Em cô quạnh trong đêm cô quạnh, cô quạnh nhớ anh và cô quạnh, làn gió cô quạnh, cơn mưa cô quạnh, cô quạnh đếm từng ngôi sao sớm, còn màn đêm cô quạnh, ngâm trong caffeine cô quạnh.
"Ê, Kenya của em kìa."
Bà chủ liếc mắt về phía cửa ra vào, mỉm cười nhắc tôi.
Trạch Vu vẫn như thường lệ, áo sơ mi, quần âu sạch sẽ, còn cả đôi giày da màu nâu được đánh cho sáng bóng lên nữa.
Nhưng hôm nay bên cạnh anh đã có thêm một người nữa, không, nên nói là đã đổi một cô bạn khác.
"Không phải chứ?" Tôi hơi bất an trong dạ, mặc dù cô gái đi cùng với anh có khả năng là bạn cùng lớp bình thường hoặc bạn trong câu lạc bộ, ấy là nếu tôi giả bộ không nhìn thấy hai người bọn họ tay nắm chặt tay.
"Xem chừng, có người lại tranh uống cà phê Kenya trước một bước rồi."
Albus chơi trò ném đá xuống giếng, trong nháy mắt dã làm tan nát tâm hồn mỏng manh yếu đuối của tôi.
Trạch Vu cầm thực đơn, ghé vào tai cô gái kia thì thầm gì đó, đại để chắc là giới thiệu sơ qua.
Cô gái kia vừa nghe vừa gật đầu, chốc chốc lại phát ra tiếng cười khúc khích như chuông bạc, mái tóc dài đen óng mềm mại buông rủ xuống như dòng thác.
"Cô gái kia xinh thật, đúng kiểu mà tôi thích." Lần đầu tiên Albus đưa ra bình phẩm.
Đáng ghét! Ngay cả cô nàng lesbian mạnh nhất mọi thời đại Albus cũng bỏ phiếu cho cô ta.
"Tư Huỳnh, hai cốc cà phê Sulawesi, với một bánh xốp kem." Trạch Vu đi tới quầy bar, nụ cười của anh trông gọn ghẽ đến mức khiến người ta thấy thương cảm.
"Không gọi Kenya nữa à?" Tôi hạ thấp giọng, giữ nguyên nụ cười ngọt ngào.
Tôi thích coi chuyện này như một bí mật ngầm hiểu đặc biệt giữa anh và tôi.
Trạch Vu le lưỡi, cầm cây bút trên mặt quầy bar viết tháu lên mảnh giấy nhớ: "Bạn gái mới của anh, cũng được chứ? Cô ấy thích cà phê Sulawesi, vậy nên anh cứ tập làm quen trước thì hơn."
Tôi nhìn mảnh giấy, đón cây bút chì Trạch Vu chuyển qua, viết: "Xem chừng ngoan hơn cô lần trước. Ps: có thể thử làm chính mình mà?"
Thực ra, tôi đang hy vọng bọn họ cãi nhau một trận nho nhỏ vì một điều vô nghĩa, sau đó như quả cầu tuyết, càng lăn càng to, biến thành cãi nhau to là tốt nhất.
Trạch Vu cười khổ, cầm bút viết lại: "Thích thứ mà bạn gái thích, gần như là bài tập khi yêu đương của anh."
Tôi cắn môi dưới, viết: "Còn cô ấy? Anh chuẩn bị cho cô ấy bài tập gì?"
Trạch Vu nghiêng đầu, ngẫm nghĩ giây lát, bút chì như bị chết máy trên mặt giấy nhớ.
Mấy giây sau, anh viết: "..." Sau đó là một nụ cười khổ hết sức kinh điển.
Cưng à, trước khi gặp được chân mệnh thiên nữ là em đây, tình yêu của anh sẽ còn gặp nhiều tai nạn và khổ đau.
Đợi em thi đậu vào đại học Giao Thông, em nhất định sẽ giải phóng anh.
Tôi tinh nghịch viết lại: "Một lúc nữa em có thể đến lau sàn nhà, chùi cửa kính gần chỗ hai người được không?"
Trạch Vu vẽ một mặt cười lên tờ giấy.
Trước khi quay lại chỗ ngồi, anh nhặt lấy hai quyển tạp chí thời trang.
Một quyển cho bạn gái, một quyển cho bản thân, thay tạp chí kinh tế tài chính mọi khi anh hay đọc.
Thật là một người biết quan tâm người khác." Tôi ủ rũ nói, thu dọn lại đống giấy nhớ.
Những mảnh giấy nhớ ấy đều là tư liệu đẹp đẽ để về sau tôi hồi tưởng lại khoảng thời gian mới quen nhau này.
"Đúng là một gã thay bạn gái như thay áo." Albus mở nắp ấm cà phê, bình phẩm.
"Điều kiện của anh ấy tốt mà, tất nhiên chỉ vài ngày là thay bạn gái mới thôi." Tôi biện minh hộ Trạch Vu.
Hy vọng Trạch Vu cứ giữ nguyên tốc độ này, sau đó nhanh chóng đổi cô bạn gái xinh đẹp này đi.
"Hay để tôi giúp em cưa cô ả kia, như vậy Kenya sẽ lại cô đơn lẻ bóng." Lúc nói đùa, vẻ mặt Albus không hề thể hiện chút xúc cảm nào, tôi thật tình hy vọng cô coi đây là chuyện nghiêm túc.
Tối hôm ấy, tôi thở vắn than dài, nhìn Trạch Vu lặng lẽ cùng bạn gái xem tạp chí thời trang suốt hai tiếng đồng hồ.
Tôi cũng tới gần chỗ bọn họ chùi kính, lau nhà, sửa sang rèm cửa vân vân và vân vân nhưng không nghe thấy gì cả.
Bọn họ giống như một cặp tượng thạch cao trầm mặc và thanh nhã, hẹn hò lặng lẽ, thỉnh thoảng lại châu đầu vào nhau, ghé tai thầm thì.
Tôi bắt đầu thấy nhớ cô ả nóng tính hồi trước rồi.
Mấy ngày sau đó, tôi đều thấy Trạch Vu và cô bạn gái ngoan ngoãn hẹn hò trong quán.
Tôi bắt đầu hoài nghi không biết có phải vì trong quán có rất nhiều tạp chí, nên họ cứ chọn mãi chỗ này mà uống cà phê hay không.
Mỗi ngày hai tiếng đồng hồ, mỗi ngày hai cốc cà phê Sulawesi, mỗi ngày hai quyển tạp chí.
Mỗi ngày tôi đều nếm trải những xúc cảm mâu thuẫn, vui mừng xen lẫn chán chường.
"Albus, nói thật lòng, nếu để chọn lựa, Albus sẽ chọn em hay cô ả ngoan hiền kia." Tôi đờ đẫn gặm quyển sách tham khảo môn tiếng Anh.
"Nói thật lòng, tôi đây là loài động vật rất coi trọng bề ngoài." Albus bưng ra hai cốc cà phê Sulawesi, trên đám bọt sữa của một trong hai cốc, không ngờ còn vẽ một hình trái tim bằng caramel.
"Albus đúng là đồ lăng nhăng." Tôi chau mày, bưng hai cốc cà phê đi tới chỗ Trạch Vu.
Nhưng đến hôm thứ Sáu, Trạch Vu buồn bã lê bước vào quán, bên cạnh không có ai.
Anh mở máy tính xách tay, cắm điện, lấy một quyển tạp chí Thiên Hạ gọi một cốc Kenya.
"Hôm nay anh có một mình thôi à?" Tôi hỏi, có chút tò mò, và rất nhiều mong đợi.
"Một mình, nên gọi Kenya." Ánh mắt Trạch Vu nhìn sang bên cạnh, tựa như cô nàng ngoan hiền nọ vẫn đang ngồi cạnh anh vậy.
"Bạn gái anh hôm nay có việc à?" Tôi dè dặt dò hỏi.
Chia tay rồi. Nụ cười buồn của Trạch Vu lúc nào cũng toát lên khí chất của một nhà văn, đầy vẻ siêu hình hài hước.
Cả tim tôi nẩy lên một cái.
"Không phải chứ? Là anh đòi chia tay à?" Tôi làm ra vẻ kinh ngạc.
"Ừm, cô ấy cũng không phản đối." Trạch Vu nhấp một ngụm cà phê Kenya.
"Có thể hỏi tại sao không?" Tôi giơ tay lên, thực tình là quá đột ngột.
"Tạm thời không được." Trạch Vu cố ý ra vẻ rất đau lòng, sau đó bắt đầu gõ bản báo cáo của anh.
Tâm trạng tôi không khỏi có chút bay bổng, nhưng lại vì Trạch Vu mà trào dâng một cảm giác khó tả, buồn buồn kiểu như "gò chữ ép thơ gượng tả sầu () vậy. Tốc độ thay bạn gái của Trạch Vu quả thực có hơi nhanh, tựa hồ anh không thể không có người ở bên, người như vậy kỳ thực rất đáng thương, nói không chừng còn giống A Thác hình dung về anh Bạo, đều là những người dễ cô quạnh.
Vì vậy nguyên nhân Trạch Vu thích uống cà phê Kenya mùi vị phức hợp, là bởi mỗi một ngụm, mỗi một mùi hương, đều giống như sự bầu bạn của những tình cảm phong phú.
Nếu anh không phải một con sói dễ cô quạnh, thì chắc chắn là một người khát khao có được tình yêu hoàn hảo.
Để tìm kiếm đối tượng thích hợp nhất, Trạch Vu chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian vào những tình cảm không có kết quả.
Vì vậy anh đổi hết lần này đến lần khác, cho đến khi cánh buồm lẻ loi ấy cập được vào bờ.
"Em nói vậy cũng rất hợp lý." Bà chủ dạo này đang mê người máy Gundam, lần trước Râu Xồm giới thiệu cho chị thứ này. Mấy ngày liền Râu Xồm đều đến gọi cà phê Bà chủ đặc chế, thật không đơn giản chút nào, đặc biệt hôm qua anh ta còn uống một cốc Latte cho thêm coca nữa.
"Cà phê Kenya của em thích xem tạp chí kinh doanh, mấy trang về đầu tư và cổ phiếu kia đều bị cậu ta xem cho rách bem cả rồi." Albus tự rót cho mình một cốc nước táo, câu nào câu nấy đều phân tích thấu tình đạt lý: "Tư duy logic của cậu ta không khéo lại theo bộ quy tắc đầu tư chết tiệt nào đấy cũng nên, đầu tư sai lập tức nhận thua rút lui, không chút do dự, tuyệt đối không chịu để tiền chôn trong tài khoản không rút ra được."
Albus nói vậy cũng rất có lý. Chẳng biết từ bao giờ, Vua gọi lung tung đã xuất hiện bên cạnh quầy bar: "Nhất định cậu chàng đang đợi một mã cổ phiếu blue-chip đấy". Hôm nay ông ta lại gọi bậy một món tên là Tranh sinh hoạt New York vùng Yorkshire. Ra vẻ ta đây lãng mạn.
"Cổ phiếu blue-chip? Chính là người yêu được một trăm điểm tối đa phải không?" Tôi đã quyết định hôm nay trở về nhà, phải hỏi bố mẹ xem nếu tôi là một mã cổ phiếu thì sẽ là mã nào?
"Cổ phiếu sẽ trượt giá, vua đầu tư cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào."
Albus cười khẩy: "Căn bản không có ai là vua đầu tư thực sự cả."
Được rồi được rồi, tôi đầu hàng, tôi thực tình không muốn đem việc đầu tư cổ phiếu ra ví von với chuyện này.
Nhìn Trạch Vu ngồi đằng xa, đúng là một chàng trai vừa đáng thương lại vừa cần tình yêu.
Lúc quán sắp đóng cửa, lông mày Trạch Vu nhíu chặt lại tưởng chừng thắt thành nút đến nơi.
Anh chậm rãi thu dọn ba lô và máy tính, cất quyển tạp chí mới xem được vài trang lên kệ, đi tới quầy bar chào tạm biệt tôi.
"Mong rằng anh có thể nhanh chóngvui vẻ trở lại". Tôi nói, đưa cho anh một mảnh giấy nhớ vẽ đầy mặt cười.
"Cảm ơn, mặc dù thất tình không thể trị liệu bằng vui vẻ, nhưng anh sẽ thử xem." Anh gật đầu, cầm lấy mảnh giấy nhớ, sau đó đưa cho tôi một mảnh giấy anh vừa len lén viết lúc ở chỗ ngồi.
"Cảm ơn cà phê của em. Hy vọng rồi sẽ có một ngày, anh có thể vui vẻ gọi hai cốc cà phê Kenya."
Tôi nhìn theo bóng lưng anh, anh vẫy vẫy tay.
Thành phố cô quạnh, con người cô quạnh.
Niềm cô quạnh ngâm trong chất caffeine của cà phê Kenya.
Thoắt cái đã tới Chủ nhật, vì bộ phim Dặm xanh và cái mạng nhỏ bé của mình, tôi phải xin bà chủ cho nghỉ nửa ngày.
Tôi hẹn gặp A Thác ở quán net lúc bảy giờ tối, sau đó anh ta sẽ chở tôi đến nhà anh Bạo.
"Tối nay không đến tiệm giặt là ăn nữa hả?" Tôi hỏi, quả thực nhung nhớ những món ăn hoàn mỹ tuần trước.
"Không, hôm nay anh Bạo không chém ai, muốn tự tay rán mấy quả trứng mời chúng ta ăn. A Thác dường như rất vui khi thấy tôi muốn đến tiệm giặt là nên lại nói: "Tuần sau chúng ta lại đến tiệm giặt là đi, vợ chồng thím Kim Đao chắc chắn sẽ vui lắm đấy."
Tôi gật gật đầu, nếu anh Bạo đã đích thân rán trứng,vậy không ăn cũng không được rồi.
"Hôm nay hình như em có tâm sự thì phải?" A Thác nhìn thấy nét mặt tôi qua gương chiếu hậu.
"Ừm." Tôi thừa nhận.
"Nếu em có việc đột xuất thì để tuần sau xem Dặm xanh cũng được, không sao đâu." A Thác giảm bớt tốc độ.
"Không phải. Một người mà em thích dạo gần đây cứ thất tình suốt, buồn thay cho anh ấy thôi." Tôi nói.
Chính bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nói những chuyện này với A Thác.
"Thì ra thế, để lát nữa chúng ta vừa xem phim vừa ăn trứng vừa nói chuyện này đi, anh Bạo là một đối tượng rất tốt để trò chuyện đấy, anh ấy cũng từng bảo anh, gặp phải chuyện phiền phức gì cứ đến tìm, anh ấy sẽ giúp dẹp yên cho. Em cũng là bạn của anh Bạo, nhất định anh ấy sẽ ra mặt giúp em mà." A Thác cười cười, những thứ anh ta vừa nói quả là ngô chẳng ra ngô, khoai chẳng ra khoai.
Cái gì mà phiền phức với cả dẹp yên với cả ra mặt. Toàn những từ lóng của bọn giang hồ xã hội đen.
Lúc đến nhà anh Bạo, anh ta đã rán sẵn trứng đợi bọn tôi.
Có trứng rán, trứng rán, trứng rán, và rất nhiều rất nhiều trứng rán.
Không có gì ngoài trứng rán.
"Anh chỉ biết rán trứng, đừng để bụng." Ánh mắt anh Bạo rất hung ác, anh ta nói: "Con người ta chỉ cần chuyên tâm làm một chuyện thì có thể làm rất tốt.
Đạo lý ở đâu cũng như nhau cả."
"Em rất thích ăn trứng rán." Tôi gắng sức bạnh cơ mặt mình ra, tươi cười nói: "Hễ hôm nào không ăn trứng rán là em có cảm giác là lạ ngay, chẳng hiểu không ổn ở chỗ nào nữa."
"Anh cũng thế." Anh Bạo ngồi xuống, bật máy chiếu lên.
Dặm xanh đúng là một bộ phim cảm động lòng người, phim được cải biên từ câu chuyện của tiểu thuyết gia chuyên viết truyện kinh dị Stephen King, kể lại những tao ngộ của một người da đen to béo sở hữu siêu năng lực trị liệu kỳ dị trong một nhà tù chết chóc, mặc dù chúng tôi buộc phải hợp sức xử lý hết ba chục quả trứng rán trong quá trình xem phim, nhưng tôi vẫn cảm động đến rơi cả nước mắt.
Lúc khóc, tôi rút lấy mấy tờ giấy ăn, phát hiện anh Bạo cũng đang khóc.
"Hay quá nhỉ." Đôi mắt hổ của anh Bạo long lanh ngấn lệ, miệng ăn trứng rán.
"Siêu hay." Tôi khóc lớn, đột nhiên, anh Bạo dường như không còn đáng sợ như lúc trước nữa.
Bộ phim kết thúc, đèn sáng, trứng rán cũng đã hết.
"Phim về nhà tù thì Nhà tù Shawshank cũng hay lắm, có thể xếp hạng một trong mười phim hay nhất em từng xem." Tôi lau nước mắt, bụng căng phồng.
"Anh xem ba mươi mốt lần rồi." Anh Bạo lạnh lùng đáp, coi như đồng ý lời tôi nói.
"Anh Bạo từng đi tù khổ sai, vì vậy anh ấy đặc biệt nhiều cảm xúc khi xem các phim về nhà tù." A Thác giải thích, tôi có thể tưởng tượng được.
"Có đi lính hay không chẳng quan trọng, nhưng làm một người đàn ông trong đời nhất định phải đi tù khổ sai một lần, A Thác, cậu phải nhớ kỹ." Anh Bạo đứng dậy, chỉ vào vết đao chém vắt ngang mặt, hằn học nói.
"Em không cần." A Thác thẳng thừng đáp lại. Đúng là không cần mạng sống nữa mà.
"Nếu không ngồi tù, làm cái sẹo cũng miễn cưỡng coi là được." Anh Bạo chỉ vết sẹo trên mặt, sau lại kéo áo len chỉ vào mấy vết sẹo trên người, nói: "Một người đàn ông trong đời nhất định phải có một vết sẹo đẹp, anh quen cậu chính là nhờ vết sẹo này đây, sớm muộn, rồi cậu cũng sẽ có vết sẹo thuộc về mình." Vừa nói, anh vừa chỉ vết sẹo trên lưng.
"Em không cần." A Thác nhún nhún vai, căn bản không để tâm.
Anh Bạo đành buồn bực ngồi xuống, sau đó quay sang hỏi tôi: "Có ăn trứng rán nữa không? Mỗi lần khó chịu anh lại ăn trứng rán."
Tôi vội vàng bảo có, anh Bạo rõ ràng cực kỳ khó chịu vì A Thác trả treo với anh, nếu ăn thêm mấy quả trứng rán mà không phải thấy đổ máu, vậy thì tôi ăn cũng được.
"Anh Bạo đừng chèo kéo cô ấy nữa, tâm trạng Tư Huỳnh hôm nay không được tốt." A Thác vội ngăn anh Bạo đi rán trứng.
"Vậy hôm nay anh ngủ phòng khách nhé!" Anh Bạo lại móc trong túi quần ra một dây bao cao su, tôi sắp ngất xỉu đến nơi rồi.
Phương thức giải quyết khi tâm trạng người khác không được tốt của vị tiên sinh xã hội đen này cũng thật là... Vậy mà A Thác còn nói anh ta là đối tượng rất tốt để trò chuyện nữa chứ, thì ra cách anh ta dẹp yên bất bình đều tầm bậy tầm bạ như vậy.
"Người mà Tư Huỳnh thích dạo gần đây hình như không được thuận lợi lắm, nên tâm trạng cô ấy không được tốt." A Thác cầm đĩa thức ăn đậy lên đống bao cao su trông chướng cả mắt.
"Thì ra thế, cho anh biết thằng ấy là ai, anh sẽ tìm nó, nói lý lẽ." Anh Bạo đột nhiên mắt lộ hung quang.
Tôi vội lắc đầu, sau đó thanh minh sự việc thực ra không nghiêm trọng đến thế, tất cả chẳng qua chỉ là ảo tưởng màu hồng của con gái thôi, không cần phiền đến anh Bạo suốt ngày bận rộn chém người ta phải đi chém thêm một người nữa làm gì.
"Kẻ thù của em chính là kẻ thù của anh, có phiền phức, cứ tìm đến anh." Anh Bạo đùng đùng nổi giận, dù tôi hoàn toàn chẳng hiểu anh ta tức giận chuyện gì.
"Không phải kẻ thù, em thích anh ấy mà." Tôi nhăn tít mặt lại giải thích.
Sau đó tôi kể lại tỉ mỉ chuyện mình thích Trạch Vu, để anh Bạo khỏi tiếp tục hiểu lầm.
A Thác vừa nghe vừa gật đầu, còn anh Bạo lại vừa nghe vừa lắc đầu.
Sau đó anh Bạo bắt đầu khuyên bảo tôi, dưới hình thức một câu chuyện.
Đó là câu chuyện về người bạn gái trước trước trước nữa đã chết trong lòng anh, đại để là một bài ca buồn về giới xã hội đen kiêm thiên sử thi bi thương về nhi nữ giang hồ tình dài ý càng dài.
Trong câu chuyện có đao, khoảng chừng hơn bảy chục thanh, sau đó cũng có cả súng, áng chừng hai mươi mấy khẩu, đạn bay qua bay lại thì nhiều vô số kể, những vai kẻ thù và kẻ thù giả thiết đại khái chừng ba mươi đến bốn mươi người, nếu phân biệt theo phép nhị nguyên, tức chia làm phe chính nghĩa và phe tà ác, đại khái là một cục diện thế lực quân bình.
Sau đó đám đàn ông bắt đầu chém giết, đám đàn bà cũng chạy qua chạy lại cổ vũ, thỉnh thoảng còn thay đàn ông đỡ đạn bày tỏ lòng trung thành sâu sắc, thỉnh thoảng cũng cầm lựu đạn uy hiếp kẻ thù háo sắc để thể hiện tiết tháo kiên trinh, thỉnh thoảng lại ra đường giúp đàn ông trả nợ, ánh đao bóng máu, mỗi bước đều có sát cơ, đường dài rình dài, tình nhi nữ lại càng dài, anh Bạo rất thông thuộc các thủ pháp kể chuyện của điện ảnh, thuật lại tất cả một cách tương đối sinh động.
"Cuối cùng, anh giật mặt nạ da người của gã đàn ông trong lòng ra, mới phát giác đó chính là Tú Trinh của anh, trời ơi, thì ra Tú Trinh muốn giải quyết khúc mắc giữa anh và Vương Đổng cha cô ấy, không ngờ đã xả thân vì nghĩa, mong anh đừng trả thù, trời ơi, thế nhưng sự việc đã rồi, chuyện quá khứ chỉ còn lại trong hồi ức." Anh Bạo thâm trầm nói, nước mắt còn tuôn rơi.
Tôi muốn giơ tay nói kết cục cuối cùng hoàn toàn giống đoạn Kiều Phong ngộ sát A Châu trong truyện Thiên Long Bát Bộ (), nhưng rốt cuộc vẫn kìm lại được, thậm chí còn khóc khan mấy tiếng bày tỏ lòng chia buồn.
"Vì vậy, cái thằng Trạch Vu kia mà đám trêu hoa ghẹo cỏ bên ngoài, cứ bảo anh." Anh Bạo lau khô nước mắt, lạnh lùng đưa ra kết luận: "Anh chém chết nó."
"Cảm ơn anh Bạo, tâm trạng em đỡ hơn nhiều rồi." Tôi chắp hai tay trước ngực, đầu óc rối tinh rối mù cả lên.
Lúc chở tôi rời khỏi nhà anh Bạo, A Thác cứ luôn miệng xin lỗi.
"Xin lỗi, lần trước anh thất tình, anh Bạo cũng khuyên giải anh y như vậy đấy, bảo phải giúp anh chém Albus hay là treo cổ Loan Loan, nói thực lòng, anh ấy nghĩa khí như vậy làm tâm trạng anh dễ chịu hơn nhiều, nhưng anh vốn tưởng anh ấy sẽ tùy mỗi người mỗi khác cơ, không ngờ vẫn nói cùng một kiểu ấy." A Thác cứ xin lỗi mãi không thôi, xem chừng anh ta thực sự rất áy náy.
"Anh phải bồi thường đi, em bị tổn thương tinh thần". Tai có cảm giác trong đầu mình toàn là đao với súng, không sao phục hồi lại bóng lưng u uất của Trạch Vu nữa. Tổn thất hết sức nặng nề.
"Được rồi, chuyện đó tất nhiên không thành vấn đề." A Thác nhìn đồng hồ, nói: "Mười một giờ rưỡi rồi, muộn quá, lần sau đi."
"Anh A Thác, xin hỏi anh định bồi thường như thế nào?" Tôi hỏi. Tôi đi làm cả bảy ngày trong tuần, nhưng nếu phương án bồi thường hay ho, tôi có thể suy nghĩ đến việc xin bà chủ cho nghỉ một hôm.
"Bí mật, chỉ cần em rảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh."
Nghe A Thác nói vậy, tôi mới nhớ ra tôi không hề có số điện thoại của anh ta.
Vậy là A Thác dừng xe ở đầu ngõ nhà tôi, sau đó lấy bút bi viết vào lòng bàn tay tôi một số điện thoại di động.
"Tối nay vẫn phải cảm ơn anh,vì Dặm xanh rất hay." Tôi nhìn dãy số trong lòng bàn tay, nói: "Vả lại em cũng không sợ anh Bạo như lần trước nữa rồi".
"Anh Bạo vốn không hề đáng sợ mà." A Thác nói, sau đó nắm chặt lấy tay tôi. Luồng nội lực mạnh mẽ ấy lại nghiến chặt khiến tôi tái mét cả mặt.
"Em đừng gấp, cứ từ từ đợi, vàng thật không sợ lửa, tình yêu không ngại đợi chờ." A Thác chân thành cổ vũ tôi: "Em tốt như thế, Trạch Vu nhất định sẽ phát hiện ra em thôi."
Những lời thiết tha này của A Thác, về sau đã ảnh hưởng rất sâu sắc đến tôi.
Mỗi lần rơi vào tâm trạng chán chường, mỗi lần muốn bỏ cuộc, tôi lại nhớ đến ma thuật trong những lời A Thác nói.
Để tôi kiên định không rời, để tôi kiên định không lời, để tôi kiên định không rờ i .
Trạch Vu mãi vẫn không vui vẻ trở lại, tôi chỉ dám chuyền giấy nhắn với anh, xin anh hãy cố lên.
Chỉ những lúc dẫn các đàn em trong câu lạc bộ đến quán thảo luận về giải thi đấu hùng biện giành cúp Sinh Viên Mới, anh mới mở khóa gông xiềng cùm chặt hai hàng lông mày, thao thao bất tuyệt dẫn dắt đám sinh viên mới thảo luận các luận điểm tấn công và phòng thủ.
Lúc đó, anh vừa đẹp trai, lại vừa thông minh.
Tôi bấy lâu nay vẫn cứ nghĩ đề mục thi hùng biện chỉ toàn các vấn đề siêu hình, kiểu như "Đàn ông có nên để phụ nữ khóc hay không", "Tình yêu quan trọng hay bánh mì quan trọng", "Thất tình có phải là bài học mà một người nhất thiết phải trải qua trong đời hay không" chẳng hạn.
Tất nhiên là tôi sai, sai đến không để đâu cho hết.
Riêng đề mục bán kết của cuộc thi hùng biện dành cho sinh viên mới trường đại học Giao Thông đã là "Nước ta có nên áp dụng chế độ cho thôi học / () hay không", còn đề mục trong vòng thi chung kết thì là "Không nên hợp pháp hóa cái chết an lạc", toàn những thứ nghiêm túc cực kỳ.
Cũng vì vậy, tôi rất thích tranh thủ lúc vắng khách, ngồi bên cạnh nghe bọn họ thảo luận.
"Các em phải nhớ kỹ, có nhiều sách lược để nói về việc có nên hợp pháp hóa cái chết an lạc hay không, giả dụ các em đi từ phương diện giá trị đạo đức thì đại khái chia thành hai dạng, phải xem là nhắm vào mệnh đề giá trị cao như quyền tự chủ định đối với tính mạng hay là nhắm vào mệnh đề giá trị thấp như sự hợp tình hợp lý. Nếu nhắm vào cái trước, vậy thì phải chú ý xem có phải ai cũng có quyền tự chủ đối với tính mạng của mình hay không? Ai có thể nắm quyền tự chủ đối với sinh mạng của người khác? Vả lại, còn phải phân biệt rõ tại sao quan tòa có thể quyết định mạng sống của phạm nhân, nhưng bác sĩ lại không có quyền quyết định kỳ hạn sinh mạng của người bệnh? Nhất thiết phải bám chặt lấy những luận điểm này, sau đó..." Trạch Vu nói rõ ràng rành mạch, tôi ở bên cạnh nghe ngóng mà cũng không kìm được gật đầu lia lịa.
Về sau, đội sinh viên năm nhất khoa Công trình do Trạch Vu dẫn dắt quả nhiên giành được quán quân, còn đến quán ăn một bữa thả cửa để chúc mừng.
Có lẽ có thể thấy được tư chất của một người thông qua câu lạc bộ mà họ tham gia nhỉ?
Trạch Vu tham gia câu lạc bộ hùng biện, bất kể là trước khi tham gia anh đã cực thông minh hay sau khi tham gia mới trở nên sáng láng, tóm lại cuối cùng vẫn là hạng đầu óc thông minh; còn A Thác với anh trai tôi ở trong câu lạc bộ trượt patin, tôi thấy đều là đồ ngốc cả.
Nói tới đây, tôi cũng chẳng hiểu bản thân mình rốt cuộc vì sao cứ muốn quy kết cho một nguyên nhân nào đó như thế.
Từ cà phê, từ câu lạc bộ, từ bất cứ chi tiết nhỏ nhặt nào, tôi luôn cảm thấy nhìn mặt mà bắt hình dong là rất có lý, có thể giúp tôi hiểu về một người trong thời gian rất ngắn.
Nhưng A Thác thì khác. Anh ta cảm thấy muốn nhìn một người thì phải nhìn vào bản thân người ấy, những thứ khác đều vô dụng cả.
Thứ Bảy, A Thác đến quán để tôi mời một cốc cà phê Sumatra low-caf như đã hứa.
"Xin nghỉ đi, anh phải dạy gia sư hộ bạn, sẽ dẫn em đi gặp một người khiến em quên hết mọi phiền não."
A Thác chỉ vào đồng hồ đeo tay, uống một hơi cạn sạch cốc cà phê tôi dày công pha chế.
"Không phải chứ? Bây giờ? Đi làm gia sư với anh." Tôi gần như không nói được lời nào. Lần trước bảo A Thác phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi chỉ là nói đùa thôi, nên tôi cũng chẳng gọi điện lại cho anh ta làm gì.
"Đi đi, quán có tôi là được rồi." Albus lạnh lùng nói.
"Cảm ơn nhé! Chúng ta đi thôi!" A Thác nắm chặt tay Albus, chân mày Albus nhíu lại, rõ ràng đã bị nội lực của A Thác tấn công.
Vậy là A Thác vội vàng chở tôi phóng xe máy về phía Trúc Đông.
Dọc đường, A Thác giới thiệu trước với tôi về gia cảnh của học sinh này, tôi nghe mà chỉ biết trầm trồ ngạc nhiên.
Đó là một anh chàng đã thi lại đại học đến lần thứ năm, vì gầy quá nên không phải đi lính, đồng thời cũng vì nhất quyết gắng thi đại học hết năm này sang năm khác, nên cả ban xã hội lẫn ban tự nhiên đều đã trải qua, nhưng do điểm số quá thấp mà chẳng vào được trường nào hết.
"Đáng thương quá, em hiểu ý anh rồi, anh muốn dùng anh ta để khích lệ em phải học hành chăm chỉ, gặp anh ta xong em sẽ cảm thấy mình rất hạnh phúc, vì vậy trong lòng sẽ như trời cao biển rộng, đúng không hả?"
Tôi ngồi đằng sau kêu toáng lên, kỳ thực anh không cần phải phiền phức như vậy đâu.
"Tất nhiên là không phải. Cậu ta chỉ có cái tật dễ phân tâm chứ không hề ngốc. Vậy nên đa tài đa nghệ lắm." A Thác nói lớn, qua chỗ rẽ liền tăng tốc.
Xe dừng lại dưới mái hiên của một tiệm tạp hóa.
"A Thác! Tí nữa đừng có chạy vội đấy nhé, đánh với bác ván cờ!"
Một người đàn ông trung niên để mình trần đang cạy rốn, nhiệt tình hét lên.
"Để cháu dạy xong đã! Bác chuẩn bị tinh thần thua đi!"
A Thác kéo tôi vào cửa hàng tạp hóa, bước sầm sập lên cầu thang xi măng.
Hình như tôi đã dần quen với cảnh tượng kiểu này rồi, đây chính là thế giới của A Thác.
"Chào em, anh tên là Tiểu Tài, chào mừng em đến tham quan câu chuyện kỳ diệu không thể tin nổi về cơ thể con người."
Một anh chàng gầy đến mức cơ hồ phải bị bác sĩ thả dù xuống cửa hàng Mc Donald để tiếp tế đứng dậy, trịnh trọng bắt tay tôi.
Anh ta chính là học sinh A Thác dạy gia sư, phụ đạo tất cả các môn, vì môn nào của anh ta cũng be bét.
Trong phòng Tiểu Tài chất đầy những thứ đạo cụ và đồ chơi chẳng có tác dụng thực tế gì, ngoài ra còn có rất nhiều truyện tranh và băng video, sách tham khảo, tất nhiên không thể tránh khỏi hiện trạng chất đầy một tủ to, ở giữa tủ còn nhét một con búp bê bơm hơi.
"Chào anh, cho hỏi tại sao lại là câu chuyện kỳ diệu về cơ thể con người?" Tôi chìa tay ra, nhưng vừa mới chạm nhẹ vào lòng bàn tay anh ta, Tiểu Tài đã bay ngược về phía sau một cách khoa trương. Tôi giật thót mình, kinh ngạc nhìn gã trai nằm dưới sàn nhà.
Anh ta đang sùi bọt mép trắng xóa, tay chân co giật một chặp.
"Không phải chứ? A Thác?" Tôi vội nhìn sang phía A Thác, nhưng anh ta đang phá lên cười ha hả.
Tiểu Tài chậm rãi đứng dậy, lắc lắc đầu, tựa hồ đang cố tỉnh táo lại.
"Cơ thể con người đúng là không thể nào tin nổi, chúng ta đều truyền đạt thông tin trong hệ thần kinh nhờ vào những dòng điện sinh học yếu ớt, nhưng điện sinh học mà em phát ra từ bàn tay vừa nãy lại mạnh mẽ kinh người, có lẽ chính bản thân em cũng không biết.
Tiểu Tài hít thở sâu, chìa tay ra, muốn tôi chạm vào anh ta lần nữa.
"Không phải vậy chứ? Còn nữa, phải lúc nãy anh gạt em không?" Tôi thấy A Thác đã cười bò lăn ra giường, thực tình là rất nghi ngờ gã Tiểu Tài này.
"Em mặc kệ. A Thác, cậu ta vừa bị anh điểm trúng huyệt cười đấy. Nào, chạm vào anh một lần nữa, quan sát phản ứng của làn da anh ấy". Tiểu Tài cởi áo ra, để lộ thân thể gầy giơ xương sườn.
Nguồn Ebook: Cung Quảng Hằng
Tôi không kìm được tò mò, khe khẽ đặt ngón tay vào lòng bàn tay anh ta.
Cánh tay Tiểu Tài không ngờ lại nổi hết da gà, chẳng những thế, những đợt sóng da gà còn đều đặn lan dần đến ngực, bụng, lưng, kiểu như mắc bệnh sởi vậy.
"Cơ thể người thực sự rất kỳ diệu đúng không? Anh luyện bao nhiêu lâu mới được vậy đó." Tiểu Tài hít sâu một hơi, da gà đã biến mất trong nháy mắt.
Tôi đúng là hồ đồ mất rồi, anh ta đang bày trò gì không biết.
Tôi trừng mắt lên nhìn A Thác, A Thác đành ôm bụng vừa cười vừa giải thích: "Tiểu Tài là một nghệ sĩ hình thể rất nỗ lực, lợi hại lắm đó! Tiểu Tài còn được xưng tụng là người có một nghìn tài nghệ kỳ dị! Đảm bảo em sẽ được mở rộng tầm mắt."
Thì ra vậy, phải học một nghìn trò, chẳng trách lại không đỗ đại học.
"Nghe A Thác bảo tâm trạng em không được tốt? Để anh giúp em bói một quẻ nhé." Tiểu Tài thở hắt ra một hơi, chân thành vỗ vai tôi. Sau đó rút trong tóc tôi ra một lá bài, trò cũ rích.
Tôi đưa mắt nhìn, là một lá bảy cơ.
"Thì ra là vấn đề thuộc phương diện thất tình, đơn giản, để chú Tiểu Tài giúp em." Tiểu Tài nhắm mắt lại, vỗ vỗ lên mặt, chẳng hiểu đang làm trò gì nữa.
"Này! Anh đang làm gì đấy? Không học gia sư à?" Tôi cảm thấy anh chàng Tiểu Tài này thực sự hoang đường hết mức.
"Chú ý xem!" A Thác kêu lên.
Đột nhiên, từ lỗ mũi Tiểu Tài phọt ra hai luồng chất lỏng màu trắng, trời đất ơi !
Tôi hoảng hồn nhảy tránh sang một bên, nhưng vẫn không tránh khỏi bị dính một ít vào quần áo.
"Bẩn quá! Anh làm trò gì vậy?" Tôi trố mắt ra.
"Sữa bò." Trong ngữ diệu bình tĩnh của Tiểu Tài có cả chút đắc ý.
"Chiêu này của Tiểu Tài rất thần bí đó! Có chết anh ấy cũng không chịu kể cho anh xem làm sao mà luyện thành được!" A Thác hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt.
Tôi cảm thấy thật vô vị, thực sự rất vô vị.
Còn nhớ mấy năm trước, tôi từng xem trong chương trình Bảng long hổ nghệ thuật do Trương Phi chủ trì, có một nghệ sĩ hài biểu diễn uống sữa, sau đó phun ra qua đường lỗ mũi, nhưng ít nhất anh ta cũng phải uống sữa để làm nguyên liệu, vậy mà, tôi chưa hề thấy Tiểu Tài uống trộm sữa lúc nào cả.
Chỗ sữa ấy chẳng lẽ có thể giấu trong khoang mũi anh ta từ trước.
Vô vị, nhưng thần bí.
"Những điều khó tin của cơ thể con người không phải chỉ có phun sữa bò thôi đâu." Tiểu Tài trịnh trọng nói, sau đó hít sâu vào một hơi.
Tôi rất sợ anh ta lại phun sữa vào mình, vội vàng lùi về phía sau hai bước dài.
Còn A Thác thì mau chóng nhảy xuống giường, cầm hộp diêm trên bàn sách của Tiểu Tài lên, quẹt một que.
Tiểu Tài đón lấy que diêm nheo mắt lại như sợi chỉ, miệng phồng lên rõ to.
Chết tiệt! Anh ta định phun lửa!
Tôi bịt mắt lại, nghĩ bụng không biết có nên tức cảnh sinh tình kêu rú lên hay không.
"Phù!" Tiểu Tài dồn sức thổi tắt que diem.
Đúng vậy đấy, anh ta chỉ thổi tắt que diêm.
Nhưng tôi vẫn hồn xiêu phách lạc.
"Tưởng anh định phun lửa hả? Sai rồi, nếu muốn phun lửa, anh nhất định sẽ không dùng diêm." Ánh mắt Tiểu Tài hừng hực ý chí, anh ta nói: "Anh sẽ dựa vào chính mình để phun ra."
"Vậy vừa nãy anh làm gì thế?" Tôi đặt tay lên lồng ngực đang phập phồng, nhìn Tiểu Tài, rồi lại nhìn A Thác đã cười bò cả ra.
"Dương Đông kích Tây." Tiểu Tài dương dương đắc ý tuyên bố.
"Dương Đông kích Tây." Tôi chẳng hiểu gì cả.
Tiểu Tài ngẩng đầu lên, hai tay từ từ kéo trong miệng ra một cái cà vạt ướt rượt, sau đó thắt nút, choàng lên cổ. Thì ra nhân lúc tôi che mắt tránh lửa, anh ta đã nhét một cái cà vạt vào trong cổ họng.
"Cũng giỏi ra phết đấy." Tôi bắt đầu thưởng thức sự hài hước vô vị của chàng thí sinh thi đại học vạn năm không đỗ này.
Sau đó, Tiểu Tài còn biểu diễn trò cuồng phong bão gàu tởm lợm, khiến tôi và A Thác vừa hò hét nhặng xị vừa tránh hết bên này tới bên kia, tiếp đó anh ta giở cả chiêu cách không cầm vật mà tôi không nhìn ra sơ hở nào, tôi còn chưa hết kinh ngạc, anh ta lại bắt đầu biểu diễn trò trồng cây chuối đánh răng nhàm chán, sau đó đến trò cuối cùng là dùng mông tâng cầu.
Đúng là một người rất bí ẩn, tôi bắt đầu tin rằng anh ta thực sự biết một nghìn trò vô vị mà anh ta coi là thú vị lắm lắm.
Một tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua, thời gian học gia sư đã hết, A Thác ôm Tiểu Tài để mình trần, cảm ơn màn biểu diễn hay hơn cả ảo thuật gia tối nay, tôi cũng đáp ứng yêu cầu của Tiểu Tài, búng vào ti bên trái của anh ta một cái để thể hiện sự khen ngợi.
"Lần sau sẽ cho em thưởng thức tài nghệ kinh khủng trong một phút biểu diễn hai mươi điều huyền bí của cơ thể con người của anh." Tiểu Tài buồn bã nói: "Cả thế giới chỉ có bảy người rưỡi thực hiện được thôi, đây là số mệnh."
Sau đó tôi không muốn biết là bảy người rưỡi nào.
Tôi và A Thác đi xuống dưới nhà, người đàn ông trung niên thích móc lỗ rốn kia quả nhiên đã bày bàn cờ tướng chờ sẵn.
Vậy là A Thác và tôi ngồi xuống ghế băng dài, bắt đầu đánh cờ với người trung niên tên gọi bác Dũng ấy.
A Thác vừa đánh cờ vừa giới thiệu cho tôi truyện truyền kỳ về Tiểu Tài.
"Bác Dũng là bố Tiểu Tài, từ nhỏ Tiểu Tài đã yếu ớt lắm bệnh, vì vậy thường rúc trong căn phòng nhỏ xem ti vi và băng chương trình nghệ thuật tổng hợp của Nhật mà bác Dũng thuê về, từ đó mê muội các trò linh tinh quái đản trong các tiết mục chọc cười của Nhật, suốt ngày ở trong phòng nghiên cứu đủ loại đạo cụ kỳ quặc và thân thể của chính mình, bước lên con đường nghiền ngẫm, nghiên cứu và phát triển thể thuật không thầy tự biết, mộng muốn trở thành "nghệ sĩ hình thể kỳ diệu" đầu tiên trên thế giới.
"Nghệ sĩ hình thể kỳ diệu rốt cuộc là cái gì? Còn lợi hại hơn cả ảo thuật gia à?" Tôi hỏi, cầm món đồ uống được bác Dũng mời lên.
"Tiểu Tài nói, tất cả mọi trò của nghệ sĩ hình thể đều bắt nguồn từ cơ thể người, những thứ khác chỉ là phép che mắt." A Thác dùng pháo bắt mã của bác Dũng, nói: "Ảo thuật gia toàn dựa vào thủ pháp và đạo cụ thôi."
"Thế cái nghệ sĩ hình thể ấy có kiếm được nhiều tiền không? Bác cũng chờ mong lắm đây!" Bác Dũng lấy xe ăn lại pháo của A Thác.
Con đường trở thành nghệ sĩ hình thể kỳ diệu của Tiểu Tài vẫn còn gập ghềnh lắm, tất cả bạn học đều coi anh ta như quái nhân khoa học, thầy cô giáo trong trường cũng coi anh ta là cái gai trong mắt, hoặc vết nhơ của nhà trường, hiệu trưởng thậm chí còn gọi anh ta lên bục để khiển trách một trận, yêu cầu anh ta phải chấn chỉnh lại, học hành chăm chỉ.
Cũng may, bác Dúng trai và bác Dũng gái vẫn thoải mái với anh ta, bằng không Tiểu Tài chắc đã phải bỏ nhà ra đi, làm một ảo thuật gia lang thang từ lâu rồ i .
Còn A Thác, người thường xuyên phát hiện ra thế giới quái đản của các quái nhân, tất nhiên coi Tiểu Tài như bảo bối, còn bắt chước phong cách Trần Thủy Biển, cắt giảm một nửa tiền gia sư, vì anh ta thường thường đều dành nửa thời gian dạy Tiểu Tài đề toán, nửa thời gian còn lại thì xem biểu diễn.
Nửa tiếng đồng hồ sau, bác Dũng ăn tướng của A Thác.
"Cậu còn non lắm!" Bác Dũng vỗ vỗ vai A Thác, thở dài nói: "Bác đây là người đàn ông đem tính mạng ra đặt lên bàn cờ tướng kia mà, cậu làm sao sánh được."
Đúng là khuyển tử không có hổ phụ.
"Sao hả? Có vui hơn tí nào không?" A Thác chở tôi về nhà, kêu toáng lên như đứa trẻ.
"Ừm, tâm trạng đỡ hơn nhiều rồi, cứ nghĩ đến việc không bị lửa phun rát mặt là tâm trạng lại lên một trăm điểm."
Tôi cười khanh khách, dang rộng hai tay ra đầy bất cẩn.
"Chúng ta cùng đợi đến ngày Tiểu Tài có thể tự phun lửa đi!" A Thác hét lớn.
"Ha ha ha ha ha ha ha..." Chúng tôi đồng thanh cười vang.
Xe dừng lại trước đầu ngõ nhà tôi, tôi xuống xe, cảm ơn A Thác lần nữa vì đã cho tôi làm quen với một nghệ sĩ hình thể kỳ diệu tương lai sẽ chấn động cả võ lâm.
"Mai là Chủ nhật, vậy..." A Thác nói được nửa chừng, lộ vẻ ngập ngừng hiếm thấy.
"Em biết, ngày mai thím Kim Đao vào bếp! Em đã mong ngóng suốt hai tuần nay rồi!" Tôi cười cười: "Anh lạ lắm nhé, không ngờ lại thẽn thẽn thò thò như thế?"
"Không phải đâu, anh đang nghĩ cứ đến ngày nghỉ lại rủ em đi chơi, mà em thì lớp Mười hai rồi, học hành rất quan trọng." A Thác vừa có vẻ áy náy, lại có vẻ vui vui.
"Lớp Mười hai cũng phải ăn cơm mà, đặc biệt là những bữa thịnh soạn vừa ngon vừa rẻ như thế làm sao bỏ qua được. Nhưng anh cũng đừng mời em nữa, em đang đi làm thêm mà, em tự trả tiền." Tôi vỗ vai A Thác, bảo anh ta hãy thả lỏng ra một chút.
"Vậy sáu giờ tối mai anh đến đón em nhé. Chúc ngủ ngon." A Thác vui vẻ đội mũ bảo hiểm lên, nổ máy xe.
"Ngủ ngon." Tôi vẫy vẫy tay, đi vào trong ngõ.
Tôi bước đi chầm chậm, hồi tưởng lại màn biểu diễn chọc cười cực kỳ lạ của anh chàng Tiểu Tài gầy như que củi, không khỏi bật cười.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng xe máy phóng đuổi theo sau lưng, cứ ngỡ A Thác đột nhiên nhớ ra chuyện gì quên chưa nói, nhưng khi ngoảnh đầu lại, thì ra là ông anh trai đang phóng con xe ghé tới bên cạnh tôi.
"Chai Whisbih mơ mộng nhà họ Lý! Vừa nãy anh nhìn thấy hết cả rồi nhé!"
Anh trai tôi cười gian xảo: "Học sinh lớp Mười hai không lo học hành cho tử tế, thì ra không đi làm thêm, mà đi yêu đương! Anh sẽ mách bố mẹ!"
"Anh thấy cái gì chứ? Em vốn đi làm thêm, chỉ là sau đó có hẹn với bạn thôi!" Tôi trừng mắt nhìn anh trai, ông anh này thực sự quá rỗi việc rồi.
"Là bạn trai đúng không, kỳ thực, em gái sắp đi lấy chồng, người làm anh này cũng lấy làm an ủi đó." Anh trai tôi cười khùng khục.
"Anh đừng có nói bậy, đấy chỉ là bạn bình thường thôi. Vả lại anh..." Tôi vốn định bảo với ông anh mình rằng người chở tôi về chính là A Thác mà anh ta cũng quen, nhưng đột nhiên cáu tiết lên, nên không thèm nói nữa.
"Được rồi được rồi, đùa với mày thôi." Anh tôi vỗ vỗ lên ghế sau, nhe nhởn bảo: "Vẫn còn một trăm mét, để anh chở vào luôn."
Tôi bực bội ngồi lên con SYM, bám vào cổ anh trai đi về nhà.
"Vậy là tối hôm qua cậu lại cùng với thằng cha A Thác bị lesbian cướp bạn gái kia đến tiệm giặt là ăn một bữa thịnh soạn." Tiểu Thanh há hốc mồm, đôi đũa gắp quả trứng kho tương sững lại giữa hộp đồ ăn.
"Cái gì mà thằng cha thằngchiếc, A Thác là A Thác, anh ta là người tốt." Tôi uống Yakuk.
"Ăn xong thì sao? Lại đến nhà tay đại ca xã hội đen kia xem phim à?" Tiểu Thanh nghe rất chăm chú.
"Không, đến nhà tay Thiết Đầu kia hát, anh ta có bộ dàn karaoke gia đình xịn lắm."
Tôi cười cười nói tiếp: "Với lại anh ta còn biểu diễn Thiết đầu công của Thiếu Lâm tự, dập vỡ mấy viên gạch liền, tớ xem mà trố cả mắt ra, anh ta tưởng tớ không tin, lại cầm mấy viên gạch nữa tự dập vào đầu thì tớ với A Thác cười đến chết."
Giờ cơm trưa, Tiểu Thanh mang hộp cơm sang bàn tôi, ngồi đối diện ăn cơm.
Như tôi đã kể, tôi và Tiểu Thanh đều là những cá thể rất độc lập trong trường trung học nữ này, có điều Tiểu Thanh còn tiên tiến hơn tôi, vừa rồi cậu ấy đã có bạn trai, đối phương là đội trưởng đội bóng rổ trường trung học Tân Trúc rất thích lượn lờ ở hiệu sách Kim Thạch Đường, sự kiện này đã trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi cho đám nữ sinh mơ mộng trong lớp.
"Tớ bảo này, tuần nào hai người cũng đi với nhau thế nguy hiểm lắm đấy, liệu A Thác có yêu cậu không?" Nét mặt Tiểu Thanh rất cổ quái.
"Cậu chưa thấy vẻ mặt của A Thác mỗi lần mời tớ đi ăn cơm hay xem phim đấy thôi, bằng không cậu sẽ chẳng nghĩ xa thế đâu." Tôi phản bác một cách rất tự nhiên, huống hồ mẫu người mà tôi thích chính là kiểu như Trạch Vu, kể cả A Thác có động cỡn lên yêu tôi thật, thì cũng chẳng thể nào ảnh hưởng đến kế hoạch săn giai của tôi.
"Sao lại nói thế?" Tiểu Thanh hỏi.
"Anh ta chẳng hề ấp a ấp úng, mặt mày cũng không phải cái kiểu tráng sĩ ra trận đó!" Tôi nói.
Tiểu Thanh gật gật đầu, bảo thế cũng phải.
Tiểu Thanh từng tả vẻ mặt của anh bạn trai đội trưởng đội bóng rổ hồi chưa đeo đuổi được cậu ấy, mỗi lần hẹn cậu ấy đều căng thẳng như thể đã táo bón một năm vậy, rất sợ bị từ chối, cũng rất sợ Tiểu Thanh không thích anh ta.
Còn A Thác, trước mặt tôi anh ta chính là nước lọc đựng trong cốc thủy tinh, vui buồn giận hờn đều không thể che giấu nổi, nếu anh ta có hiểu lầm rằng mình đã yêu tôi, tôi cũng có thể nhìn ra được từ trước mà nhắc nhở anh ta chớ nên vượt qua ranh giới.
Nhưng tôi nghĩ, A Thác và tôi quả thực chỉ là bạn rất tốt tuy là mới bước đầu thôi, vì tối qua ở nhà Thiết Đầu, anh ta còn thảo luận với tôi về chuyện Trạch Vu.
"Anh cảm thấy em nên tìm thời gian hẹn Trạch Vu ra ngoài đi dạo một buổi, nói chuyện với nhau, như vậy mới có thể khiến anh ta hiểu em hơn, cũng giúp em tìm hiểu thêm về anh ta nữa." A Thác đề nghị. Bên cạnh, Thiết Đầu đang hát bài "Cô gái đáng yêu" của Châu Kiệt Luân.
"Con gái hẹn con trai. Thật mất mặt." Tôi lên tiếng từ chối, ngộ nhỡ tôi thực sự chủ động hẹn Trạch Vu, sau này hồi tưởng lại, chắc chắn sẽ cực kỳ xấu hổ.
"Gì mà mất mặt, em chỉ cần lấy ra một nửa dũng khí lúc mắng mỏ bạn học của anh trong quán cà phê lần đó là được rồi!" A Thác cười hì hì nói: "Vả lại Trạch Vu sẽ cảm kích em đó, giúp anh ta tiết kiệm được bao nhiêu là giấy."
A Thác chính là đồ ngốc.
Rất nhiều tiểu thuyết tình yêu đã nói rõ rành rành ra đấy, phần ngọt ngào nhất của một cuộc tình chính là giai đoạn mập mờ, quá trình không rõ tình huống, suy đoán lẫn nhau ấy, bao giờ cũng khiến người ta đỏ mặt, tim đập nhanh, bao giờ cũng khiến người ta dẫu có nằm mơ cũng không thể nào quên được sự căng thẳng mỗi lần nói chuyện với nhau.
Đối với tôi, giai đoạn mập mờ là gì? Không ngừng chuyển giấy tán chuyện, cổ vũ Trạch Vu, chính là mập mờ.
So sánh ra, nói toạc móng heo thì có ý tứ gì chứ?
Trạch Vu có mảnh giấy viết thế này: "Cảm ơn em đã giúp anh mỗi lần đến đây uống cà phê đều phấn chấn ra về."
Chỉ riêng một câu này thôi đã khiến tôi ngẩn ra gần nửa tiếng đồng hồ, Albus phải dùng dĩa chọc chọc tôi mới tỉnh lại.
Còn một mảnh khác cũng kinh điển không kém: "Cảm ơn em, nụ cười của em còn thơm hơn cả cà phê Kenya. Anh sẽ cố gắng."
Bạn nói xem, nhận được mảnh giấy như thế liệu có sướng chết mê chết mệt đi không? Tôi đờ ra suốt một buổi tối.
Tan học, bạn trai Tiểu Thanh đợi cậu ấy ở cổng trường, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt ngờ vực của thầy giám thị.
Đúng là một cặp tình nhân dũng cảm.
"Chúc cậu hôm nay may mắn nhé." Tiểu Thanh đè đầu bạn trai xuống gật đầu với tôi, vẫy vẫy tay.
"Ừ, bái bai". Tôi phấn chấn hừng hực vẫy tay lại.
Lúc đạp xe đến đường hầm, tôi mới phát hiện hình như mình vẫn chưa biết tên bạn trai Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh đã nhắc đến chưa nhỉ? Hình như là A Triết? A Giá? A Sắt?
Trong lúc nghĩ ngợi vấn đề vô vị này, tôi đã đến quán cà phê Đợi Một Người.
Tôi đẩy cửa, sau đó lập tức đứng hình.
Trạch Vu đến rồi.
Nhưng anh không ngồi trong cái góc cô độc bầu bạn với chiếc máy tính xách tay cô độc của mình, mà ngồi ở xô pha đôi mềm mại.
Sau đó cà phê Kenya không còn là cà phê Kenya nữa, mà là hai cốc Sundae rắc vụn sô cô la.
"Anh không thích ngọt quá cơ mà, cần gì phải thế chứ?"
Tôi ngây ngốc nhìn cô gái bên cạnh Trạch Vu.
"Tỉnh lại đi." Albus kéo tôi đi về phía quầy bar.
"Em muốn khóc quá!" Tôi nhìn bóng lưng Trạch Vu, và cả cô gái cao nhỏng bên cạnh anh.
Bạn gái mới của Trạch Vu đấy sao?
Vẫn là mái tóc dài đen bóng, nhưng cô gái lần này không được dịu dàng thanh nhã như cô lần trước, mà cứ thao thao bất tuyệt.
Không chỉ thao thao bất tuyệt, cô ta gần như còn là chuyên gia về ngôn ngữ cơ thể, giơ tay, vuốt tóc, đập bàn, vỗ tay, làm Trạch Vu ngắm mà miệng cười n h ư h o a n ở.
Hay cô ta cũng là người trong câu lạc bộ hùng biện? Nếu không thì là câu lạc bộ ngôn ngữ ký hiệu?
"Nhóc Maruko thường nói, đời người là một chuỗi những hối hận liên miên". Bà chủ rót cho tôi một cốc sữa bò, điềm đạm bình phẩm.
"Biết đâu những người trăng hoa thì thích uống cà phê Kenya, chép vào sổ đi." Albus xoa đầu tôi, ném đá xuống giếng. Tôi muốn khóc quá.
Vậy là tôi cầm cây chổi lau nhà, tiến lên, vòng qua vòng lại chỗ cái xô pha lớn hai người họ đang ngồi, nghe lén bọn họ nói chuyện.
"Đối thủ hùng biện, tôi không thể ậm ừ cho qua cách nói của bạn được, sở dĩ ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật cao được nhận các biện pháp ưu đãi của chính phủ là bất công bằng xã hội, căn bản không phải do ngành công nghiệp khoa học kỹ thuật cao không có tính chất đặc thù, mà là do bản thân lợi ích của ngành công nghiệp này không có đóng góp gì trở lại cho xã hội, đây hoàn toàn là lợi ích một chiều, cũng là hình thức mua chuộc lòng dân biến tướng." Cô gái kia nói năng toàn lý lẽ, nhưng ngữ khí lại vừa lanh lợi, vừa xen lẫn đôi chút nũng nịu.
"Không, không, không, đối thủ hùng biện, luận điểm của bạn đã hoàn toàn thiên lệch rồi, thậm chí còn lệch về phía tôi, tôi ở đây trịnh trọng chất vấn bạn, có phải đã nhận hối lộ của phía tôi hay không, đặc biệt tiết lộ bằng tình yêu." Trạch Vu trách móc cô gái kia, làm cô ta không nhịn được mà rộn lên đùa cợt với anh.
Nghe bọn họ nói chuyện thêm một lúc, tôi xác định cô gái này là sinh viên khóa trên, học năm thứ tư, cũng là thành viên trong câu lạc bộ hùng biện.
Lần này Trạch Vu lái máy bay bà già.
Đúng lúc sắp ngã lăn ra sàn nhà ngất xỉu, tôi phát hiện lưng mình bị Trạch Vu huých nhẹ một cái.
Tôi rón rén quay về quầy bar, ngoảnh đầu lại nhìn, quả nhiên có một mảnh giấy nhớ màu hồng dán trên lưng.
"Viết gì thế?" Albus đi tới, tay vẫn đang đánh bọt sữa.
"Bạn gái mới của anh được mấy điểm?" Tôi đọc lời nhắn trên mảnh giấy, ngơ ngẩn thất thần.
"Chín mươi điểm, chính là loại tôi thích." Albus lại ném thêm hòn đá nữa xuống giếng.
"Albus cưa đổ cô ta hộ em đi, em đãi Albus uống một trăm cốc cà phê." Linh hồn tôi cơ hồ đã thoát ly khỏi thân thể.
"Tôi không uống cà phê." Albus nói.
Về sau, suốt cả học kỳ một năm tôi lớp Mười hai, Trạch Vu ổn định cùng bà chị trong câu lạc bộ hùng biện kia như chim liền cánh như cây liền cành.
Bà chị ấy tên gì thì tôi mãi vẫn chưa nghe được, chỉ biết Trạch Vu luôn gọi chị ta là đối thủ hùng biện hoặc bà thẩm phán, tôi nghe mà rối hết cả lòng, nhưng từ đầu chí cuối, đối thủ hùng biện đều không biết tôi và Trạch Vu chẳng những quen biết mà còn len lén chuyền giấy nhắn tin cho nhau nữa, bí mật nhỏ này phải nói chính là sự ăn ý ngầm tuyệt vời trong giai đoạn mập mờ.
Trải qua ba kỳ thi thử và ba lần kiểm tra tháng, thêm cả đêm giao thừa - tôi ở lại trường với Tiểu Thanh cùng nhau đếm ngược đến giờ khắc chyển sang năm mới, quyển lịch rốt cuộc cũng lật đến kỳ nghỉ đông.
"Hai đứa có muốn chơi ở quán không? Chị có thể để chìa khóa lại cho hai đứa mở party!" Bà chủ đong đưa chùm chìa khóa. Albus ngáp một cái đầy mệt mỏi.
Bà chủ phát tiền thưởng cuối năm cho chúng tôi xong liền về quê ở Chương Hóa ăn Tết, quán cà phê đương nhiên cũng tạm thời ngừng kinh doanh.
Không đi làm thêm, không có điều kiện gặp gỡ Trạch Vu, suốt cả ngày tôi như người mất hồn, ủ dột như vừa đánh mất thứ gì, tự trách mình tại sao không có số điện thoại của anh, còn mong bèo nước gặp nhau ngoài đường thì tôi lại phải thừa nhận, mình không được may mắn như các nhân vật nữ chính trong truyện ngôn tình.
Có điều, tôi vẫn còn đường dây điện thoại chuyên giải buồn của A Thác.
Vậy là ba ngày Chủ nhật trong kỳ nghỉ đông, chúng tôi đều tới tầng hai tiệm giặt là thưởng thức đại tiệc năm mới mộng ảo của thím Kim Đao.
"Món này ngon quá đi mất, gọi là Tây Thi hiến tim, chim sa cá lặn!"
Thiết Đầu vỗ vỗ cái đầu cực kỳ cứng rắn của mình, nhìn đĩa cá và sủi cảo chim yến phủ tâm sen đặt trên bàn.
"Bọn tôi cũng đi xem phim năm lần. Em có biết cảm giảc lúc dao đâm vào da thịt thế nào không? Kỳ thực, còn phải xem đâm vào cơ quan nội tạng nào mới xác định được."
Anh Bạo chậm rãi giải thích, trên màn hình đang chiếu phim Những điều phải làm ở Denver khi bạn chết () do Andy García thủ vai chính.
Nhưng Tiểu Tài vẫn chưa luyện được tuyệt chiêu phun lửa bằng chính cơ thể mình.
"Em nhìn đi, em có tưởng tượng được là nhân loại lại có thể ị ra được cục phân dài thế này hay không? Anh nhịn mãi mới luyện ra được đấy."
Tiểu Tài dương dương đắc ý khoe một cục phân teo tóp dài đến tám mươi xen ti mét, đó là kết tinh của việc anh ta vận dụng sức mạnh ý chí đè nén co thắt hận môn lại.
Học hành đương nhiên cũng là trọng điểm cuộc sống.
Trong kỳ nghỉ đông, ngoài dạy học cho Tiểu Tài, A Thác cũng dạy thêm cho tôi môn toán.
Môn toán của A Thác vốn dĩ rất khá, lại dạy rất hay, bao giờ cũng dùng phương pháp đơn giản nhất chỉ cho tôi bí quyết giải đề.
Sau khi biết được nguyện vọng số một, đồng thời cũng là nguyện vọng duy nhất của tôi là khoa Khoa học quản lý trường đại học Giao Thông, A Thác cũng tăng cường trước cho tôi các môn xác suất, đại số tuyến tính và tổ hợp hoán vị, anh ta bảo đằng nào thì đây toàn là các môn khoa Khoa học quản lý cần phải học, chi bằng tranh thủ lúc này học vững cơ sở đi, cứ như thế tôi nhất định sẽ thi đỗ vậy.
"Đừng nghĩ ngợi nhiều, cứ tập trung học tập, mấy tháng sau em sẽ thành sinh viên mới của đại học Giao Thông rồi." A Thác giám sát tôi và Tiểu Tài làm toán, tự mình ôm một quyển sách ngoại văn toàn chữ là chữ nằm bò trên giường Tiểu Tài gạch gạch xóa xóa.
Học kỳ hai năm lớp Mười hai.
Để tập trung cho giai đoạn nước rút, Tiểu Thanh đã xin nghỉ việc ở hiệu sách Kim Thạch Đường, tôi cũng đổi sang đi làm thêm ở quán vào thứ Ba, thứ Tư, thời gian còn lại đều ôm sách ngồi gặm, khoảng thời gian này, khi nói chuyện với Thiết Đầu ở tiệm giặt là, tôi bất ngờ phát hiện anh ta là một kẻ cuồng nghiên cứu lịch sử địa lý, vấn đề gì cũng không làm khó nổi anh ta.
Loại người như Thiết Đầu đương nhiên rất lấy làm đắc ý, vậy là mỗi Chủ nhật đều đảm nhiệm vai trò thầy giáo sử địa miễn phí cho tôi ở tiệm giặt là, ăn no xong liền trải bản đồ ra sàn phòng khách, dùng phương thức kể chuyện và suy diễn logic, giảng giải cho tôi chính trị, quân sự của các nước trong hai cuộc đại chiến thế giới biến chuyển như thế nào, mấy nước tham chiến và các vị danh tướng ác chiến ở đại lục châu Âu ra làm sao, khiến tôi nghe mà thần cả người, sau đó mới giật mình phát hiện hóa ra lịch sử là phải học cùng địa lý.
"Sao anh biết nhiều thế?" Tôi kinh ngạc trước kiến thức uyên bác của Thiết Đầu, vốn dĩ còn tưởng rằng anh ta chỉ mê có món Thiết Đầu công.
"Nếu em để ý đến đống sách chất đầy trên tủ sát tường phòng karaoke, a ha!
Em đã không kinh ngạc như vậy rồi."
Thiết Đầu cười khùng khục.
Hai tháng cuối cùng, tôi đang không thể nâng thành tích lên một tầm cao mới vì môn tiếng Anh và ngữ văn, A Thác lại tìm được một viện binh hùng mạnh từ câu lạc bộ trượt patin.
"Nhớ khi xưa anh thi tốt nghiệp, điểm tiếng Anh siêu cao, chín mươi hai điểm cơ đấy!" Chủ nhiệm câu lạc bộ A Bộc cười hì hì, lấy ra quyển sách tham khảo và tập bài thi dày bịch.
"Anh đây có biệt danh là Đại sư ngữ văn, sẵn lòng đứng chung chiến tuyến với em." Thần Vũ Trụ vỗ vỗ ngực, nhướng lông mày lên.
Dưới sự huấn luyện đặc biệt của hai vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, tôi có gọi hamburger trong mơ cũng dùng tiếng Anh, hỏi thăm Tiểu Thanh một tiếng cũng lôi văn ngôn ra tụng.
Hôm công bố kết quả thi tốt nghiệp, A Thác dẫn tôi đến quán net trong nội thành.
Tôi ngồi trước máy tính, căng thẳng nhập tên và số chứng minh thư nhân dân.
Mấy giây sau, vào mùa hè năm .
"Chúc mừng em, tân sinh viên khoa Khoa học quản lý trường đại học Giao Thông!" A Thác hét toáng, nhảy lên ghế giơ cao hai tay.
"Vui quá! Vui quá đi mất!" Tôi hét lớn, khóc rống lên, để A Thác nắm chặt lấy tay mình, dùng nội lực cuồn cuộn trào dâng chúc mừng.
Chú thích: () Đây là một câu trong bài từ Thái tang tử của Tân Khí Tật.
() Trong truyện Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung. Kiều Phong muốn giết Đoàn Chính Thuần để trả thù cho cha, nhưng không biết đó là cha của A Châu, người yêu chàng. A Châu muốn hóa giải mối thù này nên đã hóa trang thành Đoàn Chính Thuần, để rồi bị Kiều Phong ngộ sát.
() Chế độ buộc thôi học đối với những sinh viên không hoàn thành học phần của mình dù trong thời gian gấp đôi thời gian tiêu chuẩn.
() Things to Do in Denver When You're Dead, do Gary Fleder đạo diễn.