này mới ngăn lại được. Cô ấy nhờ ta gửi lời hỏi thăm cung chủ, lát nữa đệ nói lại với cung chủ là được.”
Diệp Vân Chu chửi thầm cái sự tình mất mặt này thế mà đã truyền cả sang Dạ đô, đến cùng có gì hay chứ, thoại bản xem chưa đủ còn muốn đến nhìn trực tiếp hiện trường à.
“Vâng.” Diệp Vân Chu ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng, “Ngài tới thành Ổ từ lúc nào thế? Nếu công văn chất chồng nhiều quá thì ta nhờ cung chủ ra cứu nguy cho, ngài yên tâm du ngoạn cùng bạn bè là được.”
“Vẫn là Tiểu Chu tri kỉ, ta mới đi ba ngày thôi, Túc Tiêu điện bên kia đã an bài xong rồi, không cần lo lắng.” Ưng Hiên Dương chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Nhớ khuyên cung chủ chú ý thân thể nhé!”
Khóe miệng Diệp Vân Chu co thẳng lại, Ưng Hiên Dương nói xong thì đóng ảnh mây thật nhanh, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho.
Diệp Vân Chu ngoảnh đầu nhìn Mộ Lâm Giang: “Ngươi thấy thế nào?”
“Thân thể ta rất tốt.” Mộ Lâm Giang nói.
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu cạn lời: “Ai bảo ngươi nói cái này.”
Mộ Lâm Giang chần chừ, trầm ngâm nói: “Hắn vậy mà lại chủ động thừa nhận mình đang ở thành Ổ.”
Căn cứ theo lời Trình Cửu thì thời điểm gặp được Ưng Hiên Dương ở thành Ổ cũng là ba ngày trước, thời gian vừa khớp.
Mộ Lâm Giang thu dù lại, đứng dậy đi sang phòng chính, Diệp Vân Chu cũng đi theo xem một chút. Chỉ nghe trong quan tài truyền ra từng âm thanh đứt quãng, như móng tay cào lên tấm ván gỗ, sau đó là từng tiếng dập đầu, xiềng xích loẻng xoẻng vang lên.
“Tóm lại đã thử Ưng điện chủ xong, lời nói và hành động của hắn rất đánh đố, vậy ta sẽ tiếp tục nói ý tưởng của ta.” Diệp Vân Chu nhìn quan tài nói.
“Ừm.” Mộ Lâm Giang lên tiếng.
“Phái cô ta đến bên cạnh Ưng Hiên Dương nằm vùng.” Diệp Vân Chu trầm giọng.
Mộ Lâm Giang khẽ giật mình, nhướng mày ý bảo y nói tiếp.
“Đến cùng Ưng Hiên Dương có bao nhiêu thân phận trọng yếu, thì cần phải có một người giám thị đáng tin cậy mới biết được. Nếu Ưng tiên sinh đúng thật là Ưng Hiên Dương, vậy hắn sẽ nhìn ra trên người Thi Tiểu Mai đã không còn bấc đèn nữa, giết Thi Tiểu Mai diệt khẩu sẽ chứng tỏ chột dạ, bại lộ điểm khả nghi trong thân phận của mình, để chúng ta lấy được bằng chứng, cho nên hắn sẽ không ra tay; còn nếu Ưng Hiên Dương vô tội, vậy để cô ta đến bên cạnh hắn thì càng an toàn hơn.” Diệp Vân Chu thong thả ung dung nói.
“Riêng việc giám thị Túc Tiêu vệ cũng có thể làm được.” Mộ Lâm Giang nhíu mày.
“Nhưng giả như Ưng Hiên Dương phát hiện ra ngươi phái Túc Tiêu vệ giám thị hắn, hắn là kẻ địch thì không nói, chứ nếu là người vô tội thì chẳng phải sẽ làm hắn thương tâm ư.” Diệp Vân Chu khoanh tay nhìn hắn.
Mộ Lâm Giang nghẹn lời, hừ mũi: “Ngươi suy xét thật chu đáo.”
Diệp Vân Chu nói: “Dù gì cũng là trù tính cho ngươi, phải đứng ở góc độ của một trụ cột chính đạo đầy tình người để suy nghĩ, thực sự khiến người ta đau đầu.”
“Vậy làm sao ngươi biết ta đồng ý lợi dụng Thi cô nương?” Mộ Lâm Giang hỏi lại y, “Ta cứu người chỉ đơn thuần là cứu người thôi, chưa từng yêu cầu ai phải đền đáp, nếu ta có ý đó thì ngay từ ban đầu đã nói thẳng.”
Diệp Vân Chu chậc một tiếng: “Cái này sao có thể gọi là lợi dụng uy hiếp chứ, đây là duy tài thị cử, tri nhân thiện nhậm ().”
() Duy tài thị cử (Tào Tháo): Chỉ cần là người có tài thì sẽ đề bạt, tiến cử
Tri nhân thiện nhậm (thành ngữ): biết người khéo dùng
“Hừ, văn vở viện cớ lấp lim.” Mộ Lâm Giang bình luận.
Diệp Vân Chu lim môi dưới, giơ tay vỗ một cái: “Được, vậy ta mặc kệ ngươi, ngươi thích thế nào thì làm thế đó đi, ta đê tiện vô sỉ, ngươi đạo đức tốt.”
“Sau khi loại bỏ tàn hồn, ta sẽ tự mình về cung, gặp mặt trực tiếp nói chuyện với hắn.” Thần sắc Mộ Lâm Giang lạnh lùng, “Ngày xưa ở núi Kình Lôi là tri kỉ sống chết có nhau, cho dù có phản bội ta cũng cần một lí do thuyết phục.”
Diệp Vân Chu không ưa cái tính coi nguyên tắc như cơm ăn này của Mộ Lâm Giang, hắn có lẽ không phải thiện, nhưng chính trực thì vô cùng chính trực. Y không nhịn được giễu cợt: “Trước kia rốt cuộc ngươi phải lợi hại bao nhiêu mới không bị người ta ám toán phơi thây nơi hoang dã nhỉ.”
“Hải vực tam đô, khó tìm địch thủ.” Ngữ khí Mộ Lâm Giang bình tĩnh pha chút hãnh diện.
“Vậy sao ngươi không solo một mình với Yểm Ma Chủ luôn đi?” Diệp Vân Chu cười nhạo.
Mộ Lâm Giang nghẹn lời, hừ mũi nói: “Ta không giết được gã, nhưng cũng chưa bao giờ bại trận.”
Hai người còn đang đấu võ mồm thì tiếng vang trong quan tài càng lúc càng kịch liệt, chỉ nghe âm thanh răng rắc lanh lảnh, một dây xích đột nhiên đứt gãy, nắp quan tài từ từ bị đẩy ra, lật ngửa rơi trên nền nhà.
“Cung chủ, Diệp công tử, các ngài không cần tranh cãi nữa, ta sẵn sàng đi.” Thi Tiểu Mai ngồi dậy từ chất lỏng sền sệt trong quan tài, nắm chặt tay, có cảm giác sức mạnh cuồn cuộn không dứt.
Da cô hơi có màu xanh trắng, chiếc vòng tổ phụ để lại kia một lần nữa được đeo trên cổ, ở ngực có một vết sẹo đỏ quạch dữ tợn khủng khiếp, to bằng trái tim, song lại không đau, cô cảm nhận được rõ ràng mình đang sống lại: “Cũng không phải bị cung chủ uy hiếp, nếu ta đã lựa chọn sống sót thì cũng muốn làm những việc trong khả năng cho phép, để không lãng phí năng lực của mình.”
Mộ Lâm Giang đã sớm quay người đi, Diệp Vân Chu đắc chí nhìn hắn, đang định đi lấy bấc đèn thì Mộ Lâm Giang duỗi tay tóm gáy y, xoay y sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Phi lễ chớ nhìn.”
Lúc này Thi Tiểu Mai mới thình lình phản ứng lại rằng xiêm y mình đã không còn nữa, hét lên một tiếng chìm xuống quan tài, hoảng hốt nói: “Trình đại nhân đâu rồi, ta thế này… Ta làm sao đi ra ngoài được đây!”
Mộ Lâm Giang làm bộ muốn cởi áo ngoài của mình, Diệp Vân Chu nhíu mày, đè tay hắn lại, nói: “Xiêm y đàn ông thối nhà ngươi đã mặc qua, sao không biết xấu hổ mà còn đưa cho một cô bé chứ.”
Mộ Lâm Giang liếc Diệp Vân Chu một cái, hếch cằm ý bảo y lấy một cái mới.
Diệp Vân Chu từ túi càn khôn móc ra một chiếc áo ngoài rộng thùng thình, vừa định quay người thì lại bị Mộ Lâm Giang ấn xuống.
Mộ Lâm Giang không hài lòng nói: “Nhắm mắt, không cho phép nhìn.”
Diệp Vân Chu: “…” Người ta che hết rồi mà.
Thi Tiểu Mai trốn trong chất lỏng vàng xanh ở quan tài, chỉ lộ mỗi cái đầu, thấy thế thở dài nói: “Không cần phiền hai vị, các ngài cứ đứng đó không quay đầu lại, ta tự về phòng ngủ tắm rửa là được rồi.”
Cô sống lại trong quan tài hai lần đã thành quen, để vòng cổ lại trên nắp quan tài, chạy chậm về phòng ngủ đằng sau. Diệp Vân Chu cầm lấy vòng cổ dính đầy thi dịch kia, giật cục đá nhỏ trên đó xuống.
Cục đá này sặc sỡ lóa mắt, khi đổi góc nhìn sẽ hiện lên các vảy sáng khác nhau như những con sò xinh đẹp.
Mộ Lâm Giang nhận cục đá, để nó vào trong Vĩnh Trú Đăng. Phút chốc ánh sáng trắng phụt ra, một luồng linh lực nồng đậm như dời non lấp biển cũng theo đó phóng ra, Diệp Vân Chu đã che hai mắt lại mà vẫn có thể thấy sắc đỏ sáng rực.
Y nghe thấy Mộ Lâm Giang cao giọng dặn dò Thi Tiểu Mai đợi trong nhà không được ra ngoài, tiếp đó đã bị ôm vào trong ngực, Mộ Lâm Giang bóp nát một viên linh thạch, mang theo y dịch chuyển đến trận pháp được bố trí sẵn trong thung lũng.
“Cung chủ, thuộc hạ đã thiết lập cấm chế trong phạm vi mười dặm, sẽ không có ai quấy rầy.” Trình Cửu chắp tay báo cáo.
“Ừm.” Mộ Lâm Giang buông Diệp Vân Chu ra, “Nhìn được chưa?”
Trước mắt Diệp Vân Chu vẫn còn nổ đom đóm, chớp chớp mới thấy rõ tuyết trắng xung quanh. Y híp mắt nói: “Thi Tiểu Mai đã đáp ứng rồi, ngươi sẽ không cự tuyệt nữa nhỉ.”
“Đã là lựa chọn của cô ấy thì ta không ý kiến.” Mộ Lâm Giang nói, “Nhưng nếu trong một tháng mà không có kết quả, ta vẫn sẽ giữ vững quyết định của ta.”
“Vậy trong thời gian một tháng này thì sao?” Diệp Vân Chu hỏi.
“Chờ sư tỷ ngươi tới, giải quyết vấn đề của ngươi, đi Hoàng đô tìm Dẫn Mộ Thạch.” Mộ Lâm Giang vứt cho Diệp Vân Chu một ánh mắt cảnh cáo, “Ngươi ở Hoàng đô chắc không còn hồng nhan tri kỉ gì nữa chứ, ta không muốn có người vây quanh ngươi tranh giành tình nhân, làm lỡ chính sự.”
Diệp Vân Chu nheo mắt, cười gượng hai tiếng: “Không còn, thật sự không còn.”
“Tốt nhất là như thế.” Nét mặt Mộ Lâm Giang đanh lại một chút, chỉ một ngón tay về phía mặt đất, “Ngồi xuống, ngưng thần tĩnh khí, bão nguyên thủ nhất (), nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì một khắc là có thể giải quyết xong.”
() Ngưng thần tĩnh khí, bão nguyên thủ nhất: phương pháp tu luyện của Đạo gia
Diệp Vân Chu ngồi xuống tại chỗ, Mộ Lâm Giang khẽ giơ ống tay áo, xuất ra Vĩnh Trú Đăng, thân đèn sáng rực chói lòa, treo cao ba thước trên đỉnh đầu Diệp Vân Chu.
Trình Cửu lui sang một bên. Mộ Lâm Giang chậm rãi nắm chặt năm ngón tay, cầm lấy Xuân Giang Đình Nguyệt dù, mũi dù vàng đen ánh lên tia sáng thăm thẳm, vẽ ra từng đường cong trận đồ trôi chảy.
Mặt đất sáng lên một sắc tím mỏng manh, ánh sáng giao thoa lượn vòng, nháy mắt đã hình thành một bức đồ án phức tạp rộng lớn. Diệp Vân Chu nhắm mắt khoanh chân ngồi trong trận, bên người hiện lên mấy chuỗi phù văn, y mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót trong núi, còn ngửi được mùi của gió tuyết, như thể đặt mình trong khu rừng thời thượng cổ, mỏi mệt tan biến vào hư không, chỉ còn lại yên bình thanh thản.
Mộ Lâm Giang giữ dù, cán dù đặt trên vai, chỉ thấy trên người Diệp Vân Chu đang toát ra từng sợi khí đen, bị Vĩnh Trú Đăng trên đỉnh đầu hấp thu, thần sắc y bình thản, không có gì không thoải mái.
“Gần được rồi.”
Mộ Lâm Giang nhẹ nhàng thở hắt ra, thu dù lại chống trên mặt đất, lấy ra một chiếc ghế dựa, vừa định ngồi xuống thì điều bất thường đột nhiên xảy ra.
Diệp Vân Chu thình lình bật ra một tiếng rên nhẹ cố nén đau đớn, hai tay đỡ trán, thân hình nghiêng đi ngã vào trong trận.
Sợi sương đen cuối cùng lại có ý thức, lượn quanh trên đỉnh đầu y mãi không tiêu tán.
“Ta bị… khống chế…” Diệp Vân Chu gian nan phun ra một câu, “Cẩn thận!”
Ngay lúc giọng y vừa dứt, Mộ Lâm Giang lập tức ra tay biến trận, trận đồ trên mặt đất chợt sáng ngời, vươn ra mấy sợi dây ánh sáng trói chặt Diệp Vân Chu, đồng thời gia tăng linh lực, Vĩnh Trú Đăng tản ra sắc màu chói mắt.
“Ngươi đừng mơ giam cầm ta!” Tàn hồn quát chói tai, từng chút từng chút bị rút ra khỏi cơ th ể Diệp Vân Chu, tụ lại thành hình người, Diệp Vân Chu không cách nào nhúc nhích đột nhiên quay ngoắt về phía Trình Cửu.
Diệp Vân Chu lã chã rơi lệ: “Giúp ta giết hắn!”
Vẻ mặt Trình Cửu cứng đờ, Mộ Lâm Giang chợt ngoái đầu lại che dù trước người đề phòng, lại thấy Trình Cửu lộ ra thần sắc giằng co, bỗng nhiên giơ tay nắm lấy cánh tay phải vặn một cái, cứ thế vặn trật khớp cả cánh tay.
“Hết bản lĩnh rồi sao?” Mộ Lâm Giang cười khẩy nói.
Một chút sương đen cuối cùng rốt cuộc cũng tách khỏi cơ thể Diệp Vân Chu, tàn hồn giữa không trung không cam lòng mà giãy giụa. Diệp Vân Chu định thần lại, chớp chớp đôi mắt có tuyến lệ quá phát triển.
Đầu ngón tay Mộ Lâm Giang nhấc lên cho linh khóa thả Diệp Vân Chu ra. Y chống người bò dậy, vừa muốn chế nhạo Mộ Lâm Giang một câu miệng quạ đen, đừng có nói câu “không có gì bất ngờ xảy ra” kia, thì y liền phát giác tàn hồn ở gần Vĩnh Trú Đăng đang nhìn về phía mình.
Rất kì quái, kia rõ ràng chỉ là một vật thể hình người tạo thành từ sương đen, có một bộ phận hình bầu dục, hình như là đầu, nhưng Diệp Vân Chu lại cảm thấy gã đang nhìn mình, thâm tình mà tuyệt vọng, lộ ra một khao khát khẩn thiết, như lữ khách lẻ loi một mình ngã trong sa mạc, phía trước chính là ốc đảo… Còn y chính là nước, là cọng rơm cúu mạng, là thần của gã.
Diệp Vân Chu ngẩn ngơ, đáy lòng thình lình rạo rực.
“Cứu ta.” Tàn hồn liều mạng vươn tay về hướng y.
Sắc mặt Mộ Lâm Giang chợt biến hóa, hắn đã xem nhẹ khâu quan trọng nhất, tàn hồn ở trong cơ thể Diệp Vân Chu, dùng mặt Diệp Vân Chu mê hoặc bọn họ, nhưng khi tàn hồn đã rời khỏi Diệp Vân Chu thì gã hoàn toàn có thể mê hoặc y.
Lúc ý thức được điều này thì đã muộn, Diệp Vân Chu tung ra một đường kiếm khí đánh về phía Vĩnh Trú Đăng đang xoay tròn. Thân đèn rung lên, sau đó tức thì lay động kịch liệt, vô số khói đen thi nhau chui ra từ trong đèn, hội tụ vào tàn hồn.
“Diệp Vân Chu, tỉnh lại đi!” Mộ Lâm Giang xông vào trong trận đè bả vai Diệp Vân Chu rống lên giận dữ, mang y lui về phía sau.
Diệp Vân Chu hóa ra Nhược Thủy kiếm trở tay chém về phía Mộ Lâm Giang, hắn sửng sốt, vội vàng lấy khung dù chặn lại thân kiếm, buồn bã nói: “Ngay cả Minh Đồng cũng không có tác dụng với ngươi, mê hoặc của gã lại hữu hiệu ư.”
Mũi kiếm linh hoạt lật lên trên, đè tán dù xuống đồng thời đâm về phía ngực Mộ Lâm Giang, song nghe được giọng điệu buồn bã của hắn thì khó khăn lắm mới dừng lại cách một tấc.
Khóe miệng Diệp Vân Chu tràn ra một tia máu, ngón tay run rẩy ném kiếm đi, cúi đầu xít một tiếng cười khổ nói: “Cắn lưỡi đúng là đau thật, sao ta thích được cái khỉ kia chứ. Giờ ta hiểu cảm giác của ngươi rồi, so với gã, ngươi quả thực là sắc nước hương trời.”
Mộ Lâm Giang: “…”
Mộ Lâm Giang ngoảnh đầu nhìn tàn hồn, nắm chặt cán dù lạnh lùng nói: “Mới thế đã bị khống chế, bao giờ về lại tính sổ với ngươi tiếp.”
Vĩnh Trú Đăng rơi trên mặt đất, đống tàn hồn tụ lại với nhau, tưởng chừng như đã hợp thành thực thể.
“Ha ha ha… Mộ Lâm Giang, ta vốn không định giết ngươi, là ngươi ép ta động thủ!” Tàn hồn nhún người nhảy lên khoa trương cười to, mở ra hai tay gầm nhẹ một tiếng, khuôn mặt mơ hồ hoàn toàn giấu trong áo choàng, trong tay ngưng tụ một cụm khói đen tung về phía trước, như sóng thần thổi quét xung quanh, vạn vật trên thế gian đều bị nhốt vào trong sương mù, ánh sáng bị nuốt chửng, nhật nguyệt u ám.
Diệp Vân Chu nghiêng đầu che mặt, tuyết hòa với cát ập thẳng vào mặt, gió lạnh thét gào như lệ quỷ gào rống, cuốn lên đất đá mù trời, cành khô rơi rụng, chim muông tru tréo, đoạn tuyệt sự sống trăm dặm xung quanh.
“Thực lực quỷ tu này không tầm thường, cùng lên?” Diệp Vân Chu vẫy tay gọi lại Nhược Thủy kiếm, hỏi Mộ Lâm Giang.
“Ngươi đã nghĩ ra làm cách nào để chống lại thuật khống chế tinh thần của gã chưa?” Mộ Lâm Giang nhàn nhạt hỏi, “Hả kiếm tu chỉ biết múa kiếm Diệp công tử.”
Diệp Vân Chu do dự: “Cứ cắn lưỡi đi.”
“Lui về sau, quan chiến là được.” Mắt tím của Mộ Lâm Giang chậm rãi nhuộm đen, “Gã chọc giận ta rồi đấy.”
Diệp Vân Chu muốn nói lại thôi, Mộ Lâm Giang tiến lên trước một bước, sau đó bóng dáng tức khắc xuất hiện trên độ cao bằng với tàn hồn, vạt áo phấp phới, tóc dài tung bay.
Hắn giơ dù trong tay ra, thong dong mở miệng: “Di ngôn.”
Tàn hồn nâng tay áo che mặt lánh khỏi tầm mắt Mộ Lâm Giang, khinh miệt nói: “Ngươi hiện giờ còn mấy phần thực lực mà dám nói xằng nói bậy!”
Mộ Lâm Giang xoay ngược mũi dù hướng về phía mặt đất, buông lỏng tay: “Các hạ cách kết cục hồn phi phách tán chỉ còn một khoảng thế này thôi.”
Tàn hồn hơi kinh hãi, vô thức cúi đầu nhìn cây dù đang rơi xuống từ trên không.
Ngay sau đó, một tia sáng tím lộng lẫy mĩ lệ nổ tung trên đỉnh đầu, vô số trận đồ nở rộ khắp không gian, đốm sáng nhỏ vụn nháy mắt thắp sáng kết giới sương mù đen kịt một màu, như cát lắng mây mỏng, mờ mịt bồng bềnh, hoa lệ rực rỡ không gì sánh nổi.
Mộ Lâm Giang khoanh tay đứng giữa không gian, như thể đang đứng bên trên ngân hà rộng lớn, vô số vì sao lao thẳng vào màn đêm ngút ngàn. Tàn hồn khó có thể tin được, kinh ngạc nói: “Ngươi vẫn có thể sử dụng Tồi Thần quyết!”
“Có gì khó?” Mộ Lâm Giang nâng tay phải lên, nhẹ nhàng nắm một cái, như đang nắm trong tay tất thảy vòm trời bao la. Hắn khẽ cười một tiếng, gằn từng chữ một, cũng khinh miệt đáp lễ: “Cửu Trọng Thiên cấm.”
Không gian sa vào sự tĩnh mịch nghẹt thở, chớp mắt qua, trận đồ cùng ánh sao đột nhiên thu hẹp lại rồi sụp đổ. Tàn hồn xoay người định trốn, sợi khói đen trên thân gã tứ tán, lại nhận ra mình có làm thế nào cũng trốn không thoát khỏi phạm vi trận pháp, không gian như bị kéo dài vô tận rồi lại co ngắn lại, bất kể gã trốn đi đâu thì sau cùng cũng trở thành đang tiến đến gần chùm sáng ngày càng rực rỡ ở trung tâm trận pháp.
Diệp Vân Chu ngẩng đầu nhìn, sương đen và sao trời đều bị thu vào chùm sáng hằng tinh kia, tựa như đang chảy vào trong Vĩnh Trú Đăng. Ráng chiều tan hết, mặt trăng lành lạnh nổi trên màn trời xanh đậm, cây dù lúc này mới chạm tới mặt đất, ghim sâu vào lòng đất.
Tác giả có lời muốn nói: Chỉ định cho cung chủ đẹp trai một phen, không ngờ lại vượt chỉ tiêu nhiều từ như vậy _(:з”∠)_
Shikki: Chít tịt cứ giả ngầu xong sau quê vl á.