Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người cùng lên thuyền, ngồi xuống trong khoang thuyền sáng sủa sạch sẽ. Phi thuyền xuất phát vững vàng mau lẹ, ngoài cửa sổ mạn tàu mây trôi vút qua, núi non phủ tuyết trắng liên miên trùng điệp. Diệp Vân Chu chống cằm phóng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, núi tuyết và rừng thông bị hoa văn trên cửa cắt thành từng miếng không đồng đều.
Mộ Lâm Giang khoanh tay dựa lên lưng ghế, một lát sau lại chống người ngồi thẳng dậy, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, tìm chủ đề mở lời: “Hay ngồi?”
Diệp Vân Chu suy nghĩ một chút mới hiểu hắn đang chỉ phi thuyền, thầm nghĩ phi thuyền là lần đầu tiên, nhưng phi cơ y có không ít, bèn hàm hồ gật đầu: “Không khác là bao.”
“Xem ra lai lịch của ngươi ta còn chưa điều tra đủ.” Mộ Lâm Giang hừ mũi.
“Ta đang ở ngay trước mặt ngươi này, ngươi có thể nghiên cứu thoải mái, cần gì lãng phí thời gian điều tra.” Diệp Vân Chu thản nhiên nói.
Mộ Lâm Giang cười mà không nói, rót chén trà bưng lên, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Các công trình chi chít như sao trời của thành Hà Hoang lọt vào mắt, đã lâu rồi hắn không rời khỏi Tịch Tiêu cung, chủ thành phồn hoa hưng thịnh song trật tự rõ ràng, không dưng sinh ra cảm giác như mấy đời đã qua, tưởng chừng Tịch Tiêu Cung cho dù không có hắn, trời trăng sông nước vẫn luân chuyển như thường.
Diệp Vân Chu nghe thấy hắn bắt đầu vô cớ thở dài, đầu ngón tay cầm chén trà chốc chốc vuốt v e, tựa hồ không hòa vào được với xung quanh, đoán chừng câu nói tiếp theo của hắn chính là tang thương cảm thán cảnh còn người mất linh tinh.
Không ngoài dự đoán, Mộ Lâm Giang kéo dài giọng: “Thời thế đổi thay, già rồi, nên thoái vị thôi.”
Diệp Vân Chu: “…”
Y đột nhiên tò mò hỏi: “Ở Thương Mân giới, trong số thủ lĩnh môn phái Đại Thừa kì của các vùng, ngươi là nhiều tuổi nhất hả?”
Mộ Lâm Giang thật sự suy nghĩ một chút, do dự nói: “Hẳn là không phải.”
“Vậy ngươi tự đề cao vai vế mình cái gì?” Diệp Vân Chu hỏi hắn, “Mộ tiên sinh, sống cho tốt, còn chưa đến lúc ngươi được về hưu đâu.”
“Mượn cát ngôn của ngươi.” Mộ Lâm Giang miễn cưỡng khách khí.
Diệp Vân Chu lấy một quả quýt trên mâm đựng trái cây bóc vỏ, vơ vỏ sang một bên, chia quả quýt làm hai nửa. Mộ Lâm Giang tự nhiên duỗi tay, thế nào y lại bắt đầu tỉ mỉ xé từng sợi xơ quýt, hắn đành phải rút tay về, làm bộ muốn rót thêm trà vào chén.
“Muốn ăn thì tự bóc, ta cũng muốn sai người hầu, đã cố kiềm chế lắm rồi.” Diệp Vân Chu lời hay khuyên bảo, “Hiện tại chúng ta chỉ là hai lữ nhân bình thường, đừng đem điệu bộ của cung chủ ra ngoài.”
Mộ Lâm Giang lại thở dài, buông chén trà không uống.
Diệp Vân Chu vẫn canh cánh trong lòng vì chưa trả thù được hai cái đập kia của Mộ Lâm Giang, thấy hắn rầu rĩ không vui thì rất hí hửng, phủi tay lấy ra một quyển sách bìa cứng dày bằng bàn tay từ túi càn khôn. Khoang thuyền dụng cụ đầy đủ hết, y cầm theo quyển sách sang thư phòng cách vách, ngồi xuống trước bàn rút thẻ kẹp sách ra tiếp tục nghiên cứu.
Mộ Lâm Giang cũng đi sang cùng, lật bìa lên thì thấy, “Tường giải một trăm loại thuật trận cơ bản”.
Hắn tức khắc không phục, sao người tài giỏi lại không được trọng dụng cơ chứ.
“Ngươi biết ta là ai không?” Mộ Lâm Giang gập sách vào híp mắt hỏi, hai tay chống lên mặt bàn cúi xuống nhìn Diệp Vân Chu chằm chặp, “So với xem quyển sách cẩu thả qua loa này, thỉnh giáo ta không phải hay hơn à?”
“Ngươi có dùng linh lực được đâu.” Diệp Vân Chu đoạt lại giáo trình.
“Nhưng ta có thể chỉ dạy cho ngươi.” Mộ Lâm Giang bừng bừng hứng thú, “Ngoan, gọi ta một tiếng sư phụ, ta lập tức truyền bí kíp cho ngươi.”
Hai mắt Diệp Vân Chu sáng lên: “Bí kíp Minh Đồng Hoàng Âm?”
Biểu cảm Mộ Lâm Giang hơi biến đổi, lạnh mặt nói: “Cái này thì không được.”
“Đùa tí, không dựa vào ngoại lực mà vẫn làm người khác phải sợ hãi mới bản lĩnh thực sự.” Diệp Vân Chu khẽ cười một tiếng, “Ta đọc trên sách có giới thiệu cao thủ thuật trận của Thương Mân giới, ngươi so với bọn họ thì như thế nào?”
“Cao thủ nào, nói nghe một chút.” Mộ Lâm Giang dứt khoát đẩy giá bút ra ngồi lên trên bàn, không đồng ý.
Dây cột tóc bằng lụa đen của hắn bị chính hắn đè lên, đụng trúng vào chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Diệp Vân Chu. Y duỗi tay định rút nó ra, chạm vào eo Mộ Lâm Giang ý bảo hắn dịch ra một chút.
Mộ Lâm Giang hơi giật mình, hiểu sai ý, tưởng rằng Diệp Vân Chu muốn nhỏ giọng nói chuyện, liền một tay chống mặt bàn cúi người xuống chờ y thì thầm.
Diệp Vân Chu giật khóe miệng, sợ làm tăng thêm khó xử nên không giải thích. Tư thế Mộ Lâm Giang nghiêng mình lại gần lười nhác tùy ý, khẽ nhướng đuôi mày, trong mắt lộ ra hứng thú.
Nhờ phúc gương mặt này của hắn, kiểu động tác này không có vẻ bất nhã, ngược lại thêm phần ý vị, có sức sống hơn hẳn so với khi hắn ở Túc Tiêu điện.
Diệp Vân Chu khép hờ mắt, nghĩ bụng, cái lão già không biết đã mấy trăm tuổi rồi mà chẳng có tự giác này, không nên dùng mắt trần để nhìn thì tốt hơn. Y hắng giọng, mở sách ra thì thầm: “Lâm Uyên cung Tạ Kiều.”
“Hừ, hắn là cung thủ, biết cái gì về thuật trận.” Mộ Lâm Giang giễu.
Diệp Vân Chu vừa nghe hắn mở miệng lại nhớ tới cái đức hạnh kén cá chọn canh lúc y đọc thư, tiếp tục nói: “Thì Hoa môn Lưu Phương Chủ nhân.”
“Trồng hoa.” Mộ Lâm Giang quay mặt khinh miệt.
“Tu Chân cảnh Hạ Thu Lam.”
“Kinh thương.”
“Nam Cương Ngục Tà Tôn.”
“Luyện độc.”
Diệp Vân Chu xoa mặt, nhẫn nại nói: “Người ta vừa làm thuật trận vừa biết bắn tên trồng hoa, kinh thương luyện độc, ngươi biết làm gì?”
Mộ Lâm Giang nghe vậy làm thinh một lát, đột nhiên động thủ lấy sợi tóc mai từ đầu ngón tay Diệp Vân Chu vén ra sau tai, dịu dàng nói: “Ta tuệ nhãn như ngọc.”
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu tự kiêu nói: “Khen thì ta nhận, có ta làm đồng bạn hợp tác là phúc đức ba đời nhà ngươi.”
Mộ Lâm Giang: “…” Người trẻ tuổi, khiêm tốn chút đi.
Hắn xoay người nhảy xuống bàn phủi phủi quần áo, chắp tay sau lưng đi về phòng ngủ: “Ta cho ngươi thời gian nghiêm túc suy nghĩ, không học với ta chỉ thiệt ngươi.”
Trong nháy mắt Diệp Vân Chu quả thực đã dâng lên cảm giác, không hay cứ bất chấp thỉnh giáo một chút, nhưng ngại mặt mũi, thật sự không nói nên lời, càng không muốn thấy Mộ Lâm Giang dương dương đắc ý trước mặt mình, thở ra một cục tức rồi mở Tường giải im lặng học thuộc tiếp.
Vĩnh Trú Đăng nằm ở cực bắc của Mặc Ảnh đô, tuyến đường trên bản đồ hơi lấp lóe ánh đỏ. Càng đến gần thành Phong Diêm, cảnh sắc trên bản đồ cũng theo đó biến đổi, cuối cùng ổn định ở một tòa thành phồn hoa yên bình. Phạm vi Vĩnh Trú Đăng được đánh dấu bằng một vòng tròn đỏ trong địa giới thành Phong Diêm, bao gồm một thị trấn nhỏ, vài ngọn núi và cơ man là thôn xóm.
Mặc dù đã thu hẹp phạm vi đến mức này, nhưng nếu muốn tìm được một vật có kích thước bằng một chiếc đèn lồ ng bình thường cũng chẳng dễ dàng gì. Hai ngày sau, phi thuyền của họ lặng lẽ thả neo ở thành Phong Diêm, cả con thuyền được thiết lập thuật pháp ẩn hình, thả hai người xuống rồi theo đường cũ trở về.
Diệp Vân Chu đứng dưới ô của Mộ Lâm Giang, giơ tay đẩy mặt dù nhìn bốn phía xung quanh. Họ đang đứng ở một lâm viên, lúc này đã là buổi chiều, thời tiết khô lạnh, người đi đường thưa thớt, cảm giác nơi này mang lại không giống với thành Hà Hoang lắm, mà giống không khí nơi biên cương hơn. Mộ Lâm Giang bỗng đưa cán dù tới trước người Diệp Vân Chu, quơ quơ: “Cầm.”
Diệp Vân Chu nhận dù, nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn rút ra một chiếc dây cột tóc từ trong tay áo, gấm đen thêu viền bạc, hình như là một bộ với chiếc áo khoác đen hiếm thấy của hắn.
Hắn dùng dây cột tóc che lại hai mắt, thắt một cái nơ xinh đẹp ở sau đầu, sau đó chuẩn xác không lầm lấy cán dù về từ trong tay Diệp Vân Chu.
“Ngươi vẫn nhìn được à?” Diệp Vân Chu không nhịn được hỏi, vẫy vẫy tay trước mặt hắn. Không có cặp mắt tím trong suốt kia, y không hiểu sao có chút khó chịu, lại càng thấy dây cột tóc kia thật chướng mắt.
“Miễn là ta muốn nhìn.” Mộ Lâm Giang ngoảnh đầu về hướng Diệp Vân Chu, ngữ khí mang ý cười, đuôi lông mày nhếch lên một chút từ dưới dây cột tóc, “Thử xem?”
Diệp Vân Chu tỉnh rụi, tay phải giấu ở sau người bấm quyết vận linh lực, một Minh Mị quyết ăn miếng trả miếng còn chưa thi pháp xong hắn đã nhạy bén phát hiện, chế nhạo: “Quá chậm, ta mù thật cũng thấy.”
“Năm ngày thuộc lòng một quyển sách, tới được trình độ này ta đã rất vừa lòng với bản thân rồi.” Diệp Vân Chu không chút nhụt chí, tạm thời từ bỏ ý định đánh lén Mộ Lâm Giang, “Đi thôi, bắt một chiếc hiên miện đi trấn Lộ Ninh, hôm nay trước khi trời tối hẳn có thể tới kịp.”
Kế hoạch của họ là đến trấn Lộ Ninh trước tìm hiểu qua tình hình. Tâm điểm của vòng đỏ trên bản đồ là một chỗ tên thôn Thi gia, nằm sâu trong dãy núi nhấp nhô chằng chịt, đường sá xa xôi lại gian khổ, mà trận pháp dịch chuyển trong ô của Mộ Lâm Giang lại có giới hạn khoảng cách, nếu không sử dụng linh lực thì chỉ có thể dịch chuyển đến nơi đã để lại dấu ấn, với nơi khỉ ho cò gáy này thì hiển nhiên là bất lực.
Mặc dù Diệp Vân Chu có thể ngự kiếm, nhưng Mộ Lâm Giang lại cự tuyệt đi chung với y. Diệp Vân Chu tưởng tượng một chút cũng thấy không ổn, giống như cảnh kinh điển trong Titanic () vậy, có hơi gai người.
Hai người bảo thủ lựa chọn hiên miện, đến trấn Lộ Ninh còn bị xa phu chém thêm hai khối linh thạch hạ phẩm. Hơn nửa bầu trời đã nhuộm màu xanh đen, chỉ còn ngọn núi phía tây níu giữ ánh hoàng hôn hồng tím. Mộ Lâm Giang cụp dù, làm thành gậy chống lên mặt đất, Diệp Vân Chu ngoái đầu lại hai lần, cứ cảm thấy hắn làm vậy còn càng khiến nhiều người chú ý hơn.
“Cứ tìm một chỗ ăn cơm trước đã.” Diệp Vân Chu thu mắt lại đề nghị. Trên con đường nhỏ như ruột cừu trải một tầng tuyết mỏng, có chỗ lộ ra đá mịn, các cửa tiệm bên đường đóng chặt cửa sổ, biển hàng hiu quạnh phất phơ trong gió đêm.
“Đóng cửa sớm vậy.” Mộ Lâm Giang ngẩng đầu lên nhìn một hiệu quần áo, “Cơ mà cũng không tệ, trước kia những cửa hàng này căn bản không làm ăn nổi, bá tánh bận chạy nạn, trăn trở lưu lạc khắp lãnh địa mấy môn phái, nào được an nhàn như hiện giờ.”
Diệp Vân Chu bắt được tay áo hắn kéo nhẹ một cái: “Đi thôi, chìm đắm hồi ức quá khứ chứng tỏ ngươi đã già thật rồi.”
“Hừ.” Mộ Lâm Giang ý vị không rõ cười cười, “Ở giao lộ phía trước có một khách đim.”
“Quá đơn sơ, ngươi nhắm ở được không?” Diệp Vân Chu hỏi hắn.
“Chỉ sợ Diệp công tử sống trong nhung lụa không quen thôi.” Mộ Lâm Giang chế nhạo, “Năm đó khi đi đánh giặc, ta còn nơi nào chưa ở đâu.”
Diệp Vân Chu nghĩ thầm ta tất không thể để ngươi chế giễu, đại trượng phu có thể phú quý cũng có thể nghèo hèn. Bọn họ đi từ ngõ nhỏ ra giao lộ, đến gần mới thấy khách đim Tiền gia này quả là keo kiệt, biển hiệu thiếu một góc, ánh đèn cũng leo lắt mờ nhạt.
Diệp Vân Chu còn chưa duỗi tay mở cửa, tiểu nhị đã mau mắn lại đây tiếp đãi. Một trận gió lạnh thổi qua, mấy nghìn bông tuyết lọt vào đại sảnh, tuyết lại chuẩn bị rơi tiếp.
“Hai quý khách ở trọ à?” Tiểu nhị ôm tay run lập cập phun khói trắng, đứng đó mở cửa cho hai người, “Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Cảm ơn.” Diệp Vân Chu gật đầu lễ độ nói.
Mộ Lâm Giang đi theo đằng sau y, bấy giờ tiểu nhị mới chú ý tới hắn, ngẩng đầu nhìn, phát hiện Mộ Lâm Giang che hai mắt, lại chống một chiếc gậy dò đường thoạt trông như cây dù.
“A, vị đại ca này cẩn thận chút, ngạch cửa của tiểu đim cao, cẩn thận vấp.” Tiểu nhị hảo tâm vươn tay dìu Mộ Lâm Giang, trong lòng tiếc hận, đại ca tuấn tú lịch sự thế mà lại mù. Nhìn lom lom vào dây cột tóc che mắt kia, bụng lại nổi lên một nỗi sợ không thể hiểu được, cứ thấy lạnh hết cả sống lưng.
Diệp Vân Chu đằng trước suýt nữa cười ra tiếng. Y che miệng đằng hắng hai cái, đoạn ngoái đầu lại dìu Mộ Lâm Giang, tươi cười ôn hòa bất đắc dĩ: “Đây là lão thái gia nhà ta, hai mắt nhìn không thấy, còn cứ một hai phải đi xa nhà, cứng đầu lắm, chỉ toàn rước phiền cho người ta.”
Mộ Lâm Giang: “…”
Khóe miệng tiểu nhị mím thẳng, trái lo phải nghĩ bình luận: “Lão thái gia… nhà ngài nhìn trẻ thật đấy.”
“Đúng vậy, bảo dưỡng tốt, tâm thái lạc quan, thân thể còn rất nhanh nhẹn.” Diệp Vân Chu nói đến nghiện luôn, “Thế mà cứ bắt tội tiểu bối chúng ta, ta còn không năng động bằng lão thái gia đâu.”
“Ha ha, ‘nhà có một lão, như có một bảo’ mà, thân thể ông khỏe mạnh là phúc phận của vãn bối chúng ta.” Tiểu nhị bị ngữ khí chân thật của Diệp Vân Chu lừa đến nỗi không hiểu sao tiếp thu được thiết lập của người này, “Mau để ông ấy vào ngồi cho ấm, ngài với ông là…”
“Bà con xa thân thích.” Diệp Vân Chu nhanh chóng chặn lại hai từ cháu trai, kéo ghế dựa ra cho Mộ Lâm Giang, đỡ hắn ngồi xuống, “Tuổi ông lão không nhỏ, lại chẳng có con cái, ta không chiếu cố ông thì không yên tâm được, chịu mệt tí thực ra cũng không sao cả.”
Mộ Lâm Giang nắm chặt cán dù trầm mặc không nói, dựa lên lưng ghế, quả thực có phong phạm bô lão. Hắn nhấc một chân lên lặng lẽ giẫm lên chân Diệp Vân Chu, thấy vẻ mặt Diệp Vân Chu đối diện cứng đờ, bèn khoanh tay giả vờ giẫm nhầm, thản nhiên quay đầu đi.
“Tiểu nhị, hai gian thượng phòng, dọn mấy món đầu bảng và một bình trà nóng cho ta.” Mộ Lâm Giang trầm tĩnh mở miệng, thả mấy lượng bạc vụn lên mặt bàn.
Tiểu nhị còn đang tranh luận với Diệp Vân Chu sửng sốt, giọng Mộ Lâm Giang trầm ổn dễ nghe lại có khí thế, gã đứng thẳng nghe lệnh như thấy ông chủ đến, gật đầu vội vã đi làm.
Diệp Vân Chu mím môi, sắp đặt Mộ Lâm Giang ở ngay trước mặt hắn rất vui, Mộ Lâm Giang chưa kịp nói gì y thì đúng lúc này cửa lại vang lên động tĩnh. Một cô nương đeo bao lớn bao nhỏ cố sức dùng cánh tay đẩy cửa ra, tuyết xám mênh mang đi liền với gió cuồn cuộn thổi vào. Cô giậm chân th ở dốc, Diệp Vân Chu ngoảnh đầu, mày đột nhiên nhăn lại.
Y thấy trên đỉnh đầu cô nương kia là máu đang chảy xuống, xuôi theo mắt trái nhỏ giọt xuống mặt đất. Bèn nhanh chóng đưa tay túm Mộ Lâm Giang, nhưng vừa ngoảnh đầu lại lần nữa thì cô nương kia đã êm đẹp đứng ở cửa, hà hơi vào đôi tay lạnh cóng.